Chương 13: Bạn bè
Tịch Bát Gia Tử
15/05/2021
Edit: Vũ Quân
"Cậu cãi nhau với đại gia của cậu à?" Quý Tinh thật cẩn thận hỏi.
Sao cô lại biết hả? Bởi vì hai người này đã gần 3 ngày không nói chuyện.
Có khi Thẩm Nhĩ Nhu muốn đi lấy thêm nước, thấy Ôn Diễn Hàng đi ra ngoài lấy nước sẽ chờ anh trở về mới lại đi ra ngoài. Rất rõ ràng, Thẩm Nhĩ Nhu đang trốn tránh anh. Mà Ôn Diễn Hàng dường như cũng biết, cũng cố tình giữ khoảng cách với cô.
Thẩm Nhĩ Nhu trầm mặc, không biết nên nói với Quý Tinh như thế nào.
Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn cô không thể tiếp thu sự thay đổi của Ôn Diễn Hàng, trong lòng có một ít khúc mắc.
Nguyên nhân mấu chốt khiến cô muốn giữ khoảng cách với anh là do cô không muốn tiếp tục hãm sâu.
Cô chỉ là dựa vào cơ hội lần này muốn thay đổi một chút quan hệ của hai người.
Cô nhớ tới mục đích trọng sinh của mình, không muốn tổn thương anh, ngăn cản anh tự sát.
Hiện tại anh không có Diệp Băng Thanh uy hiếp, thành tích vẫn ổn định xếp số một, cũng sẽ không giẫm lên vết xe đổ, luẩn quẩn trong lòng đi tự sát.
Nhiệm vụ của cô có lẽ cũng tính là hoàn thành nhưng giống như cô đã đem cả tim mình đi vào.
"Quả cầu lửa số 3 tới." Quý Tinh nhìn về phía ngoài cửa sổ đột nhiên hô lên.
Thẩm Nhĩ Nhu khống chế khát vọng muốn quay đầu lại, cố gắng nhìn chăm chú vào vở bài tập của mình.
Quý Tinh đang tường thuật trực tiếp cho cô.
"Ôn Diễn Hàng vừa vặn ở bên ngoài."
"Ôi đệt, đưa thư tình, số 3 này lớn lên còn khá xinh đẹp."
"Hả?! Ôn Diễn Hàng nhận! Còn bỏ vào trong túi! Hai người đang nói chuyện."
"Số 3 xấu hổ cả khuôn mặt đỏ như cà chua, đang tán tỉnh sao?"
Thẩm Nhĩ Nhu xoa cái mũi hơi chua của mình, dùng sức kéo Quý Tinh trở về, rầu rĩ nói: "Đừng nhìn nữa."
"A." Quý Tinh đáp, lại ngẩng đầu, thấy Ôn Diễn Hàng lạnh như băng nhìn chằm chằm chính mình, cô lập tức ngồi thẳng lại giả vờ như không có chuyện gì.
Trên sách luyện tập của Thẩm Nhĩ Nhu công thức toán học vừa viết xuống bị nước mắt thấm ướt, nét bút nhòe đi, đen một tảng lớn...
......
"Tớ đến lớp tiếng Anh đây." Thẩm Nhĩ Nhu thu thập mọi thứ, vội vàng tạm biệt với Quý Tinh.
Ngoài cửa Hạ Sùng Xuyên đang đợi cô.
"Tốc độ này của cậu là muốn hại tôi đến muộn à?" Hạ Sùng Xuyên cười hì hì nói.
"Dù sao chúng ta ngồi cùng bàn, đến muộn cũng không cần ngồi một mình." Thẩm Nhĩ Nhu nói như không sao cả.
Quý Tinh nhìn về phía hai người ánh mắt cực kì hâm mộ, cô vừa quay đầu đã bị dập tắt.
Ôn Diễn Hàng lại đang nhìn cô!
Đôi mắt hẹp dài, con ngươi đen tối, cất giấu cảm xúc tức giận và bất mãn.
Quý Tinh co thành một cục ghé vào trên bàn, thì thầm kêu ca: "Tôi rốt cuộc làm sai cái gì a a a a a. Vừa rồi không phải còn cùng quả cầu lửa tán tỉnh ngọt ngào sao......"
...
Khi Thẩm Nhĩ Nhu trở về lớp, mọi người cũng vừa vặn tan học.
Trên đường trở về lớp cô phát hiện, bên ngoài trời đang mưa.
Trong lòng âm thầm sốt ruột, cô không mang ô, cũng không biết Quý Tinh có mang theo không.
Mới vừa trở lại chỗ ngồi, Quý Tinh đã vội vàng tạm biệt cô, cô ấy nói mẹ đang chờ ở bên ngoài.
Thẩm Nhĩ Nhu đành phải nghĩ đợi mưa tạnh rồi về.
Dần dần, lớp càng ngày càng ít người, chỉ còn lại cô và Ôn Diễn Hàng.
Cô nôn nóng bất an chờ đợi, đề luyện tập trên bàn căn bản là xem không vào, đầu óc trống rỗng, không ngừng suy nghĩ Ôn Diễn Hàng vì sao còn chưa về, cô thấy anh lấy ô trong ngăn bàn ra, rõ ràng là có mang, vì sao còn không về?
Cuối cùng, cô không chịu nổi trước, yên lặng thu dọn đồ vật chuẩn bị rời đi, mưa còn chưa ngừng, nhưng cô có thể đi xuống dưới chờ.
Ở cùng một chỗ với anh không khí xấu hổ này khiến cô cực kì khó chịu.
Trong trường học gần như đã không còn ai, cô đầu tiên là nhìn giọt mưa tí tách tí tách trên mặt đất vẽ ra bọt nước xinh đẹp, sau khi thất thần trong chốc lát, cô lại nhìn chằm chằm giày của mình, thử dùng chân chạm vào giọt mưa đang rơi xuống dưới.
Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày không thuộc về cô, trong lòng cô nhảy dựng lên, sau đó rất nhanh ngẩng đầu.
Biểu cảm của Ôn Diễn Hàng không thể nói là vui vẻ.
Quen biết lâu nên cô hiểu biết rõ ràng khi anh vui vẻ vẫn là khuôn mặt lạnh nhưng lông mày sẽ hơi hướng lên trên. Khi anh không vui cũng làm mặt lạnh nhưng lông mày đen dày sẽ nhẹ nhàng nhăn lại, giống như bây giờ.
Ôn Diễn Hàng nhìn khuôn mặt sửng sốt của cô, không nói gì, trực tiếp kéo tay cô, đưa cô đến phía sau cầu thang nhỏ tối đen.
Khi Thẩm Nhĩ Nhu phản ứng lại cô đã bị anh ép đến góc tường, trái tim nhất thời đập nhanh hơn, cô đánh giá bốn phía, phát hiện nơi này chính là chỗ đời trước khi anh và nữ sinh khác đang tán tỉnh nhau bị cô nghe lén.
"Cậu thích chỗ này thế à?" Thẩm Nhĩ Nhu không có ý thức hỏi một câu.
"Cái gì?" Ôn Diễn Hàng không biết cô đang nói gì, chỉ cho rằng cô đang thất thần, anh dựa sát vào người cô, gần đến nỗi có thể ngửi thấy mùi dâu tây ngọt thanh trên người cô.
Thẩm Nhĩ Nhu bị bắt tập trung tinh thần, nhìn thoáng qua anh, lại lập tức chuyển mắt, bởi vì anh thật sự dựa vào quá gần, tầm mắt của cô rơi vào môi anh, còn có làn da tinh tế bóng loáng của anh.
"Cậu sợ tôi?." Ôn Diễn Hàng sau khi không chiếm được câu trả lời, hỏi ra câu hỏi của mình.
"Tôi..." Thẩm Nhĩ Nhu giật giật môi lại không nói được gì.
Trong lòng Ôn Diễn Hàng trầm xuống: "Buổi tối hôm đó chính là bộ dạng chân thật của tôi." Anh cười nhạo một tiếng.
"...... Trước kia cậu không phải như thế." Thẩm Nhĩ Nhu nhẹ giọng phản bác.
"Đấy là đối với cậu." Ôn Diễn Hàng đè nặng giọng nói, miệng lúc đóng lúc mở, hơi thở phun lên mặt Thẩm Nhĩ Nhu.
Thẩm Nhĩ Nhu khiếp sợ, anh nói lời này là có ý gì? Trong lòng ẩn ẩn có đáp án nhưng cô vẫn như cũ không chịu tin tưởng.
"Tuy rằng ở trước mặt tôi sẽ cố gắng làm như bộ dạng bình thường, nhưng bản tính của tôi chính là như vậy. Tôi không giao tiếp cùng người khác thứ nhất là bởi vì cảm thấy không thú vị, thứ hai là bởi vì sợ sẽ làm tổn thương bọn họ."
"...... Nhưng tôi đối tốt với cậu không phải giả vờ." Giọng nói của Ôn Diễn Hàng càng ngày càng nhỏ.
"Vì sao?" Thẩm Nhĩ Nhu hỏi, đáp án đã biết rõ ràng.
"Tôi thích em." Ôn Diễn Hàng lập tức trả lời.
Nhìn thấy cô bởi vì khiếp sợ mà không khép được miệng, môi hồng hồng nhuận nhuận, ánh mắt Ôn Diễn Hàng buồn bã, đã đến nước này anh không muốn lại ngụy trang che giấu chính mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Cho nên... anh duỗi tay nắm cằm cô, in một nụ hôn lên môi cô.
Trong đầu đã nghĩ vô số lần cuối cùng cũng làm được trong hiện thực, trong lòng Ôn Diễn Hàng có khoái cảm sâu đậm.
Thẩm Nhĩ Nhu mở to hai mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, anh nhắm mắt, lông mi đen dày nhẹ nhàng run run, bộ dáng cực kì hưng phấn động tình.
Cảm xúc mềm mại trên môi nhắc nhở cô và Ôn Diễn Hàng đang hôn môi.
Cô thề cô chỉ sa đọa trầm mê một giây, sau đó cô liền đẩy anh ra.
Ôn Diễn Hàng không ép cô, sau khi rời khỏi môi cô, anh chen vào giữa hai chân cô, hỏi cô: "Em nghĩ như thế nào? Em xem tôi là gì?"
"Bạn bè." Thẩm Nhĩ Nhu hít sâu, giọng nói vững vàng.
Trong mắt Ôn Diễn Hàng hiện lên một tia kinh hoảng, anh nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, tứ chi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực với cuộc sống, không chiếm được thì ra là loại cảm giác này?
Thẩm Nhĩ Nhu thấy anh lộ ra nụ cười trào phúng, trong lòng khó chịu, cô duỗi tay cầm tay anh: "Chúng ta tiếp tục làm bạn bè không được sao?"
Cô có suy nghĩ của mình, biết anh cũng thích mình tất nhiên cô vui vẻ, thậm chí cô vui sướng đến nỗi muốn ngay lập tức đồng ý với anh.
Nhưng cô lại cảm thấy mình quá kém cỏi, trọng sinh là bởi vì muốn cứu anh, chỉ là vì cứu anh mà thôi. Nhưng cô lại thích anh, hơn nữa trong quá trình này cũng khiến anh không cẩn thận thích mình.
Nếu cô không đi chủ động tiếp cận anh, vậy chắc chắn anh sẽ không thích cô.
Nếu thật sự cùng anh ở bên nhau, cô sẽ luôn có cảm giác động cơ không thuần khiết.
"Không được. Tôi không cần bạn bè." Ôn Diễn Hàng đứng thẳng cơ thể.
"Tôi chỉ cần bạn gái có thể ôm, có thể hôn, có thể sờ, có thể thao." Ôn Diễn Hàng cúi đầu nhìn cô, đáy mắt là dục vọng và ái muội không thèm che giấu.
Thẩm Nhĩ Nhu bị anh nhìn chằm chằm hai má nóng lên, trong cổ cũng cảm thấy khát khô.
Thật lâu sau, Ôn Diễn Hàng cười nhạo một tiếng: "Được rồi."
Thẩm Nhĩ Nhu thấy sự tự giễu trong mắt anh, tim cô như bị một bàn tay to nắm lấy không buông.
Anh đi nhanh rời khỏi đây, bóng dáng bị nước mưa thấm ướt dần dần biến mất trong màn mưa. . Truyện Thám Hiểm
Thẩm Nhĩ Nhu nhìn về phía bên chân, là chiếc ô sạch sẽ ngăn nắp anh đặt trong ngăn bàn.
======
Ngày mai là có thịt ăn rồi, sớm hơn 1 ngày theo dự kiến trước luôn nhé.
"Cậu cãi nhau với đại gia của cậu à?" Quý Tinh thật cẩn thận hỏi.
Sao cô lại biết hả? Bởi vì hai người này đã gần 3 ngày không nói chuyện.
Có khi Thẩm Nhĩ Nhu muốn đi lấy thêm nước, thấy Ôn Diễn Hàng đi ra ngoài lấy nước sẽ chờ anh trở về mới lại đi ra ngoài. Rất rõ ràng, Thẩm Nhĩ Nhu đang trốn tránh anh. Mà Ôn Diễn Hàng dường như cũng biết, cũng cố tình giữ khoảng cách với cô.
Thẩm Nhĩ Nhu trầm mặc, không biết nên nói với Quý Tinh như thế nào.
Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn cô không thể tiếp thu sự thay đổi của Ôn Diễn Hàng, trong lòng có một ít khúc mắc.
Nguyên nhân mấu chốt khiến cô muốn giữ khoảng cách với anh là do cô không muốn tiếp tục hãm sâu.
Cô chỉ là dựa vào cơ hội lần này muốn thay đổi một chút quan hệ của hai người.
Cô nhớ tới mục đích trọng sinh của mình, không muốn tổn thương anh, ngăn cản anh tự sát.
Hiện tại anh không có Diệp Băng Thanh uy hiếp, thành tích vẫn ổn định xếp số một, cũng sẽ không giẫm lên vết xe đổ, luẩn quẩn trong lòng đi tự sát.
Nhiệm vụ của cô có lẽ cũng tính là hoàn thành nhưng giống như cô đã đem cả tim mình đi vào.
"Quả cầu lửa số 3 tới." Quý Tinh nhìn về phía ngoài cửa sổ đột nhiên hô lên.
Thẩm Nhĩ Nhu khống chế khát vọng muốn quay đầu lại, cố gắng nhìn chăm chú vào vở bài tập của mình.
Quý Tinh đang tường thuật trực tiếp cho cô.
"Ôn Diễn Hàng vừa vặn ở bên ngoài."
"Ôi đệt, đưa thư tình, số 3 này lớn lên còn khá xinh đẹp."
"Hả?! Ôn Diễn Hàng nhận! Còn bỏ vào trong túi! Hai người đang nói chuyện."
"Số 3 xấu hổ cả khuôn mặt đỏ như cà chua, đang tán tỉnh sao?"
Thẩm Nhĩ Nhu xoa cái mũi hơi chua của mình, dùng sức kéo Quý Tinh trở về, rầu rĩ nói: "Đừng nhìn nữa."
"A." Quý Tinh đáp, lại ngẩng đầu, thấy Ôn Diễn Hàng lạnh như băng nhìn chằm chằm chính mình, cô lập tức ngồi thẳng lại giả vờ như không có chuyện gì.
Trên sách luyện tập của Thẩm Nhĩ Nhu công thức toán học vừa viết xuống bị nước mắt thấm ướt, nét bút nhòe đi, đen một tảng lớn...
......
"Tớ đến lớp tiếng Anh đây." Thẩm Nhĩ Nhu thu thập mọi thứ, vội vàng tạm biệt với Quý Tinh.
Ngoài cửa Hạ Sùng Xuyên đang đợi cô.
"Tốc độ này của cậu là muốn hại tôi đến muộn à?" Hạ Sùng Xuyên cười hì hì nói.
"Dù sao chúng ta ngồi cùng bàn, đến muộn cũng không cần ngồi một mình." Thẩm Nhĩ Nhu nói như không sao cả.
Quý Tinh nhìn về phía hai người ánh mắt cực kì hâm mộ, cô vừa quay đầu đã bị dập tắt.
Ôn Diễn Hàng lại đang nhìn cô!
Đôi mắt hẹp dài, con ngươi đen tối, cất giấu cảm xúc tức giận và bất mãn.
Quý Tinh co thành một cục ghé vào trên bàn, thì thầm kêu ca: "Tôi rốt cuộc làm sai cái gì a a a a a. Vừa rồi không phải còn cùng quả cầu lửa tán tỉnh ngọt ngào sao......"
...
Khi Thẩm Nhĩ Nhu trở về lớp, mọi người cũng vừa vặn tan học.
Trên đường trở về lớp cô phát hiện, bên ngoài trời đang mưa.
Trong lòng âm thầm sốt ruột, cô không mang ô, cũng không biết Quý Tinh có mang theo không.
Mới vừa trở lại chỗ ngồi, Quý Tinh đã vội vàng tạm biệt cô, cô ấy nói mẹ đang chờ ở bên ngoài.
Thẩm Nhĩ Nhu đành phải nghĩ đợi mưa tạnh rồi về.
Dần dần, lớp càng ngày càng ít người, chỉ còn lại cô và Ôn Diễn Hàng.
Cô nôn nóng bất an chờ đợi, đề luyện tập trên bàn căn bản là xem không vào, đầu óc trống rỗng, không ngừng suy nghĩ Ôn Diễn Hàng vì sao còn chưa về, cô thấy anh lấy ô trong ngăn bàn ra, rõ ràng là có mang, vì sao còn không về?
Cuối cùng, cô không chịu nổi trước, yên lặng thu dọn đồ vật chuẩn bị rời đi, mưa còn chưa ngừng, nhưng cô có thể đi xuống dưới chờ.
Ở cùng một chỗ với anh không khí xấu hổ này khiến cô cực kì khó chịu.
Trong trường học gần như đã không còn ai, cô đầu tiên là nhìn giọt mưa tí tách tí tách trên mặt đất vẽ ra bọt nước xinh đẹp, sau khi thất thần trong chốc lát, cô lại nhìn chằm chằm giày của mình, thử dùng chân chạm vào giọt mưa đang rơi xuống dưới.
Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày không thuộc về cô, trong lòng cô nhảy dựng lên, sau đó rất nhanh ngẩng đầu.
Biểu cảm của Ôn Diễn Hàng không thể nói là vui vẻ.
Quen biết lâu nên cô hiểu biết rõ ràng khi anh vui vẻ vẫn là khuôn mặt lạnh nhưng lông mày sẽ hơi hướng lên trên. Khi anh không vui cũng làm mặt lạnh nhưng lông mày đen dày sẽ nhẹ nhàng nhăn lại, giống như bây giờ.
Ôn Diễn Hàng nhìn khuôn mặt sửng sốt của cô, không nói gì, trực tiếp kéo tay cô, đưa cô đến phía sau cầu thang nhỏ tối đen.
Khi Thẩm Nhĩ Nhu phản ứng lại cô đã bị anh ép đến góc tường, trái tim nhất thời đập nhanh hơn, cô đánh giá bốn phía, phát hiện nơi này chính là chỗ đời trước khi anh và nữ sinh khác đang tán tỉnh nhau bị cô nghe lén.
"Cậu thích chỗ này thế à?" Thẩm Nhĩ Nhu không có ý thức hỏi một câu.
"Cái gì?" Ôn Diễn Hàng không biết cô đang nói gì, chỉ cho rằng cô đang thất thần, anh dựa sát vào người cô, gần đến nỗi có thể ngửi thấy mùi dâu tây ngọt thanh trên người cô.
Thẩm Nhĩ Nhu bị bắt tập trung tinh thần, nhìn thoáng qua anh, lại lập tức chuyển mắt, bởi vì anh thật sự dựa vào quá gần, tầm mắt của cô rơi vào môi anh, còn có làn da tinh tế bóng loáng của anh.
"Cậu sợ tôi?." Ôn Diễn Hàng sau khi không chiếm được câu trả lời, hỏi ra câu hỏi của mình.
"Tôi..." Thẩm Nhĩ Nhu giật giật môi lại không nói được gì.
Trong lòng Ôn Diễn Hàng trầm xuống: "Buổi tối hôm đó chính là bộ dạng chân thật của tôi." Anh cười nhạo một tiếng.
"...... Trước kia cậu không phải như thế." Thẩm Nhĩ Nhu nhẹ giọng phản bác.
"Đấy là đối với cậu." Ôn Diễn Hàng đè nặng giọng nói, miệng lúc đóng lúc mở, hơi thở phun lên mặt Thẩm Nhĩ Nhu.
Thẩm Nhĩ Nhu khiếp sợ, anh nói lời này là có ý gì? Trong lòng ẩn ẩn có đáp án nhưng cô vẫn như cũ không chịu tin tưởng.
"Tuy rằng ở trước mặt tôi sẽ cố gắng làm như bộ dạng bình thường, nhưng bản tính của tôi chính là như vậy. Tôi không giao tiếp cùng người khác thứ nhất là bởi vì cảm thấy không thú vị, thứ hai là bởi vì sợ sẽ làm tổn thương bọn họ."
"...... Nhưng tôi đối tốt với cậu không phải giả vờ." Giọng nói của Ôn Diễn Hàng càng ngày càng nhỏ.
"Vì sao?" Thẩm Nhĩ Nhu hỏi, đáp án đã biết rõ ràng.
"Tôi thích em." Ôn Diễn Hàng lập tức trả lời.
Nhìn thấy cô bởi vì khiếp sợ mà không khép được miệng, môi hồng hồng nhuận nhuận, ánh mắt Ôn Diễn Hàng buồn bã, đã đến nước này anh không muốn lại ngụy trang che giấu chính mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Cho nên... anh duỗi tay nắm cằm cô, in một nụ hôn lên môi cô.
Trong đầu đã nghĩ vô số lần cuối cùng cũng làm được trong hiện thực, trong lòng Ôn Diễn Hàng có khoái cảm sâu đậm.
Thẩm Nhĩ Nhu mở to hai mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, anh nhắm mắt, lông mi đen dày nhẹ nhàng run run, bộ dáng cực kì hưng phấn động tình.
Cảm xúc mềm mại trên môi nhắc nhở cô và Ôn Diễn Hàng đang hôn môi.
Cô thề cô chỉ sa đọa trầm mê một giây, sau đó cô liền đẩy anh ra.
Ôn Diễn Hàng không ép cô, sau khi rời khỏi môi cô, anh chen vào giữa hai chân cô, hỏi cô: "Em nghĩ như thế nào? Em xem tôi là gì?"
"Bạn bè." Thẩm Nhĩ Nhu hít sâu, giọng nói vững vàng.
Trong mắt Ôn Diễn Hàng hiện lên một tia kinh hoảng, anh nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, tứ chi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực với cuộc sống, không chiếm được thì ra là loại cảm giác này?
Thẩm Nhĩ Nhu thấy anh lộ ra nụ cười trào phúng, trong lòng khó chịu, cô duỗi tay cầm tay anh: "Chúng ta tiếp tục làm bạn bè không được sao?"
Cô có suy nghĩ của mình, biết anh cũng thích mình tất nhiên cô vui vẻ, thậm chí cô vui sướng đến nỗi muốn ngay lập tức đồng ý với anh.
Nhưng cô lại cảm thấy mình quá kém cỏi, trọng sinh là bởi vì muốn cứu anh, chỉ là vì cứu anh mà thôi. Nhưng cô lại thích anh, hơn nữa trong quá trình này cũng khiến anh không cẩn thận thích mình.
Nếu cô không đi chủ động tiếp cận anh, vậy chắc chắn anh sẽ không thích cô.
Nếu thật sự cùng anh ở bên nhau, cô sẽ luôn có cảm giác động cơ không thuần khiết.
"Không được. Tôi không cần bạn bè." Ôn Diễn Hàng đứng thẳng cơ thể.
"Tôi chỉ cần bạn gái có thể ôm, có thể hôn, có thể sờ, có thể thao." Ôn Diễn Hàng cúi đầu nhìn cô, đáy mắt là dục vọng và ái muội không thèm che giấu.
Thẩm Nhĩ Nhu bị anh nhìn chằm chằm hai má nóng lên, trong cổ cũng cảm thấy khát khô.
Thật lâu sau, Ôn Diễn Hàng cười nhạo một tiếng: "Được rồi."
Thẩm Nhĩ Nhu thấy sự tự giễu trong mắt anh, tim cô như bị một bàn tay to nắm lấy không buông.
Anh đi nhanh rời khỏi đây, bóng dáng bị nước mưa thấm ướt dần dần biến mất trong màn mưa. . Truyện Thám Hiểm
Thẩm Nhĩ Nhu nhìn về phía bên chân, là chiếc ô sạch sẽ ngăn nắp anh đặt trong ngăn bàn.
======
Ngày mai là có thịt ăn rồi, sớm hơn 1 ngày theo dự kiến trước luôn nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.