Chương 9:
Tô Dục
19/05/2023
"Cháu nói cho bác biết cháu học lớp nào, bác sẽ báo chủ nhiệm lớp dẫn cháu về." Bác bảo vệ đã mất hết kiên nhẫn với cô.
Thích Yên lơ đãng "vâng" một tiếng, cô đưa tay phải ra bám vào khung cửa sổ, rướn cổ thò đầu ra bên ngoài.
Có người còn nhân cơ hội bắt chuyện với cô:
"Cậu ơi, cậu học lớp nào vậy?"
"Cậu ơi, cậu tên gì? Cậu mới chuyển trường à, hay là cậu đi tham quan chụp ảnh với tôi đi?"
"Cậu ơi, chúng ta làm quen với nhau được không?"
Thích Yên không để ý đến người ta, chỉ nghiêng đầu ngó nghiêng xung quanh.
Lễ chào cờ sẽ được tổ chức vào sáng thứ hai, thế nên thời gian học sinh đến trường sẽ sớm hơn thường lệ.
Ai ai cũng vội vàng hối hả quay về lớp sắp xếp bàn ghế, dọn dẹp đồ vật.
Thích Yên tìm mãi, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng hình cao lớn rất đỗi quen thuộc.
Cậu kẹp một cái nạng ở nách, hình như cậu đang đút cái gì đó vào túi quần bằng tay phải.
Ngô Chuẩn đi theo bên cạnh, miệng ba hoa không ngừng. Cậu ta cắt kiểu tóc đuôi sói nhìn rất cá tính. Vai phải cậu ta đeo một cái túi, vai trái thì đeo cặp của Chu Việt Khải.
Thích Yên nhìn trái nhìn phải thế mà không nhìn thấy Lý Kiều Dư.
Kỳ lạ, không phải cô ta thích bám lấy anh Khải nhất sao?
"Các cháu không vào trường thì sẽ bị muộn điểm danh đấy!"
Bác bảo vệ kêu lên một tiếng khiến mọi người lập tức hoảng hốt chạy tán loạn.
Thích Yên rụt đầu về, giòn giã nói: "Lớp 11-1."
"Cái gì?" Bác bảo vệ đang trợn mắt nhìn chằm chằm một nam sinh đang hùng hổ khiêu khích, nên tạm thời không nghe rõ lời cô.
Thích Yên: "Cháu học lớp 11-1.”
"Đáng lẽ cháu nên nói sớm hơn."
Bác bảo vệ nén giận, kéo chiếc ghế ra phía sau và ngồi vào trước bàn làm việc, mở ngăn kéo phía dưới bên phải lấy ra một cuốn sổ thông tin được đóng gáy từ một sấp sổ sách dày cộp.
Trong đó, từng cột đều có thông tin liên hệ của giáo viên các khối lớp trong học kỳ mới.
Bác bảo vệ gọi điện cho chủ nhiệm lớp 11-1 bằng điện thoại bàn.
Thích Yên kéo cặp sách ra và bỏ hộp sạc tai nghe vào trong rồi kéo khóa lại.
Bác bảo vệ nói chuyện điện thoại xong thì bảo cô đợi ở phòng bảo vệ không được đi lung tung, chủ nhiệm lớp đang đến đây.
Thích Yên vắt áo khoác đồng phục học sinh lên cánh tay trái, gật đầu đáp: "Vâng."
Coi như mọi chuyện đã được giải quyết xong, thấy Thích Yên ngoan ngoãn, giọng điệu của bác bảo vệ cũng dịu dàng hơn nhiều:
"Mặc dù cháu là học sinh, nhiệm vụ quan trọng nhất của cháu bây giờ là chăm chỉ học tập, nhưng cháu không thể chỉ biết học..."
"Bọn họ không nói cho cháu biết."
Thích Yên ngắt lời ông, tay phải cô cầm ống tay áo khoác lên nghịch nghịch, nhẹ nhàng nói: "Bọn họ chỉ nói cháu sẽ chuyển đến trường trung học trực thuộc Đại học A và cho cháu địa chỉ, còn lại cháu không biết gì hết, cháu muốn liên lạc với bọn họ cũng khó."
Bác bảo vệ nghe thế thì nhíu mày: "Làm phụ huynh mà vô trách nhiệm vậy."
Nói rồi, ông lại ra ngoài trực tiếp.
Thích Yên chậm rãi đi một vòng quanh phòng bảo vệ, ánh mắt cô dừng lại trên cuốn sổ thông tin đang mở trên bàn làm việc.
Cô nghĩ đến hai tin nhắn vừa rồi.
Cô lấy điện thoại ra trả lời: Tin nhắn của anh thật dễ thương, khoai lang lớn ạ. (Tiếng Quảng Đông)
Sau khi gửi tin nhắn, khóe miệng cô nhếch lên, cảm thấy sảng khoái.
Mãi đến khi phòng phát thanh của nhà trường phát ca khúc “Hành khúc vận động viên”, Thích Yên mới được chủ nhiệm lớp 11-1 tên Hà Cao đến đón.
Hà Cao thật ra cũng không cao, ông ta đi một đôi giày da sáng bóng đứng trước mặt Thích Yên, ông ta cao ngang cô nhưng bề ngang lại gấp đôi cô.
Áo sơ mi cũng không che được cái bụng to tròn kia của thầy, da thịt ở mấy khe hở cúc áo cũng như ẩn như hiện.
"Em là Thích Yên?"
Đây là câu hỏi mà Thích Yên nghe được nhiều nhất trong hai ngày qua.
Chỉ khác là thầy Hà hỏi câu này với sắc mặc vui vẻ hồng hào, cười tươi đến nỗi híp cả hai mắt.
Thích Yên không nghịch ống tay áo nữa, cô đáp: "Vâng."
Hà Cao nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, vỗ vỗ vai cô: "Thầy là Hà Cao, chủ nhiệm của lớp của em. Một năm này chúng ta hãy giúp đỡ nhau, dạy và học cùng tiến bộ."
Bàn tay to lớn đặt trên vai cô hơi nặng.
Trong lòng Thích Yên hoài nghi, cứng rắn nói: "Chào thầy ạ."
"Đây là đồng phục của Tân Đô à?" Hà Cao giơ tay lên chỉ vào biểu tượng trước ngực cô.
Động tác của ông ta vừa nhanh vừa bất ngờ làm Thích Yên không kịp né tránh nên bị ông ta chỉ vào, trong nháy mắt, đầu ngón tay của ông ta chỉ cách cơ thể cô năm centimet.
Giống như vừa rồi ông ta chỉ vô tình chạm trúng vậy.
Cảm giác buồn nôn còn sót lại trong lồng ngực đã tăng lên gấp trăm lần trong người cô.
Thích Yên cau mày, tâm trạng cô vốn đang không tốt, bây giờ lại còn tồi tệ hơn.
Cô hất tay của thầy giáo ra.
Hà Cao vội rút tay về vì đau, cắn răng kiềm chế phát ra tiếng "mẹ kiếp", ôm cánh tay sưng đỏ tức giận nhìn cô: "Sao em lại dám đánh giáo viên như thế?"
Bàn tay của Thích Yên cũng đau rát vì đánh ông ta.
Tay cô run rẩy dữ dội, tay kia vội vàng giữ cổ tay mình, cố gắng bịa chuyện:
"Em xin lỗi thầy, em mắc chứng "rối loạn tiếp xúc cơ thể", em không thoải mái khi bị người khác chạm vào người, nếu nghiêm trọng còn có thể ra tay đánh người."
"Thật à?"
"Thưa thầy, đây là bệnh tâm lý, em đang cố gắng điều trị. Nếu cần thì em có thể nhờ bác sĩ tâm lý giải thích rõ với thầy." Cô nói như thật.
Vì chuyện này mà sắc mặt của ông ta cũng hiền hòa hơn.
Ông ta ra ngoài nói mấy câu với bảo vệ rồi đứng ở cửa phòng vẫy tay với Thích Yên: "Đi, thầy dẫn em về lớp."
Thích Yên nhanh chóng đi theo, mái tóc đuôi ngựa cột cao phía sau nhẹ nhàng đung đưa.
“Hành khúc vận động viên” được phát lần hai, các học sinh từ trong phòng học nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Trong đám đông chỉ có màu hồng và trắng hòa lẫn vào nhau, riêng Thích Yên là khác biệt.
Hầu như tất cả mọi người đều hướng mắt về phía cô.
Bấc cứ nơi nào cô đi qua thì nơi đó đều đột nhiên trở nên yên tĩnh, sau đó lại nổi lên ồn ào ầm ĩ.
Hà Cao dẫn cô lên cầu thang của khu giảng dạy khối 11, thấy học sinh chen chúc nhau trong một dãy hành lang vô cùng mất trật tự, ông ta nghiêm giọng răn đe: "Không tập trung ra sân kéo cờ mà còn ở đây làm gì?"
Lúc này đám học sinh mới hoàn hồn, hú hét nhau đi xuống.
Nhưng ánh mắt họ vẫn dán lên người Thích Yên.
"Nhìn kĩ cậu ấy còn đẹp hơn Lý Kiều Dư, mà còn rất nổi bật."
"Cậu ấy thơm quá, cậu ngửi được không?"
"Một hoa hậu giảng đường vừa chuyển đi, chớp mắt một cái lại có thêm một hoa hậu giảng đường chuyển đến, tuyệt quá đi!"
…
Có một học sinh nam nghịch ngợm tiến sát người Hà Cao, cười nói: "Anh Cao, đây là bạn mới lớp thầy à?"
Hà Cao đen mặt, bảo cậu ta cả ngày không chịu học hành mà chỉ biết quan tâm đến chuyện người khác.
Thích Yên lơ đãng "vâng" một tiếng, cô đưa tay phải ra bám vào khung cửa sổ, rướn cổ thò đầu ra bên ngoài.
Có người còn nhân cơ hội bắt chuyện với cô:
"Cậu ơi, cậu học lớp nào vậy?"
"Cậu ơi, cậu tên gì? Cậu mới chuyển trường à, hay là cậu đi tham quan chụp ảnh với tôi đi?"
"Cậu ơi, chúng ta làm quen với nhau được không?"
Thích Yên không để ý đến người ta, chỉ nghiêng đầu ngó nghiêng xung quanh.
Lễ chào cờ sẽ được tổ chức vào sáng thứ hai, thế nên thời gian học sinh đến trường sẽ sớm hơn thường lệ.
Ai ai cũng vội vàng hối hả quay về lớp sắp xếp bàn ghế, dọn dẹp đồ vật.
Thích Yên tìm mãi, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng hình cao lớn rất đỗi quen thuộc.
Cậu kẹp một cái nạng ở nách, hình như cậu đang đút cái gì đó vào túi quần bằng tay phải.
Ngô Chuẩn đi theo bên cạnh, miệng ba hoa không ngừng. Cậu ta cắt kiểu tóc đuôi sói nhìn rất cá tính. Vai phải cậu ta đeo một cái túi, vai trái thì đeo cặp của Chu Việt Khải.
Thích Yên nhìn trái nhìn phải thế mà không nhìn thấy Lý Kiều Dư.
Kỳ lạ, không phải cô ta thích bám lấy anh Khải nhất sao?
"Các cháu không vào trường thì sẽ bị muộn điểm danh đấy!"
Bác bảo vệ kêu lên một tiếng khiến mọi người lập tức hoảng hốt chạy tán loạn.
Thích Yên rụt đầu về, giòn giã nói: "Lớp 11-1."
"Cái gì?" Bác bảo vệ đang trợn mắt nhìn chằm chằm một nam sinh đang hùng hổ khiêu khích, nên tạm thời không nghe rõ lời cô.
Thích Yên: "Cháu học lớp 11-1.”
"Đáng lẽ cháu nên nói sớm hơn."
Bác bảo vệ nén giận, kéo chiếc ghế ra phía sau và ngồi vào trước bàn làm việc, mở ngăn kéo phía dưới bên phải lấy ra một cuốn sổ thông tin được đóng gáy từ một sấp sổ sách dày cộp.
Trong đó, từng cột đều có thông tin liên hệ của giáo viên các khối lớp trong học kỳ mới.
Bác bảo vệ gọi điện cho chủ nhiệm lớp 11-1 bằng điện thoại bàn.
Thích Yên kéo cặp sách ra và bỏ hộp sạc tai nghe vào trong rồi kéo khóa lại.
Bác bảo vệ nói chuyện điện thoại xong thì bảo cô đợi ở phòng bảo vệ không được đi lung tung, chủ nhiệm lớp đang đến đây.
Thích Yên vắt áo khoác đồng phục học sinh lên cánh tay trái, gật đầu đáp: "Vâng."
Coi như mọi chuyện đã được giải quyết xong, thấy Thích Yên ngoan ngoãn, giọng điệu của bác bảo vệ cũng dịu dàng hơn nhiều:
"Mặc dù cháu là học sinh, nhiệm vụ quan trọng nhất của cháu bây giờ là chăm chỉ học tập, nhưng cháu không thể chỉ biết học..."
"Bọn họ không nói cho cháu biết."
Thích Yên ngắt lời ông, tay phải cô cầm ống tay áo khoác lên nghịch nghịch, nhẹ nhàng nói: "Bọn họ chỉ nói cháu sẽ chuyển đến trường trung học trực thuộc Đại học A và cho cháu địa chỉ, còn lại cháu không biết gì hết, cháu muốn liên lạc với bọn họ cũng khó."
Bác bảo vệ nghe thế thì nhíu mày: "Làm phụ huynh mà vô trách nhiệm vậy."
Nói rồi, ông lại ra ngoài trực tiếp.
Thích Yên chậm rãi đi một vòng quanh phòng bảo vệ, ánh mắt cô dừng lại trên cuốn sổ thông tin đang mở trên bàn làm việc.
Cô nghĩ đến hai tin nhắn vừa rồi.
Cô lấy điện thoại ra trả lời: Tin nhắn của anh thật dễ thương, khoai lang lớn ạ. (Tiếng Quảng Đông)
Sau khi gửi tin nhắn, khóe miệng cô nhếch lên, cảm thấy sảng khoái.
Mãi đến khi phòng phát thanh của nhà trường phát ca khúc “Hành khúc vận động viên”, Thích Yên mới được chủ nhiệm lớp 11-1 tên Hà Cao đến đón.
Hà Cao thật ra cũng không cao, ông ta đi một đôi giày da sáng bóng đứng trước mặt Thích Yên, ông ta cao ngang cô nhưng bề ngang lại gấp đôi cô.
Áo sơ mi cũng không che được cái bụng to tròn kia của thầy, da thịt ở mấy khe hở cúc áo cũng như ẩn như hiện.
"Em là Thích Yên?"
Đây là câu hỏi mà Thích Yên nghe được nhiều nhất trong hai ngày qua.
Chỉ khác là thầy Hà hỏi câu này với sắc mặc vui vẻ hồng hào, cười tươi đến nỗi híp cả hai mắt.
Thích Yên không nghịch ống tay áo nữa, cô đáp: "Vâng."
Hà Cao nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, vỗ vỗ vai cô: "Thầy là Hà Cao, chủ nhiệm của lớp của em. Một năm này chúng ta hãy giúp đỡ nhau, dạy và học cùng tiến bộ."
Bàn tay to lớn đặt trên vai cô hơi nặng.
Trong lòng Thích Yên hoài nghi, cứng rắn nói: "Chào thầy ạ."
"Đây là đồng phục của Tân Đô à?" Hà Cao giơ tay lên chỉ vào biểu tượng trước ngực cô.
Động tác của ông ta vừa nhanh vừa bất ngờ làm Thích Yên không kịp né tránh nên bị ông ta chỉ vào, trong nháy mắt, đầu ngón tay của ông ta chỉ cách cơ thể cô năm centimet.
Giống như vừa rồi ông ta chỉ vô tình chạm trúng vậy.
Cảm giác buồn nôn còn sót lại trong lồng ngực đã tăng lên gấp trăm lần trong người cô.
Thích Yên cau mày, tâm trạng cô vốn đang không tốt, bây giờ lại còn tồi tệ hơn.
Cô hất tay của thầy giáo ra.
Hà Cao vội rút tay về vì đau, cắn răng kiềm chế phát ra tiếng "mẹ kiếp", ôm cánh tay sưng đỏ tức giận nhìn cô: "Sao em lại dám đánh giáo viên như thế?"
Bàn tay của Thích Yên cũng đau rát vì đánh ông ta.
Tay cô run rẩy dữ dội, tay kia vội vàng giữ cổ tay mình, cố gắng bịa chuyện:
"Em xin lỗi thầy, em mắc chứng "rối loạn tiếp xúc cơ thể", em không thoải mái khi bị người khác chạm vào người, nếu nghiêm trọng còn có thể ra tay đánh người."
"Thật à?"
"Thưa thầy, đây là bệnh tâm lý, em đang cố gắng điều trị. Nếu cần thì em có thể nhờ bác sĩ tâm lý giải thích rõ với thầy." Cô nói như thật.
Vì chuyện này mà sắc mặt của ông ta cũng hiền hòa hơn.
Ông ta ra ngoài nói mấy câu với bảo vệ rồi đứng ở cửa phòng vẫy tay với Thích Yên: "Đi, thầy dẫn em về lớp."
Thích Yên nhanh chóng đi theo, mái tóc đuôi ngựa cột cao phía sau nhẹ nhàng đung đưa.
“Hành khúc vận động viên” được phát lần hai, các học sinh từ trong phòng học nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Trong đám đông chỉ có màu hồng và trắng hòa lẫn vào nhau, riêng Thích Yên là khác biệt.
Hầu như tất cả mọi người đều hướng mắt về phía cô.
Bấc cứ nơi nào cô đi qua thì nơi đó đều đột nhiên trở nên yên tĩnh, sau đó lại nổi lên ồn ào ầm ĩ.
Hà Cao dẫn cô lên cầu thang của khu giảng dạy khối 11, thấy học sinh chen chúc nhau trong một dãy hành lang vô cùng mất trật tự, ông ta nghiêm giọng răn đe: "Không tập trung ra sân kéo cờ mà còn ở đây làm gì?"
Lúc này đám học sinh mới hoàn hồn, hú hét nhau đi xuống.
Nhưng ánh mắt họ vẫn dán lên người Thích Yên.
"Nhìn kĩ cậu ấy còn đẹp hơn Lý Kiều Dư, mà còn rất nổi bật."
"Cậu ấy thơm quá, cậu ngửi được không?"
"Một hoa hậu giảng đường vừa chuyển đi, chớp mắt một cái lại có thêm một hoa hậu giảng đường chuyển đến, tuyệt quá đi!"
…
Có một học sinh nam nghịch ngợm tiến sát người Hà Cao, cười nói: "Anh Cao, đây là bạn mới lớp thầy à?"
Hà Cao đen mặt, bảo cậu ta cả ngày không chịu học hành mà chỉ biết quan tâm đến chuyện người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.