Chương 167: Lâm trận đột phá.
Dã Bạch Thái
18/03/2015
Người nào? Du Dương trong lòng cả kinh, hắn cảm nhận được chiêu thức của đối phương có uy lực rất lớn, lực lượng dĩ nhiên không thua kém 200 nghìn thất lực lượng. Bạch gia vậy mà có trung cấp Võ Thần, điều này làm cho Du Dương giật mình.
Oanh! Máu tưới bắn ra, Du Dương ôm Trương Vũ Thiến bị Đại Phích Lịch Thủ đánh trúng bay ra ngoài.
- Du Dương!
Trương Vũ Thiến cả kinh kêu lên.
Trương Vũ Thiến bình yên vô sự, nhưng sau lưng Du Dương lại bị Đại Phích Lịch Thủ đánh cho huyết nhục không rõ, cũng không biết nội tạng có bị thương hay không.
Du Dương tại thời khắc mấu chốt cuối cùng dùng thân thể của mình bảo vệ Trương Vũ Thiến, giúp nàng tránh thoát được đối phương đánh lén.
Du Dương khóe miệng chảy máu, được Trương Vũ Thiến ôm vào trong ngực, lúc này đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
- Du Dương, ngươi không thể chết được, đừng bỏ ta lại mà, huhu.
Trương Vũ Thiến khóc lóc nói.
- Vũ Thiến…
Du Dương lấy tay vuốt ve gương mặt của Trương Vũ Thiến, mệt mỏi nói:
- Vũ Thiến, xin lỗi, lâu như vậy ta mới đến cứu nàng, nàng không trách ta chứ?
- Không, không trách. Ngươi có biết không, lúc ngươi đột nhiên xuất hiện trước mắt ta, ta vui mừng biết bao, hận không thể ngay lập tức nhảy vào trong lòng ngươi! Du Dương, I love You!
Trương Vũ Thiến vừa khóc vừa nói.
- Vũ Thiến, I love you tooo!
Nói xong, Du Dương hộc ra một bãi máu tươi, sau đó gian nan tiếp tục nói:
- Vũ Thiến, ta có lỗi với nàng! Xin lỗi, ta rất phong lưu, lúc nào cũng muốn nhất hoàng nhị phi, ba vợ bốn nàng hầu, tam cung lục viện.
- Du Dương, ngươi đừng nói nữa, chỉ cần ngươi không có việc gì, cho dù ngươi muốn nhất hoàng mấy hậu cũng được, muốn mấy vợ thì mấy vợ, muốn mấy thiếp thì mấy thiếp, đều tùy ý ngươi! Ngươi không thể chết được, ta không muốn ngươi chết!
Trương Vũ Thiến nói năng lộn xộn.
- Vũ Thiến…bà xã, nàng thật tốt, nếu có kiếp sau, cho dù ta có ngàn vạn nữ nhân, nàng cũng đều là nữ nhân mà ta yêu nhất.
Du Dương càng lúc càng mệt mỏi, vô lực.
- Không, ta không muốn kiếp sau! Ta muốn đời này kiếp này cơ!
Du Dương và Trương Vũ Thiến hai người diễn biến vô cùng thê thảm.
Tất cả mọi người trong đình viện Bạch gia xông tới, một ít nữ nhân nhìn thấy bộ dạng Du Dương, còn chứng kiến chân tình giữa Du Dương và Trương Vũ Thiến, cũng cùng khóc lên.
Lúc này, người đánh lén Du Dương cũng lộ mặt.
Nhìn người nọ, Bạch Càn Khôn cung kính nói:
- Cha, con trai vô năng, quấy rầy ngài thanh tu.
Người được Bạch Càn Khôn gọi là cha nhìn qua chỉ hơn 30 tuổi, ánh mắt lạnh lùng, bộ dáng so với Bạch Càn Khôn còn muốn trẻ tuổi hơn.
Bạch Phá Quân!
- Hắn là ai?
Bạch Phá Quân nhìn Du Dương trọng thương nằm trên mặt đất nói.
- Hắn..
Bạch Càn Khôn cũng không biết Du Dương là ai, nhất thời không trả lời được.
- Quên đi, mặc kệ hắn là ai, hắn đều phải chết!
