Sao Đen

Quyển 4 - Chương 4: DI SẲN CỦA THỦ LĨNH HỌ HOÀNG

Triệu Huấn

22/04/2014

Sau khi giải mã được "bức cổ thư của Tija", cơ quan phản gián, Tổng cục An ninh nội địa có kế hoạch khai quật các tài liệu chôn cất của Hoàng Quý Nhân trong căn nhà Lili ở hẻm Bảy mươi hai. Quy mô to lớn của công việc này tất nhiên không thể che giấu được bà chủ nhà. Vì vậy trung tướng Nguyễn Hữu Đức quyết định thông báo chương trình làm việc cho Lili. Đồng thời cũng cần bàn bạc thêm với Đỗ Thúc Vượng vì giờ đây họ đã là vợ chồng. Lôgích đó buộc cơ quan an ninh phải đưa những nhân vật mới này vào cuộc. Nghĩa là cần họ đứng trong đội ngũ của mình chứ không chỉ là nhân chứng, là một cộng tác viên thông thường nữa.

Làm việc này với riêng Lili chắc dễ dàng hơn. Nhưng lôi kéo ông Vượng tham gia thì tướng Đức rất ngại. Không phải vấn đề nghi ngờ người trí thức có cái lý lịch phức tạp mà ở chỗ sợ không thuyết phục được ông chấp thuận. Muốn công việc tiến triển tốt và hoàn toàn điều khiển được ván bài thì vai trò của Đỗ Thúc Vượng trở nên vô cùng quan trọng. Vì lợi ích tối thượng của đất nước, một lần nữa tướng Nguyễn Hữu Đức lại quyết định kêu gọi Vượng.

Ông quay điện thoại cho Đỗ Thúc Vượng lúc tám giờ tối thứ bảy.

- A lô! Anh Vượng đấy phải không? Xin chào anh. Đức đây.

- Chào anh Đức! Có việc gì mà tướng quân gọi điện cho tôi đấy?

- Bây giờ thì chẳng có việc gì cả. Chị Lili có đấy không?

- Nhà tôi ngồi liền đây. Anh nói chuyện với Lili nhé.

- Nói với anh cũng được. Mai chủ nhật anh chị có chương trình gì chưa?

- Dạ ở nhà thôi! Với bọn tôi thì chủ nhật với ngày thường có khấc gì nhau.

- À xin lỗi. Sáng mai tôi muốn đến thăm anh chị. Được chứ?

- Rất hoan nghinh. Tám giờ nhé. Anh nghe Lili nói đây.

Vượng đưa ống nói cho vợ:

- Anh Đức đấy à? Nhớ là lại ăn trưa với bọn em.

- Đến chơi một tiếng rưỡi thôi. Buổi trưa đã có hẹn.

- Hẹn ai thế - Lili cười ròn tan- Thế thì đến ăn sáng vậy. Kéo cả bồ theo cũng được. Hí hí! Bọn em sẽ giữ bí mật cho.

Tướng Đức bỏ máy, mỉm cười trước câu nói đùa vui vẻ thân tình của Lili.

Sáng hôm sau ông đạp xe đến rất đúng hẹn. Vượng đã chờ mở cửa đón khách vào nhà. Lili đang dọn bàn ăn thấy tướng Đức vào thì mau miệng hỏi liền:

- Đi một mình thôi, anh Hai?

- Gần như suốt đời đi một mình thôi chị Lili ạ.

- Ba ông cách mệnh khô khan quá, bọn em học tập hổng có nổi.

- Học làm gì cái đó. Mỗi lần tôi đi họp về thăm nhà ngoài Bắc, thế nào cũng bị vợ tra khảo. Mình thanh minh bà chẳng chịu tin. Bà bảo có nhân tình với ai thì cứ thú thật bả tha tội cho. Nhưng có đâu mà thú!

Lili bưng cà phê, bánh mì, trứng ốp lết ra mời khách, chuyện trò vui vẻ.

- Từ bữa có vợ, tôi thấy anh Vượng có phần mập hơn. Đó là một nghịch lý, trái với quy luật thông thường.

Vượng cảm động:

- Cô ấy nấu bếp giỏi lắm. Ăn uống điều độ, ngon miệng tinh thần sảng khoái ắt phải lên cân chứ.

Lili cười vui vẻ:

- Riêng chuyện nhà cửa gọn gàng, giường chiếu sạch sẽ, mỗi ngày em bắt tắm giặt một lần cũng đủ cho ảnh mập hơn trước rồi.

Vượng ngượng nghịu tự thú:

- Trước đây sống độc thân, buông thả bản năng, thế nào cũng xong. Nay là tập thể, dù chỉ hai thành viên cũng là một cộng đồng. Phải chấp hành nội quy nghiêm chỉnh, để bả phải nhắc nhiều cũng tội.

Ăn uống xong tướng Đức mới đi vào chủ đề chính:

- Hôm nay nói là ra chơi nhưng thực ra cũng có công chuyện quan trọng cần bàn với anh chị.

- Chuyện chi vậy anh Đức?

Hai vợ chồng Đỗ Thúc Vượng hơi ngạc nhiên. Họ nôn nóng chăm chú muốn nghe.

- Trước hết xin báo với anh chị một tin mừng. Qua một quá trình nghiên cứu bộ phận mã thám của bọn tôi đã tìm ra được thìa khóa để đọc trọn "Bức cổ thư Tija".

- Trời! Thật kỳ diệu! Các anh đã đủ sức để lựa ra được cái xác suất một trên mười giai thừa, để sau đó là một trên hai mươi bốn giai thừa và sau nữa là...

- Thực ra chúng tôi không đi theo con đường toán học. Ngay đến máy tính điện tử thế hệ thứ ba cũng trở nên bất lực trước ổ mật mã siêu cấp đó. Tóm lại là chúng tôi gặp may và chắc anh chị cũng chẳng cần biết chuyện may rủi đó như thế nào.

- Xin chúc mừng các anh. Bằng con đường nào, ngay cả chuyện may rủi đó chăng nữa thì khám phá trên cũng là điều kỳ diệu. Mới đây nhà bác học người Ý tìm ra hạt Quark theo lý thuyết của Gell-Mann. Người ta gọi công trình đó là tìm kim đáy biển. Tôi mạn phép ví thành công của các anh cũng khó khăn như vậy.

Lili ngồi nghe hai người đàn ông nói chuyện với nhau nhưng chẳng hiểu gì. Cô nghĩ rằng đây toàn là những điều bí mật nên họ phải bóng gió với nhau, cô ngồi đây cũng là thừa. Để giữ phép lịch sự, Lili đứng dậy toan đi thì tướng Đức giữ lại:

- Xin hãy ngồi đây với chúng tôi. Chị đã nghe hết câu chuyện đâu.

Lili mỉm cười:

- Nghe như vịt nghe sấm thôi chứ em có biết gì đâu ạ.

- Sắp đến phần dễ hiểu rồi đấy! Và chúng tôi đang cần sự giúp đỡ của chị.

Lili thận trọng ngồi xuống, hướng cặp mắt ngạc nhiên về phía tướng Đức. Cô nói rất nhiệt thành:

- Nếu em có khả năng gì giúp được các anh, em xin sẵn sàng làm ngay.

- Cảm ơn chị, nhưng cho phép tôi quay lại Bức cổ thư của Tija. Thực ra nó chẳng liên quan gì đến nhà hoạ sĩ ấn tượng tài năng đó. Những gì anh Vượng tìm thấy trên tấm ván hậu của Bức tranh chiếu bạc chỉ là một sơ đồ đánh dấu nơi chôn cất kho tư liệu của đại tá Hoàng Quý Nhân.

- Trời! - Lili reo lên vui vẻ - Thế là con yêu tinh râu xanh chưa tha được kho báu của nó đi chứ ạ?

- Vẫn trong ngôi nhà của chị. Nhưng phải biết cách gỡ chứ làm sai khóa mã có thể gây tai họa.

- Nghĩa là y đã bố trí những phương tiện kỹ thuật chống tháo gỡ - Vượng hỏi.

- Đúng thế. Nó sẽ nổ tung nếu thao tác sai khóa mã. Nhưng nhờ Bức cổ thư mà chúng ta nắm được toàn bộ bí quyết để bắt hệ thống tự huỷ đó phải câm lặng nằm im.

- May quá. Thế bao giờ các anh tháo gỡ.

- Trước hết phải thưa chuyện với anh chị. Dù sao thì kho báu đó cũng nằm trong lãnh địa thuộc chủ quyền của chị Lili.

- Những là những tài liệu gián điệp của tên tội phạm thì thuộc quyền Nhà nước định đoạt chứ ạ.

- Dĩ nhiên là như vậy. Nhưng sự việc không dừng ở chuyện tháo gỡ. Nó còn có nhiều hệ luỵ lâu dài. Mục tiêu này không phải chỉ riêng bọn tôi tìm kiếm mà còn nhiều kẻ khác săn đuổi. Vì vậy chúng tôi cần đến sự giúp đỡ của anh chị.

Lili chưa hiểu công việc ra sao nên cố liếc mắt nhìn chồng như cầu cứu, muốn xin một lời khuyên. Đỗ Thúc Vượng mỉm cười nhìn tướng Đức:

- Chúng tôi chưa rõ phải giúp các anh những việc gì nên Lili chưa dám nhận. Tôi nghĩ là nếu khả năng cho phép thì chắc chắn chúng tôi sẵn sàng tiếp sức cho các anh - Vượng quay sang phía vợ - Anh nói vậy có đúng y em không?

- Dạ đúng ạ.

Lili cười hồn nhiên nhìn tướng Đức như hối thúc ông nói nốt những điều còn do dự.

- Nếu đúng kho tài liệu của Hoàng Quý Nhân chứa đựng mã số sống còn của nhiều tổ chức gián điệp cắm chân trên mảnh đất miền Nam thân yêu của ta thì ngôi nhà bé nhỏ của chị sẽ trở thành bãi chiến trường của một cuộc tranh hùng không tiền khoáng hậu.

- Trời ơi thật là tai họa! - Lili kinh hoàng thốt lên - Như vậy là cái tổ ấm thân yêu một đời cóp nhặt của tôi phút chốc trở thành đống gạch vụn.

- Không phải thế! - Tướng Đức vội trấn an - Nói hình tượng như vậy cho dễ hiểu chứ cuộc chiến tranh gián điệp thường là thầm lặng êm dịu chứ không sính dùng bom đạn như chiến tranh thông thường. Dĩ nhiên vẫn có lúc phải đổ máu, nhưng đó là trường hợp bắt buộc. Cả hai bên đều không muốn phải đọ súng.

Lili thấy yên tâm hơn, cô mỉm cười:

- Hồi tham dự lớp huấn luyện mật vụ sơ cấp, em cũng thường nghe giáo viên nói đến cuộc chiến tranh thầm lặng. Bỏ nghề lâu nên quên gần hết rồi.

- Điều tôi muốn yêu cầu chị là trong thời gian khai quật những hồ sơ mật đó thì chị tạm lánh sang bên này với anh Vượng.

- Tưởng gì chứ lánh sang đây với anh Vượng thì em có thể lánh suốt đời.

Cả ba người cùng cười vui vẻ.

- Chưa hết đâu. Có điều này cũng phải nói trước với chị. Theo dự đoán thì kho báu của Nhân không phải chỉ toàn tài liệu vũ khí hay thuốc độc mà còn vàng bạc kim cương đá quý nữa. Một kẻ như y không thèm chôn vài chục lạng vàng. Tôi nghĩ đây phải là một tài sản rất lớn sau bao năm thu vét bằng những thủ đoạn phi pháp, bất lương.

- Tướng quân tưởng tôi tiếc rẻ những thứ ấy sao! - Lili cắt ngang lời tướng Đức - Đứng sau một tài sản lớn đều là tội ác. Tôi không dính líu gì vào chuyện đó.

- Tôi không nghĩ là chị có dính líu, nhưng mọi việc đều phải có tình có lý. Trước là vì chị có công giúp đỡ cơ quan an ninh rất nhiều. Sau nữa là kho báu nằm trong nhà chị, dù không có hôn thú chính thức với Hoàng Quý Nhân nhưng có một thời gian dài chị là vợ thực sự của y và phải chịu bao nỗi đắng cay khi y biến chị thành một người mất trí. Vì vậy tôi sẽ đề nghị Nhà nước dành cho chị một tỷ lệ thích đáng.

- Nếu Nhà nước trích cho tôi một phần thì tôi sẽ cũng vào những việc công đức khuyến thiện. Sau này tôi sẽ bán ngôi nhà và trở về ở hẳn đây với anh Vượng. Anh Vượng sẽ nuôi em suốt đời đúng không anh?

Vượng cảm động.

- Chúng tôi mãi mãi sống bên nhau, sẽ làm lại từ đầu và không muốn vương vấn đến quá khứ tội lỗi của mình làm gì nữa.



- Còn chúng tôi lại muốn chị Lili vẫn giàu có và chưa bán ngôi nhà vội. Điều đó thì chưa thể giải thích ngay vì sợ còn quá sớm. Tôi muốn được anh chị tham gia chút ít vào kế hoạch của cơ quan an ninh. Dù những chi tiết trước mắt chưa được công bố nhưng xin anh chị cứ chấp thuận.

- Nếu chỉ có chuyện đừng bán vội thì có khó khăn gì mà không nhận lời với các anh. Trong túi bọn tôi vẫn còn tiền nên đâu có vội - Lili nói rất nhiệt thành.

- Xin cảm ơn chị Lili. Có lần tôi đã nói với anh Vượng, ở tuổi năm mươi không còn thời gian cho ta làm lại cuộc đời từ đầu. Phải biết chọn lọc, thừa kế quá khứ. Không phải mọi thứ trước đây ta đều sai, thậm chí có cái sai trước đây mà giờ đây còn có thế dùng nó để phục vụ cho hiện tại thì ta cũng không bỏ qua. Thí dụ trước đây chị Lili có tham gia hoạt động đặc vụ cho chính quyền cũ chống lại cách mạng là tội lỗi. Nhưng những mối quan hệ thời quá khứ và sự hiểu biết nhất định về lĩnh vực này, giờ đây có thể dùng vào việc phục vụ nền an anh của nhân dân, nền độc lập của Tổ Quốc thì tại sao ta lại từ bỏ!

Câu nói trên làm cho vợ chồng Vượng đứng trước một băn khoăn mới. Đấy chỉ là thí dụ hay là cuộc thăm dò của vị tướng tình báo. Như đoán ra tấm lý này, Nguyễn Hữu Đức nói thêm:

- Cuộc thăm viếng và nhờ vả có thể chấm lửng ở đây. Tôi mới nói với anh chị một cách lý thuyết thôi. Anh chị cứ suy nghĩ. Nếu chấp nhận được quan điểm trên thì đến những vấn đề cụ thể tôi sẽ trình bày chi tiết hơn.

- Khó khăn là việc cụ thể chứ lý thuyết thì gần như chúng ta hoàn toàn thông hiểu nhau và có nhiều quan điểm trùng lặp thôi.

Lili cũng nói thêm:

- Thế bao giờ các anh định thực hiện kế hoạch trên?

- Thực ra nó đã bắt đầu rồi. Khi chúng ta ngồi nói chuyện với nhau ở đây thì căn nhà của chị đã được bí mật phong toả nghiêm ngặt để ngăn chặn bất cứ hành động thâm nhập nào.

- Thế em giao luôn thìa khóa để các anh ra vào cho tiện. Em ở luôn bên này thôi.

- Chưa cần đâu. Bọn tôi cũng còn phải chuẩn bị một số công việc nữa. Trước mắt chị Lili cứ sinh hoạt bình thường. Thỉnh thoảng cũng lái chiếc Toyota ra vào cho quen mắt hàng xóm...

- Dạ.

- Thôi xin phép anh chị, tôi về.

- Có chuyện gì anh phải cho chúng tôi biết ngay nhé.

- Nhất định rồi. Mong anh chị tự coi mình là người trong cuộc và giữ kín chuyện này cho.

Đại tá Nguyễn Văn Bền được chỉ định đặc trách khai quật bộ sưu tập của Hoàng Quý Nhân. Anh cảm động đến ứa nước mắt khi nghe trung tướng Nguyễn Hữu Đức thông báo quyết định này.

Bền là người lập biên bản vụ hỏa thiêu ở biệt thự Vie du Châteu với các xác chết giả. Anh phụ trách hồ sơ Bốn trăm bảy mươi hai. Khi Bền nghỉ phép cưới vợ thì Nhân giết chết bác sĩ Hoàn, một nhân chứng quan trọng. Nhân nhanh chân hơn Bền vài chục phút để giết chết người thợ chữa máy nước và đem theo toàn bộ bộ sưu tập mất hút vào bóng đêm vô vọng... Và Bền đã không được dự trận bao vây biệt cứ An-pha dẫn đến cái chết của con sói già này. Nhưng giờ đây cấp trên lại giao cho anh công việc vô cùng quan trọng là khai quật toàn bộ kho báu của Hoàng Quý Nhân được chôn giấu trong căn nhà Lili.

Niềm vui của anh biểu lộ ra ngoài mạnh mẽ tới mức vợ anh phải ngạc nhiên.

- Chuyện chi mà vui vậy?

- Lạc quan cách mạng mà. Cuối tháng vẫn chưa có lương mang về mà lạc quan dữ vậy?

- Ủa chu cha! Tưởng anh đưa em từ đầu tháng rồi chớ?

- Bộ anh nằm mơ sao? Đưa cho bồ nào rồi nhớ lầm đó!

Năm Ngân cười trêu chồng - Đấy là lương tháng trước ông nội ạ.

- Có thể. Thấy họ phát đầu tháng, anh tưởng lương tháng này. Nhưng không sao. Không tiêu thì tiền còn đấy, còi như gửi tiết kiệm.

- Tiết kiệm không lãi. Thấy anh vui thì em nói vậy chứ bên em cũng chưa có lương.

- Mai anh phải đi công tác xa ít bữa. Ở nhà hai má con chắc bận hơn đó. Ráng chịu đựng nghẹn.

- Thoát khỏi ách kiềm kẹp của bà xã mấy bữa thảo nào vui thế!

- Trời, vì nhiệm vụ chứ đâu phải vì xa em.

- Đi xa không?

- Xa!... Bền ấp úng - Cũng gọi là tạm xa ít bữa thôi.

- Có cần phải chuẩn bị gì cho anh không?

- Khỏi cần. Anh mang theo bộ đồ là đủ.

- Chẳng có tiền bạc thì ăn uống sao?

- Cơ quan lo ráo trụi mà.

- Thế thì đỡ quá.

Thực tình Bền cũng cần ít tiền nhưng tháng nay chưa có lương đưa về mà hỏi tiền thì ngán quá. Anh chỉ đến ở hẳn trong cơ quan để tiện đi đêm hôm đỡ phiền vợ con. Ăn cơm tập thể xin thanh toán sau cũng được.

Đã khá lâu Năm Ngân mới thấy chồng đi công tác. Nghề nghiệp của anh phải cơ động luôn. Nhìn anh, chị có thể dự đoán được diễn biến của nền an ninh. Thời gian gần đây, hoạt động của địch có phần lắng xuống, nói một cách hình tượng là bề nổi của tảng băng chìm không nổi bật. Hai bên hình như đang ở trong thời gian "nghỉ giữa hiệp". Hai Bền vui vẻ xuất quân như thế chắc là hiệp mới đã bắt đầu. Đoán vậy chứ Năm Ngân chẳng muốn căn vặn chồng làm gì. Chị cũng đã từng là điệp viên luôn luôn hiểu rằng niềm vui của người chiến sĩ tình báo không phải bao giờ cũng có thể đem ra chia sẻ.

Tổ công tác của Hai Bền có năm người. Hai chuyên gia tháo gỡ các loại ổ khóa và vô hiệu hóa những bẫy chống tháo gỡ. Hai chiến sĩ trinh sát bảo vệ vòng ngoài.

Lili được thông báo chính thức giờ hành sự nên cô đã lái chiếc Toyota đi đón Hai Bền và hai chuyên gia kỹ thuật bí mật về nhà mình ở hẻm Bảy mươi hai. Sau khi trao thìa khóa nhà cho họ, Lili khoá cổng phóng xe Honda đến nhà Vượng tạm lánh khỏi "chiến trường" ba mươi sáu tiếng đồng hồ.

Hai Bền đã chỉ huy đồng sự làm đúng những quy tắc an toàn ghi trong ván hậu của Bức tranh chiếu bạc. Họ tháo gỡ rất cẩn thận để ít gây tổn thương nhất cho hiện trường và sau đó "tân trang" lại như cũ. Hoàng Quý Nhân chứa kho báu vào sáu hộp nhựa Plastic cỡ 20x30x15 cm, nằm trong tầng gạch móng dưới chân tường cách mặt đất chừng ba mươi xăng ti mét.

Công đoạn thứ nhất, nhờ có sơ đồ chính xác đã hoàn thành khá dễ dàng và nhanh chóng. Không có chuyện gài bẫy chống tháo bên ngoài hộp nhựa.

Nguyễn Văn Bền phát tín hiệu vô tuyến báo cáo công việc đã xong về chỉ huy sở. Một giờ sau Lili trở về và chính cô lại lái xe đưa ba sĩ quan và Sáu hộp nhựa chạy thẳng đến đường Đồng Khởi. Cô đổi tay lái cho Hai Bền rồi đi vào một tiệm ăn. Đã có người chờ sẵn đưa Lili về nhà Vượng.

Hai Bền lái xe đến khu nhà bê tông đặc biệt thuộc trung tâm kỹ thuật nổ. Mặc dù đã có mã khóa hướng dẫn cách mở nhưng kỹ thuật viên vẫn phải đặt trong một căn hầm Bộ tham mưu ngồi xa hàng trăm mét theo dõi tiến trình mở hộp qua một ca-mê-ra. Sự cẩn trọng vượt quá yêu cầu cần thiết. Các chuyên viên đã moi được ruột chúng ra. Ba hộp đựng tài liệu đều gài mìn cháy. Mở sai mã số thì chẳng những chết người mà còn cháy hết tài liệu. Một hộp đựng hóa chất độc và hai hộp đựng vàng, kim cương, ngọc quý. Sơ bộ đánh giá của các chuyên gia thì riêng số của cải đã lên tới con số hàng chục triệu đô-la.

Cơ quan tham mưu lập biên bản niêm phong và đưa vào két lưu trữ đặc biệt. Người ta tính rằng nếu trưng dụng toàn bộ năng lực của hai phòng nghiên cứu khoa học và mã thám thì ít nhất phải hai tháng mới có thể giải phóng được những bí mật chứa trong kho tư liệu đồ sộ này.

Trong khi cấp dưới lo liệu các khía cạnh chuyên môn thì Bộ chỉ huy an ninh phía Nam phải bàn tính đến chiến lược chung, tận dụng thông tin của bộ sưu tập để quét sạch mạng lưới chính trị phản động và tình báo ngoại quốc còn cài cắm lại. Việc tháo gỡ phải hết sức khôn khéo, bí mật, thận trọng nhưng khẩn trương để hạn chế thiệt hại, không để thoát, để sót, nhưng cũng không để oan khuất cho ai.

Nguyễn tắc là như vậy nhưng khi bàn đến các biện pháp chiến thuật thì vấn đề trở nên phức tạp. Trong lãnh đạo đã hình thành ba "trường phái". Loại ý kiến thứ nhất cho rằng: Các tổ chức do Nhân trực tiếp chỉ huy cũng như những bộ phận của guồng máy CIA do y thu phục được đều cấu trúc theo nguyên tắc đơn tuyến. Ta sẽ cho bắt toàn bộ đầu mối rồi rút dây công phá theo hàng dọc để nhổ bật những sợi rễ bí mật luồn sâu trong xã hội. Dự án này tiến hành trong sáu tháng với tham vọng "cạo trọc" các tổ chức chính trị phản động và mạng lưới gián điệp lẫn những toán phản loạn vũ trang trong vùng rừng núi hẻo lánh. Loại ý kiến thứ hai là để nguyên và thúc đẩy cho nó hoạt động. Ta nắm toàn bộ mật mã, quản lý chặt mọi diễn biến, tận dụng cái lợi, hạn chế cái hại chờ cho chúng sơ suất bộc lộ hoàn toàn. Lúc đó mới tiến công chớp nhoáng triệt để. Kẻ địch trở tay không kịp và sẽ sa lưới toàn bộ. Phương án này loại bỏ được nhược điểm rút dây động rừng đại bộ phận hạ tầng cơ sở có cơ tẩu thoát.

Loại ý kiến thứ ba là rút ruột bộ sưu tập rồi để lại chỗ cũ làm mồi đánh bẫy bọn hải ngoại thâm nhập. Khi chúng khôi phục lại toàn bộ cơ cấu ta mới nhổ. Như vậy là được cả cành lẫn quả, cả gốc lẫn rễ.

Phương án nào cũng có cái mạnh cái yếu. Cuối cùng thì cũng chưa có quyết định tối hậu. Bộ chỉ huy còn chờ nội dung cụ thể của bộ sưu tập đệ trình lên thượng cấp rồi mới biểu quyết sự lựa chọn.

Dù chiến thuật nào thì công tác chuẩn bị cũng cứ phải đi trước một bước. Tướng Nguyễn Hữu Đức coi trọng tiến công nhưng bao giờ cũng quan tâm đến hiệu qua tối ưu.

