Chương 34: Đừng cố gắng chọc giận tôi
Du Ngạn
14/03/2024
Editor: L’espoir
*
Thu hồi suy nghĩ, là tiếng nhai nuốt từng ngụm nhỏ của Thẩm Chi.
Hương vị của thịt cá sấu thực sự nằm ở đâu đó giữa thịt gà và thịt lợn, cũng không có quá nhiều dầu mỡ, cô đã ăn hơn phân nửa đĩa trên tay của Vu Ngật.
Cô thật sự muốn chạy ra ngoài, một phần cơ hội cũng không nỡ lãng phí, cho dù ăn không nổi cũng phải ép mình miễn cưỡng nuốt xuống.
Chỉ cần ăn xong, là có thể đi ra ngoài rồi.
Cô cho rằng chỉ còn một bước nữa là đến tự do, chỉ có Vu Ngật biết—
Tiến về phía trước một bước chính là vực sâu, là sắp rơi xuống đầm lầy càng sâu hơn.
Người đàn ông thu hồi dao, bình tĩnh thản nhiên ghim một miếng ugali cho vào miệng mình, nhai cẩn thận.
“Sao em không hỏi xem, dẫn em đi làm gì?”
“Làm gì?”
“Săn bắn.”
Bột ngô trong miệng bị nước bọt làm cho tan ra, sau khi nếm được vị ngọt, răng lại cảm thấy đắng: “Tôi sẽ tự tay dạy cho em, làm thế nào để lấy ngà voi.”
Thẩm Chi cứng ngắc quay cổ lại, như thể trong động tác có thể nghe được tiếng ‘răng rắc’ trên cổ khi khởi động.
“Ý anh là sao?”
“Thế giới của tôi là như vậy đấy.” Ăn xong ngụm ugali cuối cùng, Vu Ngật lấy khăn giấy trên đầu giường, tỉ mỉ vuốt ve lưỡi dao lau chùi. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, giọng nói đã trở lại sự lạnh lùng như trước đó: “Em phải làm quen với nó.”
Đôi mắt cô gái đỏ bừng: “Có phải là anh cảm thấy, làm nhục tôi bằng cách đê hèn như vậy, tôi sẽ cam tâm tình nguyện, yên tâm cho anh độc chiếm?”
Vu Ngật không tiếp lời, trở tay trả lại con dao thép cho Thẩm Chi: “Em cũng có thể giết tôi ngay bây giờ. Sau đó bị đám lính đánh thuê phía dưới chia nhau ăn, nằm dưới thân người đàn ông hết người này tới người khác, Cites em cũng không mang đi được.”
“Ngoại trừ việc này ra, em không có lựa chọn nào khác.”
Cô gái quỳ gối ôm lấy mình, run rẩy cầm lấy con dao.
Giống như một con thú nhỏ bị thương, ngậm miệng vết thương liếm láp than khóc.
“Đám săn trộm các người nhất định sẽ bị báo ứng.”
Người đàn ông đang cúi đầu tìm quần áo cho cô dừng lại: “Qua ngày hôm nay, không còn là ‘các người nữa’, tất cả chúng ta đều giống nhau, không ai sạch sẽ hơn ai cả.”
Dứt lời, Vu Ngật đưa tay đội mũ lưỡi trai lên đầu Thẩm Chi: “Lát nữa đi ra ngoài, nhớ đi theo sát tôi.”
Vành mũ rộng che đi một nửa khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Chi, từ góc nhìn đàn ông, hắn chỉ nhìn thấy khóe môi nhếch lên đầy trào phúng của cô gái: “Sao, anh không có sở thích chơi đùa với phụ nữ với người khác sao?”
Bàn tay Vu Ngật đè nặng mũ lưỡi xuống mang ý cảnh cáo: “Thẩm Chi, đừng cố gắng chọc giận tôi.”
Ánh nắng ngoài cửa sổ dần cao lên, chỉ có khu vực nhỏ trong nhà này là ẩn trong bóng tối.
“Chọc giận anh thì sẽ như thế nào, định giết tôi sao?”
“Nếu một người đàn ông muốn bắt nạt một người phụ nữ, có rất nhiều cách. Muốn thử không?”
Ánh mắt Thẩm Chi hung ác, hận không thể nuốt chửng cái con người trước mặt này vào bụng: “Vô liêm sỉ!”
Vu Ngật cười nhạo một tiếng, ánh mắt lơ đãng dời ra ngoài cửa sổ— mấy chiếc xe địa hình xếp thành hàng trước cửa nhà máy, thấp giọng thúc giục cô gái: “Tốt nhất là em nên nhanh lên.”
Cùng lúc đó, động cơ của xe địa hình cầm đầu cũng sốt ruột gầm rú vài tiếng, bị người ngồi sau lên tiếng ngăn lại: “Kiên nhẫn một chút đi.”
Lính đánh thuê cầm vô lăng ở hàng ghế trước nhỏ giọng nói thầm: “Thuộc hạ không rõ. Từ khi nào mag chúng ta làm việc, nhất định phải mang theo một người phụ nữ?”
“Vu Ngật là một con sói chưa ăn thịt bao giờ. Thay vì ngày đêm lo lắng con thú hoang này sẽ cắn ngược lại mình, chi bằng bóp điểm yếu của hắn trước.” Người đàn ông ở hàng ghế sau cười trầm thấp vui vẻ: “Hiếm khi có được, tự dưng có một bảo bối hiếm có trên trời rơi xuống.”
Mái tóc vàng khẽ đung đưa thành một độ cong khi đối phương nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng gõ nhẹ vào đốt ngón tay nhợt nhạt của mình một lúc rồi hài lòng rút lui.
*
Thu hồi suy nghĩ, là tiếng nhai nuốt từng ngụm nhỏ của Thẩm Chi.
Hương vị của thịt cá sấu thực sự nằm ở đâu đó giữa thịt gà và thịt lợn, cũng không có quá nhiều dầu mỡ, cô đã ăn hơn phân nửa đĩa trên tay của Vu Ngật.
Cô thật sự muốn chạy ra ngoài, một phần cơ hội cũng không nỡ lãng phí, cho dù ăn không nổi cũng phải ép mình miễn cưỡng nuốt xuống.
Chỉ cần ăn xong, là có thể đi ra ngoài rồi.
Cô cho rằng chỉ còn một bước nữa là đến tự do, chỉ có Vu Ngật biết—
Tiến về phía trước một bước chính là vực sâu, là sắp rơi xuống đầm lầy càng sâu hơn.
Người đàn ông thu hồi dao, bình tĩnh thản nhiên ghim một miếng ugali cho vào miệng mình, nhai cẩn thận.
“Sao em không hỏi xem, dẫn em đi làm gì?”
“Làm gì?”
“Săn bắn.”
Bột ngô trong miệng bị nước bọt làm cho tan ra, sau khi nếm được vị ngọt, răng lại cảm thấy đắng: “Tôi sẽ tự tay dạy cho em, làm thế nào để lấy ngà voi.”
Thẩm Chi cứng ngắc quay cổ lại, như thể trong động tác có thể nghe được tiếng ‘răng rắc’ trên cổ khi khởi động.
“Ý anh là sao?”
“Thế giới của tôi là như vậy đấy.” Ăn xong ngụm ugali cuối cùng, Vu Ngật lấy khăn giấy trên đầu giường, tỉ mỉ vuốt ve lưỡi dao lau chùi. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, giọng nói đã trở lại sự lạnh lùng như trước đó: “Em phải làm quen với nó.”
Đôi mắt cô gái đỏ bừng: “Có phải là anh cảm thấy, làm nhục tôi bằng cách đê hèn như vậy, tôi sẽ cam tâm tình nguyện, yên tâm cho anh độc chiếm?”
Vu Ngật không tiếp lời, trở tay trả lại con dao thép cho Thẩm Chi: “Em cũng có thể giết tôi ngay bây giờ. Sau đó bị đám lính đánh thuê phía dưới chia nhau ăn, nằm dưới thân người đàn ông hết người này tới người khác, Cites em cũng không mang đi được.”
“Ngoại trừ việc này ra, em không có lựa chọn nào khác.”
Cô gái quỳ gối ôm lấy mình, run rẩy cầm lấy con dao.
Giống như một con thú nhỏ bị thương, ngậm miệng vết thương liếm láp than khóc.
“Đám săn trộm các người nhất định sẽ bị báo ứng.”
Người đàn ông đang cúi đầu tìm quần áo cho cô dừng lại: “Qua ngày hôm nay, không còn là ‘các người nữa’, tất cả chúng ta đều giống nhau, không ai sạch sẽ hơn ai cả.”
Dứt lời, Vu Ngật đưa tay đội mũ lưỡi trai lên đầu Thẩm Chi: “Lát nữa đi ra ngoài, nhớ đi theo sát tôi.”
Vành mũ rộng che đi một nửa khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Chi, từ góc nhìn đàn ông, hắn chỉ nhìn thấy khóe môi nhếch lên đầy trào phúng của cô gái: “Sao, anh không có sở thích chơi đùa với phụ nữ với người khác sao?”
Bàn tay Vu Ngật đè nặng mũ lưỡi xuống mang ý cảnh cáo: “Thẩm Chi, đừng cố gắng chọc giận tôi.”
Ánh nắng ngoài cửa sổ dần cao lên, chỉ có khu vực nhỏ trong nhà này là ẩn trong bóng tối.
“Chọc giận anh thì sẽ như thế nào, định giết tôi sao?”
“Nếu một người đàn ông muốn bắt nạt một người phụ nữ, có rất nhiều cách. Muốn thử không?”
Ánh mắt Thẩm Chi hung ác, hận không thể nuốt chửng cái con người trước mặt này vào bụng: “Vô liêm sỉ!”
Vu Ngật cười nhạo một tiếng, ánh mắt lơ đãng dời ra ngoài cửa sổ— mấy chiếc xe địa hình xếp thành hàng trước cửa nhà máy, thấp giọng thúc giục cô gái: “Tốt nhất là em nên nhanh lên.”
Cùng lúc đó, động cơ của xe địa hình cầm đầu cũng sốt ruột gầm rú vài tiếng, bị người ngồi sau lên tiếng ngăn lại: “Kiên nhẫn một chút đi.”
Lính đánh thuê cầm vô lăng ở hàng ghế trước nhỏ giọng nói thầm: “Thuộc hạ không rõ. Từ khi nào mag chúng ta làm việc, nhất định phải mang theo một người phụ nữ?”
“Vu Ngật là một con sói chưa ăn thịt bao giờ. Thay vì ngày đêm lo lắng con thú hoang này sẽ cắn ngược lại mình, chi bằng bóp điểm yếu của hắn trước.” Người đàn ông ở hàng ghế sau cười trầm thấp vui vẻ: “Hiếm khi có được, tự dưng có một bảo bối hiếm có trên trời rơi xuống.”
Mái tóc vàng khẽ đung đưa thành một độ cong khi đối phương nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng gõ nhẹ vào đốt ngón tay nhợt nhạt của mình một lúc rồi hài lòng rút lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.