Sao Em Ngốc Vậy Hả

Chương 11

nhokly17

06/03/2015

 

2.00P.M

“Nè chúng ta đi chơi đi ở nhà chán quá” nó gõ của phòng hắn và nói như nó chẳnng nghe tiếng trả lời

“Nè sao anh không trả lời tui nè” nó đập mạnh cách cửa nhưng chẳng có tiếng trả lời nó bực mình đi xuống dưới

“Nè chị cho em hỏi chị có thấy cái tên trời đánh ý lộn  tên Huy đâu hk chị” nó nói zời người hầu

“Dạ thưa cô chủ cậu chủ đã đi ra ngoài rồi ạ” cô người hầu lễ phép nói

“Zậy hả chán thật hk có hắn bùn ghê àk mà chị chị đừng có gọi em là cô chủ nghe thấy sao sao ấy cứ gọi em là Bảo Nhi là đc” nó vui vẻ nói

“Nhưng vậy có được không thưa cô chủ”

“Được chứ sao không mà chị tên gì nhiu tuổi òy” nó hỏi 1 lèo

“Chị tên Trang,Mai Thanh Trang chị21t” chị nói

“Hy mà chị pít tên huy đi đâu không chị” nói hỏi

“Chị cũng không pít nữa lúc nãy thấy cậu chủ hình như vẽ mặt rất tức giận rồi đi ra ngoài chắ là cậu chủ ên công ty rồi” chị nói từ từ

“Nè cô kia sao không làm ziệc mà đứng đó” Đó là tiếng của Quảng gia Trần

“Là con hỏi chị ấy 1 số chuyện chứ không phải chị ấy trốn việc đâu” nó liền biện họ cho chị Trang

“Vâng tui xin lỗi cô chủ tui không pít là cô chủ đang có việc cần tìm người hầu” quản gia lễ phép

“Hỳ có gì đâu mà phải xin lỗi cháu chứ mà sao kỳ nha sao cứ gọi cháu là cô chủ hoài zậy cứ gọi cháu là Bảo Nhi đc rồi” nó cười nhìn quản gia

“Thưa cô chủ như vậy không đc đâu” quản gia nói

“Lại cô chủ nửa rồi nếu cứ kêu cô chủ nữa là cháu phạt quản gia đó nha” nó nói nghiêm túc có pha 1 chút đùa

“Vâng tôi pít rồi”

‘Thôi cháu về phòng nha 2 người cứ làm việc típ đi” nó tươi cười nói rồi lên phòng

“Cô chủ tốt thật ha quản gia” Trang cười

“Ừk thôi cháu làm việc típ đi” quản gia nhắc nhở

Nó lên phòng nằm dài trên giường suy nghĩ “ Cái tên chết bầm đi đâu mà giờ này chưa về chán quá đi đáng ghét àk đúng rồi hay mình gọi Hiểu Lam đến chơi cho vui” theo sau suy nghĩ nó lấy đt ra gọi cho nhỏ liền.15 phút sau nhỏ đến biệt thự nó vui vẻ đón típ nhỏ thế là 2 đứa ngồi tám mà quên mất giờ giấc chỉ tội nghiệp nhỏ ngồi nghe nó kẻ chuyện giữa hắn và nó nó vừa kể vừa chửi hắn

Tại tập đòan THW

Hắn đang ngồi suy nghĩ về nó nó thật sự ghét hắn đến như thế sao làm thế nào nó mới hỉu đc tình cảm mà hắn giành cho nó đây hắn ghét chính bản thân mình ngay cả người con gái mình yêu lại ghét mình đang suy nghĩ thì bỗng tiếng điên thoại bàn reo lên

“Chuyện gì” hắn nói

“Thưa giám đốc có 1 cô gái mún gặp ngài cô ấy nói cô ấy là vị hôn thê của ngài” đầu dây kia lên tiếng

“Là cô ấy sao sao tự dưng lại kiế mình chắc là nhớ mình đây mà” sau dòng suy nghĩ hắn lên tiếng “Cho cô ấy vào”

Cốc Cốc Cốc

“Vào đi” hắn lên tiếng nhưng vẫn hk xoay ghế lại nhìn người con gái trước mặt

“Sao lại chạy đến công ty thế nhớ tui không chịu đc nên đến đây hả”hắn nói và xoay ghế lại hắn xoay ghế lại mặt hắn đanh lại nhìn người con gái trước mặt

“Nhã Lan” mặt hắn không cảm xúc

“Huy àk em nhớ anh quá” cô nói rồi chạy lại ôm lấy hắn nhưng bị hắn đẩy mạnh ra



“Sao cô lại ở đây” hắn lạnh lung nói

“Em nhớ anh nên mới trễ về gặp anh nè” cô vẫn cười nói

“Nhớ tui sao hay là cô bít đc thân phận thật của tui rồi moiứ nhớ tui” hắn mỉa mai

