Chương 43: Trốn thoát
Tịch Lãnh Vô Thường
06/08/2022
Chấn Phong lập tức áp dụng công thức "tranh thủ hơn cao thủ", nhân lúc Di Thiên còn đang bất động thanh sắc thừa cơ đánh tới, hắn định bụng đem Di Thiên quật ngã trước rồi một phát súng kết liễu đời cô. Di Thiên hiển nhiên trở tay không kịp, âm thầm tính toán tốc độ Chấn Phong lao tới. Không xong!! Bất kể dù cô có tránh đường nào đi chăng nữa, kết quả chỉ có một, chỉ là bị thương nhiều hay ít thôi.
Hoàng Ưng thấy Chấn Phong vừa động, thân mình lập tức lao tới, nhưng do khoảng cách quá xa y có làm gì cũng vô ích, dù biết vậy nhưng vẫn phản xạ không điều kiện, hi vọng có thể cứu vãn tình thế.
Thanh âm va chạm vang lên rất rõ ràng, nhưng cảnh tượng trước mắt có chút ngoài dự kiến của mọi người. X không biết từ lúc nào áp sát, thản nhiên chặn đứng đòn tấn công của Chấn Phong thậm chí bẻ tay quật ngã hắn, Chấn Phong còn chưa kịp đứng vững, một thứ gì đó lạnh lạnh chỉa vào sau gáy.
Hoàng Ưng nhìn hình ảnh trước mắt, y còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra liền kết thúc như vậy. Tay lập tức thò xuống ngang hông. "Chết tiệt! Súng của mình!! Tên đó từ khi nào..." y thầm mắng.
Hoàng Ưng trợn mắt, không thể tin nhìn nam nhân đeo mặt nạ đằng trước. Thôi rồi, lão đại- ngài là gặp phải kình địch to bự!!
Chấn Phong không có bất cứ động tác nào chỉ lẳng lặng nhìn X bằng đôi mắt không chút độ ấm. Hắn cư nhiên bỏ qua hành động uy hϊếp của X, hắn dù có hàng ngàn tên địch trước mặt cũng không thèm hừ lấy một tiếng chứ đừng nói gì chuyện cỏn con này.
Di Thiên nhìn thân ảnh cao lớn đứng trước mặt, không nhịn được mở miệng: -Cảm ơn!
X không thèm liếc nhìn cô một cái, giọng nói phía dưới mặt nạ lạnh băng mang theo một chút đè nén: -Tại sao lại thất thần?
Di Thiên nghe hắn hỏi vậy có chút ngạc nhiên, sau đó cô "a" một tiếng, bĩu môi hướng tên đàn em lúc nãy, giọng điệu thập phần khinh bỉ: -Từ lão đại, anh diễn xuất như thần vậy hiển nhiên đang rất tự đắc đi.
Cô vừa nói xong, mọi người đồng loạt hít khí, chuyện này có hơi...
Tên đàn em hiển nhiên cũng nghe không sót một chứ, liền bỏ tay đang uy hϊếp Vân Trà xuống, trước sự chứng kiến của đôi bên hai họ, rất tự nhiên bỏ đi khăn bịt mặt. Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ quen thuộc lập tức lộ ra, Từ Thịnh rất tự nhiên đáp trả Di Thiên:
- Chẳng phải là cô đưa tôi lên sàn diễn sao?
Di Thiên liếc mắt khinh thường, quay mặt sang chỗ khác.
Đáng thương bạn nhỏ Tử Duệ bị kinh sợ, nhìn tình huống trước mặt, y thật sự chẳng hiểu gì cả, tại sao mọi chuyện biến thành như vậy? Y bi tráng cảm nhận, đối đầu với những tinh anh này, đầu óc của y một chút cũng không đủ dùng, phải tăng cường hấp phụ óc chó mới được. Nếu không bằng trí tuệ hệt như đường thẳng này, Tử Duệ cũng có ngày đến một mẩu xương cũng không còn a.
- Chuyện này là sao? – Hồng Ưng thắc mắc lớn tiếng hỏi.
Từ Thịnh mắt thấy Di Thiên đang có tâm tình nhìn mây bây, hiển nhiên không có ý định giải thích mọi chuyện. Hắn liền thở dài, chống lại vô số ánh mắt của " thẩm phán" nuốt nước bọt trả lời: -Mấy ngày trước, Di Thiên có gọi điện cầu tôi giúp đỡ. Cô ấy muốn tôi giả dạng làm đàn em của Chấn Phong. Di Thiên rất tự tin nói rằng: "Thế nào cũng có chuyện xảy ra, anh cứ yên tâm làm anh hùng vào phút chót đi!"
Nói đến câu cuối hắn còn cố ý lên giọng, một bộ dáng bất đắc dĩ.
Mọi người sửng sốt, đồng loạt ánh mắt bắn về phía Di Thiên tới tấp. Cô né trái né phải không thành liền ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng: -Tôi chỉ sợ vạn nhất có chuyện, chỉ là tìm cho mình một đường lui thôi mà!! Trong luật pháp cũng không có ghi là phạm tội, mấy người nhìn tôi như vậy làm gì?
Di Thiên ai oán nói, thật ra Từ Thịnh chỉ là quân dự bị phòng tình huống xấu nhất xảy ra, hắn có thể giúp cô báo cáo chặn sự tấn công của Chấn Phong, nhưng cuộc sống thật không lường trước điều gì, ai mà biết Từ Thịnh trực tiếp là người uy hϊếp Vân Trà, thành nhân vật tỏa sáng nhất đêm nay chứ!!
Mọi người vẫn như cũ nhìn cô chằm chằm, chỉ là mỗi người mang tâm trạng khác nhau thôi. Bọn Hồng Ưng nhìn cô đầy phức tạp "Bọn hắn cứ nghĩ chỉ có vài người tham gia vào kế hoạch lần này, không ngờ Di Thiên còn xuất ra chiêu chí mạng như vậy? Phu nhân thật sự quá đáng sợ!!"
Bạn trẻ Tử Duệ điệu bộ chân chó, hai mắt phát sáng, một bộ dáng sùng bái –ing " Thật sự không ngờ a! Di Thiên mà đi theo con đường quân đội, cô chắc chắn là một vị tướng tài ba".
X phần lớn là ngạc nhiên nhưng hắn có chút tức giận, hắn không thể tin được cô có thể qua mặt tất cả mọi người ở đây, kể cả hắn. Nhưng là không thể không công nhận, cô là người "rất biết cách đánh giặc" đấy. Chấn Phong sâu trong đôi mắt không gợn sóng đó là thất vọng, bây giờ hắn đã thua triệt để, bại trận hoàn toàn dưới tay Di Thiên, không thể nào ngờ cô ta lại tính kế hắn từ mấy ngày trước, kế hoạch này rất đáng ngưỡng mộ.
Cởi trói cho Vân Trà, Di Thiên thầm thở phào, xem ra lần này cô đại thành công rồi. Ném một ánh mắt tán dương qua cho Từ Thịnh, thật sự phải cảm ơn hắn lần này, hắn dám một mình trà trộn vào quân của Chấn Phong, thật sự làm cô bội phục. Nhưng là vì sao hắn lại liều mình như vậy? Lúc đó hắn có thể từ chối cô cơ mà??
Đột nhiên có một tên đàn em của Chấn Phong chạy từ đằng xa tới, thở gấp, giọng điệu hoảng loạn: -Lão đại, có...có quân đội... đang đến!!!
- Cái gì?
Sao hôm này xảy ra nhiều chuyện ngoài dự liệu như vậy? Mọi người đều ngạc nhiên ra mặt, Di Thiên trừng mắt, sao cô lại quên chỗ này là bến cảng của quân đội quốc gia chứ?
Bọn Hồng Ưng rất bình tĩnh, hướng mọi người nói: -Bên này!
Tử Duệ quay lại liền thấy nhiều chiến hạm đã chờ sẵn từ bao giờ, y lại càng thêm kinh ngạc, chuyện này mà bọn họ cũng đoán trước được? Mẹ nó! Y phải về gia tăng hàng phòng thủ của trái tim yếu ớt của mình mới có đủ nghị lực để tiếp xúc với đám quái vật lai quái thú này!!!
Bọn Hồng Ưng liếc mắt trao đổi thông tin: "Lão đại quả nhiên dự liệu như thần!!".
X không tốn thêm thời gian dư thừa nào, liền thu tay về, trực tiếp kéo Di Thiên về hướng chiến hạm, bỏ qua Chấn Phong một bên. Ở phía sau, Từ Thịnh theo phía sau Vân Trà, một bộ dáng muốn bảo hộ từ phía sau.
Di Thiên nhìn thấy cảnh này, mắt đảo một vòng, liền nở nụ cười hồ ly: "hay là....". Cô nghĩ nghĩ gì đó, bật cười một nụ cười tuyệt không lương thiện. X đi phía trước bỗng rùng mình " Hắn có nên cầu nguyện cho ai đó bị cô sắp tính kế không?".
Chiến hạm rời bến cảng liền nghe âm thanh hỗn loạn của xe chiến đấu, nơi họ vừa rời khỏi trở nên ồn ào, thậm chí nghe loáng thoáng tiếng bộ đàm nói chuyện, chắc hẳn là quân đội tới rồi.
Tử Duệ nhìn qua Di Thiên đầy phức tạp: -Chấn Phong hắn sẽ không sao chứ?
Di Thiên không nghĩ ngợi liền trả lời: -Hắn chắc chắc chắn sẽ thoát!!
Cái danh nam chủ không phải chưng cho đẹp, Di Thiên đã đọc hết tiểu thuyết, cô biết Chấn Phong cường đại như thế nào. Không phải nói diệt là diệt. Nhưng là...nếu Chấn Phong chết, tiểu thuyết sẽ kết thúc, cô có trở về được không?
Hoàng Ưng thấy Chấn Phong vừa động, thân mình lập tức lao tới, nhưng do khoảng cách quá xa y có làm gì cũng vô ích, dù biết vậy nhưng vẫn phản xạ không điều kiện, hi vọng có thể cứu vãn tình thế.
Thanh âm va chạm vang lên rất rõ ràng, nhưng cảnh tượng trước mắt có chút ngoài dự kiến của mọi người. X không biết từ lúc nào áp sát, thản nhiên chặn đứng đòn tấn công của Chấn Phong thậm chí bẻ tay quật ngã hắn, Chấn Phong còn chưa kịp đứng vững, một thứ gì đó lạnh lạnh chỉa vào sau gáy.
Hoàng Ưng nhìn hình ảnh trước mắt, y còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra liền kết thúc như vậy. Tay lập tức thò xuống ngang hông. "Chết tiệt! Súng của mình!! Tên đó từ khi nào..." y thầm mắng.
Hoàng Ưng trợn mắt, không thể tin nhìn nam nhân đeo mặt nạ đằng trước. Thôi rồi, lão đại- ngài là gặp phải kình địch to bự!!
Chấn Phong không có bất cứ động tác nào chỉ lẳng lặng nhìn X bằng đôi mắt không chút độ ấm. Hắn cư nhiên bỏ qua hành động uy hϊếp của X, hắn dù có hàng ngàn tên địch trước mặt cũng không thèm hừ lấy một tiếng chứ đừng nói gì chuyện cỏn con này.
Di Thiên nhìn thân ảnh cao lớn đứng trước mặt, không nhịn được mở miệng: -Cảm ơn!
X không thèm liếc nhìn cô một cái, giọng nói phía dưới mặt nạ lạnh băng mang theo một chút đè nén: -Tại sao lại thất thần?
Di Thiên nghe hắn hỏi vậy có chút ngạc nhiên, sau đó cô "a" một tiếng, bĩu môi hướng tên đàn em lúc nãy, giọng điệu thập phần khinh bỉ: -Từ lão đại, anh diễn xuất như thần vậy hiển nhiên đang rất tự đắc đi.
Cô vừa nói xong, mọi người đồng loạt hít khí, chuyện này có hơi...
Tên đàn em hiển nhiên cũng nghe không sót một chứ, liền bỏ tay đang uy hϊếp Vân Trà xuống, trước sự chứng kiến của đôi bên hai họ, rất tự nhiên bỏ đi khăn bịt mặt. Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ quen thuộc lập tức lộ ra, Từ Thịnh rất tự nhiên đáp trả Di Thiên:
- Chẳng phải là cô đưa tôi lên sàn diễn sao?
Di Thiên liếc mắt khinh thường, quay mặt sang chỗ khác.
Đáng thương bạn nhỏ Tử Duệ bị kinh sợ, nhìn tình huống trước mặt, y thật sự chẳng hiểu gì cả, tại sao mọi chuyện biến thành như vậy? Y bi tráng cảm nhận, đối đầu với những tinh anh này, đầu óc của y một chút cũng không đủ dùng, phải tăng cường hấp phụ óc chó mới được. Nếu không bằng trí tuệ hệt như đường thẳng này, Tử Duệ cũng có ngày đến một mẩu xương cũng không còn a.
- Chuyện này là sao? – Hồng Ưng thắc mắc lớn tiếng hỏi.
Từ Thịnh mắt thấy Di Thiên đang có tâm tình nhìn mây bây, hiển nhiên không có ý định giải thích mọi chuyện. Hắn liền thở dài, chống lại vô số ánh mắt của " thẩm phán" nuốt nước bọt trả lời: -Mấy ngày trước, Di Thiên có gọi điện cầu tôi giúp đỡ. Cô ấy muốn tôi giả dạng làm đàn em của Chấn Phong. Di Thiên rất tự tin nói rằng: "Thế nào cũng có chuyện xảy ra, anh cứ yên tâm làm anh hùng vào phút chót đi!"
Nói đến câu cuối hắn còn cố ý lên giọng, một bộ dáng bất đắc dĩ.
Mọi người sửng sốt, đồng loạt ánh mắt bắn về phía Di Thiên tới tấp. Cô né trái né phải không thành liền ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng: -Tôi chỉ sợ vạn nhất có chuyện, chỉ là tìm cho mình một đường lui thôi mà!! Trong luật pháp cũng không có ghi là phạm tội, mấy người nhìn tôi như vậy làm gì?
Di Thiên ai oán nói, thật ra Từ Thịnh chỉ là quân dự bị phòng tình huống xấu nhất xảy ra, hắn có thể giúp cô báo cáo chặn sự tấn công của Chấn Phong, nhưng cuộc sống thật không lường trước điều gì, ai mà biết Từ Thịnh trực tiếp là người uy hϊếp Vân Trà, thành nhân vật tỏa sáng nhất đêm nay chứ!!
Mọi người vẫn như cũ nhìn cô chằm chằm, chỉ là mỗi người mang tâm trạng khác nhau thôi. Bọn Hồng Ưng nhìn cô đầy phức tạp "Bọn hắn cứ nghĩ chỉ có vài người tham gia vào kế hoạch lần này, không ngờ Di Thiên còn xuất ra chiêu chí mạng như vậy? Phu nhân thật sự quá đáng sợ!!"
Bạn trẻ Tử Duệ điệu bộ chân chó, hai mắt phát sáng, một bộ dáng sùng bái –ing " Thật sự không ngờ a! Di Thiên mà đi theo con đường quân đội, cô chắc chắn là một vị tướng tài ba".
X phần lớn là ngạc nhiên nhưng hắn có chút tức giận, hắn không thể tin được cô có thể qua mặt tất cả mọi người ở đây, kể cả hắn. Nhưng là không thể không công nhận, cô là người "rất biết cách đánh giặc" đấy. Chấn Phong sâu trong đôi mắt không gợn sóng đó là thất vọng, bây giờ hắn đã thua triệt để, bại trận hoàn toàn dưới tay Di Thiên, không thể nào ngờ cô ta lại tính kế hắn từ mấy ngày trước, kế hoạch này rất đáng ngưỡng mộ.
Cởi trói cho Vân Trà, Di Thiên thầm thở phào, xem ra lần này cô đại thành công rồi. Ném một ánh mắt tán dương qua cho Từ Thịnh, thật sự phải cảm ơn hắn lần này, hắn dám một mình trà trộn vào quân của Chấn Phong, thật sự làm cô bội phục. Nhưng là vì sao hắn lại liều mình như vậy? Lúc đó hắn có thể từ chối cô cơ mà??
Đột nhiên có một tên đàn em của Chấn Phong chạy từ đằng xa tới, thở gấp, giọng điệu hoảng loạn: -Lão đại, có...có quân đội... đang đến!!!
- Cái gì?
Sao hôm này xảy ra nhiều chuyện ngoài dự liệu như vậy? Mọi người đều ngạc nhiên ra mặt, Di Thiên trừng mắt, sao cô lại quên chỗ này là bến cảng của quân đội quốc gia chứ?
Bọn Hồng Ưng rất bình tĩnh, hướng mọi người nói: -Bên này!
Tử Duệ quay lại liền thấy nhiều chiến hạm đã chờ sẵn từ bao giờ, y lại càng thêm kinh ngạc, chuyện này mà bọn họ cũng đoán trước được? Mẹ nó! Y phải về gia tăng hàng phòng thủ của trái tim yếu ớt của mình mới có đủ nghị lực để tiếp xúc với đám quái vật lai quái thú này!!!
Bọn Hồng Ưng liếc mắt trao đổi thông tin: "Lão đại quả nhiên dự liệu như thần!!".
X không tốn thêm thời gian dư thừa nào, liền thu tay về, trực tiếp kéo Di Thiên về hướng chiến hạm, bỏ qua Chấn Phong một bên. Ở phía sau, Từ Thịnh theo phía sau Vân Trà, một bộ dáng muốn bảo hộ từ phía sau.
Di Thiên nhìn thấy cảnh này, mắt đảo một vòng, liền nở nụ cười hồ ly: "hay là....". Cô nghĩ nghĩ gì đó, bật cười một nụ cười tuyệt không lương thiện. X đi phía trước bỗng rùng mình " Hắn có nên cầu nguyện cho ai đó bị cô sắp tính kế không?".
Chiến hạm rời bến cảng liền nghe âm thanh hỗn loạn của xe chiến đấu, nơi họ vừa rời khỏi trở nên ồn ào, thậm chí nghe loáng thoáng tiếng bộ đàm nói chuyện, chắc hẳn là quân đội tới rồi.
Tử Duệ nhìn qua Di Thiên đầy phức tạp: -Chấn Phong hắn sẽ không sao chứ?
Di Thiên không nghĩ ngợi liền trả lời: -Hắn chắc chắc chắn sẽ thoát!!
Cái danh nam chủ không phải chưng cho đẹp, Di Thiên đã đọc hết tiểu thuyết, cô biết Chấn Phong cường đại như thế nào. Không phải nói diệt là diệt. Nhưng là...nếu Chấn Phong chết, tiểu thuyết sẽ kết thúc, cô có trở về được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.