Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 72: Dứt Khoát Chấm Dứt (2).

Du Huyễn

16/07/2015

Nhậm Tử Phàm trở lại Ngự Biệt Uyển, thím Lý khẩn trương đi ra cầm lấy áo vest.

Bà nói: "Thiếu gia, tiểu thư cô ấy nhốt mình trong phòng, nói là trừ phi là thiếu gia tha thứ nếu không sẽ không ra ngoài ăn uống gì cả."

Nhậm Tử Phàm thu lại dáng vẻ mệt mỏi đến bất lực, đôi mắt sâu hút sáng rực giữa đêm tối.

-Tôi biết rồi.

Nhậm Tử Phàm đi lên lầu, khuôn mặt không có biểu cảm gì khó nắm được tâm tư của anh.

Anh dừng bên ngoài phòng Viên Hy cầm lấy tay nắm nhưng cửa đã khóa trong nên không cách nào mở được.

-Mở cửa.

Viên Hy ngồi trong phòng nghe thấy giọng anh liền phóng xuống giường, làm bộ mặt tội nghiệp mở cửa.

Giọng cô nghẹn ngào: "Anh, anh tha thứ cho em phải không?"

Anh đi vào trong phòng, ngồi xuống ghế, ngữ khí có phần lạnh lẽo song lại như ra lệnh.

-Viên Hy, quay về Mỹ đi. Đừng quay về nữa.

Một câu nói như đẩy Viên Hy xuống vực thẳm, anh lại kêu cô về Mỹ không được trở về?

Hai bờ môi Viên Hy run rẩy, tận lực lắc đầu: "Không, không. Anh không thể đuổi em đi. Em là em gái anh mà."

-Anh đã từng nói, nếu em cứ ép anh phải lựa chọn thì sẽ là Thừa Tuyết chứ không phải em.

-Anh, em không muốn. Anh làm gì em cũng được, em sẽ chịu hết nhưng anh đừng đuổi em đi. Em cầu xin anh.-Viên Hy khóc nức nở trước mặt anh cầu xin

-Bởi vì em là em gái anh, anh mới đuổi em đi. Nếu là kẻ khác thì đã không ở đây nói chuyện với anh.

Anh lạnh lùng là thế, một chút ấm áp cũng không còn.

Viên Hy bàng hoàng, nước mắt lăn dài trên má, dáng vẻ đáng thương vô cùng.

-Nếu như vậy em thà chết còn hơn.-Viên Hy mím môi liền chạy đến cửa sổ toan nhảy xuống

-Viên Hy, đây là lầu ba, em nhảy xuống bắt quá chỉ bị trầy da bông gân. Nếu em muốn một lần nữa dùng cái chết để uy hiếp anh, thì tốt nhất dùng con dao này một nhát đâm vào tim.

Anh nhoài người cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn, ánh mắt không hề đùa giỡn.

Viên Hy xám mặt, không nghĩ anh tuyệt tình như vậy.

-Anh biết em không dám. Viên Hy, trở về Mỹ, anh vẫn sẽ lo tiền bạc cho em. Trở về thời điểm lúc trước, làm đứa em gái ngoan của anh.

-Anh, anh vì chị ta mà đối xử với em như vậy sao?-Viên Hy ủy khuất rơi lệ, trong lời nói có phần không cam

-Anh sẽ xem như em đã đồng ý. Anh sẽ thay em đặt vé máy bay, nếu không có sẽ dùng máy bay tư nhân đưa em đi.

Nói xong Nhậm Tử Phàm đứng dậy một mạch đi ra ngoài.



Viên Hy suy sụp ngồi bệt xuống sàn nhà. Tất cả đã chấm dứt rồi. Hết thật rồi. Trở về Mỹ, là anh không muốn nhìn thấy cô nữa.

Thật sự là sai rồi.

Viên Hy ụp mặt vào hai tay mình, nhớ đến những kỉ niệm lúc nhỏ đến lớn giữa anh em bọn họ thì nước mắt không kìm được mà rơi ra. Thực sự đã sai rồi, sai thật rồi.

Ngay cả tình anh em cũng chẳng còn...

Las Vegas...

Cánh cổng của tòa nhà Trình Gia sừng sững trước mặt Thừa Tuyết, cô nhấn hồi chuông người làm liền chạy ra mở cửa.

-Mợ hai, mợ về rồi sao? Để tôi báo cho cậu chủ biết.

-Không cần đâu. Trình Ngụy anh ấy đang ở đâu?

-Cậu hai đang ở hoa viên.

-Bác đem vali vào dùm cháu.

Thừa Tuyết đưa cho người làm đem vali mình vào, đi đến hoa viêb trong Trình Gia. Nơi mà cô xanh mướt, trăm hoa đua nở, không khí lại thoáng đãng.

Trình Ngụy ngồi ở bàn uống trà một mình, ánh mắt nhìn xa xăm toát lên sự cô đơn vô cùng.

Thừa Tuyết tôi hôm kia nói rõ với Nhậm Tử Phàm xong buổi sáng liền mua vé máy bay bay sang Las Vegas. Đến đây cũng mất gần một ngày.

Cô chậm rãi từ phía sau anh lại, môi anh đào cong lên. Nhẹ nhàng đưa tay bịt lấy mắt anh.

Trình Ngụy giật mình, mùi hương dễ chịu bao vây lấy anh, quen thuộc đến anh sững sờ.

-Nhị lão thiếu, bịt mắt anh như vậy có đoán ra em không?-cô cúi người nói

-Thừa Tuyết...

Trình Ngụy dường như không tin vào tai mình nhưng đích thực đây là giọng của Thừa Tuyết. Anh không hề lầm.

-Là em. Em trở về rồi.

Cô buông tay ra đứng trước mặt anh mỉm cười rạng rỡ.

Là cô, gương mặt đó, nụ cười đó vẫn như vậy. Khắc ghi trong lòng anh không hề thay đổi.

Nhưng mà...

Anh thu lại ánh mắt si mê nhu tình kia, ấn giọng lạnh đi: "Đúng lúc, anh định bay sang Việt Nam tìm em."

Không hỏi sao cô lại run rẩy, hai tay nắm lại ngồi xuống ghế. Ngẩng đầu hỏi: "Là... vì chuyện gì?"

Trình Ngụy cầm tách trà có cánh hoa anh đào bồng bềnh trôi bên trên lên đưa lên môi uống một ngụm. Ai biết được trong lòng anh mâu thuẫn cùng đau khổ đến chừng nào?



Trà này uống vào lại đắng như thuốc độc nhưng lại không ngừng lại được.

Anh đã suy nghĩ rất lâu về mối quan hệ giữa bọn họ nên anh mới đưa ra một quyết định mà ngay cả anh cũng không ngờ tới. Đặt tách trà xuống, Trình Ngụy vẫn trước sau lạnh nhạt mở miệng: "Chúng ta... ly hôn đi."

Ly... hôn !???

Anh vừa nói, ly hôn sao?

Thừa Tuyết dường như không tin vào những gì mình nghe, lồng ngực phập phồng tưởng như không thể thở.

Cô hoang mang càng sững sờ trước lời nói anh thốt ra. Là ly hôn!

-Vì... vì chuyện đó sao?

Khi cô quyết định chọn Trình Ngụy, anh lại không cần cô nữa.

-Đúng vậy. Tôi đã nói, em không xứng.

Anh lạnh lùng, giây phút này giống như một người khác, một người hoàn toàn xa lạ mà ngay cả cô cũng không quen.

-Trình Ngụy, em...

Cô còn định nói sẽ bắt đầu lại với anh, là thật sự, cũng là thật lòng. Nhưng mà đáng tiếc...

Chỉ có thể nói bọn họ không có duyên.

-Yên tâm, tôi vẫn sẽ chia một ít tài sản cho em, đủ để em sống sung sướng đến cuối đời.

Anh muốn chia tài sản cho cô bởi vì anh sợ cô sẽ không đủ ăn đủ mặc, tiền cô làm ra chỉ đủ sống qua ngày. Anh muốn cô phải sống không cần lo gì cả.

-Nếu anh đã cương quyết ly hôn em không nói gì. Nhưng mà tài sản, em sẽ không nhận. Bởi vì em không làm ra nó, anh hãy giữ lấy.

-Tôi không muốn thiếu nợ ai cả. Thế này, tôi sẽ chuyển quyền sở hữu Lạc Thanh cho em, đương nhiên sẽ có người điều hành giúp em, nó vẫn thuộc công ty con của Trình Gia.

-Em không cần. Thứ đó là của anh, của Trình Gia em sẽ không lấy đi. Đợi đến khi ly hôn, em sẽ tự động rời đi.

Anh biết một khi cô đã cương quyết thì không dễ dàng thay đổi ý định, anh chỉ là lo cho cuộc sống sau này của cô.

Rốt cục cô hiểu tình yêu là thế nào rồi?

Chính là yêu mà kịp thời giữ lấy nhau đúng thời điểm đúng lúc, không sớm cũng không muộn.

Buông bỏ nhau, không chậm một giây một phút.

Người ta nói, yêu không thể ích kỉ chiếm đoạt chỉ có lòng bao dung mới vung đắp lâu dài.

Thừa Tuyết chạm phải hai người đàn ông, không dứt được cũng không thể buông bỏ nhưng lại giày vò nhau, giày vò đến thương tâm. Suy cho cùng, chính là hai từ "không nỡ".

.

Đó là vào một ngày, ba người bọn họ lại sánh bước trên một con đường...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook