Chương 121: Hẹn ngày tái đấu
Tịch Lãnh Vô Thường
06/08/2022
Sau khi bế Y Nhã về phòng, dặn dò người hầu chăm sóc kĩ càng, Chấn Phong quay trở lại gian điều khiển, sẵn sàng nghênh đón cuộc chiến. Hắn bắt đầu khai hỏa đáp trả Sở Ngạo, bỗng chốc cả vùng biển chấn động, sinh vật dưới nước nhanh chóng lẩn đi xa, đạn bắn tứ phía làm biển nổi sóng lớn, cột nước dựng thẳng trắng xóa, khung cảnh hỗn loạn, không còn thấy rõ thứ gì do tầm nhìn bị cản trở bởi những cột "mưa" to đùng.
Chấn Phong dễ dàng nhận ra Sở Ngạo càng về sau bắn đại bác càng gần lại, không còn có ý nhắm vào tàu của hắn nữa, nhưng không hiểu ẩn ý đằng sau những hành động đó. Sở Ngạo bên này bắn đạn liên tục lại thẳng hàng, tạo ra những hàng rào chắn bằng cột nước, ngăn cách tầm nhìn của quân Chấn Phong, bên này những chiếc tàu phía sau đang lui dần.
Mục đích của Sở Ngạo là gây ra ồn ào, còn về lí do...Chấn Phong rất nhanh sẽ nhận ra thôi ~.
- Báo cáo, tàu của bọn họ đang rút lui.
Chấn Phong nghe được lời nói của tên đàn em đang quan sát bảng tín hiệu sóng, nhíu mày nghi hoặc, Sở Ngạo chủ động rút lui? Đây là có chuyện gì đang xảy ra? Cột nước vừa rơi xuống hết, đội quân màu đỏ ngạc nhiên nhìn phía đối thủ, chỉ còn hai chiếc tàu chiến là ở lại, còn lại đã cách xa đó một quãng, kể cả tàu của Sở Ngạo. Chấn Phong nhướng mi, đột nhiên nghĩ ra gì đó, bước nhanh tới màn hình tín hiệu sóng, quả nhiên hướng 1h xuất hiện rất nhiều tàu chiến khác.
Tên khốn đê tiện!!!
Chấn Phong siết chặt bàn tay, gân xanh đa nổi đầy lên, hắn nghiến răng hạ lệnh rút lui. Đoàn tàu chiến màu đỏ bỗng dưng đồng loạt chuyển hướng, chạy sang một hướng khác, phía sau lại có một đoàn tàu chiến đuổi theo.
Hoàng Ưng vừa nhìn bảng tín hiệu vừa thắc mắc, liền quay sang Hồng Ưng bên cạnh: -Tên Chấn Phong đó không đuổi theo chúng ta sao? Lại còn chạy như vịt nữa?
Sở Ngạo bạc thần khẽ nhếch lên, đứng dậy bế Di Thiên đi vào phòng ngủ. Hồng Ưng liếc mắt nhìn Hoàng Ưng thập phần khinh thường, người anh em, chúng ta thực sự là đồng đội chứ? Hoàng Ưng nhìn ra thái độ của y, đầu óc càng ngày càng mơ hồ. Hắc Ưng không nỡ nhìn biểu cảm ù ù cạc cạc của Hoàng Ưng, liền tới vỗ vai y, giọng đầy vẻ "mẹ hiền": -Lúc hạ lệnh cho hai người nhảy xuống cứu phu nhân, lão đại đã sai Lam Ưng gọi điện đến cho lũ cớm.
Hoàng Ưng chăm chú nghe tiếp, y có thể hiểu là bọn Chấn Phong bị cớm đuổi theo rồi, nhưng là...Lam Ưng đã nói với chúng như thế nào chứ?
- Huhu! Mấy anh ơi, ở...có cướp biển, bọn chúng sơn tàu màu đỏ trông thật đáng sợ a~~~-Bạn trẻ Lam Ưng rất có lòng từ bi mà diễn lại cho Hoàng Ưng biết.
Hoàng Ưng "...."
Lão đại, ngài có thể đem theo "đạo đức nghề nghiệp" trước khi đi đánh nhau không?
Quá bỉ ổi rồi!!!
Mặc kệ, dù sao lịch đánh nhau giao hữu cũng là tuần sau. Tới đó rồi thù mới gộp thù cũ giải quyết một lần luôn đi.
...
Di Thiên sau khi tỉnh lại ngày hôm sau, cô đã được đưa về biệt thự của mình, Tử Duệ cùng Hoàng Dực cũng xuất hiện ở nhà cô. Hoàng Dực vừa thấy cô tỉnh lại đã lao vào ôm chặt còn khóc lóc nức nở, Tử Duệ chậm chân hơn một bước đã mất vị trí êm ái trong người Di Thiên nên đã bắn ra tia phẫn nộ, xách Hoàng Dực lên ném ra chỗ khác, còn bản thân mình thì chui tọt vào lòng cô khóc lóc thảm thiết.
WTF!!!Hai cái thằng trời đánh, bà đây còn chưa có chết đâu!!!
Hoàng Dực đang khóc thì bị một trận choáng váng, đến khi bừng tỉnh thì đã ngồi yên vị trên sô pha, nước mắt lưng tròng nhìn Tử Duệ đang vùi đầu vào ngực Di Thiên mà khóc, lâu lâu còn ném cho y một ánh mắt hả hê. Hoàng Dực tức đến run người, ánh mắt khẽ chuyển, chạy vội ra ngoài. Ngay tức khắc, Mục Hàn Dương từ đâu bay đến nơi đây, vọt tới nắm Tử Duệ lôi ra khỏi người Di Thiên nhưng không kịp, Sở Ngạo đứng tựa người vào cửa tựa tiếu phi tiếu nhìn Tử Duệ còn đang lôi kéo phần ngực Di Thiên.
- Bố...
Tử Duệ dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà đu lên người Mục Hàn Dương, tỏ vẻ y cái gì cũng không làm, cái gì cũng không biết...
- 4 tháng.
Sở Ngạo trước khi quay lưng đi môi mỏng phun ra một câu, người khác không hiểu chứ Mục Hàn Dương y rất rõ ràng, ý của hắn bảo "4 tháng không được cho Tử Duệ đến gần Di Thiên nửa bước!!!"
Tử Duệ đáng thương...
Di Thiên sau khi thu xếp bản thân ổn thỏa, đi xuống dưới lầu, vừa đặt mông ngồi xuống thì đã nghe Sở Ngạo mở miệng hỏi cô: -Em sẽ tham gia chứ?
Di Thiên liếc nhìn sơ đồ cùng chiến lược đấu với bang Thiên Hổ để trên bàn, tức khắc hiểu ý của hắn, liền vui vẻ gật đầu. Thiên Hổ chắc chắn sẽ có Tôn Điệp Hạ, mà có Tôn Điệp Hạ chắc chắn sẽ rất vui nha. Không biết nam nhân thần bí kia xuất hiện chưa nhỉ? Cô cũng muốn diện kiến dung nhan của hắn một lần.
Cứ nghĩ sẽ an ổn mà chuẩn bị cho cuộc đấu, thật không ngờ một món quà từ trên trời rơi xuống nện thẳng vào đầu cô một trận choáng váng, cuối tuần này, Quách Hùng mời tất cả người quen đi tiệc kết hôn của lão cùng Minh Nguyệt, đương nhiên cô không thể thiếu mà Chấn Phong cũng không. Hơn thế nữa thông qua việc này, lão muốn khẳng định mối quan hệ giữa lão với Chấn Phong, không thể để Hạ Minh gây sức ép ở LD nữa, lại còn muốn tỏ rõ quan hệ "mẹ-con" của Minh Nguyệt với Di Thiên, hi vọng Di Thiên suy nghĩ kĩ lại mà giao một chút mặt mũi ở LD cho bà ta cùng Quách Hùng.
Tính kế hay thật. Ông ta mà về quá khứ không chừng được làm quân sư chứ chẳng đùa!!!
...
- Chẳng lẽ em định đứng nhìn lão thực hiện được gian kế sao?
Vân Trà đương nhiên cũng được mời tham dự, cô lại đến thành phố A sớm mấy ngày để đi chơi với Di Thiên, sẵn tiện chăm sóc cho Từ Thịnh luôn một thể. Hôm nay Vân Trà mời Di Thiên ra quán nước sang trọng nổi tiếng để hai chị em có thời gian tâm sự một chút, cô cũng đã cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, giờ nghe Di Thiên nói ra quan điểm của mình càng thấy hợp lí hơn nữa.
- Giờ em làm được gì đây chứ?
Di Thiên thở dài, thiệp mời cũng đã phát ra rồi, cô cũng không phải thần thánh hay siêu trộm gì gì đó ra tay với từng người được. Vân Trà cũng không có biện pháp, đành nói sang chuyện khác, dù sao binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, có gì mà phải sợ.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên Vân Trà biến sắc, chỉ tay ra phía sau Di Thiên: -Em xem!
Di Thiên ngạc nhiên quay đầu ra phía sau, trợn mắt há mồm nhìn hai người đang đi bên kia đường. Gì? Đó chẳng phải trung tâm của bữa tiệc sắp tới, Minh Nguyệt sao? Bà ta đang đi cùng ai vậy?
- Đó đâu phải là Quách Hùng!
Vân Trà thập phần khẳng định, tuy ở xa không nhìn rõ nhưng cô chắc chắn 100% đó không phải là Quách Hùng. Di Thiên trầm mặc, bà ta vậy mà dám đi nɠɵạı ŧìиɦ trước ngày cưới? Hai người đó rõ ràng là đi tới khách sạn phía trước, còn có gì chối cãi? Nhưng mà bình thường chẳng phải bà ta rất kín đáo trong mấy vụ này à? Sao bây giờ lộ liễu vậy? Hay là sắp vào "tù hôn nhân" rồi cho nên ăn chơi cho đã rồi tính sau?
- Nhìn lão ta có vẻ còn già hơn Quách Hùng nữa. Bà ta khẩu vị cũng thật đặc biệt!
Vân Trà cười khẩy, giọng nói nồng đậm vẻ mỉa mai. Di Thiên ánh mắt chuyển một vòng, sau lại nở nụ cười thật đủ con mịa nó đê tiện, quay sang Vân Trà đôi mắt nai con chớp chớp: -Vân Trà, chị cao bao nhiêu vậy?
Vân Trà nhìn điệu bộ kia của Di Thiên thì đổ một trận mồ hôi lạnh, cô có cảm giác mình bị tính kế, hơn nữa sắp có hồ sâu đang chờ cô nhảy vào
- 1,78m. Chi vậy?
Di Thiên cười hắc hắc. Xem ra sắp có trò vui rồi đây.
Chấn Phong dễ dàng nhận ra Sở Ngạo càng về sau bắn đại bác càng gần lại, không còn có ý nhắm vào tàu của hắn nữa, nhưng không hiểu ẩn ý đằng sau những hành động đó. Sở Ngạo bên này bắn đạn liên tục lại thẳng hàng, tạo ra những hàng rào chắn bằng cột nước, ngăn cách tầm nhìn của quân Chấn Phong, bên này những chiếc tàu phía sau đang lui dần.
Mục đích của Sở Ngạo là gây ra ồn ào, còn về lí do...Chấn Phong rất nhanh sẽ nhận ra thôi ~.
- Báo cáo, tàu của bọn họ đang rút lui.
Chấn Phong nghe được lời nói của tên đàn em đang quan sát bảng tín hiệu sóng, nhíu mày nghi hoặc, Sở Ngạo chủ động rút lui? Đây là có chuyện gì đang xảy ra? Cột nước vừa rơi xuống hết, đội quân màu đỏ ngạc nhiên nhìn phía đối thủ, chỉ còn hai chiếc tàu chiến là ở lại, còn lại đã cách xa đó một quãng, kể cả tàu của Sở Ngạo. Chấn Phong nhướng mi, đột nhiên nghĩ ra gì đó, bước nhanh tới màn hình tín hiệu sóng, quả nhiên hướng 1h xuất hiện rất nhiều tàu chiến khác.
Tên khốn đê tiện!!!
Chấn Phong siết chặt bàn tay, gân xanh đa nổi đầy lên, hắn nghiến răng hạ lệnh rút lui. Đoàn tàu chiến màu đỏ bỗng dưng đồng loạt chuyển hướng, chạy sang một hướng khác, phía sau lại có một đoàn tàu chiến đuổi theo.
Hoàng Ưng vừa nhìn bảng tín hiệu vừa thắc mắc, liền quay sang Hồng Ưng bên cạnh: -Tên Chấn Phong đó không đuổi theo chúng ta sao? Lại còn chạy như vịt nữa?
Sở Ngạo bạc thần khẽ nhếch lên, đứng dậy bế Di Thiên đi vào phòng ngủ. Hồng Ưng liếc mắt nhìn Hoàng Ưng thập phần khinh thường, người anh em, chúng ta thực sự là đồng đội chứ? Hoàng Ưng nhìn ra thái độ của y, đầu óc càng ngày càng mơ hồ. Hắc Ưng không nỡ nhìn biểu cảm ù ù cạc cạc của Hoàng Ưng, liền tới vỗ vai y, giọng đầy vẻ "mẹ hiền": -Lúc hạ lệnh cho hai người nhảy xuống cứu phu nhân, lão đại đã sai Lam Ưng gọi điện đến cho lũ cớm.
Hoàng Ưng chăm chú nghe tiếp, y có thể hiểu là bọn Chấn Phong bị cớm đuổi theo rồi, nhưng là...Lam Ưng đã nói với chúng như thế nào chứ?
- Huhu! Mấy anh ơi, ở...có cướp biển, bọn chúng sơn tàu màu đỏ trông thật đáng sợ a~~~-Bạn trẻ Lam Ưng rất có lòng từ bi mà diễn lại cho Hoàng Ưng biết.
Hoàng Ưng "...."
Lão đại, ngài có thể đem theo "đạo đức nghề nghiệp" trước khi đi đánh nhau không?
Quá bỉ ổi rồi!!!
Mặc kệ, dù sao lịch đánh nhau giao hữu cũng là tuần sau. Tới đó rồi thù mới gộp thù cũ giải quyết một lần luôn đi.
...
Di Thiên sau khi tỉnh lại ngày hôm sau, cô đã được đưa về biệt thự của mình, Tử Duệ cùng Hoàng Dực cũng xuất hiện ở nhà cô. Hoàng Dực vừa thấy cô tỉnh lại đã lao vào ôm chặt còn khóc lóc nức nở, Tử Duệ chậm chân hơn một bước đã mất vị trí êm ái trong người Di Thiên nên đã bắn ra tia phẫn nộ, xách Hoàng Dực lên ném ra chỗ khác, còn bản thân mình thì chui tọt vào lòng cô khóc lóc thảm thiết.
WTF!!!Hai cái thằng trời đánh, bà đây còn chưa có chết đâu!!!
Hoàng Dực đang khóc thì bị một trận choáng váng, đến khi bừng tỉnh thì đã ngồi yên vị trên sô pha, nước mắt lưng tròng nhìn Tử Duệ đang vùi đầu vào ngực Di Thiên mà khóc, lâu lâu còn ném cho y một ánh mắt hả hê. Hoàng Dực tức đến run người, ánh mắt khẽ chuyển, chạy vội ra ngoài. Ngay tức khắc, Mục Hàn Dương từ đâu bay đến nơi đây, vọt tới nắm Tử Duệ lôi ra khỏi người Di Thiên nhưng không kịp, Sở Ngạo đứng tựa người vào cửa tựa tiếu phi tiếu nhìn Tử Duệ còn đang lôi kéo phần ngực Di Thiên.
- Bố...
Tử Duệ dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà đu lên người Mục Hàn Dương, tỏ vẻ y cái gì cũng không làm, cái gì cũng không biết...
- 4 tháng.
Sở Ngạo trước khi quay lưng đi môi mỏng phun ra một câu, người khác không hiểu chứ Mục Hàn Dương y rất rõ ràng, ý của hắn bảo "4 tháng không được cho Tử Duệ đến gần Di Thiên nửa bước!!!"
Tử Duệ đáng thương...
Di Thiên sau khi thu xếp bản thân ổn thỏa, đi xuống dưới lầu, vừa đặt mông ngồi xuống thì đã nghe Sở Ngạo mở miệng hỏi cô: -Em sẽ tham gia chứ?
Di Thiên liếc nhìn sơ đồ cùng chiến lược đấu với bang Thiên Hổ để trên bàn, tức khắc hiểu ý của hắn, liền vui vẻ gật đầu. Thiên Hổ chắc chắn sẽ có Tôn Điệp Hạ, mà có Tôn Điệp Hạ chắc chắn sẽ rất vui nha. Không biết nam nhân thần bí kia xuất hiện chưa nhỉ? Cô cũng muốn diện kiến dung nhan của hắn một lần.
Cứ nghĩ sẽ an ổn mà chuẩn bị cho cuộc đấu, thật không ngờ một món quà từ trên trời rơi xuống nện thẳng vào đầu cô một trận choáng váng, cuối tuần này, Quách Hùng mời tất cả người quen đi tiệc kết hôn của lão cùng Minh Nguyệt, đương nhiên cô không thể thiếu mà Chấn Phong cũng không. Hơn thế nữa thông qua việc này, lão muốn khẳng định mối quan hệ giữa lão với Chấn Phong, không thể để Hạ Minh gây sức ép ở LD nữa, lại còn muốn tỏ rõ quan hệ "mẹ-con" của Minh Nguyệt với Di Thiên, hi vọng Di Thiên suy nghĩ kĩ lại mà giao một chút mặt mũi ở LD cho bà ta cùng Quách Hùng.
Tính kế hay thật. Ông ta mà về quá khứ không chừng được làm quân sư chứ chẳng đùa!!!
...
- Chẳng lẽ em định đứng nhìn lão thực hiện được gian kế sao?
Vân Trà đương nhiên cũng được mời tham dự, cô lại đến thành phố A sớm mấy ngày để đi chơi với Di Thiên, sẵn tiện chăm sóc cho Từ Thịnh luôn một thể. Hôm nay Vân Trà mời Di Thiên ra quán nước sang trọng nổi tiếng để hai chị em có thời gian tâm sự một chút, cô cũng đã cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, giờ nghe Di Thiên nói ra quan điểm của mình càng thấy hợp lí hơn nữa.
- Giờ em làm được gì đây chứ?
Di Thiên thở dài, thiệp mời cũng đã phát ra rồi, cô cũng không phải thần thánh hay siêu trộm gì gì đó ra tay với từng người được. Vân Trà cũng không có biện pháp, đành nói sang chuyện khác, dù sao binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, có gì mà phải sợ.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên Vân Trà biến sắc, chỉ tay ra phía sau Di Thiên: -Em xem!
Di Thiên ngạc nhiên quay đầu ra phía sau, trợn mắt há mồm nhìn hai người đang đi bên kia đường. Gì? Đó chẳng phải trung tâm của bữa tiệc sắp tới, Minh Nguyệt sao? Bà ta đang đi cùng ai vậy?
- Đó đâu phải là Quách Hùng!
Vân Trà thập phần khẳng định, tuy ở xa không nhìn rõ nhưng cô chắc chắn 100% đó không phải là Quách Hùng. Di Thiên trầm mặc, bà ta vậy mà dám đi nɠɵạı ŧìиɦ trước ngày cưới? Hai người đó rõ ràng là đi tới khách sạn phía trước, còn có gì chối cãi? Nhưng mà bình thường chẳng phải bà ta rất kín đáo trong mấy vụ này à? Sao bây giờ lộ liễu vậy? Hay là sắp vào "tù hôn nhân" rồi cho nên ăn chơi cho đã rồi tính sau?
- Nhìn lão ta có vẻ còn già hơn Quách Hùng nữa. Bà ta khẩu vị cũng thật đặc biệt!
Vân Trà cười khẩy, giọng nói nồng đậm vẻ mỉa mai. Di Thiên ánh mắt chuyển một vòng, sau lại nở nụ cười thật đủ con mịa nó đê tiện, quay sang Vân Trà đôi mắt nai con chớp chớp: -Vân Trà, chị cao bao nhiêu vậy?
Vân Trà nhìn điệu bộ kia của Di Thiên thì đổ một trận mồ hôi lạnh, cô có cảm giác mình bị tính kế, hơn nữa sắp có hồ sâu đang chờ cô nhảy vào
- 1,78m. Chi vậy?
Di Thiên cười hắc hắc. Xem ra sắp có trò vui rồi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.