Quyển 2 - Chương 184: Song tinh (3)
Mặc Vũ
19/04/2013
- Bận đi gặp Phạm đại nhân sao?
Chủng Thế Hành giảo hoạt hỏi.
Địch Thanh lại ngạc nhiên, mãi sau mới nói:
- Sao ngươi lại biết?
Chủng Thế Hành cười ha hả:
- Chuyện này nói toạc ra chẳng có gì lạ. Phạm đại nhân tìm ngươi khắp Bảo An Quân, ta tình cờ biết được liền tìm người thay người đưa tin chuyển lời đến, nếu không người đưa tin đó làm sao tìm được Cao Kế Long, sao biết được ngươi đang ở trại Hậu Kiều chứ? Ta biết nếu ngươi không chết, nhất định sẽ không giải quyết chuyện muối xanh trước mà sẽ vội quay về Diên Châu, vì thế liền vượt lên trước đợi ngươi ở con đường phải đi qua.
Địch Thanh giật mình, buồn cười nói:
- Đống muối xanh đó mặc dù bán được ít tiền, nhưng đáng để ngươi phí công vậy không?
Chủng Thế Hành vỗ đùi, nhe răng đáp:
- Ngươi còn có chút thông minh, biết lão đợi ngươi còn có chuyện khác.
Địch Thanh nhìn lên trời xanh, dắt ngựa bước đi:
- Vừa đi vừa nói chuyện.
Hắn sớm đã nhìn ra Chủng Thế Hành mặc dù nhìn như con buôn nhưng lại là người có tâm, vì thế không từ chối tán gẫu với gã.
Chủng Thế Hành lê gót giầy đi theo Địch Thanh, nói ngay vào vấn đề:
- Tiểu tử… ta thấy ngươi rất có đầu óc, thực ra là có khiếu buôn bán.
Địch Thanh cười nói:
- Lẽ nào ngươi thật sự muốn cùng làm ăn với ta sao? Ngươi không sợ phải đền bù chết ngươi ư?
Chủng Thế Hành ‘phì’ một tiếng, nói tiếp;
- Ngươi không thể nói điều gì may mắn sao?
Gã hơi trầm ngâm:
- Lão có đầu óc, tiểu tử ngươi có dũng lực, chúng ta hợp tác với nhau sẽ có cả dũng lẫn mưu, làm ăn còn chẳng phải là một bữa ăn sáng sao? Độ tinh khiết của muối xanh Tây Bắc tốt hơn rất nhiều so với muối phân giải của chúng ta ở đây… Lão bôn ba đã lâu, nhận ra chỉ buôn bán mới kiếm được nhiều tiền.
Địch Thanh cũng biết chút ít về chuyện muốn xanh và muối phân giải.
Đại Tống đều có hạn chế đối với việc buôn bán muối và trà, muối biển chuyển vào đất liền, do chi phí vận chuyển làm cho giá cả cực kỳ cao. Muối phân giải là một loại muối tự sản xuất nơi biên thùy, họ khai khẩn đất đai, dẫn nước ao vào, tự nhiên sẽ phong hóa thành muối, nhưng tạp chất rất nhiều, mùi vị cũng kém hơn nhiều so với muối biển, giá cả cũng không hề rẻ.
Muối xanh được người Khương đặc biệt bán ở Diêm Châu và Linh Châu, chất lượng rất tốt mà giá cả phải chăng, vì thế người Tống nơi biên thùy thường mua muối xanh dùng hàng ngày. Người Khương thiếu thốn vật phẩm nên cũng dựa vào việc bán muối xanh để đổi lấy những đồ dùng hàng ngày như lương thực, tiền, đồng sắt và thư tịch của Đại Tống.
Chủng Thế Hành nói mà nước miếng bay tứ tung, khoa tay múa chân:
- Nói thật với ngươi, hiện giờ người Đảng Hạng đột nhiên xuất binh, các cuộc chiến ở Tây Bắc dừng lại hoàn toàn, làm ăn gián đoạn. Người Tống vội, người Khương cũng vội nên cần có chỗ làm ăn. Chúng ta chỉ cần cung cấp nơi buôn bán, lấy tiền hoa hồng và thuế thì ngân lượng kia chẳng phải ào ào tới sao?
Địch Thanh nói:
- Việc này triều đình không cho phép.
Chủng Thế Hành xảo quyệt nói:
- Lệnh của triều đình luôn luôn thay đổi, khi có lệnh cấm, chúng ta đương nhiên phải kiềm chế lại, nhưng nếu hủy bỏ lệnh cấm, cơ hội này chẳng phải đã tới rồi sao? Mọi việc dự trù trước, chúng ta sớm chuẩn bị thì sẽ sớm có ngày kiếm được bộn tiền.
Địch Thanh nghĩ thầm:
“Những thứ ngươi nói này có quan hệ gì đến ta?”
Lão đầu này mỗi lần nói chuyện đều không phải không có mục đích.”
Trong lúc suy nghĩ, Địch Thanh buột miệng hỏi:
- Kiếm tiền có ích lợi gì?
Chủng Thế Hành nhìn Địch Thanh như nhìn quái vật:
- Ngươi nói gì? Cả đời lão đây là lần đầu tiên nghe có người hỏi như vậy, thật không biết trả lời thế nào.
Địch Thanh thở dài, chân thành nói:
- Chủng lão trượng, tiền đối với ta không có tác dụng lớn lắm… Chuyện này, có thể ta không giúp được ngươi rồi! Ta còn phải đi gặp Tri Châu đại nhân…
- Đợi một chút.
Chủng Thế Hành vội vàng nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết, có tiền sẽ có thể mua trang bị sao? Trại Tân của chúng ta đến giờ vẫn còn cực kỳ rách nát, tại sao, chẳng phải là triều đình không cấp tiền sao! Ngươi muốn tăng cường cho biên phòng thì nhất định phải có tiền.
Địch Thanh tim đập thình thịch, ít nhiều đã hiểu được dụng tâm của Chủng Thế Hành, liền gật đầu nói:
- Ngươi nói cũng đúng. Nhưng ta có thể làm gì đây?
Chủng Thế Hành thấy Địch Thanh đã thả lỏng, liền gian xảo nói:
- Việc ngươi làm được nhiều lắm, lần này chẳng phải ngươi muốn đi gặp Phạm tri châu sao?
Thấy Địch Thanh gật đầu, Chủng Thế Hành nói:
- Vùng Diên Châu này là thiên hạ của Phạm tri châu, ngươi có thể nói việc này với lão ta…
Địch Thanh hờ hững trả lời:
- Đề nghị lão ta buôn lậu muối xanh ư? Ngươi có bệnh chứ ta thì không.
Chủng Thế Hành thở dài:
- Đầu óc ngươi bị vó ngựa đá sao? Những lời chúng ta nói hôm nay đương nhiên không thể nói y như thế với Phạm tri châu, chúng ta có thể nói cách khác…
Gã xoa cái đầu hói, lại vò mấy sợi tóc, rành mạch nói:
- Ngươi có thể nói như vậy… Ngươi nói người Đảng Hạng có dã tâm như sói, lần này tấn công Bảo An Quân, lần sau không biết sẽ tiến công nơi nào. Diên Châu này nếu có sơ suất, Phạm tri châu chắc chắn phải gánh trách nhiệm không thể đùn đẩy, trại Kim Minh mặc dù không kém nhưng dù sao cũng quá lẻ loi, nếu có thể xây thêm một chỗ để bảo vệ cho phía bắc của Diên Châu, đó là chuyện ổn thỏa nhất.
Địch Thanh hứng thú lắng nghe:
- Sau đó nếu thành trì thật sự được xây xong, chúng ta có thể chống lại người Đảng Hạng ở ngoài sáng, ngấm ngầm buôn lậu muối xanh kiếm tiền sao?
Thấy ánh mắt Chủng Thế Hành sáng lên hưng phấn, Địch Thanh hỏi:
- Vậy chọn địa điểm ở đâu mới được?
Chủng Thế Hành nói:
- Nơi này đương nhiên phải không được tu sửa đã nhiều năm, còn ở cánh sườn của trại Kim Minh, tốt nhất gần phía trước để tránh việc làm ăn bị trại Kim Minh cướp mất…
Địch Thanh tiếp lời:
- Tốt nhất còn có thể xây thành men theo đường dây cung đã vẽ ra lần trước, tới khi đó chúng ta có thể tìm cớ xây thành là để giành lấy Tuy châu của người Đảng Hạng? Thực ra chúng ta ngấm ngầm khống chế sợi dây đó, không để cho người khác can thiệp vào chuyện làm ăn của chúng ta.
Chủng Thế Hành thở dài nói:
- Nếu ngươi thật lòng muốn làm ăn thì sẽ không có đường sống cho người khác… Đáng tiếc… tâm tư của ngươi không nằm ở đây. Nếu theo ý của lão thì xây thành ở Khoan Châu là tốt nhất. Khoan Châu cách Hà Đông cũng gần, chúng ta còn có thể chuyển lương thực ở đó tới Diên Châu bán.
Khoan Châu vốn là vùng đất cổ, nằm cách hơn trăm dặm về phía Đông Bắc giữa trại Kim Minh và Diên Châu, hiện đã hoang vu từ lâu.
Địch Thanh nghĩ một lúc lâu, lẩm bẩm nói:
- Nghe ngươi nói như vậy thì xây thành ở đó quả thực không tồi. Một là xây thành có thể củng cố phòng thủ của Diên Châu, hai là có thể giành lấy Tuy Châu, tấn công qua Hoành Sơn để chuẩn bị. Ba là việc trung chuyển lương thực chuẩn bị chiến đấu cũng thuận tiện.
Chủng Thế Hành thấy Địch Thanh nói như thế bèn phấn khích xoa tay tiếp lời:
- Nói hay lắm, ta không nghĩ nhiều như tiểu tử nhà ngươi. Nghe nói Phạm đại nhân đối xử với ngươi rất tốt, tới khi đó ngươi hãy nói những chuyện này với lão ta xem…
- Tại sao ta phải nói?
Địch Thanh đột nhiên phản ứng:
- Thật ra ta cũng là người làm ăn, việc không có lợi sẽ không làm. Chuyện này đối với ngươi mà nói là rất hay, nhưng ta lại không có chút lợi lộc gì.
Chủng Thế Hành nghẹn họng nhìn trân trân, mãi sau mới cất giọng:
- Ngươi muốn lợi ích thế nào?
Địch Thanh đảo con ngươi, nhớ ra một việc liền nói:
- Ta nhớ ngươi từng nói, có người họ Tào đang bán bản đồ của Hương Ba Lạp, ngươi mua tấm bản đồ đó tặng ta, ta sẽ giúp ngươi nói chuyện này.
Hắn không tin thật sự có cái gì mà bản đồ của Hương Ba Lạp, mất bao lâu tìm kiếm như thế, chỉ ôm ý muốn được xem một chút.
Chủng Thế Hành đỏ mặt, gào lên như giết lợn:
- Chi bằng ngươi giết ta đi còn hơn. Tên họ Tào đó đã ra giá hai mươi lượng vàng liền.
Địch Thanh xoay mình lên ngựa, ung dung nói:
- Tùy ngươi thôi, dù sao chuyện này với ta có cũng được, không cũng chẳng sao.
Nói xong hắn liền rời đi, Chủng Thế Hành la ầm lên như bị cắt thịt:
- Được lắm, coi như ta sợ ngươi rồi, ta đi tìm tên họ Tào, ngươi đi tìm Phạm đại nhân đi.
Địch Thanh bật cười, thúc ngựa tiến vào thành Diên Châu.
Men theo con phố dài của cổ đạo tới trước phủ Tri Châu, không đợi Địch Thanh thông báo danh tính thì Cảnh Phó đã bước ra, thấy Địch Thanh liền kéo hắn lại, vui vẻ nói:
- Ngươi đã về rồi sao, Tri châu đại nhân đang chờ ngươi.
Địch Thanh hạ giọng hỏi:
- Cảnh tòng quân, Phạm đại nhân tìm ta có chuyện gì vậy?
Cảnh Phó thì thầm đáp lại:
- Không phải Phạm đại nhân tìm ngươi, là Thánh thượng có chỉ, lệnh cho ngươi lập tức hồi kinh! Phạm đại nhân không dám chậm trễ mới phát công văn khẩn tìm ngươi.
Địch Thanh giật mình và hơi kinh ngạc:
- Thánh thượng tìm ta làm gì?
Cảnh Phó gượng cười nói:
- Điều đó chúng ta làm sao biết được? Có điều ý chỉ của Triều đình, kể cả Phạm đại nhân cũng không dám chậm trễ.
Trong khi nói chuyện, hai người đã bước ào phòng, Phạm Ung đang thưởng thức ca múa, thấy Địch Thanh tới liền lệnh cho ca múa tạm dừng, đứng dậy ra đón Địch Thanh:
- Địch Thanh, đi đường vất vả rồi.
Phạm Ung bước tới, đưa bàn tay mập mập trắng trắng nắm lấy tay Địch Thanh, nhẹ nhàng như tình nhân gặp nhau. Lão nhìn Địch Thanh từ trên xuống dưới, thấy hắn không thiếu tay thiếu chân mới thở phào trong lòng, thầm nghĩ:
“Tên Địch Thanh này thật không đơn giản, thánh thượng đã hạ chỉ bảo hắn hồi kinh, không biết sẽ cắt cử trọng trách gì đây? Ta vốn không nên sai Địch Thanh đến Bảo An Quân, nếu thật sự xảy ra chuyện ắt chọc giận thiên tử, lão phu chỉ sợ phải cắm rễ ở Tây Bắc rồi. Lần này hắn hồi kinh, mong hắn nhân tiện giúp lão phu nói mấy lời hay.”
Địch Thanh chắp tay thi lễ, cuối cùng rụt tay về và nói:
- Phạm đại nhân, ta và Cao… đám người Vũ Anh vừa phá xong trại Hậu Kiều đã nghe đại nhân điều lệnh, không biết có gì dặn bảo?
Cảnh Phó mừng rỡ hỏi:
- Các ngươi đã công phá được trại Hậu Kiều sao? Đúng là một tin tốt lành.
Chủng Thế Hành giảo hoạt hỏi.
Địch Thanh lại ngạc nhiên, mãi sau mới nói:
- Sao ngươi lại biết?
Chủng Thế Hành cười ha hả:
- Chuyện này nói toạc ra chẳng có gì lạ. Phạm đại nhân tìm ngươi khắp Bảo An Quân, ta tình cờ biết được liền tìm người thay người đưa tin chuyển lời đến, nếu không người đưa tin đó làm sao tìm được Cao Kế Long, sao biết được ngươi đang ở trại Hậu Kiều chứ? Ta biết nếu ngươi không chết, nhất định sẽ không giải quyết chuyện muối xanh trước mà sẽ vội quay về Diên Châu, vì thế liền vượt lên trước đợi ngươi ở con đường phải đi qua.
Địch Thanh giật mình, buồn cười nói:
- Đống muối xanh đó mặc dù bán được ít tiền, nhưng đáng để ngươi phí công vậy không?
Chủng Thế Hành vỗ đùi, nhe răng đáp:
- Ngươi còn có chút thông minh, biết lão đợi ngươi còn có chuyện khác.
Địch Thanh nhìn lên trời xanh, dắt ngựa bước đi:
- Vừa đi vừa nói chuyện.
Hắn sớm đã nhìn ra Chủng Thế Hành mặc dù nhìn như con buôn nhưng lại là người có tâm, vì thế không từ chối tán gẫu với gã.
Chủng Thế Hành lê gót giầy đi theo Địch Thanh, nói ngay vào vấn đề:
- Tiểu tử… ta thấy ngươi rất có đầu óc, thực ra là có khiếu buôn bán.
Địch Thanh cười nói:
- Lẽ nào ngươi thật sự muốn cùng làm ăn với ta sao? Ngươi không sợ phải đền bù chết ngươi ư?
Chủng Thế Hành ‘phì’ một tiếng, nói tiếp;
- Ngươi không thể nói điều gì may mắn sao?
Gã hơi trầm ngâm:
- Lão có đầu óc, tiểu tử ngươi có dũng lực, chúng ta hợp tác với nhau sẽ có cả dũng lẫn mưu, làm ăn còn chẳng phải là một bữa ăn sáng sao? Độ tinh khiết của muối xanh Tây Bắc tốt hơn rất nhiều so với muối phân giải của chúng ta ở đây… Lão bôn ba đã lâu, nhận ra chỉ buôn bán mới kiếm được nhiều tiền.
Địch Thanh cũng biết chút ít về chuyện muốn xanh và muối phân giải.
Đại Tống đều có hạn chế đối với việc buôn bán muối và trà, muối biển chuyển vào đất liền, do chi phí vận chuyển làm cho giá cả cực kỳ cao. Muối phân giải là một loại muối tự sản xuất nơi biên thùy, họ khai khẩn đất đai, dẫn nước ao vào, tự nhiên sẽ phong hóa thành muối, nhưng tạp chất rất nhiều, mùi vị cũng kém hơn nhiều so với muối biển, giá cả cũng không hề rẻ.
Muối xanh được người Khương đặc biệt bán ở Diêm Châu và Linh Châu, chất lượng rất tốt mà giá cả phải chăng, vì thế người Tống nơi biên thùy thường mua muối xanh dùng hàng ngày. Người Khương thiếu thốn vật phẩm nên cũng dựa vào việc bán muối xanh để đổi lấy những đồ dùng hàng ngày như lương thực, tiền, đồng sắt và thư tịch của Đại Tống.
Chủng Thế Hành nói mà nước miếng bay tứ tung, khoa tay múa chân:
- Nói thật với ngươi, hiện giờ người Đảng Hạng đột nhiên xuất binh, các cuộc chiến ở Tây Bắc dừng lại hoàn toàn, làm ăn gián đoạn. Người Tống vội, người Khương cũng vội nên cần có chỗ làm ăn. Chúng ta chỉ cần cung cấp nơi buôn bán, lấy tiền hoa hồng và thuế thì ngân lượng kia chẳng phải ào ào tới sao?
Địch Thanh nói:
- Việc này triều đình không cho phép.
Chủng Thế Hành xảo quyệt nói:
- Lệnh của triều đình luôn luôn thay đổi, khi có lệnh cấm, chúng ta đương nhiên phải kiềm chế lại, nhưng nếu hủy bỏ lệnh cấm, cơ hội này chẳng phải đã tới rồi sao? Mọi việc dự trù trước, chúng ta sớm chuẩn bị thì sẽ sớm có ngày kiếm được bộn tiền.
Địch Thanh nghĩ thầm:
“Những thứ ngươi nói này có quan hệ gì đến ta?”
Lão đầu này mỗi lần nói chuyện đều không phải không có mục đích.”
Trong lúc suy nghĩ, Địch Thanh buột miệng hỏi:
- Kiếm tiền có ích lợi gì?
Chủng Thế Hành nhìn Địch Thanh như nhìn quái vật:
- Ngươi nói gì? Cả đời lão đây là lần đầu tiên nghe có người hỏi như vậy, thật không biết trả lời thế nào.
Địch Thanh thở dài, chân thành nói:
- Chủng lão trượng, tiền đối với ta không có tác dụng lớn lắm… Chuyện này, có thể ta không giúp được ngươi rồi! Ta còn phải đi gặp Tri Châu đại nhân…
- Đợi một chút.
Chủng Thế Hành vội vàng nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết, có tiền sẽ có thể mua trang bị sao? Trại Tân của chúng ta đến giờ vẫn còn cực kỳ rách nát, tại sao, chẳng phải là triều đình không cấp tiền sao! Ngươi muốn tăng cường cho biên phòng thì nhất định phải có tiền.
Địch Thanh tim đập thình thịch, ít nhiều đã hiểu được dụng tâm của Chủng Thế Hành, liền gật đầu nói:
- Ngươi nói cũng đúng. Nhưng ta có thể làm gì đây?
Chủng Thế Hành thấy Địch Thanh đã thả lỏng, liền gian xảo nói:
- Việc ngươi làm được nhiều lắm, lần này chẳng phải ngươi muốn đi gặp Phạm tri châu sao?
Thấy Địch Thanh gật đầu, Chủng Thế Hành nói:
- Vùng Diên Châu này là thiên hạ của Phạm tri châu, ngươi có thể nói việc này với lão ta…
Địch Thanh hờ hững trả lời:
- Đề nghị lão ta buôn lậu muối xanh ư? Ngươi có bệnh chứ ta thì không.
Chủng Thế Hành thở dài:
- Đầu óc ngươi bị vó ngựa đá sao? Những lời chúng ta nói hôm nay đương nhiên không thể nói y như thế với Phạm tri châu, chúng ta có thể nói cách khác…
Gã xoa cái đầu hói, lại vò mấy sợi tóc, rành mạch nói:
- Ngươi có thể nói như vậy… Ngươi nói người Đảng Hạng có dã tâm như sói, lần này tấn công Bảo An Quân, lần sau không biết sẽ tiến công nơi nào. Diên Châu này nếu có sơ suất, Phạm tri châu chắc chắn phải gánh trách nhiệm không thể đùn đẩy, trại Kim Minh mặc dù không kém nhưng dù sao cũng quá lẻ loi, nếu có thể xây thêm một chỗ để bảo vệ cho phía bắc của Diên Châu, đó là chuyện ổn thỏa nhất.
Địch Thanh hứng thú lắng nghe:
- Sau đó nếu thành trì thật sự được xây xong, chúng ta có thể chống lại người Đảng Hạng ở ngoài sáng, ngấm ngầm buôn lậu muối xanh kiếm tiền sao?
Thấy ánh mắt Chủng Thế Hành sáng lên hưng phấn, Địch Thanh hỏi:
- Vậy chọn địa điểm ở đâu mới được?
Chủng Thế Hành nói:
- Nơi này đương nhiên phải không được tu sửa đã nhiều năm, còn ở cánh sườn của trại Kim Minh, tốt nhất gần phía trước để tránh việc làm ăn bị trại Kim Minh cướp mất…
Địch Thanh tiếp lời:
- Tốt nhất còn có thể xây thành men theo đường dây cung đã vẽ ra lần trước, tới khi đó chúng ta có thể tìm cớ xây thành là để giành lấy Tuy châu của người Đảng Hạng? Thực ra chúng ta ngấm ngầm khống chế sợi dây đó, không để cho người khác can thiệp vào chuyện làm ăn của chúng ta.
Chủng Thế Hành thở dài nói:
- Nếu ngươi thật lòng muốn làm ăn thì sẽ không có đường sống cho người khác… Đáng tiếc… tâm tư của ngươi không nằm ở đây. Nếu theo ý của lão thì xây thành ở Khoan Châu là tốt nhất. Khoan Châu cách Hà Đông cũng gần, chúng ta còn có thể chuyển lương thực ở đó tới Diên Châu bán.
Khoan Châu vốn là vùng đất cổ, nằm cách hơn trăm dặm về phía Đông Bắc giữa trại Kim Minh và Diên Châu, hiện đã hoang vu từ lâu.
Địch Thanh nghĩ một lúc lâu, lẩm bẩm nói:
- Nghe ngươi nói như vậy thì xây thành ở đó quả thực không tồi. Một là xây thành có thể củng cố phòng thủ của Diên Châu, hai là có thể giành lấy Tuy Châu, tấn công qua Hoành Sơn để chuẩn bị. Ba là việc trung chuyển lương thực chuẩn bị chiến đấu cũng thuận tiện.
Chủng Thế Hành thấy Địch Thanh nói như thế bèn phấn khích xoa tay tiếp lời:
- Nói hay lắm, ta không nghĩ nhiều như tiểu tử nhà ngươi. Nghe nói Phạm đại nhân đối xử với ngươi rất tốt, tới khi đó ngươi hãy nói những chuyện này với lão ta xem…
- Tại sao ta phải nói?
Địch Thanh đột nhiên phản ứng:
- Thật ra ta cũng là người làm ăn, việc không có lợi sẽ không làm. Chuyện này đối với ngươi mà nói là rất hay, nhưng ta lại không có chút lợi lộc gì.
Chủng Thế Hành nghẹn họng nhìn trân trân, mãi sau mới cất giọng:
- Ngươi muốn lợi ích thế nào?
Địch Thanh đảo con ngươi, nhớ ra một việc liền nói:
- Ta nhớ ngươi từng nói, có người họ Tào đang bán bản đồ của Hương Ba Lạp, ngươi mua tấm bản đồ đó tặng ta, ta sẽ giúp ngươi nói chuyện này.
Hắn không tin thật sự có cái gì mà bản đồ của Hương Ba Lạp, mất bao lâu tìm kiếm như thế, chỉ ôm ý muốn được xem một chút.
Chủng Thế Hành đỏ mặt, gào lên như giết lợn:
- Chi bằng ngươi giết ta đi còn hơn. Tên họ Tào đó đã ra giá hai mươi lượng vàng liền.
Địch Thanh xoay mình lên ngựa, ung dung nói:
- Tùy ngươi thôi, dù sao chuyện này với ta có cũng được, không cũng chẳng sao.
Nói xong hắn liền rời đi, Chủng Thế Hành la ầm lên như bị cắt thịt:
- Được lắm, coi như ta sợ ngươi rồi, ta đi tìm tên họ Tào, ngươi đi tìm Phạm đại nhân đi.
Địch Thanh bật cười, thúc ngựa tiến vào thành Diên Châu.
Men theo con phố dài của cổ đạo tới trước phủ Tri Châu, không đợi Địch Thanh thông báo danh tính thì Cảnh Phó đã bước ra, thấy Địch Thanh liền kéo hắn lại, vui vẻ nói:
- Ngươi đã về rồi sao, Tri châu đại nhân đang chờ ngươi.
Địch Thanh hạ giọng hỏi:
- Cảnh tòng quân, Phạm đại nhân tìm ta có chuyện gì vậy?
Cảnh Phó thì thầm đáp lại:
- Không phải Phạm đại nhân tìm ngươi, là Thánh thượng có chỉ, lệnh cho ngươi lập tức hồi kinh! Phạm đại nhân không dám chậm trễ mới phát công văn khẩn tìm ngươi.
Địch Thanh giật mình và hơi kinh ngạc:
- Thánh thượng tìm ta làm gì?
Cảnh Phó gượng cười nói:
- Điều đó chúng ta làm sao biết được? Có điều ý chỉ của Triều đình, kể cả Phạm đại nhân cũng không dám chậm trễ.
Trong khi nói chuyện, hai người đã bước ào phòng, Phạm Ung đang thưởng thức ca múa, thấy Địch Thanh tới liền lệnh cho ca múa tạm dừng, đứng dậy ra đón Địch Thanh:
- Địch Thanh, đi đường vất vả rồi.
Phạm Ung bước tới, đưa bàn tay mập mập trắng trắng nắm lấy tay Địch Thanh, nhẹ nhàng như tình nhân gặp nhau. Lão nhìn Địch Thanh từ trên xuống dưới, thấy hắn không thiếu tay thiếu chân mới thở phào trong lòng, thầm nghĩ:
“Tên Địch Thanh này thật không đơn giản, thánh thượng đã hạ chỉ bảo hắn hồi kinh, không biết sẽ cắt cử trọng trách gì đây? Ta vốn không nên sai Địch Thanh đến Bảo An Quân, nếu thật sự xảy ra chuyện ắt chọc giận thiên tử, lão phu chỉ sợ phải cắm rễ ở Tây Bắc rồi. Lần này hắn hồi kinh, mong hắn nhân tiện giúp lão phu nói mấy lời hay.”
Địch Thanh chắp tay thi lễ, cuối cùng rụt tay về và nói:
- Phạm đại nhân, ta và Cao… đám người Vũ Anh vừa phá xong trại Hậu Kiều đã nghe đại nhân điều lệnh, không biết có gì dặn bảo?
Cảnh Phó mừng rỡ hỏi:
- Các ngươi đã công phá được trại Hậu Kiều sao? Đúng là một tin tốt lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.