Trong trận bủa vây mật cứ An-pha, có một kẻ lọt lưới (theo đúng nghĩa của từ đó) là tên phản quốc Nguyễn Hùng Thắng.

Cái thành phân xuất thân của hắn trong trường hợp này rõ ràng có một ý nghĩa thực tiễn. Y hơn hẳn đám chính khách xa-lông ở khả năng chui luồn lẩn trốn trong rừng rậm.

Khi nghe tiếng súng nổ, đoán là có biến, Hùng Thắng liền nhảy đại vào rừng. Y lần theo suối định thoát ra ngoài vòng vây thì gặp ngay một toán phiến quân vừa lui vừa bắn. Thắng hét lên:

- Đứng lại chiến đấu, không được lui nữa.

Vóc người cao lớn mặc bộ đồ ka ki trông Thắng ra dáng sĩ quan chỉ huy lắm. Bọn phiến quân hiểu đó là một "ông bự" nên cũng dừng lại nấp vào gốc cây, tảng đá lăm lăm khẩu súng.

- Tình hình ra sao? - Hùng Thắng hỏi một tên có đeo súng ngắn.

- Trình ông, quân địch đông lắm. Chúng xuất biện bất ngờ, bắn xối xả vào bọn em. Ba chiến hữu chết tại chỗ, em ra lệnh rút.

- Hèn nhát! Chưa xáp trận đã hoảng loạn thì chiến đấu sao nổi. Bây giờ phải lợi dụng địa hình chặn đứng quân địch lại. Sẽ có viện binh. Bỏ chạy là giơ lưng ra làm bia cho địch bắn.

Bọn phiến quân miễn cưỡng chấp hành lệnh. Tình hình tại chỗ bỗng trở nên im ắng. Rõ ràng bọn chúng chạy quá nhanh khiến đối phương không đuổi kịp, hoặc họ không đuôi nữa mà hướng mũi tiến công vào những mục tiêu đã định trước. Các vùng đồi lân cận thỉnh thoảng tiếng súng vẫn rộ lên. Mấy tên phiến quân cứ nhấp nhổm không biết nên chạy hay cứ trụ lại.

Bỗng một tràng AK nổ chát chúa ngay trước mặt, rồi tiếng kêu thét vang lên khiến bọn phiến quân giật mình hoảng hốt nổ súng bừa bãi vào khoảng rừng xanh rậm rạp, sau đó mạnh ai nấy chạy không sức nào cản nổi.

Tên chỉ huy tiểu đội phiến quân nằm gần Thắng thì thào:

- Ta cũng chuồn đi ông ơi, sức mấy chống nổi nọ.

Nói rồi y đứng dậy chạy liền. Nhưng chỉ được dăm bước thì một loạt đạn đã xuyên vào lưng làm nó đổ xuống như người ta quăng súc thịt xuống phản. Nguyễn Hùng Thắng cảm thấy ngày tận thế đã đến. Bản năng thúc đẩy y chạy lại bên tên chỉ huy phiến quân lấy khẩu súng ngắn và băng đạn trên lưng xác chết. Y sẽ chiến đấu đến cùng, nếu chẳng thoát thì sẽ dành cho mình một viên đạn vào thái dương. Y không dám tưởng tượng đến cái cảnh bị sa vào tay những đồng chí cũ của mình.

Y cố leo lên thành dốc gần như dựng đứng. Một sức mạnh kỳ lạ khiến y tới được đỉnh đồi. Nhưng trước mặt y súng còn nổ dữ dội hơn. Chỉ có lẩn trốn chứ chạy lúc này là chết. Nhìn quanh chẳng có hang hốc gì. Dưới tán rừng già là những bụi dây leo thưa thớt. Cách đấy hai chục mét có mấy cây búng báng xanh tốt, lá xẻ như lá dừa và những buồng quả to như cái nong. Thế là y quyết định bám dây cóc leo lên ngọn một cây dẻ rồi chuyền cành sang ngọn một cây búng báng rậm rạp tìm chỗ nấp. Y cảm thấy yên tâm khi nép mình dưới những bẹ lá, trên những buồng quả kín đáo. Hùng Thắng liếc mắt quan sát xung quanh và y giật mình thấy cách đấy không xa là con đường mòn quen thuộc dẫn tới khu hội quán định cử hành lễ ra mắt của "chánh phủ lâm thời". Chỉ ít phút nữa bộ đội sẽ kéo tới lùng sục kỹ lưỡng vùng này thì y khó lòng thoát chết. Nhưng đến phút này thì không còn cơ hội di chuyển nữa. Y liều mạng trao mình cho may rủi.

Và y đã gặp may.

Cuộc lùng kiếm diễn ra quyết liệt, nhưng vẫn còn những khoảng không gian bỏ sót. Cây búng báng đã cứu thoát hắn.

Hùng Thắng thoát chết không phải trắng tay mà còn có khẩu súng với mười một viên đạn. Đầu tiên ý kiếm súng với ý định chiến đấu và cùng lắm là tự sát. Còn giờ đây khẩu súng có ý nghĩa gì? Bán thứ này đâu có dễ. Quẳng nó đi thì hoàn toàn trắng tay. Và y thoắt nghĩ đến phải dùng súng để kiếm ít vốn. Ấy là ý tính chuyện đi trấn lột ăn cướp. Hùng Thắng đã có nhiều tội lỗi nhưng ăn cướp thì chưa bao giờ. Nghĩ đến cũng thấy ớn. Kinh nghiệm đường đời dạy y làm gì cũng phải tập, tập khắc quen hết. Ngay đến chuyện vào cái ổ mãi dâm cũng phải tập. Công việc kinh sợ nhất là phản bội Tổ Quốc, từ bỏ vợ con gia đình mà còn tập được thì ăn cướp đâu phải là chuyện khó. Tuy nhiên ăn cướp thường phải có băng, kẻ hành sự kẻ yểm trợ, kẻ tàng trữ kẻ tiêu thụ của bất lương... Thân cô thế cô thì cũng khó khăn đấy.

Lần đầu tiên Hùng Thắng trấn lột một cô gái được món tiền nhỏ độ nhật. Lần thứ hai, y bắn bị thương một thanh niên cướp chiếc Honđa và di chuyển địa bàn luôn. Nay chỗ này mai chỗ khác, y bắt mối làm ăn được với một số tên lưu manh dựa vào Thắng để tồn tại. Một năm trời gây ra biết bao tội ác y vẫn lẩn tránh được bàn tay pháp luật. Y quyết định lần về Thành phố Hồ Chí Minh, tìm đến nhà tên Tạo lái xe. Hùng Thắng hy vọng Tạo sẽ giúp y bắt mối với bọn vượt biên để đào tẩu khỏi đất nước mà y luôn luôn lo sợ này.

Nhìn thấy Hùng Thắng, Tạo vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ.

- Ủa, anh Hai đã về.

- Ừ, anh đang cần đến chú đây.



- Anh Hai cần gì ở em?

- Một chỗ nương thân.

- Ở bao lâu?

- Chưa thể nói trước được. Nếu tìm được mối, anh sẽ đi ngay.

- Đi đâu?

- Ra nước ngoài.

- Thế thì anh trở về làm gì để rồi lại phải ra đi?

- Công vụ. Chú thông cảm cho anh, có nhiều điều chưa thể nói với chú được.

Tạo ngần ngừ và có phần lo làng. Nếu Hùng Thắng trở về hoạt động, cần bám vào cơ sở thì phải có chỉ thị của cấp trên gửi cho y. Hoặc ít ra Thắng cũng phải có mật danh mật khẩu để chắp nối liên lạc chứ. Đằng này y đến hoàn toàn với tư cách cá nhân. Từ chối Thắng, bỏ mặc y sa lưới thì Tạo cũng rất dễ bị vạ lây, vì trước đây chính Tạo đã mồi chài dắt díu thủ trưởng vào con đường sa đoạ và phản bội. Còn chứa chấp thì cũng phiền toái và nguy hiểm nữa.

- Chỗ ở rất khó. Nhà em thì không tiện rồi, anh em trong cơ quan ra vào luôn và họ đều biết mặt anh. Hay để em gửi tạm anh sang nhà người bà con bên quận Tư ít bữa. Anh cứ nhận là người ngoài Bắc vô thăm thằng nhỏ bị thương ở Cam-pu-chia nằm ở trại Điều dưỡng Hóc Môn. Trong người anh Hai có giấy tờ gì không?

- Giấy thì nhiều nhưng chẳng có thứ nào hợp.

Thắng đưa cho Tạo mấy thứ giấy giả của CIA cấp. Cũng còn vài tờ giấy Thắng kiếm được trong các cuộc trấn lột. Tạo nhìn qua mà phát ớn.

- Bây giờ để em nói với má em xếp anh Hai ở tạm nhà em một hôm. Tối nay ta bàn thêm. Không có giấy tờ thì khó gởi lắm.

Tạo chưa vợ con nên có kéo ông bạn vong niên đến ở ít ngày cũng không có chuyện gì. Nhưng về mặt nguyên tắc nghề gián điệp không thể chứa chấp tùy tiện được.

Chiều hôm đó Tạo vội tìm đến Doãn Kế Lâm. Sau khi nghe tường trình sự vụ. Lâm nổi giận đập bàn:

- Vô nguyên tắc. Biết nó thế nào mà dám nhận chứa chấp.

- Biết đẩy ảnh đi đâu? Để lọt vào tay cộng sản thì đến đổ bể ráo trọi. Xin cấp trên cho cách giai quyết.

Lâm không nói mà đưa bàn tay lên cổ làm hiệu cứa ngang.

- Làm liền?

- Càng sớm càng hay.

- Cũng phải có kế hoạch cụ thể chứ hạ nó xong biết quăng xác đi đâu.

Dẫn nó đến ở nhà thằng Tư Ngộ bảo nó hạ rồi quăng xuống sông Sài Gòn là ổn nhất.

Bùi Đức Tạo tuân lệnh về thu xếp công việc. Đêm đó nằm với Hùng Thắng, Tạo được nghe lại toàn bộ con đường sóng gió vinh nhục từ ngày di tản đến nay. Riêng cái đoạn ăn cướp, trấn lột, giết người thì y bỏ đi để cố giữ thể diện cho một chính khách (dù là phản bội) được Hoa Kỳ hậu thuẫn.

Hùng Thắng chưa được huấn luyện làm gián điệp nên y chưa biết coi trọng quy tắc bí mật. Y kể một lô nhân vật cả Warrens, Hardy, Bảy Dĩ, Mộng Vân, Hoàng Quý Nhân, Hoài Việt, Hoàng Bảo Thạch... ra cho Tạo nghe, Tạo chưa bao giờ biết mặt hoặc nghe tên những nhân vật này. Nhưng ý thức được tầm cỡ của họ trong bộ máy lãnh đạo các hoạt động chống đối chế độ và hiển nhiên vai trò của Hùng Thắng cũng thuộc vào loại bự. Giả dụ mà thành lập nổi chánh phủ lâm thời thì kẻ nằm bên y có thể thành bộ trưởng như chơi? Hắn đã mò về đến đây mà không giúp đỡ lại cứa cổ quăng sông thì thật là tội lỗi với lý tưởng bài cộng. Nghĩ vậy nên Tạo chưa dẫn Thắng đến nhà Tư Ngộ vội. Tạo muốn trình lại Doãn Kế Lâm những thông tin mới mẻ này. Thấy mặt Tạo, Lâm hỏi ngay:

- Xong chưa?

- Chưa.

- Nó chuồn mất rồi à?

- Thưa không. Có một việc cần trình lại với sếp...

Tạo kể lại những gì nghe được ở Hùng Thắng cho Lâm nghe.

Nét mặt Doãn Kế Lâm bỗng rạng rỡ hẳn lên:

- Thế thì tạm hoãn chuyện cứa cổ lại. Bố trí chỗ ở, thu những giấy tờ cũ rồi làm cho ông ta bộ giấy giả khác cho thích hợp. Nhớ chụp ba kiểu ảnh chuyển cho tôi. Mọi phí tổn cấp trên sẽ chi đầy đủ.

- Dạ.

Số là Bảy Dĩ đã móc nối được liên lạc với Doãn Kế Lâm. Y đang mở một đợt điều tra rộng lớn về số phận của Hoàng Quý Nhân sau vụ đổ bể ở mật cứ An-pha. Kiểm tra Nguyễn Hùng Thắng một người sống sót sau thảm hoạ này là một chiến tích lớn. Vì vậy Lâm phải thu giấy tờ cũ do CIA cấp và chụp ảnh Hùng Thắng để cấp trên xác minh xem có đúng là người của tổ chức hay không.

Hai ngày sau, Tạo đã làm xong công việc Lâm giao cho. Doãn Kế Lâm đặt tín hiệu ở hòm thư mật xin gặp Bảy Dĩ khẩn cấp.

Nhìn tài liệu Lâm trao, Dĩ nhận ngay ra Nguyễn Hùng Thắng. Y mừng lắm nhưng vẫn nhắc nhở Lâm phải canh chừng theo dõi mọi hành động của con người này. Dĩ chuẩn y mọi khoản chi để Tạo nuôi dưỡng che chở cho Thắng. Bảy Dĩ cũng chuyển cho Thắng yêu cầu viết đầy đủ bản tường thuật cuộc đổ bộ và những diễn biến sau đó ở mật cứ An-pha.

...

Bảy Dĩ đã nhận được bản tường trình mười sáu trang của Nguyễn Hùng Thắng. Y giật mình trước những chi tiết vô cùng quan trọng được Thắng mô tả rõ ràng, cuốn hút đáng tin.

"Nằm trên ngọn cây búng báng, tôi đã chứng kiến hai sự kiện. Khi tiếng súng vừa dứt thì thấy một tốp binh lính cộng sản khiêng ông Hoàng Quý Nhân ra trạm cấp cứu. Họ nói với nhau:

"- Quăng thằng qủy này xuống vực thôi, khiêng làm gì cho mệt xác".

"- Lệnh cấp trên là còn nước còn tát".

"- Tim ngừng đập, da thịt lạnh ngắt rồi làm sao cứu nổi".

"- Người còn nguyên vẹn, chẳng có máu làm sao chết nhanh thế?"

"- Nó tự tử bằng thuốc độc cực mạnh. Thứ này nuốt khỏi miệng chỉ có trời mới cứu nổi".

"- Chắc cấp trên muốn khiêng về Sở chỉ huy để chụp ảnh đăng báo".

Cái chết của Hoàng Quý Nhân làm Dĩ xúc động mạnh mẽ nhưng y cũng vui mừng vì chiến hữu của mình đã biết "tuẫn tiết" đúng lúc để khỏi lọt vào tay địch.

"Tôi vẫn giấu mình trên cây vì sợ cộng quân còn thu dọn chiến trường hoặc để người mai phục lại quanh đấy. Khoảng mười hai giờ trưa tôi thấy một tốp lính khiêng một cáng thương xuống đồi. Theo sau họ và viên bác sĩ cùng một sĩ quan cấp tướng.Khi họ đi gần thì tôi nhận ra người nằm trên cáng là ông Hoài Việt phóng viên của Báo Chim Việt... Băng quấn đầy ngực chứng tỏ ông ta bị thương nặng và rơi vào tay cộng quân".

Đọc đến đây Bảy Dĩ giáng nắm đấm xuống bản tường trình khoái chí. Thì ra tên giấu mặt, tên nội gián gây ra mọi thảm hoạ lại chính là Phan Quang Nghĩa! Là kẻ đã cứu y trên con thuyền di tản cách đây bảy năm! Nếu đây là sự thật thì coi như vụ án đã bị phá. Tội phạm nhất định phải đền tội.

Những thông tin hấp dẫn đó thúc đẩy Bảy Dĩ mở một cuộc thẩm vấn trực tiếp Nguyễn Hùng Thắng. Nhưng chưa thực sự tin tưởng vào tên phản bội đầu hàng này nên Dĩ phải bố trí một cuộc kín, không để cho Hùng Thắng nhận ra người đối thoại.

Một buổi tối bất ngờ Nguyễn Hùng Thắng được Tạo báo là đi có việc gấp. Tạo lấy Honđa lai Thắng đến xa lộ Sài Gòn - Biên Hoà. Qua Tân Cảng chừng ba cây số thì thấy một chiếc xe tải đỗ bên đường. Tạo ra hiệu cho Thắng leo lên thùng xe. Chiếc xe tải chuyển bánh ngay. Trong khoang thùng tối om có ba người đàn ông đeo mũ trùm đen ngồi quây tròn quanh y.

- Chào ông Thắng. Trước hết xin chúc mừng ông thoát nạn trở về và tìm được liên lạc với tổ chức. Tôi đã đọc kỹ bản tường trình của ông. Cảm ơn ông đã cung cấp cho chúng tôi nhiều sự thật quan trọng. Tuy nhiên cũng còn một số điểm cần được làm sáng tỏ. Từ cái ngày thứ ba đen tối đó, sau khi thoát nạn ông tá túc ở đâu mà mãi gần đây ông mới trở về thành phố bắt liền lạc với tổ chức?

Hùng Thắng khai đầy đủ những ngày tháng lang thang ăn mày ăn xin, làm thuê làm mướn, (tuy có thành khẩn hơn bản tường trình nhưng y không dám nhắc lại chuyện ăn trộm, ăn cắp, cướp của giết người). Còn tại sao mãi bây giờ y mới lần tìm tổ chức thì Thắng trả lời rất đơn giản:

- Tôi cứ cắt rừng mà chạy sao cho xa mật cứ. Hỏi đường về mũi Kim Ngưu thì dân địa phương không ai biết. Khi đổ bộ, người ta chẳng nói cho hay Kim Ngưu thuộc xã nào, huyện nào. Hơn một tháng sau tôi mới lần ra bờ biển, tìm mãi mới tới được nhà thờ. Nhưng ông bõ già không chịu bắt liên lạc mặc dù tôi đã đọc lại mật khẩu hàng chục lần. Ông ta còn đuổi tôi đi và doạ nếu còn lải nhải những câu vô nghĩa, ông sẽ gọi công an! Còn trở về Sài Gòn thì tôi rất sợ đụng người quen ở cơ quan cũ và bà con họ hàng. Tôi có nghĩ đến chú Tạo là chỗ thân tình chí cốt và cũng chỉ đoán Tạo là người của tổ chức. Trên thực tế chưa bao giờ Tạo công khai vai trò của mình với tôi. Sau một năm lẩn trốn khốn khổ và nguy hiểm, tôi đành liều tìm đến Tạo với hy vọng là nối được liên lạc với thượng cấp. Nếu chẳng may chú ấy không phải người của tổ chức cũng chẳng nỡ bắt tôi đem nộp cho công an.

- Ông Thắng à, ông tin chắc là ông Nhân đã tự sát chứ. Liệu ông có thể nhìn lầm người này thành người khác không?

- Dạ tôi không thể lầm. Trước hôm xảy ra tai họa, tôi đã hân hạnh tiếp kiến nhà lãnh đạo ông Nhân công khai chân dung của mình chứ không phải đội mũ bồ đài như bọn tôi. Đó là một người hấp dẫn, dễ gây ấn tượng. Chỗ tôi nấp chỉ cách đường mòn hơn chục mét nên tôi tin ở cặp mắt mình.

- Con ông Hoài Việt thì chưa chết - Vết thương quá nặng như vậy khó mà sống nổi. Tuy nhiên ông ta đã rơi vào tay cộng sản. Họ cần phải cứu chữa tù bình để tiến hành tra cứu sau này chứ.

- Ông có nhìn thấy bà Mộng Vân không?

- Thưa ông không. Bà ta khó mà thoát được. Yếu chân yếu tay lại sợ cả từ con vắt, con muỗi thì chạy sao nổi. Tôi đoán là bà ấy vẫn ngồi trong lán giơ sẵn tay lên đầu để chờ Việt Cộng trói đưa vào nhà đá.

- Cảm ơn ông đã cho chúng tôi biết những tin tức cần thiết. Tôi đã xem xét yêu cầu của ông. Tôi có thể báo để ông yên tâm là sớm muộn sẽ được giải quyết. Tuy nhiên trong hoàn cảnh của chúng ta không một lời hứa nào có đảm bảo hoàn toàn. Ta còn tùy thuộc quá nhiều vào những yếu tố khách quan. Trước mắt chúng tôi sẽ che chở và chu cấp cho ông một cuộc sống tối thiểu. Nhưng ông phải biết tự bảo vệ mình. Phải biết thận trọng cảnh giác và kiên nhẫn.

Cuộc nói chuyện chỉ diễn ra chừng hai chục phút. Ô tô đỗ lại và Hùng Thắng nhìn ra đã thấy Tạo dựng Honđa chờ ở hè đường. Thắng xuống xe và được Tạo kéo vào quán nhậu. Chiếc xe tải lăn bánh mất hút sau lối quẹo đầu phố.

Ăng-ten ở Banville đã thu được bức mật điện của Bảy Dĩ trình lên ngài Phân vụ trưởng Viễn Đông vụ về những bước tiến triển của cuộc hành quân "Z9".

Đọc qua, ngài Warrens vui sướng đập bàn cười hả hả:

- Hạnh phúc, cái mà người ta có thể thấm hiểu được mọi bí mật của sự vật!

Lê Văn Dĩ mới được phái về Sài Gòn ba tháng mà tình thế đã có bao nhiêu biến đổi đáng khích lệ. Sau hai thất bại to lớn liên tiếp, phải chăng giờ đây Viễn Đông vụ đang lấy lại phong độ, vượt qua giai đoạn khủng hoảng chiến thuật?

Thu phục được mạng lưới điệp viên của Chu Bội Ngọc là một mục tiêu trọng đại thì đến giờ phút này coi như đã ở trong tầm tay. Bảy Dĩ đã bước qua được chặng đường nguy hiểm đầu tiên để xác định được nguyên tắc hợp nhất chỉ huy và mặt bằng giá cả. Chỉ còn trông đợi ở sự chuẩn y tối hậu của Langley nữa thôi.

Sự sống chết của Hoàng Quý Nhân đã được làm sáng to. Tổn thất lớn lao này làm Warrens xúc đụng mạnh mẽ, nhưng dù sao Nhân cũng đã lựa chọn sự tuẫn tiết, con đường danh dự, lối thoát đầy trọng trách của những điệp viên kiên hùng để tránh bị sa lưới.

Còn nguồn tin nhà báo Mc Gill tức Hoài Việt bị trọng thương lọt vào tay Cộng quân được họ băng bó cứu chữa thì lại hoàn toàn mâu thuẫn với một sự thật khác là Hoài Việt đã cùng Mộng Vân và bác sĩ Ngô Thế Vĩ tìm được đường ra mũi Kim Ngưu. Khinh hạm Polard đã đón được họ ngoài biển khơi để đưa về Portsat an toàn. Chỉ có một tình tiết trùng hợp duy nhất là Hoài Việt bị thương ở ngực. Phải chăng người Mỹ gốc Việt Gill, nhà báo Hoài Việt, cựu trung tá lục quân Việt Nam Cộng hòa còn có cái chức danh nữa mà mọi người chưa biết tới: Điệp viên cộng sản? Tên láu cá này đã lộ diện. Tốt lắm, cứ để cho hắn múa may.

Một dấu hỏi lớn đã nằm trên cuốn sổ tay của Warrens . Và sau đó một giờ, trung tâm lưu trữ điện tử đã thiết lập thêm một hồ sơ mới về tay nhà báo đáng nghi vấn này.

Chính kẻ cung cấp những thông tin quan trọng này cũng được Warrens đặt một dấu hỏi. Liệu Nguyễn Hùng Thắng có phải là một tên khiêu khích được cơ quan tình báo cộng sản đưa vào để quấy phá nội bộ không. Bộ óc giàu tưởng tượng của Warrens lại hình thành một giả thuyết khá lôgích.

Một cán bộ cấp cao, trẻ khoẻ, xuất thân cố nông được Đảng đào tạo kỹ lưỡng vờ cắn bẫy của mấy cha nằm vùng ngu ngốc, lao vào cuộc sống trác táng để bắt mối di tản tìm đường tiến thân. Liên minh những người tự do cả tin, quá say sưa với con mồi chính trị, đưa hắn vào vai trò trọng yếu trong cái mưu đồ chiến lược. Hắn đã mật báo với cộng sản kế hoạch hành quân, cả thời gian lẫn địa điểm đổ bộ và tụ họp. Và những chiến sĩ tự do đã chui gọn vào vòng lưới đã giăng sẵn... Và giờ đây một lần nữa nó lại muốn lập chiến công bằng cách tung hỏa mù để đánh lạc hướng nghiên cứu, phá hoại nội bộ; thúc đẩy cơ quan tình báo trung ương tiến hành những hoạt động phiêu lưu để cộng sản thấy ớn. Bọn Việt Nam toàn là những quân láu cá thâm hiểm, đê tiện. Thật không làm sao nắm được quy luật tâm lý thất thường của chúng!

Nhưng dù sao thì trong hai tên Phan Quang Nghĩa và Nguyễn Hùng Thắng phải có một là điệp viên cộng sản. Sẽ có một cuộc đối chất thú vị để tìm ra kẻ giấu mặt.

Trong bức điện gửi cho Bảy Dĩ, ông Phân vụ trưởng khuyến cáo cấp dưới nên tỉnh táo với Hùng Thắng nhưng cũng không được phép để hắn nghi ngờ. Hãy nhanh chóng đưa nó ra Westland để thượng cấp trực tiếp tìm hiểu, khai thác tình hình chính xác hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sao Đen

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook