Chương 67: Ba năm
Trọng Khâu
13/10/2016
Ở đây có thể ngắm được đủ loại phong cảnh, tôi và Giang Ninh đi qua rất nhiều nơi ở New York, tôi nghĩ khi nào thân thể tốt, chúng tôi sẽ tới nhữny nơi xa hơn một chút.
Wendy quản tôi rất nghiêm, ngay cả chuyện lên mạng này tôi đều phải xin phép Lance trước nhiều lần, tôi chỉ lên mạng chỉnh lý mấy kế hoạch du lịch, tìm kiến các món ăn, điểm vui chơi, thu xếp lộ trình, thời gian thật kỹ, đến lúc đó phối hợp với thời gian biểu của Giang Ninh. Việc lập kế hoạch du lịch trước kia đều là Giang Ninh làm, giờ tôi thử làm mấy việc trong khả năng, giảm bớt gánh nặng cho nàng.
Mở hòm thư, chớp mắt đã hơn một năm thời gian, thư rác quá trăm, bất quá xóa đi cũng không có gì khó.
Bên trong có rất nhiều thư của Ôn Dương, cho dù là đến cuối cùng, khoảng cách giữa những lần gửi vẫn không thay đổi, anh thật sự vẫn luôn tìm tôi, tôi chung quy vẫn có thể ảnh hưởng tới cuộc sống của anh, nhưng tạo thành rắc rối như thế này, đó cũng không phải điều tôi hy vọng.
Đã hơn một năm rồi, có lẽ tôi nên nói cho anh biết tôi hiện tại sống rất tốt, bảo anh không cần lo lắng, tôi đã thoát khỏi quãng đường mù mịt trong đời, mở ra cuộc sống mới rồi, tôi hy vọng Ôn Dương cũng có thể như vậy.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhấn mở bưu kiện mới nhất.
...
...
... Đau, thật đau...
Tựa như có một cây búa to đang không ngừng đập phá trong đầu tôi, thần kinh bị tàn nhẫn phá nát từng mảnh.
Tim giống như bị xé rách, vì cái gì vẫn có thể đau, đau đến tôi không còn chút năng lực phản kháng nào.
Ý thức giống như đang từ từ bị cắn nuốt. Toàn thân tôi phát lạnh, đau quá... Ai tới cứu tôi?
...
Không biết qua bao lâu, một tiếng kêu sợ hãi của Giang Ninh kéo tôi bừng tỉnh, cổ tay ẩn ẩn truyền đến đau đớn, tôi cúi đầu, đập vào mắt là một mảnh đỏ sẫm, cùng con dao gọt hoa quả vừa mới tách ra vẫn còn dính máu.
Giang Ninh thất kinh chạy tới: "Thạch Sam, xảy ra chuyện gì ? Wendy, Wendy đâu?" Nàng bối rối hét gọi người, nhưng Wendy đi ra ngoài rồi, nàng vừa khóc vừa với lấy điện thoại gọi 911.
Giang Ninh ôm hộp cấp cứu đến, băng bó cho tôi: "Làm sao vậy? Rốt cuộc làm sao vậy, Thạch Sam, vì sao lại làm như vậy với thân thể của mình."
"Tôi... tôi khống chế không được nó."
Tôi cúi đầu nhìn cổ tay mình, khí lực toàn thân đều giống như bị tháo nước, trong lòng ngập ngụa bi thương, tôi cho rằng hết thảy đều đã đi qua, đã nói không đi quấy rầy nữa rồi, nhưng tôi như cũ khống chế không nổi.
"Khống chế không được cái gì?"
Ánh mắt Giang Ninh chuyển qua màn hình máy tính phía sau, giọng nói run rẩy: "Thạch Sam, vì sao cậu không quên được, đến tột cùng là cái gì khiến cho cậu chấp nhất với hắn như thế, hắn kết hôn thì kết hôn, có cái quái gì quan trọng, cậu đừng nhớ đến hắn nữa có được hay không?"
Giang Ninh ôm tôi nức nở không ngừng, "Có được hay không? Không đáng, không đáng, nha nha —— "
Tôi ôm Giang Ninh, rơi lệ, sau đau đớn giống như xé rách lại là bi thương cô độc tận xương tủy khó tiêu tan, tôi muốn quên, tôi thật sự đang cố gắng quên, nhưng mà nhìn thấy Ôn Dương kết hôn, tôi vẫn nhịn không được muốn đi phá vỡ hạnh phúc đó, muốn đoạt lại, chiếm hữu người kia.
"Giang Ninh..." Nước mắt tràn qua gò má thấm ướt đầu vai nàng, tôi khóc rất lâu, không rõ tại sao mình lại bi thương như vậy.
Tôi gắt gao nắm góc áo Giang Ninh, "Cậu xem, cậu xem, anh ấy kết hôn rồi, còn muốn mời tôi làm phù rể, anh ấy sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng, cô dâu mới xinh đẹp đến khiến người ta ngạt thở, rất nhiều người sẽ đến, trong hội trường nơi nơi đều là hoa tươi, rượu ngon cùng lời chúc phúc... tôi cũng có thể chúc phúc cho anh ấy, giống như lúc trước vĩ đại tác hợp bọn họ, khiến cho anh ấy nhớ kỹ tôi, tôi sẽ không ghen tị nổi điên, muốn phá hoại hết thảy..."
"Giang Ninh, cậu đừng khóc, đừng khóc vì loại người như tôi."
"Làm sao bây giờ? Giang Ninh, tôi cảm giác mình vĩnh viễn cũng sẽ không khỏi được, tôi là tội nhân."
"Đừng ngốc như vậy." Giang Ninh nghẹn ngào ra tiếng, "Thạch Sam, nếu... nếu cậu gặp mình trước thì thật tốt, mình nhất định sẽ không để cậu chịu nhiều thống khổ như vậy."
Ánh mắt không có tiêu cự nhìn ra ngoài cửa sổ, bình minh minh còn chưa lên, sau này còn có ánh sáng rực rỡ vô tận, tôi lại cảm giác đã dùng hết khí lực rồi, vô lực lại chìm vào ảo tưởng.
...
Tôi lại lần nữa trở về viện an dưỡng, hết thảy phát sinh ngày hôm đó, giống như là một màn hài kịch, ngay cả chính mình cũng không muốn tin. Tôi thế nhưng làm ra cái chuyện cắt cổ tay này, chẳng sợ lúc ấy tự đâm vào ngực một dao, ít nhiều cũng có vẻ oanh liệt, tôi không muốn thừa nhận chỉ bởi vì nhìn thấy thư kết hôn của Ôn Dương, mà làm ra cái trò hề kia, nhưng mà vết sẹo đỏ trên cổ tay không thể che giấu.
Giang Ninh tặng tôi một cái đồng hồ, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, trước khi tôi kịp cự tuyệt, nàng nói đây là sản phẩm ở đại lý đồng hồ của thúc thúc nàng, không tốn nhiều tiền. Tôi nợ Giang Ninh càng ngày càng nhiều.
Lúc trước biết Giang Ninh là một phú nhị đại, xác thực là rất kinh ngạc, mẹ nàng có một hãng thời trang riêng ở Mỹ, sau khi ly hôn, người chồng mới cũng là một đại gia. Chuyện này sợ là cả lớp đại học chúng tôi không ai biết, Giang Ninh cũng không bao giờ nói về chuyện trong nhà, đối với nàng đây không phải thứ để khoe khoang, trái lại chỉ là hồi ức không hề tốt đẹp.
Giang Ninh đang làm phóng viên ảnh của một tòa soạn, lại nói, công việc cũng không thoải mái, một cô gái nhỏ mang theo máy ảnh cực nặng thường xuyên chạy khắp nơi làm việc, nhưng nàng vẫn luôn cố gắng dỗ tôi vui vẻ.
Lần này Lance làm rất nhiều trị liệu cùng chuẩn bị tâm lý cho tôi, như là Ôn Dương cưới vợ sinh con linh tinh, e sợ tôi lại gây ra cái thảm án tự hại gì. Việc này ở trong mắt tôi có hơi ngốc, bởi vì tôi cũng từng tưởng tượng qua vô số lần, tôi đã cho là mình có thể thừa nhận, nhưng phút cuối cùng vẫn bị lột mặt nạ.
Vừa nghĩ tới Ôn Dương kết hôn, tôi lại là tràn đầy sầu khổ, mở ra hình thức Lâm Đại Ngọc, vô cớ biến thành ưu thương.
(Lâm Đại Ngọc đa sầu đa cảm trong Hồng Lâu Mộng)
Nhưng sau đó tôi tìm được biện pháp tự cứu rỗi, mỗi khi cảm thấy mình không kiên trì nổi muốn đi tìm Ôn Dương, tôi sẽ lại đọc một lần bài thơ 《 Cây nở hoa 》 của Tịch Mộ Dung.
Như vậy, tôi giống như có thể trở lại cái khoảnh khắc sau giờ ngọ làm say lòng người kia, Ôn Dương cười dịu dàng ngồi trên ghế sa lông bên cạnh tôi, dùng thanh âm nhu nhuận trầm thấp đặc biệt của mình đọc cho tôi bài thơ này, thanh âm kia giống như xuyên thấu qua vách tường thổi vào trong gió, nhẹ nhàng, ôn nhu, đủ để ấm áp cả một đời của tôi...
Khi đó, tôi sẽ có đủ sức lực tự nói với mình, nói, Thạch Sam, ngươi còn nhớ rõ lời thề khi đó không ? Ngươi nói, vô luận cuộc sống sau này gặp bao nhiêu cực khổ, cô đơn, chẳng sợ phải một mình trải qua, chỉ cần nhớ tới ngày đó, liền sẽ không hối hận.
Hôm nay ngươi không còn gì để chuộc tội nữa, cũng chẳng còn gì có thể giúp Ôn Dương, bệnh của ngươi vĩnh viễn sẽ không thể khỏi hẳn, xin ngươi rời xa, đừng lại đến quấy rầy anh.
...
...
Lần thứ hai rời khỏi viện an dưỡng, đã là mùa đông, trên đùi tôi mang một cái chăn lông rất nặng, bên trên có đặt một quyển sách, trên bàn một là một chén nước chè xanh, một phòng an nhàn xinh đẹp.
Tôi ngẩng đầu nhìn ra những bông tuyết nhẹ huyễn tung bay ngoài cửa sổ, đột nhiên bật cười.
Hết thảy đều là ý nghĩ xằng bậy vô trần.
...
...
Hai năm sau...
Tôi cau mày, nhìn vào cà phê trong cuốn menu, cuối cùng trả lại người bán hàng: "Nước chanh, cám ơn!"
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, đối diện vị soái ca mắt xanh tóc vàng đang chằm chằm nhìn mình: "Anh và Cherry có quan hệ như thế nào?"
Tôi đợi trong chốc lát, phát hiện không có gì nữa, trên mặt lộ ra nụ cười tươi tiêu chuẩn: "Vị tiên sinh này, tôi cảm thấy trước tiên ngài cần tự giới thiệu một chút."
Soái ca ngồi thẳng thân thể to lớn, nói: "Tôi tên Gaby, là bạn trai Cherry."
Tôi sửng sốt, lập tức cười: "Nói dối cũng không giỏi lắm."
"Tôi biết anh không muốn tin, nhưng đây là sự thật, Cherry đã là người của tôi rồi, tôi lấy thân phận bạn trai yêu cầu anh cách xa cô ấy một chút."
"... Xin lỗi, tôi không thể đáp ứng."
"Vậy đừng trách tôi không khách khí, Gaby tôi tuyệt đối không phải người anh có thể động vào!"
Tôi: "..." Đứa nhỏ này không phải có vấn đề đi?
Có thể là thấy tôi không phản ứng, hắn lại nói thêm: "Nếu anh có thể rời khỏi, Gaby sẽ thâm tạ."
Cho nên tôi đây là gặp được Diệp Lương Thần bản ngoại quốc rồi ! Tôi nhìn soái ca bộ dáng nghiêm trang chững chạc, thật sự là không thể nhịn xuống, vừa dùng tay ấn bụng khom lưng, vừa buồn cười, "Ân, sau đó thì sao?"
(Diệp Lương Thần nổi tiếng trên mạng xã hội Trung Quốc do các ảnh chụp màn hình weibo của mình với lời lẽ kiêu ngạo)
Gaby nhíu mày, lẩm bẩm: "Không đúng sao? Người Trung Quốc không phải đều làm như vậy với tình địch sao?"
"..".
Giang Ninh thậm chí còn có một kẻ theo đuổi như thế này, ngốc a...
"Tôi một chút cũng không ngu ngốc, sao anh lại mắng chửi người?"
Thế nhưng nghe được lời tôi nói thầm tôi, tôi ngẩng đầu vô cùng kinh ngạc nhìn Gaby: "Cậu nghe hiểu được tiếng Trung?"
Soái ca đắc ý nhướn lông mày: "Tôi học đã hơn một năm, không, gần hai năm rồi, vì Cherry tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, anh không sánh bằng tôi, tôi hy vọng anh có thể rời khỏi cuộc đua."
Tôi đặt cốc nước chanh người bán hàng mới vừa đưa lên sang một bên, ngón tay vuốt mặt đồng hồ cao cấp trên cổ tay trái, hoãn thanh nói: "Ngại quá, Gaby đúng không, tôi cảm thấy Cherry không phải một người lạm tình, thời điểm tôi còn hẹn hò với Cherry, trong lúc cô ấy đến Mỹ, chúng tôi tách ra một đoạn thời gian ngắn, nhưng sau đó tôi vì Cherry mà từ bỏ hết thảy ở trong nước để đến Mỹ, dựa vào một điểm này, tôi so với cậu càng yêu cô ấy hơn, chúng tôi đã cùng một chỗ rất nhiều năm rồi, tôi không mong cậu sẽ xem vào tình cảm giữa của chúng tôi, mà còn, cậu biết loại hành vi này của cậu ở Trung Quốc gọi là gì không?"
"Là gì?" Soái ca ngoại quốc vẻ mặt mờ mịt.
"Tiểu Tam, biết không?" Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, nói, "Chính là chuyên chen chân vào tình cảm của người khác, một loại hành vi phi thường thiếu đạo đức."
"Gạt người." Gaby vẻ mặt thẹn quá thành giận, "Cherry nói mình không có bạn trai, cô ấy không có cùng anh cùng một chỗ."
Tôi nhướng mày, U... Thì ra cũng không dễ lừa như vậy.
Tôi khụ một tiếng, kiên nhẫn giảng giải: "Tôi và Cherry có một ít hiểu lầm, nhưng tình cảm của chúng tôi cậu cũng có thể nhìn, vô luận là công việc hay là sinh hoạt, chúng tôi đều là hòa hợp không kẽ hở, hơn nữa chúng tôi có tình cảm trụ cột, so sánh với cậu mà nói, tôi không cho là cậu có ưu thế gì."
Từ hơn một năm trước tôi vào tòa soạn của Giang Ninh làm, vốn là đến trợ giúp Giang Ninh làm những việc trước đó, cho nên quá trình coi như thuận lợi, tôi và Giang Ninh đôi khi còn sẽ đồng hợp tác ra ngoài phỏng vấn.
Gaby bám vào bàn kéo người hơi nghiêng về trước, thân thể cao lớn vô hình trung khiến cho người ta cảm thấy áp lực: "Tình cảm của tôi cùng Cherry cũng không phải anh có thể so, tôi sẽ không buông, không quản người Trung Quốc các người thế nào, ở đây dựa theo quy tắc của Mỹ, cạnh tranh công bằng, tôi nhất định sẽ không thua."
Tôi âm thầm thở dài, cảm thấy phát sầu vì thân thể không thể béo lại của mình. Hai năm nay tôi khôi phục rất tốt, nhưng vẫn không cách nào khỏe khoắn được như trước. Ở Trung Quốc tôi có lẽ chỉ là hơi gầy, mà so với người Mỹ cao lớn này, thật sự là có vẻ quá còm cõi rồi, nhưng mà khí thế vẫn không thể thua.
Tôi bất động thanh sắc, mở miệng: "Nói nửa ngày, rốt cục lợi thế của cậu là ở chỗ nào? Không bằng nói chuyện hai người làm sao quen biết, tôi cũng muốn xem xem cậu có thể tạo thành chút uy hiếp nào không?"
Nói đến đây cái soái ca ngược lại bừng bừng hưng trí, giống như thiếu niên vừa rơi vào bể tình.
Trừ lời mở đầu đáp sau cùng một vài chỗ khoa trương, đại khái quá trình hắn và Giang Ninh đã biết nhau từ ba năm trước, bị cô gái Á Đông đặc biệt này hấp dẫn (tác giả: chỗ này lược bỏ một đống lời khen thổi phồng như là thẹn thùng, mỹ lệ hồng quả táo tinh linh), qua một năm, dùng hết các loại phương pháp theo đuổi, kết quả đối phương vẫn bất vi sở động, sau đó Giang Ninh có vẻ như cũng là chán ghét phiền phức, trực tiếp nói không thích giặc Tây, câu này làm cho Gaby bị đả kích lớn, nhưng trời sinh là người da trắng, cái này không có cách nào thay đổi rồi.
Bất quá Gaby lại không đơn giản bởi vậy mà buông tha, lại có tư thế càng ngăn càng mạnh, vì Giang Ninh học tiếng Trung, màu da thì không thay đổi được, nhưng học được tiếng Trung thì khoảng cách giữa hai người tự nhiên cũng nhỏ đi, đến hiện tại coi như là có chút thành tựu, cho nên bắt đầu tấn công Giang Ninh lần nữa, nhưng kết quả lại vẫn như cũ.
Gaby bắt đầu kiểm điểm liệu có phải phương pháp theo đuổi có vấn đề, hoặc là Đông Tây hai phương khác biệt quá lớn? Lúc này quân sự quạt mo của hắn —— thầy giáo dạy tiếng Trung đề cử mấy cuốn tiểu thuyết Trung Quốc (Tác giả: không cần nghĩ cũng biết là cái loại hình gì), hắn chiếu theo từ điển mà học câu được câu mất học.
Bản thân hắn nói bây giờ thái độ của Giang Ninh đã thay đổi không ít, hôm qua hai người còn hẹn hò lần đầu, đương nhiên, lời này còn chờ xác minh.
Tôi thật sự là không cách nào tưởng tượng, người ngoại quốc dáng vóc cao tráng bá đạo tổng tài như thế lại thích đọc tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc, hình ảnh kia thật sự là rất đủ dọa người.
Bất quá thời gian hơn ba năm, loại nghị lực này cũng là đáng bội phục, chẳng qua đáy lòng vô cớ có điểm mất mát, gần ba năm qua tôi và Giang Ninh cũng có thể coi là sống nương tựa vào nhau, cùng dốc sức tha hương ở nước ngoài.
Tuy rằng Giang Ninh có mẫu thân ở Mỹ, nhưng sớm đã có gia đình khác, có con của mình, Giang Ninh cũng chỉ thỉnh thoảng đến thăm mà thôi, còn phải xem mẫu thân nàng có thời gian hay không.
Khi tôi cho rằng cuộc sống sẽ cứ như vậy tiếp tục, vị thanhniên ngoại quốc này đã nhắc nhở tôi, Giang Ninh sau này còn phải có cuộc sống riêng, mà tôi cần một mình đối mặt với tương lai, không có ai để cùng sưởi ấm.
Wendy quản tôi rất nghiêm, ngay cả chuyện lên mạng này tôi đều phải xin phép Lance trước nhiều lần, tôi chỉ lên mạng chỉnh lý mấy kế hoạch du lịch, tìm kiến các món ăn, điểm vui chơi, thu xếp lộ trình, thời gian thật kỹ, đến lúc đó phối hợp với thời gian biểu của Giang Ninh. Việc lập kế hoạch du lịch trước kia đều là Giang Ninh làm, giờ tôi thử làm mấy việc trong khả năng, giảm bớt gánh nặng cho nàng.
Mở hòm thư, chớp mắt đã hơn một năm thời gian, thư rác quá trăm, bất quá xóa đi cũng không có gì khó.
Bên trong có rất nhiều thư của Ôn Dương, cho dù là đến cuối cùng, khoảng cách giữa những lần gửi vẫn không thay đổi, anh thật sự vẫn luôn tìm tôi, tôi chung quy vẫn có thể ảnh hưởng tới cuộc sống của anh, nhưng tạo thành rắc rối như thế này, đó cũng không phải điều tôi hy vọng.
Đã hơn một năm rồi, có lẽ tôi nên nói cho anh biết tôi hiện tại sống rất tốt, bảo anh không cần lo lắng, tôi đã thoát khỏi quãng đường mù mịt trong đời, mở ra cuộc sống mới rồi, tôi hy vọng Ôn Dương cũng có thể như vậy.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhấn mở bưu kiện mới nhất.
...
...
... Đau, thật đau...
Tựa như có một cây búa to đang không ngừng đập phá trong đầu tôi, thần kinh bị tàn nhẫn phá nát từng mảnh.
Tim giống như bị xé rách, vì cái gì vẫn có thể đau, đau đến tôi không còn chút năng lực phản kháng nào.
Ý thức giống như đang từ từ bị cắn nuốt. Toàn thân tôi phát lạnh, đau quá... Ai tới cứu tôi?
...
Không biết qua bao lâu, một tiếng kêu sợ hãi của Giang Ninh kéo tôi bừng tỉnh, cổ tay ẩn ẩn truyền đến đau đớn, tôi cúi đầu, đập vào mắt là một mảnh đỏ sẫm, cùng con dao gọt hoa quả vừa mới tách ra vẫn còn dính máu.
Giang Ninh thất kinh chạy tới: "Thạch Sam, xảy ra chuyện gì ? Wendy, Wendy đâu?" Nàng bối rối hét gọi người, nhưng Wendy đi ra ngoài rồi, nàng vừa khóc vừa với lấy điện thoại gọi 911.
Giang Ninh ôm hộp cấp cứu đến, băng bó cho tôi: "Làm sao vậy? Rốt cuộc làm sao vậy, Thạch Sam, vì sao lại làm như vậy với thân thể của mình."
"Tôi... tôi khống chế không được nó."
Tôi cúi đầu nhìn cổ tay mình, khí lực toàn thân đều giống như bị tháo nước, trong lòng ngập ngụa bi thương, tôi cho rằng hết thảy đều đã đi qua, đã nói không đi quấy rầy nữa rồi, nhưng tôi như cũ khống chế không nổi.
"Khống chế không được cái gì?"
Ánh mắt Giang Ninh chuyển qua màn hình máy tính phía sau, giọng nói run rẩy: "Thạch Sam, vì sao cậu không quên được, đến tột cùng là cái gì khiến cho cậu chấp nhất với hắn như thế, hắn kết hôn thì kết hôn, có cái quái gì quan trọng, cậu đừng nhớ đến hắn nữa có được hay không?"
Giang Ninh ôm tôi nức nở không ngừng, "Có được hay không? Không đáng, không đáng, nha nha —— "
Tôi ôm Giang Ninh, rơi lệ, sau đau đớn giống như xé rách lại là bi thương cô độc tận xương tủy khó tiêu tan, tôi muốn quên, tôi thật sự đang cố gắng quên, nhưng mà nhìn thấy Ôn Dương kết hôn, tôi vẫn nhịn không được muốn đi phá vỡ hạnh phúc đó, muốn đoạt lại, chiếm hữu người kia.
"Giang Ninh..." Nước mắt tràn qua gò má thấm ướt đầu vai nàng, tôi khóc rất lâu, không rõ tại sao mình lại bi thương như vậy.
Tôi gắt gao nắm góc áo Giang Ninh, "Cậu xem, cậu xem, anh ấy kết hôn rồi, còn muốn mời tôi làm phù rể, anh ấy sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng, cô dâu mới xinh đẹp đến khiến người ta ngạt thở, rất nhiều người sẽ đến, trong hội trường nơi nơi đều là hoa tươi, rượu ngon cùng lời chúc phúc... tôi cũng có thể chúc phúc cho anh ấy, giống như lúc trước vĩ đại tác hợp bọn họ, khiến cho anh ấy nhớ kỹ tôi, tôi sẽ không ghen tị nổi điên, muốn phá hoại hết thảy..."
"Giang Ninh, cậu đừng khóc, đừng khóc vì loại người như tôi."
"Làm sao bây giờ? Giang Ninh, tôi cảm giác mình vĩnh viễn cũng sẽ không khỏi được, tôi là tội nhân."
"Đừng ngốc như vậy." Giang Ninh nghẹn ngào ra tiếng, "Thạch Sam, nếu... nếu cậu gặp mình trước thì thật tốt, mình nhất định sẽ không để cậu chịu nhiều thống khổ như vậy."
Ánh mắt không có tiêu cự nhìn ra ngoài cửa sổ, bình minh minh còn chưa lên, sau này còn có ánh sáng rực rỡ vô tận, tôi lại cảm giác đã dùng hết khí lực rồi, vô lực lại chìm vào ảo tưởng.
...
Tôi lại lần nữa trở về viện an dưỡng, hết thảy phát sinh ngày hôm đó, giống như là một màn hài kịch, ngay cả chính mình cũng không muốn tin. Tôi thế nhưng làm ra cái chuyện cắt cổ tay này, chẳng sợ lúc ấy tự đâm vào ngực một dao, ít nhiều cũng có vẻ oanh liệt, tôi không muốn thừa nhận chỉ bởi vì nhìn thấy thư kết hôn của Ôn Dương, mà làm ra cái trò hề kia, nhưng mà vết sẹo đỏ trên cổ tay không thể che giấu.
Giang Ninh tặng tôi một cái đồng hồ, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, trước khi tôi kịp cự tuyệt, nàng nói đây là sản phẩm ở đại lý đồng hồ của thúc thúc nàng, không tốn nhiều tiền. Tôi nợ Giang Ninh càng ngày càng nhiều.
Lúc trước biết Giang Ninh là một phú nhị đại, xác thực là rất kinh ngạc, mẹ nàng có một hãng thời trang riêng ở Mỹ, sau khi ly hôn, người chồng mới cũng là một đại gia. Chuyện này sợ là cả lớp đại học chúng tôi không ai biết, Giang Ninh cũng không bao giờ nói về chuyện trong nhà, đối với nàng đây không phải thứ để khoe khoang, trái lại chỉ là hồi ức không hề tốt đẹp.
Giang Ninh đang làm phóng viên ảnh của một tòa soạn, lại nói, công việc cũng không thoải mái, một cô gái nhỏ mang theo máy ảnh cực nặng thường xuyên chạy khắp nơi làm việc, nhưng nàng vẫn luôn cố gắng dỗ tôi vui vẻ.
Lần này Lance làm rất nhiều trị liệu cùng chuẩn bị tâm lý cho tôi, như là Ôn Dương cưới vợ sinh con linh tinh, e sợ tôi lại gây ra cái thảm án tự hại gì. Việc này ở trong mắt tôi có hơi ngốc, bởi vì tôi cũng từng tưởng tượng qua vô số lần, tôi đã cho là mình có thể thừa nhận, nhưng phút cuối cùng vẫn bị lột mặt nạ.
Vừa nghĩ tới Ôn Dương kết hôn, tôi lại là tràn đầy sầu khổ, mở ra hình thức Lâm Đại Ngọc, vô cớ biến thành ưu thương.
(Lâm Đại Ngọc đa sầu đa cảm trong Hồng Lâu Mộng)
Nhưng sau đó tôi tìm được biện pháp tự cứu rỗi, mỗi khi cảm thấy mình không kiên trì nổi muốn đi tìm Ôn Dương, tôi sẽ lại đọc một lần bài thơ 《 Cây nở hoa 》 của Tịch Mộ Dung.
Như vậy, tôi giống như có thể trở lại cái khoảnh khắc sau giờ ngọ làm say lòng người kia, Ôn Dương cười dịu dàng ngồi trên ghế sa lông bên cạnh tôi, dùng thanh âm nhu nhuận trầm thấp đặc biệt của mình đọc cho tôi bài thơ này, thanh âm kia giống như xuyên thấu qua vách tường thổi vào trong gió, nhẹ nhàng, ôn nhu, đủ để ấm áp cả một đời của tôi...
Khi đó, tôi sẽ có đủ sức lực tự nói với mình, nói, Thạch Sam, ngươi còn nhớ rõ lời thề khi đó không ? Ngươi nói, vô luận cuộc sống sau này gặp bao nhiêu cực khổ, cô đơn, chẳng sợ phải một mình trải qua, chỉ cần nhớ tới ngày đó, liền sẽ không hối hận.
Hôm nay ngươi không còn gì để chuộc tội nữa, cũng chẳng còn gì có thể giúp Ôn Dương, bệnh của ngươi vĩnh viễn sẽ không thể khỏi hẳn, xin ngươi rời xa, đừng lại đến quấy rầy anh.
...
...
Lần thứ hai rời khỏi viện an dưỡng, đã là mùa đông, trên đùi tôi mang một cái chăn lông rất nặng, bên trên có đặt một quyển sách, trên bàn một là một chén nước chè xanh, một phòng an nhàn xinh đẹp.
Tôi ngẩng đầu nhìn ra những bông tuyết nhẹ huyễn tung bay ngoài cửa sổ, đột nhiên bật cười.
Hết thảy đều là ý nghĩ xằng bậy vô trần.
...
...
Hai năm sau...
Tôi cau mày, nhìn vào cà phê trong cuốn menu, cuối cùng trả lại người bán hàng: "Nước chanh, cám ơn!"
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, đối diện vị soái ca mắt xanh tóc vàng đang chằm chằm nhìn mình: "Anh và Cherry có quan hệ như thế nào?"
Tôi đợi trong chốc lát, phát hiện không có gì nữa, trên mặt lộ ra nụ cười tươi tiêu chuẩn: "Vị tiên sinh này, tôi cảm thấy trước tiên ngài cần tự giới thiệu một chút."
Soái ca ngồi thẳng thân thể to lớn, nói: "Tôi tên Gaby, là bạn trai Cherry."
Tôi sửng sốt, lập tức cười: "Nói dối cũng không giỏi lắm."
"Tôi biết anh không muốn tin, nhưng đây là sự thật, Cherry đã là người của tôi rồi, tôi lấy thân phận bạn trai yêu cầu anh cách xa cô ấy một chút."
"... Xin lỗi, tôi không thể đáp ứng."
"Vậy đừng trách tôi không khách khí, Gaby tôi tuyệt đối không phải người anh có thể động vào!"
Tôi: "..." Đứa nhỏ này không phải có vấn đề đi?
Có thể là thấy tôi không phản ứng, hắn lại nói thêm: "Nếu anh có thể rời khỏi, Gaby sẽ thâm tạ."
Cho nên tôi đây là gặp được Diệp Lương Thần bản ngoại quốc rồi ! Tôi nhìn soái ca bộ dáng nghiêm trang chững chạc, thật sự là không thể nhịn xuống, vừa dùng tay ấn bụng khom lưng, vừa buồn cười, "Ân, sau đó thì sao?"
(Diệp Lương Thần nổi tiếng trên mạng xã hội Trung Quốc do các ảnh chụp màn hình weibo của mình với lời lẽ kiêu ngạo)
Gaby nhíu mày, lẩm bẩm: "Không đúng sao? Người Trung Quốc không phải đều làm như vậy với tình địch sao?"
"..".
Giang Ninh thậm chí còn có một kẻ theo đuổi như thế này, ngốc a...
"Tôi một chút cũng không ngu ngốc, sao anh lại mắng chửi người?"
Thế nhưng nghe được lời tôi nói thầm tôi, tôi ngẩng đầu vô cùng kinh ngạc nhìn Gaby: "Cậu nghe hiểu được tiếng Trung?"
Soái ca đắc ý nhướn lông mày: "Tôi học đã hơn một năm, không, gần hai năm rồi, vì Cherry tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, anh không sánh bằng tôi, tôi hy vọng anh có thể rời khỏi cuộc đua."
Tôi đặt cốc nước chanh người bán hàng mới vừa đưa lên sang một bên, ngón tay vuốt mặt đồng hồ cao cấp trên cổ tay trái, hoãn thanh nói: "Ngại quá, Gaby đúng không, tôi cảm thấy Cherry không phải một người lạm tình, thời điểm tôi còn hẹn hò với Cherry, trong lúc cô ấy đến Mỹ, chúng tôi tách ra một đoạn thời gian ngắn, nhưng sau đó tôi vì Cherry mà từ bỏ hết thảy ở trong nước để đến Mỹ, dựa vào một điểm này, tôi so với cậu càng yêu cô ấy hơn, chúng tôi đã cùng một chỗ rất nhiều năm rồi, tôi không mong cậu sẽ xem vào tình cảm giữa của chúng tôi, mà còn, cậu biết loại hành vi này của cậu ở Trung Quốc gọi là gì không?"
"Là gì?" Soái ca ngoại quốc vẻ mặt mờ mịt.
"Tiểu Tam, biết không?" Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, nói, "Chính là chuyên chen chân vào tình cảm của người khác, một loại hành vi phi thường thiếu đạo đức."
"Gạt người." Gaby vẻ mặt thẹn quá thành giận, "Cherry nói mình không có bạn trai, cô ấy không có cùng anh cùng một chỗ."
Tôi nhướng mày, U... Thì ra cũng không dễ lừa như vậy.
