Chương 7: Kẻ Thù Tấn Công
Priest
25/06/2024
Hôm nay có một lão binh họ Vương thống lĩnh bảo vệ, lãng phí ngày tháng cả nửa đời ở thành Nhạn Hồi, không có việc gì thì thích uống rượu, uống say rồi thì tụ tập bốc phét, cứ nói ông ta năm đó từng đi theo Cố lão hầu gia bắc phạt.
Cũng không biết thật giả, có điều cũng không phải là không có khả năng đó, lão hầu gia cũng là con người, cũng có những sinh hoạt bình thường của một con người, cũng cần có người thổi lửa nấu cơm.
Nhưng mà dù có ăn nói không đâu vào đâu cỡ nào thì vào ngày cự diên trở lại Lão Vương cũng không dám uống rượu, các trưởng quan đều lần lượt vào đội hình, ai cũng sợ sơ suất mất mặt.
Tiếc là sợ cái gì thì cái đó tới, hôm nay đã định là không thể yên bình.
Lão Vương ngửa cổ lên trời nhìn cái tiêu báo động từ từ vút lên không trung, gầm lên điên cuồng: "Tên khốn kiếp nào đi tiểu không coi ngày vậy, muốn mượn rượu làm càn thì tới nhà mẹ ngươi chơi đi, thổi tiêu cảnh báo cái gì? Thật sự coi lão già này như thiên hầu sao?
Cuối ám hà có một nơi chờ để ứng tiếp cự diên, bên ngoài được bao quanh bởi hàng rào sắt, hàng rào sắt vốn là đã mở được một nửa, tiểu binh kéo chốt bị tiếng cảnh báo bất ngờ dọa sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì, tức thời không dám làm bừa, lại giữ chặt chốt kéo, vì vậy cái hàng rào nửa đóng nửa mở không ra thể thống gì, giống như một cái miệng to đang giương mắt ếch vừa đúng lúc đầu giao long đưa ra của cự diên bị kẹt lại.
Các binh sĩ chờ để dỡ tử lưu kim trên tàu xuống vốn đã sẵn sàng, lúc này đều mơ hồ nhìn về phía sau, Bá hộ phụ trách quân nhu quân dụng trong tay lấy ra một cái đông hống nhỏ, hướng tiểu binh rào sắt hét: "Nằm mơ giữa ban ngày cái gì? Cự diên bị kẹt rồi không thấy sao?"
Ông ta còn chưa dứt lời, trên boong cự diên bỗng nổ ra một đám lửa, một màn sương trắng dày đặc vù một tiếng nổ ra, những mũi tên man rợ từ một cánh tay thô bắn lên không trung, trong tiếng kêu kinh động, sắc bén bắn trúng tiếng rít của tiêu cảnh báo.
Tiêu cảnh báo lập tức im bặt, ngừng trong không trung một lúc sau đó rớt thẳng xuống, xung quanh im ắng bỗng "oành" một tiếng nổ ra.
"Bạch hồng tiễn!"
"Chuyện gì vậy? Ai khởi động bạch hồng tiễn? Người trên tàu điên rồi sao?"
"Phản rồi! Muốn làm gì đây?"
"Bạch hồng" là một cây cung máy cực lớn, cung sau khi kéo căng toàn bộ thì dài đến bảy trượng, chỉ có nhân vật khổng lồ như cự diên mới chứa nổi, vũ khí như này đương nhiên sức người không thể hoạt động nổi, phía dưới cung là một hộp cơ quan chứa đầy tử lưu kim đang cháy, khi tích trữ đủ thì chỉ một mũi tên có thể bắn xuyên qua cổng thành rộng vài trượng.
Nghe nói cự diên đi qua chân trời, bạch hồng lần lượt rơi xuống, trên mặt đất giống như trời phạt, trọng giáp cũng không đỡ nổi.
Biến cố đến quá đột ngột, lão Vương một phát giật lấy "thiên lý nhãn", đem cổ rụt thành một con rùa, lẩm bẩm: "Aiyo lớn chuyện rồi, không đùa được, mau! Mau đi báo với Quách đại nhân và Lữ Đô úy, đi mau!
Ông ta còn chưa dứt lời, cự diên vốn đã tắt cánh lửa bỗng đồng loạt sáng lên, tử lưu kim bốc cháy không đủ làm nóng, phát ra tiếng rít như ngậm thuốc nổ, chiếc cự diên đó cứ như một con quái thú thức tỉnh.
Từ thiên lý nhãn hiện ra trước mắt lão Vương là boong tàu cự diên lật ngược lại, một hàng tướng sĩ thân mang trọng giáp xếp hàng ngăn ngắn, trọng giáp trong suốt như mặt nước, cách khá xa cũng có thể cảm nhận được cảm giác áp chế không thành lời đó.
Cái người dẫn đầu đẩy mặt nạ trọng giáp ra, lộ ra khuôn mặt chằng chịt vết sẹo.
Lão Vương hoảng hốt, đây là khuôn mặt xa lạ, sao lại trà trộn lên cự diên rồi?
Khuôn mặt đầy sẹo đó cười lên, ngẩng lên trời và hét to, tiếng hét đó xuyên qua tiếng ồn ào của máy móc, giống như tiếng sói tru, tất cả những võ sĩ đứng sau đồng loạt làm ra động tác y chang, tiếng sói tru liên miên không dứt giống như bầy sói đói bị bao trùm bởi mùa đông vậy, tham lam lộ ra cái răng sói chí mạng.
Không biết ai trong đám người chạy theo xem cự diên hét to: "Man tộc!"
Như chọc phải tổ ong.
Bách tích của mười mấy thành quách hương thôn xung quanh đều tập trung hết ở đây, nam nữ già trẻ đều có, nhất thời đều như con sơn dương phản công, hoang mang bối rối tứ tán khắp nơi, trong đó chen lấn xô đẩy giẫm đạp lên nhau vô số kể, ngay cả ngựa chiến của lính đang làm nhiệm vụ cũng bị tông phải không ngừng hí lên.
Lão Vương nhảy lên đài quan sát trên thành lầu, lấy cây thương dài ngay eo ra, đưa tay chọc thẳng vào cái hộp vàng trên đỉnh tháp. Ông ta biết cái hộp này chứa tử lưu kim để dùng cho đèn chong, hình như là vận may không tồi, chuẩn xác dẫn lửa, có thể khiến cho đỉnh tháp đài quan sát trở thành tiêu cảnh báo nổ lên trời.
Vị lão binh bốc phét cả đời một thương đâm thủng một góc hộp vàng, tử lưu kim ào ào đổ xuống, ông ta run rẩy lấy từ trong tay một cái đánh lửa. Trong tiếng sói tru đầy trời, cái đánh lửa đó hoàn hảo xẹt ra vài đốm lửa, được đôi tay già nua đó nhét lại vào trong hộp vàng.
Tử lưu kim trong hộp đã đổ hết một nửa, còn lại một nửa sau khi bám vào ngọn lửa lập tức cháy dữ dội, ống thông khói của tháp đèn bị chặn. chỉ có một ít hơi nước do sặc ho ra, xem ra sắp nổ rồi.
Ngay sau đó một bạch hồng tiễn nữa thừa thế bắn ra, đúng vào ngay lồng ngực của lão Vương, thân thể phút chốc tan rã, khí thế của bạch hồng không hề giảm sút, cuốn cái xác lão bình ra tới ngoài tháp quan sát, tháp cao phát ra một tiếng vang cực lớn rồi từ trên cao sụp xuống vỡ vụn một đống, dưới đất từ quan binh đến bách tính đều không ngoại lệ tháo chạy.
Vào cùng lúc này, tử lưu kim bùng cháy trên tháp nhọn cuối cùng cũng kêu thé vút lên không trung, một tia sáng màu tím bất an xẹt qua, đến lưng chừng không trung nổ thành một cái pháo hoa cực lớn, thắp sáng cả nửa Nhạn Hồi thành.
Lính cận vệ sau lưng đồng hống lúc này mới phát giác, cất giọng hét to: "Kẻ địch tấn công...Người Man tấn công..."
Cự diên bị người Man khống chế từ từ rời mặt đất bay lên, một cơn mưa bạch hồng tiễn như đang thúc mạng người rơi xuống.
Bách tính tháo chạy như ruồi không đầu, thành thủ ba mươi sáu kỵ binh khinh giáp chưa bao giờ vượt qua phiến đá xanh khép kín, đại bác lửa trên thành lầu đồng loạt ngẩng đầu, ngắm chuẩn cự diên đang lắc lư bay lên.
Khói lửa khắp thành.
Chỉ thấy khoang chứa tử lưu kim trên cự diên mở ra hết cỡ, đếm không hết có bao nhiêu binh lính Man tộc đang đáp xuống trong tiếng gầm rú.
Bầy sói gầm thét phẫn nộ, cả con phố dài đầy máu, loạn hết cả lên.
Tên mặt sẹo trên cự diên tung mình nhảy lên, dưới chân giáp thép hơi nước mãnh liệt phun ra, khi hắn bật người cao hơn ba trượng liền tung mình lên một con chiến mã, chiến mã vốn không chịu nổi sức nặng của trọng giáp đè xuống, hí dài một tiếng, thậm chí đầu gối trước còn gập xuống, kỵ sĩ trên ngựa không kịp phản ứng đã bị người Man túm lấy cổ, cắn phập một miếng.
Người Man ngẩng đầu như mảnh thú, đã cắn mất một mảng trên cổ kỵ sĩ, máu như dầu bắn càn quét phun ra, kỵ sĩ đến một tiếng kêu thảm cũng không có thì đã quy thiên.
Tên mặt sẹo đó cười lớn, giống như một con ác quỷ ăn thịt sống mà lớn, cắn hai cái liền nuốt chửng miếng thịt cắn từ người đó xuống, bỗng hắn huýt sáo, bốn năm người mang trọng giáp nghe lệnh xuất hiện, trái phải đứng kề khư khư bên hắn, đi rất nhanh qua con đường đã biến thành tu la ở nhân gian, trực tiếp đi thẳng hướng nhà Từ Bá hộ.
Trong quân đội, giáp chia thành "trọng" "khinh" hai tầng, khinh giáp do kỵ binh mặc, chỉ có thể mang rất ít động lực, đa bộ phận là dựa vào nhân lực và súc vật, chỉ có ưu thế là nhẹ.
Trọng giáp hoàn toàn không phải là một khái niệm, một thân trọng giáp đủ cho hai nam nhân trưởng thành cao như vậy, đeo hộp vàng, tử lưu kim từ các khớp của tứ chi ồ ạt chảy qua, chân có thể vững bước hành quân ngàn dặm, cánh tay có thể huy động hàng trăm cân đại đao, thậm chí bên eo còn đeo thêm pháo ngắn, một thân trọng giáp có thể càn quét cả ngàn quân.
Nếu như có trọng giáp binh thì cái gì kỵ binh, bộ binh, thủy binh...căn bản là không cần đến, nhưng mà cũng hết cách, trọng giáp quá đắt, năm ba canh giờ có thể đốt hết một hộp tử lưu kim, ước chừng bằng với lượng tử lưu kim dùng cho đèn chong trên tháp quan sát trong hai năm, tử lưu kim vẫn là mệnh mạch quốc gia, ngoài chợ đen một hai thỏi vàng mua không nổi nhìn không thấy một tạp chất có bảy tám phần tử lưu kim trong đó.
Một đất nước to lớn như vậy, tổng cộng có thể nuôi nổi một đội quân trọng giáp cũng chỉ có một, huyền thiết doanh của An Định hầu Cố Quân.
Đám Man tộc này rốt cuộc là từ đâu mà có nhiều trọng giáp như vậy?
Những tướng sĩ chết oan thì không nói rồi.
Loạng choạng từ Từ gia chạy ra, lão đầu bếp lại đụng ngay phải đám sát tinh, đến hắng cũng không kịp hắng giọng đã bị dính lên tường.
Kẻ người Man mặt sẹo đó đánh thẳng một mạch xông vào nội viện, kêu to: "Hồ Các Nhĩ! Hồ Các Nhĩ!"
"Hồ Các Nhĩ" Tú nương đương nhiên là không thể nào trả lời được nữa rồi.
Cánh cửa gỗ chạm hoa bị kỵ sĩ trọng giáp một cước đá văng, trục cửa kêu thảm một tiếng trực tiếp gãy ra, cửa lớn ầm ầm đổ sập xuống.
Lực lượng càn quét của người Man cuối cùng cũng dừng lại, đứng yên bất động trước cửa phòng của nữ nhân này.
Mùi khói nhàn nhạt còn chưa tan hết, trong phòng vẫn là ánh sáng hiu hắt, những sợi tua rua rũ xuống của rèm giường rơi vãi xuống đất, bàn chải đầu đã được ai đó thu dọn sạch sẽ, hộp yên chi đã mở vẫn còn nằm trong một góc.
Một thiếu niên đang quay lưng về phía bọn họ quỳ trước giường, mà trên giường kia thấp thoáng...hình như có một người đang nằm.
Chàng thiếu niên, Trường Canh nghe tiếng động lớn như vậy, theo bản năng quay lại nhìn, nhìn thấy một đám người Man đáng sợ giữa ban ngày ban mặt xông vào nhà cậu, trong lòng lại không có chút sợ hãi, ngược lại đột nhiên tỉnh ngộ, có chút hiểu ra tại sao Tú nương phải chết rồi.
Đám Man tộc này vào thành chắc chắn bà ấy không tránh khỏi liên quan, Từ Bá hộ vẫn còn trên cự diên, có lẽ bởi vì bà ta trong ứng ngoại hợp đã bị bọn Man tộc giết rồi, đại thù hận nước thù nhà bà ta phải báo, nhưng cũng đã hại chết nam nhân duy nhất trên thế gian này đối tốt với bà ta.
Trường Canh thờ ơ nhìn bọn Man tộc một cái, sau đó quay đầu lại, hướng về phía nữ nhân trên giường dập đầu một cái, coi như trả ơn bà bao năm nay lưỡng lự không giết cậu, và coi như dứt khoát không còn liên quan gì tới bà.
Dập đầu xong, cậu ấy đứng lên, xoay người lại hướng về phía võ sĩ trọng giáp ngoài cửa bước tới.
Trọng giáp như núi, một thân cậu người phàm mắt thịt, đứng với họ giống như lấy trứng chọi đá, hình như theo lý thì nên sợ hãi, nhưng mà không có, Trường Canh cũng không phải không biết tự lượng sức mình đến mức cho rằng thân cô thế cô cậu có thể đối đầu với một đám Man tộc đông như núi kia, cũng tự biết bản thân mình mười thì hết tám chính phần chạy trời không khỏi nắng, vậy mà kỳ lạ là cậu không hề hoảng hốt.
Có lẽ mọi hoảng hốt của cậu đều để dành lại để bộc phát khi nghe một thân phận khác được ẩn giấu của "Thẩm Thập Lục" hết rồi.
Kẻ Man khuôn mặt đầy sẹo nhìn tới cậu, không biết nghĩ tới điều gì, thần sắc bỗng nhiên dữ tợn: "Hồ Các Nhĩ đâu?"
Tầm mắt Trường Canh dừng lại trên mặt hắn ta, nói: "Ta còn nhớ ngươi, ngươi chính là kẻ mùa đông năm trước ở ngoài vùng đất tuyết đã dẫn dụ bầy sói tấn công ta."
Một trọng giáp Bắc Man muốn bước tới bắt cậu thì bị tên mặt sẹo giơ tay ngăn lại.
Tên mặt sẹo cúi đầu, khó khăn khom người xuống, nhìn chằm chằm chàng thiếu niên còn chưa tới ngực trọng giáp trước mặt, lại dùng giọng điệu hán ngữ kỳ quái hỏi lại: "Ta hỏi ngươi, Hồ Các Nhĩ, Hu...Tú nương [1] đang ở chỗ nào?"
Trường Canh: "Chết rồi."
Cậu ấy nắm lấy khóa cổ tay trên cổ tay mình, bước sang một bước, để lộ ra một thi thể lặng lẽ trên giường, trên khóe miệng Tú nương vẫn còn vương một chút máu đen, khuôn mặt trắng tuyết, giống như một đóa hoa tàn có độc.
Đám Man tộc trong viện phát ra tiếng tuyệt vọng, sột soạt quỳ rạp xuống.
Tên mặt sẹo lúc này thần sắc có chút mờ mịt, hắn từ từ nhấc chân bước vào phòng của Tú nương, cố gắng động tác cẩn thận từng li từng tí, vậy mà trên mặt đất vẫn có những vết nứt nhỏ do trọng giáp dẫm lên.
Kẻ Man đó bước về phía cửa sổ, đưa tay muốn đỡ cái giường chạm hoa, chỉ giữa chừng lại thu về, hình như là sợ sẽ làm cho trụ giường sập mất.
Hắn ta cuối cái eo được trọng giáp quấn quanh xuống, khói trắng sau lưng nhàn nhạt tan ra trong căn phòng ngủ bé nhỏ, tử lưu kim trên trọng giáp lẳng lặng cháy, phát ra âm thanh hộc hộc giống như một con súc sinh đang hấp hối.
Con súc sinh đó nhẹ nhàng sờ vào mặt nữ nhân.
Mò phải một mảng lạnh lẽo.
Tên mặt sẹo bỗng nhiên gào lên, giống như một con sói mất đi bạn tình, giây sau đó, trọng giáp trước giường dùng một tốc độ mà mắt thường không thể nhìn rõ, khói trắng bị khuấy lên điên cuồng phun ra, một cánh tay máy móc từ không trung đưa ra, một cái nắm tay túm chặt Trường Canh.
Trường Canh bị nhấc bổng lên, sau lưng bỗng nhiên đau đớn dữ dội, ngũ tạng bị tông lộn ngược hết lên, bị cái tên Man tộc đó độc ác quất vào tường.
Tường bị động nứt rồi.
Trường Canh không kìm được một miệng đầy máu phun ra trên cánh tay sắt của tên Man mặt sẹo.
Cậu ấy cúi đầu nhìn vào đôi mắt tràn ngập sát khí.
Trường Canh lần đầu nhìn thấy một ánh mắt như vậy, trong ánh mắt phảng phất một mùi gỉ sắt nặng trình trịch.
Sau đó cũng chẳng biết làm sao mà, trong tình cảnh mạnh yếu chênh lệch như vậy bỗng nhiên ý chí chiến đấu trong cậu nổi lên, ánh mắt không có ý thu lại, hung tợn nhìn chằm chằm vào kẻ Man trước mặt.
Cũng không biết thật giả, có điều cũng không phải là không có khả năng đó, lão hầu gia cũng là con người, cũng có những sinh hoạt bình thường của một con người, cũng cần có người thổi lửa nấu cơm.
Nhưng mà dù có ăn nói không đâu vào đâu cỡ nào thì vào ngày cự diên trở lại Lão Vương cũng không dám uống rượu, các trưởng quan đều lần lượt vào đội hình, ai cũng sợ sơ suất mất mặt.
Tiếc là sợ cái gì thì cái đó tới, hôm nay đã định là không thể yên bình.
Lão Vương ngửa cổ lên trời nhìn cái tiêu báo động từ từ vút lên không trung, gầm lên điên cuồng: "Tên khốn kiếp nào đi tiểu không coi ngày vậy, muốn mượn rượu làm càn thì tới nhà mẹ ngươi chơi đi, thổi tiêu cảnh báo cái gì? Thật sự coi lão già này như thiên hầu sao?
Cuối ám hà có một nơi chờ để ứng tiếp cự diên, bên ngoài được bao quanh bởi hàng rào sắt, hàng rào sắt vốn là đã mở được một nửa, tiểu binh kéo chốt bị tiếng cảnh báo bất ngờ dọa sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì, tức thời không dám làm bừa, lại giữ chặt chốt kéo, vì vậy cái hàng rào nửa đóng nửa mở không ra thể thống gì, giống như một cái miệng to đang giương mắt ếch vừa đúng lúc đầu giao long đưa ra của cự diên bị kẹt lại.
Các binh sĩ chờ để dỡ tử lưu kim trên tàu xuống vốn đã sẵn sàng, lúc này đều mơ hồ nhìn về phía sau, Bá hộ phụ trách quân nhu quân dụng trong tay lấy ra một cái đông hống nhỏ, hướng tiểu binh rào sắt hét: "Nằm mơ giữa ban ngày cái gì? Cự diên bị kẹt rồi không thấy sao?"
Ông ta còn chưa dứt lời, trên boong cự diên bỗng nổ ra một đám lửa, một màn sương trắng dày đặc vù một tiếng nổ ra, những mũi tên man rợ từ một cánh tay thô bắn lên không trung, trong tiếng kêu kinh động, sắc bén bắn trúng tiếng rít của tiêu cảnh báo.
Tiêu cảnh báo lập tức im bặt, ngừng trong không trung một lúc sau đó rớt thẳng xuống, xung quanh im ắng bỗng "oành" một tiếng nổ ra.
"Bạch hồng tiễn!"
"Chuyện gì vậy? Ai khởi động bạch hồng tiễn? Người trên tàu điên rồi sao?"
"Phản rồi! Muốn làm gì đây?"
"Bạch hồng" là một cây cung máy cực lớn, cung sau khi kéo căng toàn bộ thì dài đến bảy trượng, chỉ có nhân vật khổng lồ như cự diên mới chứa nổi, vũ khí như này đương nhiên sức người không thể hoạt động nổi, phía dưới cung là một hộp cơ quan chứa đầy tử lưu kim đang cháy, khi tích trữ đủ thì chỉ một mũi tên có thể bắn xuyên qua cổng thành rộng vài trượng.
Nghe nói cự diên đi qua chân trời, bạch hồng lần lượt rơi xuống, trên mặt đất giống như trời phạt, trọng giáp cũng không đỡ nổi.
Biến cố đến quá đột ngột, lão Vương một phát giật lấy "thiên lý nhãn", đem cổ rụt thành một con rùa, lẩm bẩm: "Aiyo lớn chuyện rồi, không đùa được, mau! Mau đi báo với Quách đại nhân và Lữ Đô úy, đi mau!
Ông ta còn chưa dứt lời, cự diên vốn đã tắt cánh lửa bỗng đồng loạt sáng lên, tử lưu kim bốc cháy không đủ làm nóng, phát ra tiếng rít như ngậm thuốc nổ, chiếc cự diên đó cứ như một con quái thú thức tỉnh.
Từ thiên lý nhãn hiện ra trước mắt lão Vương là boong tàu cự diên lật ngược lại, một hàng tướng sĩ thân mang trọng giáp xếp hàng ngăn ngắn, trọng giáp trong suốt như mặt nước, cách khá xa cũng có thể cảm nhận được cảm giác áp chế không thành lời đó.
Cái người dẫn đầu đẩy mặt nạ trọng giáp ra, lộ ra khuôn mặt chằng chịt vết sẹo.
Lão Vương hoảng hốt, đây là khuôn mặt xa lạ, sao lại trà trộn lên cự diên rồi?
Khuôn mặt đầy sẹo đó cười lên, ngẩng lên trời và hét to, tiếng hét đó xuyên qua tiếng ồn ào của máy móc, giống như tiếng sói tru, tất cả những võ sĩ đứng sau đồng loạt làm ra động tác y chang, tiếng sói tru liên miên không dứt giống như bầy sói đói bị bao trùm bởi mùa đông vậy, tham lam lộ ra cái răng sói chí mạng.
Không biết ai trong đám người chạy theo xem cự diên hét to: "Man tộc!"
Như chọc phải tổ ong.
Bách tích của mười mấy thành quách hương thôn xung quanh đều tập trung hết ở đây, nam nữ già trẻ đều có, nhất thời đều như con sơn dương phản công, hoang mang bối rối tứ tán khắp nơi, trong đó chen lấn xô đẩy giẫm đạp lên nhau vô số kể, ngay cả ngựa chiến của lính đang làm nhiệm vụ cũng bị tông phải không ngừng hí lên.
Lão Vương nhảy lên đài quan sát trên thành lầu, lấy cây thương dài ngay eo ra, đưa tay chọc thẳng vào cái hộp vàng trên đỉnh tháp. Ông ta biết cái hộp này chứa tử lưu kim để dùng cho đèn chong, hình như là vận may không tồi, chuẩn xác dẫn lửa, có thể khiến cho đỉnh tháp đài quan sát trở thành tiêu cảnh báo nổ lên trời.
Vị lão binh bốc phét cả đời một thương đâm thủng một góc hộp vàng, tử lưu kim ào ào đổ xuống, ông ta run rẩy lấy từ trong tay một cái đánh lửa. Trong tiếng sói tru đầy trời, cái đánh lửa đó hoàn hảo xẹt ra vài đốm lửa, được đôi tay già nua đó nhét lại vào trong hộp vàng.
Tử lưu kim trong hộp đã đổ hết một nửa, còn lại một nửa sau khi bám vào ngọn lửa lập tức cháy dữ dội, ống thông khói của tháp đèn bị chặn. chỉ có một ít hơi nước do sặc ho ra, xem ra sắp nổ rồi.
Ngay sau đó một bạch hồng tiễn nữa thừa thế bắn ra, đúng vào ngay lồng ngực của lão Vương, thân thể phút chốc tan rã, khí thế của bạch hồng không hề giảm sút, cuốn cái xác lão bình ra tới ngoài tháp quan sát, tháp cao phát ra một tiếng vang cực lớn rồi từ trên cao sụp xuống vỡ vụn một đống, dưới đất từ quan binh đến bách tính đều không ngoại lệ tháo chạy.
Vào cùng lúc này, tử lưu kim bùng cháy trên tháp nhọn cuối cùng cũng kêu thé vút lên không trung, một tia sáng màu tím bất an xẹt qua, đến lưng chừng không trung nổ thành một cái pháo hoa cực lớn, thắp sáng cả nửa Nhạn Hồi thành.
Lính cận vệ sau lưng đồng hống lúc này mới phát giác, cất giọng hét to: "Kẻ địch tấn công...Người Man tấn công..."
Cự diên bị người Man khống chế từ từ rời mặt đất bay lên, một cơn mưa bạch hồng tiễn như đang thúc mạng người rơi xuống.
Bách tính tháo chạy như ruồi không đầu, thành thủ ba mươi sáu kỵ binh khinh giáp chưa bao giờ vượt qua phiến đá xanh khép kín, đại bác lửa trên thành lầu đồng loạt ngẩng đầu, ngắm chuẩn cự diên đang lắc lư bay lên.
Khói lửa khắp thành.
Chỉ thấy khoang chứa tử lưu kim trên cự diên mở ra hết cỡ, đếm không hết có bao nhiêu binh lính Man tộc đang đáp xuống trong tiếng gầm rú.
Bầy sói gầm thét phẫn nộ, cả con phố dài đầy máu, loạn hết cả lên.
Tên mặt sẹo trên cự diên tung mình nhảy lên, dưới chân giáp thép hơi nước mãnh liệt phun ra, khi hắn bật người cao hơn ba trượng liền tung mình lên một con chiến mã, chiến mã vốn không chịu nổi sức nặng của trọng giáp đè xuống, hí dài một tiếng, thậm chí đầu gối trước còn gập xuống, kỵ sĩ trên ngựa không kịp phản ứng đã bị người Man túm lấy cổ, cắn phập một miếng.
Người Man ngẩng đầu như mảnh thú, đã cắn mất một mảng trên cổ kỵ sĩ, máu như dầu bắn càn quét phun ra, kỵ sĩ đến một tiếng kêu thảm cũng không có thì đã quy thiên.
Tên mặt sẹo đó cười lớn, giống như một con ác quỷ ăn thịt sống mà lớn, cắn hai cái liền nuốt chửng miếng thịt cắn từ người đó xuống, bỗng hắn huýt sáo, bốn năm người mang trọng giáp nghe lệnh xuất hiện, trái phải đứng kề khư khư bên hắn, đi rất nhanh qua con đường đã biến thành tu la ở nhân gian, trực tiếp đi thẳng hướng nhà Từ Bá hộ.
Trong quân đội, giáp chia thành "trọng" "khinh" hai tầng, khinh giáp do kỵ binh mặc, chỉ có thể mang rất ít động lực, đa bộ phận là dựa vào nhân lực và súc vật, chỉ có ưu thế là nhẹ.
Trọng giáp hoàn toàn không phải là một khái niệm, một thân trọng giáp đủ cho hai nam nhân trưởng thành cao như vậy, đeo hộp vàng, tử lưu kim từ các khớp của tứ chi ồ ạt chảy qua, chân có thể vững bước hành quân ngàn dặm, cánh tay có thể huy động hàng trăm cân đại đao, thậm chí bên eo còn đeo thêm pháo ngắn, một thân trọng giáp có thể càn quét cả ngàn quân.
Nếu như có trọng giáp binh thì cái gì kỵ binh, bộ binh, thủy binh...căn bản là không cần đến, nhưng mà cũng hết cách, trọng giáp quá đắt, năm ba canh giờ có thể đốt hết một hộp tử lưu kim, ước chừng bằng với lượng tử lưu kim dùng cho đèn chong trên tháp quan sát trong hai năm, tử lưu kim vẫn là mệnh mạch quốc gia, ngoài chợ đen một hai thỏi vàng mua không nổi nhìn không thấy một tạp chất có bảy tám phần tử lưu kim trong đó.
Một đất nước to lớn như vậy, tổng cộng có thể nuôi nổi một đội quân trọng giáp cũng chỉ có một, huyền thiết doanh của An Định hầu Cố Quân.
Đám Man tộc này rốt cuộc là từ đâu mà có nhiều trọng giáp như vậy?
Những tướng sĩ chết oan thì không nói rồi.
Loạng choạng từ Từ gia chạy ra, lão đầu bếp lại đụng ngay phải đám sát tinh, đến hắng cũng không kịp hắng giọng đã bị dính lên tường.
Kẻ người Man mặt sẹo đó đánh thẳng một mạch xông vào nội viện, kêu to: "Hồ Các Nhĩ! Hồ Các Nhĩ!"
"Hồ Các Nhĩ" Tú nương đương nhiên là không thể nào trả lời được nữa rồi.
Cánh cửa gỗ chạm hoa bị kỵ sĩ trọng giáp một cước đá văng, trục cửa kêu thảm một tiếng trực tiếp gãy ra, cửa lớn ầm ầm đổ sập xuống.
Lực lượng càn quét của người Man cuối cùng cũng dừng lại, đứng yên bất động trước cửa phòng của nữ nhân này.
Mùi khói nhàn nhạt còn chưa tan hết, trong phòng vẫn là ánh sáng hiu hắt, những sợi tua rua rũ xuống của rèm giường rơi vãi xuống đất, bàn chải đầu đã được ai đó thu dọn sạch sẽ, hộp yên chi đã mở vẫn còn nằm trong một góc.
Một thiếu niên đang quay lưng về phía bọn họ quỳ trước giường, mà trên giường kia thấp thoáng...hình như có một người đang nằm.
Chàng thiếu niên, Trường Canh nghe tiếng động lớn như vậy, theo bản năng quay lại nhìn, nhìn thấy một đám người Man đáng sợ giữa ban ngày ban mặt xông vào nhà cậu, trong lòng lại không có chút sợ hãi, ngược lại đột nhiên tỉnh ngộ, có chút hiểu ra tại sao Tú nương phải chết rồi.
Đám Man tộc này vào thành chắc chắn bà ấy không tránh khỏi liên quan, Từ Bá hộ vẫn còn trên cự diên, có lẽ bởi vì bà ta trong ứng ngoại hợp đã bị bọn Man tộc giết rồi, đại thù hận nước thù nhà bà ta phải báo, nhưng cũng đã hại chết nam nhân duy nhất trên thế gian này đối tốt với bà ta.
Trường Canh thờ ơ nhìn bọn Man tộc một cái, sau đó quay đầu lại, hướng về phía nữ nhân trên giường dập đầu một cái, coi như trả ơn bà bao năm nay lưỡng lự không giết cậu, và coi như dứt khoát không còn liên quan gì tới bà.
Dập đầu xong, cậu ấy đứng lên, xoay người lại hướng về phía võ sĩ trọng giáp ngoài cửa bước tới.
Trọng giáp như núi, một thân cậu người phàm mắt thịt, đứng với họ giống như lấy trứng chọi đá, hình như theo lý thì nên sợ hãi, nhưng mà không có, Trường Canh cũng không phải không biết tự lượng sức mình đến mức cho rằng thân cô thế cô cậu có thể đối đầu với một đám Man tộc đông như núi kia, cũng tự biết bản thân mình mười thì hết tám chính phần chạy trời không khỏi nắng, vậy mà kỳ lạ là cậu không hề hoảng hốt.
Có lẽ mọi hoảng hốt của cậu đều để dành lại để bộc phát khi nghe một thân phận khác được ẩn giấu của "Thẩm Thập Lục" hết rồi.
Kẻ Man khuôn mặt đầy sẹo nhìn tới cậu, không biết nghĩ tới điều gì, thần sắc bỗng nhiên dữ tợn: "Hồ Các Nhĩ đâu?"
Tầm mắt Trường Canh dừng lại trên mặt hắn ta, nói: "Ta còn nhớ ngươi, ngươi chính là kẻ mùa đông năm trước ở ngoài vùng đất tuyết đã dẫn dụ bầy sói tấn công ta."
Một trọng giáp Bắc Man muốn bước tới bắt cậu thì bị tên mặt sẹo giơ tay ngăn lại.
Tên mặt sẹo cúi đầu, khó khăn khom người xuống, nhìn chằm chằm chàng thiếu niên còn chưa tới ngực trọng giáp trước mặt, lại dùng giọng điệu hán ngữ kỳ quái hỏi lại: "Ta hỏi ngươi, Hồ Các Nhĩ, Hu...Tú nương [1] đang ở chỗ nào?"
Trường Canh: "Chết rồi."
Cậu ấy nắm lấy khóa cổ tay trên cổ tay mình, bước sang một bước, để lộ ra một thi thể lặng lẽ trên giường, trên khóe miệng Tú nương vẫn còn vương một chút máu đen, khuôn mặt trắng tuyết, giống như một đóa hoa tàn có độc.
Đám Man tộc trong viện phát ra tiếng tuyệt vọng, sột soạt quỳ rạp xuống.
Tên mặt sẹo lúc này thần sắc có chút mờ mịt, hắn từ từ nhấc chân bước vào phòng của Tú nương, cố gắng động tác cẩn thận từng li từng tí, vậy mà trên mặt đất vẫn có những vết nứt nhỏ do trọng giáp dẫm lên.
Kẻ Man đó bước về phía cửa sổ, đưa tay muốn đỡ cái giường chạm hoa, chỉ giữa chừng lại thu về, hình như là sợ sẽ làm cho trụ giường sập mất.
Hắn ta cuối cái eo được trọng giáp quấn quanh xuống, khói trắng sau lưng nhàn nhạt tan ra trong căn phòng ngủ bé nhỏ, tử lưu kim trên trọng giáp lẳng lặng cháy, phát ra âm thanh hộc hộc giống như một con súc sinh đang hấp hối.
Con súc sinh đó nhẹ nhàng sờ vào mặt nữ nhân.
Mò phải một mảng lạnh lẽo.
Tên mặt sẹo bỗng nhiên gào lên, giống như một con sói mất đi bạn tình, giây sau đó, trọng giáp trước giường dùng một tốc độ mà mắt thường không thể nhìn rõ, khói trắng bị khuấy lên điên cuồng phun ra, một cánh tay máy móc từ không trung đưa ra, một cái nắm tay túm chặt Trường Canh.
Trường Canh bị nhấc bổng lên, sau lưng bỗng nhiên đau đớn dữ dội, ngũ tạng bị tông lộn ngược hết lên, bị cái tên Man tộc đó độc ác quất vào tường.
Tường bị động nứt rồi.
Trường Canh không kìm được một miệng đầy máu phun ra trên cánh tay sắt của tên Man mặt sẹo.
Cậu ấy cúi đầu nhìn vào đôi mắt tràn ngập sát khí.
Trường Canh lần đầu nhìn thấy một ánh mắt như vậy, trong ánh mắt phảng phất một mùi gỉ sắt nặng trình trịch.
Sau đó cũng chẳng biết làm sao mà, trong tình cảnh mạnh yếu chênh lệch như vậy bỗng nhiên ý chí chiến đấu trong cậu nổi lên, ánh mắt không có ý thu lại, hung tợn nhìn chằm chằm vào kẻ Man trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.