Chương 56: Bữa sáng
HoaHaiLang0910
08/12/2024
Sau hôm ấy, ngày nào Trúc Vy cũng được thưởng thức món ngon mỗi sáng do chính tay Bảo Ngọc nấu. Tuy vậy, cô khó có thể ăn nó một cách ngon miệng được.
Hôm nay cũng thế, cả hai từ sớm đã ngồi trên tầng thượng. Nơi đây giờ vắng vẻ người qua lại, chỉ có lác đác vài cô bạn học sinh ngồi túm tụm vào nhau, vừa tám chuyện vừa ăn sáng.
Làn gió thoảng chầm chậm thổi qua mái tóc dài của Trúc Vy. Cô bối rối mở
lấy lồng cơm, dưới ánh mắt trông đợi từ người cạnh bên. Đôi mắt đó sáng đến nỗi, Vy không dám nhìn thẳng vào.
“Hôm nay là bún bò sao?” Trúc Vy sáng bừng đôi mắt nhìn Bảo Ngọc.
“Đúng vậy, cậu ăn đi.” Ngọc cười nhẹ, đưa đôi đũa cho Vy.
Đôi mắt bỗng trùng xuống, Vy chọt nhẹ vào lồng cơm nhỏ. Im lặng hồi lâu, cô hỏi:
“Sáng nay mấy giờ mày dạy? Nấu bún cực lắm.
Bảo Ngọc nhếch nhẹ cánh môi:
“Cậu đừng quan tâm vụ đó, ăn đi.”
“Sao không quan tâm được? Lỡ tạo làm ảnh hưởng việc học của mày thì sao? Ngủ còn không đủ giấc thì sao mà có tâm trạng học hành?” Vy gắt giọng nói.
Như có một tia ấm len lỏi vào tim Bảo Ngọc, cô mỉm cười trả lời:
“Người ba giờ sáng mới ngủ mà dám nói với người chín giờ đã tắt đèn sao?”
Trúc Vy ửng đỏ mặt lên. Dưới ánh sáng hiu hắt từ ban mai, gò má phớt hồng như điểm thêm sắc màu. Lấy tay hắng giọng, cô lí nhí:
“Con nít biết gì? Tao là người lớn..
“Rồi, rồi, mời người lớn mau ăn đi. Kẻo bún nở thì mất ngon.
“Không ăn sao?” Vy há miệng nhỏ, ngậm lấy sợi bún.
“Ăn đi, mình ăn rồi.” Ngọc cười.
Trúc Vy gật đầu. Chỉ là một lúc sau, một bàn tay thon dài chầm chậm lại gần tầm mắt Bảo Ngọc, kèm theo đó là giọng nói trầm ấm của cô gái trẻ:
“Há miệng ra, nhanh.”
Ngọc khẽ mở to khóe miệng, người cạnh bên nhanh tay đút miếng thịt bò vào miệng cô. Đầu lưỡi vẫn đắng chát như mọi ngày, nhưng chẳng hiểu sao, nay cô lại nếm được vị ngọt từ thịt mang lại.
“Ngon không?” Vy híp mắt nói.
“Ngon.” Ngọc ngẩn người trả lời.
“Mai mốt đừng ăn ở nhà nữa, ăn chung với tao cho đỡ buồn.”
Bảo Ngọc im lặng nhìn cô gái bên cạnh. Chiếc răng khểnh duyên dáng lấp ló ẩn hiện dưới cánh môi phớt hồng. Càng nhìn lâu, cô càng để ý đến đầu lưỡi đáng yêu kia.
Thật muốn hôn. – Đôi mắt dần tối sầm đi.
“Nha, nha. Chứ để tao ăn một mình, tao ngại lắm.” Trúc Vy không hề hay biết có ánh mắt lạ đang nhìn mình, vẫn nỉ non năn nỉ người cạnh bên.
“Ừm, nghe cậu.” Bảo Ngọc trầm giọng trả lời.
Vy nở nụ cười thật tươi, cô nàng từ tốn ăn từng đũa bún. Ngọc lặng lẽ chống cắm nhìn thiếu nữ đáng yêu bên cạnh. Cả hai không hề biết rằng, phía xa có hai cô gái lén lút hóng chuyện.
“Sao tui thấy mùi..” Ánh Vân thẫn thờ há hốc miệng.
“Thì là vậy đó, tao nói mà mày không tin.”
Vân quay sang nhìn Nhã. Dù là nhỏ này có nói từ trước, nhưng tận mắt chứng kiến nó vẫn là điều gì đó rất khó tả, đặc biệt trong đó còn có “nữ chính” của thế giới này nữa!
“Rồi giờ tin chưa?” Thanh Nhã nhếch mép nói.
“Vậy thì kế hoạch cua Đức Bảo...
“Mày nghĩ kế hoạch đó giờ còn khả thi hả? Tao thấy mày tìm cách ghép hai đứa kia lại với nhau còn có khả năng hơn.”
Như nhớ ra gì đó, Ánh Vân nghiêng đầu hỏi nhỏ:
“Mà sao cậu lại biết Ngọc thích Vy? Không lẽ...” Trời, cô đang nói gì vậy? Nhã nhìn vậy chứ có thẳng đâu, nên nhỏ biết thì cũng dễ đoán mà.
Thanh Nhã không nói gì, cô nhóc hừ nhẹ. Im lặng hồi lâu, Nhã mới cất lời:
“Tao ban đầu cũng chả biết mấy vụ này đâu. Nhờ ơn con nhỏ nào đó, tao thành ra như vậy nè.”
Nói đến đây thì Vân cũng ngờ ngợ ra người mà Nhã ám chỉ là ai rồi. Nhưng mà, có một điều mà cô vẫn không hiểu:
“Cậu với Nghi giờ như thế nào...” Chưa nói hết, Thanh Nhã đã cắt lời: “Đó là ai? Tao không biết.”
Ánh Vân bỗng ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc tỏa ra từ người cạnh bên. Gắt đến độ nghẹn ngay đầu cổ, dù muốn họ ra thì nó vẫn cứ mắc kẹt ở trong cổ họng.
Thôi thì, đó là chuyện của mấy bạn. Nói thế thì tui chịu rồi. – Vân thở dài.
Ngày họp mặt hai bên phụ huynh cuối cùng cũng đến. Chị Lan từ sớm đã vào phòng họp dọn dẹp lại bàn sách. Bận rộn lau chùi đến khi tiếng cửa gỗ khế vang lên, chị mới dừng lại.
Đi đến mở cánh cửa, trước mắt chị là gương mặt dịu dàng của mẹ Như Ý. Tuy vậy, người bên cạnh mới làm chị ấn tượng. Cô nhóc học trò Như Ý run rẩy nắm lấy gấu áo của mẹ, đôi môi căng mọng mím lại vào nhau. Trông rất tội nghiệp.
Đôi mắt nai mơ mộng giờ chỉ toàn là ánh nước. Tiếng nức nhỏ khẽ rung lên trong thanh quản. Ý chầm chậm đưa mắt lên, thút thít nói:
“Em xin lỗi cô, là do em lo yêu, không lo học. Mẹ em hôm qua... Nói đến đây, bà Yến cạnh bên búng nhẹ vào trán con gái: “Mày bớt diễn lại cho mẹ. Tính ra mẹ chỉ hỏi mày vài câu thôi đó, vậy mà giờ đã đi méc với cô giáo?”
Như Ý khế bĩu môi. Mái tóc đen nhẹ bay phất phới dưới làn gió.
“Dạ hai mẹ con vào đi ạ. Chắc phụ huynh bên kia cũng sắp đến rồi.” Thiên Lan nép mình vào ngưỡng cửa, nhường lối cho hai người.
Ở cổng trường lúc này, hai bóng dáng mảnh mai xuất hiện, khiến cho cả trường như nháo nhào vì họ. Thục Nghi lặng lẽ cúi mặt, nép sát vào người mẹ mình. Còn người cạnh bên thì chẳng có vẻ gì là lo lắng, bà cong nhẹ khóe môi, cặp mắt đào hoa che dưới lớp kính râm.
“Sao mẹ không cho mẹ lớn đi vậy. Nghi nhỏ giọng hỏi.
“Cần chi? Chẳng phải đi gặp con dâu tương lai sao?” Bà Mai Anh híp mắt trả
lời.
Thục Nghi im lặng, cô rất muốn nói là người mà mẹ gặp có phải là người yêu con đâu. Người con yêu còn đang bơ con kia kìa!
Đi được một khúc, bà Mai Anh bỗng dừng lại. Đứa con gái bé bỏng của bà nhướng mày quay sang nhìn. Đôi mắt phượng ngơ ngác chớp vài cái:
“Có gì sao mẹ?”
“Chỉ là nhìn hai cô bé kia, làm mẹ nhớ đến hồi cua mẹ lớn con thôi.”
“Cô bé nào?” Nghi hoang mang hướng về phía mẹ chỉ.
Trước mắt cô là cảnh Nhã và Vân... cùng nhau tập nhảy. Gương mặt xinh xắn của Thanh Nhã đỏ bừng dưới ánh nắng chói chang giữa trưa, đôi gò má bầu bĩnh bất mãn phồng lên. Cô nhóc cố gắng uốn lượn theo điệu nhạc từ chiếc loa nhỏ đặt dưới thảm cỏ.
Ánh Vân đứng đối diện quan sát động tác của Nhã. Đôi mắt hoa đào quyến rũ chỉ còn tia nghiêm túc. Lúc sau, Vân lắc đầu đi đến cạnh Thanh Nhã. Cô nàng cầm tay nhóc ngáo ngơ, kề sát vào tai nói gì đó.
“Làm mẹ nhớ hồi đó, mẹ vờ không biết hát, nhờ mẹ lớn con kèm.” Bà Mai Anh chép miệng.
Bên tai Thục Nghi giờ không nghe thấy tiếng lải nhải của mẹ cạnh bên. Cô lúc này cố gắng dỏng đôi tai của mình, nghe lén cuộc hội thoại ở đằng xa.
“Trời ơi, tuần sau thi nhảy mà giờ cậu còn chưa thuộc động tác hả?” Vân nắm lấy hai vai của Nhã, chỉnh lại động tác.
“Chịu, tao tập hoài cũng có nhớ đâu.” Càng nói nhóc Nhã càng tức, Trúc Vy vì không chịu nổi trình độ của cô, nên đã quăng cô cho Vân kèm với lý do là học với người chuyên nghiệp sẽ tốt hơn.
Ảnh Vân thở dài, hai cánh tay mảnh khảnh dần chuyển xuống eo của Nhã. Ép chặt lên đó, cô nói:
“Thôi ráng lên, siết bụng vào cho tui.”
Khi nhìn thấy Vân chạm hai tay vào eo của nhỏ ngáo ngơ, não Nghi bỗng vang lên một tiếng nổ lớn. Nó to đến mức, khiến hai tai cô như lùng bùng đi.
Thục Nghi siết chặt nắm tay, run rẩy mím lấy cánh môi của mình. Bà Mai Anh giờ mới nhận ra đứa con gái cạnh bên có vấn đề, bà lần nữa đưa mắt nhìn về phía xa.
Ngắm nhìn hai cô bé đáng yêu tập nhảy, sau đó lại quay sang nhìn sắc mặt của con gái. Quái lạ, bộ con mình thích ai trong đó hả?
“Nè Nghi, bạn gái con là ai vậy?”
Thục Nghi im lặng, mắt vẫn nhìn về hướng Nhã.
Bà Mai Anh lặng lẽ đánh mắt về hướng Nghi đang nhìn. Bà vuốt cắm quan sát gương mặt xinh đẹp dưới nắng của hai cô gái trẻ kia.
Cái con bé có nốt ruồi ở cánh mũi trông xinh quá nè. Mà con bé kế bên cũng dễ thương không kém. Ai cũng hợp với nhóc Nghi nhà bà hết.
Không biết nghĩ gì đó, bà vội lắc đầu. Quay sang nhìn đứa con gái bé bỏng, bà Mai Anh thều thào nói:
“Con ơi, mày học theo ai thói một chân hai ba thuyền vậy? Có bạn gái mà còn tơ tưởng con nhà người ta vậy con?”
Thục Nghi giật bắn mình, cô nàng xua tay:
“Mẹ nghĩ gì vậy? Hai người kia là bạn con mà... Thật ra chỉ có một người trong đó mới phải.
“Thật không?” Chưa kịp đợi Nghi trả lời, bên phía xa Ánh Vân dường như đã nhận ra cả hai. Cô mỉm cười vẫy tay chào hỏi. Thanh Nhã cạnh bên vờ như không biết, cô nhóc im lặng cúi đầu nhảy tiếp.
Nghi hít thở vài hơi, hai đầu vai khẽ trùng xuống. Cô vỗ nhẹ vào cánh tay mẹ mình nói:
“Thôi, đi thôi mẹ. Chắc nhà kia đang đợi mình.”
Bà Mai Anh gật đầu, đi theo con gái về phía phòng họp ngay tòa trung tâm.
Trong phòng họp lúc này, bà Yến ngồi tỉ tê kể hết mọi tội xấu của đứa con gái bé bổng cho cô giáo nghe. Như Ý mặt xanh đỏ dần theo nhịp chuyện.
Thiên Lan mỉm cười lắng nghe câu chuyện, lâu lâu chị vô tình đánh mắt nhìn sang đứa học trò. Đôi mắt nai khẽ híp lại, gương mặt nhỏ mếu vào nhau. Cánh môi ngọt ngào trùng xuống. Trông khá đáng yêu.
“Em không biết đâu, hồi nó lớp một, chị kèm học mà nhiều lúc muốn đập đầu vào gối. Chẳng hiểu sao, mẹ là giảng viên, ba là bác sĩ, vậy mà con thì ghép từ còn không biết.”
“Rồi lên lớp hai, nó viết bài văn tả mẹ mà chị muốn viết thư bỏ con. Gì mà mẹ em như con thuần luồn, dáng người mẹ như cây mía. Bà Yến ai oán kể tiếp.
Như Ý dường như không nghe nổi nữa. Cô nhóc phồng má lên, bặm môi níu lấy tay áo của mẹ:
“Mẹ... đừng kể nữa...” Ôi làm gì thì cũng nên cho cô có tí hình tượng trước mặt ‘cờ rút’ chứ...
Thiên Lan bật cười khanh khách trước sự đáng yêu của nhóc học trò. Thật ra sự lém lỉnh của con bé, hồi đó chị cũng từng thấy qua rồi.
Hôm nay cũng thế, cả hai từ sớm đã ngồi trên tầng thượng. Nơi đây giờ vắng vẻ người qua lại, chỉ có lác đác vài cô bạn học sinh ngồi túm tụm vào nhau, vừa tám chuyện vừa ăn sáng.
Làn gió thoảng chầm chậm thổi qua mái tóc dài của Trúc Vy. Cô bối rối mở
lấy lồng cơm, dưới ánh mắt trông đợi từ người cạnh bên. Đôi mắt đó sáng đến nỗi, Vy không dám nhìn thẳng vào.
“Hôm nay là bún bò sao?” Trúc Vy sáng bừng đôi mắt nhìn Bảo Ngọc.
“Đúng vậy, cậu ăn đi.” Ngọc cười nhẹ, đưa đôi đũa cho Vy.
Đôi mắt bỗng trùng xuống, Vy chọt nhẹ vào lồng cơm nhỏ. Im lặng hồi lâu, cô hỏi:
“Sáng nay mấy giờ mày dạy? Nấu bún cực lắm.
Bảo Ngọc nhếch nhẹ cánh môi:
“Cậu đừng quan tâm vụ đó, ăn đi.”
“Sao không quan tâm được? Lỡ tạo làm ảnh hưởng việc học của mày thì sao? Ngủ còn không đủ giấc thì sao mà có tâm trạng học hành?” Vy gắt giọng nói.
Như có một tia ấm len lỏi vào tim Bảo Ngọc, cô mỉm cười trả lời:
“Người ba giờ sáng mới ngủ mà dám nói với người chín giờ đã tắt đèn sao?”
Trúc Vy ửng đỏ mặt lên. Dưới ánh sáng hiu hắt từ ban mai, gò má phớt hồng như điểm thêm sắc màu. Lấy tay hắng giọng, cô lí nhí:
“Con nít biết gì? Tao là người lớn..
“Rồi, rồi, mời người lớn mau ăn đi. Kẻo bún nở thì mất ngon.
“Không ăn sao?” Vy há miệng nhỏ, ngậm lấy sợi bún.
“Ăn đi, mình ăn rồi.” Ngọc cười.
Trúc Vy gật đầu. Chỉ là một lúc sau, một bàn tay thon dài chầm chậm lại gần tầm mắt Bảo Ngọc, kèm theo đó là giọng nói trầm ấm của cô gái trẻ:
“Há miệng ra, nhanh.”
Ngọc khẽ mở to khóe miệng, người cạnh bên nhanh tay đút miếng thịt bò vào miệng cô. Đầu lưỡi vẫn đắng chát như mọi ngày, nhưng chẳng hiểu sao, nay cô lại nếm được vị ngọt từ thịt mang lại.
“Ngon không?” Vy híp mắt nói.
“Ngon.” Ngọc ngẩn người trả lời.
“Mai mốt đừng ăn ở nhà nữa, ăn chung với tao cho đỡ buồn.”
Bảo Ngọc im lặng nhìn cô gái bên cạnh. Chiếc răng khểnh duyên dáng lấp ló ẩn hiện dưới cánh môi phớt hồng. Càng nhìn lâu, cô càng để ý đến đầu lưỡi đáng yêu kia.
Thật muốn hôn. – Đôi mắt dần tối sầm đi.
“Nha, nha. Chứ để tao ăn một mình, tao ngại lắm.” Trúc Vy không hề hay biết có ánh mắt lạ đang nhìn mình, vẫn nỉ non năn nỉ người cạnh bên.
“Ừm, nghe cậu.” Bảo Ngọc trầm giọng trả lời.
Vy nở nụ cười thật tươi, cô nàng từ tốn ăn từng đũa bún. Ngọc lặng lẽ chống cắm nhìn thiếu nữ đáng yêu bên cạnh. Cả hai không hề biết rằng, phía xa có hai cô gái lén lút hóng chuyện.
“Sao tui thấy mùi..” Ánh Vân thẫn thờ há hốc miệng.
“Thì là vậy đó, tao nói mà mày không tin.”
Vân quay sang nhìn Nhã. Dù là nhỏ này có nói từ trước, nhưng tận mắt chứng kiến nó vẫn là điều gì đó rất khó tả, đặc biệt trong đó còn có “nữ chính” của thế giới này nữa!
“Rồi giờ tin chưa?” Thanh Nhã nhếch mép nói.
“Vậy thì kế hoạch cua Đức Bảo...
“Mày nghĩ kế hoạch đó giờ còn khả thi hả? Tao thấy mày tìm cách ghép hai đứa kia lại với nhau còn có khả năng hơn.”
Như nhớ ra gì đó, Ánh Vân nghiêng đầu hỏi nhỏ:
“Mà sao cậu lại biết Ngọc thích Vy? Không lẽ...” Trời, cô đang nói gì vậy? Nhã nhìn vậy chứ có thẳng đâu, nên nhỏ biết thì cũng dễ đoán mà.
Thanh Nhã không nói gì, cô nhóc hừ nhẹ. Im lặng hồi lâu, Nhã mới cất lời:
“Tao ban đầu cũng chả biết mấy vụ này đâu. Nhờ ơn con nhỏ nào đó, tao thành ra như vậy nè.”
Nói đến đây thì Vân cũng ngờ ngợ ra người mà Nhã ám chỉ là ai rồi. Nhưng mà, có một điều mà cô vẫn không hiểu:
“Cậu với Nghi giờ như thế nào...” Chưa nói hết, Thanh Nhã đã cắt lời: “Đó là ai? Tao không biết.”
Ánh Vân bỗng ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc tỏa ra từ người cạnh bên. Gắt đến độ nghẹn ngay đầu cổ, dù muốn họ ra thì nó vẫn cứ mắc kẹt ở trong cổ họng.
Thôi thì, đó là chuyện của mấy bạn. Nói thế thì tui chịu rồi. – Vân thở dài.
Ngày họp mặt hai bên phụ huynh cuối cùng cũng đến. Chị Lan từ sớm đã vào phòng họp dọn dẹp lại bàn sách. Bận rộn lau chùi đến khi tiếng cửa gỗ khế vang lên, chị mới dừng lại.
Đi đến mở cánh cửa, trước mắt chị là gương mặt dịu dàng của mẹ Như Ý. Tuy vậy, người bên cạnh mới làm chị ấn tượng. Cô nhóc học trò Như Ý run rẩy nắm lấy gấu áo của mẹ, đôi môi căng mọng mím lại vào nhau. Trông rất tội nghiệp.
Đôi mắt nai mơ mộng giờ chỉ toàn là ánh nước. Tiếng nức nhỏ khẽ rung lên trong thanh quản. Ý chầm chậm đưa mắt lên, thút thít nói:
“Em xin lỗi cô, là do em lo yêu, không lo học. Mẹ em hôm qua... Nói đến đây, bà Yến cạnh bên búng nhẹ vào trán con gái: “Mày bớt diễn lại cho mẹ. Tính ra mẹ chỉ hỏi mày vài câu thôi đó, vậy mà giờ đã đi méc với cô giáo?”
Như Ý khế bĩu môi. Mái tóc đen nhẹ bay phất phới dưới làn gió.
“Dạ hai mẹ con vào đi ạ. Chắc phụ huynh bên kia cũng sắp đến rồi.” Thiên Lan nép mình vào ngưỡng cửa, nhường lối cho hai người.
Ở cổng trường lúc này, hai bóng dáng mảnh mai xuất hiện, khiến cho cả trường như nháo nhào vì họ. Thục Nghi lặng lẽ cúi mặt, nép sát vào người mẹ mình. Còn người cạnh bên thì chẳng có vẻ gì là lo lắng, bà cong nhẹ khóe môi, cặp mắt đào hoa che dưới lớp kính râm.
“Sao mẹ không cho mẹ lớn đi vậy. Nghi nhỏ giọng hỏi.
“Cần chi? Chẳng phải đi gặp con dâu tương lai sao?” Bà Mai Anh híp mắt trả
lời.
Thục Nghi im lặng, cô rất muốn nói là người mà mẹ gặp có phải là người yêu con đâu. Người con yêu còn đang bơ con kia kìa!
Đi được một khúc, bà Mai Anh bỗng dừng lại. Đứa con gái bé bỏng của bà nhướng mày quay sang nhìn. Đôi mắt phượng ngơ ngác chớp vài cái:
“Có gì sao mẹ?”
“Chỉ là nhìn hai cô bé kia, làm mẹ nhớ đến hồi cua mẹ lớn con thôi.”
“Cô bé nào?” Nghi hoang mang hướng về phía mẹ chỉ.
Trước mắt cô là cảnh Nhã và Vân... cùng nhau tập nhảy. Gương mặt xinh xắn của Thanh Nhã đỏ bừng dưới ánh nắng chói chang giữa trưa, đôi gò má bầu bĩnh bất mãn phồng lên. Cô nhóc cố gắng uốn lượn theo điệu nhạc từ chiếc loa nhỏ đặt dưới thảm cỏ.
Ánh Vân đứng đối diện quan sát động tác của Nhã. Đôi mắt hoa đào quyến rũ chỉ còn tia nghiêm túc. Lúc sau, Vân lắc đầu đi đến cạnh Thanh Nhã. Cô nàng cầm tay nhóc ngáo ngơ, kề sát vào tai nói gì đó.
“Làm mẹ nhớ hồi đó, mẹ vờ không biết hát, nhờ mẹ lớn con kèm.” Bà Mai Anh chép miệng.
Bên tai Thục Nghi giờ không nghe thấy tiếng lải nhải của mẹ cạnh bên. Cô lúc này cố gắng dỏng đôi tai của mình, nghe lén cuộc hội thoại ở đằng xa.
“Trời ơi, tuần sau thi nhảy mà giờ cậu còn chưa thuộc động tác hả?” Vân nắm lấy hai vai của Nhã, chỉnh lại động tác.
“Chịu, tao tập hoài cũng có nhớ đâu.” Càng nói nhóc Nhã càng tức, Trúc Vy vì không chịu nổi trình độ của cô, nên đã quăng cô cho Vân kèm với lý do là học với người chuyên nghiệp sẽ tốt hơn.
Ảnh Vân thở dài, hai cánh tay mảnh khảnh dần chuyển xuống eo của Nhã. Ép chặt lên đó, cô nói:
“Thôi ráng lên, siết bụng vào cho tui.”
Khi nhìn thấy Vân chạm hai tay vào eo của nhỏ ngáo ngơ, não Nghi bỗng vang lên một tiếng nổ lớn. Nó to đến mức, khiến hai tai cô như lùng bùng đi.
Thục Nghi siết chặt nắm tay, run rẩy mím lấy cánh môi của mình. Bà Mai Anh giờ mới nhận ra đứa con gái cạnh bên có vấn đề, bà lần nữa đưa mắt nhìn về phía xa.
Ngắm nhìn hai cô bé đáng yêu tập nhảy, sau đó lại quay sang nhìn sắc mặt của con gái. Quái lạ, bộ con mình thích ai trong đó hả?
“Nè Nghi, bạn gái con là ai vậy?”
Thục Nghi im lặng, mắt vẫn nhìn về hướng Nhã.
Bà Mai Anh lặng lẽ đánh mắt về hướng Nghi đang nhìn. Bà vuốt cắm quan sát gương mặt xinh đẹp dưới nắng của hai cô gái trẻ kia.
Cái con bé có nốt ruồi ở cánh mũi trông xinh quá nè. Mà con bé kế bên cũng dễ thương không kém. Ai cũng hợp với nhóc Nghi nhà bà hết.
Không biết nghĩ gì đó, bà vội lắc đầu. Quay sang nhìn đứa con gái bé bỏng, bà Mai Anh thều thào nói:
“Con ơi, mày học theo ai thói một chân hai ba thuyền vậy? Có bạn gái mà còn tơ tưởng con nhà người ta vậy con?”
Thục Nghi giật bắn mình, cô nàng xua tay:
“Mẹ nghĩ gì vậy? Hai người kia là bạn con mà... Thật ra chỉ có một người trong đó mới phải.
“Thật không?” Chưa kịp đợi Nghi trả lời, bên phía xa Ánh Vân dường như đã nhận ra cả hai. Cô mỉm cười vẫy tay chào hỏi. Thanh Nhã cạnh bên vờ như không biết, cô nhóc im lặng cúi đầu nhảy tiếp.
Nghi hít thở vài hơi, hai đầu vai khẽ trùng xuống. Cô vỗ nhẹ vào cánh tay mẹ mình nói:
“Thôi, đi thôi mẹ. Chắc nhà kia đang đợi mình.”
Bà Mai Anh gật đầu, đi theo con gái về phía phòng họp ngay tòa trung tâm.
Trong phòng họp lúc này, bà Yến ngồi tỉ tê kể hết mọi tội xấu của đứa con gái bé bổng cho cô giáo nghe. Như Ý mặt xanh đỏ dần theo nhịp chuyện.
Thiên Lan mỉm cười lắng nghe câu chuyện, lâu lâu chị vô tình đánh mắt nhìn sang đứa học trò. Đôi mắt nai khẽ híp lại, gương mặt nhỏ mếu vào nhau. Cánh môi ngọt ngào trùng xuống. Trông khá đáng yêu.
“Em không biết đâu, hồi nó lớp một, chị kèm học mà nhiều lúc muốn đập đầu vào gối. Chẳng hiểu sao, mẹ là giảng viên, ba là bác sĩ, vậy mà con thì ghép từ còn không biết.”
“Rồi lên lớp hai, nó viết bài văn tả mẹ mà chị muốn viết thư bỏ con. Gì mà mẹ em như con thuần luồn, dáng người mẹ như cây mía. Bà Yến ai oán kể tiếp.
Như Ý dường như không nghe nổi nữa. Cô nhóc phồng má lên, bặm môi níu lấy tay áo của mẹ:
“Mẹ... đừng kể nữa...” Ôi làm gì thì cũng nên cho cô có tí hình tượng trước mặt ‘cờ rút’ chứ...
Thiên Lan bật cười khanh khách trước sự đáng yêu của nhóc học trò. Thật ra sự lém lỉnh của con bé, hồi đó chị cũng từng thấy qua rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.