Sáp Huyết

Quyển 2 - Chương 185: Song tinh (4)

Mặc Vũ

19/04/2013

Phạm Ung cũng hơi ngạc nhiên, liên tục gật đầu nói:

- Tốt, tốt lắm. Bản phủ nhất định sẽ ghi công lao cho ngươi, lập tức bẩm báo Triều đình.

Dừng lại một chút, Phạm Ung kéo Địch Thanh ngồi xuống.

Phạm lão phu từ trước đến nay đều coi thường Vũ Anh, kể cả với Hạ Thủ Vân cũng có lúc không hề khách khí như vậy.

Trầm ngâm một lát, lão nói tiếp:

- Địch Thanh, thật ra chuyện là như vậy. Thánh thượng phái người truyền chỉ, bảo ngươi sau khi nhận chỉ lập tức phi ngựa mau chóng quay về Kinh thành, vì thế bản phủ mới gấp rút lệnh gọi ngươi về.

Phạm Ung làm ra vẻ quan tâm, nói:

- Bản phủ đã chuẩn bị lộ phí cho ngươi rồi, trên đường ngươi cầm công văn của bản phủ, có thể trưng mã, dùng thuyền, dọc đường không phải lo gì cả.

Địch Thanh đứng dậy thi lễ:

- Phạm đại nhân đã chiếu cố, ty chức xin khắc ghi trong lòng.

Câu này của hắn cũng rất thật lòng, mặc dù Phạm Ung không có gì nổi bậtnhưng vẫn luôn đối xử tốt với hắn, ít nhất lúc đầu khi ở Tân Trại, nếu không có lão, Địch Thanh cũng không chịu nổi áp lực của Hạ Thủ Vân.

Phạm Ung tươi cười, thầm nghĩ tên Địch Thanh này có chút đầu óc. Trước mắt quân Tống đã phá trại Hậu Kiều của người Đảng Hạng, nghe Hạ Thủ Vân nói, người Đảng Hạng của Bảo An Quân cũng có dự định rút quân. Phạm Ung nghe nói Địch Thanh quen biết Thiên tử nên mới tặng lộ phi ban ơn cho hắn, chỉ cần Địch Thành chịu nói vài lời hay cho lão trước mặt Thiên tử thì lão nhờ vào những công lao này, về kinh có hy vọng rồi.

Nghĩ đến đây, Phạm Ung đỡ Địch Thanh dậy nói:

- Địch Thanh, bản phủ tiễn ngươi lên đường.

Lão kéo tay Địch Thanh ra khỏi phủ Tri châu định dặn dò mấy câu thì Địch Thanh bất ngờ nói:

- Phạm tri châu, ty chức còn có chuyện muốn bẩm báo.

Thấy Phạm Ung gật đầu, Địch Thanh liền nói qua đề nghị của Chủng Thế Hành, đương nhiên sự việc được nói đơn giản hơn, có thêm có bớt.

- Chuyện này vốn do Chủng Thế Hành đề xuất, ty chức thấy khả thi. Ty chức… còn chuẩn bị nói chuyện này với Thánh thượng.

Phạm Ung kiên trì nghe xong, chỉ thấy Địch Thanh bắt chó đi cày, không hài lòng lắm. Thế nhưng nghe thấy câu cuối cùng của Địch Thanh, lão liền thay đổi suy nghĩ, chuyện tu sửa thành trì không có rủi ro còn được coi như có công lao, lại bán ân tình của Địch Thanh, sao không biết thời biết thế chứ? Lão mỉm cười đáp:

- Địch Thanh, việc này bản phủ sẽ lập tức dâng bản sớ lên nói rõ với Thánh thượng , ngươi không cần làm thêm hành động thừa này nữa.

Địch Thanh lôi chuyện của Triệu Trinh ra là muốn để Phạm Ung coi trọng việc này, mục đích đã đạt được, hắn cung kính nói:

- Phạm đại nhân biết lắng nghe như vậy, Thánh thượng nếu có hỏi đến phong tình ở Tây Bắc, ty chức chắc chắn sẽ bẩm báo đúng sự thật.

Phạm Ung nghe Địch Thanh dông dài mãi, thấy câu này nghe xuôi tai liền nở nụ cười tươi rói.

Địch Thanh lập tức cáo từ, hắn vẫn cưỡi con ngựa mà Cao Kế Long tặng, lòng vòng mãi rồi cũng nhận lấy không khách sáo, hắn đi thẳng theo hướng đông nam, qua Đồng Quan rồi men theo Hoàng Hà xuống phía đông, thẳng tiến tới Biện Kinh.

Đi đường không phải một ngày, dọc đường mưa gió cùng với tuyết rơi liên miên, trời đã vào đông rét mướt.

Địch Thanh ngày đi đêm nghỉ, một ngày đã tới thị trấn nhỏ Hiếu Nghĩa. Đúng lúc tuyết rơi nhiều, đường khó đi, Địch Thanh thương xót con ngựa, thấy trời đã hoàng hôn mà không tìm được dịch quán, vì thế quyết định tìm nhà trọ nghỉ ngơi một đêm.

Sau khi vào nhà trọ, Địch Thanh tìm phòng để hành lý, sau đó kêu ít rượu và thức ăn, gọi tiểu nhị tới dò hỏi:



- Tiểu nhị, nơi này cách Biện Kinh bao xa nữa?

Tiểu nhị đáp:

- Khách quan, đi về phía trước ba mươi dặm nữa sẽ tới Củng huyện. Qua Củng huyện đi xuyên qua kênh đào sẽ cách kinh thành không xa nữa. Nếu trước đây không có tuyết rơi, cưỡi ngựa nhanh thì hai ngày là tới, nhưng con đường này khó đi, muốn đi Biện Kinh e rằng phải bốn, năm ngày nữa.

Địch Thanh nhìn tuyết rơi bên ngoài, lẩm bẩm nói:

- Hóa ra… sắp tới Củng huyện rồi.

Hóa ra… hắn đã cách vũ Thường không xa nữa.

Tuyết lạnh rơi như hoa mai, trắng xóa một vùng, trong đống tuyết mênh mông đó, có những bông tuyết bay lơ lửng, như có thiếu nữ xinh đẹp đang đạp tuyết tìm mai, tươi cười nhìn quanh.

Địch Thanh vừa uống rượu vừa ngắm tuyết, đang lúc say sưa thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, có hai người mặc áo tơi đang bước vào, mang theo một cơn gió lạnh.

Địch Thanh bèn liếc nhìn, thấy hai người đó đều dùng mũ đi mưa che mất nửa bên mặt, bước chân nhẹ nhàng. Địch Thanh cúi đầu xuống, thầm suy xét, hai tên này không giống dân thường, thời tiết này mà đi đường gấp rút như thế, không hiểu là vì cái gì?

Trong phòng chỉ có mỗi một người khách là Địch Thanh, vì thế hai người đó đưa mắt liếc nhìn Địch Thanh.

Tuy nhiên thấy Địch Thanh đầu đội mũ mềm, cúi đầu uống rượu, bộ dạng rất bình thường, hai người đó cũng không để ý nữa. Tiểu nhị chạy ra đón, hai người chỉ gọi rượu ấm rồi vùi đầu uống, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa hàng, giống như đang đợi ai đó.

Mặc dù Địch Thanh thấy hai người đó có phần kỳ dị nhưng không muốn để ý nhiều đến chuyện vớ vẩn, nhìn tuyết rơi mỗi lúc một dày, hắn nảy ý định đi ra ngoài một chuyến. Nghĩ là làm, hắn khoác áo ra khỏi nhà trọ.

Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, gió càng thêm lạnh, tuyết rơi nhiều như lông ngỗng đổ ập vào đầu vào mặt hắn, Địch Thanh lơ đễnh, cứ đi theo chiều gió, đột nhiên ngửi thấy mùi hương thơm dìu dịu.

Hắn đi tìm theo mùi thơm, thấy bên đường cách đó không xa có cây mai nghiêng nghiêng. Cành mai khô cứng treo đầy dây ngọc, nếu không phải nhờ hương thơm thì mọi người rất khó phân biệt là hoa nở hay là tuyết rơi.

Trời đông lạnh lẽo hoa mai nở, tự cho mình là thanh cao, kèm theo vẻ hào hùng giữa trời đất.

Có một người đang đứng cạnh cây mai, nghe thấy tiếng bước chân vang tới liền quay đầu nhìn, thấy Địch Thanh đi tới, người đó hơi ngạc nhiên, lý do chính là gã không ngờ rằng đêm lạnh như vậy cũng có người bồi hồi trên đường.

Địch Thanh thấy người đó có vóc dáng trung bình, quần áo rách nát, sau lưng đeo bọc quần áo cũng rách rưới như thế. Da gã hơi đen, tướng mạo uy nghiêm, hai mắt nhìn sắc lạnh như thấu rõ trò đời.

Hai người nhìn nhau giây lát, người đó đã chắp tay nói:

- Vị huynh đài, xin mời, tới đây để thưởng mai sao?

Địch Thanh không ngờ câu nói của người đó đã nhìn thấu tâm tư hắn nên hơi kinh ngạc, chỉ gật đầu.

Người đó thấy Địch Thanh im lặng không nói, biết hắn không thích đáp lời liền gật đầu, cất bước rời đi. Không ngờ trời lạnh tuyết cứng, người đó trượt chân suýt ngã xuống đất.

Địch Thanh giơ tay ra, kéo cổ tay và nhẹ nhàng giữ người đó lại.

Người đó lúc này mới nhìn thấy hình xăm trên mặt Địch Thanh, ánh mắt có vẻ ngạc nhiên, thế nhưng không hề sợ hãi hay khinh miệt, gã chỉ hỏi:

- Huynh đài có thân thủ thật tốt.

Địch Thanh bật cười, nhận thấy người đó nói năng thanh nhã, giống văn nhân hơn nên mỉm cười nói:

- Trời lạnh đường trơn, hãy cẩn thận hơn.



Người đó cũng cười, khi gã không cười trông vẻ mặt uy nghiêm, nhưng khi cười thì rạng rỡ như hoa nở ngày xuân:

- Đa tạ huynh đài nhắc nhở, xin hỏi gần đây có nhà trọ nào không?

Địch Thanh chỉ vào căn nhà trọ mình đang ở:

- Thị trấn này chỉ có nhà trọ đó.

Người đó chắp tay tỏ ý cảm tạ rồi sải bước rời đi.

Địch Thanh đứng trước cây mai, người con gái xinh đẹp đó như lại hiện ra trước mắt, tuyết rơi nhiều, nụ cười yếu ớt, hương thơm mát, tình ấm nồng.

- Vũ Thường, nàng vẫn khỏe chứ?

Địch Thanh lẩm bẩm một mình.

Hơn một năm qua, chỉ khi không có người hắn mới hỏi như vậy, nhưng không có ngày nào đêm nào hắn không thôi nhớ nhung. Gió lạnh thổi qua, Địch Thanh giơ tay ra chạm vào những bông hoa mai như tuyết mà giống như chạm vào người trong mộng.

Lâu sau – hắn mới xoay người lại, mang theo gió tuyết trở về.

Tuyết rơi lặng lẽ, tiếng gió thổi nghẹn ngào, tiếng bước chân lách cách, như khẽ than về tình thâm duyên cạn trên thế gian này.

Địch Thanh chưa bước vào nhà trọ, bỗng nhiên nghe thấy trước cửa có người nói:

- Đúng rồi, chính là hắn.

Giọng nói đó dù nhỏ nhưng Địch Thanh nghe rất rõ ràng.

Mặt khác có người nói:

- Hạ thủ trong đêm là được.

Bỗng dưng giọng nói ấy ngưng bặt, rõ ràng đã nghe thấy tiếng bước chân của Địch Thanh.

Địch Thanh không dừng chân, vẫn trở về phòng như không có chuyện gì, thấy phòng đối diện còn sáng đèn, hắn thầm nghĩ người thưởng mai lúc nãy chắc đang ở trong đó. Hai người nói chuyện vừa rồi chính là hai người uống rượu đợi người lúc trước, bọn chúng muốn ra tay với ai? Chẳng lẽ muốn hạ thủ với Địch Thanh ta?

Địch Thanh nhíu mày, vừa ngồi xuống giường bỗng nhiên ánh mắt đăm chiêu nhìn quanh khắp nơi.

Trong phòng vẫn bài trí như cũ, nhưng Địch Thanh biết chắc chắn có người đã vào phòng, bọc quần áo hắn để trên giường có vẻ khác thường, nút thắt trên đó hơi khác.

Có người đã động vào bọc đồ của hắn!

Địch Thanh trông thì có vẻ tùy ý nhưng cực kỳ tỉ mỉ, nút thắt trên bọc quần áo của hắn rất đặc biệt, người ngoài rất khó làm theo. Người động vào bọc đồ này dù cũng cẩn thận, cố hết sức không để Địch thanh phát hiện ra hành tung, thế nhưng vẫn lộ ra sơ hở trên nút thắt đó.

Địch Thanh không hô tiểu nhị bắt trộm, chỉ giả vờ như không có chuyện gì, nhẹ nhàng và khéo léo mở bọc quần áo ra.

Ngân lượng và quần áo trong đó không mất, công văn của Phạm đại nhân cũng còn nguyên.

Địch Thanh chỉ để những đồ vật bình thường trong bọc quần áo, vật quan trọng luôn mang theo bên người, thấy tình hình như thế bèn nghĩ:

“Người này là ai? Nếu là kẻ trộm chắc chắn không thể không lấy ngân lượng đi, nhưng nếu không phải trộm đồ đạc thì nó đến là vì ta!”

Hắn suy nghĩ kỹ càng, trong chốc lát đã nghĩ thông suốt điểm này nên càng thấy lạ lùng. Chuyện hắn phi ngựa quay về Biện Kinh là bất ngờ, ngoài Phạm Ung ra hẳn ít người biết việc này, ai cố ý đến đây vì hắn? Địch Thanh hắn có chỗ nào mà thu hút mọi người đến vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sáp Huyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook