Chương 42: Cẩu huyết ba ngàn thước
Tịch Lãnh Vô Thường
06/08/2022
Chấn Phong bây giờ mới sâu sắc cảm nhận được thế nào gọi là "khinh địch", hắn hiện tại tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, tình thế với hắn thập phần bất lợi.
Nhưng là Hồng Ưng sau khi khai đao vài phát súng liền biến mất cũng không đến mức ép Chấn Phong vào đường cùng. Lão đại đã có lời căn dặn phải để cho hắn một con đường sống, phải trải qua cảm giác thất bại mới có thể trưởng thành, Chấn Phong sau này sẽ là một đối thủ mạnh, mà Sở Ngạo luôn muốn tự tay gϊếŧ chết những loại người mạnh mẽ này.
Chấn Phong trong xe đang thầm tự trách mình, nhiều hơn là cảm giác không cam lòng, hắn trước giờ chỉ có toàn thắng không hề có thảm bại. Người gài bẫy hắn đến tột cùng là ai? Kế hoạch này phải nói là được vạch ra rất tỉ mỉ, không chừa cho hắn đường lui, giống như nắm bắt hết mọi thứ sắp diễn ra vậy. Sẽ là ai đây? Nam nhân đeo mặt nạ? Cũng có thể. Lũ hắc bang kia? Không loại trừ khả năng này. Nhưng vì lí do gì?
Đúng lúc này ánh mắt Chấn Phong chợt lóe lên, không chậm trễ hạ lệnh quay đầu xe trở về biệt thự, hắn không tin không thể lật ngược ván cờ. Di Thiên đứng ở bến cảng, nhìn người nhà họ Tống an ổn lên chiến hạm của "Địa Ưng Bang", cô rất có xúc động muốn khóc.
Đây mới gọi là đại gia chân chính a!! Di Thiên thật muốn có cảm giác ôm đùi đại gia quá đi.
Tử Duệ đứng bên cạnh, một bộ dáng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng không nhịn được, đánh bạo mở miệng: -Di Thiên này. Bọn họ muốn mang người đi đâu vậy?
Tuy y tin lời Di Thiên sẽ mang người nhà họ tới nơi an toàn nhưng không hề nói bọn họ sẽ lên chiến hạm của mafia nha!!
Tử Duệ càng khẳng định Di Thiên tuyệt đối ẩn chứa bí mật nào đó, một cô gái còn trẻ mà lại có quan hệ với một băng đảng hắc đạo hùng mạnh, hơn nữa đây là bến cảng dành cho quân đội mà họ có thể hiên ngang giông buồm như vậy, đây là loại thế lực khủng bố gì vậy hả???
Di Thiên ném cho y một ánh mắt khinh bỉ không chút che giấu, thật là lên thuyền rồi mới hỏi là đi đâu có hơi trễ không?
- Chẳng phải họ Tống chủ lực là trên đất Đài Loan sao? Đương nhiên là đưa đến Đài Loan rồi!
Tử Duệ bất giác nhích xa cô ra một chút, phóng một đạo ánh mắt như nhìn thấy quỷ cho Di Thiên: -Làm sao cô biết được?
Di Thiên từ chối cho ý kiến, không lẽ nói cho y biết là mình đọc tiểu thuyết nên biết sao?
Tử Duệ càng nhìn cô càng hoảng sợ, giọng nói cũng có phần run run: -Di Thiên này, tôi...tôi thật sự rất thắc mắc. Hình như cô biết rất nhiều chuyện thì phải.
Y để ý thấy hình như Di Thiên có gì đó rất lạ, từ chuyện nhà y có buổi tiệc, y chưa từng nói với ai, đến chuyện Chấn Phong sẽ tấn công vào lúc này. Làm sao cô ấy biết được, sẽ không bị quỷ ám chứ???
Di Thiên nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tử Duệ thiếu chút nữa là bật cười, được rồi, cô thừa nhận trêu chọc y rất thú vị, liền không nhịn được mở giọng: -Nếu tôi nói tôi có khả năng nhìn trước được tương lai, anh sẽ tin chứ?
Một câu nói thôi thành công khiến Tử Duệ lùi càng xa, khuôn mặt nhìn cô càng lúc càng vặn vẹo.
Không để ý đến Tử Duệ nữa, Di Thiên lại quay về trạng thái đề phòng lúc đầu, Chấn Phong tại sao không đuổi tới chứ? Hồng Ưng trở lại cũng lâu rồi cơ mà? Cô cứ có cảm giác bất an, Di Thiên tự kiểm điểm lại xem cô có bỏ qua điều gì không?
Chiến hạm của "Địa Ưng Bang" đã rời bến, Di Thiên không hiểu sao Tử Duệ sống chết đòi ở lại, sau một hồi khuyên nhủ, Di Thiên bất lực đành để y thuận theo ý mình đi.
Một đoàn xe màu đen dừng lại ngay bến cảng, trước mặt mọi người, Chấn Phong mở cửa xe hiên ngang bước xuống, đám Hồng Ưng thấy hắn, không hẹn cùng nhau tiến lên đứng bên cạnh Di Thiên cùng Tử Duệ, ý muốn bảo hộ không cần nói.
X từ đằng xa đã thấy mọi chuyện, bạc thần khẽ nhếch lên. Có vẻ sắp có chuyện vui rồi đây!!
Chấn Phong thấy cảnh tượng như vậy cũng không nao núng, hắn ngước mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Tử Duệ, không nhanh không chạm phun ra một câu: -Ấn kí ở đâu?
Di Thiên nghe hắn hỏi như vậy không khỏi sửng sốt, thái độ tự tin này là thế nào? Không lẽ hắn không biết với tình hình trước mắt này, chiến thắng là điều không thể sao?
Tử Duệ đáp trả hắn không chút do dự: -Tôi làm sao phải đưa cho anh?
Chấn Phong khẽ cười, đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt mà.
Di Thiên lập tức lạnh sống lưng, cảm giác không ổn nhanh chóng ập tới. Tại sao hắn lại tự tin như vậy? Nghĩ nghĩ một lúc, một tia nghi hoặc nhanh chóng xẹt qua đầu cô. Chết tiệt! Không thể nào! Chấn Phong nhìn ra khuôn mặt " không thể tin được" của Di Thiên, thầm khen ngợi một câu "thông minh thật".
Từ phía sau, bọn đàn em của hắn lôi một người từ trong xe ra, sau khi nhìn rõ người nọ là ai, Tử Duệ há hốc mồm. Vân Trà!! Lúc nãy cô ấy phải ở lại vì buổi tiệc. Thật không ai nghĩ đến...
Di Thiên nhìn khuôn mặt đắc thắng của hắn, không nhịn được khinh bỉ: -Thật không ngờ Âu Dương lão đại cũng có lúc giở thủ đoạn đê hèn này!
Chấn Phong mặt không biến sắc nhìn cô "Cám ơn đã khen! Nhưng là trên chiến trường thì không có gì là đê tiện". Đàn em giơ họng súng bên thái dương của Vân Trà, giống như chỉ cần một động tác nhẹ nhàng của y cũng đủ để kết liễu mạng sống của cô vậy.
Di Thiên rủa mình hàng vạn lần, là cô quá sơ sót.
Chấn Phong tự đắc nhìn Tử Duệ như nhìn một con kiến, giọng nói mang theo chút không kiên nhẫn: -Đã biết tình trạng của mình rồi chứ? Mau giao ấn kí ra.
Bọn Hồng Ưng phía sau tuy rất phấn khích nhưng không có chỉ thị không thể tự ý hành động, lão đại chỉ căn dặn bọn họ giúp đỡ nhà họ Tống an toàn rời khỏi đây, những thứ khác không cần quan tâm, bọn họ cũng không phải hạng người tốt đẹp gì. Cho nên đối với tình cảnh trước mắt họ không mảy may dao động.
Mắt Di Thiên đảo một vòng, hướng Tử Duệ ra lệnh: -Anh mau đưa ấn kí cho tôi.
Tử Duệ nhìn cô đầy nghi hoặc nhưng bắt gặp ánh mắt kiên định đó liền không nói hai lời giao ấn kí ra. Di Thiên tay cầm ấn kí, tiến từng bước từng bước về phía Chấn Phong. Mỗi bước chân của cô hệt như tiếng chuông cảnh báo, làm tất cả mọi người phải đề phòng.
Chấn Phong giờ đã bắt đầu nghi ngờ thực lực của Di Thiên, hắn tuy không có biểu cảm gì nhưng trong lòng đang cảnh giác cao độ. Bọn Hồng Ưng phía sau đồng dạng nhìn chằm chằm Di Thiên, chỉ sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu cô gặp chuyện, bọn họ làm sao ăn nói với lão đại. X ban đầu còn đứng ở xa xa không biết từ lúc nào hắn đã đứng sau lưng Tử Duệ.
Di Thiên bây giờ đã đứng trước mặt Chấn Phong, ngay lúc tay hắn định chạm vào tay cô thì Di Thiên bật cười. Tiếng cười này làm Chấn Phong cảnh giác, lập tức phản xạ tránh sang một bên. Hắn trăm ngàn lần không ngờ tới mục đích của Di Thiên thật sự chỉ là làm hắn phản xạ như vậy, trước khi mọi người kịp thấy chuyện gì xảy ra, Di Thiên dùng tốc độ nhanh nhất đưa tay ngang hông, ném ra thứ gì đó.
Chấn Phong giật mình quay về phía sau liền thấy những thuộc hạ của hắn bao vây Vân Trà đồng loạt ngã xuống. Những người còn lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều ngạc nhiên, nhất là Tử Duệ, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Di Thiên nhân lúc mọi người còn sững người, lao nhanh về phía Vân Trà đang bị trói đằng kia, tuy là những tên kia đã ngã xuống, nhưng là tên đang trực tiếp chỉa súng vào đầu Vân Trà vẫn còn nguyên vẹn đứng đó. Di Thiên có chút kinh ngạc, y thế mà lại né được sát chiêu của cô. Phải biết tránh được ám khi của Di Thiên cô cũng không có bao nhiêu người.
Đối mặt với tên đàn em đó, Di Thiên bật người lên, định sẽ nhắm vào cây súng kia mà đá tới, không biết chuyện gì xảy ra, Di Thiên đình chỉ động tác, chỉ đứng đó trơ mắt nhìn chằm chằm vào y.
Không phải chứ!! Tình tiết cẩu huyết thế này mà cũng xảy ra sao?
Nhưng là Hồng Ưng sau khi khai đao vài phát súng liền biến mất cũng không đến mức ép Chấn Phong vào đường cùng. Lão đại đã có lời căn dặn phải để cho hắn một con đường sống, phải trải qua cảm giác thất bại mới có thể trưởng thành, Chấn Phong sau này sẽ là một đối thủ mạnh, mà Sở Ngạo luôn muốn tự tay gϊếŧ chết những loại người mạnh mẽ này.
Chấn Phong trong xe đang thầm tự trách mình, nhiều hơn là cảm giác không cam lòng, hắn trước giờ chỉ có toàn thắng không hề có thảm bại. Người gài bẫy hắn đến tột cùng là ai? Kế hoạch này phải nói là được vạch ra rất tỉ mỉ, không chừa cho hắn đường lui, giống như nắm bắt hết mọi thứ sắp diễn ra vậy. Sẽ là ai đây? Nam nhân đeo mặt nạ? Cũng có thể. Lũ hắc bang kia? Không loại trừ khả năng này. Nhưng vì lí do gì?
Đúng lúc này ánh mắt Chấn Phong chợt lóe lên, không chậm trễ hạ lệnh quay đầu xe trở về biệt thự, hắn không tin không thể lật ngược ván cờ. Di Thiên đứng ở bến cảng, nhìn người nhà họ Tống an ổn lên chiến hạm của "Địa Ưng Bang", cô rất có xúc động muốn khóc.
Đây mới gọi là đại gia chân chính a!! Di Thiên thật muốn có cảm giác ôm đùi đại gia quá đi.
Tử Duệ đứng bên cạnh, một bộ dáng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng không nhịn được, đánh bạo mở miệng: -Di Thiên này. Bọn họ muốn mang người đi đâu vậy?
Tuy y tin lời Di Thiên sẽ mang người nhà họ tới nơi an toàn nhưng không hề nói bọn họ sẽ lên chiến hạm của mafia nha!!
Tử Duệ càng khẳng định Di Thiên tuyệt đối ẩn chứa bí mật nào đó, một cô gái còn trẻ mà lại có quan hệ với một băng đảng hắc đạo hùng mạnh, hơn nữa đây là bến cảng dành cho quân đội mà họ có thể hiên ngang giông buồm như vậy, đây là loại thế lực khủng bố gì vậy hả???
Di Thiên ném cho y một ánh mắt khinh bỉ không chút che giấu, thật là lên thuyền rồi mới hỏi là đi đâu có hơi trễ không?
- Chẳng phải họ Tống chủ lực là trên đất Đài Loan sao? Đương nhiên là đưa đến Đài Loan rồi!
Tử Duệ bất giác nhích xa cô ra một chút, phóng một đạo ánh mắt như nhìn thấy quỷ cho Di Thiên: -Làm sao cô biết được?
Di Thiên từ chối cho ý kiến, không lẽ nói cho y biết là mình đọc tiểu thuyết nên biết sao?
Tử Duệ càng nhìn cô càng hoảng sợ, giọng nói cũng có phần run run: -Di Thiên này, tôi...tôi thật sự rất thắc mắc. Hình như cô biết rất nhiều chuyện thì phải.
Y để ý thấy hình như Di Thiên có gì đó rất lạ, từ chuyện nhà y có buổi tiệc, y chưa từng nói với ai, đến chuyện Chấn Phong sẽ tấn công vào lúc này. Làm sao cô ấy biết được, sẽ không bị quỷ ám chứ???
Di Thiên nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tử Duệ thiếu chút nữa là bật cười, được rồi, cô thừa nhận trêu chọc y rất thú vị, liền không nhịn được mở giọng: -Nếu tôi nói tôi có khả năng nhìn trước được tương lai, anh sẽ tin chứ?
Một câu nói thôi thành công khiến Tử Duệ lùi càng xa, khuôn mặt nhìn cô càng lúc càng vặn vẹo.
Không để ý đến Tử Duệ nữa, Di Thiên lại quay về trạng thái đề phòng lúc đầu, Chấn Phong tại sao không đuổi tới chứ? Hồng Ưng trở lại cũng lâu rồi cơ mà? Cô cứ có cảm giác bất an, Di Thiên tự kiểm điểm lại xem cô có bỏ qua điều gì không?
Chiến hạm của "Địa Ưng Bang" đã rời bến, Di Thiên không hiểu sao Tử Duệ sống chết đòi ở lại, sau một hồi khuyên nhủ, Di Thiên bất lực đành để y thuận theo ý mình đi.
Một đoàn xe màu đen dừng lại ngay bến cảng, trước mặt mọi người, Chấn Phong mở cửa xe hiên ngang bước xuống, đám Hồng Ưng thấy hắn, không hẹn cùng nhau tiến lên đứng bên cạnh Di Thiên cùng Tử Duệ, ý muốn bảo hộ không cần nói.
X từ đằng xa đã thấy mọi chuyện, bạc thần khẽ nhếch lên. Có vẻ sắp có chuyện vui rồi đây!!
Chấn Phong thấy cảnh tượng như vậy cũng không nao núng, hắn ngước mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Tử Duệ, không nhanh không chạm phun ra một câu: -Ấn kí ở đâu?
Di Thiên nghe hắn hỏi như vậy không khỏi sửng sốt, thái độ tự tin này là thế nào? Không lẽ hắn không biết với tình hình trước mắt này, chiến thắng là điều không thể sao?
Tử Duệ đáp trả hắn không chút do dự: -Tôi làm sao phải đưa cho anh?
Chấn Phong khẽ cười, đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt mà.
Di Thiên lập tức lạnh sống lưng, cảm giác không ổn nhanh chóng ập tới. Tại sao hắn lại tự tin như vậy? Nghĩ nghĩ một lúc, một tia nghi hoặc nhanh chóng xẹt qua đầu cô. Chết tiệt! Không thể nào! Chấn Phong nhìn ra khuôn mặt " không thể tin được" của Di Thiên, thầm khen ngợi một câu "thông minh thật".
Từ phía sau, bọn đàn em của hắn lôi một người từ trong xe ra, sau khi nhìn rõ người nọ là ai, Tử Duệ há hốc mồm. Vân Trà!! Lúc nãy cô ấy phải ở lại vì buổi tiệc. Thật không ai nghĩ đến...
Di Thiên nhìn khuôn mặt đắc thắng của hắn, không nhịn được khinh bỉ: -Thật không ngờ Âu Dương lão đại cũng có lúc giở thủ đoạn đê hèn này!
Chấn Phong mặt không biến sắc nhìn cô "Cám ơn đã khen! Nhưng là trên chiến trường thì không có gì là đê tiện". Đàn em giơ họng súng bên thái dương của Vân Trà, giống như chỉ cần một động tác nhẹ nhàng của y cũng đủ để kết liễu mạng sống của cô vậy.
Di Thiên rủa mình hàng vạn lần, là cô quá sơ sót.
Chấn Phong tự đắc nhìn Tử Duệ như nhìn một con kiến, giọng nói mang theo chút không kiên nhẫn: -Đã biết tình trạng của mình rồi chứ? Mau giao ấn kí ra.
Bọn Hồng Ưng phía sau tuy rất phấn khích nhưng không có chỉ thị không thể tự ý hành động, lão đại chỉ căn dặn bọn họ giúp đỡ nhà họ Tống an toàn rời khỏi đây, những thứ khác không cần quan tâm, bọn họ cũng không phải hạng người tốt đẹp gì. Cho nên đối với tình cảnh trước mắt họ không mảy may dao động.
Mắt Di Thiên đảo một vòng, hướng Tử Duệ ra lệnh: -Anh mau đưa ấn kí cho tôi.
Tử Duệ nhìn cô đầy nghi hoặc nhưng bắt gặp ánh mắt kiên định đó liền không nói hai lời giao ấn kí ra. Di Thiên tay cầm ấn kí, tiến từng bước từng bước về phía Chấn Phong. Mỗi bước chân của cô hệt như tiếng chuông cảnh báo, làm tất cả mọi người phải đề phòng.
Chấn Phong giờ đã bắt đầu nghi ngờ thực lực của Di Thiên, hắn tuy không có biểu cảm gì nhưng trong lòng đang cảnh giác cao độ. Bọn Hồng Ưng phía sau đồng dạng nhìn chằm chằm Di Thiên, chỉ sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu cô gặp chuyện, bọn họ làm sao ăn nói với lão đại. X ban đầu còn đứng ở xa xa không biết từ lúc nào hắn đã đứng sau lưng Tử Duệ.
Di Thiên bây giờ đã đứng trước mặt Chấn Phong, ngay lúc tay hắn định chạm vào tay cô thì Di Thiên bật cười. Tiếng cười này làm Chấn Phong cảnh giác, lập tức phản xạ tránh sang một bên. Hắn trăm ngàn lần không ngờ tới mục đích của Di Thiên thật sự chỉ là làm hắn phản xạ như vậy, trước khi mọi người kịp thấy chuyện gì xảy ra, Di Thiên dùng tốc độ nhanh nhất đưa tay ngang hông, ném ra thứ gì đó.
Chấn Phong giật mình quay về phía sau liền thấy những thuộc hạ của hắn bao vây Vân Trà đồng loạt ngã xuống. Những người còn lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều ngạc nhiên, nhất là Tử Duệ, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Di Thiên nhân lúc mọi người còn sững người, lao nhanh về phía Vân Trà đang bị trói đằng kia, tuy là những tên kia đã ngã xuống, nhưng là tên đang trực tiếp chỉa súng vào đầu Vân Trà vẫn còn nguyên vẹn đứng đó. Di Thiên có chút kinh ngạc, y thế mà lại né được sát chiêu của cô. Phải biết tránh được ám khi của Di Thiên cô cũng không có bao nhiêu người.
Đối mặt với tên đàn em đó, Di Thiên bật người lên, định sẽ nhắm vào cây súng kia mà đá tới, không biết chuyện gì xảy ra, Di Thiên đình chỉ động tác, chỉ đứng đó trơ mắt nhìn chằm chằm vào y.
Không phải chứ!! Tình tiết cẩu huyết thế này mà cũng xảy ra sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.