Chương 68: Về nước
Trọng Khâu
13/10/2016
"Thạch Sam, đang suy nghĩ gì?"
"Ân?" Tôi quay đầu lại nhìn thấy là Giang Ninh, cười nói, "Đang nghĩ đến khi cậu và Gaby kết hôn, phù rể phải là người nhà trai, tôi lại không làm phù dâu được, có thể nào cạnh tranh cái vị trí dắt tay cậu giao cho tân lang hay không."
Nếu như là trước kia, một câu trêu chọc như vậy, Giang Ninh khẳng định sẽ xấu hổ đến cổ cũng đỏ, nhưng bây giờ lại có thể thần sắc tự nhiên phản bác tôi: "Nói bậy gì đó, hôm qua mới vừa mắng Gaby một trận, hôm nay sao gió lại đổi hướng rồi?"
"Ta không đồng ý, con sẽ không yêu đương sao ? Con vĩnh viễn không hiểu tâm tình của một người cha, yêu thì sợ con gặp người không tốt, không cho yêu, lại sợ không gả được đi, chẳng trách nói người cha có con gái thì giảm thọ 10 năm."
Từ khi Gaby biết tính hướng của tôi, tôi liền trực tiếp được tấn chức thành người nhà mẹ vợ, thâm tình chân thành xem tôi là đại cữu ca mà lấy lòng, bộ lễ nghi Trung Quốc kia học đến thập thành thục, tôi lại thích hợp sắm vai đại gia trưởng cản trở đôi lứa yêu nhau, thỉnh thoảng lại tạo cho hai người chút khó khăn.
Giang Ninh tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng xét thấy cử chỉ của nàng khác với thường ngày rất nhiều, thí dụ như vừa đi vừa nhảy, không đâu lại cười ngây ngô, trang điểm, xóa ảnh xấu trên Facebook... Có rất nhiều dấu hiệu cho thấy, Giang tiểu đồng chí động tâm rồi.
Chúng tôi đều là người có chút cứng nhắc, khó mới thấy nàng thích, tôi làm sao có thể không thay nàng cao hứng.
Giang Ninh đỏ mặt ném cho tôi một ánh mắt sắc nhọn, nói: "... Cậu đây là làm ba mình đến nghiện rồi sao, hôm qua Gaby nói, hôn nhân đồng tính ở Mỹ đã hoàn toàn hợp pháp rồi, hắn quen không ít nam sinh ưu tú, con trai phương Đông như cậu rất được hoan nghênh, cậu cũng tùy thời tìm một mẹ kế đi cho mình đi."
... Mặt tôi một trận trắng lại mật trận đỏ, nghẹn nửa ngày mới mở miệng: "Khuê nữ, làm cha, ta nuôi con lớn không dễ dàng, phút cuối con sắp phải gả ra ngoài, sao có thể tìm mẹ kế về khiến cho con chịu ủy khuất."
Giang Ninh thở dài, "Cậu cứ chọc người đi, a..." Giang Ninh đột nhiên nhớ ra cái gì, vội hỏi, "Thiếu chút nữa quên, Susan nói có việc cần tìm hai người chúng ta, hình như là chuyện ấn phẩm kỷ niệm, nhưng mình phải đi lấy ảnh, cậu rảnh rỗi quá chỗ chị ấy một chuyến, có chuyện gì đến lúc đó nói cho mình một tiếng là được."
Tôi gật đầu: "Đi đi, gọi điện cho cậu sau."
...
Hai năm nay, tôi không phải chưa từng nhớ nhung quốc gia của mình, cũng không phải nói cuộc sống bây giờ có chỗ nào không tốt. Trên thực tế, lấy tính cách của tôi càng thích loại tự do, cách sống bao dung ở Mỹ này hơn. Tuy nói vậy, nhưng khác biệt văn hóa luôn sẽ khiến cho ngươi không ngừng nhớ nhung quê nhà. Đơn giản mà nói, muốn ăn lẩu cũng không phải chuyện dễ dàng, chúng tôi ít nhất phải đi xe xuyên qua 4, 5 cái quảng trường mới có thể tìm được một quán Nhật bán có bán lẩu, về phần có chính tông hay không thì không cần suy nghĩ, muốn ăn đều phải tự mình động tay, nhưng mà hương vị nói cho cùng vẫn không đúng.
Mệt tôi trước kia khiết nghiện không thích lẩu, tật xấu của con người chính là thói quen, không còn nữa, mới thành ra hoài niệm.
Nhưng nếu thật sự bảo tôi về nước, tôi lại không có dũng khí, không chỉ là không có dũng khí đổi nơi ở bắt đầu lại một lần nữa, nói riêng việc không kết hôn này, có thể khiến tôi gặp rất nhiều ánh mắt kỳ lạ.
Chúng ta sống ở xã hội này, vô luận nội tâm lớn mạnhcỡ nào, cũng không thể tồn tại một thân một mình. Khi người xung quanh không chấp nhận ngươi, sẽ khiến cho ngươi cảm thấy ngàn vạn khó khăn.
Đương nhiên đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, bởi vì trước khi tôi đến Mỹ sở dĩ đã tâm niệm được ăn cả ngã về không, giao băng ghi âm cho Lâm Duệ phát tán, cũng đã báo sẽ không quay về.
Tổng bộ yêu cầu phái một người về Trung Quốc làm việc, tôi và Cherry đều là lựa chọn tốt nhất, bất quá công ty có khuynh hướng chọn tôi, Giang Ninh đang bận rộn trù bị triển lãm ảnh cho lễ kỷ niệm của tạp chí, Susan hỏi tôi có nguyện ý về Trung Quốc mở rộng sự nghiệp không, nàng nói hình thức điều chỉnh này có thể coi như là thăng chức, có lợi cho sự phát triển về sau, sau khi hoàn thành công việc ở quốc nội, cũng sẽ căn cứ theo ý nguyện, lựa chọn trở lại tổng bộ hay không.
Nếu có thể lựa chọn, tôi không muốn đáp ứng, nhưng mà hiện tại tôi không cách nào cự tuyệt.
Tôi biết Giang Ninh đã cố gắng bao nhiêu cho cái triển lãm này, đây là đại công trình độc lập đầu tiên của nàng, cũng là giấc mộng lớn nhất từ trước tới nay, nếu gián đoạn, không thể nghi ngờ sẽ là một đả kích lớn đối với nàng, ít nhất phải chờ tới khi trù bị triển lãm kết thúc.
Trước kia tôi cảm thấy Giang Ninh quá mức thẹn thùng, vốn nghĩ tính cách như vậy ở một quốc gia phóng khoáng như Mỹ sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại, nhưng nàng chính là đang làm phóng viên ảnh và biên tập tại một tạp chí. Hiện giờ cá tính hào phóng vui vẻ, mỗi ngày thần thái đều sáng láng, tình cảm với Gaby cũng phát triển rất ổn định, thật khó mới đạt được cả tình cảm lẫn sự nghiệp.
Vẫn luôn là nàng giúp đỡ tôi, tôi hy vọng mình cũng có thể làm gì đó. Lại nói, bất quá thời gian chỉ là hai ba tháng.
Trước khi về nước tôi đi tìm Lance, kết quả ông không ở viện an dưỡng, đã trở về viện nghiên cứu sở tại. Lúc này tôi mới nhớ tới công việc chính của ông là nghiên cứu thuốc, là chuyên gia lúc trước viện an dưỡng bỏ một số tiền lớn mời về.
Nghe nói tôi về nước, ông ít nhiều vẫn có lo lắng, hiển nhiên đã bị chuyện cắt cổ tay lần trước dọa rồi. Tôi ước có thể khiến cho mọi người không nhắc đến chuyện đó nữa, cái kẻ điên kia làm sao có thể đánh đồng với thanh niên năm tốt hiện tại, không giống chút nào.
"Chúc cậu may mắn, Thạch thân mến, vô luận gặp phải cái gì, chỉ cần cậu nghĩ đến những người yêu cậu, tà thần sẽ vĩnh viễn bị nhốt lại."
Tôi nhìn ông, miễn cưỡng đem câu phản bác đã chuẩn bị xong nghẹn trở về, sau đó chậm rãi lộ ra một nụ cười: "Cám ơn ông, Lance."
Lance hô một tiếng, khoa trương ôm ngực: "Tôi rốt cục gặp lại được tiểu tử dương quang kia rồi."
...
...