Tôi khụ một tiếng, kiên nhẫn giảng giải: "Tôi và Cherry có một ít hiểu lầm, nhưng tình cảm của chúng tôi cậu cũng có thể nhìn, vô luận là công việc hay là sinh hoạt, chúng tôi đều là hòa hợp không kẽ hở, hơn nữa chúng tôi có tình cảm trụ cột, so sánh với cậu mà nói, tôi không cho là cậu có ưu thế gì."
Từ hơn một năm trước tôi vào tòa soạn của Giang Ninh làm, vốn là đến trợ giúp Giang Ninh làm những việc trước đó, cho nên quá trình coi như thuận lợi, tôi và Giang Ninh đôi khi còn sẽ đồng hợp tác ra ngoài phỏng vấn.
Gaby bám vào bàn kéo người hơi nghiêng về trước, thân thể cao lớn vô hình trung khiến cho người ta cảm thấy áp lực: "Tình cảm của tôi cùng Cherry cũng không phải anh có thể so, tôi sẽ không buông, không quản người Trung Quốc các người thế nào, ở đây dựa theo quy tắc của Mỹ, cạnh tranh công bằng, tôi nhất định sẽ không thua."
Tôi âm thầm thở dài, cảm thấy phát sầu vì thân thể không thể béo lại của mình. Hai năm nay tôi khôi phục rất tốt, nhưng vẫn không cách nào khỏe khoắn được như trước. Ở Trung Quốc tôi có lẽ chỉ là hơi gầy, mà so với người Mỹ cao lớn này, thật sự là có vẻ quá còm cõi rồi, nhưng mà khí thế vẫn không thể thua.
Tôi bất động thanh sắc, mở miệng: "Nói nửa ngày, rốt cục lợi thế của cậu là ở chỗ nào? Không bằng nói chuyện hai người làm sao quen biết, tôi cũng muốn xem xem cậu có thể tạo thành chút uy hiếp nào không?"
Nói đến đây cái soái ca ngược lại bừng bừng hưng trí, giống như thiếu niên vừa rơi vào bể tình.
Trừ lời mở đầu đáp sau cùng một vài chỗ khoa trương, đại khái quá trình hắn và Giang Ninh đã biết nhau từ ba năm trước, bị cô gái Á Đông đặc biệt này hấp dẫn (tác giả: chỗ này lược bỏ một đống lời khen thổi phồng như là thẹn thùng, mỹ lệ hồng quả táo tinh linh), qua một năm, dùng hết các loại phương pháp theo đuổi, kết quả đối phương vẫn bất vi sở động, sau đó Giang Ninh có vẻ như cũng là chán ghét phiền phức, trực tiếp nói không thích giặc Tây, câu này làm cho Gaby bị đả kích lớn, nhưng trời sinh là người da trắng, cái này không có cách nào thay đổi rồi.
Bất quá Gaby lại không đơn giản bởi vậy mà buông tha, lại có tư thế càng ngăn càng mạnh, vì Giang Ninh học tiếng Trung, màu da thì không thay đổi được, nhưng học được tiếng Trung thì khoảng cách giữa hai người tự nhiên cũng nhỏ đi, đến hiện tại coi như là có chút thành tựu, cho nên bắt đầu tấn công Giang Ninh lần nữa, nhưng kết quả lại vẫn như cũ.
Gaby bắt đầu kiểm điểm liệu có phải phương pháp theo đuổi có vấn đề, hoặc là Đông Tây hai phương khác biệt quá lớn? Lúc này quân sự quạt mo của hắn —— thầy giáo dạy tiếng Trung đề cử mấy cuốn tiểu thuyết Trung Quốc (Tác giả: không cần nghĩ cũng biết là cái loại hình gì), hắn chiếu theo từ điển mà học câu được câu mất học.
Bản thân hắn nói bây giờ thái độ của Giang Ninh đã thay đổi không ít, hôm qua hai người còn hẹn hò lần đầu, đương nhiên, lời này còn chờ xác minh.
Tôi thật sự là không cách nào tưởng tượng, người ngoại quốc dáng vóc cao tráng bá đạo tổng tài như thế lại thích đọc tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc, hình ảnh kia thật sự là rất đủ dọa người.
Bất quá thời gian hơn ba năm, loại nghị lực này cũng là đáng bội phục, chẳng qua đáy lòng vô cớ có điểm mất mát, gần ba năm qua tôi và Giang Ninh cũng có thể coi là sống nương tựa vào nhau, cùng dốc sức tha hương ở nước ngoài.
Tuy rằng Giang Ninh có mẫu thân ở Mỹ, nhưng sớm đã có gia đình khác, có con của mình, Giang Ninh cũng chỉ thỉnh thoảng đến thăm mà thôi, còn phải xem mẫu thân nàng có thời gian hay không.
Khi tôi cho rằng cuộc sống sẽ cứ như vậy tiếp tục, vị thanhniên ngoại quốc này đã nhắc nhở tôi, Giang Ninh sau này còn phải có cuộc sống riêng, mà tôi cần một mình đối mặt với tương lai, không có ai để cùng sưởi ấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.