Chương 12: Sợ hãi
Tịch Bát Gia Tử
15/05/2021
Edit: Vũ Quân
Khi Thẩm Nhĩ Nhu từ trong miệng Quý Tinh biết được Diệp Băng Thanh đã thôi học, cô cảm thấy mười phần khiếp sợ.
Tuy trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng Diệp Băng Thanh biến mất, cho dù là đối với cô hay Ôn Diễn Hàng đều là một tin tức tốt.
"Sao cô ta lại thôi học?" Thẩm Nhĩ Nhu hỏi Ôn Diễn Hàng.
"Có thể là làm nhiều chuyện xấu. Cậu... Về sau không cần sợ nữa." Ôn Diễn Hàng nhẹ nhàng bâng quơ nói, bộ dáng thật sự là cái gì cũng không biết.
"Cả hai chúng ta đều không cần nghỉ học." Tảng đá trong lòng Thẩm Nhĩ Nhu buông xuống, những ngày gần đây thần kinh luôn căng thẳng của cô cuối cùng cũng được thả lỏng.
...
Vốn tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ gặp lại Diệp Băng Thanh, nhưng không bao lâu sau, Thẩm Nhĩ Nhu và Quý Tinh đã gặp lại cô ta ở tiệm trà sữa.
Cô ta không hề có vẻ gì buồn bã mà ngược lại càng thêm kiêu ngạo, tóc nhuộm thành màu tím yêu diễm bắt mắt.
Cô ta đang cùng bạn bè nói về lợi ích khi cô ta nghỉ học: "Tao vừa biết được nghỉ học đã đi nhuộm tóc, sáng nay ngủ đến 12 giờ mới dậy."
"Nhà mày không nói về việc mày bị thôi học à?"
"Ba tao nói không sao cả, dù sao ngày mai sẽ cho tao đi du học."
Các bạn đều nhìn cô ta bằng ánh mắt hâm mộ.
Thẩm Nhĩ Nhu nhìn thấy cô ta vẫn theo bản năng sợ lui về sau một bước.
"Ôi... Cô ta ở bên trong, chúng ta đi quán khác." Quý Tinh cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Ừ." Thẩm Nhĩ Nhu lên tiếng.
"Ê, mày đứng lại." Diệp Băng Thanh vừa vặn nhìn thấy Thẩm Nhĩ Nhu, giương giọng gọi cô lại.
Thẩm Nhĩ Nhu cứng người không dám động.
"Không có gì, tao không bắt nạt mày, chỉ nói với mày chút chuyện thôi." Diệp Băng Thanh duỗi tay ôm lấy bả vai cô, túm cô từ bên người Quý Tinh về phía mình.
...
Thẩm Nhĩ Nhu ngồi đối diện Diệp Băng Thanh, Quý Tinh ngồi bên người cô, duỗi tay cầm lấy bàn tay hơi run của cô.
"Mày rất giỏi, khiến tao phải nghỉ học?" Diệp Băng Thanh nhìn trà sữa trên bàn, trên mặt mang theo nụ cười khinh miệt.
Thẩm Nhĩ Nhu giật giật môi, cũng không muốn giải thích.
Cơ bản là cô cái gì cũng chưa làm.
"Mày và Ôn Diễn Hàng ở bên nhau à?" Diệp Băng Thanh cầm ống hút đảo trà sữa.
Lần này Quý Tinh phản ứng so với cô còn lớn hơn, Quý Tinh thẳng sống lưng, nắm chặt tay Thẩm Nhĩ Nhu kinh ngạc nói: "Cái gì?!"
"Không có......" Thẩm Nhĩ Nhu xấu hổ, bất đắc dĩ mà phản bác.
"Tao cảm thấy mày có lẽ còn chưa biết cậu ta đáng sợ như thế nào. Khuyên mày một câu tránh xa cậu ta ra. Nếu không có ngày mày chết như thế nào cũng không biết." Diệp Băng Thanh ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn vào mắt Thẩm Nhĩ Nhu, khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng.
"Nói cái gì vậy?" Quý Tinh lẩm bẩm.
"Nhắc nhở vậy thôi, tao đi chơi đây. Những ngày không phải đi học thật thoải mái." Diệp Băng Thanh nhấc chân đi, một đầu tóc tím tung tăng.
Quý Tinh phản ứng lại: "Cậu thật sự cùng Ôn Diễn Hàng ở bên nhau?"
Mặt Thẩm Nhĩ Nhu chậm rãi đỏ lên, giả vờ tức giận: "Không có."
"Vậy cô ta nói là thế nào?"
"Không biết."
"Cậu thích cậu ta?"
"Không có!" cô phủ nhận theo bản năng.
Cô không biết.
Cô mơ hồ ý thức được mình đối với Ôn Diễn Hàng đã vượt qua tình cảm bạn bè, nhưng cô không thể mặc kệ chính mình tùy tâm sở dục như vậy được.
...
Từ lúc Thẩm Nhĩ Nhu quyết định giữ khoảng cách với Ôn Diễn Hàng, để tránh cho mình càng hãm sâu hơn, Ôn Diễn Hàng lại giống như cố ý không cho cô toại nguyện, anh thường xuyên đi tìm cô.
Có khi là đưa tới một ly trà sữa ấm áp ngọt ngào.
Có khi là cố tình tới dạy cô làm bài tập.
Có khi là đưa cô về nhà, lấy danh nghĩa là sợ Diệp Băng Thanh lại tìm cô gây phiền toái.
Có khi mời cô đến nhà anh gặp Tiểu Băng, chơi với Tiểu Băng.
Thẩm Nhĩ Nhu không từ chối được.
Chỉ có thể đi theo tác động của anh, từng bước một càng thêm trầm luân.
Đặc biệt là khi cô phát hiện lúc ở cùng một chỗ với anh, tim cô đập càng ngày càng không chịu khống chế, lại còn khiến khuôn mặt đỏ bừng.
Thậm chí cô còn mơ thấy anh, mơ thấy anh ôm eo mình, hôn môi mình.
Sau khi tỉnh lại cô xấu hổ vì suy nghĩ trong nội tâm.
Cô xong rồi.
...
Hôm nay, Ôn Diễn Hàng lại đưa cô về nhà.
Thẩm Nhĩ Nhu lên cầu thang mới nhớ ra quyển sách luyện tập của anh cất trong cặp cô.
Lúc ở lớp anh để cô cầm, chờ lát nữa trả lại cho anh.
Cô vội vã xuống lầu, phát hiện anh đã không còn ở đó, liền theo đường cũ đi ngược lại.
Đi đến một ngõ nhỏ.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô không khỏi duỗi tay che miệng mình lại.
Một chàng trai thoạt nhìn nhỏ hơn bọn họ đang bị bóp cổ đè ở trên vách tường, trong mắt là tức giận và tuyệt vọng.
Theo đôi tay thon dài kia nhìn lên trên là Ôn Diễn Hàng.
Ánh mắt Ôn Diễn Hàng hung ác nhìn về phía người con trai.
Thẩm Nhĩ Nhu trước nay chưa từng thấy qua.
Anh đang làm cái gì vậy?
Thẩm Nhĩ Nhu sợ tới mức rơi nước mắt.
Ôn Diễn Hàng nghe được tiếng vang, quay đầu phát hiện ra cô, trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng.
Chàng trai bị anh kiềm chế thấy anh phân tâm, kéo tay anh xuống, chạy nhanh rời khỏi đây.
Ôn Diễn Hàng sửng sốt một chút, không đuổi theo, xoay người nhìn Thẩm Nhĩ Nhu.
Hiện tại anh lại giống như anh của mười phút trước.
Nhưng ở trong lòng Thẩm Nhĩ Nhu đã không giống nhau.
Lời cảnh cáo của Diệp Băng Thanh vang lên bên tai, trong lòng cô lại có chút cảm giác khác thường.
Thẩm Nhĩ Nhu đứng tại chỗ, không biết hiện tại nên đi về phía anh hay trực tiếp chạy đi.
Cuối cùng, cô hít sâu một hơi, đi về phía anh, đem sách luyện tập trong tay đưa cho anh, nước mắt trên mặt còn chưa lau: "Sách luyện tập của cậu, tối nay nhớ làm bài."
"Cảm ơn." Ôn Diễn Hàng duỗi tay tiếp nhận.
"Vậy... Tôi đi đây."
Không hề đề cập đến chuyện phát sinh vừa rồi, Thẩm Nhĩ Nhu biểu hiện không có gì khác thường nhưng sợ hãi và xa lạ trong mắt cô bị Ôn Diễn Hàng nhìn thấy rõ ràng.
Ôn Diễn Hàng gật đầu, nhìn bóng dáng cô rời đi, rất nhiều lần anh muốn giữ cô lại giải thích.
Nhưng nghĩ lại, có giải thích được hay không.
Đây là bộ mặt thật của anh, trước đó đều là diễn.
Cô biết được cũng tốt.
Khóe miệng anh gợi lên một nụ cười tự giễu.
...
Thẩm Nhĩ Nhu nằm trong ổ chăn nghĩ linh tinh.
Vừa rồi biểu cảm trên mặt anh khiến cô nhìn vào đã cảm thấy hoảng sợ.
Chẳng lẽ thật sự giống Diệp Băng Thanh nói, anh rất đáng sợ?
Đời trước anh cũng như vậy sao? Hay là bởi vì sự tồn tại của cô ở đời này nên anh mới thay đổi tính tình?
Trước kia cô chỉ cho rằng anh quái gở không thích nói chuyện cùng người khác, bây giờ cô mới phát hiện thì ra anh đáng sợ như vậy.
=========
Các bạn yêu quý chương này ra sớm là bởi vì tôi-lại-trượt-tay ????♀️????♀️????♀️ đang chỉnh sửa thì thay vì lưu làm bản thảo lại ấn nhầm thành đăng tải. Đây đã là lần trượt tay thứ 2 trong ngày hôm nay nên nghĩ thôi coi như chút phúc lợi cho các reader vậy. Cảm ơn các bạn đã theo dõi và yêu thích "Sao Thủy" ❤️
Khi Thẩm Nhĩ Nhu từ trong miệng Quý Tinh biết được Diệp Băng Thanh đã thôi học, cô cảm thấy mười phần khiếp sợ.
Tuy trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng Diệp Băng Thanh biến mất, cho dù là đối với cô hay Ôn Diễn Hàng đều là một tin tức tốt.
"Sao cô ta lại thôi học?" Thẩm Nhĩ Nhu hỏi Ôn Diễn Hàng.
"Có thể là làm nhiều chuyện xấu. Cậu... Về sau không cần sợ nữa." Ôn Diễn Hàng nhẹ nhàng bâng quơ nói, bộ dáng thật sự là cái gì cũng không biết.
"Cả hai chúng ta đều không cần nghỉ học." Tảng đá trong lòng Thẩm Nhĩ Nhu buông xuống, những ngày gần đây thần kinh luôn căng thẳng của cô cuối cùng cũng được thả lỏng.
...
Vốn tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ gặp lại Diệp Băng Thanh, nhưng không bao lâu sau, Thẩm Nhĩ Nhu và Quý Tinh đã gặp lại cô ta ở tiệm trà sữa.
Cô ta không hề có vẻ gì buồn bã mà ngược lại càng thêm kiêu ngạo, tóc nhuộm thành màu tím yêu diễm bắt mắt.
Cô ta đang cùng bạn bè nói về lợi ích khi cô ta nghỉ học: "Tao vừa biết được nghỉ học đã đi nhuộm tóc, sáng nay ngủ đến 12 giờ mới dậy."
"Nhà mày không nói về việc mày bị thôi học à?"
"Ba tao nói không sao cả, dù sao ngày mai sẽ cho tao đi du học."
Các bạn đều nhìn cô ta bằng ánh mắt hâm mộ.
Thẩm Nhĩ Nhu nhìn thấy cô ta vẫn theo bản năng sợ lui về sau một bước.
"Ôi... Cô ta ở bên trong, chúng ta đi quán khác." Quý Tinh cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Ừ." Thẩm Nhĩ Nhu lên tiếng.
"Ê, mày đứng lại." Diệp Băng Thanh vừa vặn nhìn thấy Thẩm Nhĩ Nhu, giương giọng gọi cô lại.
Thẩm Nhĩ Nhu cứng người không dám động.
"Không có gì, tao không bắt nạt mày, chỉ nói với mày chút chuyện thôi." Diệp Băng Thanh duỗi tay ôm lấy bả vai cô, túm cô từ bên người Quý Tinh về phía mình.
...
Thẩm Nhĩ Nhu ngồi đối diện Diệp Băng Thanh, Quý Tinh ngồi bên người cô, duỗi tay cầm lấy bàn tay hơi run của cô.
"Mày rất giỏi, khiến tao phải nghỉ học?" Diệp Băng Thanh nhìn trà sữa trên bàn, trên mặt mang theo nụ cười khinh miệt.
Thẩm Nhĩ Nhu giật giật môi, cũng không muốn giải thích.
Cơ bản là cô cái gì cũng chưa làm.
"Mày và Ôn Diễn Hàng ở bên nhau à?" Diệp Băng Thanh cầm ống hút đảo trà sữa.
Lần này Quý Tinh phản ứng so với cô còn lớn hơn, Quý Tinh thẳng sống lưng, nắm chặt tay Thẩm Nhĩ Nhu kinh ngạc nói: "Cái gì?!"
"Không có......" Thẩm Nhĩ Nhu xấu hổ, bất đắc dĩ mà phản bác.
"Tao cảm thấy mày có lẽ còn chưa biết cậu ta đáng sợ như thế nào. Khuyên mày một câu tránh xa cậu ta ra. Nếu không có ngày mày chết như thế nào cũng không biết." Diệp Băng Thanh ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn vào mắt Thẩm Nhĩ Nhu, khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng.
"Nói cái gì vậy?" Quý Tinh lẩm bẩm.
"Nhắc nhở vậy thôi, tao đi chơi đây. Những ngày không phải đi học thật thoải mái." Diệp Băng Thanh nhấc chân đi, một đầu tóc tím tung tăng.
Quý Tinh phản ứng lại: "Cậu thật sự cùng Ôn Diễn Hàng ở bên nhau?"
Mặt Thẩm Nhĩ Nhu chậm rãi đỏ lên, giả vờ tức giận: "Không có."
"Vậy cô ta nói là thế nào?"
"Không biết."
"Cậu thích cậu ta?"
"Không có!" cô phủ nhận theo bản năng.
Cô không biết.
Cô mơ hồ ý thức được mình đối với Ôn Diễn Hàng đã vượt qua tình cảm bạn bè, nhưng cô không thể mặc kệ chính mình tùy tâm sở dục như vậy được.
...
Từ lúc Thẩm Nhĩ Nhu quyết định giữ khoảng cách với Ôn Diễn Hàng, để tránh cho mình càng hãm sâu hơn, Ôn Diễn Hàng lại giống như cố ý không cho cô toại nguyện, anh thường xuyên đi tìm cô.
Có khi là đưa tới một ly trà sữa ấm áp ngọt ngào.
Có khi là cố tình tới dạy cô làm bài tập.
Có khi là đưa cô về nhà, lấy danh nghĩa là sợ Diệp Băng Thanh lại tìm cô gây phiền toái.
Có khi mời cô đến nhà anh gặp Tiểu Băng, chơi với Tiểu Băng.
Thẩm Nhĩ Nhu không từ chối được.
Chỉ có thể đi theo tác động của anh, từng bước một càng thêm trầm luân.
Đặc biệt là khi cô phát hiện lúc ở cùng một chỗ với anh, tim cô đập càng ngày càng không chịu khống chế, lại còn khiến khuôn mặt đỏ bừng.
Thậm chí cô còn mơ thấy anh, mơ thấy anh ôm eo mình, hôn môi mình.
Sau khi tỉnh lại cô xấu hổ vì suy nghĩ trong nội tâm.
Cô xong rồi.
...
Hôm nay, Ôn Diễn Hàng lại đưa cô về nhà.
Thẩm Nhĩ Nhu lên cầu thang mới nhớ ra quyển sách luyện tập của anh cất trong cặp cô.
Lúc ở lớp anh để cô cầm, chờ lát nữa trả lại cho anh.
Cô vội vã xuống lầu, phát hiện anh đã không còn ở đó, liền theo đường cũ đi ngược lại.
Đi đến một ngõ nhỏ.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô không khỏi duỗi tay che miệng mình lại.
Một chàng trai thoạt nhìn nhỏ hơn bọn họ đang bị bóp cổ đè ở trên vách tường, trong mắt là tức giận và tuyệt vọng.
Theo đôi tay thon dài kia nhìn lên trên là Ôn Diễn Hàng.
Ánh mắt Ôn Diễn Hàng hung ác nhìn về phía người con trai.
Thẩm Nhĩ Nhu trước nay chưa từng thấy qua.
Anh đang làm cái gì vậy?
Thẩm Nhĩ Nhu sợ tới mức rơi nước mắt.
Ôn Diễn Hàng nghe được tiếng vang, quay đầu phát hiện ra cô, trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng.
Chàng trai bị anh kiềm chế thấy anh phân tâm, kéo tay anh xuống, chạy nhanh rời khỏi đây.
Ôn Diễn Hàng sửng sốt một chút, không đuổi theo, xoay người nhìn Thẩm Nhĩ Nhu.
Hiện tại anh lại giống như anh của mười phút trước.
Nhưng ở trong lòng Thẩm Nhĩ Nhu đã không giống nhau.
Lời cảnh cáo của Diệp Băng Thanh vang lên bên tai, trong lòng cô lại có chút cảm giác khác thường.
Thẩm Nhĩ Nhu đứng tại chỗ, không biết hiện tại nên đi về phía anh hay trực tiếp chạy đi.
Cuối cùng, cô hít sâu một hơi, đi về phía anh, đem sách luyện tập trong tay đưa cho anh, nước mắt trên mặt còn chưa lau: "Sách luyện tập của cậu, tối nay nhớ làm bài."
"Cảm ơn." Ôn Diễn Hàng duỗi tay tiếp nhận.
"Vậy... Tôi đi đây."
Không hề đề cập đến chuyện phát sinh vừa rồi, Thẩm Nhĩ Nhu biểu hiện không có gì khác thường nhưng sợ hãi và xa lạ trong mắt cô bị Ôn Diễn Hàng nhìn thấy rõ ràng.
Ôn Diễn Hàng gật đầu, nhìn bóng dáng cô rời đi, rất nhiều lần anh muốn giữ cô lại giải thích.
Nhưng nghĩ lại, có giải thích được hay không.
Đây là bộ mặt thật của anh, trước đó đều là diễn.
Cô biết được cũng tốt.
Khóe miệng anh gợi lên một nụ cười tự giễu.
...
Thẩm Nhĩ Nhu nằm trong ổ chăn nghĩ linh tinh.
Vừa rồi biểu cảm trên mặt anh khiến cô nhìn vào đã cảm thấy hoảng sợ.
Chẳng lẽ thật sự giống Diệp Băng Thanh nói, anh rất đáng sợ?
Đời trước anh cũng như vậy sao? Hay là bởi vì sự tồn tại của cô ở đời này nên anh mới thay đổi tính tình?
Trước kia cô chỉ cho rằng anh quái gở không thích nói chuyện cùng người khác, bây giờ cô mới phát hiện thì ra anh đáng sợ như vậy.
=========
Các bạn yêu quý chương này ra sớm là bởi vì tôi-lại-trượt-tay ????♀️????♀️????♀️ đang chỉnh sửa thì thay vì lưu làm bản thảo lại ấn nhầm thành đăng tải. Đây đã là lần trượt tay thứ 2 trong ngày hôm nay nên nghĩ thôi coi như chút phúc lợi cho các reader vậy. Cảm ơn các bạn đã theo dõi và yêu thích "Sao Thủy" ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.