“Không phải đâu lúc trước do em có nỗi khổ riêng nên mới rời xa anh anh àk hãy tha lỗi cho em chúng ta làm lại từ đầu nha anh” cô ngẹn ngào nói tiếng giống như sắp khóc

“Làm lại từ đầu cô nghĩ tui có thể tha thứ ngững gì cô đã gây ra cho tui sao cô đang mơ mộng hả từ ngày cô vì tiền mà mún chia tay zới tui lúc đó tui đã hận cô đến cực điểm” hắn gằn từng chữ

“Huy à em xin lỗi hãy tha thứ cho em em sẽ bù đắp lại cho anh” cô vừa khóc vừa nói

“Hãy cút đi đừng ở đó mà dung chiêu nước matứ cá sấu với tui và tui cung không cho cô tự ý nói mình là vị hôn thê của tui biết chưa hả cô không xứng” hắn lạnh lùng nhìn cô

“EM xin anh đừng như thế mà” cô nắm tay hắn khócịnh se

“Đừng để bàn tay bẩn thỉu của cô đụng vào người tui giờ tui nói lại 1 lần nữa cô tự động đi hay là để tui kêu người hộ tống cô đi” hắn hất tay cô ra mặt hắn rất tức giận

“Em đi nhưng em vẫn mún nói cho anh pít em rất yêu anh” nói rồi cô chạy đi với khuông mặt đầy nứoc mắt nhưng mới chạy ra khỏi phòng thì gương mặt đầy nước mắt đã không còn thay vào là 1 ngương mặt mang đầy sự toan tính “Huy àk em nhất định sẽ lại cho anh phải thuộc về em chứ không phải là 1 ai khác em phải là cô chủ của nhà họ Phan” nói rồi cô ta bỏ đi

Trong khi đó trong phòng giám đốc hắn đập phá hết tất cả đồ trong phòng

“Tại sao giờ lại quay trở lại còn nói yêu tôi sao tất cả chỉ là dôi trá” hắn hét lên rồi lấy điện thoại gọi cho ai đó

“Đi bar”hắn nói ngắn gọn

“Ok lâu rồi cũng không đi”thì ra là hắn gọi cho anh

“Lát gặp”hắn vẫn cái giọng đó

7.00 tại bar REIK

Trong quán hắn đang nhâm nhi ly rượu của mình

“Sao hôm nay mày rảnh mà rủ tao đi bar thế” anh lên tiếng

“Nhã Lan đã về” hắn nói vẻ mặt lạnh tanh

“Cái gì cô ta về hồi nào tại sao lại về”anh hỏi liên tục

“Còn yêu tao nên về cô ta nói thế” hắn nhâm nhi ly rượu và nói

“Mày tin” anh tò mò hỏi

“Không cô ta giờ chẳn liên quan gì đến tao” hắn kiên định nói

“Tao thấy mày dao động” anh lại nói

“Tao hk dao động”hắn khẳng định

“Giờ mày hãy nói thật lòng thật sự mày còn thích cô ta không” anh hỏi hắn

“Tại sao mày lại hỏi như vậy” hắn hỏi ngược lại hắn

“Nếu mày còn có tình cảm gì zới Nhã Lan thì mày hãy buôn tay Bảo Nhi đi” anh nói từ từ

“Tại sao” hắn lại hỏi

“Vì nếu mày còn yêu cô ta thì em gái tao chỉ là người thay thế thôi vì thế hãy buông tay e tao để con bé không bị tổn thương” anh lại nói

“Tao không coi Nhi là người thay thế tao thích cô ấy thật lòng” hắn nói

“Tao hy vọng những gì mày nói là thật lòng” anh nhìn hắn nói



“Tao sẽ nhất định mang hạnh phúc đến cho cô ấy” hắn chắc chắn nói

“Tao sẽ tạm tin mày thôi nâng ly đi” anh đề nghị

Thế là hai người uống đến 11.00 hắn mới về nhà còn phần nó nó thật sự lo lắng cho hắn không pít đi đâu hồi chiếu đến giờ mà chưa về không lẽ hắn giận nó chuyện gì sao nó đi tới đi lui thì thấy hắn về liền chạy tới

“Nè anh đi đâu giờ mới về trời sao người anh toàn mùi rượi không zậy” nó thấy hắn giống như sắp té liền chạy tới hắn

“Hôm nay tui rất vui nên uống với anh cô có vài chai thôi”hắn lèm bèm nói

“Trời ơi dì Trần ơi giúp cháu đưa anh ta lên phòng zới” nó nói à không phải là hét lên mới đúng

“Cậu chủ sao uống nhìu quá zậy nè”dì trần lo lắng hỏi

“Cháu cũng không pít nữa thôi dì phụ cháu đưa anh ta lên phòng đi” nó nói

Đưa được hắn lên phòng nó quay sang nói với dì Trần

“Thôi được rồi dì đi nghĩ đi để con chăm sáo anh ta cho”

“Vâng cô chủ cũng ngũ sớm nha”

“Con bít rồi”

Dì Trần đi ra và đóng cửa lại nó quay lại nhìn hằn đang nằm chèo queo trên giường khiến nó phì cười

“Cái tên đáng ghét uống nhìu zô rồi zề báo mình” nó kéo chăn đắp cho hắn

“Nhã Lan tại sao cô lại trể về”hắn trong cơn mê nói

“Nhã Lan là ai sao trong lúc ngủ cũng kêu tên cô ấy không lẽ là người hắn thích sao” Nó suy nghĩ sao thế này sao hắn kêu tên 1 người con gái khác tim nó lại đau đến như vậy hắn đã có người thích rồi sao nó lộ vẻ mặt buồn rầu nhìn hắn

“Đừng đi đừng đi mà” hắn nắm chặt tay nó khẽ hét

Nó nắm chặt tay hắn sau đó cả hai cùng chìm vaod giấc ngủ

6.00 sánh hôm sau

Hắn mệt mỏi mở mắt thấy nó đang nằm kế bên mình hắn khẽ cười hôn lên trán nó lúc này nó cũng thức giấc thấy hắn đang hôn mình

“A A A Cái tên biếng thái tại sao anh lại hôn tui còn nằm kế bên tui nữa chứ” nó hét lên và tặng hắn 1 cú sút thật mạnh nhờ vậy mà hắn ôm được đất mẹ thân yêu tình cảnh bây giờ của hắn đúng là giở khóc giở cười mặt hắn đang hôn sàn nhà mông thì chỏng lên trời làm cho nó không thể nào nhịn cười được

“Ha ha cho chịu cái tội dám sàm sở tui nè” nó vừa nói vừa cười

“Cô nói ai sàm sỡ cô hả nhìn lại coi đây là phòng tui đó chắc là cô biếng thái tối muốn ngắm tui ngủ nên nhân lúc tui ngủ thì chui zô ngủ zới tui đúng không” hắn bắt đầu chọc nó

“Àk nhắc tui mới nhớ anh đó  đi uống rượu cho đã zô rồi zìa nhà hành hạ tui anh không phải là người mà là voi á đưa anh lên tới tận phòng là tui uốn giảm đi 10 năm tuoir thọ của tui á” nó hét lên

“Tối qua tui tự zìa nhà hả”hắn hỏi nó

“Ai mà bít anh”nó giả vờ không quan tâm

“Ủa nếu cô đưa tui về phòng rồi sao không zề phòng mình mà lại ngủ ở phòng tui còn quần áo nữa cô thay cho tui hả không lẽ cô đã thấy hết” hắn nhìn thấy quần áo mình đã được thay nên có kế chọc nó nữa

“Nè quần áo của anh là do người hầu của anh thay cho chứ không phải tui tui không rảnh đâu mà thay đồ cho anh”nó lại hét lên

“Thật vậy sao tui cứ tưởng cô cướp đi đời zai tui rồi chứ” hắn cười nham hiểm nhìn nó

“ Hừ tui đây không bao giờ thèm cướp đời zai của anh đâu còn anh nữa mê gì la hét tùm lum còn nắm chặt tay tui là tui đi cũng không đc đành ngủ ở phòng anh lun” nó vừa biện họ cho mình vừa chửi hắn

“Thôi cô ồn ào quá đi zề phòn thay đồ đi học đi tui cũng phải đi học nữa à hay là cô mún nhìn thấy tui thay đồ đc thôi zậy tui không khách sáo nha” hắn nhếch môi rồi cởi áo trước mặt nó

“Á tên biếng thai” sau tiếng la nó chạy như bay về phòng mình

Còn hắn cười như 1 tên điên không ngờ là nó đã nắm tay hắn suốt đêm hắn rất zui,khi nãy hắn mún chòm tới ôm nó vào lòng rồi đặt lên môi nó 1 nụ hôn như mặt hắn lúc đó lại đỏ lên nên hắn phải nghĩ cách chọc nó để nó hk thấy hắn trong tình trạng đó

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sao Em Ngốc Vậy Hả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook