Chương 166: Càn Khôn Phích Lịch Thủ đấu Thiên Đạo Sát Quyền.
Dã Bạch Thái
18/03/2015
Theo thanh âm từ bên ngoài cửa lớn đình viện truyền vào chỉ thấy xuất hiện hai người trung niên nhân, khí thế bất phàm, mặt mày lộ ra vẻ uy nghiêm. Xem tướng mạo của hai người, Du Dương có thể nhìn ra được, hai người bọn họ hẳn là có một người là người của Bạch gia, còn một người là người của Lam gia, bởi vì Bạch Vô Sầu và Lam Húc Dương cùng hai người này có vài phần giống nhau.
Trong đó người mặc y phục màu xanh chính là Lam gia đượng đại gia chủ Lam Đạo Thiên vừa nhận được tin tức của Lam Hải Nguyệt chạy đến, mà một người khác chính là Bạch gia gia chủ Bạch Càn Khôn. Mới vừa rồi chính là do Bạch Càn Khôn nói.
Du Dương đánh giá Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên một chút, phát hiện ra hai người đều là tu luyện tới lực trường lĩnh vực sơ cấp Võ Thần. Có điều thực lực hai người cũng không tính là cao thủ, chỉ tu luyện tới trên dưới lực trường lĩnh vực ngũ trọng thiên mà thôi.
- Tiểu tử, ngươi là ai ? Cũng dám đến Bạch gia ta gây chuyện ?
Bạch Càn Khôn hướng Du Dương hỏi. Bạch Càn Khôn thấy Du Dương một chiêu đánh bại con mình và quản gia Bạch Dĩ, còn chưa rõ thân phận Du Dương cho nên không có vội vã động thủ.
Du Dương vẫn không trả lời, Lam Hải Nguyệt đi tới phía sau hai gia chủ, nói nhỏ bên tai hai người vài câu, Bạch Càn Khôn nghe xong liền nhíu mày.
Lam Đạo Thiên suy tư một lát, đi lên trước, đối với Du Dương nói:
- Nói như vậy, ngươi gọi là Du Dương, là bạn của Vũ Thiến nhà ta?
Du Dương ôm Trương Vũ Thiến, cười đối với Lam Đạo Thiên ngoắc ngoắc ngón tay, nói:
- Ngươi nói sai rồi! Không phải Vũ Thiến nhà các ngươi, mà là Vũ Thiến của ta. Vũ Thiến là bà xã của ta, cho nên nói nàng là người nhà Du gia mới đúng.
Nghe Du Dương nói hai câu này trong lòng Trương Vũ Thiến vui mừng, thân thể không tự giác lại nhích lại gần thân Du Dương.
- Ta mặc kệ ngươi cùng Vũ Thiến là quan hệ như thế nào, mẹ của Vũ Thiến không còn, ta là cậu của nàng, nhất định phải chiếu cố tốt cho nàng, cho nên ngươi không thể mang nàng đi được.
Lam Đạo Thiên ngăn cản trước lối đi của Du Dương.
- Mẹ của Vũ Thiến tuy rằng đã mất, nhưng cha của nàng vẫn còn sống, ta sẽ dẫn nàng đi tìm cha nàng. Cho nên không nhọc đến người cậu như ngươi quan tâm a!
Du Dương nói lại.
- Ngươi biết cha của Vũ Thiến ở đâu ?
Lam Đạo Thiên vội la lên.
- Hừ, các ngươi bắt Vũ Thiến đi, không phải là vì muốn dẫn dụ cha của Vũ Thiến sao? Các ngươi muốn biết đúng không? Ha ha, ca ca không nói cho các ngươi, có bản lĩnh thì thử ngăn cản ta xem!
Oanh!
Du Dương đột nhiên tạo ra lực trường, gần 200 nghìn thất lực lượng, thoáng cái đem Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên đánh bay ra ngoài.
- Cái gì?
Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên đồng thời cả kinh. Gần 200 nghìn thất lực lương. Điều này sao có thể?
- Còn trẻ tuổi như vậy mà có lực lượng mạnh mẽ như thế, năm đó Trường thúy Tiên cũng không có mạnh được như hắn a! Địa cầu, quả nhiên có nhiều điều thần bí.
Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên trao đổi ánh mắt, hai người một trái một phải hướng Du Dương đánh tới. Thiên Không Chi Thành hai đại gia chủ, đã hơn mười năm không có liên thủ đối địch. Với tu vi và địa vị của bọn họ, đã có rất ít người đáng giá hai người động thủ, huống chi là cả hai đồng thời xuất thủ, mà vẫn còn là liên thủ cùng nhau.
- Mười lăm vạn thất lực lượng! Kinh thế cấp vũ kỹ, Càn Khôn Phích Lịch Thủ!
- Mười vạn vạn thất lực lượng! Kinh thế cấp vũ kỹ, Thiên Đạo Sát Quyền!
Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên dù sao cũng là thiên tài tu luyện, hai người đánh ra sát chiêu cũng là dung hợp kinh nghiệm võ đạo bản thân, tự mình sáng tạo ra.
Càn Khôn Phích Lịch Thủ là dựa trên cở sở Bạch gia tuyệt học Đại Phích Lịch Thủ, thêm vào đó Bạch Càn Khôn đối với thiên địa càn khôn có lĩnh ngộ, uy lực lớn hơn, lực sát thương càng mạnh hơn, mơ hồ có xu thế định thiên, diệt địa, chấn càn khôn.
Mà Thiên Đạo Sát Quyền của Lam Đạo Thiên là một loại quyền giết choc. Trong quyền tràn đầy sát ý, ẩn chứa lấy sát ý bình thiên hạ, lấy sát ý định loạn thế. Coi sát như là một loại thiên đạo.
Du Dương chứng kiến Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên một trái một phải đồng thời đánh tới chính mình, quanh thân lực trường lĩnh vực xoay quanh, làm ra đón đỡ chiêu thức của hai người.
- Muốn chết!
- Tiểu tử quá càn rỡ!
Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên hai người thấy được Du Dương không thèm né tránh, muốn đón đỡ chiêu thức của hai người, hai người đồng thời cười hiểm ác, lực lượng trên tay lại gia tăng thêm hai phần.
- Kinh thế cấp bộ pháp, Thuấn Tức Thiên Lý!
Trong nháy mắt khi Càn Khôn Phích Lịch Thủ và Thiên Đạo Sát Quyền muốn đánh trúng vào người Du Dương, Du Dương đột nhiên sử dụng kinh thế cấp bộ pháp Thuấn Tức Thiên Lý, thoáng cái biến mất trong tầm mắt của hai người.
Oanh!
Càn Khôn Phích Lịch Thủ và Thiên Đạo Sát Quyền không có đánh trúng Du Dương, mà trái lại đụng trúng vào nhau.
Kình khí bắn ra bốn phía, bụi đất tung bay, Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên hai người liều mạng, đều thối lui hơn 20m, quần áo trên người bị đánh nát, trông cực kỳ chật vật.
Hai người hung ác nhìn Du Dương, quát:
- Tiểu tử, người thật xảo quyệt!
- Ha ha, là do hai ngươi quá yếu, không đánh cho ta xuất thủ!
Du Dương cố ý chọc giận hai người.
Hai đại gia chủ hai gia tộc bình thường đều là cao cao tại thượng, chính là đại nhân vật, cứ như vậy bị cười nhạo, hai người liền trao đổi một cái ánh mắt, lập tức lại hướng Du Dương lao tới.
- Hai người các ngươi vũ kỹ không tệ, đánh tiếc ở trong tay các ngươi lại bị chà đạp rồi! Xem ta dùng nó phát dương quang đại đi.
Du Dương chậm rãi nói.
Du Dương tay trái ôm Trương Vũ Thiến, trước tiên hắn hướng về phía bên phải nghênh đón Lam Đạo Thiên tiếp chiêu.
- Mười lăm vạn thất lực lượng, Càn Khôn Phích Lịch Thủ.
Du Dương sử dụng chính là Càn Khôn Phích Lịch Thủ đỡ Thiên Đạo Sát QUyền của Lam Đạo Thiên.
Rầm Rầm Rầm…
Hai người liều mạng ra chiêu. Lam Đạo Thiên bị Du Dương đánh bay hơn 40m.
Du Dương đánh lui Lam Đạo Thiên, nương theo lực phản chấn, ôm Trương Vũ Thiến quay người lại, lại đón nhận Bạch Càn Khôn ở một bên khác
- Mười lăm vạn thất lực lượng, Thiên Đạo Sát Quyền!
Du Dương lại sử dụng Thiên Đạo Sát Quyền của Lam Đạo Thiên tiếp đón Càn Khôn Phich Lịch Thủ của Bạch Càn Khôn.
Hai người mạnh mẽ ra chiêu, cuối cùng Càn Khôn Phích Lịch Thủ của Bạch Càn Khôn không địch lại Thiên Đạo Sát Quyền của Du Dương, đồng dạng bị Du Dương đánh ra hơn 40m.
Du Dương tại trong chớp mắt, trước đông sau tây, phân biệt dùng chiêu thức của Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên đánh bại chính bọn họ.
Một màn này đã rơi vào trong mắt mọi người
- Điều này sao có thể?
Giật mình nhất chính là hai người Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên. Càn Khôn Phích Lịch Thủ và Thiên Đạo Sát Quyền đều là tuyệt học do hai người tự nghĩ ra, là vũ kỹ bọn hắn cực kỳ tự hào, là vũ kỹ thành danh của hai người, vũ kỹ này ngay cả con cái của mình cũng không dạy qua, bọn họ nghĩ nát đầu cũng không biết tại sao Du Dương lại có thể biết được vũ kỹ này.
Mà càng làm cho Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên giật mình chính là Du Dương dĩ nhiên lại dùng chiêu thức của chính hai người bọn họ lần lượt đánh bại đối phương. Hai người đã từng tranh đấu với nhau nhiều lần, nhưng mà mỗi lần đều là ngang sức ngang tài, ai cũng không thắng được đối phương. Ngày hôm nay Du Dương dùng chiêu thức của bọn họ phân biệt đánh bại đối phương, điều này nói rõ cái gì, nghĩ vậy, Bạch Càn Khôn và Lam Đạo THiên trong lòng nổi lên một cỗ hàn ý, một cỗ cường liệt sợ hãi, cảm giác như vậy chỉ có tại hai 20 năm trước bọn họ cảm nhận được trên người của Trương Thúy Tiên. Không, chuẩn xác mà nói, cảm giác hiện tại càng thêm mãnh liệt hơn.
Đánh bại Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên, Du Dương như quân vương tiêu sái nhẹ nhàng hạ xuống bãi cỏ.
Du Dương liếc một vòng.
- Còn có người muốn tiễn ta sao ! Nếu như không còn ai muốn tiễn nữa thì ta đây có thể đi à nha.
- Làm sao bây giờ?
Lam Đạo Thiên dùng ánh mắt ý hỏi Bạch Càn Khôn, Lam Đạo Thiên tuy rằng muốn lưu Du Dương ở lại, nhưng mà ở đây là Bạch gia, còn muốn để Bạch Càn Khôn làm chủ.
- Ngăn hắn lại! Không tiếc bất cứ giá nào, phải ngăn hắn lại!
Bạch Càn Khôn quát.
Hôm nay là sinh nhật Bạch Ngưng Lộ, một đời thanh niên trẻ tuổi Thiên Không Chi Thành hầu như đều ở nơi này, nếu như để Du Dương cứ như vậy mà đi, vậy thì mặt mũi Bạch gia để vào đâu, sau này làm sao còn uy nghiêm tại Thiên Không Chi Thành.
Bạch Càn Khôn ra lệnh một tiếng, người của Bạch gia lập tức tiến lên bao vậy lấy Du Dương, đồng thời thuộc hạ của Lam Đạo Thiên mang đến cũng nhận được mệnh lệnh, xông về phía Du Dương.
Lực lượng của hai đại gia tộc không thể khinh thường, hơn trăm người xông lên muốn bắt Du Dương. Những người này trên cơ bản đều là cường giả Niệm Lực Thôi Động.
- Kinh thế cấp vũ kỹ! Liệt Diễm Song Long Sát! Xích Diễm Cuồng Ma!
Du Dương đánh về phía trước hai con hỏa long, sau đó lại biến thân trở thành một pho tượng hỏa diễm cuồng ma, hai cái kinh thế cấp vũ kỹ liền đẩy lùi tất cả mọi người muốn lao đến phía hắn.
Du Dương bây giờ đối với hỏa diễm khống chế lô hỏa thuần thanh, tuy Trương Vũ Thiến bị hắn bao vây ở trong giữa hỏa diễm, nhưng nàng lại không hề mảy may chịu một tổn thương nào.
Sinh nhật của Bạch Ngưng Lộ đã bị Du Dương triệt để quấy nhiễu rồi, mà Bạch gia cũng bị Du Dương làm cho không còn mặt mũi nào. Biệt thự bị phá tan tành, mặt cỏ bị liệt diễm của Du Dương đốt cháy vô cùng thê thảm.
Từng đợt từng đợt người lao đến phía Du Dương, nhưng đều bị biển lửa của Du Dương thiêu đốt trở về.
- Đây là Xích gia vũ kỹ, tiểu tử này và Xích gia có quan hệ?
Bạch Càn Khôn giận dữ hét.
Ở đây chỉ có Lam Hải Nguyệt là rõ ràng chuyện Du Dương nhất, nàng biết đây là Du Dương đang cố ý giá họa cho Xích gia.
Xèo Xèo
Hỏa diễm qua đi, để lộ ra thân hình Du Dương tướng mạo đẹp trai sẵn có.
Du Dương đứng trên mặt cỏ, như thiên thần hàng thế quân lâm thiên hạ trị kẻ ác nhân.
Mấy cô gái đến tham gia sinh nhật ánh mắt sáng ngời nhìn Du Dương.
- Quá đẹp trai a!
- Là hắn, chính là hắn, ta nhất định phải gả cho hắn !
Các cô gái đều bị Du Dương thực lực và mị lực chinh phục. Còn đối với Trương Vũ Thiến đang được Du Dương ôm trong lòng vuốt ve, bọn họ ước ao muôn chết, Du Dương làm ra động tĩnh lớn như vậy cũng chỉ là để mang giai nhân trong lòng đi.
- Nếu có thể dổi thành ôm ta thì ta chết cũng mãn nguyện a!
Nữ nhân, nhìn Du Dương với ánh mắt mê say, ái mộ. Nhìn Trương Vũ Thiến lại là ước ao, đố kị.
Nam nhân, nhìn Du Dương đều là ước ao, đố kị, hận.
- Vũ Thiến đối với biểu diễn của ca ca ta hôm nay có thỏa mãn sao? Ngươi có phải là nên cho ta một chút khen thưởng chứ, hôn một cái nào.
Du Dương ôm Trương Vũ Thiến nói.
Trương Vũ Thiến chẳng những không có khen thưởng Du Dương, trái lại trừng mắt với Du Dương, nói:
- Tu vi của ngươi cao như vậy, tại sao ngay cả Bạch tiểu thư kia đánh lén cũng không tránh thoát? Nói, ngươi cố ý có phải không?
- Ách…cái đó…cái đó
Du Dương thầm nghĩ: “Loại sự tình này và vấn đề tu vi đâu có liên quan, mấu chốt là phải nhìn đối phương lớn lên có xinh đẹp hay không mà thôi.”
Nhưng lời này Du Dương nào dám nói ra khỏi miệng.
Du Dương còn đang suy nghĩ xem phải nói như thế nào mới lừa được Trương Vũ Thiến, đột nhiên một đạo bóng đen từ sâu bên trong Bạch gia bay vụt đến, đồng thời theo đó là một chiêu Đại Phích Lịch Thủ chộp tới hậu tâm Du Dương.
Trong đó người mặc y phục màu xanh chính là Lam gia đượng đại gia chủ Lam Đạo Thiên vừa nhận được tin tức của Lam Hải Nguyệt chạy đến, mà một người khác chính là Bạch gia gia chủ Bạch Càn Khôn. Mới vừa rồi chính là do Bạch Càn Khôn nói.
Du Dương đánh giá Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên một chút, phát hiện ra hai người đều là tu luyện tới lực trường lĩnh vực sơ cấp Võ Thần. Có điều thực lực hai người cũng không tính là cao thủ, chỉ tu luyện tới trên dưới lực trường lĩnh vực ngũ trọng thiên mà thôi.
- Tiểu tử, ngươi là ai ? Cũng dám đến Bạch gia ta gây chuyện ?
Bạch Càn Khôn hướng Du Dương hỏi. Bạch Càn Khôn thấy Du Dương một chiêu đánh bại con mình và quản gia Bạch Dĩ, còn chưa rõ thân phận Du Dương cho nên không có vội vã động thủ.
Du Dương vẫn không trả lời, Lam Hải Nguyệt đi tới phía sau hai gia chủ, nói nhỏ bên tai hai người vài câu, Bạch Càn Khôn nghe xong liền nhíu mày.
Lam Đạo Thiên suy tư một lát, đi lên trước, đối với Du Dương nói:
- Nói như vậy, ngươi gọi là Du Dương, là bạn của Vũ Thiến nhà ta?
Du Dương ôm Trương Vũ Thiến, cười đối với Lam Đạo Thiên ngoắc ngoắc ngón tay, nói:
- Ngươi nói sai rồi! Không phải Vũ Thiến nhà các ngươi, mà là Vũ Thiến của ta. Vũ Thiến là bà xã của ta, cho nên nói nàng là người nhà Du gia mới đúng.
Nghe Du Dương nói hai câu này trong lòng Trương Vũ Thiến vui mừng, thân thể không tự giác lại nhích lại gần thân Du Dương.
- Ta mặc kệ ngươi cùng Vũ Thiến là quan hệ như thế nào, mẹ của Vũ Thiến không còn, ta là cậu của nàng, nhất định phải chiếu cố tốt cho nàng, cho nên ngươi không thể mang nàng đi được.
Lam Đạo Thiên ngăn cản trước lối đi của Du Dương.
- Mẹ của Vũ Thiến tuy rằng đã mất, nhưng cha của nàng vẫn còn sống, ta sẽ dẫn nàng đi tìm cha nàng. Cho nên không nhọc đến người cậu như ngươi quan tâm a!
Du Dương nói lại.
- Ngươi biết cha của Vũ Thiến ở đâu ?
Lam Đạo Thiên vội la lên.
- Hừ, các ngươi bắt Vũ Thiến đi, không phải là vì muốn dẫn dụ cha của Vũ Thiến sao? Các ngươi muốn biết đúng không? Ha ha, ca ca không nói cho các ngươi, có bản lĩnh thì thử ngăn cản ta xem!
Oanh!
Du Dương đột nhiên tạo ra lực trường, gần 200 nghìn thất lực lượng, thoáng cái đem Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên đánh bay ra ngoài.
- Cái gì?
Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên đồng thời cả kinh. Gần 200 nghìn thất lực lương. Điều này sao có thể?
- Còn trẻ tuổi như vậy mà có lực lượng mạnh mẽ như thế, năm đó Trường thúy Tiên cũng không có mạnh được như hắn a! Địa cầu, quả nhiên có nhiều điều thần bí.
Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên trao đổi ánh mắt, hai người một trái một phải hướng Du Dương đánh tới. Thiên Không Chi Thành hai đại gia chủ, đã hơn mười năm không có liên thủ đối địch. Với tu vi và địa vị của bọn họ, đã có rất ít người đáng giá hai người động thủ, huống chi là cả hai đồng thời xuất thủ, mà vẫn còn là liên thủ cùng nhau.
- Mười lăm vạn thất lực lượng! Kinh thế cấp vũ kỹ, Càn Khôn Phích Lịch Thủ!
- Mười vạn vạn thất lực lượng! Kinh thế cấp vũ kỹ, Thiên Đạo Sát Quyền!
Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên dù sao cũng là thiên tài tu luyện, hai người đánh ra sát chiêu cũng là dung hợp kinh nghiệm võ đạo bản thân, tự mình sáng tạo ra.
Càn Khôn Phích Lịch Thủ là dựa trên cở sở Bạch gia tuyệt học Đại Phích Lịch Thủ, thêm vào đó Bạch Càn Khôn đối với thiên địa càn khôn có lĩnh ngộ, uy lực lớn hơn, lực sát thương càng mạnh hơn, mơ hồ có xu thế định thiên, diệt địa, chấn càn khôn.
Mà Thiên Đạo Sát Quyền của Lam Đạo Thiên là một loại quyền giết choc. Trong quyền tràn đầy sát ý, ẩn chứa lấy sát ý bình thiên hạ, lấy sát ý định loạn thế. Coi sát như là một loại thiên đạo.
Du Dương chứng kiến Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên một trái một phải đồng thời đánh tới chính mình, quanh thân lực trường lĩnh vực xoay quanh, làm ra đón đỡ chiêu thức của hai người.
- Muốn chết!
- Tiểu tử quá càn rỡ!
Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên hai người thấy được Du Dương không thèm né tránh, muốn đón đỡ chiêu thức của hai người, hai người đồng thời cười hiểm ác, lực lượng trên tay lại gia tăng thêm hai phần.
- Kinh thế cấp bộ pháp, Thuấn Tức Thiên Lý!
Trong nháy mắt khi Càn Khôn Phích Lịch Thủ và Thiên Đạo Sát Quyền muốn đánh trúng vào người Du Dương, Du Dương đột nhiên sử dụng kinh thế cấp bộ pháp Thuấn Tức Thiên Lý, thoáng cái biến mất trong tầm mắt của hai người.
Oanh!
Càn Khôn Phích Lịch Thủ và Thiên Đạo Sát Quyền không có đánh trúng Du Dương, mà trái lại đụng trúng vào nhau.
Kình khí bắn ra bốn phía, bụi đất tung bay, Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên hai người liều mạng, đều thối lui hơn 20m, quần áo trên người bị đánh nát, trông cực kỳ chật vật.
Hai người hung ác nhìn Du Dương, quát:
- Tiểu tử, người thật xảo quyệt!
- Ha ha, là do hai ngươi quá yếu, không đánh cho ta xuất thủ!
Du Dương cố ý chọc giận hai người.
Hai đại gia chủ hai gia tộc bình thường đều là cao cao tại thượng, chính là đại nhân vật, cứ như vậy bị cười nhạo, hai người liền trao đổi một cái ánh mắt, lập tức lại hướng Du Dương lao tới.
- Hai người các ngươi vũ kỹ không tệ, đánh tiếc ở trong tay các ngươi lại bị chà đạp rồi! Xem ta dùng nó phát dương quang đại đi.
Du Dương chậm rãi nói.
Du Dương tay trái ôm Trương Vũ Thiến, trước tiên hắn hướng về phía bên phải nghênh đón Lam Đạo Thiên tiếp chiêu.
- Mười lăm vạn thất lực lượng, Càn Khôn Phích Lịch Thủ.
Du Dương sử dụng chính là Càn Khôn Phích Lịch Thủ đỡ Thiên Đạo Sát QUyền của Lam Đạo Thiên.
Rầm Rầm Rầm…
Hai người liều mạng ra chiêu. Lam Đạo Thiên bị Du Dương đánh bay hơn 40m.
Du Dương đánh lui Lam Đạo Thiên, nương theo lực phản chấn, ôm Trương Vũ Thiến quay người lại, lại đón nhận Bạch Càn Khôn ở một bên khác
- Mười lăm vạn thất lực lượng, Thiên Đạo Sát Quyền!
Du Dương lại sử dụng Thiên Đạo Sát Quyền của Lam Đạo Thiên tiếp đón Càn Khôn Phich Lịch Thủ của Bạch Càn Khôn.
Hai người mạnh mẽ ra chiêu, cuối cùng Càn Khôn Phích Lịch Thủ của Bạch Càn Khôn không địch lại Thiên Đạo Sát Quyền của Du Dương, đồng dạng bị Du Dương đánh ra hơn 40m.
Du Dương tại trong chớp mắt, trước đông sau tây, phân biệt dùng chiêu thức của Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên đánh bại chính bọn họ.
Một màn này đã rơi vào trong mắt mọi người
- Điều này sao có thể?
Giật mình nhất chính là hai người Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên. Càn Khôn Phích Lịch Thủ và Thiên Đạo Sát Quyền đều là tuyệt học do hai người tự nghĩ ra, là vũ kỹ bọn hắn cực kỳ tự hào, là vũ kỹ thành danh của hai người, vũ kỹ này ngay cả con cái của mình cũng không dạy qua, bọn họ nghĩ nát đầu cũng không biết tại sao Du Dương lại có thể biết được vũ kỹ này.
Mà càng làm cho Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên giật mình chính là Du Dương dĩ nhiên lại dùng chiêu thức của chính hai người bọn họ lần lượt đánh bại đối phương. Hai người đã từng tranh đấu với nhau nhiều lần, nhưng mà mỗi lần đều là ngang sức ngang tài, ai cũng không thắng được đối phương. Ngày hôm nay Du Dương dùng chiêu thức của bọn họ phân biệt đánh bại đối phương, điều này nói rõ cái gì, nghĩ vậy, Bạch Càn Khôn và Lam Đạo THiên trong lòng nổi lên một cỗ hàn ý, một cỗ cường liệt sợ hãi, cảm giác như vậy chỉ có tại hai 20 năm trước bọn họ cảm nhận được trên người của Trương Thúy Tiên. Không, chuẩn xác mà nói, cảm giác hiện tại càng thêm mãnh liệt hơn.
Đánh bại Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên, Du Dương như quân vương tiêu sái nhẹ nhàng hạ xuống bãi cỏ.
Du Dương liếc một vòng.
- Còn có người muốn tiễn ta sao ! Nếu như không còn ai muốn tiễn nữa thì ta đây có thể đi à nha.
- Làm sao bây giờ?
Lam Đạo Thiên dùng ánh mắt ý hỏi Bạch Càn Khôn, Lam Đạo Thiên tuy rằng muốn lưu Du Dương ở lại, nhưng mà ở đây là Bạch gia, còn muốn để Bạch Càn Khôn làm chủ.
- Ngăn hắn lại! Không tiếc bất cứ giá nào, phải ngăn hắn lại!
Bạch Càn Khôn quát.
Hôm nay là sinh nhật Bạch Ngưng Lộ, một đời thanh niên trẻ tuổi Thiên Không Chi Thành hầu như đều ở nơi này, nếu như để Du Dương cứ như vậy mà đi, vậy thì mặt mũi Bạch gia để vào đâu, sau này làm sao còn uy nghiêm tại Thiên Không Chi Thành.
Bạch Càn Khôn ra lệnh một tiếng, người của Bạch gia lập tức tiến lên bao vậy lấy Du Dương, đồng thời thuộc hạ của Lam Đạo Thiên mang đến cũng nhận được mệnh lệnh, xông về phía Du Dương.
Lực lượng của hai đại gia tộc không thể khinh thường, hơn trăm người xông lên muốn bắt Du Dương. Những người này trên cơ bản đều là cường giả Niệm Lực Thôi Động.
- Kinh thế cấp vũ kỹ! Liệt Diễm Song Long Sát! Xích Diễm Cuồng Ma!
Du Dương đánh về phía trước hai con hỏa long, sau đó lại biến thân trở thành một pho tượng hỏa diễm cuồng ma, hai cái kinh thế cấp vũ kỹ liền đẩy lùi tất cả mọi người muốn lao đến phía hắn.
Du Dương bây giờ đối với hỏa diễm khống chế lô hỏa thuần thanh, tuy Trương Vũ Thiến bị hắn bao vây ở trong giữa hỏa diễm, nhưng nàng lại không hề mảy may chịu một tổn thương nào.
Sinh nhật của Bạch Ngưng Lộ đã bị Du Dương triệt để quấy nhiễu rồi, mà Bạch gia cũng bị Du Dương làm cho không còn mặt mũi nào. Biệt thự bị phá tan tành, mặt cỏ bị liệt diễm của Du Dương đốt cháy vô cùng thê thảm.
Từng đợt từng đợt người lao đến phía Du Dương, nhưng đều bị biển lửa của Du Dương thiêu đốt trở về.
- Đây là Xích gia vũ kỹ, tiểu tử này và Xích gia có quan hệ?
Bạch Càn Khôn giận dữ hét.
Ở đây chỉ có Lam Hải Nguyệt là rõ ràng chuyện Du Dương nhất, nàng biết đây là Du Dương đang cố ý giá họa cho Xích gia.
Xèo Xèo
Hỏa diễm qua đi, để lộ ra thân hình Du Dương tướng mạo đẹp trai sẵn có.
Du Dương đứng trên mặt cỏ, như thiên thần hàng thế quân lâm thiên hạ trị kẻ ác nhân.
Mấy cô gái đến tham gia sinh nhật ánh mắt sáng ngời nhìn Du Dương.
- Quá đẹp trai a!
- Là hắn, chính là hắn, ta nhất định phải gả cho hắn !
Các cô gái đều bị Du Dương thực lực và mị lực chinh phục. Còn đối với Trương Vũ Thiến đang được Du Dương ôm trong lòng vuốt ve, bọn họ ước ao muôn chết, Du Dương làm ra động tĩnh lớn như vậy cũng chỉ là để mang giai nhân trong lòng đi.
- Nếu có thể dổi thành ôm ta thì ta chết cũng mãn nguyện a!
Nữ nhân, nhìn Du Dương với ánh mắt mê say, ái mộ. Nhìn Trương Vũ Thiến lại là ước ao, đố kị.
Nam nhân, nhìn Du Dương đều là ước ao, đố kị, hận.
- Vũ Thiến đối với biểu diễn của ca ca ta hôm nay có thỏa mãn sao? Ngươi có phải là nên cho ta một chút khen thưởng chứ, hôn một cái nào.
Du Dương ôm Trương Vũ Thiến nói.
Trương Vũ Thiến chẳng những không có khen thưởng Du Dương, trái lại trừng mắt với Du Dương, nói:
- Tu vi của ngươi cao như vậy, tại sao ngay cả Bạch tiểu thư kia đánh lén cũng không tránh thoát? Nói, ngươi cố ý có phải không?
- Ách…cái đó…cái đó
Du Dương thầm nghĩ: “Loại sự tình này và vấn đề tu vi đâu có liên quan, mấu chốt là phải nhìn đối phương lớn lên có xinh đẹp hay không mà thôi.”
Nhưng lời này Du Dương nào dám nói ra khỏi miệng.
Du Dương còn đang suy nghĩ xem phải nói như thế nào mới lừa được Trương Vũ Thiến, đột nhiên một đạo bóng đen từ sâu bên trong Bạch gia bay vụt đến, đồng thời theo đó là một chiêu Đại Phích Lịch Thủ chộp tới hậu tâm Du Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.