Sao Hôm Nay Nữ Chính Lạ Vậy?

Chương 55: Mời phụ huynh

HoaHaiLang0910

08/12/2024

Trong căn tin, Bảo Ngọc chống tay lên bàn nhựa, lặng lẽ ngắm nhìn người trước mắt. Gò má hồng của Vy khế phồng lên, đôi mắt đờ lờ vì thiếu ngủ lâu ngày chầm chậm híp lại. Miếng thịt gà từ nãy đến giờ vẫn được cô nàng nhai không dứt.

Hàng mi rũ xuống, Trúc Vy gật gù thiếp đi. Thấy vậy, Ngọc lay nhẹ vào vai cô:

“Hôm qua không ngủ sao?”

“Có, chỉ là hơn ba giờ sáng mới ngủ...” Vy vội tỉnh giấc, mơ màng dụi mắt.

“Sao ngủ trễ thế?”

Gương mặt xinh đẹp của Trúc Vy ửng đỏ lên, cô lúng túng ngoảnh mặt sang hướng khác:

“Không có gì... do hôm qua bận xem phim ấy mà... Cô không nói là vì lo cho Ngọc nên mới thao thức cả đêm đâu.

Như nhớ ra gì đó, Vy chầm chậm hướng mắt sang nhìn Bảo Ngọc:

“Chủ nhật tuần này, mày theo tao đi học võ nha.”

“Hả?”

“Đi học võ.” Vy lặp lại câu nói.

Ngọc ngơ ngác chớp nhẹ hàng mi, ngẩn người nhìn người đối diện.

“Mày phải học võ.” Trúc Vy mở to đôi mắt, dùng thái độ kiên quyết nói.

“Nhưng mình..”

“Không sao, này là tao dạy nên không cần tiền học đâu.”

Bảo Ngọc cười nhẹ, gương mặt nhỏ tỏ vẻ lúng túng:

“Không cần đâu mà.”

“Cần chứ, mày phải học.” Ai đó dường như đã hạ quyết tâm.

Ngọc im lặng nhìn lấy Trúc Vy. Cô vươn tay xoa nhẹ mày, đôi mắt biếc u buồn bỗng lóe lên tia sáng lạ:

“Cậu dạy mình như thế, mình không có gì đáp lễ lại thì cũng kỳ quá.”

“Hở? Đáp lễ gì? Tao với mày là bạn bè mà?” Vy nghiêng đầu hỏi.

“Hay là vậy đi, từ ngày mai, mình nấu bữa sáng cho cậu nha.” Ngọc chỉ vào bát miến gà trước mắt.

Trúc Vy vội vàng lắc đầu:

“Không được, không được, vậy thì phiền mày quá.”

“Sao lại không được chứ? Ăn đồ nhà nấu vẫn tốt hơn mà.” Ngọc nhíu mày nói.

“Thôi, mày lấy thời gian đó làm việc khác đi.”

Bảo Ngọc chống tay lên cắm, khóe miệng cong lên thành một đường khuyết. Im lặng hồi lâu, cô nhóc vờ chép miệng:

“Vậy thì mình không đi học.

Trúc Vy buông đôi đũa xuống, đôi mắt nheo lại, khuôn mặt lúc này trông khá dữ tợn:

“Sao lại vậy?”

“Cậu chịu ăn của mình thì mình mới đi học.”

“Thật tình, ăn thì ăn” Vy vuốt trán thở dài. Cô chả hiểu sao dạo này Ngọc lạ quá, cô nhóc này giờ hết sợ cô luôn hay gì rồi.

Bảo Ngọc vui vẻ nở một nụ cười thật tươi. Dưới ánh nắng phản chiếu từ hàng cây trầu bà xanh mướt, gương mặt nhỏ bừng lên tia ấm dịu dàng. Đôi mắt biếc giờ chỉ còn vẻ hạnh phúc khó tả.

Chẳng hiểu sao, trong lòng Vy bỗng trở nên ngứa ngáy. Giống như có một cơn gió thoảng lẳng lặng trêu chọc lấy trái tim cô.

Thôi thì, nhỏ vui là được.- Trúc Vy im lặng ăn tiếp.



Thiên Lan ngồi trong phòng giáo viên, chị cặm cụi đọc gì đó trên quyển sổ tay của mình. Đôi mắt tựa như mặt hồ êm ả khẽ nhíu nhẹ vào nhau.

Bỗng nghe tiếng kéo nhẹ từ chiếc ghế bên cạnh, tuy vậy, chị Lan vẫn không hề để tâm đến. Bàn tay rắn rỏi của người đàn ông chầm chậm đặt ở trong tầm mắt chị. Vỗ nhẹ xuống bàn vài cái, một giọng nam trầm ấm vang lên

“Này Lan, anh có điều muốn bàn với em.”

Thiên Lan buông quyển sổ tay xuống, chị nheo mắt lại và quay sang nhìn người cạnh bên:

“Tôi với anh có gì để bàn sao?”

“Chuyện này nghiêm túc, anh nói thật.” Quốc Thiên trầm mặc nói.

“Vậy để xem chuyện nghiêm túc của anh là gì đã?”

Thiên thở dài, gương mặt điển trai đột nhiên đanh lại:

“Anh muốn trao đổi về tình hình học tập của Như Ý”

“Như Ý? Con bé đó trừ môn Văn có phần hơi kém thì mấy môn kia cũng ổn mà?” Chị Lan nhíu mày nói.

“Vậy sao... Thiên khép hờ đôi mắt.

Thiên Lan chẳng hiểu ý của Quốc Thiên đang muốn ám chỉ là gì, Như Ý dạo này ngoại trừ có tí hơi lạnh nhạt với chị và môn Văn ra thì còn lại vẫn rất ổn. Mà hình như, chị có nghe phong thanh rằng con bé này đang hẹn hò với ai đó thì phải.

Dù chẳng muốn để tâm đến đâu, nhưng có lẽ do Ý là học trò mà chị khá cưng, nên Thiên Lan không nhịn được cơn tò mò của mình, đi tìm hiểu người mà con bé đó đang quen.

Người yêu của Như Ý thì chị có thấy qua vài ba lần, đó là một cô nhóc khá xinh đẹp và học cũng rất giỏi. Hai đứa này chắc chắn sẽ là đôi bạn cùng tiến với nhau.

Nhưng chẳng hiểu sao, chị lại không nhịn được cảm giác nhói đau ở lồng ngực. Nó cứ ám ảnh chị trong hàng đêm liền, cứ mỗi khi rảnh rỗi là chị sẽ nghĩ đến con nhóc Như Ý kia và cái cảm giác khó chịu ấy lại dâng lên cổ họng.

“Chắc em cũng biết Thục Nghi nhỉ?” Thiên quyết định không đi đường vòng

nữa.

"Um."

“Con bé đó là người yêu của Như Ý, chắc em cũng biết?”

“Tôi biết. Hai đứa đó có gì sao?” Chị Lan cố tỏ vẻ hời hợt.

“Với tình hình hiện tại thì Như Ý xem ra vẫn chưa có gì, người đang có vấn đề hiện là Thục Nghi.” Thiên nhíu mày nói.

“Vấn đề gì?”

Quốc Thiên thở dài, anh kéo ghế đứng dậy quay về chỗ ngồi của mình tìm thứ gì đó. Một lát sau, anh đem những sấp giấy kiểm tra đưa đến trước mặt Thiên Lan.

Chị Lan lẳng lặng lật từng trang giấy nhỏ. Những hàng điểm bết bát đỏ chót của Thục Nghi đập thẳng vào trong tầm mặt, khiến chị sửng sốt không thôi.

Này là điểm số của hạng Tư khối ấy hả?- Càng nhìn chị càng cảm thấy hoang mang.

“Mấy này toàn là điểm số mới nhất của con bé, Toán năm điểm, Hóa thì lại là sáu. Văn cũng chả khá khẩm là bao” Thiên nói.

“Nhưng mà... nếu lấy lý do vì yêu mới thế thì Như Ý cũng phải bị ảnh hưởng chứ?”

“Có lẽ Ý lý trí hơn Nghi.” Quốc Thiên nhún vai.

“Rồi anh tính giải quyết chuyện này sao? Mời phụ huynh?”

“Chắc vậy, nhưng này em có thể giúp anh ra mặt được không? Do hồi đó, hai mình cũng yêu sớm... nên giờ anh mời cô út gặp mặt thì nó hơi...

Thiên Lan bật cười khanh khách, chị mím môi nhìn người cạnh bên:

“Nhưng học trò tôi có gì đâu mà tôi phải mời, Nghi là học sinh lớp anh mà?”

“Anh sẽ mời phụ huynh của Thục Nghi, bữa đó em chỉ đứng ra báo cáo tình hình là được.”

“Không, tôi thấy anh còn dễ nói chuyện hơn tôi đấy.”

Sắc mặt của Quốc Thiên dần tái mét đi. Không được, thế thì cô út sẽ ghẹo anh mất, bà cô ấy lúc nào mà không lấy vụ yêu sớm của anh ra chọc đâu.

Giờ anh lại lấy cương vị giáo viên mời cô út lên họp vì tội Như Ý yêu sớm, chẳng khác gì là đang gợi chuyện lại?



Không ổn, không ổn chút nào cả.

Thiên run rẩy chạm nhẹ hai đầu vai mảnh mai của Thiên Lan:

“Em giúp anh lần này đi, cô út nhà anh đáng sợ lắm...

“Tôi thấy mẹ Như Ý có gì đâu mà sợ ta?” Thiên Lan từ từ nhớ lại dáng vẻ hòa ái của phụ huynh nhà Ý.

“Không, bà cô đó rất thích lấy quá khứ xí hổ của người khác ra làm trò đùa lắm. Anh sợ bữa đó cô út sẽ ngồi bêu rếu sự tích hồi cấp ba của anh cho mẹ của Thục Nghi nghe mất.”

Im lặng hồi lâu, Quốc Thiên nói tiếp:

“Thế thì việc anh mời phụ huynh lên để báo cáo vụ yêu sớm không còn nghĩa lý gì nữa rồi, do chính giáo viên hồi đó còn vậy...

“Nhưng tính ra hồi đó người anh yêu sớm là tôi đó” Thiên Lan nhíu mày.

“Không sao, cô út không biết em”

Chị Lan thở dài, khẽ gật gù vài lần, chị nói:

“Tôi hiểu rồi, nói chung thì lần này tôi sẽ giúp anh. Mà anh tính mời trong tuần này hay là đợi qua Tết rồi mời?”

“Trong tuần này đi, không nên để lâu.” Thiên nhấn mạnh.

“Ừm, vậy để tôi điện thoại cho mẹ Như Ý, còn anh gọi cho phụ huynh Thục Nghi đi.”

Quốc Thiên cười rộ lên, khuôn miệng cong nhẹ:

“Cảm ơn em nhiều, sau vụ này anh mời em trà sữa.

“Không cần, này là việc nên làm. Mà sao tôi vẫn thấy không nên mời hết hai bên phụ huynh. Người đang có vấn đề là Nghi chứ có phải là Ý đâu?” Thiên Lan vẫn chẳng hiểu lý do mời phụ huynh của Thiên.

“Không, phải mời hết hai bên. Anh phải tách hai đứa này ra, giờ có thể là Nghi nhưng sau này liệu Ý có ảnh hưởng theo hay không thì khó nói. Yêu sớm không sai, nhưng cái sai của Thục Nghi là không biết cân bằng giữa yêu và học. Thế thì này phải trị ngay từ bây giờ, càng để lâu thì không ổn.” Thiên từ tốn giải thích.

Thiên Lan gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

“Thôi, anh không làm phiền em nữa.” Vỗ vào vai chị Lan, Quốc Thiên chậm rãi quay về chỗ ngồi của mình.

Thiên Lan liền nhanh chóng mở điện thoại của mình, bấm vào số điện thoại của mẹ Như Ý.

Cũng may mà chị có số phụ huynh nhà Ý, ai bảo con bé đó “học giỏi” Văn đến mức khiến chị điên tiết lên, phải gọi cho mẹ để mắng vốn. Chứ không, chắc giờ chị phải ngồi tìm từng hàng số điện thoại trong danh sách chi chít chữ kia.

“Dạ em chào chị, chị có phải là phụ huynh của bé Như Ý không ạ?” Thiên Lan nở nụ cười ngọt ngào.

Giọng nói nhỏ nhẹ đầy quyền quý của người phụ nữ từ bên kia đầu dây chầm chậm vang lên:

“Đúng rồi, Ý lại quậy gì nữa hả cô?”

“À không ạ, chuyện là dạo này Như Ý đang yêu... Chưa kịp nói hết thì bên kia đã ngắt lời chị: “Sao? Ý có người yêu hả? Ai? Ai vậy? Thằng bé đó là người như thế nào vậy cô giáo?”

“Là... con bé ạ... Thiên Lan nhỏ giọng nói.

“Hả? Con bé sao? Cũng được đi, thời đại này thì quen ai mà chả được.” Mẹ

Như Ý hình như rất dửng dưng với việc con gái mình đang yêu sớm.

“Dạ, nhưng em thấy tình hình hiện tại của hai bé có chút không ổn...

“Không ổn sao? Hai đứa cãi nhau hả?” Mẹ Ý hỏi tiếp.

“Dạ không, điểm số của hai bé dạo này có chút không khả quan...

Mẹ Ý khế à lên một tiếng, im lặng một hồi, bà nói:

“Chị hiểu rồi, chị không cấm yêu đương nhưng nếu ảnh hưởng học tập vậy thì không tốt. Để có gì chị bảo ban Ý lại”

“Dạ chị ơi, thứ bảy mình..” Chưa nói hết câu, mẹ Như Ý nhẹ cắt lời: “Được, bữa đó chị rảnh. Hẹn em hôm đó cùng với phụ huynh nhà bé kia.”

Nói xong, mẹ Ý cúp máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sao Hôm Nay Nữ Chính Lạ Vậy?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook