Chương 8:
Tô Dục
12/05/2023
Sáng sớm hôm sau là buổi lễ khai giảng đầu năm.
Bầu không khí trên bàn cơm ngại ngùng cứng nhắc.
Bốn người mỗi người một chỗ, im lặng ngồi ăn.
Lý Kiều Dư đá Ngô Chuẩn một phát dưới bàn, ám chỉ cậu ta mau chóng nghĩ cách phá vỡ cục diện bế tắc này đi.
Ngô Chuẩn bình tĩnh phết nước sốt việt quất lên bánh mì nướng.
Nhìn thấy Thích Yên đưa tay ra lấy bánh mì nướng, cậu ta bật dậy ngay lập tức lấy bánh mì đưa cho cô: "Này, cậu nếm thử xem, sốt việt quất này ngon lắm đấy! Nhất là kết hợp với bánh mì nướng thì tuyệt vời!"
Thích Yên không thèm ngước mắt lên nhìn cậu ta, cô lách qua tay cậu ta và lấy chiếc bánh mì cuộn.
Ngô Chuẩn cũng không cảm thấy xấu hổ, cậu ta chuyển qua đối tượng khác: "Anh Khải, anh ăn nhiều vào, việt quất có thể tăng cường khả năng miễn dịch, rất tốt cho sức khỏe của anh."
Châu Việt Khải phớt lờ lời nói cậu ta và cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm.
Ngô Chuẩn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt bánh mì nướng vào đĩa của mình, nheo mắt nhìn Lý Kiều Dư, bĩu môi và nhún vai tỏ vẻ mình đã bỏ cuộc.
Sau khi ăn sáng xong, Châu Việt Khải, Lý Kiều Dư và Ngô Chuẩn cùng ngồi xe riêng đến trường.
Lý Kiều Dư ngồi ở ghế phụ còn Châu Việt Khải và Ngô Chuẩn thì ngồi ở ghế sau.
Lúc này cửa sổ xe vẫn mở.
Ngô Chuẩn bám vào cửa xe ở ghế sau, kéo dài người nhìn về phía xa giống như một con chuột chũi đất, đôi mắt của cậu ta dán chặt vào cửa chính của căn biệt thự.
Khi nhìn thấy Thích Yên đi ra sau cánh cửa, mắt cậu ta sáng lên, cậu ta huýt sáo một cách lưu manh.
Hành động này của cậu ta thu hút cả Châu Việt Khải và Lý Kiều Dư cùng liếc nhìn ra cửa.
Thích Yên đang mặc đồng phục học sinh của trường Tân Đô, áo xanh trắng, quần đen sọc trắng ở hai bên và khoác một chiếc áo khoác đồng phục màu đen trắng.
Chiếc áo được cắt ngắn và chiết lại để tôn len vòng eo con kiến và đôi chân dài của cô.
Cô đang ngậm một chiếc chun buộc tóc màu sắc rực rỡ trong miệng, chải tóc bằng tay thành kiểu đuôi ngựa cao, từng sợi tóc li ti lấp lánh ánh vàng dưới ánh nắng mặt trời.
Nghe thấy tiếng huýt sáo của Ngô Chuẩn, cô lười biếng ngước lên.
Cô liếc nhìn một cái rồi ngoảnh mặt đi, gỡ chun xuống và buộc quanh tóc mấy vòng.
Sau khi buộc xong, cô vuốt nhẹ xuống bím tóc, đút vào túi quần rồi lạnh lùng lách qua chiếc xe và đi ra ngoài.
Ngô Chuẩn cảm thấy rất phấn khích khi bị thái độ lạnh lùng của cô kích thích.
Cậu ta cố gắng rướn người dỗ cô lên xe đến trường cùng họ.
Nhưng Thích Yên không nghe và không có ý định dừng bước.
Ngô Chuẩn đưa tay chắn ngang trước mặt cô.
Châu Việt Khải ở trong xe lặng lẽ quan sát hết mọi chuyện qua cử kính.
Cậu thấy cô nhíu mày không kiên nhẫn, móc hộp sạc tai nghe ra và mở nắp.
Bỗng một chiếc lá xuống rơi đập vào cửa sổ.
Chiếc là này đã thu hút sự chú ý của cô, ánh mắt cô vô tình đối diện với mắt cậu.
Châu Việt Khải hạ kính xe xuống, quay mặt lại: "Lên xe đi."
Ngô Chuẩn nghe thấy vậy cũng đáp lời, cậu ta không quan tâm đến Thích Yên mà đóng nắp hộp sạc tai nghe lại rồi vòng qua đuôi xe bước vào xe.
Vừa ngồi xuống, Ngô Chuẩn liếc mắt sang thì thấy cánh cửa bên kia đã được người nào đó mở ra.
Thích Yên chen vào ghế sau ngồi bên cạnh Châu Việt Khải.
Tính tình khó chịu, động tác cũng mạnh mẽ.
Châu Việt Khải đang bị thương ở chân trái cũng suýt nữa thì bị cô đá trúng.
Ngay khi nửa cái mông của cô sắp dán vào đùi cậu, cậu mới túm lấy cổ áo sau lưng cô, nhỏ giọng uy hiếp: "Em còn lộn xộn nữa anh sẽ ném em ra ngoài đấy.”
Cuối cùng Thích Yên cũng không động đậy nữa, cô kéo mạnh cửa xe đóng lại.
Thấy vậy, Châu Việt Khải bèn buông tay.
Cô tháo cặp sách ra, ôm trước người, thoải mái dựa lưng vào ghế, mắt cô nhìn ra phía cửa sổ xe, cô lấy tai nghe ra nhét vào tai, chặn lại tất cả những tiếng ồn ào bằng tiếng nhạc.
Chiếc xe chạy thẳng đến một con đường bên ngoài trường trung học trực thuộc Đại học A.
Lý Kiều Dư kêu dừng xe lại.
“Cô không xuống xe à?” Cô ta nói.
Thích Yên bình thản tháo tai nghe ra, đặt lại vào hộp sạc rồi đeo cặp lên.
"Cô…" Lý Kiều Dư đột nhiên đổi từ giọng khó chịu sang nhẹ nhàng: "Cô được bảo vệ rất kỹ, người trong trường không biết cô là ai đâu.”
Nhưng mọi chuyện đều ngược lại, có thể nói nhà họ Lý bị tổn hại danh tiếng một cách nặng nề, tùy tiện túm một người ở Bắc Kinh cũng biết chuyện rối ren nhà bọn họ.
Nhất là trong ngôi trường nơi tin tức được lan truyền nhanh chóng và được gọi là "xã hội thu nhỏ", mọi người đều biết ba cô ta nợ tình bên ngoài và sinh ra một cô em gái cùng cha khác mẹ cho cô ta.
Dựa vào điều này, Lý Kiều Dư khó chịu với Thích Yên cũng là lẽ thường tình.
Thích Yên cũng hiểu ý của cô ta.
Cả hai đều không muốn có quan hệ với người còn lại khi ở trường học.
Cô thẳng thừng đẩy cửa bước ra khỏi xe.
Trên đường phố tụ tập thành hai nhóm ba người, rất nhiều người trong số đó là học sinh của trường trung học trực thuộc Đại học A, tất cả bọn họ đều mặc đồng phục học sinh màu đỏ trắng.
Cô đang mặc đồng phục của trường Tân Đô, điều này khiến người ta dễ dàng chú ý đến cô hơn.
Lúc đóng cửa xe, cô lại nhìn Châu Việt Khải một cái.
Cậu cũng không mặc đồng phục của trường trung học trực thuộc Đại học A.
Cũng được, cô không phải là người lạc loài duy nhất.
Thích Yên không biết cổng trường trung học trực thuộc Đại học A ở đâu, cô đi theo dòng người ồ ạt như thủy triều ở bên đường.
Trên đường đi, luôn có những ánh mắt nhìn về phía cô và bàn tán về cô.
Vì bộ đồng phục học sinh khác biệt đó, vì khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo và ngỗ nghịch của cô.
Nhưng chủ yếu là vì khuôn mặt tuyệt đẹp khiến cho người ta nhìn một cái cũng khó quên đó.
Thích Yên đi theo đám người, chuẩn bị bước vào sân trường náo nhiệt hối hạ dưới ánh ban mai.
Vừa bước vào, cô đã bị bác bảo vệ chặn lại và đưa vào phòng bảo vệ hỏi han.
Cửa sổ của phòng bảo vệ mở toang, rất nhiều học sinh ra vào không khỏi tò mò ló đầu vào nhìn hóng chuyện.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Thích Yên thì đã đủ để xì xào bàn tán với người bên cạnh, rồi quay sang nhìn cô với ánh mắt dò xét.
Kể từ ngày hôm qua, không có chuyện gì diễn ra tốt đẹp. Sắc mặt của Thích Yên rất tệ.
Hỏi gì cũng không biết, bác bảo vệ đành bảo cô gọi điện cho chủ nhiệm lớp tới đón.
“Cháu không có số của ông ấy.” Thích Yên nói.
Bác bảo vệ lo lắng sột ruột, nói với giọng âm vang như chuông đồng của phương Bắc và dáng vẻ như có thể cãi nhau với bất kì ai trong phút chốc:
"Vậy cháu cũng phải biết tên chủ nhiệm lớp là gì chứ nhỉ? Hả? Cháu không mặc đồng phục trường còn không đeo thẻ học sinh, hỏi cháu học lớp nào mà cháu cũng nói không biết, bảo cháu gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp tới đón thì cháu lại nói không có số. Vậy chủ nhiệm lớp của cháu tên là gì?”
Thích Yên nghịch hộp sạc trong tay, cúi đầu và trả lời: "Không biết ạ."
Bác bảo sắp phát điên rồi.
Điện thoại của cô rung lên trong túi quần, cô lấy nó ra và nhìn vào màn hình đang sáng lên.
Một số lạ đã gửi cho cô hai tin nhắn.
Tin thứ nhất: Lớp 11-1
Tin thứ hai: Khoai lang lớn (nghĩa là “ngốc” theo tiếng Quảng Đông)
Bầu không khí trên bàn cơm ngại ngùng cứng nhắc.
Bốn người mỗi người một chỗ, im lặng ngồi ăn.
Lý Kiều Dư đá Ngô Chuẩn một phát dưới bàn, ám chỉ cậu ta mau chóng nghĩ cách phá vỡ cục diện bế tắc này đi.
Ngô Chuẩn bình tĩnh phết nước sốt việt quất lên bánh mì nướng.
Nhìn thấy Thích Yên đưa tay ra lấy bánh mì nướng, cậu ta bật dậy ngay lập tức lấy bánh mì đưa cho cô: "Này, cậu nếm thử xem, sốt việt quất này ngon lắm đấy! Nhất là kết hợp với bánh mì nướng thì tuyệt vời!"
Thích Yên không thèm ngước mắt lên nhìn cậu ta, cô lách qua tay cậu ta và lấy chiếc bánh mì cuộn.
Ngô Chuẩn cũng không cảm thấy xấu hổ, cậu ta chuyển qua đối tượng khác: "Anh Khải, anh ăn nhiều vào, việt quất có thể tăng cường khả năng miễn dịch, rất tốt cho sức khỏe của anh."
Châu Việt Khải phớt lờ lời nói cậu ta và cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm.
Ngô Chuẩn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt bánh mì nướng vào đĩa của mình, nheo mắt nhìn Lý Kiều Dư, bĩu môi và nhún vai tỏ vẻ mình đã bỏ cuộc.
Sau khi ăn sáng xong, Châu Việt Khải, Lý Kiều Dư và Ngô Chuẩn cùng ngồi xe riêng đến trường.
Lý Kiều Dư ngồi ở ghế phụ còn Châu Việt Khải và Ngô Chuẩn thì ngồi ở ghế sau.
Lúc này cửa sổ xe vẫn mở.
Ngô Chuẩn bám vào cửa xe ở ghế sau, kéo dài người nhìn về phía xa giống như một con chuột chũi đất, đôi mắt của cậu ta dán chặt vào cửa chính của căn biệt thự.
Khi nhìn thấy Thích Yên đi ra sau cánh cửa, mắt cậu ta sáng lên, cậu ta huýt sáo một cách lưu manh.
Hành động này của cậu ta thu hút cả Châu Việt Khải và Lý Kiều Dư cùng liếc nhìn ra cửa.
Thích Yên đang mặc đồng phục học sinh của trường Tân Đô, áo xanh trắng, quần đen sọc trắng ở hai bên và khoác một chiếc áo khoác đồng phục màu đen trắng.
Chiếc áo được cắt ngắn và chiết lại để tôn len vòng eo con kiến và đôi chân dài của cô.
Cô đang ngậm một chiếc chun buộc tóc màu sắc rực rỡ trong miệng, chải tóc bằng tay thành kiểu đuôi ngựa cao, từng sợi tóc li ti lấp lánh ánh vàng dưới ánh nắng mặt trời.
Nghe thấy tiếng huýt sáo của Ngô Chuẩn, cô lười biếng ngước lên.
Cô liếc nhìn một cái rồi ngoảnh mặt đi, gỡ chun xuống và buộc quanh tóc mấy vòng.
Sau khi buộc xong, cô vuốt nhẹ xuống bím tóc, đút vào túi quần rồi lạnh lùng lách qua chiếc xe và đi ra ngoài.
Ngô Chuẩn cảm thấy rất phấn khích khi bị thái độ lạnh lùng của cô kích thích.
Cậu ta cố gắng rướn người dỗ cô lên xe đến trường cùng họ.
Nhưng Thích Yên không nghe và không có ý định dừng bước.
Ngô Chuẩn đưa tay chắn ngang trước mặt cô.
Châu Việt Khải ở trong xe lặng lẽ quan sát hết mọi chuyện qua cử kính.
Cậu thấy cô nhíu mày không kiên nhẫn, móc hộp sạc tai nghe ra và mở nắp.
Bỗng một chiếc lá xuống rơi đập vào cửa sổ.
Chiếc là này đã thu hút sự chú ý của cô, ánh mắt cô vô tình đối diện với mắt cậu.
Châu Việt Khải hạ kính xe xuống, quay mặt lại: "Lên xe đi."
Ngô Chuẩn nghe thấy vậy cũng đáp lời, cậu ta không quan tâm đến Thích Yên mà đóng nắp hộp sạc tai nghe lại rồi vòng qua đuôi xe bước vào xe.
Vừa ngồi xuống, Ngô Chuẩn liếc mắt sang thì thấy cánh cửa bên kia đã được người nào đó mở ra.
Thích Yên chen vào ghế sau ngồi bên cạnh Châu Việt Khải.
Tính tình khó chịu, động tác cũng mạnh mẽ.
Châu Việt Khải đang bị thương ở chân trái cũng suýt nữa thì bị cô đá trúng.
Ngay khi nửa cái mông của cô sắp dán vào đùi cậu, cậu mới túm lấy cổ áo sau lưng cô, nhỏ giọng uy hiếp: "Em còn lộn xộn nữa anh sẽ ném em ra ngoài đấy.”
Cuối cùng Thích Yên cũng không động đậy nữa, cô kéo mạnh cửa xe đóng lại.
Thấy vậy, Châu Việt Khải bèn buông tay.
Cô tháo cặp sách ra, ôm trước người, thoải mái dựa lưng vào ghế, mắt cô nhìn ra phía cửa sổ xe, cô lấy tai nghe ra nhét vào tai, chặn lại tất cả những tiếng ồn ào bằng tiếng nhạc.
Chiếc xe chạy thẳng đến một con đường bên ngoài trường trung học trực thuộc Đại học A.
Lý Kiều Dư kêu dừng xe lại.
“Cô không xuống xe à?” Cô ta nói.
Thích Yên bình thản tháo tai nghe ra, đặt lại vào hộp sạc rồi đeo cặp lên.
"Cô…" Lý Kiều Dư đột nhiên đổi từ giọng khó chịu sang nhẹ nhàng: "Cô được bảo vệ rất kỹ, người trong trường không biết cô là ai đâu.”
Nhưng mọi chuyện đều ngược lại, có thể nói nhà họ Lý bị tổn hại danh tiếng một cách nặng nề, tùy tiện túm một người ở Bắc Kinh cũng biết chuyện rối ren nhà bọn họ.
Nhất là trong ngôi trường nơi tin tức được lan truyền nhanh chóng và được gọi là "xã hội thu nhỏ", mọi người đều biết ba cô ta nợ tình bên ngoài và sinh ra một cô em gái cùng cha khác mẹ cho cô ta.
Dựa vào điều này, Lý Kiều Dư khó chịu với Thích Yên cũng là lẽ thường tình.
Thích Yên cũng hiểu ý của cô ta.
Cả hai đều không muốn có quan hệ với người còn lại khi ở trường học.
Cô thẳng thừng đẩy cửa bước ra khỏi xe.
Trên đường phố tụ tập thành hai nhóm ba người, rất nhiều người trong số đó là học sinh của trường trung học trực thuộc Đại học A, tất cả bọn họ đều mặc đồng phục học sinh màu đỏ trắng.
Cô đang mặc đồng phục của trường Tân Đô, điều này khiến người ta dễ dàng chú ý đến cô hơn.
Lúc đóng cửa xe, cô lại nhìn Châu Việt Khải một cái.
Cậu cũng không mặc đồng phục của trường trung học trực thuộc Đại học A.
Cũng được, cô không phải là người lạc loài duy nhất.
Thích Yên không biết cổng trường trung học trực thuộc Đại học A ở đâu, cô đi theo dòng người ồ ạt như thủy triều ở bên đường.
Trên đường đi, luôn có những ánh mắt nhìn về phía cô và bàn tán về cô.
Vì bộ đồng phục học sinh khác biệt đó, vì khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo và ngỗ nghịch của cô.
Nhưng chủ yếu là vì khuôn mặt tuyệt đẹp khiến cho người ta nhìn một cái cũng khó quên đó.
Thích Yên đi theo đám người, chuẩn bị bước vào sân trường náo nhiệt hối hạ dưới ánh ban mai.
Vừa bước vào, cô đã bị bác bảo vệ chặn lại và đưa vào phòng bảo vệ hỏi han.
Cửa sổ của phòng bảo vệ mở toang, rất nhiều học sinh ra vào không khỏi tò mò ló đầu vào nhìn hóng chuyện.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Thích Yên thì đã đủ để xì xào bàn tán với người bên cạnh, rồi quay sang nhìn cô với ánh mắt dò xét.
Kể từ ngày hôm qua, không có chuyện gì diễn ra tốt đẹp. Sắc mặt của Thích Yên rất tệ.
Hỏi gì cũng không biết, bác bảo vệ đành bảo cô gọi điện cho chủ nhiệm lớp tới đón.
“Cháu không có số của ông ấy.” Thích Yên nói.
Bác bảo vệ lo lắng sột ruột, nói với giọng âm vang như chuông đồng của phương Bắc và dáng vẻ như có thể cãi nhau với bất kì ai trong phút chốc:
"Vậy cháu cũng phải biết tên chủ nhiệm lớp là gì chứ nhỉ? Hả? Cháu không mặc đồng phục trường còn không đeo thẻ học sinh, hỏi cháu học lớp nào mà cháu cũng nói không biết, bảo cháu gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp tới đón thì cháu lại nói không có số. Vậy chủ nhiệm lớp của cháu tên là gì?”
Thích Yên nghịch hộp sạc trong tay, cúi đầu và trả lời: "Không biết ạ."
Bác bảo sắp phát điên rồi.
Điện thoại của cô rung lên trong túi quần, cô lấy nó ra và nhìn vào màn hình đang sáng lên.
Một số lạ đã gửi cho cô hai tin nhắn.
Tin thứ nhất: Lớp 11-1
Tin thứ hai: Khoai lang lớn (nghĩa là “ngốc” theo tiếng Quảng Đông)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.