Chương 33: Tôi chỉ tin tưởng đồng loại, không nuôi nổi chim hoàng yến
Du Ngạn
14/03/2024
Editor: L’espoir
*
Giống như một giáo viên thực thụ, mang suy nghĩ dạy cô: “Cơ hội để rút dao ra khỏi vỏ chỉ có một lần, phải đảm bảo có thể giết chết một mạng đó chỉ bằng một đòn.”
“Người khác sẽ không cho em một cơ hội thứ hai—”
Nói xong, hắn đột nhiên dùng lực ở eo và bụng, xoay người cô gái lại đè cô xuống, lưỡi dao sắc bén chống vào cổ họng yếu ớt.
“Giống như thế này. Em phải tự mài mình thành một con dao đủ sắc bén.”
Thẩm Chi bất giác nuốt nước miếng, lưỡi dao lui về phía sau một bước, người bên cạnh một lần nữa nằm trở về.
“Ngủ ngon.”
Về phần con dao thép đó.
Nó lại trở lại trong tay Thẩm Chi một lần nữa, nằm trên hơi ấm sợ hãi của cô gái, bị cuốn vào một giấc mơ không thể coi là đẹp.
Thẩm Chi cho rằng mình sẽ luôn cảnh giác nắm nó, đợi đến khi Vu Ngật ngủ say rồi mới đâm lưỡi dao sắc bén vào cổ họng đối phương— như lời hắn nói, một chiêu trí mạng.
Sau đó mang theo Cites, trốn thoát.
Nhưng có lẽ là cô quá mệt mỏi, chung quy cũng không chịu nổi sự mệt mỏi sau một ngày dày vò, cuối cùng chỉ có thể bị nhốt trong vòng tay của Vu Ngật và ngủ thiếp đi.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời xuyên qua đám mây dày như bông gòn và đến thung lũng tách giãn lớn ở Đông Phi, hàng nghìn tia sáng vàng khúc xạ vào phòng, Thẩm Chi mới chợt tỉnh giấc, hoảng hốt nắm chặt lòng bàn tay, khi chạm vào chuôi đao mới có chút nhẹ nhõm.
“Dậy rồi?”
Vu Ngật đứng dựa lưng vào tủ quần áo, không biết hắn đã nhìn cô ngủ bao lâu rồi.
Trên tay hắn bưng đĩa ugali, bột ngô làm thực phẩm chủ yếu ngưng tụ thành một ngọn núi nhỏ, xung quanh chất đống thịt cá sấu, đà điểu và thịt gà tây.
Động vật ăn thịt không hơn không kém.
“Ăn cơm.”
Thẩm Chi còn ngái ngủ phản ứng lại, bỗng nhiên nhận ra hắn đang nói chuyện với mình.
Cô gái chống tay giường ngồi dậy một chút, cơ thể hơi cứng đờ: “Tôi không…”
Cô muốn nói mình không đói, ai có thể ăn nhiều thịt như vậy vào sáng sớm chứ?
Động tác của Vu Ngật còn nhanh hơn cô, đi mấy bước tới bên giường, trực tiếp đoạt lấy con dao thép kia, dùng mũi đao ghim một miếng thịt cá sấu lên— “Há miệng.”
Đúng là muốn cho cô ăn.
“Ăn xong, tôi sẽ dẫn em ra ngoài.”
Đôi mắt hình quả hạnh của cô gái lập tức mở to: “Ra ngoài?”
“Ừ.” Sắc mặt người đàn ông trầm xuống: “Đi Tsavo.”
Tay hắn cầm cán đao đưa về phía trước, đặt phần thịt săn chắc lên trước cái miệng hơi hé mở vì kinh ngạc của Thẩm Chi, nhìn đôi môi hồng hào bị dính đầy dầu bóng lưỡng, trong lòng nghĩ đến một chuyện khác—
Vị cấp trên có mái tóc vàng vuốt ngược ra sau đã hoàn tất việc kiểm tra nhà máy định kỳ của mình, tay túm lấy cái vòi voi thô ngắn của Cites lên nhìn răng, sau đó lại dùng đôi mắt màu xanh biếc đó xem xét và nhìn trộm bí mật của hắn, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ vui thích: “Hôm nay đi Tsavo, mang theo thú cưng nhỏ mà cậu vừa có được ngày hôm qua?”
Xung quanh có lính đánh thuê không đối phó được với hắn mang theo nụ cười trong mắt, đuổi theo phản ứng của Vu Ngật.
Ngoài dự đoán của mọi người, người đàn ông không cho một chút mặt mũi: “Cô ấy nhát gan.”
“Tsavo không phải là nơi cô ta có thể đi.”
Chân giả cơ xếp trên chân còn nguyên của đối phương khẽ cử động, khớp xương phát ra tiếng ‘răng rắc’ rất nhỏ: “Không thể?”
“Muốn giữ cô ta ở bên cạnh thì phải làm gương tốt cho anh em.”
“Ở đây là chợ đen, trên tay mỗi người ít nhiều đều phải dính chút máu và mạng sống, chúng tôi không nuôi nổi chim hoàng yến của cậu.”
“Huống hồ gì…” Người đàn ông nhướng mày, trong mắt chứa một nụ cười đầy ẩn ý: “Cậu cũng không thể giữ được cô ta phải không? Lỡ như một ngày nào đó cô ta bay ra khỏi lồng, một cánh chim không dính một hạt bụi, nếu đứng ở phía chính nghĩa mà cô ta lấy làm tự hào, nghĩa chính nghiêm từ ‘vạch trần’ tội ác của chúng ta, vậy cậu sẽ làm như thế nào đây?”
“Tôi sẽ không để cô ta chạy.” Vu Ngật lạnh lùng.
“Đáng tiếc, con người tôi từ trước đến nay chỉ tin vào đồng loại.”
*
Giống như một giáo viên thực thụ, mang suy nghĩ dạy cô: “Cơ hội để rút dao ra khỏi vỏ chỉ có một lần, phải đảm bảo có thể giết chết một mạng đó chỉ bằng một đòn.”
“Người khác sẽ không cho em một cơ hội thứ hai—”
Nói xong, hắn đột nhiên dùng lực ở eo và bụng, xoay người cô gái lại đè cô xuống, lưỡi dao sắc bén chống vào cổ họng yếu ớt.
“Giống như thế này. Em phải tự mài mình thành một con dao đủ sắc bén.”
Thẩm Chi bất giác nuốt nước miếng, lưỡi dao lui về phía sau một bước, người bên cạnh một lần nữa nằm trở về.
“Ngủ ngon.”
Về phần con dao thép đó.
Nó lại trở lại trong tay Thẩm Chi một lần nữa, nằm trên hơi ấm sợ hãi của cô gái, bị cuốn vào một giấc mơ không thể coi là đẹp.
Thẩm Chi cho rằng mình sẽ luôn cảnh giác nắm nó, đợi đến khi Vu Ngật ngủ say rồi mới đâm lưỡi dao sắc bén vào cổ họng đối phương— như lời hắn nói, một chiêu trí mạng.
Sau đó mang theo Cites, trốn thoát.
Nhưng có lẽ là cô quá mệt mỏi, chung quy cũng không chịu nổi sự mệt mỏi sau một ngày dày vò, cuối cùng chỉ có thể bị nhốt trong vòng tay của Vu Ngật và ngủ thiếp đi.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời xuyên qua đám mây dày như bông gòn và đến thung lũng tách giãn lớn ở Đông Phi, hàng nghìn tia sáng vàng khúc xạ vào phòng, Thẩm Chi mới chợt tỉnh giấc, hoảng hốt nắm chặt lòng bàn tay, khi chạm vào chuôi đao mới có chút nhẹ nhõm.
“Dậy rồi?”
Vu Ngật đứng dựa lưng vào tủ quần áo, không biết hắn đã nhìn cô ngủ bao lâu rồi.
Trên tay hắn bưng đĩa ugali, bột ngô làm thực phẩm chủ yếu ngưng tụ thành một ngọn núi nhỏ, xung quanh chất đống thịt cá sấu, đà điểu và thịt gà tây.
Động vật ăn thịt không hơn không kém.
“Ăn cơm.”
Thẩm Chi còn ngái ngủ phản ứng lại, bỗng nhiên nhận ra hắn đang nói chuyện với mình.
Cô gái chống tay giường ngồi dậy một chút, cơ thể hơi cứng đờ: “Tôi không…”
Cô muốn nói mình không đói, ai có thể ăn nhiều thịt như vậy vào sáng sớm chứ?
Động tác của Vu Ngật còn nhanh hơn cô, đi mấy bước tới bên giường, trực tiếp đoạt lấy con dao thép kia, dùng mũi đao ghim một miếng thịt cá sấu lên— “Há miệng.”
Đúng là muốn cho cô ăn.
“Ăn xong, tôi sẽ dẫn em ra ngoài.”
Đôi mắt hình quả hạnh của cô gái lập tức mở to: “Ra ngoài?”
“Ừ.” Sắc mặt người đàn ông trầm xuống: “Đi Tsavo.”
Tay hắn cầm cán đao đưa về phía trước, đặt phần thịt săn chắc lên trước cái miệng hơi hé mở vì kinh ngạc của Thẩm Chi, nhìn đôi môi hồng hào bị dính đầy dầu bóng lưỡng, trong lòng nghĩ đến một chuyện khác—
Vị cấp trên có mái tóc vàng vuốt ngược ra sau đã hoàn tất việc kiểm tra nhà máy định kỳ của mình, tay túm lấy cái vòi voi thô ngắn của Cites lên nhìn răng, sau đó lại dùng đôi mắt màu xanh biếc đó xem xét và nhìn trộm bí mật của hắn, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ vui thích: “Hôm nay đi Tsavo, mang theo thú cưng nhỏ mà cậu vừa có được ngày hôm qua?”
Xung quanh có lính đánh thuê không đối phó được với hắn mang theo nụ cười trong mắt, đuổi theo phản ứng của Vu Ngật.
Ngoài dự đoán của mọi người, người đàn ông không cho một chút mặt mũi: “Cô ấy nhát gan.”
“Tsavo không phải là nơi cô ta có thể đi.”
Chân giả cơ xếp trên chân còn nguyên của đối phương khẽ cử động, khớp xương phát ra tiếng ‘răng rắc’ rất nhỏ: “Không thể?”
“Muốn giữ cô ta ở bên cạnh thì phải làm gương tốt cho anh em.”
“Ở đây là chợ đen, trên tay mỗi người ít nhiều đều phải dính chút máu và mạng sống, chúng tôi không nuôi nổi chim hoàng yến của cậu.”
“Huống hồ gì…” Người đàn ông nhướng mày, trong mắt chứa một nụ cười đầy ẩn ý: “Cậu cũng không thể giữ được cô ta phải không? Lỡ như một ngày nào đó cô ta bay ra khỏi lồng, một cánh chim không dính một hạt bụi, nếu đứng ở phía chính nghĩa mà cô ta lấy làm tự hào, nghĩa chính nghiêm từ ‘vạch trần’ tội ác của chúng ta, vậy cậu sẽ làm như thế nào đây?”
“Tôi sẽ không để cô ta chạy.” Vu Ngật lạnh lùng.
“Đáng tiếc, con người tôi từ trước đến nay chỉ tin vào đồng loại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.