[Sakura And Syaoran] Con Nhà Giàu
Chương 14: Karaoke
thienthannhoo
19/12/2016
Sau 1 buổi đi chơi đầy thú vị nhưng cũng không kém phần mệt mỏi, mặt
trời đã bắt đầu lặn về phía đông để trở về với căn nhà nhỏ của mình. Các boy nhà ta đã thấm mệt, trên mặt ai cũng hiện rõ ý muốn ra về nhưng các girl thì không như vậy, họ muốn nán lại đây lâu hơn chút nữa để ngắm
cảnh hoàng hôn vì như vậy sẽ rất đẹp và vô cùng lãng mạn. Các nàng thì
nhìn ngắm say xưa trong khi các chàng thì khuôn mặt nhăn nhúm lại. Họ
cho rằng cảnh biển lúc chiều tà chả có gì đẹp, đơn giản vì họ thấy
trênTV và tranh ảnh nhiều rồi( Mấy ông này đúng là không có tâm hồn nghệ thuật gì cả, hèn gì người ta vẫn thường nói con trai vô tình ^_^)Sau
khi mặt trời khuất bóng cũng là lúc đồng hồ chỉ 6h, mọi người đã thấm
mệt, không còn sức để nói chuyện và chọc phá nhau như lúc trưa. Họ đành
ghé vào 1 nhà hàng đồ biển gần đó để ăn tối và cung cấp năng lượng.
Tại phòng vip của nhà hàng.
- Ngon quá! Em ăn không nổi nữa rồi._Kero ôm cái bụng tròn xoe như hòn bi ve của mình.
- Mấy giờ rồi?_Sakura hỏi Syaoran.
- 7h kém 15._Syaoran xem đồng hồ rồi nói.
- Còn sớm nhỉ. Về bây giờ thì uổng quá._Souji nói.
- Vậy chúng ta đi đâu chơi đây?_Tomoyo hỏi mọi người.
- A! Đi hát karaoke đi!_Melin reo lên.
- Karaoke?_Sakura ngạc nhiên.
- Có 1 quán ở gần đây đó, nghe nói cũng được lắm._Souji nói.
- Vậy cũng được, tới đó thử xem sao._Erion đồng ý.
- Ok, đi nào._Syaoran nói rồi kéo mọi người đi.
Tại phòng số 5 của quán karaoke dành cho tuổi teen có tên là Sweet.
- Gửi cho anh những nỗi nhớ trên đường hôm nào................._Melin hát.
- Trời ơi!!!!!!! Cậu làm ơn tắt ngay cái đài dởm, hỏng hóc 3 năm khônh sửa của cậu giùm mình, cậu đang hành hạ lỗ tai của mọi người đó._Souji bịt tai lại.
- Mình nói cho cậu biết mình là 1 nhân tài nở muộn đó. Giọng hát của mình không biết đã cướp đi trái tim của biết bao nhiêu hâm mộ rồi đó._Melin tự sướng.
- Ọeeee.......Mấy người đó chắc lỗ tai có vấn đề hay sao ý? Cũng có khi là họ bị thủng màng nhĩ, không nghe thấy gì nên mới khen đại là hay chứ thật ra cậu hát chả khác vịt bầu là mấy. Không tin cậu cứ hỏi mọi người đi. Đưa cho nhóc Kero hát còn hay hơn._Souji mỉa mai.
- Cậu được lắm, bộ cậu tưởng cậu ngon lắm hả?_Melin chống nạnh.
- Kero hát cho chị nghe đi. Chị không tin giọng ca đầy tài năng này lại thua 1 thằng nhóc lớp 1._Melin đưa mic cho Kero.
- Thôi, chị tự hát đi. Em không muốn làm mất mặt chị đâu. Kẻo người ta lại nói chị lớn to đầu rồi mà còn thua em-1 đứa con nít còn 2 tháng 17 ngày nữa là tròn 17..ý nhầm, 7 tuổi. Với lại, em không thích xen vào trò chơi con nít của 2 người._Kero ra vẻ cực kì người........"nhớn".
- Xì, không hát thì thôi. Có cần phải làm hách như vậy không?_Melin le lưỡi lêu lêu Kero( đúng là đồ trẻ con rồi còn gì?)
- Cậu có dám thi với mình không?_Melin quay sang nhìn Souji đầy thách thức.
-Ok._Souji giật lấy mic và chọn bài.
Thế là 2 người tranh nhau hát, thậm chí là đánh nhau nữa.
- Trời, sao 2 người đó lúc nào cũng như vậy kia chứ? Khôngkhác gì 2 đứa con nít 5 tuổi._Tomoyo lắc đầu.
- Không biết bao giờ họ mới người lớn được đây hả trời?_Syaoran kêu khổ.
- Chắc sẽ chẳng bao giờ đâu. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà._Sakura nói và uống 1 ngụm nước ngọt.
- Mà thôi, nhìn họ như vậy thì còn lâu chúng ta mới hát được. Thôi, sang phòng khác đi._Erion lắc đầu nói.
-Ừ, đi thôi._Tomoyo gật đầu rồi đứng dậy.
- Ờ...đi...._Syaoran định nói sẽ đi nhưng bị Sakura chặn họng lại.
- Các cậu sang bên đó trước đi. Tụi này có chuyện cần nói 1 chút._Sakura bịa 1 lí do.
- Vậy sang nhanh lên nhé._Tomoyo nói rồi bước ngoài cùng với Erion.
Tất nhiên là 2 con người kia không hề biết gì vì còn mãi mê hát + đánh nhau.
- Cậu làm sao thế?_Syaoran hỏi
-Cậu phải tạo cơ hội cho 2 người gần nhau chứ?_Sakura nói.
- Ừ ha! Cậu đúng là chuyên gia trong chuyện tình cảm._Syaoran giơ ngón cái lên ra hiệu number one.
- Cậu không cần phải khen mình đâu bởi vì mình thật ra cũng chả biết gì._Sakura lắc đầu.
- Là Sao?_Syaoran ngu ngơ.
- Tất cả là của Melin đó. Hôm trước mình đã phải nghe cậu ấy ca cẩm cách nào để làm hâm nóng tình cảm, cách nào để người đó tỏ tình, cách nào để có được 1 cậu bạn trai lí tưởng, bala... bala..._Sakura nói.
- Ể? Thật á? Nhưng tại sao Melin lại dạy cậu những thứ đó?_Syaoran hỏi.
- Vì mình quá khô cứng và không hề lãng mạn mà như vậy thì rất khó để có người yêu. Melin nói vậy đó._Sakura thuật lại nguyên văn lời nói của Melin hôm đó.
- Hahaha. Vậy cậu có đang áp dụng nó để có được chồng chưa?_Syaoran ôm bụng cười.
- Rồi, nhưng không phải mình mà là cho em gái của cậu._Sakura đánh Syaoran vì cái tội giám cười.
- Đừng đánh nữa. Coi chừng lòi phèo mình bây giờ._Syaoran lấy tay đỡ.
- Tạm tha cho lần này đó. Mà mình với cậu cũng ra ngoài đi, ngồi đây nghe 2 giọng ca này hát chắc tối nay về vỡ mộng mất._Sakura nói.
- Ờ ha, nghe thấy rợn da gà. Không biết sức đâu mà 2 người đó hát dữ vậy, giọng khàn rồi mà vẫn cứ hát._Syaoran đầy nể phục.
- Kero à, em có ra ngoài không? Hay là ở đây?_Sakura hỏi mà cứ như hét vì nếu không như vậy chắc không nghe thấy gì luôn quá.
- Em không đi đâu, ở đây nghe hát hay hơn._Kero cười.
- Hay á? Hát còn thua cái băng cát-xét 2000 m bị hư ở ngoài chợ nữa mà hay cái gì?_Syaoran nhăn nhó và ngay lập tức bị ăn 2 cái dép vào mặt. Nhìn về phía thủ phạm thì ra đó là Melin và Souji nhưng họ thì không thèm nhìn Syaoran lấy 1 cái nếu không thì đã bị ánh mắt giận dữ của cậu xuyên thủng rồi.
- Nè, cậu ăn nói cho cẩn thận nha, đừng có vơ đũa cả nắm như vậy. Chỉ có tên này hát khó nghe thôi._Melin nói, trên tay vẫn cầm mic và chỉ vào Souji.
- Nè cái bà chằng kia, cậu vừa nói cái gì đó? Xin lỗi nha nhưng người đang tra tấn lỗ tai của người khác là cậu đó._Souji nổi khùng.
- Cái gì? Cậu thì có._Melin cãi lại.
- Là cậu._Souji.
- Là cậu._Melin.
- Cậu._Souji.
- Đồ con nhím._Melin(tên ở nhà của Souji là nhím con)
- Đồ con heo ham ăn._Souji(ỉn con là tên Melin ở nhà)
-!#@$^'(*-(^'*$E%#$............
(T/g: Trời ơi, chiến tranh t/giới t3. Souji vs Melin: Im ngay. T/g: Dạ)
Và sau đó là tùm lum tà la những lời cãi cọ khiến người khác phải điếc tai, nhức đầu.
- Háhá, đây mới chính là phần em luôn mong đợi nè._Kero cười tít mắt.
- Vậy em cứ ở đây mà nghe nhưng nhớ đừng học theo đó nhé. Con trai mà cãi nhau với con gái là không ga-lăng và quân tử đâu._Sakuraxoa đầu Kero.
- Nè, cậu nói vậy có khác nào là mình đâu?_Souji quay lại nhăn nhó.
- Sakura, yêu cậu vì câu nói hay nhất trong ngày. Thật là chí lí._Melin cười tít mắt.
- Xì, còn con gái mà đi cãi nhau với con trai là k thùy mị, nết na._Souji phản công( cái ông này nói vậy có khác nào .......
Binh........binh....... bốp........bốp......
Souji: Sao lại đánh mình? T/g: Vì câu nói vừa rồi của cậu. Souji: Liên quan gì đến cậu? T/g: Vì mình cũng là con gái.)
- Rồi xong, lịch sử lại tái diễn, chúng ta ra ngoài thôi. Ở đây nhức đầu quá._Syaoran lắc đầu rồi kéo Sakura ra ngoài. Để lại nhóc Kero đang cười toe toét vì 2 người sinh không đúng tuổi này( 16t mà cứ như mới lên 5).
Tại phòng của Erion và Tomoyo.
- Sao họ lâu tới thế nhỉ?_Tomoyo nóng ruột nhìn đồng hồ.
- Chắc có chuyện gì đó hơi rắc rối nên họ tới muộn thôi, cậu đừng lo._Erion điềm tĩnh đáp.
15'sau.
- Sao lâu vậy? Nói chuyện cũng đâu cần lâu đến thế._Tomoyo nhăn nhó
- Ừ, thế này thì đúng là lâu thật. Thôi, khỏi chờ nữa, chúng ta hát thôi._Erion kéo Tomoyo đứng dậy.
Và 2 người cùng hòa vào những điệu nhạc nhẹ nhàng cùng giọng ca cao vút mà đâu hay bên ngoài đang có 2 kẻ thập thò, rình mò như ăn trộm. 2 tên trộm nghiệp dư đó không ai khác chính là Sakura và Syaoran.
- Nè, đứng sát vào đây, đứng ngoài đó người ta thấy bây giờ._Sakura kéo Syaoran vào sát người mình. Cô nhóc đâu hay chính cái hành động ngây thơ tưởng chừng vô hại đó đã khiến cho tim ai đó k còn nằm yên mà đập liên hồi khiến chủ nhân của nótưởng chừng như ngạt thở, 2 má đỏ bừng.
" Trời ơi, sao vầy nè, tim mình sao lại đập nhanh dữ vậy? Còn cái má kia nữa, sao mà dễ thương quá! Ước gì mình được đặt lên đó 1 cái kiss nhỉ. Ý, mày tỉnh lại đi Syaoran ơi. Mày làm sao vậy? Chẳng lẽ đầu óc mày có vấn đề rồi sao? Tự nhiên lại muốn hôn người ta. Trước giờ mày có muốn hôn ai bao giờ đâu? Toàn lũ con gái muốn kiss mày thôi mà. Aaaaa, kì thật!"_cậu ôm lồng ngực đang đập rộn ràng cảu mình và bóp chặt.
- Syaoran, cậu sao vậy?_Sakura đang chăm chú theo dõi cặp đôi trong phòng thấy sự im lặng bất thường của Syaoran bèn quay lại.
- Hả?......à .ừ, k sao đâu._Syaoran như vừa rớt xuống từ 9 tầng mây(thì đúng rồi còn gì nữa).
- Cậu lạ quá. Mệt ở đâu à?_Sakura lo lắng.
- K, mình khỏe lắm, có bị sao đâu._cậu chối trong lòng thì thầm nghĩ:
" Đúng là có vấn đề nhưng mà là ở tim kìa".
- Vậy à. Cậu cẩn thẩn đó, mùa hè người ta dễ mắc nhiều bệnh truyền nhiễm lắm đó._cô nhăn nhó.
- Ừ, cảm ơn cậu._Syaoran cười.
Rồi Sakura lại chăm chú nhìn cặp đôi trong kia, thỉnh thoảng đôi môi lại vẽ lên 1 nụ cười nhẹ nhàng như thầm chúc cho cô bạn được hạnh phúc. Còn Syaoran bây giờ đã k còn nhìn vào trong căn phòng kia nữa, cũng chẳng thèm để ý xung quanh mà ánh mắt bây giờ chỉ còn hướng về Sakura. Syaoran đang nhìn Sakura say đắm.
- Nè Sakura!_Syaoran sau 1 hồi ngơ ngẩn cũng đã bừng tĩnh và khẽ lay Sakura.
- Gì vậy?_cô hơi khó chịu vì đang xem phim tình cảm mà bị người khác quấy rầy.
- Cậu k mọi người đang nhìn chúng ta bằng đôi mắt soi mói à?_Syaoran hỏi và chỉ vào những người qua lại.
- À......có........có lẽ cậu nói đúng._Sakura nói khi nhìn thấy xung quanh.
- Vậy thì đi thôi, đừng đứng ở đây nữa._Syaoran kéo tay Sakura đi.
- Ơ..........nhưng đi đâu mới được chứ?_cô hỏi.
- Sang phòng khác._cậu nói rồi kéo Sakura về bàn tiếp tân lấy phòng.
Tại 1 căn phòng số 10
- Chà, trong này cũng đẹp đó chứ._Syaoran mở cửa bước vào trong.
- Nhưng biết làm gì đây?_Sakura hỏi.
- Ơ hay, vào đây thì hát chứ làm gì?_Syaoran hỏi lại.
- Vậy thì cậu hát đi, mình k thích hát._Sakura ngồi bịch xuống ghế.
- Cậu k hát, 1 mình mình hát thì còn gì vui nữa. Thôi được, nếu cậu k hát thì............._Syaoran nhìn xung quanh.
- A! Kia rồi!_cậu reo lên rồi chạy về phía vách tường đang treo cây đàn ghi-ta.
- Cậu biết chơi à?_Sakura hỏi.
- À, cũng có 1 chút. Để mình chơi cho cậu nghe nhé._Syaoran đặt cây đàn lên đùi.
Tiếng đàn ghi-ta và tiếng hát của cậu bắt đầu vang lên thật nhẹ nhàng, âm vang khắp gian phòng trống như làm nó ấm áp hơn. Sakura ngồi nghe và chợt quay sang nhìn Syaoran. Cô cảm thấy thật bất ngờ với hình ảnh của cậu bây giờ. K còn là 1 hot boy náo nhiệt với nụ cười tuơi tắn trên môi làm say mê biết bao cô em xinh đẹp mà là 1 chàng trai đúng nghĩa với vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh, vô cùng lãng tử và say mê với âm nhạc.Trong đầu Sakura chợt nghĩ
" Đẹp thật, mình thích nhìn cậu thế này hơn cái vẻ hời hợt hàng ngày. Trông thế này nhìn cũng được đó chứ?"_ cô khẽ mỉm cười với cái suy nghĩ đó nhưng sau đó thì.
"Ý, k được. Mày đang nghĩ gì vậy Sakura. Sao bữa nay mày lại sinh ra thêm cái bản tính mê trai vậy. Tỉnh lại đi!"_Sakura lấy tay gõ lên trán mình.
"Nhưng sao nhìn cái dáng vẻ đó lại quen thế kia nhỉ? Rất giống với ..........người đó.........."_cô thẩn thờ khi nghĩ tới 1 người nào đó.
- Sakura, cậu sao thế? Thấy mình đẹp trai quá nên thừ người ra ngắm hả?_Syaoran đùa và kết quả là.....Bốp!.
- Cho chừa cái tật nói bậy._Sakura phủi tay, quay mặt về phía khác như đang giận nhưng thật ra lại là để che đi khuôn mặt đang ửng hồng.
- Ây daaaaaa, cậu có cần phải mạnh tay với mình như vậy k? Giỡn 1 chút thôi mà._Syaoran ôm cục u trên đầu.
- Hừ, ai bảo........_Sakura đang định nói thì..............
RẦM ẦM._có 1 âm thanh lớn ngăn cản cô nói ra.
Nghe thấy tiếng động, mọi người đều chạy ra xem và Sakura, Syaoran cũng k phải là ngoại lệ. Chạy theo mọi người tới căn phòng có tiếng động, càng lúc tụi nó càng nhận ra đó là phòng của ai và nghe rõ mồn một tiếng cãi vã. Vâng, căn phòng đó là của cặp đôi ồn ào: Souji-Melin.
Tại hiện trường xảy ra vụ án(giống phim trinh thám quá ha). Phát hiện ra 1 xác chết k còn nguyên vẹn (là cái màn hình TV), xung quanh có rất nhiều máu me(là đồ ăn, trái cây, nước ngọt), nguyên nhân tử vong là do bị 1 à k, 2 vật nặng đập vào, hung khí được xác định là 2 chiếc miccro. Hung thủ là 1 chàng trai handsome và 1 cô nhóc cute đang nhìn nhau bằng cặp mắt nảy lửa. Nhân chứng duy nhất của vụ án là 1 cậu nhóc khoảng chừng 5, 6 tuổi, đang dương đôi mắt thích thú nhìn về phía thủ phạm. Nguyên nhân dẫn đến việc nạn nhân tử vong là do 2 hung thủ đang cãi nhau mà nạn nhân thì vẫn cứ nói ( phát ra tiếng nhạc), ồn ào nên bị giết hại.
- Ôi trời ơi, có chuyện gì thế này?_Bà chủ quán chạy vào.
- Cô ơi, thông cảm tí đi cô. Cho cháu xem nốt phần cuối của bộ phim hài đã._Kero nói với bà chủ rồi quay lại nhìn cặp đôi ồn ào kia.
- Cái gì mà cô chứ? Tui mới có 29,9999 tuổi à. Chưa tới 30 sao lại gọi là cô? Gọi chị thôi._Bà chủ quán nhăn nhó hét lên(ms 29,9999 tuổi thôi nhưng cái mặt già như bà thím 52 tuổi hihi)
- Cô........à k, chị thông cảm đi chị._Sakura định gọi cô nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc như giao của bà chủ quán nên phải sửa thành chị.
- Đúng đó c....h......i......chị, họ là bạn em để em bồi thường cho c.....h.......i.... chị._Syaoran nói và khuyến mãi thêm 1 nụ cười khiến bà chủ cứ gọi là ngất ngây con gà tây,còn cậu nhóc thì có vẻ khó lắm mới rặn được chữ chị.
- Được mà, k sao đâu. Anh năm nay bao nhiêu tuổi? Có bạn gái chư? Số điện thoại của anh là số mấy?_Bà chủ quán thay đổi thái độ nhanh như chớp,lấy trong túi ra 1 cuốn sổ nhỏ và 1 cây bút, ghi ghi chép chép( cái bà này đúng là không biết nhục là gì, gọi 1 đứa nhỏ hơn mình hơn 1 giáp là anh, pó tay cái bệnh mai trê).
- Chị ơi, bao nhiêu vậy ạ? Để tụi em còn trả tiền rồi về. Giờ này cũng trễ rồi._Tomoyo từ đâu xuất hiện, theo sau là Erion với vẻ mặt lạnh như tiền.
Sau khi thanh toán tiền cho bà chủ quán, mọi người ra về. Bà chủ tiễn ra tới tận cửa, ánh mắt lưu luyến nhìn các chàng. Nếu như k phải 3 chàng là những cậu ấm, handsome, đẹp trai thì có lẽ đã phơi thây nơi đồng k mông quạnh cho thú hoang tới cấu xé rồi vì bà chủ quán tuy cố tỏ ra hiền lành nhưng ai cũng biết đụng tới bà ta thì chả khác nào đụng tới .........mẹ mìn.
Tại bãi giữ xe.
- Các cậu nãy giờ ở đâu thế?_Tomoyo hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.
- À, bọn anh ở phòng 10._Syaoran đáp.
- Sao cơ? Tụi này đợi các cậu ở phòng 1 cơ mà?_Erion nói.
- À, tụi mình nghe nhầm thành phòng 10 nên tới đó đợi, k thấy các cậu nên tụi này ngồi đó chơi luôn. Phải k?_Sakura quay sang hỏi Syaoran, ánh mắt sắc bén.
- À......ừ......đúng._Syaoran lắp bắp, người vẫn còn run vì cái lườm vừa rồi.
- Vậy sao? Tạm tha cho lần này vậy._Tomoyo sau 1 hồi dò xét cuối cùng cũng chịu buông tha.
Còn cặp đôi ồn ào nay lại cực kì im lặng vì đang mãi lườm nhau, nhóc Kero thì đã quá mệt nên cũng chẳng nói gì. Tụi nó lên xe và trở về nhà.
Trên đường Syaoran chở Sakura về nhà, nhóc Kero đã ngủ say vì mệt mỏi.
- Cậu dừng lại đây 1 chút đi._Sakura nói với Syaoran, giọng rất nhỏ nhẹ vì sợ đánh thức Kero đang say giấc nồng ở hàng ghế sau.
- Cậu đi đâu vậy?_Syaoran hỏi khi thấy cô mở cửa xe.
- Chờ mình 1 lát đi._Sakuranói rồi chạy đi.
Một lát sau cô trở lại, trên tay cầm theo 1 túi màu trắng có hình chữ thập đỏ.
- Cậu làm gì vậy?_Syaoran hỏi khi thấy Sakura đổ thuốc sát trùng vào bông gòn.
- Ngồi im._cô ra lệnh rồi bôi thuốc lên trán Syaoran.
- A!_cậu khẽ kêu khi thuốc chạm vào da thịt.
- Xong rồi đó._Sakura nói khi dán miếng băng cá nhân nho nhỏ lên trán Syaoran.
Nhìn vào gương chiếu hậu gắn trên xe, cậu thấy trên trán mình có 1miếng băng nhỏ, thì ra cô đã phát hiện ra vết thương hồi sáng do nhóc Kero cào phải. Syaoran đã lấy ít tóc để che lại thế mà Sakura vẫn thấy, hay thật.
- Làm sao cậu biết mình bị thương vậy?_Syaoran hỏi.
- Mình thấy lúc xuống biển, mỗi lần nước bắn vào mặt là cậu lại nhăn mặt, tỉnh thoảng lại sờ tay lên trán, hôm nay lại cậu lại để tóc xõa che hết phần trán nên mình nghĩ cậu bị thương. Vậy thôi._Sakura phântích.
- Sao cậu lại không đi làm thám tử nhỉ? Cậu mà làm là hốt bạc đấy._Syaoran đùa.
- Mình k giỡn à nha. Thôi, lái xe về đi. Mình cũng mệt lắm rồi._Sakura nói.
- Ok, tuân lệnh người đẹp._cậu giơ tay để lên trán như kiểu trong quân đội.
- Lại giỡn, công nhận cậu muốn ăn đòn ghê._Sakura giơ nắm đấm lên hù dọa.
- Thôi, mình k giỡn nữa._Syaoran né rồi lái xe đi
----------------------
Đôi lời của miu
Như mình viết truyện dở lắm hả các bạn?
Mọi người không thích truyện của mình thì phải(lược xem thì 658 còn bình chọn chỉ có 87 thôi nên mình nghĩ thế)
Nến mình viết dở thì các bạn cứ nói bao nhiêu gạch đá mình cũng chịu nhiều quá thì mình để dành xây biệt thự thôi mà ném gạch đá nhớ ném thêm xi măng để mình khỏi tốn tiền mua nha.
Tại phòng vip của nhà hàng.
- Ngon quá! Em ăn không nổi nữa rồi._Kero ôm cái bụng tròn xoe như hòn bi ve của mình.
- Mấy giờ rồi?_Sakura hỏi Syaoran.
- 7h kém 15._Syaoran xem đồng hồ rồi nói.
- Còn sớm nhỉ. Về bây giờ thì uổng quá._Souji nói.
- Vậy chúng ta đi đâu chơi đây?_Tomoyo hỏi mọi người.
- A! Đi hát karaoke đi!_Melin reo lên.
- Karaoke?_Sakura ngạc nhiên.
- Có 1 quán ở gần đây đó, nghe nói cũng được lắm._Souji nói.
- Vậy cũng được, tới đó thử xem sao._Erion đồng ý.
- Ok, đi nào._Syaoran nói rồi kéo mọi người đi.
Tại phòng số 5 của quán karaoke dành cho tuổi teen có tên là Sweet.
- Gửi cho anh những nỗi nhớ trên đường hôm nào................._Melin hát.
- Trời ơi!!!!!!! Cậu làm ơn tắt ngay cái đài dởm, hỏng hóc 3 năm khônh sửa của cậu giùm mình, cậu đang hành hạ lỗ tai của mọi người đó._Souji bịt tai lại.
- Mình nói cho cậu biết mình là 1 nhân tài nở muộn đó. Giọng hát của mình không biết đã cướp đi trái tim của biết bao nhiêu hâm mộ rồi đó._Melin tự sướng.
- Ọeeee.......Mấy người đó chắc lỗ tai có vấn đề hay sao ý? Cũng có khi là họ bị thủng màng nhĩ, không nghe thấy gì nên mới khen đại là hay chứ thật ra cậu hát chả khác vịt bầu là mấy. Không tin cậu cứ hỏi mọi người đi. Đưa cho nhóc Kero hát còn hay hơn._Souji mỉa mai.
- Cậu được lắm, bộ cậu tưởng cậu ngon lắm hả?_Melin chống nạnh.
- Kero hát cho chị nghe đi. Chị không tin giọng ca đầy tài năng này lại thua 1 thằng nhóc lớp 1._Melin đưa mic cho Kero.
- Thôi, chị tự hát đi. Em không muốn làm mất mặt chị đâu. Kẻo người ta lại nói chị lớn to đầu rồi mà còn thua em-1 đứa con nít còn 2 tháng 17 ngày nữa là tròn 17..ý nhầm, 7 tuổi. Với lại, em không thích xen vào trò chơi con nít của 2 người._Kero ra vẻ cực kì người........"nhớn".
- Xì, không hát thì thôi. Có cần phải làm hách như vậy không?_Melin le lưỡi lêu lêu Kero( đúng là đồ trẻ con rồi còn gì?)
- Cậu có dám thi với mình không?_Melin quay sang nhìn Souji đầy thách thức.
-Ok._Souji giật lấy mic và chọn bài.
Thế là 2 người tranh nhau hát, thậm chí là đánh nhau nữa.
- Trời, sao 2 người đó lúc nào cũng như vậy kia chứ? Khôngkhác gì 2 đứa con nít 5 tuổi._Tomoyo lắc đầu.
- Không biết bao giờ họ mới người lớn được đây hả trời?_Syaoran kêu khổ.
- Chắc sẽ chẳng bao giờ đâu. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà._Sakura nói và uống 1 ngụm nước ngọt.
- Mà thôi, nhìn họ như vậy thì còn lâu chúng ta mới hát được. Thôi, sang phòng khác đi._Erion lắc đầu nói.
-Ừ, đi thôi._Tomoyo gật đầu rồi đứng dậy.
- Ờ...đi...._Syaoran định nói sẽ đi nhưng bị Sakura chặn họng lại.
- Các cậu sang bên đó trước đi. Tụi này có chuyện cần nói 1 chút._Sakura bịa 1 lí do.
- Vậy sang nhanh lên nhé._Tomoyo nói rồi bước ngoài cùng với Erion.
Tất nhiên là 2 con người kia không hề biết gì vì còn mãi mê hát + đánh nhau.
- Cậu làm sao thế?_Syaoran hỏi
-Cậu phải tạo cơ hội cho 2 người gần nhau chứ?_Sakura nói.
- Ừ ha! Cậu đúng là chuyên gia trong chuyện tình cảm._Syaoran giơ ngón cái lên ra hiệu number one.
- Cậu không cần phải khen mình đâu bởi vì mình thật ra cũng chả biết gì._Sakura lắc đầu.
- Là Sao?_Syaoran ngu ngơ.
- Tất cả là của Melin đó. Hôm trước mình đã phải nghe cậu ấy ca cẩm cách nào để làm hâm nóng tình cảm, cách nào để người đó tỏ tình, cách nào để có được 1 cậu bạn trai lí tưởng, bala... bala..._Sakura nói.
- Ể? Thật á? Nhưng tại sao Melin lại dạy cậu những thứ đó?_Syaoran hỏi.
- Vì mình quá khô cứng và không hề lãng mạn mà như vậy thì rất khó để có người yêu. Melin nói vậy đó._Sakura thuật lại nguyên văn lời nói của Melin hôm đó.
- Hahaha. Vậy cậu có đang áp dụng nó để có được chồng chưa?_Syaoran ôm bụng cười.
- Rồi, nhưng không phải mình mà là cho em gái của cậu._Sakura đánh Syaoran vì cái tội giám cười.
- Đừng đánh nữa. Coi chừng lòi phèo mình bây giờ._Syaoran lấy tay đỡ.
- Tạm tha cho lần này đó. Mà mình với cậu cũng ra ngoài đi, ngồi đây nghe 2 giọng ca này hát chắc tối nay về vỡ mộng mất._Sakura nói.
- Ờ ha, nghe thấy rợn da gà. Không biết sức đâu mà 2 người đó hát dữ vậy, giọng khàn rồi mà vẫn cứ hát._Syaoran đầy nể phục.
- Kero à, em có ra ngoài không? Hay là ở đây?_Sakura hỏi mà cứ như hét vì nếu không như vậy chắc không nghe thấy gì luôn quá.
- Em không đi đâu, ở đây nghe hát hay hơn._Kero cười.
- Hay á? Hát còn thua cái băng cát-xét 2000 m bị hư ở ngoài chợ nữa mà hay cái gì?_Syaoran nhăn nhó và ngay lập tức bị ăn 2 cái dép vào mặt. Nhìn về phía thủ phạm thì ra đó là Melin và Souji nhưng họ thì không thèm nhìn Syaoran lấy 1 cái nếu không thì đã bị ánh mắt giận dữ của cậu xuyên thủng rồi.
- Nè, cậu ăn nói cho cẩn thận nha, đừng có vơ đũa cả nắm như vậy. Chỉ có tên này hát khó nghe thôi._Melin nói, trên tay vẫn cầm mic và chỉ vào Souji.
- Nè cái bà chằng kia, cậu vừa nói cái gì đó? Xin lỗi nha nhưng người đang tra tấn lỗ tai của người khác là cậu đó._Souji nổi khùng.
- Cái gì? Cậu thì có._Melin cãi lại.
- Là cậu._Souji.
- Là cậu._Melin.
- Cậu._Souji.
- Đồ con nhím._Melin(tên ở nhà của Souji là nhím con)
- Đồ con heo ham ăn._Souji(ỉn con là tên Melin ở nhà)
-!#@$^'(*-(^'*$E%#$............
(T/g: Trời ơi, chiến tranh t/giới t3. Souji vs Melin: Im ngay. T/g: Dạ)
Và sau đó là tùm lum tà la những lời cãi cọ khiến người khác phải điếc tai, nhức đầu.
- Háhá, đây mới chính là phần em luôn mong đợi nè._Kero cười tít mắt.
- Vậy em cứ ở đây mà nghe nhưng nhớ đừng học theo đó nhé. Con trai mà cãi nhau với con gái là không ga-lăng và quân tử đâu._Sakuraxoa đầu Kero.
- Nè, cậu nói vậy có khác nào là mình đâu?_Souji quay lại nhăn nhó.
- Sakura, yêu cậu vì câu nói hay nhất trong ngày. Thật là chí lí._Melin cười tít mắt.
- Xì, còn con gái mà đi cãi nhau với con trai là k thùy mị, nết na._Souji phản công( cái ông này nói vậy có khác nào .......
Binh........binh....... bốp........bốp......
Souji: Sao lại đánh mình? T/g: Vì câu nói vừa rồi của cậu. Souji: Liên quan gì đến cậu? T/g: Vì mình cũng là con gái.)
- Rồi xong, lịch sử lại tái diễn, chúng ta ra ngoài thôi. Ở đây nhức đầu quá._Syaoran lắc đầu rồi kéo Sakura ra ngoài. Để lại nhóc Kero đang cười toe toét vì 2 người sinh không đúng tuổi này( 16t mà cứ như mới lên 5).
Tại phòng của Erion và Tomoyo.
- Sao họ lâu tới thế nhỉ?_Tomoyo nóng ruột nhìn đồng hồ.
- Chắc có chuyện gì đó hơi rắc rối nên họ tới muộn thôi, cậu đừng lo._Erion điềm tĩnh đáp.
15'sau.
- Sao lâu vậy? Nói chuyện cũng đâu cần lâu đến thế._Tomoyo nhăn nhó
- Ừ, thế này thì đúng là lâu thật. Thôi, khỏi chờ nữa, chúng ta hát thôi._Erion kéo Tomoyo đứng dậy.
Và 2 người cùng hòa vào những điệu nhạc nhẹ nhàng cùng giọng ca cao vút mà đâu hay bên ngoài đang có 2 kẻ thập thò, rình mò như ăn trộm. 2 tên trộm nghiệp dư đó không ai khác chính là Sakura và Syaoran.
- Nè, đứng sát vào đây, đứng ngoài đó người ta thấy bây giờ._Sakura kéo Syaoran vào sát người mình. Cô nhóc đâu hay chính cái hành động ngây thơ tưởng chừng vô hại đó đã khiến cho tim ai đó k còn nằm yên mà đập liên hồi khiến chủ nhân của nótưởng chừng như ngạt thở, 2 má đỏ bừng.
" Trời ơi, sao vầy nè, tim mình sao lại đập nhanh dữ vậy? Còn cái má kia nữa, sao mà dễ thương quá! Ước gì mình được đặt lên đó 1 cái kiss nhỉ. Ý, mày tỉnh lại đi Syaoran ơi. Mày làm sao vậy? Chẳng lẽ đầu óc mày có vấn đề rồi sao? Tự nhiên lại muốn hôn người ta. Trước giờ mày có muốn hôn ai bao giờ đâu? Toàn lũ con gái muốn kiss mày thôi mà. Aaaaa, kì thật!"_cậu ôm lồng ngực đang đập rộn ràng cảu mình và bóp chặt.
- Syaoran, cậu sao vậy?_Sakura đang chăm chú theo dõi cặp đôi trong phòng thấy sự im lặng bất thường của Syaoran bèn quay lại.
- Hả?......à .ừ, k sao đâu._Syaoran như vừa rớt xuống từ 9 tầng mây(thì đúng rồi còn gì nữa).
- Cậu lạ quá. Mệt ở đâu à?_Sakura lo lắng.
- K, mình khỏe lắm, có bị sao đâu._cậu chối trong lòng thì thầm nghĩ:
" Đúng là có vấn đề nhưng mà là ở tim kìa".
- Vậy à. Cậu cẩn thẩn đó, mùa hè người ta dễ mắc nhiều bệnh truyền nhiễm lắm đó._cô nhăn nhó.
- Ừ, cảm ơn cậu._Syaoran cười.
Rồi Sakura lại chăm chú nhìn cặp đôi trong kia, thỉnh thoảng đôi môi lại vẽ lên 1 nụ cười nhẹ nhàng như thầm chúc cho cô bạn được hạnh phúc. Còn Syaoran bây giờ đã k còn nhìn vào trong căn phòng kia nữa, cũng chẳng thèm để ý xung quanh mà ánh mắt bây giờ chỉ còn hướng về Sakura. Syaoran đang nhìn Sakura say đắm.
- Nè Sakura!_Syaoran sau 1 hồi ngơ ngẩn cũng đã bừng tĩnh và khẽ lay Sakura.
- Gì vậy?_cô hơi khó chịu vì đang xem phim tình cảm mà bị người khác quấy rầy.
- Cậu k mọi người đang nhìn chúng ta bằng đôi mắt soi mói à?_Syaoran hỏi và chỉ vào những người qua lại.
- À......có........có lẽ cậu nói đúng._Sakura nói khi nhìn thấy xung quanh.
- Vậy thì đi thôi, đừng đứng ở đây nữa._Syaoran kéo tay Sakura đi.
- Ơ..........nhưng đi đâu mới được chứ?_cô hỏi.
- Sang phòng khác._cậu nói rồi kéo Sakura về bàn tiếp tân lấy phòng.
Tại 1 căn phòng số 10
- Chà, trong này cũng đẹp đó chứ._Syaoran mở cửa bước vào trong.
- Nhưng biết làm gì đây?_Sakura hỏi.
- Ơ hay, vào đây thì hát chứ làm gì?_Syaoran hỏi lại.
- Vậy thì cậu hát đi, mình k thích hát._Sakura ngồi bịch xuống ghế.
- Cậu k hát, 1 mình mình hát thì còn gì vui nữa. Thôi được, nếu cậu k hát thì............._Syaoran nhìn xung quanh.
- A! Kia rồi!_cậu reo lên rồi chạy về phía vách tường đang treo cây đàn ghi-ta.
- Cậu biết chơi à?_Sakura hỏi.
- À, cũng có 1 chút. Để mình chơi cho cậu nghe nhé._Syaoran đặt cây đàn lên đùi.
Tiếng đàn ghi-ta và tiếng hát của cậu bắt đầu vang lên thật nhẹ nhàng, âm vang khắp gian phòng trống như làm nó ấm áp hơn. Sakura ngồi nghe và chợt quay sang nhìn Syaoran. Cô cảm thấy thật bất ngờ với hình ảnh của cậu bây giờ. K còn là 1 hot boy náo nhiệt với nụ cười tuơi tắn trên môi làm say mê biết bao cô em xinh đẹp mà là 1 chàng trai đúng nghĩa với vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh, vô cùng lãng tử và say mê với âm nhạc.Trong đầu Sakura chợt nghĩ
" Đẹp thật, mình thích nhìn cậu thế này hơn cái vẻ hời hợt hàng ngày. Trông thế này nhìn cũng được đó chứ?"_ cô khẽ mỉm cười với cái suy nghĩ đó nhưng sau đó thì.
"Ý, k được. Mày đang nghĩ gì vậy Sakura. Sao bữa nay mày lại sinh ra thêm cái bản tính mê trai vậy. Tỉnh lại đi!"_Sakura lấy tay gõ lên trán mình.
"Nhưng sao nhìn cái dáng vẻ đó lại quen thế kia nhỉ? Rất giống với ..........người đó.........."_cô thẩn thờ khi nghĩ tới 1 người nào đó.
- Sakura, cậu sao thế? Thấy mình đẹp trai quá nên thừ người ra ngắm hả?_Syaoran đùa và kết quả là.....Bốp!.
- Cho chừa cái tật nói bậy._Sakura phủi tay, quay mặt về phía khác như đang giận nhưng thật ra lại là để che đi khuôn mặt đang ửng hồng.
- Ây daaaaaa, cậu có cần phải mạnh tay với mình như vậy k? Giỡn 1 chút thôi mà._Syaoran ôm cục u trên đầu.
- Hừ, ai bảo........_Sakura đang định nói thì..............
RẦM ẦM._có 1 âm thanh lớn ngăn cản cô nói ra.
Nghe thấy tiếng động, mọi người đều chạy ra xem và Sakura, Syaoran cũng k phải là ngoại lệ. Chạy theo mọi người tới căn phòng có tiếng động, càng lúc tụi nó càng nhận ra đó là phòng của ai và nghe rõ mồn một tiếng cãi vã. Vâng, căn phòng đó là của cặp đôi ồn ào: Souji-Melin.
Tại hiện trường xảy ra vụ án(giống phim trinh thám quá ha). Phát hiện ra 1 xác chết k còn nguyên vẹn (là cái màn hình TV), xung quanh có rất nhiều máu me(là đồ ăn, trái cây, nước ngọt), nguyên nhân tử vong là do bị 1 à k, 2 vật nặng đập vào, hung khí được xác định là 2 chiếc miccro. Hung thủ là 1 chàng trai handsome và 1 cô nhóc cute đang nhìn nhau bằng cặp mắt nảy lửa. Nhân chứng duy nhất của vụ án là 1 cậu nhóc khoảng chừng 5, 6 tuổi, đang dương đôi mắt thích thú nhìn về phía thủ phạm. Nguyên nhân dẫn đến việc nạn nhân tử vong là do 2 hung thủ đang cãi nhau mà nạn nhân thì vẫn cứ nói ( phát ra tiếng nhạc), ồn ào nên bị giết hại.
- Ôi trời ơi, có chuyện gì thế này?_Bà chủ quán chạy vào.
- Cô ơi, thông cảm tí đi cô. Cho cháu xem nốt phần cuối của bộ phim hài đã._Kero nói với bà chủ rồi quay lại nhìn cặp đôi ồn ào kia.
- Cái gì mà cô chứ? Tui mới có 29,9999 tuổi à. Chưa tới 30 sao lại gọi là cô? Gọi chị thôi._Bà chủ quán nhăn nhó hét lên(ms 29,9999 tuổi thôi nhưng cái mặt già như bà thím 52 tuổi hihi)
- Cô........à k, chị thông cảm đi chị._Sakura định gọi cô nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc như giao của bà chủ quán nên phải sửa thành chị.
- Đúng đó c....h......i......chị, họ là bạn em để em bồi thường cho c.....h.......i.... chị._Syaoran nói và khuyến mãi thêm 1 nụ cười khiến bà chủ cứ gọi là ngất ngây con gà tây,còn cậu nhóc thì có vẻ khó lắm mới rặn được chữ chị.
- Được mà, k sao đâu. Anh năm nay bao nhiêu tuổi? Có bạn gái chư? Số điện thoại của anh là số mấy?_Bà chủ quán thay đổi thái độ nhanh như chớp,lấy trong túi ra 1 cuốn sổ nhỏ và 1 cây bút, ghi ghi chép chép( cái bà này đúng là không biết nhục là gì, gọi 1 đứa nhỏ hơn mình hơn 1 giáp là anh, pó tay cái bệnh mai trê).
- Chị ơi, bao nhiêu vậy ạ? Để tụi em còn trả tiền rồi về. Giờ này cũng trễ rồi._Tomoyo từ đâu xuất hiện, theo sau là Erion với vẻ mặt lạnh như tiền.
Sau khi thanh toán tiền cho bà chủ quán, mọi người ra về. Bà chủ tiễn ra tới tận cửa, ánh mắt lưu luyến nhìn các chàng. Nếu như k phải 3 chàng là những cậu ấm, handsome, đẹp trai thì có lẽ đã phơi thây nơi đồng k mông quạnh cho thú hoang tới cấu xé rồi vì bà chủ quán tuy cố tỏ ra hiền lành nhưng ai cũng biết đụng tới bà ta thì chả khác nào đụng tới .........mẹ mìn.
Tại bãi giữ xe.
- Các cậu nãy giờ ở đâu thế?_Tomoyo hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.
- À, bọn anh ở phòng 10._Syaoran đáp.
- Sao cơ? Tụi này đợi các cậu ở phòng 1 cơ mà?_Erion nói.
- À, tụi mình nghe nhầm thành phòng 10 nên tới đó đợi, k thấy các cậu nên tụi này ngồi đó chơi luôn. Phải k?_Sakura quay sang hỏi Syaoran, ánh mắt sắc bén.
- À......ừ......đúng._Syaoran lắp bắp, người vẫn còn run vì cái lườm vừa rồi.
- Vậy sao? Tạm tha cho lần này vậy._Tomoyo sau 1 hồi dò xét cuối cùng cũng chịu buông tha.
Còn cặp đôi ồn ào nay lại cực kì im lặng vì đang mãi lườm nhau, nhóc Kero thì đã quá mệt nên cũng chẳng nói gì. Tụi nó lên xe và trở về nhà.
Trên đường Syaoran chở Sakura về nhà, nhóc Kero đã ngủ say vì mệt mỏi.
- Cậu dừng lại đây 1 chút đi._Sakura nói với Syaoran, giọng rất nhỏ nhẹ vì sợ đánh thức Kero đang say giấc nồng ở hàng ghế sau.
- Cậu đi đâu vậy?_Syaoran hỏi khi thấy cô mở cửa xe.
- Chờ mình 1 lát đi._Sakuranói rồi chạy đi.
Một lát sau cô trở lại, trên tay cầm theo 1 túi màu trắng có hình chữ thập đỏ.
- Cậu làm gì vậy?_Syaoran hỏi khi thấy Sakura đổ thuốc sát trùng vào bông gòn.
- Ngồi im._cô ra lệnh rồi bôi thuốc lên trán Syaoran.
- A!_cậu khẽ kêu khi thuốc chạm vào da thịt.
- Xong rồi đó._Sakura nói khi dán miếng băng cá nhân nho nhỏ lên trán Syaoran.
Nhìn vào gương chiếu hậu gắn trên xe, cậu thấy trên trán mình có 1miếng băng nhỏ, thì ra cô đã phát hiện ra vết thương hồi sáng do nhóc Kero cào phải. Syaoran đã lấy ít tóc để che lại thế mà Sakura vẫn thấy, hay thật.
- Làm sao cậu biết mình bị thương vậy?_Syaoran hỏi.
- Mình thấy lúc xuống biển, mỗi lần nước bắn vào mặt là cậu lại nhăn mặt, tỉnh thoảng lại sờ tay lên trán, hôm nay lại cậu lại để tóc xõa che hết phần trán nên mình nghĩ cậu bị thương. Vậy thôi._Sakura phântích.
- Sao cậu lại không đi làm thám tử nhỉ? Cậu mà làm là hốt bạc đấy._Syaoran đùa.
- Mình k giỡn à nha. Thôi, lái xe về đi. Mình cũng mệt lắm rồi._Sakura nói.
- Ok, tuân lệnh người đẹp._cậu giơ tay để lên trán như kiểu trong quân đội.
- Lại giỡn, công nhận cậu muốn ăn đòn ghê._Sakura giơ nắm đấm lên hù dọa.
- Thôi, mình k giỡn nữa._Syaoran né rồi lái xe đi
----------------------
Đôi lời của miu
Như mình viết truyện dở lắm hả các bạn?
Mọi người không thích truyện của mình thì phải(lược xem thì 658 còn bình chọn chỉ có 87 thôi nên mình nghĩ thế)
Nến mình viết dở thì các bạn cứ nói bao nhiêu gạch đá mình cũng chịu nhiều quá thì mình để dành xây biệt thự thôi mà ném gạch đá nhớ ném thêm xi măng để mình khỏi tốn tiền mua nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.