Chương 66: Còn sống
Trọng Khâu
13/10/2016
"Tôi sẽ! Sẽ giúp."
"Vậy cậu sẽ nói gì? Nói chuyện như thế nào mới không quá đột ngột."
"Tôi... tôi sẽ nói, đồng học, cậu là sinh viên mới đến báo danh sao?"
"Rất tốt, cô bé nhìn thấy cậu có lẽ rất thẹn thùng, nhưng vẫn cao hứng nói cho cậu biết mình là sinh viên mới, như vậy hai người liền quen biết rồi, cùng đi báo danh, tìm chỗ ghi danh, giao phí, cùng đi lĩnh đồ dùng sinh hoạt..."
"... Sau đó cậu phát hiện thế nhưng hai người cùng học một chuyên ngành, cùng một lớp, hai người thật là rất có duyên phận, lúc đó cậu có cực kỳ vui mừng hay không?"
"... Sẽ."
"Sau đó cậu biết cha mẹ đã Giang Ninh ly dị, mỗi người đã sớm có gia đình riêng. Mẹ đi nước ngoài, quan hệ với cha lại căng thẳng, khai giảng cũng không ai đến đưa, tình cảnh tương tự khiến cậu sinh lòng thương tiếc... Hai người sẽ cùng đi học, trợ giúp cho đối phương, hai người cô độc sưởi ấm lẫn nhau, cổ vũ lẫn nhau. Tất cả mọi người cho rằng hai người là một đôi, mà giữa hai người cũng có hảo cảm, đều là tồn tại đặc biệt trong lòng đối phương, cho dù có thích, cũng không dám tùy ý đụng vào cảnh giới. Ở đại học, đôi lứa hợp hợp tan tan rất nhiều, hai người đều sợ hãi... Thạch Sam vì sao lại không nói ra, cậu đang sợ cái gì?"
"Tôi... tôi sợ cuối cùng chúng tôi ngay cả tình bằng hữu cũng không còn."
"Không sai, hai người ai cũng không thổ lộ, nhưng mà tình cảm lại càng ngày càng tốt, hai người..."
...
"Bốn năm đại học đi qua rất nhanh, thoắt cái đã tốt nghiệp, Giang Ninh hẹn cậu đến sân thể dục. Đêm đó khung cảnh rất đẹp, cô bé nói với cậu sau khi tốt nghiệp sẽ phải đến Mỹ cùng mẹ, cô bé rất khó xử, đỏ mặt hỏi cậu, rằng mình có nên nghe lời mẹ hay không? Lúc này, Thạch Sam, cậu sẽ trả lời như thế nào?"
"Tôi..."
"Cô bé lại quay qua thổ lộ với cậu, nếu cậu cự tuyệt, cô bé sẽ nản lòng thoái chí rời khỏi nơi này. Nhưng mà Thạch Sam, cậu thật sự không thích sao? Trong vòng bốn năm, hai người đã trải qua rất nhiều thứ, cổ vũ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, trở thành một phần không thể dứt bỏ của nhau."
"Tôi chỉ... chỉ là ..."
"Ân? Cậu biết nếu cậu cự tuyệt, Giang Ninh liền sẽ xuất ngoại, sẽ rất khó khăn để gặp lại. Nhưng mà cậu nghĩ phải làm được thành tựu gì đó, mới có thể cho đối phương một hứa hẹn, cho nên cậu cảm thấy thực mê mang, cậu không biết nên làm gì bây giờ, đúng không?"
"Không phải... đều không phải!" Tôi giãy dụa.
"Vậy thì bởi vì sao?"
"Bởi vì ... Ôn Dương thì sao?" Tôi mở to mắt, ánh nhìn sắc bén ném về phía Vương Khải đối diện, "Ôn Dương đâu? Vì sao không có Ôn Dương?"
Vương Khải kinh ngạc nhìn tôi: "Cậu sao có thể..."
"Lance nói ngài đã từng làm thôi miên cho tôi, nhưng mà thất bại, tôi nghĩ ông ta cũng không hoàn toàn nói thật."
"Lúc ấy ngài quả thật không khiến tôi quên Ôn Dương, nhưng lại làm cho tôi phai nhạt ký ức về kẻ đầu sỏ biến tôi thành như bây giờ, làm nhạt đi hận thù của tôi đối với Tần Phủ."
Vương Khải nhìn tôi, thở ra một hơi thật dài, "Cậu phát hiện ra từ bao giờ?"
"Tần Phủ chết cũng không làm cho tôi thoải mái hơn chút nào. Lão chết quá dễ dàng, bởi vì không phải từ chính tay tôi, hoàn toàn không cảm giác được bất cứ thỏa mãn nào, mỗi khi nhớ tới, tôi đều hận đến xương tủy. Nhưng không biết từ lúc nào, không còn băn khoăn đó nữa, tôi biết rất rõ ràng là Tần Phủ đã hại tôi thành như vậy, lại vô cớ không hận lão nữa, loại chuyện này, làm sao có thể?"
"Cho nên cậu hoài nghi là tôi động tay động chân? Vẫn luôn phòng bị tôi thôi miên cậu lần nữa."
"Phòng bị? Hôm nay hay trước kia đều không có, tôi biết các người làm thôi miên, điểm xuất phát là vì tốt cho tôi, Lance sau đó cũng đáp ứng sẽ tôn trọng ý kiến của tôi, cho nên tôi nghĩ ngài sẽ không tự mình làm bậy lần nữa."
Tôi đứng lên, đi đến trước bàn, thanh âm lạnh băng, "Nhưng ngài không nên lôi Giang Ninh vào, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy."
Vương Khải đứng dậy, nói: "Cô bé thích cậu, nếu không phải Ôn Dương, cậu hoàn toàn có khả năng thích Gaing Ninh, cậu không phải từ đầu đã là đồng tính luyến ái, cậu có thể lựa chọn khác, đây là kết quả tốt nhất."
Tôi khống chế lại hỏa khí cuồn cuộn, trầm giọng xuống: "Vậy vì cái gì phải thôi miên? Sao không thuận theo tự nhiên, để tôi và Giang Ninh tự do phát triển?"
"Bởi vì ..." Vương Khải dường như không biết nói gì.
"Bởi vì ngài biết điều đó không có khả năng, ngài biết thôi miên là giả, ngài có từng nghĩ qua chưa, nếu có một ngày hiệu quả thôi miên biến mất, Giang Ninh phải làm như thế nào?"
Vương Khải vô thức lui về phía sau một bước: "Tôi nghĩ cậu không phải người chịu trách nhiệm."
Cách một cái bàn, tôi vươn tay trái giữ chặt cổ áo hắn, ánh mắt lạnh như băng: "Cho nên tôi phải tiếp tục lừa Gianh Ninh? Đây là kết quả tốt nhất mà ngài nói, ngài cho tới bây giờ có từng suy nghĩ đến cảm thụ của Giang Ninh, cô ấy là vô tội, căn bản không nên bị kéo vào vòng tình cảm của người khác!"
"Cô bé không hẳn là không nguyện ý, cậu xem, cô ấy rất muốn cứu cậu, đoạn thời gian cậu hôn mê kia, cô bé luôn ở đây chăm sóc, nếu hai người có thể cùng một chỗ coi như là một loại bồi thường... A, Thạch Sam..."
Tôi vung một quyền về phía Vương Khải: "Không ai lại nguyện ý nhận loại bồi thường bố thí tình cảm này, lại càng không nói hành vi lừa gạt như vậy."
Tôi ôm ngực, thở hổn hển: "Trước đó thừa dịp tôi chưa có phòng bị, ngài thường cho tôi một vài ám chỉ, ngài nhìn tình cảm giữa hai người chúng tôi càng ngày càng tốt, cho nên hôm nay lại chuẩn bị trò cũ, khiến tôi 'triệt để' thích Giang Ninh, ngài hoàn toàn không nghĩ đến cảm thụ của người khác."
Vương Khải nhu nhu má trái, đứng lên nói: "Tôi làm gì cũng là vì cậu, nếu không nghe lời của tôi, cậu hiện tại nói không chừng đã..."
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, mấy nhân viên y tá xông vào, "Làm sao vậy? Thạch, chẳng lẽ lại..."
Tôi lạnh lùng nhìn mấy người vừa vào cửa, dùng tiếng Anh nói: "Nói cho đồng nghiệp tốt của các người biết, về sau không được phép xuất hiện trước mặt tôi, vĩnh viễn..." Tôi đẩy người chặn ở cửa, rời khỏi nơi này.
Cả người chìm xuống ghế sô pha, tôi thở hổn hển không ngừng, mồ hôi lạnh từng giọt từ trán chảy xuống, cái loại cảm giác này quá mức kinh khủng, tựa như ngươi biết rõ chính mình đang nằm mơ, lại cố tình vẫn không tỉnh lại. Tôi bưng lồng ngực vẫn đang kinh hoàng, giống như vừa bừng tỉnh khỏi ác mộng, tâm tình hoảng loạn.
Tôi nghĩ tôi phải mau rời khỏi đây, tùy ý thay đổi cuộc đời người khác, tôi không biết nếu cứ tiếp tục, tôi còn có thể là chính mình hay không.
Có lẽ là sợ cảm xúc của tôi nghịch phản, dẫn đến bệnh tình mất ổn định, từ đó về sau tôi còn không gặp lại Vương Khải nữa, theo thời tiết chậm rãi nóng lên, nhật kí cũng dần dần nối liền, tôi nghĩ tình trạng hiện tại đang bắt đầu tốt đẹp.
Nếu Lance không nhắc đến Vương Khải, tôi nghĩ tâm tình của mình sẽ càng tốt.
"Thạch, cậu đừng như vậy, thời điểm Vương Khải rời đi đã nói với tôi, cậu có thể chống cự thôi miên, chứng tỏ tinh thần cậu đang khôi phục rất nhanh."
Tôi không đồng ý: "Tôi nghĩ đám bác sĩ Mỹ các người phải có tiêu chuẩn rất cao đối với y đức."
Lance nhún nhún vai: "Tiêu chuẩn cao tới đâu cũng là đứng ở góc độ của người bệnh suy xét, tôi tuy rằng không đồng ý biện pháp của hắn, nhưng vốn là hợp lý, tình hình của cậu lúc ấy quả thật rất tệ."
Tôi híp mắt nằm ở ghế, cảm thụ ánh nắng chiết xạ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, thanh âm lạnh lùng: "Trước thì cũng thôi, sau đó hắn vẫn làm là sao? Hắn chẳng qua là đang lấy tôi thí nghiệm mà thôi, nhưng mà ông hình như rất dung túng phương pháp cực đoan này."
"Nếu tôi dung túng, hắn đã không phải rời đi, vấn đề vừa rồi sẽ trở thành một vết đen trong lý lịch của Khải, nếu cậu còn không hài lòng thậm chí có thể khởi tố, tôi chỉ thấy lạ, bọn họ nói trước kia cậu là một người rất khoan dung, hiện giờ đã gần như khôi phục hoàn toàn, vì sao vẫn còn cay nghiệt như vậy, hay là cậu có thành kiến gì với chức trách của chúng tôi."
Tôi bắt lấy mấu chốt trong lời nói, vội ngồi dậy hỏi: "Ý của ông, tôi sắp được rời khỏi nơi này rồi?"
Bộ dáng Lance thoạt nhìn rất không vui: "Thạch, không cần dùng vẻ mặt vui sướng như vậy nói câu đó với tôi, chúng tôi đâu có ngược đãi cậu."
"Ông quá nhạy cảm rồi, chẳng lẽ ông cảm thấy có người thích bị bệnh sao? Hết bệnh rồi, tôi tự nhiên sẽ rất cảm kích nỗ lực của các người."
"Người đến đây đại đa số cũng không phải vì chữa bệnh, hoàn cảnh cùng phục vụ ở đây, cho cậu cuộc sống giống như đế vương, riêng mời đầu bếp Trung Quốc cho cậu mỗi tháng đã là một khoản xa xỉ, nếu tôi cho cậu xem hóa đơn, cậu có lẽ sẽ không còn ghét bỏ nơi này như vậy mữa."