Trở về nước, tôi vẫn tiếp tục thói quen sinh hoạt ở Mỹ, thuê một căn nhà ở vùng ngoại thành, sáu giờ rời giường chạy bộ nửa tiếng, ăn xong bữa sáng, lại ngồi xe bốn mươi phút đến công ty, ngẫu nhiên gặp phải kẹt xe cũng sẽ không đến trễ, ngủ sớm dậy sớm, làm việc và nghỉ ngơi thập phần lành mạnh, cũng sẽ giống như trước đây, mỗi ngày đều ghi chép nhật ký.
Cũng không phải tôi tiếc mạng bao nhiêu, mà là tôi vẫn luôn muốn khôi phục dáng người trước kia. Làm nam nhân ai cũng không muốn gầy nhỏ như gà, lực yếu thân gầy là buồn rầu lớn nhất của tôi hiện tại, làm lãnh đạo cũng không lực uy hiếp, không thể không nghiêm mặt gia tăng chút uy nghiêm. (không sợ chết chỉ sợ xấu ◜◬◝)
"Đây là bản sơ thảo nguyệt san 4, đã sắp xếp xong, chủ biên bảo tôi đưa cho ngài xem." Tiểu trợ lý trẻ tuổi, đứng ở bên cạnh tôi, lời nói có tia thấp thỏm, đúng là cái tuổi sợ hãi sai lầm. Không biết có phải là lo tôi không đủ lực áp trụ hay không, tổng giám phi thường "săn sóc", điều cho tôi một sinh viên mới vừa tốt nghiệp.
"Cái này sao chỉ sắp xếp nửa bản?" Tôi đột nhiên dừng lại chỉ cho nàng nhìn.
Tiểu trợ lý lập tức trả lời: "Tư liệu không đủ, vị này chính là tân quý của giới IT, chủ biên vốn muốn làm chuyên đề, nhưng nghe nói đối tượng phỏng vấn không phối hợp, còn chưa nói vài câu đã bỏ đi rồi, chủ biên tính sẽ xóa bỏ, đang liên hệ đối tượng khác."
Người mới chính là hay ở điểm ấy, thật là!
Tạp chí tài chính và kinh tế cao cấp, luôn là đối tượng được săn đón, là phương tiện quan trọng để nâng cao bức cách của nhóm tân quý, ông chủ lớn đến mấy cũng phải nể mặt tôi vài phần, kết quả cứ như vậy bị chậm trễ, Tề chủ biên chắc là sắp giận đến ngất rồi.
Nhưng từ phương diện khác mà nói, cũng là bản thân tạp chí tác phong không tốt, thế nhưng bị một người mới làm mất mặt.
Tôi buông bản thảo xuống, nói: "Được rồi, lát nữa gửi bản thảo điện tử cho tôi, tôi xem xem."
Trợ lý kinh ngạc nhìn tôi, tựa hồ không rõ vấn đề nảy sinh ở chỗ nào, nhưng cũng không dám nhiều lời, lập tức đi ra ngoài.
Tôi khẽ nhắm mắt, chậm rãi sờ lên ngực, tựa hồ không có quá nhiều xao động bất an như trong tưởng tượng, lại nhẹ nhàng thở ra, đây cũng xem như một tin tức tốt.
Tôi cho tới bây giờ chưa từng xem nhẹ năng lực của Ôn Dương, nhưng cũng không ngờ anh sẽ trưởng thành nhanh như vậy. Thời gian hơn ba năm, từ một công ty nhỏ vô danh bừa bãi, phát triển đến cái gọi là tân quý trong ngành IT, mà còn tiếp nhận Ôn thị, tốc độ này khiến bao nhiêu người sợ hãi.
Tôi càng phục tấm ảnh tạp chí đưa lên, nhìn nam tử anh tuấn mặc bộ âu phục màu xám, nam nhân này càng thành thục cùng tao nhã hơn so với trước kia, ngũ quan khắc sâu, lông mày sắc bén giống như lưỡi dao, khóe môi gắt gao mím chặt, làm cho khí chất càng thêm thanh lãnh, chẳng còn chút vô hại cùng ngây ngô như khi mới vừa bước khỏi cổng trường.
Không đầy chốc lát, tổng giám gọi điện tới, trực tiếp hỏi: "Đang làm gì?"
Tôi nhìn văn kiện còn chưa đánh được vài chữ trước mặt, nói: "Viết bản thảo."
Tổng giám: "..".
"Cậu viết cái gì mà viết? Lão tử đã con mẹ nó vội đến nước miếng còn không kịp nuốt rồi, tổng bộ không phải điều cậu đến chỉ để viết bản thảo đi!"
"Tổng bộ chủ yếu là muốn tôi đến truyền đạt một chút tinh thần, thao tác cụ thể phải nhờ tổng giám đích thân ra tay, dứt khoát đường hoàng, dũng cảm tiến tới ..."
"Ít nói nhảm, yến hội tối nay, cậu đi cùng tôi, không có việc gì thì trở về trước chuẩn bị một chút."
"Tôi có..."
Kết quả chưa nói xong đối phương đã trực tiếp cúp điện thoại, cái gì gọi là về trước, mắt thấy đã tan tầm rồi, kết quả lại tiếp tục bị bóc lột sức lao động.
Lần này tạp chí GE tổ chức kỷ niệm 100 năm, tôi chủ yếu hỗ trợ khu Trung Quốc hoàn thành công việc của lễ kỷ niệm 20 năm, bao gồm ấn phẩm đặc biệt, dạ tiệc hữu nghị với các xí nghiệp, còn có tổ chức tiết mục truyền thông. Cho đến trước tháng 6, toàn bộ toàn soạn sẽ giống như trận địa đánh giặc.
Liên tục bị kéo đi mấy tiệc rượu, hiện tại vừa nghe thấy liền đau đầu, đau dạ dày, đau cả người, tôi đây tiếc mạng như vậy, tự nhiên là mỗi lần đều luồn lách một chút, lẩn tránh một chút. Kết quả tổng giám làm việc phi thường rõ ràng lưu loát, phi thường quyết đoán, không nghe bất cứ lý do gì, chỉ lo truyền đạt mệnh lệnh.
Cố ý hay vô ý cũng được, "Khâm sai" tôi đây đang phi thường buồn bực, mang chính là hư chức 'cố vấn nghệ thuật', làm lại là công việc quan hệ xã hội, về phần vì sao lại là hư chức, bởi vì trước khi tôi đến, tạp chí chúng tôi căn bản không có cái chức vị này.
Thao luyện chết đi sống lại như thế này, nếu là Giang Ninh, phỏng chừng sẽ trực tiếp trốn về Mỹ, kỹ năng chuyên nghiệp căn bản không có gì cần thiết ở đây.
Buổi tối, tôi đổi một bộ trang phục coi như không tồi, bạn gái cũng không có một người, đi theo Mã tổng giám hói đầu tham gia yến hội.
"Đây là Sam, cố vấn nghệ thuật của tạp chí chúng tôi, mới trở về từ Mỹ, các vị về sau phải chỉ dạy nhiều hơn."
"Hân hạnh!" Tôi cười nói.
Sau khi về nước, tôi vốn tính dùng lại chính tên Trung của mình, kết quả các vị đồng nghiệp tỏ vẻ cái tên Thạch Sam (mười ba) này có hơi thiếu đẳng cấp, không phù hợp với sứ mệnh của tôi cùng với địa vị cao lớn của tạp chí. Nghĩ đến trước ở nước Mỹ đã không thể dùng, bị cho rằng mang điềm xấu, không ngờ về nước rồi vẫn không thể khôi phục nguyên danh, hoặc là từ khi được người ta gọi là Sam ở Mỹ, tôi cũng đã bắt đầu là một người khác.
Yến hội rốt cục dễ thở hơn so với tiệc rượu một chút, không cần luân phiên mời rượu hàn huyên, chỉ là chỗ ngồi không có, tôi tìm một nơi thanh tịnh dựa vào tường, cầm chén rượu làm bộ làm tịch nhìn mọi người chuyện trò vui vẻ, chỉ còn chờ giám đốc chấm dứt là dẹp đường hồi phủ.
Tôi chờ quá nhàm chán, thẳng đến khi một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong trong tầm mắt, tôi theo bản năng nắm chặt ly rượu trong tay, đột nhiên vô cùng căng thẳng.
Ánh mắt đi theo thân ảnh mặc chiếc váy màu xanh lam, đó là một nữ nhân rất xinh đẹp, lễ phục dạ hội lộng lẫy, tóc dài vén cao, tôn lên thân thể gợi cảm tinh tế, kiều diễm động nhân nói không nên lời.
Ba năm không gặp, hoặc có lẽ là bởi vì tình yêu đẹp, khiến Dương Huyên càng thêm mỹ lệ cao quý.
"Ân?" Tôi quay đầu lại nhìn thấy là Giang Ninh, cười nói, "Đang nghĩ đến khi cậu và Gaby kết hôn, phù rể phải là người nhà trai, tôi lại không làm phù dâu được, có thể nào cạnh tranh cái vị trí dắt tay cậu giao cho tân lang hay không."
Nếu như là trước kia, một câu trêu chọc như vậy, Giang Ninh khẳng định sẽ xấu hổ đến cổ cũng đỏ, nhưng bây giờ lại có thể thần sắc tự nhiên phản bác tôi: "Nói bậy gì đó, hôm qua mới vừa mắng Gaby một trận, hôm nay sao gió lại đổi hướng rồi?"
"Ta không đồng ý, con sẽ không yêu đương sao ? Con vĩnh viễn không hiểu tâm tình của một người cha, yêu thì sợ con gặp người không tốt, không cho yêu, lại sợ không gả được đi, chẳng trách nói người cha có con gái thì giảm thọ 10 năm."
Từ khi Gaby biết tính hướng của tôi, tôi liền trực tiếp được tấn chức thành người nhà mẹ vợ, thâm tình chân thành xem tôi là đại cữu ca mà lấy lòng, bộ lễ nghi Trung Quốc kia học đến thập thành thục, tôi lại thích hợp sắm vai đại gia trưởng cản trở đôi lứa yêu nhau, thỉnh thoảng lại tạo cho hai người chút khó khăn.
Giang Ninh tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng xét thấy cử chỉ của nàng khác với thường ngày rất nhiều, thí dụ như vừa đi vừa nhảy, không đâu lại cười ngây ngô, trang điểm, xóa ảnh xấu trên Facebook... Có rất nhiều dấu hiệu cho thấy, Giang tiểu đồng chí động tâm rồi.
Chúng tôi đều là người có chút cứng nhắc, khó mới thấy nàng thích, tôi làm sao có thể không thay nàng cao hứng.
Giang Ninh đỏ mặt ném cho tôi một ánh mắt sắc nhọn, nói: "... Cậu đây là làm ba mình đến nghiện rồi sao, hôm qua Gaby nói, hôn nhân đồng tính ở Mỹ đã hoàn toàn hợp pháp rồi, hắn quen không ít nam sinh ưu tú, con trai phương Đông như cậu rất được hoan nghênh, cậu cũng tùy thời tìm một mẹ kế đi cho mình đi."
... Mặt tôi một trận trắng lại mật trận đỏ, nghẹn nửa ngày mới mở miệng: "Khuê nữ, làm cha, ta nuôi con lớn không dễ dàng, phút cuối con sắp phải gả ra ngoài, sao có thể tìm mẹ kế về khiến cho con chịu ủy khuất."
Giang Ninh thở dài, "Cậu cứ chọc người đi, a..." Giang Ninh đột nhiên nhớ ra cái gì, vội hỏi, "Thiếu chút nữa quên, Susan nói có việc cần tìm hai người chúng ta, hình như là chuyện ấn phẩm kỷ niệm, nhưng mình phải đi lấy ảnh, cậu rảnh rỗi quá chỗ chị ấy một chuyến, có chuyện gì đến lúc đó nói cho mình một tiếng là được."
Tôi gật đầu: "Đi đi, gọi điện cho cậu sau."
...
Hai năm nay, tôi không phải chưa từng nhớ nhung quốc gia của mình, cũng không phải nói cuộc sống bây giờ có chỗ nào không tốt. Trên thực tế, lấy tính cách của tôi càng thích loại tự do, cách sống bao dung ở Mỹ này hơn. Tuy nói vậy, nhưng khác biệt văn hóa luôn sẽ khiến cho ngươi không ngừng nhớ nhung quê nhà. Đơn giản mà nói, muốn ăn lẩu cũng không phải chuyện dễ dàng, chúng tôi ít nhất phải đi xe xuyên qua 4, 5 cái quảng trường mới có thể tìm được một quán Nhật bán có bán lẩu, về phần có chính tông hay không thì không cần suy nghĩ, muốn ăn đều phải tự mình động tay, nhưng mà hương vị nói cho cùng vẫn không đúng.
Mệt tôi trước kia khiết nghiện không thích lẩu, tật xấu của con người chính là thói quen, không còn nữa, mới thành ra hoài niệm.
Nhưng nếu thật sự bảo tôi về nước, tôi lại không có dũng khí, không chỉ là không có dũng khí đổi nơi ở bắt đầu lại một lần nữa, nói riêng việc không kết hôn này, có thể khiến tôi gặp rất nhiều ánh mắt kỳ lạ.
Chúng ta sống ở xã hội này, vô luận nội tâm lớn mạnhcỡ nào, cũng không thể tồn tại một thân một mình. Khi người xung quanh không chấp nhận ngươi, sẽ khiến cho ngươi cảm thấy ngàn vạn khó khăn.
Đương nhiên đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, bởi vì trước khi tôi đến Mỹ sở dĩ đã tâm niệm được ăn cả ngã về không, giao băng ghi âm cho Lâm Duệ phát tán, cũng đã báo sẽ không quay về.
Tổng bộ yêu cầu phái một người về Trung Quốc làm việc, tôi và Cherry đều là lựa chọn tốt nhất, bất quá công ty có khuynh hướng chọn tôi, Giang Ninh đang bận rộn trù bị triển lãm ảnh cho lễ kỷ niệm của tạp chí, Susan hỏi tôi có nguyện ý về Trung Quốc mở rộng sự nghiệp không, nàng nói hình thức điều chỉnh này có thể coi như là thăng chức, có lợi cho sự phát triển về sau, sau khi hoàn thành công việc ở quốc nội, cũng sẽ căn cứ theo ý nguyện, lựa chọn trở lại tổng bộ hay không.
Nếu có thể lựa chọn, tôi không muốn đáp ứng, nhưng mà hiện tại tôi không cách nào cự tuyệt.
Tôi biết Giang Ninh đã cố gắng bao nhiêu cho cái triển lãm này, đây là đại công trình độc lập đầu tiên của nàng, cũng là giấc mộng lớn nhất từ trước tới nay, nếu gián đoạn, không thể nghi ngờ sẽ là một đả kích lớn đối với nàng, ít nhất phải chờ tới khi trù bị triển lãm kết thúc.
Trước kia tôi cảm thấy Giang Ninh quá mức thẹn thùng, vốn nghĩ tính cách như vậy ở một quốc gia phóng khoáng như Mỹ sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại, nhưng nàng chính là đang làm phóng viên ảnh và biên tập tại một tạp chí. Hiện giờ cá tính hào phóng vui vẻ, mỗi ngày thần thái đều sáng láng, tình cảm với Gaby cũng phát triển rất ổn định, thật khó mới đạt được cả tình cảm lẫn sự nghiệp.
Vẫn luôn là nàng giúp đỡ tôi, tôi hy vọng mình cũng có thể làm gì đó. Lại nói, bất quá thời gian chỉ là hai ba tháng.
Trước khi về nước tôi đi tìm Lance, kết quả ông không ở viện an dưỡng, đã trở về viện nghiên cứu sở tại. Lúc này tôi mới nhớ tới công việc chính của ông là nghiên cứu thuốc, là chuyên gia lúc trước viện an dưỡng bỏ một số tiền lớn mời về.
Nghe nói tôi về nước, ông ít nhiều vẫn có lo lắng, hiển nhiên đã bị chuyện cắt cổ tay lần trước dọa rồi. Tôi ước có thể khiến cho mọi người không nhắc đến chuyện đó nữa, cái kẻ điên kia làm sao có thể đánh đồng với thanh niên năm tốt hiện tại, không giống chút nào.
"Chúc cậu may mắn, Thạch thân mến, vô luận gặp phải cái gì, chỉ cần cậu nghĩ đến những người yêu cậu, tà thần sẽ vĩnh viễn bị nhốt lại."
Tôi nhìn ông, miễn cưỡng đem câu phản bác đã chuẩn bị xong nghẹn trở về, sau đó chậm rãi lộ ra một nụ cười: "Cám ơn ông, Lance."
Lance hô một tiếng, khoa trương ôm ngực: "Tôi rốt cục gặp lại được tiểu tử dương quang kia rồi."
...
...
Trở về nước, tôi vẫn tiếp tục thói quen sinh hoạt ở Mỹ, thuê một căn nhà ở vùng ngoại thành, sáu giờ rời giường chạy bộ nửa tiếng, ăn xong bữa sáng, lại ngồi xe bốn mươi phút đến công ty, ngẫu nhiên gặp phải kẹt xe cũng sẽ không đến trễ, ngủ sớm dậy sớm, làm việc và nghỉ ngơi thập phần lành mạnh, cũng sẽ giống như trước đây, mỗi ngày đều ghi chép nhật ký.
Cũng không phải tôi tiếc mạng bao nhiêu, mà là tôi vẫn luôn muốn khôi phục dáng người trước kia. Làm nam nhân ai cũng không muốn gầy nhỏ như gà, lực yếu thân gầy là buồn rầu lớn nhất của tôi hiện tại, làm lãnh đạo cũng không lực uy hiếp, không thể không nghiêm mặt gia tăng chút uy nghiêm. (không sợ chết chỉ sợ xấu ◜◬◝)
"Đây là bản sơ thảo nguyệt san 4, đã sắp xếp xong, chủ biên bảo tôi đưa cho ngài xem." Tiểu trợ lý trẻ tuổi, đứng ở bên cạnh tôi, lời nói có tia thấp thỏm, đúng là cái tuổi sợ hãi sai lầm. Không biết có phải là lo tôi không đủ lực áp trụ hay không, tổng giám phi thường "săn sóc", điều cho tôi một sinh viên mới vừa tốt nghiệp.
"Cái này sao chỉ sắp xếp nửa bản?" Tôi đột nhiên dừng lại chỉ cho nàng nhìn.
Tiểu trợ lý lập tức trả lời: "Tư liệu không đủ, vị này chính là tân quý của giới IT, chủ biên vốn muốn làm chuyên đề, nhưng nghe nói đối tượng phỏng vấn không phối hợp, còn chưa nói vài câu đã bỏ đi rồi, chủ biên tính sẽ xóa bỏ, đang liên hệ đối tượng khác."
Người mới chính là hay ở điểm ấy, thật là!
Tạp chí tài chính và kinh tế cao cấp, luôn là đối tượng được săn đón, là phương tiện quan trọng để nâng cao bức cách của nhóm tân quý, ông chủ lớn đến mấy cũng phải nể mặt tôi vài phần, kết quả cứ như vậy bị chậm trễ, Tề chủ biên chắc là sắp giận đến ngất rồi.
Nhưng từ phương diện khác mà nói, cũng là bản thân tạp chí tác phong không tốt, thế nhưng bị một người mới làm mất mặt.
Tôi buông bản thảo xuống, nói: "Được rồi, lát nữa gửi bản thảo điện tử cho tôi, tôi xem xem."
Trợ lý kinh ngạc nhìn tôi, tựa hồ không rõ vấn đề nảy sinh ở chỗ nào, nhưng cũng không dám nhiều lời, lập tức đi ra ngoài.
Tôi khẽ nhắm mắt, chậm rãi sờ lên ngực, tựa hồ không có quá nhiều xao động bất an như trong tưởng tượng, lại nhẹ nhàng thở ra, đây cũng xem như một tin tức tốt.
Tôi cho tới bây giờ chưa từng xem nhẹ năng lực của Ôn Dương, nhưng cũng không ngờ anh sẽ trưởng thành nhanh như vậy. Thời gian hơn ba năm, từ một công ty nhỏ vô danh bừa bãi, phát triển đến cái gọi là tân quý trong ngành IT, mà còn tiếp nhận Ôn thị, tốc độ này khiến bao nhiêu người sợ hãi.
Tôi càng phục tấm ảnh tạp chí đưa lên, nhìn nam tử anh tuấn mặc bộ âu phục màu xám, nam nhân này càng thành thục cùng tao nhã hơn so với trước kia, ngũ quan khắc sâu, lông mày sắc bén giống như lưỡi dao, khóe môi gắt gao mím chặt, làm cho khí chất càng thêm thanh lãnh, chẳng còn chút vô hại cùng ngây ngô như khi mới vừa bước khỏi cổng trường.
Không đầy chốc lát, tổng giám gọi điện tới, trực tiếp hỏi: "Đang làm gì?"
Tôi nhìn văn kiện còn chưa đánh được vài chữ trước mặt, nói: "Viết bản thảo."
Tổng giám: "..".
"Cậu viết cái gì mà viết? Lão tử đã con mẹ nó vội đến nước miếng còn không kịp nuốt rồi, tổng bộ không phải điều cậu đến chỉ để viết bản thảo đi!"
"Tổng bộ chủ yếu là muốn tôi đến truyền đạt một chút tinh thần, thao tác cụ thể phải nhờ tổng giám đích thân ra tay, dứt khoát đường hoàng, dũng cảm tiến tới ..."
"Ít nói nhảm, yến hội tối nay, cậu đi cùng tôi, không có việc gì thì trở về trước chuẩn bị một chút."
"Tôi có..."
Kết quả chưa nói xong đối phương đã trực tiếp cúp điện thoại, cái gì gọi là về trước, mắt thấy đã tan tầm rồi, kết quả lại tiếp tục bị bóc lột sức lao động.
Lần này tạp chí GE tổ chức kỷ niệm 100 năm, tôi chủ yếu hỗ trợ khu Trung Quốc hoàn thành công việc của lễ kỷ niệm 20 năm, bao gồm ấn phẩm đặc biệt, dạ tiệc hữu nghị với các xí nghiệp, còn có tổ chức tiết mục truyền thông. Cho đến trước tháng 6, toàn bộ toàn soạn sẽ giống như trận địa đánh giặc.
Liên tục bị kéo đi mấy tiệc rượu, hiện tại vừa nghe thấy liền đau đầu, đau dạ dày, đau cả người, tôi đây tiếc mạng như vậy, tự nhiên là mỗi lần đều luồn lách một chút, lẩn tránh một chút. Kết quả tổng giám làm việc phi thường rõ ràng lưu loát, phi thường quyết đoán, không nghe bất cứ lý do gì, chỉ lo truyền đạt mệnh lệnh.
Cố ý hay vô ý cũng được, "Khâm sai" tôi đây đang phi thường buồn bực, mang chính là hư chức 'cố vấn nghệ thuật', làm lại là công việc quan hệ xã hội, về phần vì sao lại là hư chức, bởi vì trước khi tôi đến, tạp chí chúng tôi căn bản không có cái chức vị này.
Thao luyện chết đi sống lại như thế này, nếu là Giang Ninh, phỏng chừng sẽ trực tiếp trốn về Mỹ, kỹ năng chuyên nghiệp căn bản không có gì cần thiết ở đây.
Buổi tối, tôi đổi một bộ trang phục coi như không tồi, bạn gái cũng không có một người, đi theo Mã tổng giám hói đầu tham gia yến hội.
"Đây là Sam, cố vấn nghệ thuật của tạp chí chúng tôi, mới trở về từ Mỹ, các vị về sau phải chỉ dạy nhiều hơn."
"Hân hạnh!" Tôi cười nói.
Sau khi về nước, tôi vốn tính dùng lại chính tên Trung của mình, kết quả các vị đồng nghiệp tỏ vẻ cái tên Thạch Sam (mười ba) này có hơi thiếu đẳng cấp, không phù hợp với sứ mệnh của tôi cùng với địa vị cao lớn của tạp chí. Nghĩ đến trước ở nước Mỹ đã không thể dùng, bị cho rằng mang điềm xấu, không ngờ về nước rồi vẫn không thể khôi phục nguyên danh, hoặc là từ khi được người ta gọi là Sam ở Mỹ, tôi cũng đã bắt đầu là một người khác.
Yến hội rốt cục dễ thở hơn so với tiệc rượu một chút, không cần luân phiên mời rượu hàn huyên, chỉ là chỗ ngồi không có, tôi tìm một nơi thanh tịnh dựa vào tường, cầm chén rượu làm bộ làm tịch nhìn mọi người chuyện trò vui vẻ, chỉ còn chờ giám đốc chấm dứt là dẹp đường hồi phủ.
Tôi chờ quá nhàm chán, thẳng đến khi một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong trong tầm mắt, tôi theo bản năng nắm chặt ly rượu trong tay, đột nhiên vô cùng căng thẳng.
Ánh mắt đi theo thân ảnh mặc chiếc váy màu xanh lam, đó là một nữ nhân rất xinh đẹp, lễ phục dạ hội lộng lẫy, tóc dài vén cao, tôn lên thân thể gợi cảm tinh tế, kiều diễm động nhân nói không nên lời.
Ba năm không gặp, hoặc có lẽ là bởi vì tình yêu đẹp, khiến Dương Huyên càng thêm mỹ lệ cao quý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.