[Sakura And Syaoran] Con Nhà Giàu
Chương 13: Đi biển
thienthannhoo
19/12/2016
Thấm thoát 1 tuần nữa lại trôi qua, ngày mai đã là ngày cuối tuần. Tụi
nó quây quần bên nhau tại quán nước My life của anh Toya-nơi Sakura đang làm việc. Sakura tuy nói là nhân viên nhưng thật ra cũng chẳng khác gì
em gái của anh Toya, nhiệm vụ chính của cô là chơi đàn cho CLB ngày thứ
tư và phục vụ khi nào quán đông khách. Hôm nay lại khá vắng khách.
- Mai đi chơi không? Cuối tuần rồi mà._Tomoyo hỏi khi mọi người đang nhấm nháp li cà-phê.
- Cũng hay đó, bây giờ đang hè, bài vở thì ít, đi chơi nhiều tí, vô năm không biết có đi được không._Melin nói.
- Vậy đi đâu đây? Nhà Sakura ta tới rồi, công viên nước cũng đi luôn._Syaoran nói.
- Đi biển có được không?_Sakura hỏi.
- Được đó. Hè thì phải đi biển chứ ha._Souji tán thành.
- Vậy chúng ta tổ chức ăn uống và vui chơi ở đó tới chiều luôn ha?_Erion hỏi cả nhóm.
- Như vậy cũng được đó. Nhưng nế vậy thì hôm nay đành phiền các cậu làm tài xế không công rồi._Tomoyo cười.
- Là sao?_Souji nhăn mặt hỏi.
- Là nhờ mấy cậu chở đi mua sắm đó._Melin nói.
- Sao không tự đi mà lôi tụi này theo?_Syaoran hỏi.
- Tụi này thích vậy được không?_Sakura bóp tay kêu rắc rắc.
- Đành vậy chứ biết làm sao. Mà 2 cậu cho Kero theo nữa nha. Lâu rồi không gặp thằng bé._Erion nói với Tomoyo và Syaoran.
- Ok._Syaoran nói.
- Kero là ai vậy?_Sakura hỏi.
- Kero là con của cô mình, vì ba mẹ nó phải đi công tác ở nước ngoài nên đem nó gởi cho nhà mình._Tomoyo giải thích.
- Vậy sao? Chắc dễ thương lắm._Sakura cười nhẹ.
- Vậy bây giờ chúng ta đi liền đi._Melin nói rồi đứng lên.
- Các cậu ra trước đi. Mình vào báo cho anh Toya biết, nếu không anh ấy lại cáu lên rồi trừ lương mình mất._Sakura đùa rồi chạy vào phòng quản lí.
- Nhanh lên nha._Souji vọng theo và đi ra cửa.
Sau 2 tiếng mua sắm ở siêu thị.
- Phù, cuối cùng cũng xong._Syaoran thở phào.
- Chưa xong đâu, còn phải vác chúng về nữa._Souji cãi lại.
- Ráng thêm 1 chút đi, sắp ra nhà xe rồi còn gì._Erion nói.
- Các cậu đem mấy túi đồ đó cho Souji đi._Tomoyo nói.
- Hả? Sao lại đưa mình?_Souji ngạc nhiên.
- Cậu đem về nhà mình dùm nhé. Bọn mình phải tới chỗ này 1 lát._Melin năn nỉ.
- Các cậu đi đâu?_Erion hỏi.
- Các cậu khônh biết thì hơn._Sakura nói.
- Nhưng cũng phải nói là đi đâu cho bọn mình khỏi lo chứ?_Syaoran nói.
- Bọn mình đi mua sắm ở cửa hàng bên kia._Sakura nói và chỉ sang bên kia đường.
- Vậy sao không cho bọn này đi cùng?_Souji ngây thơ hỏi.
- Cái ông kia, con gái đi mua sắm. Ông là nam nhi, đi theo làm gì? Hay là ông............._Melin nói.
- Nè mình không phải loại đó._Souji chối.
- Vậy anh 2 và các cậu về trước nha. Lát bọn mình đi taxi về cũng đượ.c_Tomoyo cười rồi đuôi 3 chàng đi.
Thế là 3 nàng nắm tay nhau đi thăm cửa hàng đối diện để lại 3 chàng bơ vơ. Syaoran và Erion thì khỏe rồi, leo lên xe phóng cái vèo. Chỉ tội cho Souji, phải xách 1 đống đồ. Thật là tội nghiệp.
Tại cửa hàng quần áo.
- Mình sẽ lựa cho cậu 1 bộ bikini thật là sexy để anh nào nhìn cũng phải mê. Nhất là Syaoran._Melin chọc.
- Cái đó mình không cần, nhường lại cho Tomoyo đi._Sakura cười nhìn Tomoyo.
- Cái gì? Mình mà cần tới mấy bộ đồ đó sao?_Tomoyo giãy nãy lên.
- Chứ còn gì nữa? Cậu phải gây được ấn tượng mạnh với Erion để tình yêu 2 người thêm tiến triển chứ._Melin nói.
- Mình với Erion có gì đâu._Tomoyo đỏ mặt.
- Ai chẳng biết 2 người mết nhau mà không dám nói chứ. Mình còn nhiều lần thấy 2 người nhìn trộm nhau nữa kìa._Sakura nói.
- Vậy cậu với anh 2 mình thì sao?_Tomoyo hỏi ngược lại.
- Mình với Syaoran thì có gì đâu. Chỉ là bạn thôi mà._Sakura lúng túng.
- Chỉ là bạn thôi mà._2 nàng nhắc lại lời của Sakura để chọc quê.
- Thôi, không giỡn nữa. Sang bên kia xem thử đi._Sakura lảng sang chuyện khác. Còn 2 nàng nhà ta thì cứ cười khúc khíchSau khi chọn mình những bộ đồ ưng ý 3 nànhchia tay nhau để về nhà chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai.
Sáng hôm sau, Sakura dậy sớm, hoàn thành công việc giao thường ngày. Nhìn quang cảnh xung quanh cô thật sự choáng ngợp. Chỉ có thể nói là rất đẹp. Nó đẹp không phải vì nơi đây toàn những căn biệt thự mà nó đẹp bởi nơi này có rất nhiều cây xanh, chim chít đua nhau hót, muôn hoa khoe sắc. Tất cả tạo cho nơi đây 1 khung cảnh như khu rừng thần tiên. Dừng xe vào bên lề 1 ngồi nhà, Sakura ôm chồng báo trên tay và đi tới từng cách cổng, chọn 1 chỗ vừa dễ nhìn và sạch sẽ cô đặt tờ báo xuống và bước đi. Chợt có 1 bóng đen từ đâu đi tới, đứng phía sau Sakura và bịt mắt cô lại.
" Ai vậy nhỉ? Chẳng lẽ là bọn lưu manh? Không, không phải, cảm giác này quen lắm, rất ấm áp và an toàn. Chẳng lẽ là.........."_Sakura suy nghĩ rồi nói:
- Syaoran là cậu phải không?
- Bingo, cậu giỏi thật đó. Sao biết mình hay dữ vậy?_Syaoran cười.
-Vì chỉ có cậu mới dám giỡn kiểu đó với mình thôi._Sakura trả lời.
- Hihihi._Syaoran cười.
- Sao cậu lại ở đây?_Sakura hỏi.
- Đây là khu mình ở mà, hôm nay cuối tuần nên mình dậy sớm tập thể dục._Syaoran đáp.
- Vậy à. Mình cũng có 1 người bạn ở đây._Sakura nhìn xung quanh.
- Thật sao?_Syaoran ngạc nhiên.
- Ừ, 1 người bạn nhỏ vô cùng dễ thương._Sakura cười nhẹ.
- Vậy à? Có vẻ hay nhỉ? Cậu lại đi giao báo à?_Syaoran hỏi khi nhìn thấy chồng báo trên tay Sakura.
- Lại? Cậu đã thấy mình đi giao báo rồi sao?_Sakura hỏi.
- Ừ, ngày đầu tiên cậu đi học, sáng hôm đó mình đã thấy cậu._Syaoran kể lại.
- Xem ra mình và cậu có duyên quá nhỉ. Mà bây giờ cũng khá muộn rồi. Cậu về và chuẩn bị đi. Mình cũng về đây._Sakura nhìn đồng hồ.
- Vậy bye. Lát nữa mình sẽ qua đón cậu._Syaoran nói và chạy theo hướng ngược lại.
- Bye._Sakura vẫy tay chào ra về.
8:00 A.M
Tụi nó đến đón Sakura và có cả nhóc Kero(em họ của Syaoran và Tomoyo). Tụi nó vô cùng ngạc nhiên khi Kero và Sakura biết nhau từ trước(Vì khi Kero đi lạc Sakura đã đưa thằng bé về nhà). Syaoran, Sakura và Kero đi chung xe. Kero ngồi trên đùi Sakura ở ghế trước. Trên đường đi, Kero cứ dính lấy Sakura, hễ Syaoran mở miệng nói với Sakura câu nào là thằng nhỏ lại nhảy vô trả lời thay. Hệt như nó đang muốn chia rẽ Sakura và Syaoran vậy. Syaoran tức lắm nhưng chẳng làm gì được, chỉ biết lườm xéo thằng nhỏ, Kero biết nhưng chỉ làm lơ khiến anh chàng tức ói máu. Mang tiếng là anh em họ cho oai thế thôi chứ 2 người này cứ như nước với lửa, toàn cãi cọ và thi đua xem ai hơn ai. Kero còn nhỏ, hiếu thắng đã đành nhưng đằng này Syaoran đã lớn, 16t rồi chứ có ít ỏi gì, lại còn là hội trưởng hội học sinh mà lại đi hơn thua với 1 thằng nhóc chỉ mới tầm 7t thì............. Nhìn thằng nhóc thân thiết với Sakura như vậy tự nhiên trong lòng Syaoran dấy lên 1 cảm xúc khó tả
" Trời ơi là trời, tức quá đi. Kero, nhóc được lắm, xem ra lần này anh thua mất rồi. Mà sao nhìn họ thân mật thế nhỉ, mình giống như bị bỏ rơi vậy. Sao cứ thấy trong người khó chịu vậy ta? Thật là.............Mà sao cái cảm giác này giống cái cảm giác khi ghen tuông mà mình hay thấy trên mấy bộ phim sướt mướt của Hàn quốc mà con Tomoyo hay xem quá dị ta? Không phải,tuyệt đối không phải. Phim ảnh chỉ là phim ảnh mà thôi. Không áp dụng vào thực tế được"_Syaoran tự độc thoại rồi gõ vào đầu mình mấy cái.
- Cậu bị làm sao vậy? Không khỏe à?_Sakura lo lắng khi thấy những hành động kì lạ vừa rồi của.
- Ảnh không sao đâu chị. Bị chập dây 1 chút hà._Kero xen vô trả lời thay (Thằng nhỏ này giống kì đà cản mũi quá).
- Nếu vậy thì Kero tránh xa ra nha, coi chừng bị lây đó._Sakura béo má Kero. Syaoran thì tức muốn ói máu trước những gì mà 2 con người bên cạnh mình vừa nói.
"Sao nó cứ thân mật như vợ chồng vậy nhỉ? Tức quá"_Syaoran nghĩ và lại thêm 1 lần nữa cái đầu iu dấu của cậu bị hành hạ (ông này buồn cười ghê, ghen với 1 đứa con nít).
Cuối cùng thì cũng tới biển nếu không cái đầu tội nghiệp sẽ còn khổ dài dài với chủ nhân của nó. Sakura, Kero, Melin và Tomoyo thì chạy ù ra biển, vừa chạy vừa gọi:
- Biển ơi, biển ơi.
Nghe ngây thơ thấy sợ. 3 đứa con gái và 1 thằng nhóc con như làm náo động cả 1 vùng biển khi cùng nhau nghịch nước, chơi đùa và cười nói vui vẻ. Những thiên thần không chỉ làm mê hoặc những người dân ở đây mà còn làm tim của các hoàng tử dao động
- Vào thay đồ đi, mặc đồ này ướt hết bây giờ._Sakura nói.
- Ừ ha. Phải cho người ta thấy công sức nguyên 1 buổi chiều hôm qua của chị em mình chứ._Melin cười.
- Phải làm mọi người lé mắt luôn._Tomoyo hùa theo.
- Vậy vào phòng thay đồ đằng kia đi. Ở đó khá vắng người._Sakura chỉ tay về khu wc phía đằng xa. Chợt, tay Sakura như bị ai đó níu lại. Nhìn ngang tầm mắt khôn thấy ai chỉ nghe thây tiếng nói:
- Ở dưới này nè.
- Sao vậy Kero?_Sakura nhìn xưống thì thấy Bảo đang nắm tay mình.
- Chị cho em theo với được không?_Kero làm nũng.
- Hả?_Sakura ngạc nhiên và không biết phải trả lời thằng nhóc như thế nào.
- Không được. Nam tử hán đại trượng phu ở đây thay quần áo được rồi. Vào chỗ của chị em phụ nữ làm gì?_Syaoran kéo áo Kero lôi về phía mình.
- Thả em ra! Thả ra!_Kero vùng vằng.
- Cậu yên tâm đi. Thằng nhỏ này hay vậy lắm._Syaoran bế Kero và quay sang Sakura.
- Vậy cậu chịu khó trông nó 1 chút nhé._cô cười và chạy theo Tomoyo và Melin.
Khi Sakura đã đi rồi, Kero mới hết quậy phá.
- Anh thật quá đáng. Tại sao không cho em đi với chị ấy?_Kero hỏi.
- Vô duyên. Đi lại đằng kia thay đồ đi._Syaoran nói và bước về phía phòng thay đồ danh cho nam.
- Ủa? Hồi nãy anh nói thay ngoài kia mà?_Kero ngạc nhiên hỏi.
- Thay ngoài đó để các nàng thấy body của anh sao? Đừng có mơ._Syaoran lấy ngón tay trỏ lắc lắc ra vẻ không đồng ý.
- Vậy anh không phải nam tử hán, đại trượng phu rồi nhỉ?_Kero hỏi Erion với Souji và nhận được cái gật đầu của 2 chàng.
- Nhiều chuyện!_Syaoran đỏ mặt quát.
5'sau các chàng bước ra với 1 chiếc quần short ngắn'và để ngực trần khoe body. Chỉ tội cho Kero, len lõi giữa 1 hàng hot boy cao ráo, manly làm cho thằng nhóc càng thêm nổi bật. Nhưng không phải là trung tâm của sự chú ý để người ta trầm trồ khen ngợi mà là để người ta so sánh, trêu chọc. Kero với khuôn mặt cáu kỉnh như sắp khóc, ngồi xuống chơi cát mà nói đúng hơn là nó đang phá tan đống cát mịn trước mặt.
- Kero ơi, lại đây với chị._Sakura gọi.
- Chị Sakura!_Thằng nhóc vui mừng chạy về phía cô.
Các chàng đang nhìn ngắm các cô em ăn mặc sexy, quyến rũ khi nghe thấy tiếng nói của Sakura cũng quay lại và thật sự là bất ngờ. Các nàng ăn mặt không sexy, hở hang như các cô nàng trên bãi tắm nhưng lại toát ra 1 vẻ cuốn hút lạ thường khiến họ bước tới đâu thì nơi đó dường như bất động. Sakura mặc trên mình 1 bộ đồ bơi màu trắng đơn giản, trong sáng. Tomoyo mặc 1 bộ màu hồng phấn nhẹ nhàng, áo lệch vai cùng chiếc quần bó ngắn. Melin thì mặc 1 bộ màu vàng chanh cực nổi bật, áo cột dây phía sau, bên dưới quấn 1 chiếc khăn nhỏ cùng màu. 3 nàng mặc những bộ đồ đơn giản nhưng cũng đủ để khoe đôi chân dài trắng trẻo, vồng eo quyến rũ và làn da trắng nõn.
- Mấy cậu bị làm sao vậy?_Melin dơ tay vẫy vẫy trước mặt Souji.
- Bộ khó nhìn lắm hả?_Tomoyo nhăn nhó hỏi.
- Không, không phải. Đẹp lắm._Souji nói trong vô thức.
- E hèm, vậy mà có ai kia nói là không có gì đó nha._Sakura cười.
- Đúng đó._Melin cười.
- Mình không có giỡn nha. Giận mấy cậu luôn._Tomoyo quay mặt đi chỗ khác.
- Ý, sorry mà. Thôi nha...._2 nàng năn nỉ.
- Tạm tha cho lần này._Tomoyo búng lên trán Melin.
- Mà thôi, xuống biển tắm đi, đứng đây làm gì._Melin kéo tay Souji xuống biển.
- Mình có nói là muốn tắm đâu?_Souji chợt tỉnh khi làn nước trong xanh và mát rượi chạm vào da thịt.
- Nhưng mình muốn. Cậu có dám thi với mình không?_Melin kênh kiệu
-Dám chứ sao không? Cậu tưởng mình sợ cậu hả?_Souji nói đầy thách thức.
- Vậy thì bơi từ đây tới cây cột màu xanh ở ngoài kia nha._Melin chỉ tay về phía cây cột xanh.
Thế là 2 người lon ton dắt nhau ra phía rìa nước và bơi nhanh hết mức có thể.
Phía Tomoyo, nhìn 2 người thi thố với nhau mà Tomoyo buồn cười.
" Thật là trẻ con nhưng cũng thật ngưỡng mộ. Còn mình thì có muốn như họ cũng chẳng được. Bao năm nay mình cố gắng học bơi biết bao nhiêu, bị anh 2 mắng không ít lần, thế mà không tài nào bơi được. Có lẽ suốt đời này mình đành làm chú cá bị mắc cạn thôi. Dù muốn vũng vẫy với đồng loại nơi dòng nước mặn kia cũng không được"_Tomoyo suy nghĩ rồi thở dài.
- Mình giúp cậu học bơi nhé? Nhìn người ta bơi mà mình thì không bơi được chắc là buồn lắm._Eion đứng cạnh Tomoyo và nói. Tự nhắc nhở mình rằng Erion có khả năng nhìn thấu tâm can người khác qua ánh mắt của họ.
- Nhưng mà..........mình.........._Tomoyo ấp úng.
- Không sao đâu. Họ không dạy cậu được nhưng mình thì có thể. Mình có phương pháp riêng mà._Erion nở nụ cười hiếm hoi.
- Cảm ơn cậu._Tomoyo đầy cảm kích.
- Khi nào bơi được rồi hãy cảm ơn mình. Đi thôi._Erion vuốt nhẹ mái tóc mềm của Tomoyo, rồi kéo Tomoyo xuống biển.
Phía Syaoran và Kero.
-Này nhóc, chúng ta cũng thi đua cái gì nhé._ Syaoran nói.
- Đương nhiên rồi. Nhưng thi cái gì đây?_Kero hỏi.
- Thi bơi nhé._Syaoran đề nghị.
- Mơ à? Anh khỏe như thế thì đơn nhiên người thắng sẽ là anh rồi._Kero khônh đồng tình.
- Hahaha, xem ra nhóc cũng biết lượng sức mình quá ha._Syaoran nhìn Kero với nửa con mắt.
- Thi xây lâu đài cát đi._Kero đề nghị.
- Ok. Nhưng phần thưởng cho người chiến thắng là gì đây?_Syaoran hỏi.
- Nói nhỏ thôi._Kero vẫy Syaoran như muốn bảo anh chàng cuối xuống.
-@@(¤₩\}~<.
- Có được không vậy?_Syaoran hỏi lại đầy nghi ngờ.
- Được mà._Kero chắc chắn
- Ok, thử xem._Syaoran nói và 2 người bắt đầu hì hục làm lâu đài của riêng mình.
Ai đi qua cũng đều nhìn họ với đủ mọi ánh mắt. Chắc họ nghĩ anh chàng này lớn rồi mà còn chơi mấy trò này sao? Hay: 2 cha con nhà này có vẻ thật hạnh phúc.
Trong lúc mọi người đang rất vui vẻ thì Sakura 1 mình lang thang khắp bãi biển dài, bàn chân trần nhẹ đi trên cát để lại những dấu chân và sóng biển vỗ vào xóa nó đi. Cũng khá lâu rồi cô không tới biển, khá lâu rồi cô không vươn vai để cảm nhận gió biển có ẩn 1 vị mặn nồng. Chọn 1 phiến đá ở khá xa bờ, Sakura ngồi xuống. Nhìn ngắm mọi vật ở đây trông cô chẳng khác nào 1 nàng tiên cá ngày ngày ngồi trông mong hoàng tử. Sakura thẩn thờ nhìn xung quanh bằng dôi mắt rất buồn. Cô dang 2 tay ra và nhắm mắt lại. Gió biển lồng lộng, mát rượi. Sakura chợt nhớ về nhữngchuyện từ ngày xưa, từ rất lâu rồi-những câu chuyện mà trước đây cô đã từng quên hay nói đúng hơn là không muốn nhớ.
~~~hồi tưởng của Sakura~~~~
- Sakura à, xưống đây đi con. Coi cừng té đó._1 người phụ nữ xinh đẹp đưa đôi mắt lo lắng nhìn lên phía mỗm đá gần bờ.
- Nhưng trên này vui lắm mẹ ơi. Có gió mát nè, lại còn có vị mặn như muối bà Năm hay dùng để nấu ăn nữa mẹ à. Hay lắm._Đứa bé vừa nói vừa dang 2 tay ra như muốn bay.
- Nào con gái, xuống thôi. Đừng để thiên thần phải lo lắng chứ._1 người đàn ông nói và ẵm đứa bé xuống.
- Con không muốn mẹ lo lắng đâu, vì thiên thần lo lắng thì sẽ không còn đẹp nữa. Nhưng mà con muốn bay._Đứa bé nói.
- Vậy thì ba sẽ làm máy bay cho con._Người cha nói và xoay đứa bé.
- Woaaaa........hahaha.......vui quá!!!_đứa bé hét lên và cười thật tươi.
~~~~~~hết hồi tưởng~~~~~~
Đó là những gì Sakura đang hồi tưởng lại mà không hề hay biết nước mắt đã đẫm ướt khóe mi từ lúc nào. Chợt có 1 bàn tay nắm lấy chân nó và kéo xuống làn nước mặn trong xanh.
- Khụ khụ khụ._Sakura sặc nước, ho liên hồi.
- Hahaha._Syaoran ôm bụng cười.
- Cậu làm gì vậy hả?_Sakura lấy tay vuốt nước trên mặt và đánh vào ngực Syaoran.
- Khoan đã, cậu làm sao vậy? Sao giọng cậu lạ thế? Mắt cậu nữa, sao đỏ vậy?_Syaoran nắm chặt lấy 2 cánh tay Sakura hỏi.
-Không sao, chắc bụi bay vào mắt thôi._Sakura lấy tay lau nhẹ mắt.
- Không phải, nãy giờ cậu nhắm mắt thì lấy đâu ra bụi bay vào cơ chứ. Cậu nói thật cho mình biết đi._Syaoran nói.
- Mình.......mình........_Sakura ấp úng.
- Cậu đã đồng ý làm bạn mình thì cậu nói thật cho mình biết đi. Đừng dấu mình._Syaoran nhẹ nhàng.
1giọt.....2 giọt......3 giọt.......và sau đó là rất nhiều giọt nước mắt rơi xuống biển hòa tan với vị mặn nơi đây. Syaoran không hỏi gì nữa chỉ im lặng kéo Sakura vào lòng và an ủi:
- Được rồi, cậu cứ khóc đi, khóc nhiều vào, khóc xong hãy quên hết đi.
1 lúc sau, Syaoran dìu Sakura lên bờ và đưa cho cô 1 chiếc khăn lạnh.
- Sao? Đỡ rồi chứ?_Syaoran hỏi và ngồi xuống bên cạnh Sakura.
- Cảm ơn cậu._cô nhẹ nhàng.
- Cậu buồn chuyện gì à?_Syaoran hỏi.
- Không, chỉ là mình nhớ về quãng thời gian trước đây, quãng thời gian mình có được 1 gia đình hạnh phúc._Sakura nói, ánh mắt nhìn về 1 phía vô định.
- Mình không biết phải khuyên cậu thế nào vì mình không phải người từng trải, mình sinh ra trong gia đình quá đầy đủ. Nhưng mình nghĩ cậu nên quên hết tất cả đi, quên hết tất cả những gì mà cậu cho rằng nó làm cậu đau khổ. Cậu hãy giống như bờ cát này, khi có người đi qua sẽ để lại dấu chântrên ấy, nhưng khi sóng biển ập vào thì tất cả sẽ trôi đi. Cậu hãy quên đi nỗi đau của mình như cách mà sóng biển và bờ cát đã làm._Syaoran khuyên.
- Mình sẽ cố gắng nhưng mình không chắc là có thể làm được hay không. Cậu biết đấy, con người không bao giờ chiến thắng được thiên nhiên._Sakura nói.
- Mình sẽ giúp cậu dù mình biết mình chẳng có tài cán gì._Syaoran cười.
- Hì, nãy giờ cậu nói giống giáo sư ghê._Sakura chọc.
- Đâu có, mình vốn dĩ là 1 giáo sư mà._Syaoran đùa.
- Phải ha, giáo sư quái dị._Sakura nói và cả 2 cùng cười.
Vừa lúc đó, Kero chạy lại.
- Chị Sakura đi chơi với em đi._Kero kéo tay Sakura.(kì dà cản mũi dễ sợ)
- Được rồi, chị đi!_Sakura cười.
- Chị sao vậy, mắt đỏ hoe mà sưng húp hà. Chị khóc hả?_Kero hỏi.
- Đâu có, bụi bay vào mắt chị thôi._Sakura chối.
- Mà sao chị lại ngồi đây với anh Syaoran ạ?_Kero hét lên khi thấy Syaoran ở bên cạnh.
- Ờ thì..........thì........_Syaoran lắp bắp.
- Anh phải giữ lời hứa của mình chứ._Kero lườm.
- Ừ, thì giữ. Gớm, đi là được chứ gì.Syaoran đứng dậy.
- Khoan đã. Lời hứa gì vậy?_Sakura hỏi.
- Là như vầy nè chị: Em và ảnh thi xây lâu đài cát với nhau, nếu ai thua thì không được tới gần chị trong ngày hôm nay, nếu ai thắng thì được đi chơi suốt ngày hôm nay với chị. Và người thắng là em nên đương nhiên anh ấy không được ở đây rồi._Kero cười.
- Mấy người dám lấy tôi ra làm thứ để cá cược sao?_Sakura hét lên rồi quay mặt đi chỗ khác. Kero và Syaoran hết hồn khi thấy thái độ của cô thay đổi.
- Chị à, em........em không cố ý đâu._Kero nói.
- Đúng đó, chỉ là vô tình thôi. Bọn mình không ngờ là cậu giận như vậy._Syaoran hùa theo.
- Hứ!_Sakura.
- Chị ơi.........chị ơi, em xin lỗi chị. Em không cố ý đâu huhuhu._Kero nói rồi mếu máo. Nghe thấy tiếng khóc Sakura vội quay lại.
- Em nín đi, nín đi nào. Đừng khóc, trông xấu lắm._Sakura lau nước mắt cho Kero.
- Nhưng chị phải hứa tha lỗi cho em nha._Kero nói trong nước mắt.
- Được rồi, chị tha, tha hết._Sakura ôm Kero.
Còn Syaoran thì đứng đơ người vì vẫn chưa hiểu chuyện gì xảu ra . Mọi chuyện xảy ra quá nhanh và theo như Syaoran biết thì Kero không phải là 1 đứa mít ướt như vậy. Nhìn thằng nhỏ bằng đôi măt ngạc nhiên, Syaoran nhận được cái nháy mắt và đôi tay dơ lên kí hiệu chiến thắng của Kero. Lúc này, Syaoran mới chợt nhận ra tất cả
" Thằng nhỏ này láo thật, diễn cứ như thật khiến mình cũng phải tin. Tương lai chắc sẽ trở thành 1 diễn viên đóng phim truyền hình nổi tiềng. Bây giờ mình mà xin chữ kí và những đồ dùng của nó thì tương lai bán được bội tiền"_cậu suy nghĩ và tự gõ đầu mình vì những suy nghĩ vớ vẩn vừa rồi.
- Nhưng mà 2 người phải bỏ ngay cái điều kiện ngớ ngẩn vừa rồi, được chứ?_Sakura nhìn Kero.
- Dạ, được ạ._Kero tuy không muốn đồng ý nhưng cũng đành miễn cưỡng gật đầu.
- Ok, vậy là tốt rồi._Sakura nháy mắt với Syaoran. Khỏi phải nói, cậu vui tới mức nào khi cái điều kiện ngớ ngẩn vừa rồi được xóa bỏ. Nếu phải tránh xa Sakura trong ngày hôm nay thì buổi đi chơi sẽ chẳng còn nghĩa và thú vị gì đối với Syaoran.
- Mà thôi, cũng khá trưa rồi, gọi mọi người vào ăn thôi._Sakura nhìn đồng hồ.
- Để em đi tìm anh Souji với chị Melin cho. 2 người đó mỗi lần cãi nha vui lắm, bao nhiêu tật xấu đều lòi ra hết._Kero nói và bước đi.
Trước khi đi, nhóc con còn để lại 1 lời cảnh cáo:
- Anh mà làm gì chị Sakura là coi chừng với em đó.
- Trời , nó coi mình là loại người gì cơ chứ?_Syaoran lầm bầm.
- Cậu đang nói gì thế?_Sakura hỏi.
- À không, có gì đâu. Mình đi thôi._Syaoran lôi Sakura đi.
Tại nơi Erion đang dạy Tomoyo tập bơi.
- Kìa, 2 người đó kìa. Ê........_Syaoran chỉ tay vào 2 người trước mặt và định hét lên.
- Suỵt, im lặng nào._Sakura bịt miệng Syaoran, kéo vào 1 hòn đá to.
- Sao.........sao vậy?_Syaoran hỏi.
- Cậu ngồi im giùm mình 1 lát đi. Nhìn xem họ kìa._Sakura nói và ló mặt ra ngoài.
- Sao đâu? Bình thường mà?_Syaoran ngây thơ.
- Đồ ngốc! Chịu khó ngồi im 1 lúc đi, rồi cậu sẽ biết._Sakura nói và cả 2 cùng nhìn vào 2 con người đang vùng vẫy dưới nước kia. Trông họ bây giờchẳng khác gì ăn trộm.
Quay trở về với cặp đôi đang được nói tới nha.
- 1,2.......1,2........Đúng rồi, như thế, như thế. Đạp chân mạnh lên, tay phải đều, tốt, tốt lắm._Erion hướng dẫn trong khi Tomoyo thì đang thực hiện nhưng động tác đó 1 cách vụng về và cuối cùng thì cô nàng cũng bơi được 1 đoàn ngắn.
-Sao........sao lại như thế được? Tại sao mình tốn hơn 1 tuần để dạy con bé học bơi mà không được, còn thằng Erion sao mới có mấy tiếng mà đã ok là sao?_Syaoran nói khuôn mặt không dấu khỏi sự ngạc nhiên.
- Đó là do còn tùy vào người dạy._Sakura cười.
- Là sao? Ý cậu mình không có tài cán để dạy con bé sao?_Syaoran quay sang hỏi.
- Không ý mình là về phương diện tình cảm.Đôi khi tình yêu có thể chiến thắng tất cả đấy._Sakura giải thích.
- Phương diện tình cảm? Tình yêu? Là sao?_Syaoran ngu ngơ.
- Chẳng lẽ cậu không biết gì sao?_Sakura hỏi.
- Biết gì là biết gì?_Syaoran vẫn ngây thơ.
- Thật uổng cho cậu, mang tiếng là là cao thủ sát gái thế mà chả tinh ý 1 tí nào. hàizzz._Sakura lắc đầu.
- Tại chưa yêu bao giờ chớ bộ._Syaoran cãi lại.
- Vâng, chưa yêu nhưng bạn gái thì còn nhiều hơn kiến cỏ._Sakura chọc.
- Đâu? Đâu? Có con kiến nào đâu?Syaoran giả ngô nhìn xung quanh.
- Thôi đi, mệt cậu quá. Xem thêm 1 chút đi._Sakura nói và hướng mắt về phía 2 người kia.
Bỗng, 2 người thấy 1 cảnh cực thú vị. Có lẽ vì quá vui nên Tomoyo đã làm 1 hành động hơi vượt quá mức bạn bè đó là ôm chầm lấy Erion và hôn nhẹ lên má trái của anh chàng. Khi định thần lại thì đã không còn kịp nữa rồi. Có lẽ cũng vì ngại nên ngay sau đó, Tomoyo vội buông Erion ra và cúi gằm mặt xuống. Không gian bỗng rơi vào im lặng.
- Cái gì thế kia? Tại sao lại như vậy?_Syaoran nói và có ý định nhảy xổng ra.
- Từ từ nào, mình sẽ cho cậu ra nhưng bây giờ cậu phải bình tĩnh, thật sự bình tĩnh. Chuyện này cậu phải suy nghĩ thật kĩ vì em gái cậu và cả Erion đều quí mến nhau._Sakura nói.
- Nhưng tại sao mình không biết?_Syaoran hỏi.
- Tại cậu vô tâm quá thôi. Nghe này, Erion là bạn thân của cậu, cậu ấy cũng là 1 người rất tốt, đàng hoàng và điềm đạm. Nếu giao em cậu cho cậu ấy thì chẳng phải cậu cũng yên tâm sao?_Sakura phân tích.
- Ừ cũng đúng. Vậy bây giờ mình phải làm sao để giúp họ đây?_Syaoran hỏi.
- Tạm thời thì khônh cần làm gì cả. Bây giờ mình và cậu tới đó để họ khỏi ngại ngùng về chuyện vừa rồi. Cố tỏ ra vô tư như không biết gì đấy nhé._Sakura nói.
- Ok._Syoran nói và cả 2 đi về phía bãi biển, nơi 2 con người đang đứng như trời trồng và không biết làm sao.
- Nè, trưa rồi. Vào trong ăn trưa thôi._Syaoran tới vỗ vai Erion.
- Hả? À ừ._Erion ú ớ và 2 chàng trai vào trong trước.
- May nhé, có tụi này tới gỡ rối. Nếu không, không biết 2 người phải làm sao nữa._Sakura nói nhỏ vào tai Tomoyo.
- Cậu...........cậu thấy rồi à?_Tomoyo hỏi.
- Ừ, yên tâm đi, mình chỉ nói cho Melin nghe thôi._Sakura cười nhẹ.
- Cậu nhớ đừng nói cho ai biết nhé? Nhất là anh mình._Tomoyo năn nỉ.
- Ừ, mình biết rồi._Sakura nói nhưng trong đầu thì lại nghĩ:" Chẳng cần mình nói cậu ta cũng biết rồi còn đâu"
- Vậy ta vào trong thôi, trời bắt đầu nắng rồi._Tomoyo kéo Sakura vào trong.
Tại nơi tụi nó đang ngồi.
- Ủa? Sao nhóc Kero và 2 con người ồn ào kia giờ này vẫn chưa thấy mặt mũi tăm hơi đâu hết vậy?_Syaoran càu nhàu.
- Em đây nè._Kero chạy lại
- Em về rồi hả? Thế 2 người kia đâu rồi?_Sakura hỏi.
- Đằng sau em kìa. Lại cãi nhau rồi chị ạ._Kero chỉ ra sau.
- Sao cứ cãi nhau hoài vậy trời?_Syaoran nói như muốn khóc.
- Tại 2 người đó thi bơi với nhau nhưng khi sắp về tới đích vẫn bất phân thắng bại. Thấy thế nên chị Melin dùng chân đá vào người anh Souji làm ảnh mất đà, chìm xuống nước. Vậy là chị Melin thắng. Anh Souji tức quá nên 2 người mới thành như vậy đó._Kero kể.
- Thật hết biết 2 người này._Sakura lắc đầu ngán ngẩm.
- Mấy người đang nói xấu gì tụi này đó?_Melin hỏi.
- Có nói gì đâu? Tại mấy người suy diễn thôi._Syaoran nói.
- Ủa mà lạ nha. Sao bữa nay 2 người kia im dữ vậy?_Souji hỏi khi thấy Tomoyo và Erion im lặng.
- Đâu có gì đâu. Ra đây mình nói cái này nè._Sakura kéo Melin đi, trước khi đi còn nháy mắt ra hiệu cho Syaoran.
Thấy Sakura ra dấu, Syaoran hiểu ý, bèn tìm cách kéo Souji và nhóc Kero đi chỗ khác, để lại Erion và Tomoyo ở đó. Thấy không khí có vẻ u ám và ngột ngạt, Tomoyo đành lên tiếng trước.
- Chuyện.........chuyện lúc nãy mình xin.......lỗi........mình......._Tomoyo nói mặt cúi gằm xuống.
-Không sao đâu, chắc tại cậu vui quá nên mới vậy. Mình không để bụng đâu.Erion nói.
- Vây..........vậy sao? Cảm ơn cậu._Tomoyo cười nhẹ với Erion. Trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm vì 2 đứa đã có thể trở lại bình thuơng nhưng cũng có chút hụt hẫng vì cho rằng Erion chỉ coi mình là bạn mà thôi.
Cùng lúc đó, ở chỗ Melin và Sakura.
- Sao vậy? 2 người đó có chuyên gì à?_Melin hỏi đầy tò mò.
- Như vầy nè: !!$^*'~·}_Sakura ghé sát vào tai Melin và kể.
- Woa! Bất ngờ ghê ta._Melin nói, mắt sáng long lanh.
- Nhưng lát nữa cậu đừng nhắc gì về chuyện này trước mặt mọi người nhé, kẻo họ lại ngại._Sakura nói.
- Mình biết rồi mà. Vậy bây giờ vào được chưa? Ngoài này nắng quá._Mein nhăn mặt.
- Ừ, vào thôi._Sakura cười.
Còn ở chỗ 3 người kìa.
- Nè, cậu bị khìn hả? Sao kéo tụi tui ra đây đứng nắng làm gì?_Souji nhăn nhó.
- À........ờ........thì..........thì............_Syaoran ấp úng vì không biết phải nói làm sao nữa.
- Anh bị sao vậy? Tự nhiên bữa nay cà lăm hà?_Kero hỏi.
- A! Ăn kem! Mình muốn ăn kem. Kem ơi!_Syaoran nãy ra được 1 lí do rất chi là củ chuối rồi chạy tới ông bán kem.
- Thằng này bữa nay sao mà quái dị vậy ta?_Souji nhìn theo rồi lắc đầu.
- Kem hả? Em cũng muốn ăn._Kero nghe tới kem liền chạy theo.
5'sau mọi người tập trung tại nơi tụ họp.
- Các cậu về rồi à?_Sakura hỏi.
- Ừ, về rồi._Syaoran cười khổ, trên tay còn cầm theo cây kem.
- Thằng khùng đó tự nhiên nói muốn ăn kem, đúng là phiền phức._Souji cáu.
- Ơ hay, được ăn kem rồi còn càu nhàu nữa là sao?_Melin nói.
- Nè, cậu ăn đi. Mình không thích cái thứ ngọt sợt nhiều màu này._Souji đưa cây kem trước mặt Melin.
- Cái này là cậu nói nha. Không được hối hận đó._Melin chộp lấy cây kem và ăn
- Mấy người này hay nhỉ? Giờ ăn trưa mà lại đi ăn kem là sao?_Sau 1 hồi im lặng, Tomoyo tiếng.
- Đúng đó, ăn trưa thôi. Mình đói rồi._Erion nói.
Thế là tụi nó ăn trưa với nhau thật vui vẻ.
- Mai đi chơi không? Cuối tuần rồi mà._Tomoyo hỏi khi mọi người đang nhấm nháp li cà-phê.
- Cũng hay đó, bây giờ đang hè, bài vở thì ít, đi chơi nhiều tí, vô năm không biết có đi được không._Melin nói.
- Vậy đi đâu đây? Nhà Sakura ta tới rồi, công viên nước cũng đi luôn._Syaoran nói.
- Đi biển có được không?_Sakura hỏi.
- Được đó. Hè thì phải đi biển chứ ha._Souji tán thành.
- Vậy chúng ta tổ chức ăn uống và vui chơi ở đó tới chiều luôn ha?_Erion hỏi cả nhóm.
- Như vậy cũng được đó. Nhưng nế vậy thì hôm nay đành phiền các cậu làm tài xế không công rồi._Tomoyo cười.
- Là sao?_Souji nhăn mặt hỏi.
- Là nhờ mấy cậu chở đi mua sắm đó._Melin nói.
- Sao không tự đi mà lôi tụi này theo?_Syaoran hỏi.
- Tụi này thích vậy được không?_Sakura bóp tay kêu rắc rắc.
- Đành vậy chứ biết làm sao. Mà 2 cậu cho Kero theo nữa nha. Lâu rồi không gặp thằng bé._Erion nói với Tomoyo và Syaoran.
- Ok._Syaoran nói.
- Kero là ai vậy?_Sakura hỏi.
- Kero là con của cô mình, vì ba mẹ nó phải đi công tác ở nước ngoài nên đem nó gởi cho nhà mình._Tomoyo giải thích.
- Vậy sao? Chắc dễ thương lắm._Sakura cười nhẹ.
- Vậy bây giờ chúng ta đi liền đi._Melin nói rồi đứng lên.
- Các cậu ra trước đi. Mình vào báo cho anh Toya biết, nếu không anh ấy lại cáu lên rồi trừ lương mình mất._Sakura đùa rồi chạy vào phòng quản lí.
- Nhanh lên nha._Souji vọng theo và đi ra cửa.
Sau 2 tiếng mua sắm ở siêu thị.
- Phù, cuối cùng cũng xong._Syaoran thở phào.
- Chưa xong đâu, còn phải vác chúng về nữa._Souji cãi lại.
- Ráng thêm 1 chút đi, sắp ra nhà xe rồi còn gì._Erion nói.
- Các cậu đem mấy túi đồ đó cho Souji đi._Tomoyo nói.
- Hả? Sao lại đưa mình?_Souji ngạc nhiên.
- Cậu đem về nhà mình dùm nhé. Bọn mình phải tới chỗ này 1 lát._Melin năn nỉ.
- Các cậu đi đâu?_Erion hỏi.
- Các cậu khônh biết thì hơn._Sakura nói.
- Nhưng cũng phải nói là đi đâu cho bọn mình khỏi lo chứ?_Syaoran nói.
- Bọn mình đi mua sắm ở cửa hàng bên kia._Sakura nói và chỉ sang bên kia đường.
- Vậy sao không cho bọn này đi cùng?_Souji ngây thơ hỏi.
- Cái ông kia, con gái đi mua sắm. Ông là nam nhi, đi theo làm gì? Hay là ông............._Melin nói.
- Nè mình không phải loại đó._Souji chối.
- Vậy anh 2 và các cậu về trước nha. Lát bọn mình đi taxi về cũng đượ.c_Tomoyo cười rồi đuôi 3 chàng đi.
Thế là 3 nàng nắm tay nhau đi thăm cửa hàng đối diện để lại 3 chàng bơ vơ. Syaoran và Erion thì khỏe rồi, leo lên xe phóng cái vèo. Chỉ tội cho Souji, phải xách 1 đống đồ. Thật là tội nghiệp.
Tại cửa hàng quần áo.
- Mình sẽ lựa cho cậu 1 bộ bikini thật là sexy để anh nào nhìn cũng phải mê. Nhất là Syaoran._Melin chọc.
- Cái đó mình không cần, nhường lại cho Tomoyo đi._Sakura cười nhìn Tomoyo.
- Cái gì? Mình mà cần tới mấy bộ đồ đó sao?_Tomoyo giãy nãy lên.
- Chứ còn gì nữa? Cậu phải gây được ấn tượng mạnh với Erion để tình yêu 2 người thêm tiến triển chứ._Melin nói.
- Mình với Erion có gì đâu._Tomoyo đỏ mặt.
- Ai chẳng biết 2 người mết nhau mà không dám nói chứ. Mình còn nhiều lần thấy 2 người nhìn trộm nhau nữa kìa._Sakura nói.
- Vậy cậu với anh 2 mình thì sao?_Tomoyo hỏi ngược lại.
- Mình với Syaoran thì có gì đâu. Chỉ là bạn thôi mà._Sakura lúng túng.
- Chỉ là bạn thôi mà._2 nàng nhắc lại lời của Sakura để chọc quê.
- Thôi, không giỡn nữa. Sang bên kia xem thử đi._Sakura lảng sang chuyện khác. Còn 2 nàng nhà ta thì cứ cười khúc khíchSau khi chọn mình những bộ đồ ưng ý 3 nànhchia tay nhau để về nhà chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai.
Sáng hôm sau, Sakura dậy sớm, hoàn thành công việc giao thường ngày. Nhìn quang cảnh xung quanh cô thật sự choáng ngợp. Chỉ có thể nói là rất đẹp. Nó đẹp không phải vì nơi đây toàn những căn biệt thự mà nó đẹp bởi nơi này có rất nhiều cây xanh, chim chít đua nhau hót, muôn hoa khoe sắc. Tất cả tạo cho nơi đây 1 khung cảnh như khu rừng thần tiên. Dừng xe vào bên lề 1 ngồi nhà, Sakura ôm chồng báo trên tay và đi tới từng cách cổng, chọn 1 chỗ vừa dễ nhìn và sạch sẽ cô đặt tờ báo xuống và bước đi. Chợt có 1 bóng đen từ đâu đi tới, đứng phía sau Sakura và bịt mắt cô lại.
" Ai vậy nhỉ? Chẳng lẽ là bọn lưu manh? Không, không phải, cảm giác này quen lắm, rất ấm áp và an toàn. Chẳng lẽ là.........."_Sakura suy nghĩ rồi nói:
- Syaoran là cậu phải không?
- Bingo, cậu giỏi thật đó. Sao biết mình hay dữ vậy?_Syaoran cười.
-Vì chỉ có cậu mới dám giỡn kiểu đó với mình thôi._Sakura trả lời.
- Hihihi._Syaoran cười.
- Sao cậu lại ở đây?_Sakura hỏi.
- Đây là khu mình ở mà, hôm nay cuối tuần nên mình dậy sớm tập thể dục._Syaoran đáp.
- Vậy à. Mình cũng có 1 người bạn ở đây._Sakura nhìn xung quanh.
- Thật sao?_Syaoran ngạc nhiên.
- Ừ, 1 người bạn nhỏ vô cùng dễ thương._Sakura cười nhẹ.
- Vậy à? Có vẻ hay nhỉ? Cậu lại đi giao báo à?_Syaoran hỏi khi nhìn thấy chồng báo trên tay Sakura.
- Lại? Cậu đã thấy mình đi giao báo rồi sao?_Sakura hỏi.
- Ừ, ngày đầu tiên cậu đi học, sáng hôm đó mình đã thấy cậu._Syaoran kể lại.
- Xem ra mình và cậu có duyên quá nhỉ. Mà bây giờ cũng khá muộn rồi. Cậu về và chuẩn bị đi. Mình cũng về đây._Sakura nhìn đồng hồ.
- Vậy bye. Lát nữa mình sẽ qua đón cậu._Syaoran nói và chạy theo hướng ngược lại.
- Bye._Sakura vẫy tay chào ra về.
8:00 A.M
Tụi nó đến đón Sakura và có cả nhóc Kero(em họ của Syaoran và Tomoyo). Tụi nó vô cùng ngạc nhiên khi Kero và Sakura biết nhau từ trước(Vì khi Kero đi lạc Sakura đã đưa thằng bé về nhà). Syaoran, Sakura và Kero đi chung xe. Kero ngồi trên đùi Sakura ở ghế trước. Trên đường đi, Kero cứ dính lấy Sakura, hễ Syaoran mở miệng nói với Sakura câu nào là thằng nhỏ lại nhảy vô trả lời thay. Hệt như nó đang muốn chia rẽ Sakura và Syaoran vậy. Syaoran tức lắm nhưng chẳng làm gì được, chỉ biết lườm xéo thằng nhỏ, Kero biết nhưng chỉ làm lơ khiến anh chàng tức ói máu. Mang tiếng là anh em họ cho oai thế thôi chứ 2 người này cứ như nước với lửa, toàn cãi cọ và thi đua xem ai hơn ai. Kero còn nhỏ, hiếu thắng đã đành nhưng đằng này Syaoran đã lớn, 16t rồi chứ có ít ỏi gì, lại còn là hội trưởng hội học sinh mà lại đi hơn thua với 1 thằng nhóc chỉ mới tầm 7t thì............. Nhìn thằng nhóc thân thiết với Sakura như vậy tự nhiên trong lòng Syaoran dấy lên 1 cảm xúc khó tả
" Trời ơi là trời, tức quá đi. Kero, nhóc được lắm, xem ra lần này anh thua mất rồi. Mà sao nhìn họ thân mật thế nhỉ, mình giống như bị bỏ rơi vậy. Sao cứ thấy trong người khó chịu vậy ta? Thật là.............Mà sao cái cảm giác này giống cái cảm giác khi ghen tuông mà mình hay thấy trên mấy bộ phim sướt mướt của Hàn quốc mà con Tomoyo hay xem quá dị ta? Không phải,tuyệt đối không phải. Phim ảnh chỉ là phim ảnh mà thôi. Không áp dụng vào thực tế được"_Syaoran tự độc thoại rồi gõ vào đầu mình mấy cái.
- Cậu bị làm sao vậy? Không khỏe à?_Sakura lo lắng khi thấy những hành động kì lạ vừa rồi của.
- Ảnh không sao đâu chị. Bị chập dây 1 chút hà._Kero xen vô trả lời thay (Thằng nhỏ này giống kì đà cản mũi quá).
- Nếu vậy thì Kero tránh xa ra nha, coi chừng bị lây đó._Sakura béo má Kero. Syaoran thì tức muốn ói máu trước những gì mà 2 con người bên cạnh mình vừa nói.
"Sao nó cứ thân mật như vợ chồng vậy nhỉ? Tức quá"_Syaoran nghĩ và lại thêm 1 lần nữa cái đầu iu dấu của cậu bị hành hạ (ông này buồn cười ghê, ghen với 1 đứa con nít).
Cuối cùng thì cũng tới biển nếu không cái đầu tội nghiệp sẽ còn khổ dài dài với chủ nhân của nó. Sakura, Kero, Melin và Tomoyo thì chạy ù ra biển, vừa chạy vừa gọi:
- Biển ơi, biển ơi.
Nghe ngây thơ thấy sợ. 3 đứa con gái và 1 thằng nhóc con như làm náo động cả 1 vùng biển khi cùng nhau nghịch nước, chơi đùa và cười nói vui vẻ. Những thiên thần không chỉ làm mê hoặc những người dân ở đây mà còn làm tim của các hoàng tử dao động
- Vào thay đồ đi, mặc đồ này ướt hết bây giờ._Sakura nói.
- Ừ ha. Phải cho người ta thấy công sức nguyên 1 buổi chiều hôm qua của chị em mình chứ._Melin cười.
- Phải làm mọi người lé mắt luôn._Tomoyo hùa theo.
- Vậy vào phòng thay đồ đằng kia đi. Ở đó khá vắng người._Sakura chỉ tay về khu wc phía đằng xa. Chợt, tay Sakura như bị ai đó níu lại. Nhìn ngang tầm mắt khôn thấy ai chỉ nghe thây tiếng nói:
- Ở dưới này nè.
- Sao vậy Kero?_Sakura nhìn xưống thì thấy Bảo đang nắm tay mình.
- Chị cho em theo với được không?_Kero làm nũng.
- Hả?_Sakura ngạc nhiên và không biết phải trả lời thằng nhóc như thế nào.
- Không được. Nam tử hán đại trượng phu ở đây thay quần áo được rồi. Vào chỗ của chị em phụ nữ làm gì?_Syaoran kéo áo Kero lôi về phía mình.
- Thả em ra! Thả ra!_Kero vùng vằng.
- Cậu yên tâm đi. Thằng nhỏ này hay vậy lắm._Syaoran bế Kero và quay sang Sakura.
- Vậy cậu chịu khó trông nó 1 chút nhé._cô cười và chạy theo Tomoyo và Melin.
Khi Sakura đã đi rồi, Kero mới hết quậy phá.
- Anh thật quá đáng. Tại sao không cho em đi với chị ấy?_Kero hỏi.
- Vô duyên. Đi lại đằng kia thay đồ đi._Syaoran nói và bước về phía phòng thay đồ danh cho nam.
- Ủa? Hồi nãy anh nói thay ngoài kia mà?_Kero ngạc nhiên hỏi.
- Thay ngoài đó để các nàng thấy body của anh sao? Đừng có mơ._Syaoran lấy ngón tay trỏ lắc lắc ra vẻ không đồng ý.
- Vậy anh không phải nam tử hán, đại trượng phu rồi nhỉ?_Kero hỏi Erion với Souji và nhận được cái gật đầu của 2 chàng.
- Nhiều chuyện!_Syaoran đỏ mặt quát.
5'sau các chàng bước ra với 1 chiếc quần short ngắn'và để ngực trần khoe body. Chỉ tội cho Kero, len lõi giữa 1 hàng hot boy cao ráo, manly làm cho thằng nhóc càng thêm nổi bật. Nhưng không phải là trung tâm của sự chú ý để người ta trầm trồ khen ngợi mà là để người ta so sánh, trêu chọc. Kero với khuôn mặt cáu kỉnh như sắp khóc, ngồi xuống chơi cát mà nói đúng hơn là nó đang phá tan đống cát mịn trước mặt.
- Kero ơi, lại đây với chị._Sakura gọi.
- Chị Sakura!_Thằng nhóc vui mừng chạy về phía cô.
Các chàng đang nhìn ngắm các cô em ăn mặc sexy, quyến rũ khi nghe thấy tiếng nói của Sakura cũng quay lại và thật sự là bất ngờ. Các nàng ăn mặt không sexy, hở hang như các cô nàng trên bãi tắm nhưng lại toát ra 1 vẻ cuốn hút lạ thường khiến họ bước tới đâu thì nơi đó dường như bất động. Sakura mặc trên mình 1 bộ đồ bơi màu trắng đơn giản, trong sáng. Tomoyo mặc 1 bộ màu hồng phấn nhẹ nhàng, áo lệch vai cùng chiếc quần bó ngắn. Melin thì mặc 1 bộ màu vàng chanh cực nổi bật, áo cột dây phía sau, bên dưới quấn 1 chiếc khăn nhỏ cùng màu. 3 nàng mặc những bộ đồ đơn giản nhưng cũng đủ để khoe đôi chân dài trắng trẻo, vồng eo quyến rũ và làn da trắng nõn.
- Mấy cậu bị làm sao vậy?_Melin dơ tay vẫy vẫy trước mặt Souji.
- Bộ khó nhìn lắm hả?_Tomoyo nhăn nhó hỏi.
- Không, không phải. Đẹp lắm._Souji nói trong vô thức.
- E hèm, vậy mà có ai kia nói là không có gì đó nha._Sakura cười.
- Đúng đó._Melin cười.
- Mình không có giỡn nha. Giận mấy cậu luôn._Tomoyo quay mặt đi chỗ khác.
- Ý, sorry mà. Thôi nha...._2 nàng năn nỉ.
- Tạm tha cho lần này._Tomoyo búng lên trán Melin.
- Mà thôi, xuống biển tắm đi, đứng đây làm gì._Melin kéo tay Souji xuống biển.
- Mình có nói là muốn tắm đâu?_Souji chợt tỉnh khi làn nước trong xanh và mát rượi chạm vào da thịt.
- Nhưng mình muốn. Cậu có dám thi với mình không?_Melin kênh kiệu
-Dám chứ sao không? Cậu tưởng mình sợ cậu hả?_Souji nói đầy thách thức.
- Vậy thì bơi từ đây tới cây cột màu xanh ở ngoài kia nha._Melin chỉ tay về phía cây cột xanh.
Thế là 2 người lon ton dắt nhau ra phía rìa nước và bơi nhanh hết mức có thể.
Phía Tomoyo, nhìn 2 người thi thố với nhau mà Tomoyo buồn cười.
" Thật là trẻ con nhưng cũng thật ngưỡng mộ. Còn mình thì có muốn như họ cũng chẳng được. Bao năm nay mình cố gắng học bơi biết bao nhiêu, bị anh 2 mắng không ít lần, thế mà không tài nào bơi được. Có lẽ suốt đời này mình đành làm chú cá bị mắc cạn thôi. Dù muốn vũng vẫy với đồng loại nơi dòng nước mặn kia cũng không được"_Tomoyo suy nghĩ rồi thở dài.
- Mình giúp cậu học bơi nhé? Nhìn người ta bơi mà mình thì không bơi được chắc là buồn lắm._Eion đứng cạnh Tomoyo và nói. Tự nhắc nhở mình rằng Erion có khả năng nhìn thấu tâm can người khác qua ánh mắt của họ.
- Nhưng mà..........mình.........._Tomoyo ấp úng.
- Không sao đâu. Họ không dạy cậu được nhưng mình thì có thể. Mình có phương pháp riêng mà._Erion nở nụ cười hiếm hoi.
- Cảm ơn cậu._Tomoyo đầy cảm kích.
- Khi nào bơi được rồi hãy cảm ơn mình. Đi thôi._Erion vuốt nhẹ mái tóc mềm của Tomoyo, rồi kéo Tomoyo xuống biển.
Phía Syaoran và Kero.
-Này nhóc, chúng ta cũng thi đua cái gì nhé._ Syaoran nói.
- Đương nhiên rồi. Nhưng thi cái gì đây?_Kero hỏi.
- Thi bơi nhé._Syaoran đề nghị.
- Mơ à? Anh khỏe như thế thì đơn nhiên người thắng sẽ là anh rồi._Kero khônh đồng tình.
- Hahaha, xem ra nhóc cũng biết lượng sức mình quá ha._Syaoran nhìn Kero với nửa con mắt.
- Thi xây lâu đài cát đi._Kero đề nghị.
- Ok. Nhưng phần thưởng cho người chiến thắng là gì đây?_Syaoran hỏi.
- Nói nhỏ thôi._Kero vẫy Syaoran như muốn bảo anh chàng cuối xuống.
-@@(¤₩\}~<.
- Có được không vậy?_Syaoran hỏi lại đầy nghi ngờ.
- Được mà._Kero chắc chắn
- Ok, thử xem._Syaoran nói và 2 người bắt đầu hì hục làm lâu đài của riêng mình.
Ai đi qua cũng đều nhìn họ với đủ mọi ánh mắt. Chắc họ nghĩ anh chàng này lớn rồi mà còn chơi mấy trò này sao? Hay: 2 cha con nhà này có vẻ thật hạnh phúc.
Trong lúc mọi người đang rất vui vẻ thì Sakura 1 mình lang thang khắp bãi biển dài, bàn chân trần nhẹ đi trên cát để lại những dấu chân và sóng biển vỗ vào xóa nó đi. Cũng khá lâu rồi cô không tới biển, khá lâu rồi cô không vươn vai để cảm nhận gió biển có ẩn 1 vị mặn nồng. Chọn 1 phiến đá ở khá xa bờ, Sakura ngồi xuống. Nhìn ngắm mọi vật ở đây trông cô chẳng khác nào 1 nàng tiên cá ngày ngày ngồi trông mong hoàng tử. Sakura thẩn thờ nhìn xung quanh bằng dôi mắt rất buồn. Cô dang 2 tay ra và nhắm mắt lại. Gió biển lồng lộng, mát rượi. Sakura chợt nhớ về nhữngchuyện từ ngày xưa, từ rất lâu rồi-những câu chuyện mà trước đây cô đã từng quên hay nói đúng hơn là không muốn nhớ.
~~~hồi tưởng của Sakura~~~~
- Sakura à, xưống đây đi con. Coi cừng té đó._1 người phụ nữ xinh đẹp đưa đôi mắt lo lắng nhìn lên phía mỗm đá gần bờ.
- Nhưng trên này vui lắm mẹ ơi. Có gió mát nè, lại còn có vị mặn như muối bà Năm hay dùng để nấu ăn nữa mẹ à. Hay lắm._Đứa bé vừa nói vừa dang 2 tay ra như muốn bay.
- Nào con gái, xuống thôi. Đừng để thiên thần phải lo lắng chứ._1 người đàn ông nói và ẵm đứa bé xuống.
- Con không muốn mẹ lo lắng đâu, vì thiên thần lo lắng thì sẽ không còn đẹp nữa. Nhưng mà con muốn bay._Đứa bé nói.
- Vậy thì ba sẽ làm máy bay cho con._Người cha nói và xoay đứa bé.
- Woaaaa........hahaha.......vui quá!!!_đứa bé hét lên và cười thật tươi.
~~~~~~hết hồi tưởng~~~~~~
Đó là những gì Sakura đang hồi tưởng lại mà không hề hay biết nước mắt đã đẫm ướt khóe mi từ lúc nào. Chợt có 1 bàn tay nắm lấy chân nó và kéo xuống làn nước mặn trong xanh.
- Khụ khụ khụ._Sakura sặc nước, ho liên hồi.
- Hahaha._Syaoran ôm bụng cười.
- Cậu làm gì vậy hả?_Sakura lấy tay vuốt nước trên mặt và đánh vào ngực Syaoran.
- Khoan đã, cậu làm sao vậy? Sao giọng cậu lạ thế? Mắt cậu nữa, sao đỏ vậy?_Syaoran nắm chặt lấy 2 cánh tay Sakura hỏi.
-Không sao, chắc bụi bay vào mắt thôi._Sakura lấy tay lau nhẹ mắt.
- Không phải, nãy giờ cậu nhắm mắt thì lấy đâu ra bụi bay vào cơ chứ. Cậu nói thật cho mình biết đi._Syaoran nói.
- Mình.......mình........_Sakura ấp úng.
- Cậu đã đồng ý làm bạn mình thì cậu nói thật cho mình biết đi. Đừng dấu mình._Syaoran nhẹ nhàng.
1giọt.....2 giọt......3 giọt.......và sau đó là rất nhiều giọt nước mắt rơi xuống biển hòa tan với vị mặn nơi đây. Syaoran không hỏi gì nữa chỉ im lặng kéo Sakura vào lòng và an ủi:
- Được rồi, cậu cứ khóc đi, khóc nhiều vào, khóc xong hãy quên hết đi.
1 lúc sau, Syaoran dìu Sakura lên bờ và đưa cho cô 1 chiếc khăn lạnh.
- Sao? Đỡ rồi chứ?_Syaoran hỏi và ngồi xuống bên cạnh Sakura.
- Cảm ơn cậu._cô nhẹ nhàng.
- Cậu buồn chuyện gì à?_Syaoran hỏi.
- Không, chỉ là mình nhớ về quãng thời gian trước đây, quãng thời gian mình có được 1 gia đình hạnh phúc._Sakura nói, ánh mắt nhìn về 1 phía vô định.
- Mình không biết phải khuyên cậu thế nào vì mình không phải người từng trải, mình sinh ra trong gia đình quá đầy đủ. Nhưng mình nghĩ cậu nên quên hết tất cả đi, quên hết tất cả những gì mà cậu cho rằng nó làm cậu đau khổ. Cậu hãy giống như bờ cát này, khi có người đi qua sẽ để lại dấu chântrên ấy, nhưng khi sóng biển ập vào thì tất cả sẽ trôi đi. Cậu hãy quên đi nỗi đau của mình như cách mà sóng biển và bờ cát đã làm._Syaoran khuyên.
- Mình sẽ cố gắng nhưng mình không chắc là có thể làm được hay không. Cậu biết đấy, con người không bao giờ chiến thắng được thiên nhiên._Sakura nói.
- Mình sẽ giúp cậu dù mình biết mình chẳng có tài cán gì._Syaoran cười.
- Hì, nãy giờ cậu nói giống giáo sư ghê._Sakura chọc.
- Đâu có, mình vốn dĩ là 1 giáo sư mà._Syaoran đùa.
- Phải ha, giáo sư quái dị._Sakura nói và cả 2 cùng cười.
Vừa lúc đó, Kero chạy lại.
- Chị Sakura đi chơi với em đi._Kero kéo tay Sakura.(kì dà cản mũi dễ sợ)
- Được rồi, chị đi!_Sakura cười.
- Chị sao vậy, mắt đỏ hoe mà sưng húp hà. Chị khóc hả?_Kero hỏi.
- Đâu có, bụi bay vào mắt chị thôi._Sakura chối.
- Mà sao chị lại ngồi đây với anh Syaoran ạ?_Kero hét lên khi thấy Syaoran ở bên cạnh.
- Ờ thì..........thì........_Syaoran lắp bắp.
- Anh phải giữ lời hứa của mình chứ._Kero lườm.
- Ừ, thì giữ. Gớm, đi là được chứ gì.Syaoran đứng dậy.
- Khoan đã. Lời hứa gì vậy?_Sakura hỏi.
- Là như vầy nè chị: Em và ảnh thi xây lâu đài cát với nhau, nếu ai thua thì không được tới gần chị trong ngày hôm nay, nếu ai thắng thì được đi chơi suốt ngày hôm nay với chị. Và người thắng là em nên đương nhiên anh ấy không được ở đây rồi._Kero cười.
- Mấy người dám lấy tôi ra làm thứ để cá cược sao?_Sakura hét lên rồi quay mặt đi chỗ khác. Kero và Syaoran hết hồn khi thấy thái độ của cô thay đổi.
- Chị à, em........em không cố ý đâu._Kero nói.
- Đúng đó, chỉ là vô tình thôi. Bọn mình không ngờ là cậu giận như vậy._Syaoran hùa theo.
- Hứ!_Sakura.
- Chị ơi.........chị ơi, em xin lỗi chị. Em không cố ý đâu huhuhu._Kero nói rồi mếu máo. Nghe thấy tiếng khóc Sakura vội quay lại.
- Em nín đi, nín đi nào. Đừng khóc, trông xấu lắm._Sakura lau nước mắt cho Kero.
- Nhưng chị phải hứa tha lỗi cho em nha._Kero nói trong nước mắt.
- Được rồi, chị tha, tha hết._Sakura ôm Kero.
Còn Syaoran thì đứng đơ người vì vẫn chưa hiểu chuyện gì xảu ra . Mọi chuyện xảy ra quá nhanh và theo như Syaoran biết thì Kero không phải là 1 đứa mít ướt như vậy. Nhìn thằng nhỏ bằng đôi măt ngạc nhiên, Syaoran nhận được cái nháy mắt và đôi tay dơ lên kí hiệu chiến thắng của Kero. Lúc này, Syaoran mới chợt nhận ra tất cả
" Thằng nhỏ này láo thật, diễn cứ như thật khiến mình cũng phải tin. Tương lai chắc sẽ trở thành 1 diễn viên đóng phim truyền hình nổi tiềng. Bây giờ mình mà xin chữ kí và những đồ dùng của nó thì tương lai bán được bội tiền"_cậu suy nghĩ và tự gõ đầu mình vì những suy nghĩ vớ vẩn vừa rồi.
- Nhưng mà 2 người phải bỏ ngay cái điều kiện ngớ ngẩn vừa rồi, được chứ?_Sakura nhìn Kero.
- Dạ, được ạ._Kero tuy không muốn đồng ý nhưng cũng đành miễn cưỡng gật đầu.
- Ok, vậy là tốt rồi._Sakura nháy mắt với Syaoran. Khỏi phải nói, cậu vui tới mức nào khi cái điều kiện ngớ ngẩn vừa rồi được xóa bỏ. Nếu phải tránh xa Sakura trong ngày hôm nay thì buổi đi chơi sẽ chẳng còn nghĩa và thú vị gì đối với Syaoran.
- Mà thôi, cũng khá trưa rồi, gọi mọi người vào ăn thôi._Sakura nhìn đồng hồ.
- Để em đi tìm anh Souji với chị Melin cho. 2 người đó mỗi lần cãi nha vui lắm, bao nhiêu tật xấu đều lòi ra hết._Kero nói và bước đi.
Trước khi đi, nhóc con còn để lại 1 lời cảnh cáo:
- Anh mà làm gì chị Sakura là coi chừng với em đó.
- Trời , nó coi mình là loại người gì cơ chứ?_Syaoran lầm bầm.
- Cậu đang nói gì thế?_Sakura hỏi.
- À không, có gì đâu. Mình đi thôi._Syaoran lôi Sakura đi.
Tại nơi Erion đang dạy Tomoyo tập bơi.
- Kìa, 2 người đó kìa. Ê........_Syaoran chỉ tay vào 2 người trước mặt và định hét lên.
- Suỵt, im lặng nào._Sakura bịt miệng Syaoran, kéo vào 1 hòn đá to.
- Sao.........sao vậy?_Syaoran hỏi.
- Cậu ngồi im giùm mình 1 lát đi. Nhìn xem họ kìa._Sakura nói và ló mặt ra ngoài.
- Sao đâu? Bình thường mà?_Syaoran ngây thơ.
- Đồ ngốc! Chịu khó ngồi im 1 lúc đi, rồi cậu sẽ biết._Sakura nói và cả 2 cùng nhìn vào 2 con người đang vùng vẫy dưới nước kia. Trông họ bây giờchẳng khác gì ăn trộm.
Quay trở về với cặp đôi đang được nói tới nha.
- 1,2.......1,2........Đúng rồi, như thế, như thế. Đạp chân mạnh lên, tay phải đều, tốt, tốt lắm._Erion hướng dẫn trong khi Tomoyo thì đang thực hiện nhưng động tác đó 1 cách vụng về và cuối cùng thì cô nàng cũng bơi được 1 đoàn ngắn.
-Sao........sao lại như thế được? Tại sao mình tốn hơn 1 tuần để dạy con bé học bơi mà không được, còn thằng Erion sao mới có mấy tiếng mà đã ok là sao?_Syaoran nói khuôn mặt không dấu khỏi sự ngạc nhiên.
- Đó là do còn tùy vào người dạy._Sakura cười.
- Là sao? Ý cậu mình không có tài cán để dạy con bé sao?_Syaoran quay sang hỏi.
- Không ý mình là về phương diện tình cảm.Đôi khi tình yêu có thể chiến thắng tất cả đấy._Sakura giải thích.
- Phương diện tình cảm? Tình yêu? Là sao?_Syaoran ngu ngơ.
- Chẳng lẽ cậu không biết gì sao?_Sakura hỏi.
- Biết gì là biết gì?_Syaoran vẫn ngây thơ.
- Thật uổng cho cậu, mang tiếng là là cao thủ sát gái thế mà chả tinh ý 1 tí nào. hàizzz._Sakura lắc đầu.
- Tại chưa yêu bao giờ chớ bộ._Syaoran cãi lại.
- Vâng, chưa yêu nhưng bạn gái thì còn nhiều hơn kiến cỏ._Sakura chọc.
- Đâu? Đâu? Có con kiến nào đâu?Syaoran giả ngô nhìn xung quanh.
- Thôi đi, mệt cậu quá. Xem thêm 1 chút đi._Sakura nói và hướng mắt về phía 2 người kia.
Bỗng, 2 người thấy 1 cảnh cực thú vị. Có lẽ vì quá vui nên Tomoyo đã làm 1 hành động hơi vượt quá mức bạn bè đó là ôm chầm lấy Erion và hôn nhẹ lên má trái của anh chàng. Khi định thần lại thì đã không còn kịp nữa rồi. Có lẽ cũng vì ngại nên ngay sau đó, Tomoyo vội buông Erion ra và cúi gằm mặt xuống. Không gian bỗng rơi vào im lặng.
- Cái gì thế kia? Tại sao lại như vậy?_Syaoran nói và có ý định nhảy xổng ra.
- Từ từ nào, mình sẽ cho cậu ra nhưng bây giờ cậu phải bình tĩnh, thật sự bình tĩnh. Chuyện này cậu phải suy nghĩ thật kĩ vì em gái cậu và cả Erion đều quí mến nhau._Sakura nói.
- Nhưng tại sao mình không biết?_Syaoran hỏi.
- Tại cậu vô tâm quá thôi. Nghe này, Erion là bạn thân của cậu, cậu ấy cũng là 1 người rất tốt, đàng hoàng và điềm đạm. Nếu giao em cậu cho cậu ấy thì chẳng phải cậu cũng yên tâm sao?_Sakura phân tích.
- Ừ cũng đúng. Vậy bây giờ mình phải làm sao để giúp họ đây?_Syaoran hỏi.
- Tạm thời thì khônh cần làm gì cả. Bây giờ mình và cậu tới đó để họ khỏi ngại ngùng về chuyện vừa rồi. Cố tỏ ra vô tư như không biết gì đấy nhé._Sakura nói.
- Ok._Syoran nói và cả 2 đi về phía bãi biển, nơi 2 con người đang đứng như trời trồng và không biết làm sao.
- Nè, trưa rồi. Vào trong ăn trưa thôi._Syaoran tới vỗ vai Erion.
- Hả? À ừ._Erion ú ớ và 2 chàng trai vào trong trước.
- May nhé, có tụi này tới gỡ rối. Nếu không, không biết 2 người phải làm sao nữa._Sakura nói nhỏ vào tai Tomoyo.
- Cậu...........cậu thấy rồi à?_Tomoyo hỏi.
- Ừ, yên tâm đi, mình chỉ nói cho Melin nghe thôi._Sakura cười nhẹ.
- Cậu nhớ đừng nói cho ai biết nhé? Nhất là anh mình._Tomoyo năn nỉ.
- Ừ, mình biết rồi._Sakura nói nhưng trong đầu thì lại nghĩ:" Chẳng cần mình nói cậu ta cũng biết rồi còn đâu"
- Vậy ta vào trong thôi, trời bắt đầu nắng rồi._Tomoyo kéo Sakura vào trong.
Tại nơi tụi nó đang ngồi.
- Ủa? Sao nhóc Kero và 2 con người ồn ào kia giờ này vẫn chưa thấy mặt mũi tăm hơi đâu hết vậy?_Syaoran càu nhàu.
- Em đây nè._Kero chạy lại
- Em về rồi hả? Thế 2 người kia đâu rồi?_Sakura hỏi.
- Đằng sau em kìa. Lại cãi nhau rồi chị ạ._Kero chỉ ra sau.
- Sao cứ cãi nhau hoài vậy trời?_Syaoran nói như muốn khóc.
- Tại 2 người đó thi bơi với nhau nhưng khi sắp về tới đích vẫn bất phân thắng bại. Thấy thế nên chị Melin dùng chân đá vào người anh Souji làm ảnh mất đà, chìm xuống nước. Vậy là chị Melin thắng. Anh Souji tức quá nên 2 người mới thành như vậy đó._Kero kể.
- Thật hết biết 2 người này._Sakura lắc đầu ngán ngẩm.
- Mấy người đang nói xấu gì tụi này đó?_Melin hỏi.
- Có nói gì đâu? Tại mấy người suy diễn thôi._Syaoran nói.
- Ủa mà lạ nha. Sao bữa nay 2 người kia im dữ vậy?_Souji hỏi khi thấy Tomoyo và Erion im lặng.
- Đâu có gì đâu. Ra đây mình nói cái này nè._Sakura kéo Melin đi, trước khi đi còn nháy mắt ra hiệu cho Syaoran.
Thấy Sakura ra dấu, Syaoran hiểu ý, bèn tìm cách kéo Souji và nhóc Kero đi chỗ khác, để lại Erion và Tomoyo ở đó. Thấy không khí có vẻ u ám và ngột ngạt, Tomoyo đành lên tiếng trước.
- Chuyện.........chuyện lúc nãy mình xin.......lỗi........mình......._Tomoyo nói mặt cúi gằm xuống.
-Không sao đâu, chắc tại cậu vui quá nên mới vậy. Mình không để bụng đâu.Erion nói.
- Vây..........vậy sao? Cảm ơn cậu._Tomoyo cười nhẹ với Erion. Trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm vì 2 đứa đã có thể trở lại bình thuơng nhưng cũng có chút hụt hẫng vì cho rằng Erion chỉ coi mình là bạn mà thôi.
Cùng lúc đó, ở chỗ Melin và Sakura.
- Sao vậy? 2 người đó có chuyên gì à?_Melin hỏi đầy tò mò.
- Như vầy nè: !!$^*'~·}_Sakura ghé sát vào tai Melin và kể.
- Woa! Bất ngờ ghê ta._Melin nói, mắt sáng long lanh.
- Nhưng lát nữa cậu đừng nhắc gì về chuyện này trước mặt mọi người nhé, kẻo họ lại ngại._Sakura nói.
- Mình biết rồi mà. Vậy bây giờ vào được chưa? Ngoài này nắng quá._Mein nhăn mặt.
- Ừ, vào thôi._Sakura cười.
Còn ở chỗ 3 người kìa.
- Nè, cậu bị khìn hả? Sao kéo tụi tui ra đây đứng nắng làm gì?_Souji nhăn nhó.
- À........ờ........thì..........thì............_Syaoran ấp úng vì không biết phải nói làm sao nữa.
- Anh bị sao vậy? Tự nhiên bữa nay cà lăm hà?_Kero hỏi.
- A! Ăn kem! Mình muốn ăn kem. Kem ơi!_Syaoran nãy ra được 1 lí do rất chi là củ chuối rồi chạy tới ông bán kem.
- Thằng này bữa nay sao mà quái dị vậy ta?_Souji nhìn theo rồi lắc đầu.
- Kem hả? Em cũng muốn ăn._Kero nghe tới kem liền chạy theo.
5'sau mọi người tập trung tại nơi tụ họp.
- Các cậu về rồi à?_Sakura hỏi.
- Ừ, về rồi._Syaoran cười khổ, trên tay còn cầm theo cây kem.
- Thằng khùng đó tự nhiên nói muốn ăn kem, đúng là phiền phức._Souji cáu.
- Ơ hay, được ăn kem rồi còn càu nhàu nữa là sao?_Melin nói.
- Nè, cậu ăn đi. Mình không thích cái thứ ngọt sợt nhiều màu này._Souji đưa cây kem trước mặt Melin.
- Cái này là cậu nói nha. Không được hối hận đó._Melin chộp lấy cây kem và ăn
- Mấy người này hay nhỉ? Giờ ăn trưa mà lại đi ăn kem là sao?_Sau 1 hồi im lặng, Tomoyo tiếng.
- Đúng đó, ăn trưa thôi. Mình đói rồi._Erion nói.
Thế là tụi nó ăn trưa với nhau thật vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.