Ông vô cùng cao hứng cười nói, "Kỳ thật tôi cũng không ngờ, lúc trước bệnh tình cậu chuyển biến xấu với tốc độ giật mình, chúng tôi cơ hồ là bó tay không còn biện pháp, thế nhưng rốt cục lại được như bây giờ, cảm tạ thượng đế!"
Tôi cố nén kiên nhẫn hỏi: "Cụ thể là bao giờ tôi có thể rời đi."
"Bây giờ cậu còn cần tĩnh dưỡng, lấy thể lực hiện tại của cậu đi bộ một vòng quanh hồ Sarah cũng khó khăn, chức năng tim phổi cũng không đạt tiêu chuẩn, cần phải tăng cường rèn luyện, chú ý ẩm thực, thể trọng ít nhất phải đạt tới 130 pound, cậu phải hiểu là mình đang bệnh, đạt tới mức độ khỏi hẳn là không có khả năng. Vô luận thời điểm nào cảm xúc cũng không được thay đổi quá đột ngột, phải tránh cho bệnh tình tái phát, bởi vì trong lúc trị liệu dùng lượng thuốc lớn, điều này làm cho khí quan trong thân thể ít nhiều đã bị ảnh hưởng, nhất định chú ý bảo dưỡng, tránh dẫn phát những chứng bệnh khác."
Lance thấy tôi nhíu mày, lại cười nói: "Nhưng tĩnh dưỡng thì ở đâu cũng được, bất quá cậu phải mời một người giúp đỡ, nếu nhất định muốn rời đi, mang theo Wendy, nhớ rõ định kỳ trở về kiểm tra."
Chưa đến một năm thời gian, tôi cảm thấy tựa hồ đã qua một thế kỷ, đứng giữa sinh tử, phảng phất chỉ là một một tấm màn vắt ngang không biết là chất liệu gì, chưa vén lên dường như chỉ là trong một ý niệm, nhưng mà bắt đầu làm lại phát giác muôn ngàn khó khăn (????). Những ngày tháng đó ngươi dứt bỏ không được, lãng quên cũng khó, nghĩ lại mà sợ hãi, sẽ trở thành ràng buộc vĩnh viễn trong cuộc đời ngươi.
Thời gian ba tháng sinh mệnh tôi im lìm một đường, kết quả lại dùng thêm nửa năm, giữa hương thơm mùa hạ, tôi rời khỏi nơi này.
Giang Ninh giúp tôi thuê một căn nhà ở vùng ngoại thành, tôi bắt đầu lập một thời gian biểu, mỗi ngày chụp cho bọn họ xem những việc tôi làm, 6 giờ rời giường chạy bộ, 7 giờ ăn bữa sáng dinh dưỡng Wendy chuẩn bị, đọc sách nghe nhạc nung đúc cái gọi là tình cảm sâu đậm, có thể xem tin tức nhưng không thể xem phim kích thích thần kinh.
Giang Ninh sẽ thường xuyên đến đây, thậm chí mang công việc ở tòa soạn về làm, tôi sẽ tự mình xuống bếp nấu đồ ăn cho nàng, hoặc là giúp cùng nàng hoàn thành công việc.
Mỗi lúc như vậy, Giang Ninh luôn sẽ nói, Thạch Sam sao cái gì cậu cũng biết vậy, quen được cậu thật là quá tốt.
Tôi lại cảm thấy, có thể quen biết nàng, mới là quá quá tốt.
Cuộc đời tôi mặc dù có rất nhiều bất hạnh, nhưng chưa hề thiếu người trợ giúp, không có Giang Ninh, có lẽ vào thời điểm kia tôi thật sự sẽ lựa chọn buông tay, đắm chìm trong mộng đẹp của chính mình vĩnh viễn vô pháp thoát ra.
Thế giới này, không phải chỉ bắt tôi nhìn thấy tuyệt vọng.
Có lẽ tôi thật sự nên bắt đầu lại.
"Vậy cậu sẽ nói gì? Nói chuyện như thế nào mới không quá đột ngột."
"Tôi... tôi sẽ nói, đồng học, cậu là sinh viên mới đến báo danh sao?"
"Rất tốt, cô bé nhìn thấy cậu có lẽ rất thẹn thùng, nhưng vẫn cao hứng nói cho cậu biết mình là sinh viên mới, như vậy hai người liền quen biết rồi, cùng đi báo danh, tìm chỗ ghi danh, giao phí, cùng đi lĩnh đồ dùng sinh hoạt..."
"... Sau đó cậu phát hiện thế nhưng hai người cùng học một chuyên ngành, cùng một lớp, hai người thật là rất có duyên phận, lúc đó cậu có cực kỳ vui mừng hay không?"
"... Sẽ."
"Sau đó cậu biết cha mẹ đã Giang Ninh ly dị, mỗi người đã sớm có gia đình riêng. Mẹ đi nước ngoài, quan hệ với cha lại căng thẳng, khai giảng cũng không ai đến đưa, tình cảnh tương tự khiến cậu sinh lòng thương tiếc... Hai người sẽ cùng đi học, trợ giúp cho đối phương, hai người cô độc sưởi ấm lẫn nhau, cổ vũ lẫn nhau. Tất cả mọi người cho rằng hai người là một đôi, mà giữa hai người cũng có hảo cảm, đều là tồn tại đặc biệt trong lòng đối phương, cho dù có thích, cũng không dám tùy ý đụng vào cảnh giới. Ở đại học, đôi lứa hợp hợp tan tan rất nhiều, hai người đều sợ hãi... Thạch Sam vì sao lại không nói ra, cậu đang sợ cái gì?"
"Tôi... tôi sợ cuối cùng chúng tôi ngay cả tình bằng hữu cũng không còn."
"Không sai, hai người ai cũng không thổ lộ, nhưng mà tình cảm lại càng ngày càng tốt, hai người..."
...
"Bốn năm đại học đi qua rất nhanh, thoắt cái đã tốt nghiệp, Giang Ninh hẹn cậu đến sân thể dục. Đêm đó khung cảnh rất đẹp, cô bé nói với cậu sau khi tốt nghiệp sẽ phải đến Mỹ cùng mẹ, cô bé rất khó xử, đỏ mặt hỏi cậu, rằng mình có nên nghe lời mẹ hay không? Lúc này, Thạch Sam, cậu sẽ trả lời như thế nào?"
"Tôi..."
"Cô bé lại quay qua thổ lộ với cậu, nếu cậu cự tuyệt, cô bé sẽ nản lòng thoái chí rời khỏi nơi này. Nhưng mà Thạch Sam, cậu thật sự không thích sao? Trong vòng bốn năm, hai người đã trải qua rất nhiều thứ, cổ vũ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, trở thành một phần không thể dứt bỏ của nhau."
"Tôi chỉ... chỉ là ..."
"Ân? Cậu biết nếu cậu cự tuyệt, Giang Ninh liền sẽ xuất ngoại, sẽ rất khó khăn để gặp lại. Nhưng mà cậu nghĩ phải làm được thành tựu gì đó, mới có thể cho đối phương một hứa hẹn, cho nên cậu cảm thấy thực mê mang, cậu không biết nên làm gì bây giờ, đúng không?"
"Không phải... đều không phải!" Tôi giãy dụa.
"Vậy thì bởi vì sao?"
"Bởi vì ... Ôn Dương thì sao?" Tôi mở to mắt, ánh nhìn sắc bén ném về phía Vương Khải đối diện, "Ôn Dương đâu? Vì sao không có Ôn Dương?"
Vương Khải kinh ngạc nhìn tôi: "Cậu sao có thể..."
"Lance nói ngài đã từng làm thôi miên cho tôi, nhưng mà thất bại, tôi nghĩ ông ta cũng không hoàn toàn nói thật."
"Lúc ấy ngài quả thật không khiến tôi quên Ôn Dương, nhưng lại làm cho tôi phai nhạt ký ức về kẻ đầu sỏ biến tôi thành như bây giờ, làm nhạt đi hận thù của tôi đối với Tần Phủ."
Vương Khải nhìn tôi, thở ra một hơi thật dài, "Cậu phát hiện ra từ bao giờ?"
"Tần Phủ chết cũng không làm cho tôi thoải mái hơn chút nào. Lão chết quá dễ dàng, bởi vì không phải từ chính tay tôi, hoàn toàn không cảm giác được bất cứ thỏa mãn nào, mỗi khi nhớ tới, tôi đều hận đến xương tủy. Nhưng không biết từ lúc nào, không còn băn khoăn đó nữa, tôi biết rất rõ ràng là Tần Phủ đã hại tôi thành như vậy, lại vô cớ không hận lão nữa, loại chuyện này, làm sao có thể?"
"Cho nên cậu hoài nghi là tôi động tay động chân? Vẫn luôn phòng bị tôi thôi miên cậu lần nữa."
"Phòng bị? Hôm nay hay trước kia đều không có, tôi biết các người làm thôi miên, điểm xuất phát là vì tốt cho tôi, Lance sau đó cũng đáp ứng sẽ tôn trọng ý kiến của tôi, cho nên tôi nghĩ ngài sẽ không tự mình làm bậy lần nữa."
Tôi đứng lên, đi đến trước bàn, thanh âm lạnh băng, "Nhưng ngài không nên lôi Giang Ninh vào, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy."
Vương Khải đứng dậy, nói: "Cô bé thích cậu, nếu không phải Ôn Dương, cậu hoàn toàn có khả năng thích Gaing Ninh, cậu không phải từ đầu đã là đồng tính luyến ái, cậu có thể lựa chọn khác, đây là kết quả tốt nhất."
Tôi khống chế lại hỏa khí cuồn cuộn, trầm giọng xuống: "Vậy vì cái gì phải thôi miên? Sao không thuận theo tự nhiên, để tôi và Giang Ninh tự do phát triển?"
"Bởi vì ..." Vương Khải dường như không biết nói gì.
"Bởi vì ngài biết điều đó không có khả năng, ngài biết thôi miên là giả, ngài có từng nghĩ qua chưa, nếu có một ngày hiệu quả thôi miên biến mất, Giang Ninh phải làm như thế nào?"
Vương Khải vô thức lui về phía sau một bước: "Tôi nghĩ cậu không phải người chịu trách nhiệm."
Cách một cái bàn, tôi vươn tay trái giữ chặt cổ áo hắn, ánh mắt lạnh như băng: "Cho nên tôi phải tiếp tục lừa Gianh Ninh? Đây là kết quả tốt nhất mà ngài nói, ngài cho tới bây giờ có từng suy nghĩ đến cảm thụ của Giang Ninh, cô ấy là vô tội, căn bản không nên bị kéo vào vòng tình cảm của người khác!"
"Cô bé không hẳn là không nguyện ý, cậu xem, cô ấy rất muốn cứu cậu, đoạn thời gian cậu hôn mê kia, cô bé luôn ở đây chăm sóc, nếu hai người có thể cùng một chỗ coi như là một loại bồi thường... A, Thạch Sam..."
Tôi vung một quyền về phía Vương Khải: "Không ai lại nguyện ý nhận loại bồi thường bố thí tình cảm này, lại càng không nói hành vi lừa gạt như vậy."
Tôi ôm ngực, thở hổn hển: "Trước đó thừa dịp tôi chưa có phòng bị, ngài thường cho tôi một vài ám chỉ, ngài nhìn tình cảm giữa hai người chúng tôi càng ngày càng tốt, cho nên hôm nay lại chuẩn bị trò cũ, khiến tôi 'triệt để' thích Giang Ninh, ngài hoàn toàn không nghĩ đến cảm thụ của người khác."
Vương Khải nhu nhu má trái, đứng lên nói: "Tôi làm gì cũng là vì cậu, nếu không nghe lời của tôi, cậu hiện tại nói không chừng đã..."
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, mấy nhân viên y tá xông vào, "Làm sao vậy? Thạch, chẳng lẽ lại..."
Tôi lạnh lùng nhìn mấy người vừa vào cửa, dùng tiếng Anh nói: "Nói cho đồng nghiệp tốt của các người biết, về sau không được phép xuất hiện trước mặt tôi, vĩnh viễn..." Tôi đẩy người chặn ở cửa, rời khỏi nơi này.
Cả người chìm xuống ghế sô pha, tôi thở hổn hển không ngừng, mồ hôi lạnh từng giọt từ trán chảy xuống, cái loại cảm giác này quá mức kinh khủng, tựa như ngươi biết rõ chính mình đang nằm mơ, lại cố tình vẫn không tỉnh lại. Tôi bưng lồng ngực vẫn đang kinh hoàng, giống như vừa bừng tỉnh khỏi ác mộng, tâm tình hoảng loạn.
Tôi nghĩ tôi phải mau rời khỏi đây, tùy ý thay đổi cuộc đời người khác, tôi không biết nếu cứ tiếp tục, tôi còn có thể là chính mình hay không.
Có lẽ là sợ cảm xúc của tôi nghịch phản, dẫn đến bệnh tình mất ổn định, từ đó về sau tôi còn không gặp lại Vương Khải nữa, theo thời tiết chậm rãi nóng lên, nhật kí cũng dần dần nối liền, tôi nghĩ tình trạng hiện tại đang bắt đầu tốt đẹp.
Nếu Lance không nhắc đến Vương Khải, tôi nghĩ tâm tình của mình sẽ càng tốt.
"Thạch, cậu đừng như vậy, thời điểm Vương Khải rời đi đã nói với tôi, cậu có thể chống cự thôi miên, chứng tỏ tinh thần cậu đang khôi phục rất nhanh."
Tôi không đồng ý: "Tôi nghĩ đám bác sĩ Mỹ các người phải có tiêu chuẩn rất cao đối với y đức."
Lance nhún nhún vai: "Tiêu chuẩn cao tới đâu cũng là đứng ở góc độ của người bệnh suy xét, tôi tuy rằng không đồng ý biện pháp của hắn, nhưng vốn là hợp lý, tình hình của cậu lúc ấy quả thật rất tệ."
Tôi híp mắt nằm ở ghế, cảm thụ ánh nắng chiết xạ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, thanh âm lạnh lùng: "Trước thì cũng thôi, sau đó hắn vẫn làm là sao? Hắn chẳng qua là đang lấy tôi thí nghiệm mà thôi, nhưng mà ông hình như rất dung túng phương pháp cực đoan này."
"Nếu tôi dung túng, hắn đã không phải rời đi, vấn đề vừa rồi sẽ trở thành một vết đen trong lý lịch của Khải, nếu cậu còn không hài lòng thậm chí có thể khởi tố, tôi chỉ thấy lạ, bọn họ nói trước kia cậu là một người rất khoan dung, hiện giờ đã gần như khôi phục hoàn toàn, vì sao vẫn còn cay nghiệt như vậy, hay là cậu có thành kiến gì với chức trách của chúng tôi."
Tôi bắt lấy mấu chốt trong lời nói, vội ngồi dậy hỏi: "Ý của ông, tôi sắp được rời khỏi nơi này rồi?"
Bộ dáng Lance thoạt nhìn rất không vui: "Thạch, không cần dùng vẻ mặt vui sướng như vậy nói câu đó với tôi, chúng tôi đâu có ngược đãi cậu."
"Ông quá nhạy cảm rồi, chẳng lẽ ông cảm thấy có người thích bị bệnh sao? Hết bệnh rồi, tôi tự nhiên sẽ rất cảm kích nỗ lực của các người."
"Người đến đây đại đa số cũng không phải vì chữa bệnh, hoàn cảnh cùng phục vụ ở đây, cho cậu cuộc sống giống như đế vương, riêng mời đầu bếp Trung Quốc cho cậu mỗi tháng đã là một khoản xa xỉ, nếu tôi cho cậu xem hóa đơn, cậu có lẽ sẽ không còn ghét bỏ nơi này như vậy mữa."
Ông vô cùng cao hứng cười nói, "Kỳ thật tôi cũng không ngờ, lúc trước bệnh tình cậu chuyển biến xấu với tốc độ giật mình, chúng tôi cơ hồ là bó tay không còn biện pháp, thế nhưng rốt cục lại được như bây giờ, cảm tạ thượng đế!"
Tôi cố nén kiên nhẫn hỏi: "Cụ thể là bao giờ tôi có thể rời đi."
"Bây giờ cậu còn cần tĩnh dưỡng, lấy thể lực hiện tại của cậu đi bộ một vòng quanh hồ Sarah cũng khó khăn, chức năng tim phổi cũng không đạt tiêu chuẩn, cần phải tăng cường rèn luyện, chú ý ẩm thực, thể trọng ít nhất phải đạt tới 130 pound, cậu phải hiểu là mình đang bệnh, đạt tới mức độ khỏi hẳn là không có khả năng. Vô luận thời điểm nào cảm xúc cũng không được thay đổi quá đột ngột, phải tránh cho bệnh tình tái phát, bởi vì trong lúc trị liệu dùng lượng thuốc lớn, điều này làm cho khí quan trong thân thể ít nhiều đã bị ảnh hưởng, nhất định chú ý bảo dưỡng, tránh dẫn phát những chứng bệnh khác."
Lance thấy tôi nhíu mày, lại cười nói: "Nhưng tĩnh dưỡng thì ở đâu cũng được, bất quá cậu phải mời một người giúp đỡ, nếu nhất định muốn rời đi, mang theo Wendy, nhớ rõ định kỳ trở về kiểm tra."
Chưa đến một năm thời gian, tôi cảm thấy tựa hồ đã qua một thế kỷ, đứng giữa sinh tử, phảng phất chỉ là một một tấm màn vắt ngang không biết là chất liệu gì, chưa vén lên dường như chỉ là trong một ý niệm, nhưng mà bắt đầu làm lại phát giác muôn ngàn khó khăn (????). Những ngày tháng đó ngươi dứt bỏ không được, lãng quên cũng khó, nghĩ lại mà sợ hãi, sẽ trở thành ràng buộc vĩnh viễn trong cuộc đời ngươi.
Thời gian ba tháng sinh mệnh tôi im lìm một đường, kết quả lại dùng thêm nửa năm, giữa hương thơm mùa hạ, tôi rời khỏi nơi này.
Giang Ninh giúp tôi thuê một căn nhà ở vùng ngoại thành, tôi bắt đầu lập một thời gian biểu, mỗi ngày chụp cho bọn họ xem những việc tôi làm, 6 giờ rời giường chạy bộ, 7 giờ ăn bữa sáng dinh dưỡng Wendy chuẩn bị, đọc sách nghe nhạc nung đúc cái gọi là tình cảm sâu đậm, có thể xem tin tức nhưng không thể xem phim kích thích thần kinh.
Giang Ninh sẽ thường xuyên đến đây, thậm chí mang công việc ở tòa soạn về làm, tôi sẽ tự mình xuống bếp nấu đồ ăn cho nàng, hoặc là giúp cùng nàng hoàn thành công việc.
Mỗi lúc như vậy, Giang Ninh luôn sẽ nói, Thạch Sam sao cái gì cậu cũng biết vậy, quen được cậu thật là quá tốt.
Tôi lại cảm thấy, có thể quen biết nàng, mới là quá quá tốt.
Cuộc đời tôi mặc dù có rất nhiều bất hạnh, nhưng chưa hề thiếu người trợ giúp, không có Giang Ninh, có lẽ vào thời điểm kia tôi thật sự sẽ lựa chọn buông tay, đắm chìm trong mộng đẹp của chính mình vĩnh viễn vô pháp thoát ra.
Thế giới này, không phải chỉ bắt tôi nhìn thấy tuyệt vọng.
Có lẽ tôi thật sự nên bắt đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.