Nói xong, tay Bạch Phá Quân dần dần ngưng tụ ra một lôi đạn sấm sét, lôi đạn càng ngưng càng lớn, trong chớp mắt liền to bằng một nắm đấm lớn.
- Không, ông ngoại, không thể giết hắn!
Ngay khi Bạch Phá Quân muốn giết Du Dương, Bạch Ngưng Lộ đột nhiên chạy tới, che ở trước người Du Dương và Trương Vũ Thiến.
- Ngưng Lộ, ngươi làm cái gì vậy?
Bạch Phá Quân nhìn đứa cháu gái mình yêu thương nhất, nhất thời không giải thích được, không có cách nào hạ sát thủ.
- Ngưng Lộ, mau tránh ra!
Bạch Càn Khôn hướng con gái của mình quát.
- Không! Con không cho phép các người giết hắn!
Bạch Ngưng Lộ ngăn trước mặt mọi người nói.
Trương Vũ Thiến ôm Du Dương, vừa khóc vừa tức vừa cười nói:
- Người là người xấu, lại thêm một cô bé bị người lừa mất tâm hồn thiếu nữ.
Du Dương cười lớn nói:
- Không có biện pháp, ai bảo mị lực của ca quá lớn!
Trương Vũ Thiến ôm Du Dương, dùng ngón tay ngọc khẽ vuốt tóc của Du Dương, nàng nói:
- Ngươi thực sự là chết không đổi, bị thương nặng như vậy mà còn sức để cười đùa.
Du Dương lại nói:
- Nếu như Vũ Thiến có thể hôn ta một cái, cho ta bổ sung năng lượng, biết đâu thương thế của có khi lại khỏi ngay đây.
Trương Vũ Thiến cũng không quản Du Dương nói thật hay đang nói đùa, nàng chủ động hôn lên đôi môi của Du Dương.
Hai người trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt.
Đột nhiên, vết thương của Du Dương xuất hiện biến hóa, các tế bào chỗ vết thương dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ phân giải trọng tổ.
- Không tốt! Tế Bào Trọng Tổ! Hắn thế mà lại lâm trận đột phá!
Bạch Phá Quân giật mình nói.
Du Dương vốn là diễn trò trước mắt Trương Vũ Thiến, ai ngờ Bạch Phá Quân lại phối hợp với hắn như vậy, lại nói Du Dương “lâm trận đột phá”.
Bạch Phá Quân dùng mấy chục năm thời gian mới lĩnh ngộ được cảnh giới Tế Bào Trọng Tổ, lại không nghĩ rằng thiếu niên trước mắt này tại trước khi chết lại lĩnh ngộ được Tế Bào Trọng Tổ huyền bí.
- Đáng tiếc, thiên tài như vậy lại không phải người của Bạch gia.
Bạch Phá Quân lập tức nổi lên sát ý.
Bạch Phá Quân bất chấp cháu gái Bạch Ngưng Lộ ngăn cản, hắn lướt qua Bạch Ngưng Lộ, trực tiếp nhắm vào Du Dương và Trương Vũ Thiến đánh tới.
Trương Vũ Thiến thấy Bạch Phá Quân đánh về phía chính mình và Du Dương, nàng sao có thể khiến Du Dương lại bị thương nữa, nàng ôm Du Dương, dùng chính thân thể mình ngăn cản một kích lực lương vượt quá 200 nghìn thất lực lượng của Bạch Phá Quân.
Trương Vũ Thiến đã quyết tâm phải chết, nàng nhắm hai mắt lại, chờ đợi được chết cùng Du Dương, cùng nhau rời khỏi thế giới này.
- Không!
Bạch Ngưng Lộ kêu lên, nàng muốn lên ngăn cản, nhưng cái gì cũng đã chậm.
Lam Hải Nguyệt cũng muốn ngăn cản, nhưng nàng biết mình không có cái năng lực đó.
Lam Đạo Thiên cũng muốn ngăn cản, thân thể hắn hơi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn là không có tiến lên ngăn cản Bạch Phá Quân.
Oanh!
Đại Phích Lịch Thủ hơn hai mươi vạn thất lực lượng của Bạch Phá Quân đem vị trí chỗ của Du Dương và Trương Vũ Thiến đánh ra một cái hố thật lớn.
- Đã chết rồi sao?
Có người hỏi.
- Hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Bạch gia lão gia chủ xuất thủ, lực lượng mạnh như thế, ai có thể trốn thoát.
Khói bụi tan đi, mọi người chỉ thấy Bạch Phá Quân đứng đó, không hề thấy bóng dáng hai người Du Dương và Trương Vũ Thiến.
Thực lực cao nhất ở giữa sân là Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên cũng toát mồ hôi lạnh, thực lực Bạch gia lão gia chủ Bạch Phá Quân, hai người bọn họ là rõ ràng nhất, một kích toàn lực dĩ nhiên lại không có đánh trúng người, mà liếc mắt nhìn biểu tình trên mặt Bạch Phá Quân, thấy ngay cả Bạch Phá Quân cũng hết sức kinh ngạc.
“Xem ra thật sự không có đánh trúng.” Lam Đạo Thiên thầm nghĩ.
Đột nhiên một thanh âm từ trên đầu mọi người truyền đến:
- Hừ! Ngươi hai lần đối với nữ nhân của ta hạ sát thủ. Hôm nay ta nhất định phải giáo huấn người thật nặng.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nhìn Du Dương hoàn hảo không hề tổn thương đang bay trên đỉnh đầu mọi người.
- Trời ạ! Làm sao có thể, như vậy cũng không chết, hơn nữa hình như thương thế của hắn cũng tốt lên rồi.
Có người khẽ nói.
- Quá biến thái! Quá mạnh mẽ!
Mọi người nghị luận.
- Kinh thế cấp vũ kỹ, Xích Nhật Hàng Thế!
Du Dương ôm Trương Vũ Thiến, hóa thân thành một mặt trời chói chang, hướng Bạch Phá Quân phía dưới mặt đất mà đập xuống.
- Lại là Xích gia vũ kỹ!
Bạch Càn Khôn giật mình nói. Ngày hôm nay đệ tử trẻ tuổi của Xích gia chưa có đến, nếu như đến, hắn nhất định phải hướng người Xích gia hỏi rõ ràng. Có điều Xích gia không có ai đến, Bạch Càn Khôn lại càng hoài nghi Xích gia có vấn đề.
Ầm ầm! Hỏa tinh bắn ra bốn phía, Xích Nhật Hàng Thế của Du Dương mạnh mẽ đập vào trên người Bạch Phá Quân, đem hố sấu dưới người Bạch Phá Quân càng tàn phá lớn gấp đôi.
Ngọn lửa tan đi, mọi người thấy được Du Dương hai tay ôm Trương Vũ Thiến trước ngực. Hai chân đang dẫm nát bờ vai Bạch Phá Quân, khiến Bạch Phá Quân một chân quỳ trên đất, giãy dụa thế nào cũng không thể đứng dậy nổi.
Du Dương nói:
- Ngươi hai lần hạ sát thủ đối với Vũ Thiến của ta, ta vốn có thể giết ngươi, nhưng nể mặt Bạch tiểu thư, hôm nay ta tha ngươi một lần! Nếu như có lần sau, nhất định sẽ giết chết ngươi.
Nói xong, hai chân Du Dương điểm nhẹ, đem Bạch Phá Quân đè sấp trên mặt đất, sau đó Du Dương mượn lực bay lên bầu trời, Lam Long phi hành phí nghênh đón, Du Dương trực tiếp bay vào Lam Long phi hành khí.
Du Dương tại lúc đi vào Lam Long phi hành khí, không quên hô to với Sử Khảo Đặc trên mặt đất:
- Nhớ chuẩn bị tốt Tốc Long chiến cơ vũ trụ!
- Ách! Tốt, tốt.
Sử Khảo Đặc bây giờ đối với Du Dương bái phục sát đất, không chỉ tán gái lợi hại, mà thực lực cũng cường hãn, hắn đối với Du Dương nào dám không nghe theo.
Du Dương lái Lam Long phi hành khí bay lên bầu trời, muốn bay ra khỏi Bạch gia tòa thành.
- Mở lưới trời từ trường, chuẩn bị pháo ly tử năng lượng cao. Không thể để cho hắn đi, bắn hắn rụng xuống cho ta.
Bạch Càn Khôn đối với người đối diện quát lớn.
- Vâng!
Người làm lĩnh mệnh, lập tức đi mở hệ thống phòng hộ tòa thành lưới trời từ trường, cùng đi chuẩn bị pháo ly tử năng lượng cao.
Pháo ly tử năng lượng cao uy lực cực lớn, gấp trăm lần súng điện tử xung mạch, cho dù là Võ Thần đứng giữa nòng pháo thì cũng bị bắn mất xác.
Du Dương lái Lam Long phi hành khí bay lên cao, đang muốn bay ra khỏi pham vi của Bạch gia thì lại bị lưới từ trường chặn lại.
- Làm sao bây giờ?
Trương Vũ Thiến đối với uy lực của lưới từ trường vẫn còn nhớ rõ, trước đây Du Dương cũng là bị lưới này ngăn cản mới khiến cho hai người xa cách lâu như vậy.
- Vũ Thiến, nàng hôn ta một cái đi nào. Lúc nãy nàng chỉ hôn ta một cái khiến ta lâm trận đột phá, bây giờ nàng lại hôn ta cái nữa, giúp ta tăng thêm lực lượng, biết đâu ta có thể một quyền phá nát cái lưới từ trường này a.
- Người thật xấu >
Trương Vũ Thiến dùng quyền ngọc đấm đấm Du Dương, nhưng nàng vẫn là chủ động hôn lên.
Du Dương thành công lừa gạt đôi môi của Trương Vũ Thiến, hắn dùng từ trường lĩnh vực của chính mình, dễ dàng quấy nhiễu lưới từ trường trên trời, ngay tại trên lưới từ trường phá ra một cái lỗ lớn, Lam Long phi hành khí từ đó trực tiếp bay ra ngoài.
Chờ cho người làm của Bạch gia chuẩn bị xong pháo ly tử năng lượng, thì đã không còn thấy được bóng dáng của Lam Long phi hành khí đâu nữa.
Tất cả mọi người nhìn lên bầu trời, ngẩn ngơ im lặng.
Hôm nay Du Dương đã mang đến cho bọn hắn quá chấn động khiến mọi người khó quên.
Bên trong phi hành khí, Trương Vũ Thiến vui sướng hạnh phúc tựa vào trong lòng Du Dương, nàng nói:
- Ngày này ta mơ đến đã lâu rồi!
Du Dương đê tiện nói:
- Haha, ngày này ta cũng chờ thật lâu rồi. Vũ Thiến, nàng xem hôm nay ta anh hùng cứu mỹ nhân vất vả như vậy, nàng có phải là nên dùng thân báo đáp chút ít đi nha.
- Ta không thèm !
Trường Vũ Thiến ngoài miệng nói không cần, nhưng thân mình lại càng dựa sát vào trong lòng Du Dương hơn.
Du Dương nhìn Trương Vũ Thiến không giống như mọi khi cự tuyệt hắn, thầm nghĩ: “Có cơ hội a!”
Du Dương cho phi hành khí bay trôi nổi trên không trung, sau đó hắn ấn ấn vài nút điều khiển, kính thủy tinh trên phi hành khí lập tức biến thành màu đen, đồng thời không gian bên trong phi hành khí cũng biến đổi, từ ghế ngồi chuyển thành giường nằm, tuy rằng không lớn lắm, nhưng mà hai người ở bên trên làm một số chuyện cũng là thoải mái. ^^
Những hành động hôm nay của Du Dương, đã làm rung động tâm tư của Trương Vũ Thiến, nàng rốt cục cũng chuẩn bị đem thân thể giao cho Du Dương rồi.
Du Dương thấy Trương Vũ Thiến không có cự tuyệt, trong lòng mừng rỡ, lập tức đem Trương Vũ Thiến đẩy ngã xuống giường, trong lòng hắn nghĩ: “Đã được hưởng qua cảm giác trong nước, hôm nay thử cảm nhận trên bầu trời xem sao.”
Bàn tay sói của Du Dương đang muốn cởi cúc áo của Trương Vũ Thiến, đột nhiên phía bên ngoài phi hành khí vang lên tiếng quát:
- Tiểu tử, lăn ra đây cho ta! Ngay lập tức!
- Đlcm! Là tên khốn nào dám quấy rối chuyện tốt đẹp của lão tử. Đm, không muốn sống nữa chắc!
Oanh! Máu tưới bắn ra, Du Dương ôm Trương Vũ Thiến bị Đại Phích Lịch Thủ đánh trúng bay ra ngoài.
- Du Dương!
Trương Vũ Thiến cả kinh kêu lên.
Trương Vũ Thiến bình yên vô sự, nhưng sau lưng Du Dương lại bị Đại Phích Lịch Thủ đánh cho huyết nhục không rõ, cũng không biết nội tạng có bị thương hay không.
Du Dương tại thời khắc mấu chốt cuối cùng dùng thân thể của mình bảo vệ Trương Vũ Thiến, giúp nàng tránh thoát được đối phương đánh lén.
Du Dương khóe miệng chảy máu, được Trương Vũ Thiến ôm vào trong ngực, lúc này đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
- Du Dương, ngươi không thể chết được, đừng bỏ ta lại mà, huhu.
Trương Vũ Thiến khóc lóc nói.
- Vũ Thiến…
Du Dương lấy tay vuốt ve gương mặt của Trương Vũ Thiến, mệt mỏi nói:
- Vũ Thiến, xin lỗi, lâu như vậy ta mới đến cứu nàng, nàng không trách ta chứ?
- Không, không trách. Ngươi có biết không, lúc ngươi đột nhiên xuất hiện trước mắt ta, ta vui mừng biết bao, hận không thể ngay lập tức nhảy vào trong lòng ngươi! Du Dương, I love You!
Trương Vũ Thiến vừa khóc vừa nói.
- Vũ Thiến, I love you tooo!
Nói xong, Du Dương hộc ra một bãi máu tươi, sau đó gian nan tiếp tục nói:
- Vũ Thiến, ta có lỗi với nàng! Xin lỗi, ta rất phong lưu, lúc nào cũng muốn nhất hoàng nhị phi, ba vợ bốn nàng hầu, tam cung lục viện.
- Du Dương, ngươi đừng nói nữa, chỉ cần ngươi không có việc gì, cho dù ngươi muốn nhất hoàng mấy hậu cũng được, muốn mấy vợ thì mấy vợ, muốn mấy thiếp thì mấy thiếp, đều tùy ý ngươi! Ngươi không thể chết được, ta không muốn ngươi chết!
Trương Vũ Thiến nói năng lộn xộn.
- Vũ Thiến…bà xã, nàng thật tốt, nếu có kiếp sau, cho dù ta có ngàn vạn nữ nhân, nàng cũng đều là nữ nhân mà ta yêu nhất.
Du Dương càng lúc càng mệt mỏi, vô lực.
- Không, ta không muốn kiếp sau! Ta muốn đời này kiếp này cơ!
Du Dương và Trương Vũ Thiến hai người diễn biến vô cùng thê thảm.
Tất cả mọi người trong đình viện Bạch gia xông tới, một ít nữ nhân nhìn thấy bộ dạng Du Dương, còn chứng kiến chân tình giữa Du Dương và Trương Vũ Thiến, cũng cùng khóc lên.
Lúc này, người đánh lén Du Dương cũng lộ mặt.
Nhìn người nọ, Bạch Càn Khôn cung kính nói:
- Cha, con trai vô năng, quấy rầy ngài thanh tu.
Người được Bạch Càn Khôn gọi là cha nhìn qua chỉ hơn 30 tuổi, ánh mắt lạnh lùng, bộ dáng so với Bạch Càn Khôn còn muốn trẻ tuổi hơn.
Bạch Phá Quân!
- Hắn là ai?
Bạch Phá Quân nhìn Du Dương trọng thương nằm trên mặt đất nói.
- Hắn..
Bạch Càn Khôn cũng không biết Du Dương là ai, nhất thời không trả lời được.
- Quên đi, mặc kệ hắn là ai, hắn đều phải chết!
Nói xong, tay Bạch Phá Quân dần dần ngưng tụ ra một lôi đạn sấm sét, lôi đạn càng ngưng càng lớn, trong chớp mắt liền to bằng một nắm đấm lớn.
- Không, ông ngoại, không thể giết hắn!
Ngay khi Bạch Phá Quân muốn giết Du Dương, Bạch Ngưng Lộ đột nhiên chạy tới, che ở trước người Du Dương và Trương Vũ Thiến.
- Ngưng Lộ, ngươi làm cái gì vậy?
Bạch Phá Quân nhìn đứa cháu gái mình yêu thương nhất, nhất thời không giải thích được, không có cách nào hạ sát thủ.
- Ngưng Lộ, mau tránh ra!
Bạch Càn Khôn hướng con gái của mình quát.
- Không! Con không cho phép các người giết hắn!
Bạch Ngưng Lộ ngăn trước mặt mọi người nói.
Trương Vũ Thiến ôm Du Dương, vừa khóc vừa tức vừa cười nói:
- Người là người xấu, lại thêm một cô bé bị người lừa mất tâm hồn thiếu nữ.
Du Dương cười lớn nói:
- Không có biện pháp, ai bảo mị lực của ca quá lớn!
Trương Vũ Thiến ôm Du Dương, dùng ngón tay ngọc khẽ vuốt tóc của Du Dương, nàng nói:
- Ngươi thực sự là chết không đổi, bị thương nặng như vậy mà còn sức để cười đùa.
Du Dương lại nói:
- Nếu như Vũ Thiến có thể hôn ta một cái, cho ta bổ sung năng lượng, biết đâu thương thế của có khi lại khỏi ngay đây.
Trương Vũ Thiến cũng không quản Du Dương nói thật hay đang nói đùa, nàng chủ động hôn lên đôi môi của Du Dương.
Hai người trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt.
Đột nhiên, vết thương của Du Dương xuất hiện biến hóa, các tế bào chỗ vết thương dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ phân giải trọng tổ.
- Không tốt! Tế Bào Trọng Tổ! Hắn thế mà lại lâm trận đột phá!
Bạch Phá Quân giật mình nói.
Du Dương vốn là diễn trò trước mắt Trương Vũ Thiến, ai ngờ Bạch Phá Quân lại phối hợp với hắn như vậy, lại nói Du Dương “lâm trận đột phá”.
Bạch Phá Quân dùng mấy chục năm thời gian mới lĩnh ngộ được cảnh giới Tế Bào Trọng Tổ, lại không nghĩ rằng thiếu niên trước mắt này tại trước khi chết lại lĩnh ngộ được Tế Bào Trọng Tổ huyền bí.
- Đáng tiếc, thiên tài như vậy lại không phải người của Bạch gia.
Bạch Phá Quân lập tức nổi lên sát ý.
Bạch Phá Quân bất chấp cháu gái Bạch Ngưng Lộ ngăn cản, hắn lướt qua Bạch Ngưng Lộ, trực tiếp nhắm vào Du Dương và Trương Vũ Thiến đánh tới.
Trương Vũ Thiến thấy Bạch Phá Quân đánh về phía chính mình và Du Dương, nàng sao có thể khiến Du Dương lại bị thương nữa, nàng ôm Du Dương, dùng chính thân thể mình ngăn cản một kích lực lương vượt quá 200 nghìn thất lực lượng của Bạch Phá Quân.
Trương Vũ Thiến đã quyết tâm phải chết, nàng nhắm hai mắt lại, chờ đợi được chết cùng Du Dương, cùng nhau rời khỏi thế giới này.
- Không!
Bạch Ngưng Lộ kêu lên, nàng muốn lên ngăn cản, nhưng cái gì cũng đã chậm.
Lam Hải Nguyệt cũng muốn ngăn cản, nhưng nàng biết mình không có cái năng lực đó.
Lam Đạo Thiên cũng muốn ngăn cản, thân thể hắn hơi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn là không có tiến lên ngăn cản Bạch Phá Quân.
Oanh!
Đại Phích Lịch Thủ hơn hai mươi vạn thất lực lượng của Bạch Phá Quân đem vị trí chỗ của Du Dương và Trương Vũ Thiến đánh ra một cái hố thật lớn.
- Đã chết rồi sao?
Có người hỏi.
- Hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Bạch gia lão gia chủ xuất thủ, lực lượng mạnh như thế, ai có thể trốn thoát.
Khói bụi tan đi, mọi người chỉ thấy Bạch Phá Quân đứng đó, không hề thấy bóng dáng hai người Du Dương và Trương Vũ Thiến.
Thực lực cao nhất ở giữa sân là Bạch Càn Khôn và Lam Đạo Thiên cũng toát mồ hôi lạnh, thực lực Bạch gia lão gia chủ Bạch Phá Quân, hai người bọn họ là rõ ràng nhất, một kích toàn lực dĩ nhiên lại không có đánh trúng người, mà liếc mắt nhìn biểu tình trên mặt Bạch Phá Quân, thấy ngay cả Bạch Phá Quân cũng hết sức kinh ngạc.
“Xem ra thật sự không có đánh trúng.” Lam Đạo Thiên thầm nghĩ.
Đột nhiên một thanh âm từ trên đầu mọi người truyền đến:
- Hừ! Ngươi hai lần đối với nữ nhân của ta hạ sát thủ. Hôm nay ta nhất định phải giáo huấn người thật nặng.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nhìn Du Dương hoàn hảo không hề tổn thương đang bay trên đỉnh đầu mọi người.
- Trời ạ! Làm sao có thể, như vậy cũng không chết, hơn nữa hình như thương thế của hắn cũng tốt lên rồi.
Có người khẽ nói.
- Quá biến thái! Quá mạnh mẽ!
Mọi người nghị luận.
- Kinh thế cấp vũ kỹ, Xích Nhật Hàng Thế!
Du Dương ôm Trương Vũ Thiến, hóa thân thành một mặt trời chói chang, hướng Bạch Phá Quân phía dưới mặt đất mà đập xuống.
- Lại là Xích gia vũ kỹ!
Bạch Càn Khôn giật mình nói. Ngày hôm nay đệ tử trẻ tuổi của Xích gia chưa có đến, nếu như đến, hắn nhất định phải hướng người Xích gia hỏi rõ ràng. Có điều Xích gia không có ai đến, Bạch Càn Khôn lại càng hoài nghi Xích gia có vấn đề.
Ầm ầm! Hỏa tinh bắn ra bốn phía, Xích Nhật Hàng Thế của Du Dương mạnh mẽ đập vào trên người Bạch Phá Quân, đem hố sấu dưới người Bạch Phá Quân càng tàn phá lớn gấp đôi.
Ngọn lửa tan đi, mọi người thấy được Du Dương hai tay ôm Trương Vũ Thiến trước ngực. Hai chân đang dẫm nát bờ vai Bạch Phá Quân, khiến Bạch Phá Quân một chân quỳ trên đất, giãy dụa thế nào cũng không thể đứng dậy nổi.
Du Dương nói:
- Ngươi hai lần hạ sát thủ đối với Vũ Thiến của ta, ta vốn có thể giết ngươi, nhưng nể mặt Bạch tiểu thư, hôm nay ta tha ngươi một lần! Nếu như có lần sau, nhất định sẽ giết chết ngươi.
Nói xong, hai chân Du Dương điểm nhẹ, đem Bạch Phá Quân đè sấp trên mặt đất, sau đó Du Dương mượn lực bay lên bầu trời, Lam Long phi hành phí nghênh đón, Du Dương trực tiếp bay vào Lam Long phi hành khí.
Du Dương tại lúc đi vào Lam Long phi hành khí, không quên hô to với Sử Khảo Đặc trên mặt đất:
- Nhớ chuẩn bị tốt Tốc Long chiến cơ vũ trụ!
- Ách! Tốt, tốt.
Sử Khảo Đặc bây giờ đối với Du Dương bái phục sát đất, không chỉ tán gái lợi hại, mà thực lực cũng cường hãn, hắn đối với Du Dương nào dám không nghe theo.
Du Dương lái Lam Long phi hành khí bay lên bầu trời, muốn bay ra khỏi Bạch gia tòa thành.
- Mở lưới trời từ trường, chuẩn bị pháo ly tử năng lượng cao. Không thể để cho hắn đi, bắn hắn rụng xuống cho ta.
Bạch Càn Khôn đối với người đối diện quát lớn.
- Vâng!
Người làm lĩnh mệnh, lập tức đi mở hệ thống phòng hộ tòa thành lưới trời từ trường, cùng đi chuẩn bị pháo ly tử năng lượng cao.
Pháo ly tử năng lượng cao uy lực cực lớn, gấp trăm lần súng điện tử xung mạch, cho dù là Võ Thần đứng giữa nòng pháo thì cũng bị bắn mất xác.
Du Dương lái Lam Long phi hành khí bay lên cao, đang muốn bay ra khỏi pham vi của Bạch gia thì lại bị lưới từ trường chặn lại.
- Làm sao bây giờ?
Trương Vũ Thiến đối với uy lực của lưới từ trường vẫn còn nhớ rõ, trước đây Du Dương cũng là bị lưới này ngăn cản mới khiến cho hai người xa cách lâu như vậy.
- Vũ Thiến, nàng hôn ta một cái đi nào. Lúc nãy nàng chỉ hôn ta một cái khiến ta lâm trận đột phá, bây giờ nàng lại hôn ta cái nữa, giúp ta tăng thêm lực lượng, biết đâu ta có thể một quyền phá nát cái lưới từ trường này a.
- Người thật xấu >
Trương Vũ Thiến dùng quyền ngọc đấm đấm Du Dương, nhưng nàng vẫn là chủ động hôn lên.
Du Dương thành công lừa gạt đôi môi của Trương Vũ Thiến, hắn dùng từ trường lĩnh vực của chính mình, dễ dàng quấy nhiễu lưới từ trường trên trời, ngay tại trên lưới từ trường phá ra một cái lỗ lớn, Lam Long phi hành khí từ đó trực tiếp bay ra ngoài.
Chờ cho người làm của Bạch gia chuẩn bị xong pháo ly tử năng lượng, thì đã không còn thấy được bóng dáng của Lam Long phi hành khí đâu nữa.
Tất cả mọi người nhìn lên bầu trời, ngẩn ngơ im lặng.
Hôm nay Du Dương đã mang đến cho bọn hắn quá chấn động khiến mọi người khó quên.
Bên trong phi hành khí, Trương Vũ Thiến vui sướng hạnh phúc tựa vào trong lòng Du Dương, nàng nói:
- Ngày này ta mơ đến đã lâu rồi!
Du Dương đê tiện nói:
- Haha, ngày này ta cũng chờ thật lâu rồi. Vũ Thiến, nàng xem hôm nay ta anh hùng cứu mỹ nhân vất vả như vậy, nàng có phải là nên dùng thân báo đáp chút ít đi nha.
- Ta không thèm !
Trường Vũ Thiến ngoài miệng nói không cần, nhưng thân mình lại càng dựa sát vào trong lòng Du Dương hơn.
Du Dương nhìn Trương Vũ Thiến không giống như mọi khi cự tuyệt hắn, thầm nghĩ: “Có cơ hội a!”
Du Dương cho phi hành khí bay trôi nổi trên không trung, sau đó hắn ấn ấn vài nút điều khiển, kính thủy tinh trên phi hành khí lập tức biến thành màu đen, đồng thời không gian bên trong phi hành khí cũng biến đổi, từ ghế ngồi chuyển thành giường nằm, tuy rằng không lớn lắm, nhưng mà hai người ở bên trên làm một số chuyện cũng là thoải mái. ^^
Những hành động hôm nay của Du Dương, đã làm rung động tâm tư của Trương Vũ Thiến, nàng rốt cục cũng chuẩn bị đem thân thể giao cho Du Dương rồi.
Du Dương thấy Trương Vũ Thiến không có cự tuyệt, trong lòng mừng rỡ, lập tức đem Trương Vũ Thiến đẩy ngã xuống giường, trong lòng hắn nghĩ: “Đã được hưởng qua cảm giác trong nước, hôm nay thử cảm nhận trên bầu trời xem sao.”
Bàn tay sói của Du Dương đang muốn cởi cúc áo của Trương Vũ Thiến, đột nhiên phía bên ngoài phi hành khí vang lên tiếng quát:
- Tiểu tử, lăn ra đây cho ta! Ngay lập tức!
- Đlcm! Là tên khốn nào dám quấy rối chuyện tốt đẹp của lão tử. Đm, không muốn sống nữa chắc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.