Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 62: Chạy Trốn

Trọng Khâu

13/10/2016

Sáng sớm sau khi tỉnh lại, trừ bỏ đau đầu, cả người cũng từng trận nhức buốt. Tôi mở to mắt, xoa huyệt thái dương muốn ngồi dậy, bỗng nhiên đau đớn ập đến khiến tôi lại ngã trở về.

Xảy ra chuyện gì? Tôi nhất thời không kịp phản ứng.

... Tối hôm qua tôi tìm Ôn Dương cáo biệt, chúng tôi đi ăn cơm, sau đó hình như uống say, ý thức chậm rãi thanh tỉnh, hình ảnh từng đoạn một hiện lên trong đầu.

Tôi mãnh liệt ngồi dậy, tuy rằng ký ức mơ hồ không rõ, trên giường cũng chỉ có một mình tôi, nhưng dấu vết trên người vô pháp che lấp, cảm giác đau đớn đáng xấu hổ cũng rành rành nói cho tôi biết, hết thảy ngày hôm qua không phải là mộng.

Tôi bối rối xuống giường, run rẩy nhặt quần áo, trong lòng tràn đầy chua xót cùng hối hận, tôi và Ôn Dương đều uống say, có lẽ do anh xem tôi là Dương Huyên, chúng tôi...

Làm sao lại phát sinh loại sự tình hoang đường này, tôi có thể tưởng tượng ra Ôn Dương sẽ chịu bao nhiêu đả kích, anh đường đường một thẳng nam, mới vừa quen một bạn gái xinh đẹp, kết quả thế nhưng sau khi uống say lại ngủ với một nam nhân. Nếu như là tôi, tôi cũng không biết nên đối mặt như thế nào, tôi cảm thấy vô cùng may mắn vì Ôn Dương đã rời đi, nếu không tôi phải đối mặt với hoàn cảnh xấu hổ hiện giờ như thế nào? !

Nếu bởi vậy mà ảnh hưởng đến tình cảm của anh và Dương Huyên, hai kiếp tôi đều là tội nhân.

Rõ ràng chỉ uống mấy chén, làm sao lại say? Nếu lúc ấy tôi có thể thanh tỉnh, chắc chắn sẽ không phát sinh loại chuyện này.

Dương Huyên rõ ràng đã dặn không cho Ôn Dương uống say, tôi nhưng không hề ngăn cản, mặc cho anh, tôi... ảo não cùng tự trách chiếm hữu toàn thân.

Tôi run rẩy mặc áo sơmi vào, áo khoác cũng không kịp xỏ, kích động xách theo rời đi.

Không may không phải, ở ngoài cửa lại gặp Dương Huyên, tôi xấu hổ cúi đầu, vội né người, rất nhanh bỏ qua thang máy chuyển qua đi thang bộ.

"Thạch Sam cậu đi đâu?" Phía sau truyền đến tiếng gọi của Dương Huyên, cước bộ tôi càng nhanh hơn, cố không để lộ chật vật, giống như chạy trốn rời khỏi đây.

Từ khi biết bị Tần Phủ kê đơn, tôi đã cảm thấy hết thảy mình trải qua giống nằm mơ vậy. Mỗi buổi sáng tỉnh lại, tôi đều hy vọng đó là một giấc mộng. Nhưng sự thật là, tôi lại mơ một giấc so với một giấc càng đáng sợ hơn, tôi sợ khi ngủ sẽ mơ thấy đủ loại ác mộng đã trải qua kiếp trước, lại cũng sợ sau khi thức dậy lại phải đối mặt với hiện thực tàn nhẫn.

Tôi ngồi trên máy bay, không ngừng được run rẩy, không ngừng tự nói với mình phải bình tĩnh, chỉ cần tôi rời đi, Ôn Dương sẽ rất nhanh quên đi tất cả, anh sẽ cùng Dương Huyên xây dựng một gia đình bình thường, tôi sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ nữa.

Nếu thật sự có thượng đế, vậy tôi van cầu ngài hãy giúp tôi, tôi không muốn cả đời này vẫn là một tội nhân, rõ ràng tôi đã chuộc tội xong rồi, vì cái gì cuối cùng lại xảy ra chuyện này.

Tôi vì sao cứ nhất định muốn đi tìm Ôn Dương cáo biệt, vì sao lại cho anh uống rượu? Tôi hối hận rồi.

Tôi là một kẻ thất bại, cho dù sống hai kiếp, vẫn như cũ là thế, đời này của tôi vốn chính là vì chuộc tội mà sống, cho dù không thể giúp Ôn Dương, cũng quyết không để bản thân gây nghiệp chướng nặng nề lần thứ hai.

Nghĩ đến, tôi chính là tai họa của Ôn Dương, luôn liên lụy anh, nếu lúc trước tôi lựa chọn rời xa, có khi nào sẽ là một kết quả khác?

Nếu...

Tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng đến lợi hại, không ngừng nghĩ đến mỗi một lựa chọn của mình sau trọng sinh, mới phát hiện ra, một ván cờ vốn đang yên lành lại bị tôi biến thành cục diện bế tắc hiện giờ, mỗi một nước đi đều là sai lầm. Tôi càng nghĩ trong lòng càng hối hận, máu dâng lên, đầu óc càng thêm mơ hồ, cảm thấy hơi thở phả ra đều nóng cháy.

Có lẽ là sắc mặt quả thật không được tốt lắm, tiếp viên mấy lần đến hỏi tôi có khó chịu gì hay không, tôi lắc đầu nói không có việc gì.

Đồng bào bên cạnh tôi nói: "Chắc là phát sốt rồi, đỏ mặt thành như vậy." Giây tiếp theo hắn liền áp tay lên, dáng vẻ khoa trương, "Người anh em, cậu sắp bị hấp chín rồi !"

"Tiểu thư, có thuốc hạ sốt không?"

Uống thuốc, tôi mơ mơ màng màng ngủ một giấc, tinh thần uể oải bước ra đại sảnh sân bay.

Cùng một chỗ với những khuôn mặt xa lạ màu da khác biệt, trái tim tôi thủy chung không thể ổn định, có loại ảo giác dường như đã trải qua mấy đời.



Sau này tôi sẽ triệt để biến mất khỏi cuộc sống của Ôn Dương, thế nhưng thật sự phải chặt đứt ràng buộc đã xâm nhập linh hồn này, bắt đầu một cuộc sống bất định khác.

Nhưng tôi không biết, mình thật có thể mở ra một cuộc đời mới hay không.

Viện an dưỡng nằm ở tư khu Braun phía bắc New York, nơi này phong cảnh xinh đẹp kỳ diệu, tiếp giáp với bờ biển cùng công viên, là một địa điểm cực kỳ phù hợp để nghỉ phép.

Chẳng qua phong cảnh dù đẹp hơn nữa, cũng không che lấp nổi khí trời ác liệt, phía trên mây đen phủ dày đặc, rõ ràng mới qua giữa trưa, màu trời đã tối đến dọa người, bên ngoài xe mưa rào rạt, khoảng không tựa như một cái động thật lớn tối đen, chiếc xe đơn độc lẻ bóng giữa đường lớn vắng ngắt, như là đang tiến vào địa ngục.

Thời điểm Lance tới tìm tôi, tôi mới vừa trở lại phòng thay quần áo, cửa phòng phịch một tiếng bị đẩy ra, ông mang một một bộ dáng giận đến khó thở.

Sau đó, gào thét: "Thạch, cậu biết mình mới vừa làm cái gì không? Cậu quá điên cuồng rồi, thế nhưng không nghe khuyến cáo của tôi, chạy về đi, cậu nếu ngay cả chết còn không sợ, tôi đây trị không nổi."

Tôi đang cởi bỏ cái áo khoác nặng nề, nghe vậy quay đầu, nhìn ông nói: "Lance, không có ai là không sợ chết, nhưng mà người còn sống luôn có một vài việc còn quan trọng hơn."

"Cái cậu gọi 'việc quan trọng' chính là giết người sao? Tôi còn tưởng cậu muốn đi cáo biệt với người yêu kia."

"Không phải người yêu."

"Tôi biết, nhưng cũng có gì khác nhau, cậu không cần sửa tôi."

Tôi ném quần áo lên ghế sô pha, trầm giọng: "Ông muốn cãi nhau với tôi sao?"

"A." Lance thỏa hiệp giơ hai tay lên, "Quả nhiên, cậu biến thành càng nóng nảy hơn rồi."

Tôi thở dài một hơi, mệt mỏi ngồi xuống ghế, "Tôi hiện tại không muốn nói về chuyện này, tôi muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc, mệt muốn chết rồi."

"Nếu ngay cả giao lưu bình thường cậu cũng không nguyện ý, sẽ khiến tôi rất khó xử."

Tôi ngẩng đầu nhìn Lance, tận lực áp chế hỏa khí cuồn cuộn bành trướng trong lồng ngực, chuyển sang dùng Trung văn gằn từng chữ: "Tôi nói tôi mệt muốn chết!"

Lúc này, Lance vẫn không vì thái độ không phối hợp kia của tôi mà thỏa hiệp, con ngươi màu lam dị thường nghiêm túc: "Thuốc kia cậu uống bao nhiêu rồi? Hôm nay... không, hôm qua cậu có dùng phải không? Cho nên tuy rằng cậu sinh hỏa khí lại vẫn có thể khống chế tức giận! Trời ạ, cậu nói cho tôi biết tổng cộng cậu đã dùng bao nhiêu?"

Tôi ngồi trên ghế sô pha, hai tay nóng nảy vò tóc, nói: "Chờ ngày mai tôi sẽ nói hết với ông, hiện tại tôi muốn yên tĩnh một mình, nơi này không phải nhà tù!"

"Cậu nói không sai, đây quả thật không phải, nhưng mà Thạch, tôi nói rồi, không thể vượt quá ba lượt, nếu hơn, không chỉ có bệnh tình nặng thêm, cậu còn phải cách ly với xã hội, đưa gói thuốc cho tôi, tôi phải nhìn xem có cần cáp dụng phương thức đặc biệt với cậu hay không."

Tôi lấy ra túi thuốc plastic nhỏ từ trong ví tiền đưa cho Lance.

"?" Lance cả kinh kêu lên: "I gave you five! Crazy?"

Tôi nằm dài trên ghế, đầu đau muốn vỡ ra, đây có chỗ nào giống chữa bệnh, đây là đòi mạng: "Ném một viên, tôi chỉ dùng ba viên."

Lúc trước Lance nói không thể vượt quá ba viên, nhưng sợ tôi làm hại tới những người xung quanh, vẫn cho tôi nhiều thêm hai, lúc ấy tôi liền tách ra, chỉ mang theo ba viên trên người, lúc bị Ôn Hách bắt cóc ném đi một viên.

"Cậu xác định? Ba viên, không gạt tôi?"

"Không có." Cả người tôi chìm vào sô pha, thanh âm trở nên vô lực.

Tôi một mực cam đoan tôi chỉ ăn ba lượt, chỉ có ba viên!



Đột nhiên tôi mãnh liệt ngồi dậy, nghĩ đến một khả năng: "Ăn xong loại thuốc này, sau đó uống rượu sẽ có tác dụng phụ gì?"

"A? Cái này còn chưa biết, đây là thuốc mới, báo cáo lâm sàng còn chưa làm xong, xem như vi phạm lệnh cấm rồi, trời ạ, chẳng lẽ cậu có phản ứng xấu gì? Tôi đây sẽ phải hủy bỏ tư cách nghề y."

Tôi che tay lên trán, ngẫm lại mấy lần say rượu này, thật sự đều là sau khi tôi uống thuốc, tôi sớm nên phát hiện ra.

Về sau Lance lại nói thứ gì đó tôi cũng không biết, chỉ cảm thấy thân tâm đều vô cùng mệt mỏi, lại mê man ngủ.

Thời điểm tỉnh lại, nhìn thấy bình truyền dịch quen thuộc, tôi mới biết mình không phải đang ngủ, mà là hôn mê. Sau đó Lance tới gặp tôi, thần sắc có hơi kỳ quái, nhưng mà cũng không nói gì ngoài dặn tôi hảo hảo nghỉ ngơi.

Nhưng hảo hảo nghỉ ngơi chỉ là một loại mơ ước, không lâu sau, tôi lại phát bệnh, đả thương nhân viên, ngay cả chính mình cũng bị tổn hại, phản vệ mà Lance nói thì ra nghiêm trọng như vậy.

Thuốc định kỳ của tôi lại nhiều thêm vài loại, điều này cũng khiến cho khẩu vị giảm xuống, thậm chí còn thường xuyên nôn mửa.

Nhưng tôi thà rằng không ăn cơm, cũng sẽ uống thuốc, tuân theo lời dặn của bác sĩ, ít nhất thuốc có thể giúp tôi bảo trì thanh tỉnh, mà không phải bị cách ly trong bệnh viện tâm thần giống như đời trước.

Hai ngày sau, tôi ngồi cùng Lance ở trong phòng khám, phòng bố trí thực thoải mái, ghế nằm mềm mại, âm nhạc thư thái, ánh sáng nhu hòa khiến người ta vô cùng thả lỏng.

Lance thình lình mở miệng: "Hôm nay chúng ta cùng tán gẫu một chút về người tình đồng tính của cậu."

Tôi nhíu mi: "Tôi nói rồi, đó không phải người yêu tôi. Lance, vô luận nhìn từ phương diện nào, ông cũng không giống một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp."

"Cậu nói không sai, phương hướng chủ đạo của tôi là dược lý học, sở dĩ tôi kiêm thêm cái khoản này, cũng là công lao của cậu cả. Roy nói cậu luôn thất thần, phi thường không phối hợp, không cách nào tiến hành trị liệu tâm lý với cậu."

Tôi ngẩng đầu nhìn ông: "Tôi nghĩ chuyện này cũng không thể trách tôi, tôi tuy rằng nghe hiểu được tiếng Anh, nhưng cũng không phải tiếng mẹ đẻ, tôi phải dồn toàn lực chú ý mới có thể nghe hiểu đối phương nói cái gì, như vậy mệt chết đi."

Tôi hiện tại rất dễ mệt mỏi, vô luận là tinh thần hay thể lưc, nhưng bọn họ lại không thông cảm cho tôi, nói nhiều nhất luôn là 'phải tự mình vượt qua', đều là con mẹ nó vô nghĩa, nếu tự mình có thể vượt qua, tôi hà tất đến nơi này!

"Cho nên tôi nói chúng ta phải tán gẫu một chút, chuyện có thể khiến cho cậu hứng thú. Thạch thân mến, cậu biết ngày đó vì sao lại hôn mê không? Cái đó và người yêu ... hoặc nói, với đối tượng thầm mến của cậu, có liên quan gì không?"

Tôi cảm giác mặt mình nóng ran, rốt cục hiểu ra ánh mắt ý vị của Lance lần ấy rồi. Tôi nghẹn một hồi lâu mới nói: "Tôi không muốn nói chuyện này."

"Vậy nói một vài chuyện cậu muốn đi, hai người vì sao mà quen biết, tùy tiện nói, cậu có thể dùng tiếng Trung, tôi không hẳn có thể nghe hiểu hoàn toàn, cậu có thể coi tôi như người lắng nghe, cũng không cần nhìn vào sự tồn tại của tôi, vô luận trị liệu cái gì, đều cần người bệnh phối hợp."

Tôi nhắm mắt lại, trong đầu bất giác hiện lên một vài hình ảnh, kia giống như là chuyện đã từ rất lâu, tuy rằng cách một kiếp, mỗi một chi tiết lại đều còn như mới.

Lúc ấy mới vừa xong xuôi tang sự của ông bà ngoại, chờ đến thời điểm báo danh đại học, tôi đã bị chậm một tuần.

"Kháo, lại thêm một soái ca nữa."

Vừa đẩy cửa ký túc xá, một thanh âm cao vút nổ vang. Tôi quay đầu nhìn qua, Dư Minh Kiệt để trần thân trên, vươn đại móng vuốt với về phía tôi tiếp đón, "Ai, anh bạn, cậu đến cũng đủ chậm!"

Tôi khẽ nhíu mày, "Ân" một tiếng. Lúc ấy tật xấu nhiều, trong đó có một thói quen trông mặt bắt hình dong, không thể nhìn nổi người không chăm chút dung nhan.

Lúc ấy nghĩ phải làm bạn cùng phòng với người thế này, lòng tràn đầy không vui. Thời điểm ngẩng đầu lần nữa, liền nhìn thấy Ôn Dương.

Anh mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, ngồi trên băng ghế, tay đong đưa trái bóng rổ, trên gương mặt trẻ trung anh tuấn mang nụ cười như có như không, nhìn là biết một người thích sạch sẽ, tâm tình tôi tốt hơn một chút, hướng về phía anh mỉm cười.

Tiếp, tôi nhìn thấy bóng rổ từ trên đầu ngón tay anh nảyxuống, lăn về phía này, tôi liền khom người nhặt lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sam Trọng Thủy Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook