Chương 44: Lúc Bỏ Chạy Nhớ Mang Giày
Du Ngạn
14/03/2024
Editor: L’espoir
*
Giống dự đoán trong giấc mơ vô số lần, khắp cơ thể của người đàn ông đều là máu, dưới những vết roi xen kẽ nhau là vài lỗ thủng máu do vật giống móc câu khoét thành.
Hắn dựa vào cạnh lồng thở dốc, lồng ngực rắn chắc màu lúa mạch phập phồng dữ dội, dưới chân là cồn sát trùng, thuốc bột và vải băng bó.
Hắn vẫn cứ gọi cô bằng cái giọng điệu như lúc ban ngày: “Thẩm Chi, lại đây.”
“Anh đã bôi thuốc chưa?”
Chờ khi người nọ đến gần, thay vào đó hắn lại cau mày: “Không mang giày?”
Chân cô gái giẫm lên nền xi măng lạnh buốt, có ít tro cỏ và bùn lầy dính ở giữa các chân.
Đôi bàn tay nhuốm đầy máu nóng bỏng ấy đè lên lòng bàn chân lạnh buốt: “Không mang giày thì không chạy xa được đâu đấy.”
Thẩm Chi không phản bác, cũng không ngụy biện.
Cô cúi xuống, khom lưng nhặt chai cồn nằm dưới đất: “Không phải muốn bôi thuốc sao?”
Lúc mở nắp chai ra, mùi cồn xộc lên, đồng tử cô gái khẽ run lên, như đã hạ quyết tâm, cô dùng cồn rửa lần lượt từng vết thương.
Vết thương lớn nhất nằm ở phần bụng dưới của người đàn ông, cô viện cớ vén áo của đối phương lên, tầm mắt hắn vội nhìn thoáng qua một vết sẹo sừng hươu chỗ phần bụng.
Trông có hơi quen mắt, nhưng vẫn không tài nào nhớ nổi.
“Sào thành ra thế này?”
Vu Ngật bật cười trầm thấp, ngón tay chỉ Cites vô tội đằng sau: “Em hỏi nó đi, voi còn hiểu tường tận những phương pháp này hơn con người đấy.”
“Bọn họ dùng những phương pháp đó lên người anh?” Thẩm Chi nhướng mày: “Vì sao?”
“Không vì sao cả.” Cặp mắt màu nâu kia trôi vào vùng tối xa xăm: “Đây không phải chuyện em có thể quan tâm.”
“Là vì—— phát súng đó sao?”
Trước kia Thẩm Chi từng nghe nói về thủ đoạn của bọn săn trộm.
Tên cầm đầu săn trộm khét tiếng nhất Kenya, K, không những khát máu mà còn sở thích tra tấn đến chết.
Nghiên cứu bắt giữ về việc triển khai nhằm vào hắn ta đã từng nhắc tới, những con voi qua tay K phần lớn đều bị mũi giáo đâm xuyên qua nửa bên đầu, thở từng hơi sống không bằng chết, bị buộc phải cong chân trước khụy gối xuống, rồi sau đó cưa đầu voi còn đang sống sờ sờ ra, tròng mắt trống rỗng lặng im nhìn chăm chăm vào chiếc ngà của mình bị cướp mất.
Cái kiểu cướp đoạt đầy hận thù, một loại dã tâm thế tất muốn con quái vật khổng lồ này phải cúi đầu quỳ xuống.
Lại một diện mạo gắn liền với Vu Ngật của hiện tại, trong lòng sớm đã có dự đoán đại khái——
“Hắn ta cảm thấy, cây giáo đó phóng tới rất nhanh sao?”
“Thẩm Chi.” Người đàn ông đau đớn bên cạnh không chớp mắt, nghe được những lời này trái lại giọng điệu lại nổi lên gợn sóng, mang nặng hàm ý cảnh cáo: “Đừng đoán bừa.”
“Nếu muốn sống sót ở đây, em chỉ có hai lựa chọn. Một là bịt tai che mắt, làm kẻ điếc người mù gã câm tên ngốc. Hai là làm người thông minh có giá trị lợi dụng.” Vu Ngật chịu đựng cơn đau xé thịt: “Em không đủ sức chống đỡ cho cái giá của việc lựa chọn điều thứ hai đâu. Có đôi khi con người ta có ngốc hay không cũng không quan trọng, quan trọng là… Đừng để người khác kiêng dè mình.”
“Vậy còn anh thì sao?” Cô gái hỏi ngược lại: “Anh đang đóng vai gì? Điều thứ hai sao?”
“Tôi không đóng vào vai nào hết.” Khóe miệng người đàn ông tê dại giật giật: “Tôi chính là một kẻ ác thuần túy. Việc giết người mà em thấy, với tôi mà nói là cuộc sống, là tiền.”
Thẩm Chi không nói nữa. Cô cầm lấy thuốc bột bên cạnh rắc thật nhiều lên miệng vết thương trên eo và bụng, vẻ mặt người đàn ông không thay đổi, nhưng sắc mặt có hơi tái nhợt.
Ngay khi cô gái thu lại động tác, lòng bàn tay mềm mại cọ vào túi quần phồng lên, nếp gấp để lộ một bí mật—— Một vật dài đông cứng giấu trong quần.
Cô đột nhiên xoay vòng cổ tay, tấn công vào nơi có thể với mục đích rõ ràng.
Vu Ngật đang cất giữ con dao găm mà cô đưa cho hắn trong túi quần.
Nó phát sáng lạnh lẽo trong đêm, trong lúc người đàn ông nhướng mày thì nó đã chọc lên yết hầu hắn.
*
Giống dự đoán trong giấc mơ vô số lần, khắp cơ thể của người đàn ông đều là máu, dưới những vết roi xen kẽ nhau là vài lỗ thủng máu do vật giống móc câu khoét thành.
Hắn dựa vào cạnh lồng thở dốc, lồng ngực rắn chắc màu lúa mạch phập phồng dữ dội, dưới chân là cồn sát trùng, thuốc bột và vải băng bó.
Hắn vẫn cứ gọi cô bằng cái giọng điệu như lúc ban ngày: “Thẩm Chi, lại đây.”
“Anh đã bôi thuốc chưa?”
Chờ khi người nọ đến gần, thay vào đó hắn lại cau mày: “Không mang giày?”
Chân cô gái giẫm lên nền xi măng lạnh buốt, có ít tro cỏ và bùn lầy dính ở giữa các chân.
Đôi bàn tay nhuốm đầy máu nóng bỏng ấy đè lên lòng bàn chân lạnh buốt: “Không mang giày thì không chạy xa được đâu đấy.”
Thẩm Chi không phản bác, cũng không ngụy biện.
Cô cúi xuống, khom lưng nhặt chai cồn nằm dưới đất: “Không phải muốn bôi thuốc sao?”
Lúc mở nắp chai ra, mùi cồn xộc lên, đồng tử cô gái khẽ run lên, như đã hạ quyết tâm, cô dùng cồn rửa lần lượt từng vết thương.
Vết thương lớn nhất nằm ở phần bụng dưới của người đàn ông, cô viện cớ vén áo của đối phương lên, tầm mắt hắn vội nhìn thoáng qua một vết sẹo sừng hươu chỗ phần bụng.
Trông có hơi quen mắt, nhưng vẫn không tài nào nhớ nổi.
“Sào thành ra thế này?”
Vu Ngật bật cười trầm thấp, ngón tay chỉ Cites vô tội đằng sau: “Em hỏi nó đi, voi còn hiểu tường tận những phương pháp này hơn con người đấy.”
“Bọn họ dùng những phương pháp đó lên người anh?” Thẩm Chi nhướng mày: “Vì sao?”
“Không vì sao cả.” Cặp mắt màu nâu kia trôi vào vùng tối xa xăm: “Đây không phải chuyện em có thể quan tâm.”
“Là vì—— phát súng đó sao?”
Trước kia Thẩm Chi từng nghe nói về thủ đoạn của bọn săn trộm.
Tên cầm đầu săn trộm khét tiếng nhất Kenya, K, không những khát máu mà còn sở thích tra tấn đến chết.
Nghiên cứu bắt giữ về việc triển khai nhằm vào hắn ta đã từng nhắc tới, những con voi qua tay K phần lớn đều bị mũi giáo đâm xuyên qua nửa bên đầu, thở từng hơi sống không bằng chết, bị buộc phải cong chân trước khụy gối xuống, rồi sau đó cưa đầu voi còn đang sống sờ sờ ra, tròng mắt trống rỗng lặng im nhìn chăm chăm vào chiếc ngà của mình bị cướp mất.
Cái kiểu cướp đoạt đầy hận thù, một loại dã tâm thế tất muốn con quái vật khổng lồ này phải cúi đầu quỳ xuống.
Lại một diện mạo gắn liền với Vu Ngật của hiện tại, trong lòng sớm đã có dự đoán đại khái——
“Hắn ta cảm thấy, cây giáo đó phóng tới rất nhanh sao?”
“Thẩm Chi.” Người đàn ông đau đớn bên cạnh không chớp mắt, nghe được những lời này trái lại giọng điệu lại nổi lên gợn sóng, mang nặng hàm ý cảnh cáo: “Đừng đoán bừa.”
“Nếu muốn sống sót ở đây, em chỉ có hai lựa chọn. Một là bịt tai che mắt, làm kẻ điếc người mù gã câm tên ngốc. Hai là làm người thông minh có giá trị lợi dụng.” Vu Ngật chịu đựng cơn đau xé thịt: “Em không đủ sức chống đỡ cho cái giá của việc lựa chọn điều thứ hai đâu. Có đôi khi con người ta có ngốc hay không cũng không quan trọng, quan trọng là… Đừng để người khác kiêng dè mình.”
“Vậy còn anh thì sao?” Cô gái hỏi ngược lại: “Anh đang đóng vai gì? Điều thứ hai sao?”
“Tôi không đóng vào vai nào hết.” Khóe miệng người đàn ông tê dại giật giật: “Tôi chính là một kẻ ác thuần túy. Việc giết người mà em thấy, với tôi mà nói là cuộc sống, là tiền.”
Thẩm Chi không nói nữa. Cô cầm lấy thuốc bột bên cạnh rắc thật nhiều lên miệng vết thương trên eo và bụng, vẻ mặt người đàn ông không thay đổi, nhưng sắc mặt có hơi tái nhợt.
Ngay khi cô gái thu lại động tác, lòng bàn tay mềm mại cọ vào túi quần phồng lên, nếp gấp để lộ một bí mật—— Một vật dài đông cứng giấu trong quần.
Cô đột nhiên xoay vòng cổ tay, tấn công vào nơi có thể với mục đích rõ ràng.
Vu Ngật đang cất giữ con dao găm mà cô đưa cho hắn trong túi quần.
Nó phát sáng lạnh lẽo trong đêm, trong lúc người đàn ông nhướng mày thì nó đã chọc lên yết hầu hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.