Chương 6: Lời Nguyền
Priest
25/06/2024
Tú nương mỉm cười, không để bụng rụt tay lại.
Trên môi bà ấy bôi yên chi Thẩm Thập Lục vừa mua, khuôn mặt đoan nhã nhợt nhạt bỗng nhiên xuất hiện diễm sắc, giống như một đóa hoa vừa hút đầy máu tươi.
"Ta biết trong lòng ngươi vẫn luôn nghi ngờ, hôm nay vừa hay chúng ta có cơ hội, chi bằng nói rõ ràng với nhau đi. Ngươi quả thực là không phải con ruột của ta," Tú nương nói. "Nói như vậy, trong lòng ngươi dễ chịu hơn chưa?"
Khóe mắt Trường Canh nhẹ nhàng rung một cái, cậu ấy dù sao cũng còn trẻ, còn chưa thể giấu hỷ nộ ra sau mặt.
Trên thế gian này, bằng hữu có tốt cỡ nào, sư trưởng có thân thích cỡ nào, cũng không thể thay thế mẫu thân được, dù là phụ thân cũng không thể. Trường Canh không phải là không khát vọng mẫu thân, chỉ là có đôi lúc, rõ ràng biết rằng là hy vọng mong manh, vẫn không chịu chấp nhận, vậy cũng khổ quá rồi, tự mình còn tự cảm thấy mình đáng thương.
Trong lòng Trường Canh đã bao lần nghĩ tới cậu ấy tuyệt đối không phải là con ruột của Tú nương, bây giờ nhận được một đáp án không nằm ngoài dự đoán, trong lòng lại trống rỗng, một cảm giác nói không nên lời.
Dự cảm không lành trong lòng Trường Canh bỗng dấy lên lại, hỏi một cách phòng bị: "Bỗng nhiên nói với con điều này làm gì?"
Tú nương ngồi trước gương, ngắm nghía mình trong gương. Có lẽ là phấn quá nhiều khiến cho khuôn mặt bà có chút trắng bệch, vì vậy bà cẩn thận lấy ra một ít yên chi từng chút dặm lên má thoa đều.
"'Trường Canh' là tên thường gọi ta đặt cho ngươi." Tú nương nói "Người Trung Nguyên bọn họ nói 'đông có Khải Minh, tây có Trường Canh', chỉ hoàng hôn mới xuất hiện, ý nghĩa sát phạt, không may mắn. Trên người ngươi đang chảy là dòng máu cao quý nhất và cũng là ô nhục nhất, trời sinh đã là một con quái vật đáng sợ, vô cùng phù hợp với cái tên này."
Trường Canh lạnh lẽo trả lời: "Con không phải là khi người lưu lạc Sơn Tây, bị đám sơn phỉ bắt cưỡng bức rồi sinh ra sao? Mười ngón tay còn đếm không hết con có mấy người cha. Nhi tử của kỹ nữ và cường đạo, cao quý chỗ nào?"
Cả người Tú nương cứng đờ, không quay đầu lại, yên chi cũng không che được vẻ nhợt nhạt trên mặt bà, đôi mắt như biết nói của bà xẹt qua một tia đau khổ, nhưng mà rất nhanh bà bình ý trở lại, biến thành một sự bình tĩnh điên cuồng.
Ký ức ban đầu của Trường Canh chính là ở trong một hang ổ sơn phỉ trên đỉnh núi, Tú nương luôn nhốt cậu vào một cái chạn thức ăn tỏa ra mùi ẩm mốc, thông qua khe hở của gỗ mục, Trường Canh lúc bấy giờ xem như có thể thấy được bọn sơn phỉ say khướt xông vào.
Cái bọn đàn ông thô bạo đó hoặc là sẽ đánh bà, hoặc là sẽ quan hệ với bà ấy trước mặt Tiểu Trường Canh.
Lúc ban đầu, bọn sơn phỉ còn canh chừng Tú nương nghiêm ngặt, dần dần, thấy bà yếu đuối dễ bắt nạt, lại không biết phản kháng, cũng nới lỏng một chút, thậm chí sau đó còn cho bà ấy ra ngoài để bà cùng với những bà vú già xung quanh phục vụ họ say chén. Tú nương liền bỏ đầy thuốc độc xuống giếng nước và trong vài trăm hũ rượu, có trời mới biết bà lấy đâu ra nhiều độc đến vậy.
Bà ấy lấy một cái chén nhỏ múc đầy một chén nước dưới giếng đưa cho Trường Canh uống, nhưng mà khi cậu đã uống xong rồi bà hình như lại hối hận, liều mạng móc cổ họng để cậu ói ra.
Tú nương nhét Trường Canh chỉ còn nửa cái mạng vào cái gùi trúc vác trên lưng, trong tay cầm một thanh kiếm, nhìn thấy kẻ nào chưa chết thì chém thêm một nhát.
Trường Canh nhớ, hôm đó bà ấy toàn thân một chiếc váy đỏ nhuộm bởi máu tươi, đem dầu hỏa đốt toàn bộ tử lưu kim của tên trùm đầu và rải khắp nơi khiến cho đỉnh núi cháy trụi rồi mang cậu rời đi.
Trong hơn mười năm sinh mệnh ngắn ngủi của Trường Canh, không biết bao nhiêu lần Tú nương muốn giết cậu, cho cậu uống rượu độc, dùng dao đâm cậu, trói cậu vào cho ngựa lôi đi, thậm chí vô số lần nửa đêm nằm mơ giật mình, bà ấy mất đi kiểm soát, còn định dùng chăn ngộp chết cậu...
Mỗi lần đều là bên bờ nguy hiểm chợt tỉnh ngộ cứu cái mạng nhỏ của cậu.
Cũng đọng lại trong cậu một hoang tưởng viễn vông.
Trường Canh cố hết sức bình tĩnh nói: "Người nghĩ nhiều rồi, con cũng chưa từng coi người là mẹ ruột, chỉ là con luôn nghĩ người hận con là bởi vì con là vết nhơ mà bọn phỉ để lại cho người."
Tú nương ngồi như khúc gỗ trước gương, sắc mặt càng lúc càng trắng, rất lâu sau mới bỗng thở dài: "Con à, ta có lỗi với con."
Khi câu này vừa được nói ra, ngàn vạn phòng bị và oán hận trong lòng Trường Canh gần như sụp đổ, cậu ấy mới nhận ra, thì ra từ nhỏ đến lớn bao nhiêu uất ức, chỉ cần một câu này lại có thể dễ dàng hóa giải như vậy.
Sau đó chàng thiếu niên mười bốn tuổi ấy đã cố hết sức kìm nén nước mắt, mệt mỏi tiếp lời: "Bây giờ người nói những lời này với con là định là gì? Lương tâm cắn rứt muốn giải độc cho con hay là dứt khoát giết chết con?"
Tú nương dùng một ánh mắt vô cùng quỷ dị nhìn cậu, cứ như cậu là một món đồ quý báu nào đó: "Ngươi có biết..."
Trường Canh: "Con đương nhiên biết, từ ngày con đặt chân đến tiểu trấn Nhạn Hồi, chưa có đêm nào con không thấy ác mộng, dù là ban ngày chợp mắt cũng sẽ giật mình tỉnh dậy trong mộng yểm."
Chỉ trừ đêm qua, suy nghĩ của Trường Canh bị phân tán, bỗng chốc hối hận về việc đã giận dỗi với Thập Lục.
Trường Canh: "Con tự biết mình lớn ngần này vẫn chưa có thành tích gì, nhưng cũng không có làm ra mấy chuyện trái với lương tâm, ở đâu ra nhiều ma quỷ nửa đêm canh ba đến gõ cửa vậy chứ? Chẳng lẽ trên thế gian này cũng có một căn bệnh quái đêm đêm gặp ác mộng sao?"
Tú nương động đôi môi đỏ tươi nở một nụ cười quỷ dị, tầm mắt chầm chậm rơi vào khóa cổ tay trên cổ tay Trường Canh, trong mắt bà lộ ra một tia bén nhọn, giống như ẩn giấu một đôi tiễn ô đầu độc: "Ngươi còn biết được thêm gì nữa?"
Trường Canh ý thức được kéo tay áo che đi khóa cổ tay, chỉ cảm bà ấy nhìn một cái nó sẽ bị làm hoen ố.
"Con còn biết hai năm trước ở quan ngoại, đám sói truy sát con không phải tự chạy đến, là có người gọi đến. Người là đang cảnh cáo con rằng con chạy không thoát đâu, người luôn có cách giết con, đúng chưa?" Trường Canh bình tĩnh nói "Chỉ có Man tộc mới biết cách làm sao thao túng đám súc sinh kia, sau khi người đến Nhạn Hồi trấn, vẫn luôn liên lạc cùng với đám người Man tộc đó. Con đoán người là nữ nhân Man tộc, lúc nhỏ bị người nhốt trong tủ, nhìn thấy có vài nam nhân bước vào xé rách y phục của người, trên ngực của người có một cái đầu sói."
Tú nương thấp giọng cười: "Man tộc, ngươi vậy mà lại gọi chúng ta là Man tộc..."
Bà ấy càng cười càng lớn đến khi gần như không còn hơi nữa.
Đột nhiên tiếng cười chói tai của bà im bặt, bà ôm lồng ngực ho kịch liệt, Trường Canh theo bản năng đưa tay ra hình như muốn đỡ bà, chợt khựng lại, giật giật thu tay lại, bấu chặt các khớp tay.
Nhìn kỹ một chút sẽ thấy vệt máu chảy ra từ kẽ tay của Tú nương, rơi xuống vạt váy ngỗng vàng, nhuốm màu đen tím nhìn thấy mà kinh.
Trường Canh kinh ngạc: "Người..."
Tú nương bám chặt cánh tay Trường Canh liều mình đứng thẳng dậy, run rẩy như cái lá khô giữa cơn gió rét, bà ấy vội vàng thở hổn hển, lấy từ trong đáy hộp trang điểm ra một nửa mảnh ngọc bội uyên ương tình thắm, cùng với bàn tay đầy máu nhét vào tay Trường Canh.
Khuôn mặt bà ấy trắng bệt, đôi môi nhuốm máu còn chói mắt hơn cả yên chi, đôi mắt ứ máu nhìn chằm chằm Trường Canh: "Ta không phải là Tú nương gì đó, đó là tên của nữ nhân Trung Nguyên các người, tên ta là Hồ Các Nhĩ, ý nghĩa là tử lưu kim trong lòng trái đất..."
Bà ấy bị sặc bởi chính lời nói của mình, lại một trận ho xé ruột xé gan sau đó lại phun ra một miệng đầy máu, nhuộm đỏ vạt áo trước của Trường Canh.
"Tử lưu kim…bất hạnh" Nữ nhân này lại mang một chút nức nở kỳ lạ, hô hấp của bà ấy mỗi lúc càng gấp gáp hơn, lồng ngực giống như chỉ một cơn gió quạt qua cũng có thể xé tan. "Tỷ tỷ của ta là thần nữ của Trưởng Sinh Thiên, sói thần cũng phải quỳ xuống vái lạy, ngươi..."
"Ngươi là một con quái vật do một tay ta nuôi lớn." Bà ấy hơi như sắp cạn vẫn cười lên "Không có ai yêu thương ngươi, không có ai thật lòng đối xử với ngươi..."
Bà tay vùng vẫy cấu chặt cổ tay Trường Canh, đem móng tay sắc nhọn cấu vào thịt cậu, một phát cấu phải khóa cổ tay trên tay thiếu niên: "Đây là khóa cổ tay Vân Bàn của huyền thiết khinh giáp. Đây là đội hắc quỷ của huyền thiết doanh đặc chế, ai đã cho ngươi? Hả?"
Trường Canh như đụng phải bỏng tay, dứt khoát đẩy bà ta ra.
Nữ nhân này ngã trên bàn chải đầu, co quắp lại, đôi mắt phượng xinh đẹp mở to, lộ ra tròng trắng hung tợn.
"Trên người ngươi bị ta hạ độc 'ô nhĩ cốt', ta cũng đặt cho nó một cái tên Trung Nguyên, cũng gọi là 'Trường Canh', tên hay không?" Gò má bà ta kịch liệt co rút, bọt trắng nơi khóe miệng cùng với máu cùng nhau rơi xuống, tiếng nói cũng trở nên mơ hồ hơn, nhưng Trường Canh vẫn nghe rõ được "Ô nhĩ cốt vô song thiên hạ, không ai phát hiện, không ai giải được...sẽ có một ngày, ngươi sẽ trở thành một võ sĩ mạnh nhất thế gian này, cũng sẽ bắt đầu không phân biệt rõ ác mộng và hiện thực...ngươi sẽ biến thành một kẻ điên mạnh nhất."
"Ta cũng có dòng máu nữ thần trong người, ta bằng thần lực vô hạn của Trưởng Sinh Thiên nguyền ngươi, ngươi...ngươi cả một đời trong lòng chỉ có căm ghét, hoài nghi, tất bị bạo ngược thích sát, mọi con đường ngươi đi qua, không nơi nào là không có gió tanh mưa máu, định sẵn kéo theo tất cả bọn họ đều không được...không được...yên ổn..."
Từ "chết" lảo đảo tuột khỏi miệng bà ta, thân thể bà lại co quắp kịch liệt một trận, ngay lập tức bà đột nhiên như nghĩ ra điều gì, từ từ xoay đầu qua, nhìn về phía rèm giường có rũ xuống một cái túi thơm nhỏ, trong đó có một cái bùa bình an, là do một lần Từ Bá hộ đi làm nhiệm vụ trở về, ghé một ngôi tự miếu cầu cho bà ta.
Lông mi bà ta khẽ run, bỗng nhiên giống như nước mắt tích trữ đầy tràn ra, nước mắt khiến cho đôi mắt âm độc của bà được gột rửa đến mức không còn có thể ấm áp hơn, nhưng tiếc là cái ấm áp này nó chỉ dừng tại lúc đó.
Bà ta nhanh chóng thu lại đôi đồng tử, cuối cùng nhổ nến thổi đèn, không khí chết chóc nặng nề lan ra, người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy bỗng im bặt sau khi trút một lời nguyền rủa ác độc nhất trên thế gian này sau đó lại mang theo một sự ấm áp cuối cùng từng lớp từng lớp ngã xuống.
Không có ai yêu thương ngươi, không có ai thật lòng với ngươi, cả cuộc đời ngươi đến chết, trong lòng chỉ toàn là căm hận, hoài nghi, ắt gặp bạo ngược thích sát, mọi con đường ngươi đi qua không một nơi nào là không có gió tanh mưa máu, định sẵn sẽ lôi theo bọn họ cùng nhau không được chết yên ổn.
Một buổi chiều hè nặng nề bởi không khí chết chóc, Trường Canh thẫn thờ nhìn về phía thi thể lộng lẫy nơi bàn chải đầu, vô tình nắm phải khóa cổ tay dính máu.
Bà ấy tại sao lại tự tẫn?
Bà ấy tại sao lại căm hận cậu như vậy? Lại tại sao nuôi cậu lớn ngần này?
Khóa cổ tay của huyền thiết doanh lại là chuyện gì?
Thẩm Thập Lục rốt cuộc là ai?
Lời nguyền của Tú nương dường như đã phát huy tác dụng, một đứa trẻ, sự tín nhiệm ban đầu đối với nhân thế cùng với sự gần gũi đến từ phụ mẫu nuôi dưỡng cậu không chút tính toán, mà Trường Canh thì chưa từng có được điều đó.
Dù cho bản tính cậu có nhân nghĩa độ lượng hơn, nhưng thường xuyên bị đè nén trong lòng khiến cậu trở nên đa nghi phòng bị, cũng giống như một con chó hoang bị chặt đứt đuôi, dù cho một chút khát vọng ấm áp của nhân gian cũng sắp không còn, cũng hết lần này đến lần khác kinh hồn bạt vía chối từ.
Trường Canh trong lòng bỗng nảy ra một ý táo bạo. Cậu phải đi tìm Thẩm Thập Lục, cậu phải đi hỏi trực tiếp vị nghĩa phụ này là thần thánh phương nào, có mưu đồ gì.
Đó là khi Trường Canh vẫn chưa bước ra khỏi căn phòng tràn ngập mùi máu tanh đó, vừa bước ra tới cửa, cậu ấy lại không dám.
"Đúng rồi." Trường Canh bỗng nhiên nghĩ đến, "Thẩm tiên sinh ngày thường thỉnh thoảng vẫn để lộ ra là một người uyên bác, tại sao lại là một thư sinh chán chường thi nhiều lần không đậu chứ?"
Thẩm Thập Lục tuy là ăn chơi lêu lỏng, nhưng cũng là khí chất của một thế gia công tử, cho dù là ăn bám người khác nhưng cũng không thấy chút nào là nghèo khó túng quẫn, làm sao có thể là một tên du đãng bình thường được chứ?
Những điều này vốn trong đầu cậu sớm đã có đáp án nhưng hễ nhắm mắt, từ đầu tới cuối nhớ tới cũng chỉ có dáng vẻ Thẩm Thập Lục chống đầu ngay giường bệnh trông chừng cậu.
Nếu như điều đó cũng là giả tạo...
Lão đầu bếp thập thò vừa thấy cửa mở liền nở nụ cười: "Thiếu gia, hôm nay..."
Trường Canh mắt hằn đỏ nhìn bà.
Lão đầu bếp bị ánh mắt cậu dọa cho run lẩy bẩy, qua một lúc mới bình tĩnh lại được, ôm ngực ai oán một câu: "Đây là lại tính..."
Còn chưa nói hết câu bà liền nhìn rõ tình cảnh trong phòng.
Lão đầu bếp cứng đờ, sau đó lùi về sau ba bước, ngồi phịch xuống đất, ngửa cổ hét dài, phát ra một tiếng rít thảm thương không giống tiếng người.
Mà trong cùng lúc này, trong thành đột nhiên vang lên cảnh báo chói tai.
Không biết là ai đã thổi tiêu cảnh báo ở thành lầu, cái còi dài hai thước đó cuộn với tử lưu kim đã bị phai màu, vù một tiếng bay vút lên trời, tiếng vù chói tai đánh con sóng trôi dạt ra ba bốn chục dặm, phá vỡ mười bốn năm yên tĩnh ảm đạm của Nhạn Hồi thành.
Thẩm Dịch đang chăm chú chỉnh sửa giáp thép ngẩng đầu lên, giây sau, cửa lớn Thẩm gia bị ai đó bên ngoài một chân đá ra, Thẩm Dịch rút kiếm từ chiếc giáp thép lôi dưới đất lên.
"Là ta." Thẩm Thập Lục thấp giọng.
Thẩm Dịch thận trọng: "Bọn Man tộc ra tay trước dự tính à?"
Câu này hỏi ngắn ngủn nhưng lại trầm thấp, kẻ điếc nửa mùa Thẩm Thập Lục vậy mà một chữ nghe không sót: "Trên cự diên có người Man tộc mai phục, những con tàu trở lại đó không phải người của chúng ta."
Thẩm Thập Lục vừa nói vừa đi thẳng vào phòng, đến bên giường đưa tay lên xuống một cái cả ván giường phát ra âm thanh cực lớn, tách ra làm hai, bên dưới ván giường là một mảng rỗng.
Một bộ giáp sắt tối màu nằm ngay dưới ván gỗ.
Thẩm Thập Lục linh hoạt mở cơ quan bí mật ngay ngực giáp thép, lấy ra một huyền thiết lệnh bài, ngón tay bị lệnh bài huyền thiết lạnh cóng ánh lên màu xanh. Hắn bỗng xoay người lại, cái eo luôn không thẳng nhão như bùn đó lại như một thanh thương sắt, cánh cửa mở lớn, gió thổi qua làm phất lên thanh y khinh bạc bên trong, phảng phất một nỗi sợ chết khiếp bởi sát khí lạnh băng trên người hắn, cuộn lại lướt qua người hắn.
Thập Lục: "Lý Bình."
"Lý Bình" là tự của Thẩm Dịch, ở bên ngoài chưa từng để lộ ra. Hai con người bình thường ở nhà vì chút việc nhà mà không ít đấu võ mồm, thân nhau như huynh đệ ruột, lúc này, Thẩm Dịch lại lùi một bước, lập tức quỳ một chân: "Có thuộc hạ."
"Nếu như bọn họ đã hành động trước, vậy chúng ta nhân lúc loạn lạc thu lưới. Ta giao tứ điện hạ cho ngươi, đưa ngài ấy xuất thành trước."
Thẩm Dịch: "Rõ."
Thẩm Thập Lục nhanh như cắt lấy áo choàng và thanh kiếm trên đầu nằm xoay người rời đi.
Trên môi bà ấy bôi yên chi Thẩm Thập Lục vừa mua, khuôn mặt đoan nhã nhợt nhạt bỗng nhiên xuất hiện diễm sắc, giống như một đóa hoa vừa hút đầy máu tươi.
"Ta biết trong lòng ngươi vẫn luôn nghi ngờ, hôm nay vừa hay chúng ta có cơ hội, chi bằng nói rõ ràng với nhau đi. Ngươi quả thực là không phải con ruột của ta," Tú nương nói. "Nói như vậy, trong lòng ngươi dễ chịu hơn chưa?"
Khóe mắt Trường Canh nhẹ nhàng rung một cái, cậu ấy dù sao cũng còn trẻ, còn chưa thể giấu hỷ nộ ra sau mặt.
Trên thế gian này, bằng hữu có tốt cỡ nào, sư trưởng có thân thích cỡ nào, cũng không thể thay thế mẫu thân được, dù là phụ thân cũng không thể. Trường Canh không phải là không khát vọng mẫu thân, chỉ là có đôi lúc, rõ ràng biết rằng là hy vọng mong manh, vẫn không chịu chấp nhận, vậy cũng khổ quá rồi, tự mình còn tự cảm thấy mình đáng thương.
Trong lòng Trường Canh đã bao lần nghĩ tới cậu ấy tuyệt đối không phải là con ruột của Tú nương, bây giờ nhận được một đáp án không nằm ngoài dự đoán, trong lòng lại trống rỗng, một cảm giác nói không nên lời.
Dự cảm không lành trong lòng Trường Canh bỗng dấy lên lại, hỏi một cách phòng bị: "Bỗng nhiên nói với con điều này làm gì?"
Tú nương ngồi trước gương, ngắm nghía mình trong gương. Có lẽ là phấn quá nhiều khiến cho khuôn mặt bà có chút trắng bệch, vì vậy bà cẩn thận lấy ra một ít yên chi từng chút dặm lên má thoa đều.
"'Trường Canh' là tên thường gọi ta đặt cho ngươi." Tú nương nói "Người Trung Nguyên bọn họ nói 'đông có Khải Minh, tây có Trường Canh', chỉ hoàng hôn mới xuất hiện, ý nghĩa sát phạt, không may mắn. Trên người ngươi đang chảy là dòng máu cao quý nhất và cũng là ô nhục nhất, trời sinh đã là một con quái vật đáng sợ, vô cùng phù hợp với cái tên này."
Trường Canh lạnh lẽo trả lời: "Con không phải là khi người lưu lạc Sơn Tây, bị đám sơn phỉ bắt cưỡng bức rồi sinh ra sao? Mười ngón tay còn đếm không hết con có mấy người cha. Nhi tử của kỹ nữ và cường đạo, cao quý chỗ nào?"
Cả người Tú nương cứng đờ, không quay đầu lại, yên chi cũng không che được vẻ nhợt nhạt trên mặt bà, đôi mắt như biết nói của bà xẹt qua một tia đau khổ, nhưng mà rất nhanh bà bình ý trở lại, biến thành một sự bình tĩnh điên cuồng.
Ký ức ban đầu của Trường Canh chính là ở trong một hang ổ sơn phỉ trên đỉnh núi, Tú nương luôn nhốt cậu vào một cái chạn thức ăn tỏa ra mùi ẩm mốc, thông qua khe hở của gỗ mục, Trường Canh lúc bấy giờ xem như có thể thấy được bọn sơn phỉ say khướt xông vào.
Cái bọn đàn ông thô bạo đó hoặc là sẽ đánh bà, hoặc là sẽ quan hệ với bà ấy trước mặt Tiểu Trường Canh.
Lúc ban đầu, bọn sơn phỉ còn canh chừng Tú nương nghiêm ngặt, dần dần, thấy bà yếu đuối dễ bắt nạt, lại không biết phản kháng, cũng nới lỏng một chút, thậm chí sau đó còn cho bà ấy ra ngoài để bà cùng với những bà vú già xung quanh phục vụ họ say chén. Tú nương liền bỏ đầy thuốc độc xuống giếng nước và trong vài trăm hũ rượu, có trời mới biết bà lấy đâu ra nhiều độc đến vậy.
Bà ấy lấy một cái chén nhỏ múc đầy một chén nước dưới giếng đưa cho Trường Canh uống, nhưng mà khi cậu đã uống xong rồi bà hình như lại hối hận, liều mạng móc cổ họng để cậu ói ra.
Tú nương nhét Trường Canh chỉ còn nửa cái mạng vào cái gùi trúc vác trên lưng, trong tay cầm một thanh kiếm, nhìn thấy kẻ nào chưa chết thì chém thêm một nhát.
Trường Canh nhớ, hôm đó bà ấy toàn thân một chiếc váy đỏ nhuộm bởi máu tươi, đem dầu hỏa đốt toàn bộ tử lưu kim của tên trùm đầu và rải khắp nơi khiến cho đỉnh núi cháy trụi rồi mang cậu rời đi.
Trong hơn mười năm sinh mệnh ngắn ngủi của Trường Canh, không biết bao nhiêu lần Tú nương muốn giết cậu, cho cậu uống rượu độc, dùng dao đâm cậu, trói cậu vào cho ngựa lôi đi, thậm chí vô số lần nửa đêm nằm mơ giật mình, bà ấy mất đi kiểm soát, còn định dùng chăn ngộp chết cậu...
Mỗi lần đều là bên bờ nguy hiểm chợt tỉnh ngộ cứu cái mạng nhỏ của cậu.
Cũng đọng lại trong cậu một hoang tưởng viễn vông.
Trường Canh cố hết sức bình tĩnh nói: "Người nghĩ nhiều rồi, con cũng chưa từng coi người là mẹ ruột, chỉ là con luôn nghĩ người hận con là bởi vì con là vết nhơ mà bọn phỉ để lại cho người."
Tú nương ngồi như khúc gỗ trước gương, sắc mặt càng lúc càng trắng, rất lâu sau mới bỗng thở dài: "Con à, ta có lỗi với con."
Khi câu này vừa được nói ra, ngàn vạn phòng bị và oán hận trong lòng Trường Canh gần như sụp đổ, cậu ấy mới nhận ra, thì ra từ nhỏ đến lớn bao nhiêu uất ức, chỉ cần một câu này lại có thể dễ dàng hóa giải như vậy.
Sau đó chàng thiếu niên mười bốn tuổi ấy đã cố hết sức kìm nén nước mắt, mệt mỏi tiếp lời: "Bây giờ người nói những lời này với con là định là gì? Lương tâm cắn rứt muốn giải độc cho con hay là dứt khoát giết chết con?"
Tú nương dùng một ánh mắt vô cùng quỷ dị nhìn cậu, cứ như cậu là một món đồ quý báu nào đó: "Ngươi có biết..."
Trường Canh: "Con đương nhiên biết, từ ngày con đặt chân đến tiểu trấn Nhạn Hồi, chưa có đêm nào con không thấy ác mộng, dù là ban ngày chợp mắt cũng sẽ giật mình tỉnh dậy trong mộng yểm."
Chỉ trừ đêm qua, suy nghĩ của Trường Canh bị phân tán, bỗng chốc hối hận về việc đã giận dỗi với Thập Lục.
Trường Canh: "Con tự biết mình lớn ngần này vẫn chưa có thành tích gì, nhưng cũng không có làm ra mấy chuyện trái với lương tâm, ở đâu ra nhiều ma quỷ nửa đêm canh ba đến gõ cửa vậy chứ? Chẳng lẽ trên thế gian này cũng có một căn bệnh quái đêm đêm gặp ác mộng sao?"
Tú nương động đôi môi đỏ tươi nở một nụ cười quỷ dị, tầm mắt chầm chậm rơi vào khóa cổ tay trên cổ tay Trường Canh, trong mắt bà lộ ra một tia bén nhọn, giống như ẩn giấu một đôi tiễn ô đầu độc: "Ngươi còn biết được thêm gì nữa?"
Trường Canh ý thức được kéo tay áo che đi khóa cổ tay, chỉ cảm bà ấy nhìn một cái nó sẽ bị làm hoen ố.
"Con còn biết hai năm trước ở quan ngoại, đám sói truy sát con không phải tự chạy đến, là có người gọi đến. Người là đang cảnh cáo con rằng con chạy không thoát đâu, người luôn có cách giết con, đúng chưa?" Trường Canh bình tĩnh nói "Chỉ có Man tộc mới biết cách làm sao thao túng đám súc sinh kia, sau khi người đến Nhạn Hồi trấn, vẫn luôn liên lạc cùng với đám người Man tộc đó. Con đoán người là nữ nhân Man tộc, lúc nhỏ bị người nhốt trong tủ, nhìn thấy có vài nam nhân bước vào xé rách y phục của người, trên ngực của người có một cái đầu sói."
Tú nương thấp giọng cười: "Man tộc, ngươi vậy mà lại gọi chúng ta là Man tộc..."
Bà ấy càng cười càng lớn đến khi gần như không còn hơi nữa.
Đột nhiên tiếng cười chói tai của bà im bặt, bà ôm lồng ngực ho kịch liệt, Trường Canh theo bản năng đưa tay ra hình như muốn đỡ bà, chợt khựng lại, giật giật thu tay lại, bấu chặt các khớp tay.
Nhìn kỹ một chút sẽ thấy vệt máu chảy ra từ kẽ tay của Tú nương, rơi xuống vạt váy ngỗng vàng, nhuốm màu đen tím nhìn thấy mà kinh.
Trường Canh kinh ngạc: "Người..."
Tú nương bám chặt cánh tay Trường Canh liều mình đứng thẳng dậy, run rẩy như cái lá khô giữa cơn gió rét, bà ấy vội vàng thở hổn hển, lấy từ trong đáy hộp trang điểm ra một nửa mảnh ngọc bội uyên ương tình thắm, cùng với bàn tay đầy máu nhét vào tay Trường Canh.
Khuôn mặt bà ấy trắng bệt, đôi môi nhuốm máu còn chói mắt hơn cả yên chi, đôi mắt ứ máu nhìn chằm chằm Trường Canh: "Ta không phải là Tú nương gì đó, đó là tên của nữ nhân Trung Nguyên các người, tên ta là Hồ Các Nhĩ, ý nghĩa là tử lưu kim trong lòng trái đất..."
Bà ấy bị sặc bởi chính lời nói của mình, lại một trận ho xé ruột xé gan sau đó lại phun ra một miệng đầy máu, nhuộm đỏ vạt áo trước của Trường Canh.
"Tử lưu kim…bất hạnh" Nữ nhân này lại mang một chút nức nở kỳ lạ, hô hấp của bà ấy mỗi lúc càng gấp gáp hơn, lồng ngực giống như chỉ một cơn gió quạt qua cũng có thể xé tan. "Tỷ tỷ của ta là thần nữ của Trưởng Sinh Thiên, sói thần cũng phải quỳ xuống vái lạy, ngươi..."
"Ngươi là một con quái vật do một tay ta nuôi lớn." Bà ấy hơi như sắp cạn vẫn cười lên "Không có ai yêu thương ngươi, không có ai thật lòng đối xử với ngươi..."
Bà tay vùng vẫy cấu chặt cổ tay Trường Canh, đem móng tay sắc nhọn cấu vào thịt cậu, một phát cấu phải khóa cổ tay trên tay thiếu niên: "Đây là khóa cổ tay Vân Bàn của huyền thiết khinh giáp. Đây là đội hắc quỷ của huyền thiết doanh đặc chế, ai đã cho ngươi? Hả?"
Trường Canh như đụng phải bỏng tay, dứt khoát đẩy bà ta ra.
Nữ nhân này ngã trên bàn chải đầu, co quắp lại, đôi mắt phượng xinh đẹp mở to, lộ ra tròng trắng hung tợn.
"Trên người ngươi bị ta hạ độc 'ô nhĩ cốt', ta cũng đặt cho nó một cái tên Trung Nguyên, cũng gọi là 'Trường Canh', tên hay không?" Gò má bà ta kịch liệt co rút, bọt trắng nơi khóe miệng cùng với máu cùng nhau rơi xuống, tiếng nói cũng trở nên mơ hồ hơn, nhưng Trường Canh vẫn nghe rõ được "Ô nhĩ cốt vô song thiên hạ, không ai phát hiện, không ai giải được...sẽ có một ngày, ngươi sẽ trở thành một võ sĩ mạnh nhất thế gian này, cũng sẽ bắt đầu không phân biệt rõ ác mộng và hiện thực...ngươi sẽ biến thành một kẻ điên mạnh nhất."
"Ta cũng có dòng máu nữ thần trong người, ta bằng thần lực vô hạn của Trưởng Sinh Thiên nguyền ngươi, ngươi...ngươi cả một đời trong lòng chỉ có căm ghét, hoài nghi, tất bị bạo ngược thích sát, mọi con đường ngươi đi qua, không nơi nào là không có gió tanh mưa máu, định sẵn kéo theo tất cả bọn họ đều không được...không được...yên ổn..."
Từ "chết" lảo đảo tuột khỏi miệng bà ta, thân thể bà lại co quắp kịch liệt một trận, ngay lập tức bà đột nhiên như nghĩ ra điều gì, từ từ xoay đầu qua, nhìn về phía rèm giường có rũ xuống một cái túi thơm nhỏ, trong đó có một cái bùa bình an, là do một lần Từ Bá hộ đi làm nhiệm vụ trở về, ghé một ngôi tự miếu cầu cho bà ta.
Lông mi bà ta khẽ run, bỗng nhiên giống như nước mắt tích trữ đầy tràn ra, nước mắt khiến cho đôi mắt âm độc của bà được gột rửa đến mức không còn có thể ấm áp hơn, nhưng tiếc là cái ấm áp này nó chỉ dừng tại lúc đó.
Bà ta nhanh chóng thu lại đôi đồng tử, cuối cùng nhổ nến thổi đèn, không khí chết chóc nặng nề lan ra, người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy bỗng im bặt sau khi trút một lời nguyền rủa ác độc nhất trên thế gian này sau đó lại mang theo một sự ấm áp cuối cùng từng lớp từng lớp ngã xuống.
Không có ai yêu thương ngươi, không có ai thật lòng với ngươi, cả cuộc đời ngươi đến chết, trong lòng chỉ toàn là căm hận, hoài nghi, ắt gặp bạo ngược thích sát, mọi con đường ngươi đi qua không một nơi nào là không có gió tanh mưa máu, định sẵn sẽ lôi theo bọn họ cùng nhau không được chết yên ổn.
Một buổi chiều hè nặng nề bởi không khí chết chóc, Trường Canh thẫn thờ nhìn về phía thi thể lộng lẫy nơi bàn chải đầu, vô tình nắm phải khóa cổ tay dính máu.
Bà ấy tại sao lại tự tẫn?
Bà ấy tại sao lại căm hận cậu như vậy? Lại tại sao nuôi cậu lớn ngần này?
Khóa cổ tay của huyền thiết doanh lại là chuyện gì?
Thẩm Thập Lục rốt cuộc là ai?
Lời nguyền của Tú nương dường như đã phát huy tác dụng, một đứa trẻ, sự tín nhiệm ban đầu đối với nhân thế cùng với sự gần gũi đến từ phụ mẫu nuôi dưỡng cậu không chút tính toán, mà Trường Canh thì chưa từng có được điều đó.
Dù cho bản tính cậu có nhân nghĩa độ lượng hơn, nhưng thường xuyên bị đè nén trong lòng khiến cậu trở nên đa nghi phòng bị, cũng giống như một con chó hoang bị chặt đứt đuôi, dù cho một chút khát vọng ấm áp của nhân gian cũng sắp không còn, cũng hết lần này đến lần khác kinh hồn bạt vía chối từ.
Trường Canh trong lòng bỗng nảy ra một ý táo bạo. Cậu phải đi tìm Thẩm Thập Lục, cậu phải đi hỏi trực tiếp vị nghĩa phụ này là thần thánh phương nào, có mưu đồ gì.
Đó là khi Trường Canh vẫn chưa bước ra khỏi căn phòng tràn ngập mùi máu tanh đó, vừa bước ra tới cửa, cậu ấy lại không dám.
"Đúng rồi." Trường Canh bỗng nhiên nghĩ đến, "Thẩm tiên sinh ngày thường thỉnh thoảng vẫn để lộ ra là một người uyên bác, tại sao lại là một thư sinh chán chường thi nhiều lần không đậu chứ?"
Thẩm Thập Lục tuy là ăn chơi lêu lỏng, nhưng cũng là khí chất của một thế gia công tử, cho dù là ăn bám người khác nhưng cũng không thấy chút nào là nghèo khó túng quẫn, làm sao có thể là một tên du đãng bình thường được chứ?
Những điều này vốn trong đầu cậu sớm đã có đáp án nhưng hễ nhắm mắt, từ đầu tới cuối nhớ tới cũng chỉ có dáng vẻ Thẩm Thập Lục chống đầu ngay giường bệnh trông chừng cậu.
Nếu như điều đó cũng là giả tạo...
Lão đầu bếp thập thò vừa thấy cửa mở liền nở nụ cười: "Thiếu gia, hôm nay..."
Trường Canh mắt hằn đỏ nhìn bà.
Lão đầu bếp bị ánh mắt cậu dọa cho run lẩy bẩy, qua một lúc mới bình tĩnh lại được, ôm ngực ai oán một câu: "Đây là lại tính..."
Còn chưa nói hết câu bà liền nhìn rõ tình cảnh trong phòng.
Lão đầu bếp cứng đờ, sau đó lùi về sau ba bước, ngồi phịch xuống đất, ngửa cổ hét dài, phát ra một tiếng rít thảm thương không giống tiếng người.
Mà trong cùng lúc này, trong thành đột nhiên vang lên cảnh báo chói tai.
Không biết là ai đã thổi tiêu cảnh báo ở thành lầu, cái còi dài hai thước đó cuộn với tử lưu kim đã bị phai màu, vù một tiếng bay vút lên trời, tiếng vù chói tai đánh con sóng trôi dạt ra ba bốn chục dặm, phá vỡ mười bốn năm yên tĩnh ảm đạm của Nhạn Hồi thành.
Thẩm Dịch đang chăm chú chỉnh sửa giáp thép ngẩng đầu lên, giây sau, cửa lớn Thẩm gia bị ai đó bên ngoài một chân đá ra, Thẩm Dịch rút kiếm từ chiếc giáp thép lôi dưới đất lên.
"Là ta." Thẩm Thập Lục thấp giọng.
Thẩm Dịch thận trọng: "Bọn Man tộc ra tay trước dự tính à?"
Câu này hỏi ngắn ngủn nhưng lại trầm thấp, kẻ điếc nửa mùa Thẩm Thập Lục vậy mà một chữ nghe không sót: "Trên cự diên có người Man tộc mai phục, những con tàu trở lại đó không phải người của chúng ta."
Thẩm Thập Lục vừa nói vừa đi thẳng vào phòng, đến bên giường đưa tay lên xuống một cái cả ván giường phát ra âm thanh cực lớn, tách ra làm hai, bên dưới ván giường là một mảng rỗng.
Một bộ giáp sắt tối màu nằm ngay dưới ván gỗ.
Thẩm Thập Lục linh hoạt mở cơ quan bí mật ngay ngực giáp thép, lấy ra một huyền thiết lệnh bài, ngón tay bị lệnh bài huyền thiết lạnh cóng ánh lên màu xanh. Hắn bỗng xoay người lại, cái eo luôn không thẳng nhão như bùn đó lại như một thanh thương sắt, cánh cửa mở lớn, gió thổi qua làm phất lên thanh y khinh bạc bên trong, phảng phất một nỗi sợ chết khiếp bởi sát khí lạnh băng trên người hắn, cuộn lại lướt qua người hắn.
Thập Lục: "Lý Bình."
"Lý Bình" là tự của Thẩm Dịch, ở bên ngoài chưa từng để lộ ra. Hai con người bình thường ở nhà vì chút việc nhà mà không ít đấu võ mồm, thân nhau như huynh đệ ruột, lúc này, Thẩm Dịch lại lùi một bước, lập tức quỳ một chân: "Có thuộc hạ."
"Nếu như bọn họ đã hành động trước, vậy chúng ta nhân lúc loạn lạc thu lưới. Ta giao tứ điện hạ cho ngươi, đưa ngài ấy xuất thành trước."
Thẩm Dịch: "Rõ."
Thẩm Thập Lục nhanh như cắt lấy áo choàng và thanh kiếm trên đầu nằm xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.