Chương 19: Độc Tý Lang nhân
Lão Thi
03/03/2013
Người thường căn bản khó có thể tưởng tượng được vũ lực của một người có thể đạt tới trình độ như vậy. Một người đánh mấy người thì chẳng hiếm, nhưng hai người đánh mười mấy, mấy chục, trên trăm người mà trong đó một người còn cõng một cô gái trên lưng nữa thì là điều vô cùng hiếm thấy. Cũng may là bây giờ đêm đã khuya, xung quanh chẳng có mấy người, nếu có cũng trốn mất rồi, vì họ sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Triệu Thiết Trụ nhẹ nhàng tránh cây côn sắt vụt đến, khóe mắt trông thấy mấy tên đang nhằm về phía Tô Nhạn Ny, dường như cô nàng bị dọa cho ngây ngốc, thân thể bất động. Triệu Thiết Trụ hơi chau mày, thoáng cái đã phi đến trước mặt Tô Nhạn Ny, Tô Nhạn Ny bị sự xuất hiện đột ngột của Triệu Thiết Trụ làm cho giật mình, chỉ thấy Triệu Thiết Trụ nhếch miệng cười, căn bản chẳng nhìn phía sau, tung một cước đá bay mấy tên ra ngoài.
- Còn đứng ngây ngốc ở đấy, lên xe đợi đi.
Triệu Thiết Trụ hạ giọng nói, lúc này Tô Nhạn Ny mới hồi phục tinh thần. Thấy bản thân mình chẳng thể giúp được gì cho Triệu Thiết Trụ, cô liền nhảy lên chiếc xe jeep. Triệu Thiết Trụ quay lại gia nhập tràng đấu đá, chưa đầy năm phút sau, gần trăm tên tập kích vừa nãy còn hùng hổ lúc này đều đang nằm lăn lóc dưới mặt đất, vũ khí vứt la liệt bên cạnh. Lôi Tử chậm rãi đi đến bên cạnh Triệu Thiết Trụ, nói:
- Đã lâu rồi không được vận động, có điều bọn này yếu quá, không đã tay.
Lúc này chiếc áo của Lôi Tử đã bị rách vài chỗ, mơ hồ có thể nhìn thấy vết thương.
- Thời này lấy đâu ra nhiều cao thủ như vậy, về sau đừng có lấy cứng đối cứng, động phải kẻ yếu còn được, nếu gặp phải cao thủ thì người chịu thiệt chính là cậu.
Triệu Thiêt Trụ cười nói, nhảy lên xe jeep. Lôi Tử nhếch miệng cười, đanh định lên xe, đột nhiên quay lại nhìn thấy một người đàn ông đội mũ đen đang đi về phía mình. Ánh mắt Lôi Tử bỗng trở nên căng thẳng, bao nhiêu cơ bắp trên người đều nổi căng. Người đàn ông này mặc một bộ đồ tây phục màu đen, tuy nhiên cũng chẳng biết bộ tây phục này đã được hắn mặc bao lâu rồi, nhìn qua có phần bạc màu. Đôi mắt của người này không có một chút tình cảm nào, tay áo để dài tung bay theo gió, không ngờ đó là một người cụt một tay.
Ngay tại thời điểm Lôi Tử quay đầu Triệu Thiêt Trụ đã dừng bước, xoay người, trông thấy một người cụt tay, Triệu Thiết Trụ hạ giọng nói:
- Lôi Tử, cậu lên đi.
Bóng dáng người cụt tay càng lúc càng tiến gần, cơ bắp trên người Lôi Tử cuộn lại, chiến ý trong mắt bốc lên ngùn ngụt, trông giống như một con sư tử gặp phải một con hổ vậy.
- Cẩn thận một chút, nếu anh không nhầm, người này hẳn là “Độc Tý lang nhân”.
Triệu Thiết Trụ nhắc nhở nói.
Người cụt tay đứng đối diện Lôi Tử khoảng hơn mười mét, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Lôi Tử, chậm rãi nói:
- Lôi Thú.
Lôi Tử bỗng thấy lạnh toàn thân, nhe răng cười độc ác:
- Ông chính là Độc Tý lang nhân? Ai lại có mặt mũi lớn như vậy, có thể mời được ông ra tay.
- Không có ai mời tôi cả, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây. Trông thấy Lôi Thú cậu đại phát thần uy, nhất thời tay chân ngứa ngáy.
Lang nhân cụt tay rút ra một điếu thuốc, châm lửa, sau đó ném cho Lôi Tử. Lôi Tử vung quyền, điếu thuốc liền nát vụn, ánh mắt Lang nhân một tay sắc bén hẳn lên, đồng tử co lại thành một điểm, từ đó phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.
- Mắt sói à? Xem tôi đập nát ông đây.
Lôi Tử hét lên một tiếng, phóng về phía Lang nhân một tay. Cùng lúc, Lang nhân một tay cũng phi về phía Lôi Tử, một tay vươn ra cấu trảo như sói giơ móng vuốt. Lôi Tử đánh ra một quyền, tốc độ của lang nhân cụt tay đột nhiên thay đổi, nhanh chóng tránh được quyền của Lôi Tử, lang nhân né người, vụt qua người Lôi Tử, một dòng máu phun ra, lúc này trên cánh tay của Lôi Tử đã xuất hiện một vết thương, lang nhân một tay đưa tay lên miệng, liếm liếm một ít máu tươi lưu trên tay, ánh mắt càng xanh hơn.
Ý chí chiến đấu trong mắt Lôi Tử càng thêm mãnh liệt, dường như những vết thương kia chẳng là gì đối với y, Lôi Tử xoay người phóng về phía lang nhân cụt một tay, trong mắt lang nhân một tay hiện lên vẻ khinh thường, bóng dáng hai người lần lượt giao thoa qua lại, trên người Lôi Tử xuất hiện thêm vài vết thương. Tới tới lui lui vài hiệp, lúc này trên người Lôi Tử đã bị rạch bảy tám vết rồi.
- Tiếp theo chính là cái đầu của cậu.
Lang nhân một tay làm động tác tay chém ngang cổ. Lôi Tử xé quần áo của mình, ném sang bên cạnh, cười nói:
- Tiếp theo tôi muốn vặn gãy cổ ông.
Hai người gần như đồng thời gia tốc, nhìn thấy Lôi Tử vẫn ra đòn như mấy lần trước, chỉ biết cắm đầu cắm cổ công kích mình, khóe miệng lang nhân bỗng lộ ra vẻ khinh thường, Lôi Thú chẳng qua cũng chỉ đến vậy mà thôi. Khi quyền của Lôi Tử sắp đến, giống như những lần trước, lang nhân một tay bỗng tăng nhanh tốc độ.
Lôi Tử hét lớn một tiếng, nhân lúc lang nhân một tay đang định né tránh, Lôi Tử vòng một tay ôm chặt lấy cổ ông ta. Mọi cơ bắp trên cánh tay Lôi Tử đều nổi lên, sau đó đè cổ ông ta xuống đất. Bộp! Không ngờ mặt sàn cứng rắn cũng bị đập nứt ra.
- Ông đúng là con cháu loài rùa, nếu như không phải tôi muốn nắm được quy luật biến đổi tốc độ của ông thì ông nghĩ có thể đánh được với tôi lâu như thế sao? Cuộc sống của ông đến đây là hết, ông mau đổi tên mình thành lang nhân cụt đầu đi, à không, đổi là người chó cụt đầu đi.
Lôi Tử nói xong, không ngừng xiết chặt gòng tay, tay kia liên tục đánh vào đầu của lang nhân cụt tay, làm hắn ta không biết làm gì. Bị Lôi Tử tấn công liên tục, nhưng đầu y không bị vỡ, điều này làm Triệu Thiết Trụ cảm thấy hơi tò mò.
Lang nhân chống một tay xuống đất, xoay người biến tốc, trườn thân mình thoát khỏi kìm giữ của Lôi Tử, sau vài bước đã nhảy ra xa. Lúc này lang nhân một tay không còn phong thái như ban nãy nữa, mũi đã xệ xuống, xem ra xương mũi đã gãy, sắc mặt nhiều chỗ như bị rạn nứt, máu chảy đầy mặt. lang nhân một tay thần sắc bất định nhìn Lôi Tử, xoay người bỏ chạy. Lôi Tử đang muốn đuổi theo, Triệu Thiết Trụ liền hô:
- Đừng đuổi theo, cậu không đuổi kịp hắn đâu.
Lôi Tử nghe vậy liền dừng chân, xoay người, quay trở lại chỗ Triệu Thiết Trụ nói:
- Tên người chim này tốc độ nhanh quá, hơn nữa có thể đột nhiên thay đổi tốc độ, muốn bắt được hắn ta thật không dễ chút nào.
Triệu Thiết Trụ lắc lắc đầu.
- Tốc độ cực hạn của hắn ta không chỉ như vậy đâu. Được rồi, đừng quản hắn nữa, chúng ta về thôi.
Lôi Tử trở về chiếc xe jeep, trong mắt Tô Nhạn Ny tràn đầy vẻ hâm mộ, thán phục:
- Lôi Tử, sau này tôi bái anh làm sư phụ nhé.
Triệu Thiết Trụ nghe vậy, không ngừng hối hận vì lúc nãy mình đã không ra tay. Nếu không phải để Lôi Tử rèn luyện một chút thì chỉ trong năm chiêu hắn có thể hạ được tên lang nhân một tay kia, thật đáng tiếc đã bỏ qua cơ hội để thể hiện mình này.
Lôi Tử lại trở nên thật thà chất phác, nói:
- Anh Thiết Trụ còn lợi hại hơn tôi nhiều, cô bảo anh ấy dạy đi.
Triệu Thiết Trụ nghe xong, trong lòng cảm động vô cùng. Lôi Tử đúng là anh em ‘tốt’, hắn vội tạo dáng cao thủ, nhìn lên trời cao.
- Với thân thể gầy còm của anh ta? Đánh được một vài người còn có thể, đâu giống được anh, đánh một lúc mấy chục tên.
Tô Nhạn Ny khinh miệt nhìn Triệu Thiết Trụ. Vừa rồi gần trăm tên thì đến tám mươi tên là do Lôi Tử đánh hạ. Triệu Thiết Trụ chỉ hạ được gần hai chục tên còn lại. Tuy bình thường như vậy là rất lợi hại, nhưng so với Lôi Tử, Tô Nhạn Ny vẫn cảm thấy hắn kém hơn.
- Cô coi thường người khác phải không?
Triệu Thiết Trụ sau khi đặt Lý Linh Nhi nằm cẩn thận xuống ghế, liền ngồi lên ghế lái phụ, nói:
- Cô muốn học, tôi cũng không dậy cô đâu. Với tố chất của cô, chỉ có thể làm một tiểu cảnh sát mà thôi, Lôi Tử, đi thôi.
Tô Nhạn Ny vung tay đánh đánh vào lưng Triệu Thiết Trụ mấy cái, cãi lại:
- Anh cứ bốc phét đi, đến đây, chúng ta đấu thử xem.
- Người đàn ông tốt không đấu với cún con.
- A? Anh nói tôi là cún con! Triệu Thiết Trụ, tôi phải giết anh.
Từng tràng cười lại vang lên, chiếc xe jeep chạy thẳng về biệt thự. Lôi Tử nhìn Triệu Thiết Trụ và Tô Nhạn Ny không ngừng đấu khẩu, khóe miệng hiện lên một nụ cười mê người, có lẽ, đây chính là cuộc sống mà anh Triệu Thiết Trụ mong muốn.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Triệu Thiết Trụ nhẹ nhàng tránh cây côn sắt vụt đến, khóe mắt trông thấy mấy tên đang nhằm về phía Tô Nhạn Ny, dường như cô nàng bị dọa cho ngây ngốc, thân thể bất động. Triệu Thiết Trụ hơi chau mày, thoáng cái đã phi đến trước mặt Tô Nhạn Ny, Tô Nhạn Ny bị sự xuất hiện đột ngột của Triệu Thiết Trụ làm cho giật mình, chỉ thấy Triệu Thiết Trụ nhếch miệng cười, căn bản chẳng nhìn phía sau, tung một cước đá bay mấy tên ra ngoài.
- Còn đứng ngây ngốc ở đấy, lên xe đợi đi.
Triệu Thiết Trụ hạ giọng nói, lúc này Tô Nhạn Ny mới hồi phục tinh thần. Thấy bản thân mình chẳng thể giúp được gì cho Triệu Thiết Trụ, cô liền nhảy lên chiếc xe jeep. Triệu Thiết Trụ quay lại gia nhập tràng đấu đá, chưa đầy năm phút sau, gần trăm tên tập kích vừa nãy còn hùng hổ lúc này đều đang nằm lăn lóc dưới mặt đất, vũ khí vứt la liệt bên cạnh. Lôi Tử chậm rãi đi đến bên cạnh Triệu Thiết Trụ, nói:
- Đã lâu rồi không được vận động, có điều bọn này yếu quá, không đã tay.
Lúc này chiếc áo của Lôi Tử đã bị rách vài chỗ, mơ hồ có thể nhìn thấy vết thương.
- Thời này lấy đâu ra nhiều cao thủ như vậy, về sau đừng có lấy cứng đối cứng, động phải kẻ yếu còn được, nếu gặp phải cao thủ thì người chịu thiệt chính là cậu.
Triệu Thiêt Trụ cười nói, nhảy lên xe jeep. Lôi Tử nhếch miệng cười, đanh định lên xe, đột nhiên quay lại nhìn thấy một người đàn ông đội mũ đen đang đi về phía mình. Ánh mắt Lôi Tử bỗng trở nên căng thẳng, bao nhiêu cơ bắp trên người đều nổi căng. Người đàn ông này mặc một bộ đồ tây phục màu đen, tuy nhiên cũng chẳng biết bộ tây phục này đã được hắn mặc bao lâu rồi, nhìn qua có phần bạc màu. Đôi mắt của người này không có một chút tình cảm nào, tay áo để dài tung bay theo gió, không ngờ đó là một người cụt một tay.
Ngay tại thời điểm Lôi Tử quay đầu Triệu Thiêt Trụ đã dừng bước, xoay người, trông thấy một người cụt tay, Triệu Thiết Trụ hạ giọng nói:
- Lôi Tử, cậu lên đi.
Bóng dáng người cụt tay càng lúc càng tiến gần, cơ bắp trên người Lôi Tử cuộn lại, chiến ý trong mắt bốc lên ngùn ngụt, trông giống như một con sư tử gặp phải một con hổ vậy.
- Cẩn thận một chút, nếu anh không nhầm, người này hẳn là “Độc Tý lang nhân”.
Triệu Thiết Trụ nhắc nhở nói.
Người cụt tay đứng đối diện Lôi Tử khoảng hơn mười mét, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Lôi Tử, chậm rãi nói:
- Lôi Thú.
Lôi Tử bỗng thấy lạnh toàn thân, nhe răng cười độc ác:
- Ông chính là Độc Tý lang nhân? Ai lại có mặt mũi lớn như vậy, có thể mời được ông ra tay.
- Không có ai mời tôi cả, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây. Trông thấy Lôi Thú cậu đại phát thần uy, nhất thời tay chân ngứa ngáy.
Lang nhân cụt tay rút ra một điếu thuốc, châm lửa, sau đó ném cho Lôi Tử. Lôi Tử vung quyền, điếu thuốc liền nát vụn, ánh mắt Lang nhân một tay sắc bén hẳn lên, đồng tử co lại thành một điểm, từ đó phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.
- Mắt sói à? Xem tôi đập nát ông đây.
Lôi Tử hét lên một tiếng, phóng về phía Lang nhân một tay. Cùng lúc, Lang nhân một tay cũng phi về phía Lôi Tử, một tay vươn ra cấu trảo như sói giơ móng vuốt. Lôi Tử đánh ra một quyền, tốc độ của lang nhân cụt tay đột nhiên thay đổi, nhanh chóng tránh được quyền của Lôi Tử, lang nhân né người, vụt qua người Lôi Tử, một dòng máu phun ra, lúc này trên cánh tay của Lôi Tử đã xuất hiện một vết thương, lang nhân một tay đưa tay lên miệng, liếm liếm một ít máu tươi lưu trên tay, ánh mắt càng xanh hơn.
Ý chí chiến đấu trong mắt Lôi Tử càng thêm mãnh liệt, dường như những vết thương kia chẳng là gì đối với y, Lôi Tử xoay người phóng về phía lang nhân cụt một tay, trong mắt lang nhân một tay hiện lên vẻ khinh thường, bóng dáng hai người lần lượt giao thoa qua lại, trên người Lôi Tử xuất hiện thêm vài vết thương. Tới tới lui lui vài hiệp, lúc này trên người Lôi Tử đã bị rạch bảy tám vết rồi.
- Tiếp theo chính là cái đầu của cậu.
Lang nhân một tay làm động tác tay chém ngang cổ. Lôi Tử xé quần áo của mình, ném sang bên cạnh, cười nói:
- Tiếp theo tôi muốn vặn gãy cổ ông.
Hai người gần như đồng thời gia tốc, nhìn thấy Lôi Tử vẫn ra đòn như mấy lần trước, chỉ biết cắm đầu cắm cổ công kích mình, khóe miệng lang nhân bỗng lộ ra vẻ khinh thường, Lôi Thú chẳng qua cũng chỉ đến vậy mà thôi. Khi quyền của Lôi Tử sắp đến, giống như những lần trước, lang nhân một tay bỗng tăng nhanh tốc độ.
Lôi Tử hét lớn một tiếng, nhân lúc lang nhân một tay đang định né tránh, Lôi Tử vòng một tay ôm chặt lấy cổ ông ta. Mọi cơ bắp trên cánh tay Lôi Tử đều nổi lên, sau đó đè cổ ông ta xuống đất. Bộp! Không ngờ mặt sàn cứng rắn cũng bị đập nứt ra.
- Ông đúng là con cháu loài rùa, nếu như không phải tôi muốn nắm được quy luật biến đổi tốc độ của ông thì ông nghĩ có thể đánh được với tôi lâu như thế sao? Cuộc sống của ông đến đây là hết, ông mau đổi tên mình thành lang nhân cụt đầu đi, à không, đổi là người chó cụt đầu đi.
Lôi Tử nói xong, không ngừng xiết chặt gòng tay, tay kia liên tục đánh vào đầu của lang nhân cụt tay, làm hắn ta không biết làm gì. Bị Lôi Tử tấn công liên tục, nhưng đầu y không bị vỡ, điều này làm Triệu Thiết Trụ cảm thấy hơi tò mò.
Lang nhân chống một tay xuống đất, xoay người biến tốc, trườn thân mình thoát khỏi kìm giữ của Lôi Tử, sau vài bước đã nhảy ra xa. Lúc này lang nhân một tay không còn phong thái như ban nãy nữa, mũi đã xệ xuống, xem ra xương mũi đã gãy, sắc mặt nhiều chỗ như bị rạn nứt, máu chảy đầy mặt. lang nhân một tay thần sắc bất định nhìn Lôi Tử, xoay người bỏ chạy. Lôi Tử đang muốn đuổi theo, Triệu Thiết Trụ liền hô:
- Đừng đuổi theo, cậu không đuổi kịp hắn đâu.
Lôi Tử nghe vậy liền dừng chân, xoay người, quay trở lại chỗ Triệu Thiết Trụ nói:
- Tên người chim này tốc độ nhanh quá, hơn nữa có thể đột nhiên thay đổi tốc độ, muốn bắt được hắn ta thật không dễ chút nào.
Triệu Thiết Trụ lắc lắc đầu.
- Tốc độ cực hạn của hắn ta không chỉ như vậy đâu. Được rồi, đừng quản hắn nữa, chúng ta về thôi.
Lôi Tử trở về chiếc xe jeep, trong mắt Tô Nhạn Ny tràn đầy vẻ hâm mộ, thán phục:
- Lôi Tử, sau này tôi bái anh làm sư phụ nhé.
Triệu Thiết Trụ nghe vậy, không ngừng hối hận vì lúc nãy mình đã không ra tay. Nếu không phải để Lôi Tử rèn luyện một chút thì chỉ trong năm chiêu hắn có thể hạ được tên lang nhân một tay kia, thật đáng tiếc đã bỏ qua cơ hội để thể hiện mình này.
Lôi Tử lại trở nên thật thà chất phác, nói:
- Anh Thiết Trụ còn lợi hại hơn tôi nhiều, cô bảo anh ấy dạy đi.
Triệu Thiết Trụ nghe xong, trong lòng cảm động vô cùng. Lôi Tử đúng là anh em ‘tốt’, hắn vội tạo dáng cao thủ, nhìn lên trời cao.
- Với thân thể gầy còm của anh ta? Đánh được một vài người còn có thể, đâu giống được anh, đánh một lúc mấy chục tên.
Tô Nhạn Ny khinh miệt nhìn Triệu Thiết Trụ. Vừa rồi gần trăm tên thì đến tám mươi tên là do Lôi Tử đánh hạ. Triệu Thiết Trụ chỉ hạ được gần hai chục tên còn lại. Tuy bình thường như vậy là rất lợi hại, nhưng so với Lôi Tử, Tô Nhạn Ny vẫn cảm thấy hắn kém hơn.
- Cô coi thường người khác phải không?
Triệu Thiết Trụ sau khi đặt Lý Linh Nhi nằm cẩn thận xuống ghế, liền ngồi lên ghế lái phụ, nói:
- Cô muốn học, tôi cũng không dậy cô đâu. Với tố chất của cô, chỉ có thể làm một tiểu cảnh sát mà thôi, Lôi Tử, đi thôi.
Tô Nhạn Ny vung tay đánh đánh vào lưng Triệu Thiết Trụ mấy cái, cãi lại:
- Anh cứ bốc phét đi, đến đây, chúng ta đấu thử xem.
- Người đàn ông tốt không đấu với cún con.
- A? Anh nói tôi là cún con! Triệu Thiết Trụ, tôi phải giết anh.
Từng tràng cười lại vang lên, chiếc xe jeep chạy thẳng về biệt thự. Lôi Tử nhìn Triệu Thiết Trụ và Tô Nhạn Ny không ngừng đấu khẩu, khóe miệng hiện lên một nụ cười mê người, có lẽ, đây chính là cuộc sống mà anh Triệu Thiết Trụ mong muốn.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.