Chương 122: Bao nuôi nam nhân
Tịch Lãnh Vô Thường
06/08/2022
Minh Nguyệt sửa soạn ổn thỏa, bước ra khỏi khách sạn, người đàn ông kia cũng rất biết điều, không đi ra cùng lúc với bà ta mà chờ gần một tiếng đồng hồ sau mới rời khỏi. Minh Nguyệt trên mặt đều là gió xuân, hiển nhiên tâm trạng đang cực kì thỏa mãn, bà đang ngồi trên taxi về nhà để chuẩn bị váy cưới, đột nhiên chuông điện thoại reo lên, Minh Nguyệt nhìn màn hình hiển thị tên người gọi tới mà nhíu mày.
Hồ li tinh Di Thiên?!!!
Hôm nay có bão rồi sao? Nó cũng có ngày gọi cho mình?
Dù thắc mắc nhưng Minh Nguyệt vẫn nhấn chấp nhận, bà ta nghĩ nếu không có việc gì quan trọng thì Di Thiên sẽ chẳng bao giờ gọi cho bà ta.
- Có chuyện gì vậy con?
Giọng nói dịu dàng hiền từ vang lên làm Di Thiên một trận nổi da gà da vịt. Cô khẽ ho mấy tiếng rồi tươi cười vui vẻ: -Dì...à không, phải gọi là mẹ mới đúng chứ. Mẹ có đang bận việc gì không ạ ~~~~?
Muốn đóng vai mẹ hiền trong truyền thuyết? Vậy bà đây sẽ đóng vai con ngoan trong cổ tích!!!! Minh Nguyệt nhíu mày càng chặt, đây là đang muốn làm gì? Giọng nói của Minh Nguyệt có phần hiền từ hơn một chút: -Không, mẹ đang rảnh.
Di Thiên thập phần cao hứng, âm thanh cũng không che giấu tâm tình vui sướng, nhanh nhẹn trả lời: -Vậy mẹ gặp riêng con một lát nhé. Tại quán L gần ngã tư.
Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, đó là một nhà hàng sang trọng, xung quanh là chốn đông người lại còn có nhiều công ty, bảo vệ cũng rất đông, Di Thiên chắc hẳn sẽ không làm gì được bà ta đâu. Đã thông suốt mọi tình huống có thể xảy ra, Minh Nguyệt kết luận Di Thiên sẽ không thể ra tay hiểm ác được, lập tức vui vẻ đồng ý. Di Thiên vừa tắt điện thoại, cười đến ánh mắt cũng hình trăng khuyết, ngả ra phía sau dựa vào một lồng ngực nam nhân, cô ngước lên nhìn khuôn mặt quyến rũ ma mị chết người của hắn, khóe miệng càng nhếch cao lên.
Minh Nguyệt, lần này bà chết chắc rồi!!!
Minh Nguyệt theo hướng dẫn của bồi bàn đến phòng số 419, đây là phòng V.I.P dành riêng cho người có thể vàng của nhà hàng này. Bồi bàn mở cửa làm động tác mời, Minh Nguyệt bước vào liền nhìn thấy qua tấm kính trong suốt là có hai thân ảnh, bà ta dừng bước, hơi do dự nhìn về phía hai người họ. Di Thiên có dẫn theo người? Như vậy thì có an toàn hay không? Nhưng không đợi bà ta rút lui thì Di Thiên đã phấn khích gọi bà ta rồi.
- Mẹ, bên này!
Minh Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, không đành lòng bước tới bàn của họ, lúc bà ta đặt túi xách bên cạnh rồi ngồi xuống đối diện Di Thiên, bà ta mới phát hiện người nọ là nam nhân, hắn còn rất trẻ, khuôn mặt đường nét rất rõ ràng, không phải dạng điển trai mạnh mẽ mà dạng quyến rũ, mắt hẹp dài, lông mi dày cùng đôi môi mỏng đỏ tươi, tóc đen huyền vuốt ngược ra sau, hắn mặc một chiếc áo cổ cao màu đen càng làm nổi bật thêm làn da trắng muốt,vẻ đẹp phi giới tính kia làm Minh Nguyệt nhìn đến ngây người.
Di Thiên ho nhẹ mấy tiếng Minh Nguyệt mới hoàn hồn, lúc này bà ta mới nhìn đến tư thế ám muội giữa hai người. Di Thiên ngửa đầu tựa vào ngực hắn, còn hắn khoác tay để ngang eo Di Thiên, nhìn như thế nào cũng ra hai người này là một cặp tình nhân. Minh Nguyệt áp chế nổi ghen tị xuống, sao lúc nào con nhỏ này cũng được những nam nhân ưu tú vây quanh vậy? mở miệng hỏi một câu nghe rất hợp tình hợp lí: -Di Thiên, đây là?
Di Thiên nhìn theo ánh mắt của bà ta mới hiểu ý là bà ta hỏi nam nhân phía sau, cô liếc hắn một cái rồi nở nụ cười mỉa mai: -Mẹ không cần quan tâm đâu. Chỉ là sủng vật của con thôi.
Sủng vật? Minh Nguyệt ngạc nhiên nhìn nam nhân kia một cái, thấy hắn sau khi nghe từ "sủng vật" của Di Thiên thì run lên, ánh mắt lộ rõ ra vẻ chán ghét nhưng cuối cùng vẫn nhịn nhục im lặng, xem như cam chịu lời sỉ nhục của Di Thiên. Minh Nguyệt hiểu ra vấn đề, hóa ra người này là trai bao. ( ta dùng từ dân dã nhất rồi đó ~~~)
Di Thiên thấy có một vệt ham muốn xẹt qua trên mặt Minh Nguyệt thì cười lạnh trong lòng, bàn tay nõn nà của cô liên tục vuốt ve đùi nam sủng phía sau, hoàn toàn coi như nơi này chỉ có hai người bọn họ, hôm nay cô tốn công trang điểm lòe loẹt cùng đeo trang sức vàng vòng các kiểu khắp người rồi thì phải diễn tốt vai các quý bà cần trai trẻ để yêu thương chứ nhỉ? Cô đối mặt với Minh Nguyệt, giọng nói vẫn nghiêm túc như cũ, giống như hành độ ghê tởm kia không phải của cô vậy.
- Thật ra hôm nay con mời mẹ tới đây để nói về chuyện của LD một chút.
Minh Nguyệt quả nhiên tập trung chú ý, thu hồi tầm mắt gắt gao giữa nơi ma sát của hai người, chăm chú nghe Di Thiên nói tiếp.
- Con nghĩ con không cần cổ phiếu của công ty nữa, con định sang tên cho Y Nhã.
Minh Nguyệt bị kinh hỉ này từ trên trời rơi xuống, trong phút chốc không biết nói gì cho phải, bà cứ nghi ngờ Di Thiên không đơn giản như vậy nhưng lại không tự chủ được hướng tới miếng thịt to đùng đó, mắt bà ta chớp mấy cái, hít một hơi thật sâu, mở miệng hỏi: -Tại sao đột nhiên con không cần nữa?
Di Thiên nhún nhún vai lại rúc gần vào người nam sủng kia một chút, giọng nói uể oải cùng lười biếng vang lên: -Cũng coi như là quà cưới con tặng hai người đi, con bây giờ không cần tiền nữa, vả lại Sở Ngạo cũng sẽ không để con chịu đói.
Minh Nguyệt âm thầm đem Di Thiên ra khinh bỉ một ngàn lần, đồ đàn bà dâʍ đãиɠ, mày đang ân ái với nam nhân khác mà còn dám mở miệng nhắc tới Sở Ngạo? Ban đầu bà ta nghĩ Di Thiên đã khác xưa, nhưng bây giờ ý nghĩ đó đã tan theo mây khói, nó khác gì lúc trước sao? Dâʍ đãиɠ lẳиɠ ɭơ điêu ngoa tùy hứng, ngực to não tàn, nhất định thiếu trai là không chịu được!!! Minh Nguyệt còn chưa khinh bỉ xong đã bị hành động tiếp theo của Di Thiên dọa hoảng sợ. Di Thiên ôm ngang hông nam nhân, nũng nịu gọi một tiếng:
- Anh Hoàng, lột nho cho em ăn đi ~~~~!!!
Nam nhân kia rùng mình, thả tay đang ôm ngang eo Di Thiên ra, hướng lấy một trái nho cầm lên, sau khi hắn lột hết vỏ ra, đưa tới bên miệng Di Thiên, Di Thiên lắc đầu, trừng mắt nhìn hắn, giống như một đứa trẻ giận dỗi.
- Không muốn, phải làm giống như bình thường cơ.
Trời ơi nhanh lên, bà đây diễn loli đến mắc ói luôn rồi!!!
Nam sủng đồng tử co rút lại, liếc mắt nhìn Minh Nguyệt một cái, động tác vẫn cứng rắn đưa lên bên miệng Di Thiên, ánh mắt hắn như muốn nói "Có người ngoài, không tiện", Di Thiên thấy hắn có ý định chống đối, hơn nữa rõ ràng như vậy, khiến cho cô mất mặt trước Minh Nguyệt, phẫn nộ nắm cổ áo hắn lôi xuống, hai người phút chốc khuôn mặt gần nhau như không còn khe hở, Di Thiên ám muội phả hơi lên tai hắn, giọng nói thập phần đe dọa cùng ám muội vang lên: -Anh Hoàng, tối hôm qua giáo huấn anh chưa đủ sao? A! Hay là hôm nay bảo bối muốn chúng ta thử tư thế khác?
Nam nhân kia cứng người, Di Thiên nhẹ nhàng gặm vành tai hắn, Minh Nguyệt thấy rõ bàn tay hắn siết chặt, nghiến răng lại, ánh mắt nhìn Di Thiên như rắn rết, cuối cùng vẫn phải nhắm mắt lại, đưa quả nho lên miệng, hướng tới gần miệng Di Thiên mà đưa tới. Di Thiên thỏa mãn vuốt ngực hắn một cái, cười thật vui vẻ, lúc nhìn tới Minh Nguyệt mới bỗng chốc nhớ tới còn có bà ta trong phòng: -Mẹ, xin lỗi, con không để ý.
Minh Nguyệt giờ này đâu còn đế ý tới Di Thiên, bà ta cứ nhìn nam nhân kia chằm chằm như không thể lột sạch hắn ra. Bà ta thích nam nhân này, thích vẻ kiên cường nhưng vẫn bất lực đó, thích ánh mắt chống đối cùng thái độ chán ghét đó, bà ta muốn đem hắn đè dưới thân, hung hăng mà dạy dỗ làm hắn trở nên ngoan ngoãn. Chỉ nghĩ đến cảnh hắn khóc lóc xin tha dưới thân bà ta thôi đã đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ lắm rồi.
Di Thiên trong lòng cười phá lên, Minh Nguyệt cô hiểu rất rõ, bà ta có máu S, càng chống đối bà ta càng nghiện, càng thích dạy dỗ cùng hành hạ, đặc biệt thích loại vẻ đẹp quyến rũ như thế này, có cảm giác thành tựu là bản thân giam cầm được một cực phẩm.
Nói tóm lại...con cá lớn cắn câu rồi!!!!
Hồ li tinh Di Thiên?!!!
Hôm nay có bão rồi sao? Nó cũng có ngày gọi cho mình?
Dù thắc mắc nhưng Minh Nguyệt vẫn nhấn chấp nhận, bà ta nghĩ nếu không có việc gì quan trọng thì Di Thiên sẽ chẳng bao giờ gọi cho bà ta.
- Có chuyện gì vậy con?
Giọng nói dịu dàng hiền từ vang lên làm Di Thiên một trận nổi da gà da vịt. Cô khẽ ho mấy tiếng rồi tươi cười vui vẻ: -Dì...à không, phải gọi là mẹ mới đúng chứ. Mẹ có đang bận việc gì không ạ ~~~~?
Muốn đóng vai mẹ hiền trong truyền thuyết? Vậy bà đây sẽ đóng vai con ngoan trong cổ tích!!!! Minh Nguyệt nhíu mày càng chặt, đây là đang muốn làm gì? Giọng nói của Minh Nguyệt có phần hiền từ hơn một chút: -Không, mẹ đang rảnh.
Di Thiên thập phần cao hứng, âm thanh cũng không che giấu tâm tình vui sướng, nhanh nhẹn trả lời: -Vậy mẹ gặp riêng con một lát nhé. Tại quán L gần ngã tư.
Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, đó là một nhà hàng sang trọng, xung quanh là chốn đông người lại còn có nhiều công ty, bảo vệ cũng rất đông, Di Thiên chắc hẳn sẽ không làm gì được bà ta đâu. Đã thông suốt mọi tình huống có thể xảy ra, Minh Nguyệt kết luận Di Thiên sẽ không thể ra tay hiểm ác được, lập tức vui vẻ đồng ý. Di Thiên vừa tắt điện thoại, cười đến ánh mắt cũng hình trăng khuyết, ngả ra phía sau dựa vào một lồng ngực nam nhân, cô ngước lên nhìn khuôn mặt quyến rũ ma mị chết người của hắn, khóe miệng càng nhếch cao lên.
Minh Nguyệt, lần này bà chết chắc rồi!!!
Minh Nguyệt theo hướng dẫn của bồi bàn đến phòng số 419, đây là phòng V.I.P dành riêng cho người có thể vàng của nhà hàng này. Bồi bàn mở cửa làm động tác mời, Minh Nguyệt bước vào liền nhìn thấy qua tấm kính trong suốt là có hai thân ảnh, bà ta dừng bước, hơi do dự nhìn về phía hai người họ. Di Thiên có dẫn theo người? Như vậy thì có an toàn hay không? Nhưng không đợi bà ta rút lui thì Di Thiên đã phấn khích gọi bà ta rồi.
- Mẹ, bên này!
Minh Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, không đành lòng bước tới bàn của họ, lúc bà ta đặt túi xách bên cạnh rồi ngồi xuống đối diện Di Thiên, bà ta mới phát hiện người nọ là nam nhân, hắn còn rất trẻ, khuôn mặt đường nét rất rõ ràng, không phải dạng điển trai mạnh mẽ mà dạng quyến rũ, mắt hẹp dài, lông mi dày cùng đôi môi mỏng đỏ tươi, tóc đen huyền vuốt ngược ra sau, hắn mặc một chiếc áo cổ cao màu đen càng làm nổi bật thêm làn da trắng muốt,vẻ đẹp phi giới tính kia làm Minh Nguyệt nhìn đến ngây người.
Di Thiên ho nhẹ mấy tiếng Minh Nguyệt mới hoàn hồn, lúc này bà ta mới nhìn đến tư thế ám muội giữa hai người. Di Thiên ngửa đầu tựa vào ngực hắn, còn hắn khoác tay để ngang eo Di Thiên, nhìn như thế nào cũng ra hai người này là một cặp tình nhân. Minh Nguyệt áp chế nổi ghen tị xuống, sao lúc nào con nhỏ này cũng được những nam nhân ưu tú vây quanh vậy? mở miệng hỏi một câu nghe rất hợp tình hợp lí: -Di Thiên, đây là?
Di Thiên nhìn theo ánh mắt của bà ta mới hiểu ý là bà ta hỏi nam nhân phía sau, cô liếc hắn một cái rồi nở nụ cười mỉa mai: -Mẹ không cần quan tâm đâu. Chỉ là sủng vật của con thôi.
Sủng vật? Minh Nguyệt ngạc nhiên nhìn nam nhân kia một cái, thấy hắn sau khi nghe từ "sủng vật" của Di Thiên thì run lên, ánh mắt lộ rõ ra vẻ chán ghét nhưng cuối cùng vẫn nhịn nhục im lặng, xem như cam chịu lời sỉ nhục của Di Thiên. Minh Nguyệt hiểu ra vấn đề, hóa ra người này là trai bao. ( ta dùng từ dân dã nhất rồi đó ~~~)
Di Thiên thấy có một vệt ham muốn xẹt qua trên mặt Minh Nguyệt thì cười lạnh trong lòng, bàn tay nõn nà của cô liên tục vuốt ve đùi nam sủng phía sau, hoàn toàn coi như nơi này chỉ có hai người bọn họ, hôm nay cô tốn công trang điểm lòe loẹt cùng đeo trang sức vàng vòng các kiểu khắp người rồi thì phải diễn tốt vai các quý bà cần trai trẻ để yêu thương chứ nhỉ? Cô đối mặt với Minh Nguyệt, giọng nói vẫn nghiêm túc như cũ, giống như hành độ ghê tởm kia không phải của cô vậy.
- Thật ra hôm nay con mời mẹ tới đây để nói về chuyện của LD một chút.
Minh Nguyệt quả nhiên tập trung chú ý, thu hồi tầm mắt gắt gao giữa nơi ma sát của hai người, chăm chú nghe Di Thiên nói tiếp.
- Con nghĩ con không cần cổ phiếu của công ty nữa, con định sang tên cho Y Nhã.
Minh Nguyệt bị kinh hỉ này từ trên trời rơi xuống, trong phút chốc không biết nói gì cho phải, bà cứ nghi ngờ Di Thiên không đơn giản như vậy nhưng lại không tự chủ được hướng tới miếng thịt to đùng đó, mắt bà ta chớp mấy cái, hít một hơi thật sâu, mở miệng hỏi: -Tại sao đột nhiên con không cần nữa?
Di Thiên nhún nhún vai lại rúc gần vào người nam sủng kia một chút, giọng nói uể oải cùng lười biếng vang lên: -Cũng coi như là quà cưới con tặng hai người đi, con bây giờ không cần tiền nữa, vả lại Sở Ngạo cũng sẽ không để con chịu đói.
Minh Nguyệt âm thầm đem Di Thiên ra khinh bỉ một ngàn lần, đồ đàn bà dâʍ đãиɠ, mày đang ân ái với nam nhân khác mà còn dám mở miệng nhắc tới Sở Ngạo? Ban đầu bà ta nghĩ Di Thiên đã khác xưa, nhưng bây giờ ý nghĩ đó đã tan theo mây khói, nó khác gì lúc trước sao? Dâʍ đãиɠ lẳиɠ ɭơ điêu ngoa tùy hứng, ngực to não tàn, nhất định thiếu trai là không chịu được!!! Minh Nguyệt còn chưa khinh bỉ xong đã bị hành động tiếp theo của Di Thiên dọa hoảng sợ. Di Thiên ôm ngang hông nam nhân, nũng nịu gọi một tiếng:
- Anh Hoàng, lột nho cho em ăn đi ~~~~!!!
Nam nhân kia rùng mình, thả tay đang ôm ngang eo Di Thiên ra, hướng lấy một trái nho cầm lên, sau khi hắn lột hết vỏ ra, đưa tới bên miệng Di Thiên, Di Thiên lắc đầu, trừng mắt nhìn hắn, giống như một đứa trẻ giận dỗi.
- Không muốn, phải làm giống như bình thường cơ.
Trời ơi nhanh lên, bà đây diễn loli đến mắc ói luôn rồi!!!
Nam sủng đồng tử co rút lại, liếc mắt nhìn Minh Nguyệt một cái, động tác vẫn cứng rắn đưa lên bên miệng Di Thiên, ánh mắt hắn như muốn nói "Có người ngoài, không tiện", Di Thiên thấy hắn có ý định chống đối, hơn nữa rõ ràng như vậy, khiến cho cô mất mặt trước Minh Nguyệt, phẫn nộ nắm cổ áo hắn lôi xuống, hai người phút chốc khuôn mặt gần nhau như không còn khe hở, Di Thiên ám muội phả hơi lên tai hắn, giọng nói thập phần đe dọa cùng ám muội vang lên: -Anh Hoàng, tối hôm qua giáo huấn anh chưa đủ sao? A! Hay là hôm nay bảo bối muốn chúng ta thử tư thế khác?
Nam nhân kia cứng người, Di Thiên nhẹ nhàng gặm vành tai hắn, Minh Nguyệt thấy rõ bàn tay hắn siết chặt, nghiến răng lại, ánh mắt nhìn Di Thiên như rắn rết, cuối cùng vẫn phải nhắm mắt lại, đưa quả nho lên miệng, hướng tới gần miệng Di Thiên mà đưa tới. Di Thiên thỏa mãn vuốt ngực hắn một cái, cười thật vui vẻ, lúc nhìn tới Minh Nguyệt mới bỗng chốc nhớ tới còn có bà ta trong phòng: -Mẹ, xin lỗi, con không để ý.
Minh Nguyệt giờ này đâu còn đế ý tới Di Thiên, bà ta cứ nhìn nam nhân kia chằm chằm như không thể lột sạch hắn ra. Bà ta thích nam nhân này, thích vẻ kiên cường nhưng vẫn bất lực đó, thích ánh mắt chống đối cùng thái độ chán ghét đó, bà ta muốn đem hắn đè dưới thân, hung hăng mà dạy dỗ làm hắn trở nên ngoan ngoãn. Chỉ nghĩ đến cảnh hắn khóc lóc xin tha dưới thân bà ta thôi đã đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ lắm rồi.
Di Thiên trong lòng cười phá lên, Minh Nguyệt cô hiểu rất rõ, bà ta có máu S, càng chống đối bà ta càng nghiện, càng thích dạy dỗ cùng hành hạ, đặc biệt thích loại vẻ đẹp quyến rũ như thế này, có cảm giác thành tựu là bản thân giam cầm được một cực phẩm.
Nói tóm lại...con cá lớn cắn câu rồi!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.