Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 63: Giấc mộng

Trọng Khâu

13/10/2016

Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã có nhiều hơn một tia hảo cảm đối với Ôn Dương, nhưng lúc ấy tôi không nghĩ đến, sau này, một tia hảo cảm như có như không ấy lại chậm rãi thăng hoa thành một thứ tình cảm khác.

Khi còn bé mẫu thân vô cùng lãnh đạm với tôi. Trong trí nhớ, ông ngoại luôn thích ngồi xổm ở ban công hút thuốc, tấm lưng kia không khi nào vắng đi nét sầu khổ cùng chua xót, còn bà ngoại thì trộm ở trong phòng rơi nước mắt. Toàn bộ cảm xúc của bọn họ đều bị bất hạnh của con gái dẫn dắt, phần có thể đặt lên người tôi thật sự hữu hạn, mà theo cái chết của mẫu thân, cũng vắt kiệt toàn bộ hy vọng của bọn họ đối với cuộc sống, lần lượt rời xa tôi.

Trong tiềm thức của tôi, tựa hồ đã biết cái gia đình này không bền chắc rồi. Khi tôi bị thương ở bên ngoài, chưa từng được một chút an ủi, bởi vì thế giới của bọn họ so với tôi càng thống khổ hơn gấp bội, phía sau tôi không có gì có thể chống đỡ.

Điều này cũng dẫn đến tình cảm của tôi thập phần hờ hững, mà lòng tự trọng lại phi thường mạnh. Từ nhỏ đã bị người ta nói là kỳ quái, khi bắt đầu hiểu chuyện, tôi liền muốn làm cho mình "bình thường" một chút, hòa đồng một chút. Nhưng việc gì phải tận lực mà làm, thường sẽ không kéo dài lâu lắm, cũng không cải thiện được bao nhiêu cảnh ngộ của tôi. Cuối cùng, tôi kết luận là làm như vậy "không đáng".

Ôn Dương là người đầu tiên tôi muốn thân cận từ tận đáy lòng. Anh từng chút tiến vào chiếm giữ nội tâm tôi, từng chút thay đổi tôi, đó không phải là tự nhiên, là Ôn Dương giúp tôi cảm thấy những thứ vốn dĩ vô vị nhàm chán biến thành vô cùng hứng thú. Tôi bắt đầu tham gia hoạt động tập thể, nguyện ý thử giao lưu cùng người khác nhiều hơn, chậm rãi bước ra từ thế giới riêng của mình.

Sau khi gặp Ôn Dương, cuộc đời của tôi mới bắt đầu trở nên "bình thường".

Ý nghĩa của anh đối với tôi, không đơn giản chỉ là một đối tượng yêu say đắm, anh là "gia đình", là người thân, là nơi để hàn gắn sau đau thương, là người duy nhất tôi nghĩ đến khi khó chịu thống khổ, là cứu tinh, cũng là người tôi không thể mất đi.

"Cậu đang nghĩ gì?" Lance hỏi.

Tôi gật rồi lại lắc đầu, nhìn ông nhẹ nhàng mở miệng: "Lance, ông cảm thấy tôi thật sự có thể khỏe lại sao?"

Lance hít một ngụm khí, đứng dậy, đi đến tủ hồ sơ ở bên cạnh, nói, "Thạch, tôi tổng cộng đã chứng kiến cậu phát bệnh ba lần, mỗi lần cậu đều chỉ gọi tên một người, câu cậu nói nhiều nhất chính là "Thực xin lỗi" và "Cứu ". Hơn nửa tháng này bởi vì cậu vẫn luôn dùng thuốc áp chế, cho nên hôm qua là lần bùng nổ lợi hại nhất, lúc ấy cậu thống khổ gọi tên của hắn, không ngừng muốn hắn tới cứu cậu, còn muốn gọi điện thoại cho hắn."

Mặt tôi "Ba" một cái liền trắng, tôi thật sự gọi điện thoại cho Ôn Dương?

Lance rút ra một túi hồ sơ từ trong tủ, quay đầu lại đối mặt với tôi đang kinh hoảng, nhún nhún vai nói: "Nhưng kết quả là sau khi cậu lấy được điện thoại, lại vứt đi."

Cả người tôi thả lỏng, rốt cục biết vì sao di động bị vỡ rồi.

"Cậu có biết, bệnh của cậu nguy hiểm nhất chính là ở chỗ cảm xúc sẽ bị phóng đại, khiến cho cậu thường xuyên không thể khống chế tâm tình. Để áp chế nóng nảy, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp bóp chết bất kỳ nguyên nhân nào có thể dẫn đến bất ổn cảm xúc của cậu, ngay cả cơm mà cậu cảm thấy không ngon, hoặc là bài trí trong phòng chướng mắt không hợp, những điều này khiến cậu cảm thấy khó chịu, cho nên sẽ nổi nóng phát hỏa, chúng tôi có thể mời một đầu bếp Trung Quốc, nấu món ăn hợp khẩu vị cho cậu, bố trí lại phòng ở của cậu, cho cậu cảm thấy thoải mái, như vậy cảm xúc sẽ bình phục, nhưng mà... tất cả những việc nhỏ đó, đôi khi chính bản thân cậu cũng có thể tự vượt qua."

Tôi giận tái mặt: "Cho nên ý của ông là, tôi phải phối hợp cùng các người chiến đấu với cái gọi là bệnh ma kia, thời thời khắc khắc khống chế tâm tình, cuối cùng có thể chữa khỏi hay không, hoàn toàn dựa vào chính mình, ông là muốn nói cái này sao?"

Lance thở hắt ra, bờ vai trùng xuống, vừa trở về chỗ ngồi vừa nói: "Đây là nguyện vọng lớn nhất của tôi, nhưng sự thật là cậu không thể thời khắc khống chế được tâm tình, sáng nay, cậu buồn bực gạt đổ cốc sữa Wendy chuẩn bị cho cậu, lập tức cậu lại xin lỗi cô ấy, cậu giải thích nói cậu ghét sữa, nhưng nếu chúng tôi đổi một tình huống khác, một người cậu rất căm ghét, đứng ở ngươi trước mặt cậu nói mấy lời cay nghiệt, rất có khả năng cậu sẽ xúc động cầm lấy dao trên bàn trực tiếp giết hắn, Thạch, tôi nói đúng không?"

Tôi khoanh tay ung dung nhìn ông: "So sánh rất thỏa đáng, hy vọng ông sẽ không trở thành người tôi căm ghét kia."



"Thạch, cậu đừng uy hiếp tôi, chúng ta đang thảo luận bệnh tình." Lance bất đắc dĩ nói, "Mỗi người đều có thứ căm hận, sợ hãi cùng khát vọng của riêng mình, khi loại tình cảm này bị phóng đại vô hạn, liền sẽ hoàn toàn bị dục vọng khống chế, đánh mất lý trí cơ bản, đây là chỗ đáng sợ nhất của căn bệnh này. Cho nên chúng ta phải tìm ra toàn bộ bạo điểm khiến cậu mất mất kiểm soát, phá tan nó, giữ cảm xúc trong phạm vi khống chế, lúc này cậu tự điều tiết cảm xúc, phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều. Cho nên, Thạch, chuyện gì có thể làm cho cậu mất kiểm soát?"

Sắc mặt tôi bỗng dưng đóng băng lại, hai tay đặt ra sau đầu, ngửa về phía sau: "Lance, tôi sẽ càng ngày càng chán ghét ông."

"Ngày hôm qua sau khi cậu phát bệnh, chúng tôi tính toán trị liệu thôi miên khi tinh thần cậu suy yếu, làm cho cậu quên đi những "nguyên nhân" khiến cậu nóng nảy, nếu thành công, chờ cho tác dụng của thuốc chậm rãi tiêu trừ, khiến cho tổn hại đến tinh thần cậu hạn chế đến thấp nhất, thương tổn đối với thân thể hạn chế đến thấp nhất, ảnh hưởng đối với sinh hoạt của cậu sau này hạn chế đến thấp nhất, như vậy bệnh tình của cậu có thể giảm bớt, nhưng mà..."

Lance dừng một chút, tiếc nuối nói, "Chúng tôi thất bại rồi, chúng tôi không có năng lực tách bỏ linh hồn, Thạch, người kia đã bị cậu khắc vào linh hồn, cậu nguyện tự thương tổn bản thân cũng không muốn quên hắn."

"A? Thì ra tôi đây vĩ đại như thế!" Sắc mặt tôi lạnh lùng, "Nhưng loại trị liệu này tôi nghĩ tất yếu cần hỏi ý kiến của tôi, ai cho các người quyền đó, các người đã làm gì với tôi nữa, dò xét chuyện riêng tư, hay là đã cho tôi cái ám chỉ gì khác, tôi sao một chút ấn tượng đều không có?"

"Thạch, cậu bình tĩnh, chúng tôi sẽ không hại cậu, cậu cũng biết tôi có thể không nói cho cậu chuyện này, nhưng mà giữa chúng ta phải thành lập tín nhiệm, mới có thể giúp cho trị liệu về sau, tình huống hiện tại của cậu rất tệ."

Lance đặt tài liệu trong tay lên trước mặt tôi, "Trên báo cáo kiểm tra sức khoẻ, thể trọng chỉ có 150 pound! Một tháng giảm 10 pound, nhìn không nhiều lắm, nhưng là trị liệu là trường kỳ, Thạch, cứ tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm, cậu còn nhớ tình trạng của cậu khi lần đầu tiên đến đây không? Chúng ta chiến đấu cùng tà thần, tôi đã phát thệ với thượng đế, nếu cậu không thích, về sau chúng tôi nhất định sẽ trưng cầu sự đồng ý của cậu, tựa như lần này tôi đang hỏi ý kiến cậu, có thể mời bằng hữu kia của cậu đến phụ trợ trị liệu hay không, có lẽ hắn sẽ giúp ổn định cảm xúc cho cậu."

Tôi nhắm mắt lại, hoãn hoãn hô hấp, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, Lance, vô luận bệnh của tôi có thể chữa khỏi hay không, tôi sẽ không quấy rầy đến người đó."

Không thể để anh nhìn thấy tôi chật vật bất kham như thế này, không thể cho anh biết tôi mang tâm tư bẩn thỉu đối với anh, không thể phá hỏng tình cảm không dễ gì mới có được của anh, càng không thể khiến anh từ nay về sau ghê tởm chán ghét tôi.

"Vì sao, vì sao lại là quấy rầy, làm sao cậu biết hắn sẽ nghĩ gì?"

Tôi ngẩng đầu nhìn ông, kiên định nói: "Tôi biết!"

Không ai hiểu rõ hơn so với tôi, tôi mỗi ngày đều có thể mơ thấy, chuyện này giống như chỉ mới phát sinh ngày hôm qua, ánh mắt lạnh lùng chán ghét kia, bắt tôi triệt để vùi lấp trong bóng tối, một đời không thể an bình.

"Có lẽ..."

"Không có có lẽ." Tôi ngắt lời Lance: "Lance, nếu các người thật sự tôn trọng tôi, thì đừng làm bất cứ chuyện gì quấy rầy Ôn Dương, đây là tiền đề tín nhiệm của chúng ta, cũng là điểm giới hạn của tôi."

Lance trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Được, tôi tôn trọng quyết định của cậu ... "

"Tôi yêu cầu ông cam đoan!"

"Tôi cam đoan, tôi xin thề trước thượng đế."



Tôi đạt thành hiệp nghị với Lance, bắt đầu ngày tháng trị liệu tại Mỹ.

Tôi quen được Vương Khải, chính là bác sĩ tâm lý người Trung Quốc đã làm thôi miên cho tôi lúc ấy, nghe nói cũng rất có danh tiếng trong giới, mời người này tới cũng bắt nguồn từ suy xét đến vấn đề tiếng mẹ đẻ của tôi. Không thể nói là bọn họ không dụng tâm, nhưng thông qua cái chau mày càng ngày càng sâu trên mặt bọn họ, tôi biết tình trạng của mình có lẽ đang càng ngày càng tệ.

Tôi thường xuyên không hiểu sao thẩy mình tỉnh lại ở trên giường, vô cớ mất đi một đoạn ký ức, không biết đã xảy ra chuyện gì, không biết khi mình phát bệnh lại gây ra cái gì.

Trong ba tháng, thể trọng của tôi giảm mạnh, khi đến là 68 kg, về sau còn không đến 50 kg, gầy chỉ còn lại da bọc xương, vấn đề này khiến tôi nhớ đến thời điểm mình đã từng mang một cô nương béo trên lưng mà chống đẩy tại tiệc liên nghị của công ty, khi đó tôi cao 178, cân nặng tiêu chuẩn hơn 70 kg, ở chung cùng một mái hiên với Ôn Dương, có một công việc khiến bao người hâm mộ, có lãnh đạo tín nhiệm, được nhân viên nữ của công ty yêu thích...

Chỉ mới chưa đến nửa năm thời gian, tôi biến thành cái dạng này, đây cũng là bởi vì... bởi vì...

Bởi vì sao đây? Thân thể không ngừng suy yếu, trí nhớ của tôi cũng càng ngày càng kém, rất nhiều sự việc đều không còn nhớ rõ nữa.

Hiện tại tôi ngay cả vận động bình thường cũng không làm được, nhân viên y tế đã không còn lo lắng chứng nóng nảy của tôi phát tác, bởi vì tôi đã không còn khả năng gây ra hành động mang tính thương tổn gì.

Phần lớn thời gian tôi đều nằm ngây ngốc ở trên giường, có đôi khi hồi tưởng đến ký ức kiếp trước kiếp này, nhưng hầu như là cái gì cũng nghĩ không ra, hầu hết thời gian đều trôi qua trong hoảng thần.

Ký ức tôi cực điểm hỗn loạn, đôi khi tôi cảm thấy hình như mình đang nằm mơ, tôi căn bản chưa hề trọng sinh, kia chẳng qua là ảo giác trước khi chết mà thôi, là tôi tự tạo cho mình một giấc mộng mà thôi.

"Thạch, vì sao cậu một chút cũng không phản kháng, cậu đang chờ chết sao?"

Tôi nghe thấy có người đang dùng vốn tiếng Trung sứt sẹo nói chuyện bên tai mình, thanh âm rất quen thuộc, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra, tôi gần đây luôn là như thế này, cũng không biết là làm sao.

"Cái dạng này, sợ là cậu ấy không kiên trì được bao lâu nữa, không bằng chúng ta đi liên hệ người kia, nghe nói bọn họ là bằng hữu rất tốt, tôi nghĩ hẳn sẽ nguyện ý hỗ trợ thôi."

"Thạch sẽ không đồng ý, chúng ta phải tôn trọng ý nguyện người bệnh, ngài cũng thấy, cậu quyết đoán như vậy, ngài trị liệu thôi miên còn không có bất cứ tác dụng gì, nếu thật sự làm như thế, cậu ấy có lẽ sẽ lựa chọn..."

Tôi như là một bệnh nhân nan y đang chờ chết, vừa muốn sớm ngày giải thoát, lại có tiếc nuối cùng lưu luyến với thế gian, nhưng mà tôi cảm giác thế giới của mình đang chậm rãi biến thành màu đen, chậm rãi biến thành không còn khí lực mở mắt nữa.

Tôi thấy mình tựa hồ lại trở về đoạn thời gian đại học vui vẻ nhất kia, đứng ở sân thể dục, nhìn lên bầu trời xanh ngắt, nhìn phòng học phía xa, tôi lại trọng sinh sao? Ông trời nghe được lời tôi khẩn cầu sao?

Từ phía xa sân thể dục có một người đang đi tới, ánh nắng mùa hè rực rỡ chói mắt, người kia tao nhã mang theo một thân dương quang tiến về phía tôi, giống như những ấm áp đó, hết thảy tốt đẹp đang chậm rãi tới gần tôi. Tôi nhìn, khóe miệng bất giác xong lên, sau đó nhịn không được bật cười.

Ôn Dương đứng trước mặt tôi, sửng sốt trong chốc lát,bất đắc dĩ nói: "Cười ngốc cái gì, đi a, diễn tập kịch bản lần cuối, khôngphải em muốn xem sân khấu sao? Phương Thấm đang tìm em khắp nơi đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sam Trọng Thủy Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook