Chương 73: Bám Theo.
Du Huyễn
18/07/2015
Diệc Thuần đến đảo San Hô chẳng qua chỉ để bản thân có thể khuây khỏa hoặc nói đúng hơn là trốn tránh Mặc Phong.
Nhưng mà người này giống như hồn ma vậy, Diệc Thuần chỉ vừa đến đảo San Hô được một ngày, sáng hôm sau đã gặp anh ở đại sãnh khách sạn.
Nói là trùng hợp, kẻ ngu cũng không bị gạt.
Diệc Thuần có chút bực bội đi dạo biển.
Tiếng sóng biển vỗ vào bờ, mặt trời sáng rực chiếu những tia sáng chói chang xuống mặt biển làm từng cơn sóng biển như lấp lánh ánh kim. Mà trời lại trong xanh thoáng đã, cảnh lại đẹp đến thơ mông, làm Diệc Thuần sinh cảm giác bình yên.
Thật sự rất bình yên! Biển hiền hòa cho từng cơn sóng, gió nhẹ nhàng lướt qua mặt cô lưu lại mùi vị mằn mặn của biển cả rộng lớn.
Diệc Thuần ngồi xuống bờ cát mịn, hai chân trần để sóng biển đập vào đôi chân cô.
Mặc Phong đứng ở xa luôn dõi theo cô, môi không tự giác cong lên khi thấy cảnh tượng trước mặt. Cô thật xinh đẹp!
Ở trước biển, cô rạng ngời sức sống, lại dịu dàng không vội vã như cơn sóng, cô nhỏ bé, nhỏ bé đến mức giống như con cá nhỏ, anh chỉ muốn là biển cả để ôm ấp bảo vệ cô.
Không biết tự lúc nào Mặc Phong đã đi đến ngồi bên cạnh Diệc Thuần, à không, bên cạnh nhưng cách xa một khoảng rộng lớn.
Cô giống như trẻ con nhặt những vỏ sò, vỏ ốc trên mặt cát đặt vào tay, thích thú xem từng cái một.
Anh ý cười càng đậm, trong mắt chỉ còn có cô.
Diệc Thuần như cảm nhận được có ai đó nhìn mình, ánh mắt này đặc biệt nóng bỏng, chính là cái loại ánh nhìn chăm chú của Mặc Phong.
Đừng nói là anh đấy chứ?
Diệc Thuần hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Mặc Phong ngay trước mặt. Lại là anh! Anh đi theo cô làm gì chứ?
-Anh sao cứ đi theo tôi quài vậy? Bộ anh là hồn ma hay sao mà đeo bám tôi không buông?-Diệc Thuần tức giận đứng bật dậy trừng anh
Mặc Phong chậm rãi đứng lên phủi tay cùng quần mình, mới ngẩng đầu nói: "Anh nói rồi, anh sẽ theo đuổi em."
-Đồ thần kinh. Anh đi đi, tránh xa tôi ra.-cô tức giận chỉ tay vào anh
-Anh không đi, không có lí do gì em phải bắt anh đi cả, trừ khi bãi biển này là của em.
-Anh...
Diệc Thuần bặm môi làm mặt rất dữ tợn hung hăng trừng anh, liếc anh một cái liền xoay người bỏ đi.
Nhưng mà đi chưa được năm bước, vì do tức giận giẫm mạnh lên cát, kết quả bị vỏ sò cắt trúng. Đau đến mức cô khóc không ra nước mắt.
Diệc Thuần co chân lên, lại ngồi bệt xuống đất nhìn chân của mình. Bị cắt một đường dài khá sâu nên chảy máu không ít. Mặt cô nhăn nhó cắn lấy môi, hôm nay đúng là bị sao quả tạ chiếu phải rồi.
Mặc Phong thấy cô đau đớn ngồi xuống ôm chân mình cũng đoán được là cô bị vỏ sò cắt trúng liền chạy tới.
-Sao lại bất cẩn như vậy?-anh nâng chân cô lên, nhìn máu không ngừng chảy ra thì cau có trách cứ
-Không cần anh quan tâm.
Cô đẩy anh ra, cô đã đau chết rồi còn bị anh trách bản thân cũng đâm ra bực bội.
Anh trách cô bất cẩn, bởi vì nhìn cô bị thương anh còn lo lắng cùng đau lòng hơn ai hết, cho nên mới không kìm được mà trách cô.
-Có đi được không?
-Anh đi đi, không cần anh quan tâm. Tôi gặp anh đúng là xui xẻo.-Diệc Thuần cáu kỉnh, chống tay xuống đất đứng dậy
Vết thương dưới lòng bàn chân vẫn âm ỉ đau, ngày càng đau nhức, Diệc Thuần cắn răng cà nhấc đi từng bước.
Mặc Phong biết rõ cô tức giận, nhưng mà bản tính bướng bỉnh của cô đôi lúc làm anh không nhịn được nổi cáu. Không nói không rằng liền đi đến chắn trước mặt cô, rất gọn nhẹ đã để cô lên lưng mình.
Anh cõng cô, làm cô không kịp phản ứng.
-Thả tôi xuống, tôi không cần.
-Đừng bướng bỉnh nữa.-anh gắt, một mạch cõng cô về khách sạn
Anh đưa cô về phòng cô, nhân viên khách sạn nhanh chóng đem hộp cứu thương lên.
Anh đặt cô lên giường sau đó đi hứng một thau nước.
Diệc Thuần nhíu mày nhăn trán, đừng nói là anh muốn giúp cô rửa vết thương đó nha.
-Tôi tự làm được.
-Em ngồi yên đó.
Mặc Phong đặt thau nước xuống, cầm lấy bàn chân cô rửa sạch vết thương trước.
Diệc Thuần nuốt nước bọt, sao lại thành ra thế này chứ? Rõ ràng cô chỉ muốn trốn tránh Mặc Phong, vậy mà còn để anh giúp cô trị vết thương. Anh càng làm như vậy, cô lại càng dễ mềm lòng.
Mặc Phong mở hộp cứu thương lấy chai thuốc sát khuẩn ra, nâng lòng bàn chân cô nghiêng qua nhỏ từ từ vào vết thương.
Dưới chân đau rát, rất đau làm Diệc Thuần không nhịn được mà la nhỏ lên.
-Ráng chịu đựng một chút sẽ không đau nữa.-anh giống như dỗ trẻ nhỏ, giọng nói đầy vỗ về
Diệc Thuần hơi ngẩn ra.
Mặc Phong lấy miếng gạc y tế cùng băng dính để băng miệng bết thương lại. Động tác anh rất nhẹ nhàng, bởi vì sợ cô sẽ đau.
-Được rồi, đừng nên động tới nó.-anh đóng hộp cứu thương lại đem đặt lên bàn
-Cảm ơn.
Dù sao cũng phải nói hai tiếng này, là anh giúp cô làm sạch vết thương còn băng vết thương lại cho cô, cô cũng nên phải phép nói tiếng cảm ơn.
-Sau này cẩn thận một chút.
-Tôi biết rồi. Anh có thể đi rồi.
Mặc Phong lộ vẻ không vui, cô ghét anh, không muốn nhìn thấy mặt anh đến như vậy sao? Anh thoáng trầm mặc một lúc mới mở miệng:
-Anh muốn... chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau.
Giữa bọn họ có gì để nói chứ? À không, nói đúng ra chỉ có mình cô không có gì để nói thôi.
Cô thoáng im lặng cúi mặt nhìn hai tay đang siết chặt vào nhau. Cô không thể mềm lòng, càng không thể cho anh bất kì cơ hội nào.
.
Trình Ngụy nói với cô thủ tục ly hôn phải kéo dài đến một tháng. Thừa Tuyết cũng không hỏi nhiều, trước nay cô đều nghĩ chỉ cần một tờ giấy, cả hai kí tên thì đã chính thức không còn là vợ chồng, vậy mà phải đợi đến một tháng.
Cô ở Trình Gia không nói chuyện với ai, Nhã Nhã bị gửi ở nhà trẻ cả ngày nên cô cũng không thể thường xuyên ở cạnh con bé.
Hôm đó Nhã Nhã đột nhiên bị bệnh, Thừa Tuyết cùng Anna dẫn con bé đến bệnh viện. Cũng may bệnh Nhã Nhã không nặng lắm chỉ cần lấy thuốc là được.
Lúc đưa Nhã Nhã về, đi ngang qua khuôn viên của bệnh viện Thừa Tuyết bị thu hút bởi một dáng người.
Đó không phải là...
Viên Hy đi ra khuôn viên bắt gặp Thừa Tuyết, ánh mắt chợt lóe lên một tia sáng, môi mím chặt lại nhưng vẫn cao ngạo đi đến chỗ cô.
Thừa Tuyết không nghĩ lại gặp Viên Hy ở đất Mỹ, đáng lẽ giờ này cô ta phải ở Việt Nam vui vẻ bên Nhậm Tử Phàm chứ?
-Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Đối với lời nói của Viên Hy, Thừa Tuyết không để tâm, mỉm cười nói: "Nếu anh ấy đã không chấp nhất chuyện của cô, thì cô nên sống tốt và đừng thù oán tôi nữa."
-Cô đừng giả vờ ở đây nữa? Chính cô hại tôi ra nông nỗi ngày, tôi chỉ hận không thể giết chết cô.-Viên Hy căm phẫn hai tay run rẩy nắm lại
-Cô thật hết thuốc chữa. Bản thân cô gây ra lỗi còn không ân năn hối lỗi.-Thừa Tuyết không còn cách nào để khuyên giải cô ta
-Tô Thừa Tuyết, cô nói nghe hay lắm? Hôm nay tôi phải giết chết cô.
Viên Hy giống như kẻ điên ánh mắt hung tợn nhào đến dùng hai tay bóp cổ cô, Thừa Tuyết hoảng hốt lùi về sau nhưng không kịp, tay đưa lên muốn gỡ tay Viên Hy ra.
Viên Hy bóp cổ cô rất chặt, siết mạnh đến mức cô không tài nào hô hấp được, hai tay Thừa Tuyết liên tục bấu vào tay Viên Hy.
Anna thấy thế liền hốt hoảng chạy tới ngăn ra, con bé Nhã Nhã kéo mạnh áo Viên Hy, bàn tay nhỏ bé không ngừng đánh cô ta.
-Thả mami tôi ra, cô là người xấu.
Viên Hy hung hăng xô Nhã Nhã ra, con bé bị xô xuống đất, đau đến khóc òa.
Thừa Tuyết đánh liên tục vào người Viên Hy, cố gắng gỡ tay Viên Hy ra để hô hấp. Cô rất khó chịu, cổ bị bóp rất đau, rất đau.
Mấy y tá thấy cảnh hỗn loạn vội vàng chạy đến ngăn cản.
Phải mất một lúc lâu mới kéo Viên Hy ra được, Thừa Tuyết ôm lấy cổ mình ho liên tục.
-Tô Thừa Tuyết, tôi phải giết chết chị.-Viên Hy bị mấy nữ y tá giữ tay giữ chân lại không ngừng giùng giằng muốn xông đến
-Cô điên rồi.
Thừa Tuyết sau khi hô hấp lại bình thường mới có thể nói chuyện được liền tức giận nhìn Viên Hy. Cô ta đúng là sống chết không hối cãi.
-Nhã Nhã con có sao không?-Thừa Tuyết mặc kệ cô ta liền cùng Anna quan tâm đến Nhã Nhã
Nhã Nhã bị xô té, ở khủy tay trầy một mảng lớn, con bé đau rát mà khóc lớn hơn.
-Anna, em đưa Nhã Nhã tới chỗ bác sĩ đi.
-Vậy em đi, chị nhớ cẩn thận.
Anna dẫn Nhã Nhã đi lên bác sĩ khám.
Thừa Tuyết dù có hiền đến cỡ nào cũng không thể dung tha hành động của Viên Hy, cô tức giận đi đến chỗ cô ta.
-Buông tôi ra.-Viên Hy giùng giằng
Mấy y tá buông tay ra nhưng sợ cô ta gây chuyện nên không dám rời đi.
_Bốp
Thừa Tuyết giơ tay cao tát một cái thật mạnh vào má cô ta.
-Cô có biết bản thân cô rất tốt không? Cô sinh ra đã có anh hai cô che chở yêu thương, anh ấy lấy tính mạng ra để có ngày hôm nay chỉ vì muốn cô có một cuộc sống tốt đẹp, anh ấy một mình nuôi lớn cô để cô có ngày hôm nay sao? Cô nhìn lại cô đi, cô đã làm gì tốt đẹp hả? Hại người, mưu mô tính toán, cô nói yêu anh ấy nhưng cô đã gây ra gì?
Thừa Tuyết lạnh giọng, đối với Viên Hy chỉ có thất vọng.
-Cô, cô dám dạy đời tôi.
-Cô nói coi tôi dạy cô nổi không? Cô lớn rồi, cô nên suy nghĩ lại chuyện mình làm đi. Cô không nghĩ đến bản thân thì nghĩ đến anh hai cô chứ? Nếu như cô muốn anh hai cô không đoái hoài đến cô thì cứ tiếp tục mà làm.
Viên Hy như bị nói điểm trúng huyệt đứng im bất động không còn muốn giết chết Thừa Tuyết nữa.
Từ trước đến nay, Viên Hy luôn nhận định Nhậm Tử Phàm là người đàn ông tốt nhất cũng như cho rằng chỉ anh mới xứng làm chồng cô ta, cho nên khi tình cảm của anh lại dành cho Thừa Tuyết, Viên Hy sinh ra ghen ghét đố kị, vì ghen tuông mà đánh mất lí trí.
Bác sĩ nghe y tá báo cáo liền vội vã chạy đến, lúc này ông thấy Viên Hy không có trạng thái kích động nữa cũng thở phào.
-Cô Nhậm, tôi đã nói cô đừng kích động quá, sẽ không tốt cho cô.
Viên Hy mím môi, không nói không rằng liền bỏ chạy đi mất.
Thừa Tuyết cũng khẽ thở phào, nếu như cô ta vẫn không hiểu ra thì cô xem như bó tay.
Cô còn định rời đi thì đã nghe tiếng thở dài cùng giọng tiếc nuối của bác sĩ: "Thật là một cô gái tội nghiệp."
-Bác sĩ, ông nói vậy có ý gì?-Thừa Tuyết quay qua hỏi bác sĩ
-Xin hỏi, cô có quan hệ gì với cô Nhậm?
-Tôi quen cô ấy, chúng tôi chẳng qua có chút hiểu lầm thôi. Tôi còn... quen anh trai cô ấy.
-Vậy sao? Vậy thì cô nên an ủi cô ấy, đừng để anh trai cô ấy biết chuyện. Nếu không sẽ gây áp lực về mặt tâm lí của cô ấy.-bác sĩ trước khi nói căn dặn cô trước
-Tôi biết rồi. Cô ấy rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Thừa Tuyết đột nhiên rất lo lắng, im lặng chờ bác sĩ nói.
-Cô ấy... bị cưỡng hiếp tập thể.
Thừa Tuyết nghe xong như sấm đánh ngang tai, hai bên tai lùng bùng không dám tin.
Cái gì cơ chứ?
Viên Hy... Viên Hy bị cưỡng hiếp tập thể sao?
Nhưng mà người này giống như hồn ma vậy, Diệc Thuần chỉ vừa đến đảo San Hô được một ngày, sáng hôm sau đã gặp anh ở đại sãnh khách sạn.
Nói là trùng hợp, kẻ ngu cũng không bị gạt.
Diệc Thuần có chút bực bội đi dạo biển.
Tiếng sóng biển vỗ vào bờ, mặt trời sáng rực chiếu những tia sáng chói chang xuống mặt biển làm từng cơn sóng biển như lấp lánh ánh kim. Mà trời lại trong xanh thoáng đã, cảnh lại đẹp đến thơ mông, làm Diệc Thuần sinh cảm giác bình yên.
Thật sự rất bình yên! Biển hiền hòa cho từng cơn sóng, gió nhẹ nhàng lướt qua mặt cô lưu lại mùi vị mằn mặn của biển cả rộng lớn.
Diệc Thuần ngồi xuống bờ cát mịn, hai chân trần để sóng biển đập vào đôi chân cô.
Mặc Phong đứng ở xa luôn dõi theo cô, môi không tự giác cong lên khi thấy cảnh tượng trước mặt. Cô thật xinh đẹp!
Ở trước biển, cô rạng ngời sức sống, lại dịu dàng không vội vã như cơn sóng, cô nhỏ bé, nhỏ bé đến mức giống như con cá nhỏ, anh chỉ muốn là biển cả để ôm ấp bảo vệ cô.
Không biết tự lúc nào Mặc Phong đã đi đến ngồi bên cạnh Diệc Thuần, à không, bên cạnh nhưng cách xa một khoảng rộng lớn.
Cô giống như trẻ con nhặt những vỏ sò, vỏ ốc trên mặt cát đặt vào tay, thích thú xem từng cái một.
Anh ý cười càng đậm, trong mắt chỉ còn có cô.
Diệc Thuần như cảm nhận được có ai đó nhìn mình, ánh mắt này đặc biệt nóng bỏng, chính là cái loại ánh nhìn chăm chú của Mặc Phong.
Đừng nói là anh đấy chứ?
Diệc Thuần hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Mặc Phong ngay trước mặt. Lại là anh! Anh đi theo cô làm gì chứ?
-Anh sao cứ đi theo tôi quài vậy? Bộ anh là hồn ma hay sao mà đeo bám tôi không buông?-Diệc Thuần tức giận đứng bật dậy trừng anh
Mặc Phong chậm rãi đứng lên phủi tay cùng quần mình, mới ngẩng đầu nói: "Anh nói rồi, anh sẽ theo đuổi em."
-Đồ thần kinh. Anh đi đi, tránh xa tôi ra.-cô tức giận chỉ tay vào anh
-Anh không đi, không có lí do gì em phải bắt anh đi cả, trừ khi bãi biển này là của em.
-Anh...
Diệc Thuần bặm môi làm mặt rất dữ tợn hung hăng trừng anh, liếc anh một cái liền xoay người bỏ đi.
Nhưng mà đi chưa được năm bước, vì do tức giận giẫm mạnh lên cát, kết quả bị vỏ sò cắt trúng. Đau đến mức cô khóc không ra nước mắt.
Diệc Thuần co chân lên, lại ngồi bệt xuống đất nhìn chân của mình. Bị cắt một đường dài khá sâu nên chảy máu không ít. Mặt cô nhăn nhó cắn lấy môi, hôm nay đúng là bị sao quả tạ chiếu phải rồi.
Mặc Phong thấy cô đau đớn ngồi xuống ôm chân mình cũng đoán được là cô bị vỏ sò cắt trúng liền chạy tới.
-Sao lại bất cẩn như vậy?-anh nâng chân cô lên, nhìn máu không ngừng chảy ra thì cau có trách cứ
-Không cần anh quan tâm.
Cô đẩy anh ra, cô đã đau chết rồi còn bị anh trách bản thân cũng đâm ra bực bội.
Anh trách cô bất cẩn, bởi vì nhìn cô bị thương anh còn lo lắng cùng đau lòng hơn ai hết, cho nên mới không kìm được mà trách cô.
-Có đi được không?
-Anh đi đi, không cần anh quan tâm. Tôi gặp anh đúng là xui xẻo.-Diệc Thuần cáu kỉnh, chống tay xuống đất đứng dậy
Vết thương dưới lòng bàn chân vẫn âm ỉ đau, ngày càng đau nhức, Diệc Thuần cắn răng cà nhấc đi từng bước.
Mặc Phong biết rõ cô tức giận, nhưng mà bản tính bướng bỉnh của cô đôi lúc làm anh không nhịn được nổi cáu. Không nói không rằng liền đi đến chắn trước mặt cô, rất gọn nhẹ đã để cô lên lưng mình.
Anh cõng cô, làm cô không kịp phản ứng.
-Thả tôi xuống, tôi không cần.
-Đừng bướng bỉnh nữa.-anh gắt, một mạch cõng cô về khách sạn
Anh đưa cô về phòng cô, nhân viên khách sạn nhanh chóng đem hộp cứu thương lên.
Anh đặt cô lên giường sau đó đi hứng một thau nước.
Diệc Thuần nhíu mày nhăn trán, đừng nói là anh muốn giúp cô rửa vết thương đó nha.
-Tôi tự làm được.
-Em ngồi yên đó.
Mặc Phong đặt thau nước xuống, cầm lấy bàn chân cô rửa sạch vết thương trước.
Diệc Thuần nuốt nước bọt, sao lại thành ra thế này chứ? Rõ ràng cô chỉ muốn trốn tránh Mặc Phong, vậy mà còn để anh giúp cô trị vết thương. Anh càng làm như vậy, cô lại càng dễ mềm lòng.
Mặc Phong mở hộp cứu thương lấy chai thuốc sát khuẩn ra, nâng lòng bàn chân cô nghiêng qua nhỏ từ từ vào vết thương.
Dưới chân đau rát, rất đau làm Diệc Thuần không nhịn được mà la nhỏ lên.
-Ráng chịu đựng một chút sẽ không đau nữa.-anh giống như dỗ trẻ nhỏ, giọng nói đầy vỗ về
Diệc Thuần hơi ngẩn ra.
Mặc Phong lấy miếng gạc y tế cùng băng dính để băng miệng bết thương lại. Động tác anh rất nhẹ nhàng, bởi vì sợ cô sẽ đau.
-Được rồi, đừng nên động tới nó.-anh đóng hộp cứu thương lại đem đặt lên bàn
-Cảm ơn.
Dù sao cũng phải nói hai tiếng này, là anh giúp cô làm sạch vết thương còn băng vết thương lại cho cô, cô cũng nên phải phép nói tiếng cảm ơn.
-Sau này cẩn thận một chút.
-Tôi biết rồi. Anh có thể đi rồi.
Mặc Phong lộ vẻ không vui, cô ghét anh, không muốn nhìn thấy mặt anh đến như vậy sao? Anh thoáng trầm mặc một lúc mới mở miệng:
-Anh muốn... chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau.
Giữa bọn họ có gì để nói chứ? À không, nói đúng ra chỉ có mình cô không có gì để nói thôi.
Cô thoáng im lặng cúi mặt nhìn hai tay đang siết chặt vào nhau. Cô không thể mềm lòng, càng không thể cho anh bất kì cơ hội nào.
.
Trình Ngụy nói với cô thủ tục ly hôn phải kéo dài đến một tháng. Thừa Tuyết cũng không hỏi nhiều, trước nay cô đều nghĩ chỉ cần một tờ giấy, cả hai kí tên thì đã chính thức không còn là vợ chồng, vậy mà phải đợi đến một tháng.
Cô ở Trình Gia không nói chuyện với ai, Nhã Nhã bị gửi ở nhà trẻ cả ngày nên cô cũng không thể thường xuyên ở cạnh con bé.
Hôm đó Nhã Nhã đột nhiên bị bệnh, Thừa Tuyết cùng Anna dẫn con bé đến bệnh viện. Cũng may bệnh Nhã Nhã không nặng lắm chỉ cần lấy thuốc là được.
Lúc đưa Nhã Nhã về, đi ngang qua khuôn viên của bệnh viện Thừa Tuyết bị thu hút bởi một dáng người.
Đó không phải là...
Viên Hy đi ra khuôn viên bắt gặp Thừa Tuyết, ánh mắt chợt lóe lên một tia sáng, môi mím chặt lại nhưng vẫn cao ngạo đi đến chỗ cô.
Thừa Tuyết không nghĩ lại gặp Viên Hy ở đất Mỹ, đáng lẽ giờ này cô ta phải ở Việt Nam vui vẻ bên Nhậm Tử Phàm chứ?
-Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Đối với lời nói của Viên Hy, Thừa Tuyết không để tâm, mỉm cười nói: "Nếu anh ấy đã không chấp nhất chuyện của cô, thì cô nên sống tốt và đừng thù oán tôi nữa."
-Cô đừng giả vờ ở đây nữa? Chính cô hại tôi ra nông nỗi ngày, tôi chỉ hận không thể giết chết cô.-Viên Hy căm phẫn hai tay run rẩy nắm lại
-Cô thật hết thuốc chữa. Bản thân cô gây ra lỗi còn không ân năn hối lỗi.-Thừa Tuyết không còn cách nào để khuyên giải cô ta
-Tô Thừa Tuyết, cô nói nghe hay lắm? Hôm nay tôi phải giết chết cô.
Viên Hy giống như kẻ điên ánh mắt hung tợn nhào đến dùng hai tay bóp cổ cô, Thừa Tuyết hoảng hốt lùi về sau nhưng không kịp, tay đưa lên muốn gỡ tay Viên Hy ra.
Viên Hy bóp cổ cô rất chặt, siết mạnh đến mức cô không tài nào hô hấp được, hai tay Thừa Tuyết liên tục bấu vào tay Viên Hy.
Anna thấy thế liền hốt hoảng chạy tới ngăn ra, con bé Nhã Nhã kéo mạnh áo Viên Hy, bàn tay nhỏ bé không ngừng đánh cô ta.
-Thả mami tôi ra, cô là người xấu.
Viên Hy hung hăng xô Nhã Nhã ra, con bé bị xô xuống đất, đau đến khóc òa.
Thừa Tuyết đánh liên tục vào người Viên Hy, cố gắng gỡ tay Viên Hy ra để hô hấp. Cô rất khó chịu, cổ bị bóp rất đau, rất đau.
Mấy y tá thấy cảnh hỗn loạn vội vàng chạy đến ngăn cản.
Phải mất một lúc lâu mới kéo Viên Hy ra được, Thừa Tuyết ôm lấy cổ mình ho liên tục.
-Tô Thừa Tuyết, tôi phải giết chết chị.-Viên Hy bị mấy nữ y tá giữ tay giữ chân lại không ngừng giùng giằng muốn xông đến
-Cô điên rồi.
Thừa Tuyết sau khi hô hấp lại bình thường mới có thể nói chuyện được liền tức giận nhìn Viên Hy. Cô ta đúng là sống chết không hối cãi.
-Nhã Nhã con có sao không?-Thừa Tuyết mặc kệ cô ta liền cùng Anna quan tâm đến Nhã Nhã
Nhã Nhã bị xô té, ở khủy tay trầy một mảng lớn, con bé đau rát mà khóc lớn hơn.
-Anna, em đưa Nhã Nhã tới chỗ bác sĩ đi.
-Vậy em đi, chị nhớ cẩn thận.
Anna dẫn Nhã Nhã đi lên bác sĩ khám.
Thừa Tuyết dù có hiền đến cỡ nào cũng không thể dung tha hành động của Viên Hy, cô tức giận đi đến chỗ cô ta.
-Buông tôi ra.-Viên Hy giùng giằng
Mấy y tá buông tay ra nhưng sợ cô ta gây chuyện nên không dám rời đi.
_Bốp
Thừa Tuyết giơ tay cao tát một cái thật mạnh vào má cô ta.
-Cô có biết bản thân cô rất tốt không? Cô sinh ra đã có anh hai cô che chở yêu thương, anh ấy lấy tính mạng ra để có ngày hôm nay chỉ vì muốn cô có một cuộc sống tốt đẹp, anh ấy một mình nuôi lớn cô để cô có ngày hôm nay sao? Cô nhìn lại cô đi, cô đã làm gì tốt đẹp hả? Hại người, mưu mô tính toán, cô nói yêu anh ấy nhưng cô đã gây ra gì?
Thừa Tuyết lạnh giọng, đối với Viên Hy chỉ có thất vọng.
-Cô, cô dám dạy đời tôi.
-Cô nói coi tôi dạy cô nổi không? Cô lớn rồi, cô nên suy nghĩ lại chuyện mình làm đi. Cô không nghĩ đến bản thân thì nghĩ đến anh hai cô chứ? Nếu như cô muốn anh hai cô không đoái hoài đến cô thì cứ tiếp tục mà làm.
Viên Hy như bị nói điểm trúng huyệt đứng im bất động không còn muốn giết chết Thừa Tuyết nữa.
Từ trước đến nay, Viên Hy luôn nhận định Nhậm Tử Phàm là người đàn ông tốt nhất cũng như cho rằng chỉ anh mới xứng làm chồng cô ta, cho nên khi tình cảm của anh lại dành cho Thừa Tuyết, Viên Hy sinh ra ghen ghét đố kị, vì ghen tuông mà đánh mất lí trí.
Bác sĩ nghe y tá báo cáo liền vội vã chạy đến, lúc này ông thấy Viên Hy không có trạng thái kích động nữa cũng thở phào.
-Cô Nhậm, tôi đã nói cô đừng kích động quá, sẽ không tốt cho cô.
Viên Hy mím môi, không nói không rằng liền bỏ chạy đi mất.
Thừa Tuyết cũng khẽ thở phào, nếu như cô ta vẫn không hiểu ra thì cô xem như bó tay.
Cô còn định rời đi thì đã nghe tiếng thở dài cùng giọng tiếc nuối của bác sĩ: "Thật là một cô gái tội nghiệp."
-Bác sĩ, ông nói vậy có ý gì?-Thừa Tuyết quay qua hỏi bác sĩ
-Xin hỏi, cô có quan hệ gì với cô Nhậm?
-Tôi quen cô ấy, chúng tôi chẳng qua có chút hiểu lầm thôi. Tôi còn... quen anh trai cô ấy.
-Vậy sao? Vậy thì cô nên an ủi cô ấy, đừng để anh trai cô ấy biết chuyện. Nếu không sẽ gây áp lực về mặt tâm lí của cô ấy.-bác sĩ trước khi nói căn dặn cô trước
-Tôi biết rồi. Cô ấy rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Thừa Tuyết đột nhiên rất lo lắng, im lặng chờ bác sĩ nói.
-Cô ấy... bị cưỡng hiếp tập thể.
Thừa Tuyết nghe xong như sấm đánh ngang tai, hai bên tai lùng bùng không dám tin.
Cái gì cơ chứ?
Viên Hy... Viên Hy bị cưỡng hiếp tập thể sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.