Sát Thủ Cho Mỹ Nữ Thuê Phòng

Chương 18: KTV phong vân ( P3)

Lão Thi

03/03/2013

- Yêu quái gì chứ…

Lôi Tử thật thà sờ sờ đầu nói:

- Tôi chỉ dùng sức hơi mạnh thôi.

- Như vậy mà anh còn nói là hơi dùng sức ư. Anh đã là siêu nhân rồi, giáo viên ở trường cảnh sát của chúng tôi cũng không được lợi hại như anh.

Tô Nhạn Ny nhéo nhéo cánh tay to ngang với đùi cô của Lôi Tử, ca ngợi.

- Được rồi được rồi, nào, Nhạn Ny, Lôi Tử, làm một ngụm nào.

Triệu Thiết Trụ cầm lấy chai bia lên, cắt ngang Tô Nhạn Ny, giải vây cho Lôi Tử.

Tô Nhạn Ny cầm lấy chai bia, có chút hoảng sợ nói:

- Thiết Trụ, chúng ta nên đi thôi, người đó là con trai của phó chủ tịch Hoàng đấy.

- Sao phải sợ hắn.

Lô Tử uống một ngụm lớn, nói:

- Nếu hắn dám gọi người đến nữa, đến một người tôi ném ra ngoài một người.

Như thể để hưởng ứng lời nói của Lôi Tử, câu nói đó vừa dứt, cánh cửa lại bị đẩy vào lần nữa. Lần này xuất hiện là một người trung niên, sắc mặt trầm trọng, phía sau là một nhân viên phục vụ. Người này vừa đẩy cửa vào, nhìn quanh đánh giá một chút, khi thấy Lôi Tử người trung niên cũng có phần sửng sốt. Dù sao trông Lôi Tử cũng khá to con, không phải nhân vật khiến người ta có thể bỏ qua. Người trung niên này rất biết quan sát, chỉ một chút đã nhìn ra Triệu Thiết Trụ là trung tâm. Người này cũng chẳng khách khí, đi đến trước mặt Triệu Thiết Trụ, sau đó ngồi xuống nói:

- Vị tiểu huynh đệ này trông rất lạ mặt.

- Lần đầu tiên đến đây.

Triệu Thiết Trụ uống một ngụm bia, nói.

- Xin hỏi, quý tính đại danh của tiểu huynh đệ.

- Triệu Thiết Trụ.

Người trung niên gọi nhân viên phục vụ đó lại dặn dò vài câu. Người phục vụ ra khỏi phòng, chốc lát sau đã quay trở lại, tay cầm một chai rượu hồng, còn có vài cái ly nữa. Người trung niên mở chai rượu, rót ra năm chiếc ly, sau đó kêu phục vụ chuyển cho đám Triệu Thiết Trụ mỗi người một ly, nói:

- Tôi là Tôn Chí, tổng giám đốc của Kim Sắc Thiên Địa. Hôm nay có vinh dự được gặp mấy thanh niên tài năng, tuấn kiệt, tôi xin cạn trước một ly để tỏ lòng ngưỡng mộ.

Nói xong ông ta nâng ly lên uống cạn.

Triệu Thiết Trụ cầm ly rượu trong tay lắc lắc, nhìn qua Tôn Chí một cái, nói:

- Không phải ông đến để đuổi chúng tôi à?

- Ai đến đây cũng đều là khách, làm sao tôi lại đi chặt đứt đường kinh doanh của chính mình cơ chứ!



Tôn Chí cười đáp.

- Được, hôm nay nể mặt ông, Lôi Tử, cạn đi.

Triệu Thiết Trụ nói với Lôi Tử một tiếng, uống cạn ly rượu hồng. Sau đó nói với Tôn Chí:

- Ông rất thông minh.

Tôn Chí cười tủm tỉm nói:

- Lăn lộn kiếm miếng cơm mà thôi.

Tôn Chí thấy thầm vui trong lòng. Lúc đầu khi nghe nói Hoàng Ninh bị đánh, ông cũng định gọi người đến giúp, vì dù sao ba hắn cũng là phó chủ tịch thành phố. Nhưng sau khi nghe nhân viên nói, ở đây có người lái xe jeep quân dụng, Tôn Chí liền dẫn người xuống xem, thấy biển số xe, phát hiện là biển của đại viện thủ trưởng quân khu FJ. Tôn Chí biết, gia thế người đánh đám Hoàng Ninh chưa chắc đã yếu hơn nhà Hoàng Ninh. Cho nên mới có màn đến mời rượu này, còn Hoàng Ninh đã được đưa đi bệnh viện, sắp xếp như vậy mới không phải đắc tội với cả hai bên. Tuy người đứng sau Kim Sắc Thiên Địa này cũng rất lớn, nhưng nếu đồng thời phải đối phó với phó chủ tịch thành phố và người của quân đội thì sẽ rất bị động.

Tôn Chí chờ mọi người uống hết ly rượu rồi mới nói tiếp:

- Hôm nay mọi người vui chơi ở đây, mọi chi phí đều tính cho tôi, mọi người cứ vui chơi thoái mái nhé, tôi có việc phải đi trước.

Triệu Thiết Trụ gật gật đầu, không nói gì.

Sau khi Tôn Chí ra khỏi phòng, liền gọi điện đến bệnh viện để hỏi thăm xem tình hình của Hoàng Ninh thế nào. Cũng may, sau khi được bệnh viện kiểm tra, Hoàng thiếu gia chỉ bị gãy mấy cái xương mà thôi. Lúc này, ba của Hoàng Ninh là Hoàng Kỳ Phàm cũng đã đến bệnh viện. Trông thấy con trai mình bị đánh đến nỗi bất tỉnh nhân sự, sắc mặt Hoàng Kỳ Phàm đen sầm lại, Hoàng Kỳ Phàm nói với thư ký bên cạnh:

- Giúp tôi nối máy với Tôn Chí của Kim Sắc Thiên Địa.

Tôn Chí vừa cúp máy thì chuông điện thoại lại reo lên, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng:

- Tôi là Hoàng Kỳ Phàm, kể lại tình hình vừa rồi cho tôi.

Tôn Chí thuật lại một cách chi tiết, hơn nữa còn nhấn mạnh vào biển xe của thủ trưởng đại viện quân khu.

Hoàng Kỳ Phàm ngắt máy, không khỏi nhíu mày. Đại viện quân khu có mấy người này từ bao giờ vậy. Cách hành sử rất giống với mấy người đã đánh con trai của lão Lý thời gian trước, chuyện này liệu có liên quan gì đến nhau không. Hoàng Kỳ Phàm bảo thư ký gọi điện cho Lý Cương, cũng không biết hai người đã nói với nhau những gì, cuối cùng Hoàng Kỳ Phàm chốt một câu:

- Cho bọn chúng một bài học, làm bí mật một chút, ông phụ trách người, tôi chịu hậu quả.

Sau đó cúp máy.

Lý Cương ở đầu dây bên kia ra vẻ trầm ngâm, lát sau, y dùng điện thoại di dộng gọi một cuộc.

Hai giờ trôi qua, đám Triệu Thiết Trụ đã giải quyết xong ba két bia. Lý Linh Nhi uống hết ba bốn chai, Tô Nhạn Ni uống đến mức mặt đỏ bừng bừng…Trông thấy Lý Linh Nhi như đang bước trên mây, Triệu Thiết Trụ tỉnh táo nói:

- Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.

Tô Nhạn Ny lảo đảo đứng dậy, chân nọ đá chân kia, tửu lượng của cô vốn không cao, lúc này cũng đã tây tây rồi. Lý Linh Nhi say bia tựa vào ghế sô pha ngủ. Triệu Thiết Trụ cố nhấc cô dậy, nhưng cô nàng lại vùng vằng đẩy tay của Triệu Thiết Trụ ra, lật người sang một bên tiếp tục ngủ. Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ, tiếp tục gọi nhưng Lý Linh Nhi vẫn không tỉnh, cuối cùng Triệu Thiết Trụ đành phải cõng cô, sau đó mấy người cùng ra khỏi phòng.

Sau khi ra khỏi Kim Sắc Thiên Địa, Lôi Tử nói:



- Ngồi xe em đi.

Triệu Thiết Trụ gật đầu. Đang định nhảy lên xe của Lôi Tử thì một đám người từ bốn phía lao đến, tên thì cầm côn sắt, tên thì cầm dao bầu, cũng có tên thì cầm gạch đá. Những người này lao đến ồ ạt, xông về phía đám Triệu Thiết Trụ.

- Haiz, sao đi đến đâu cũng gặp phải chuyện phiền phức thế này.

Triệu Thiết Trụ thở dài, sau đó đẩy đẩy Tô Nhạn Ny nói:

- Cô vào Kim Sắc Thiên Địa trốn đi.

Sắc mặt Tô Nhạn Ny lúc này đã trắng bệch, đám người chuẩn bị vây đánh cũng phải đến trăm tên, khí thế trăm người xông đến vô cùng dọa người. Cô dù sao cũng chỉ là một nữ cảnh sát mới ra trường, đâu gặp chuyện thế này bao giờ. Tuy Lôi Tử lợi hại, nhưng khi số người đông đến một mức độ nào đó thì cũng chẳng là gì. Mình chặn được quả đấm của năm người nhưng liệu có chặn được của năm mươi người, một trăm người hay không? Võ công có cao đến đâu cũng phải chạy. Chỉ có điều lúc này mình cũng đã có chút men say, chân cũng đã mềm nhũn ra rồi, chạy thế nào đây?

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau vào trong tránh đi, đông người thế này, tôi không chắc chiếu cố được hai người.

Triệu Thiết Trụ nói lớn.

- Không đi.

Nghe thấy giọng điệu của Triệu Thiết Trụ giống như ra lệnh, Tô Nhạn Ny bướng bỉnh nói.

- Cô bị thần kinh à?

Triệu Thiết Trụ nói. Sau đó quay sang nói với Lôi Tử:

- Đừng khách khí nữa, lên đi.

- Được.

Trong mắt Lôi Tử nổi lên một tia khát máu, sau đó dũng mãnh xông lên chặn đánh.

Triệu Thiết Trụ cõng Lý Linh Nhi trên lưng thong thả đi lên, bốp.

Hai bên đánh trực diện, chỉ có điều nhân số của hai bên quá bất cân bằng.

Nhưng kết quả lại làm cho người ta ngạc nhiên đến rớt quai hàm. Chỉ nhìn thấy Lôi Tử như một cỗ xe tăng phá địch, bất kể là ai cũng chẳng thể ngăn cản được cậu ta, mỗi quyền xuất ra là một người gục xuống, có mấy thiết côn đập vào người Lôi Tử nhưng chỉ phản lực thôi cũng đủ làm cho cổ tay mấy người tấn công tê rần rồi.

Bọn họ không biết, trong thế giới ngầm Lôi Tử còn có một biệt hiệu - “Lôi Thú”. Nghe đồn, khi Lôi Thú bắt đầu bạo ngược thì sẽ phá vỡ tất cả những gì được chắn ở phía trước mặt. Cái tên dũng mãnh này, vang vọng trong toàn thế giới ngầm.

Đám người ồ ạt tập kích lại gặp phải một người dũng mãnh, giống như võ tướng từ thiên giới hạ phàm, bọn họ khiếp sợ. Nhìn thấy phía sau cậu ta là Triệu Thiết Trụ đang cõng Lý Linh Nhi, là một mục tiêu dễ ăn, cho nên bọn họ liền ‘buông tha’ Lôi Tử, lao về phía Triệu Thiết Trụ. Trong mắt bọn họ, người thanh niên này chính là một quả hồng mềm nhũn, lại còn cõng một quả hồng mềm nhũn khác nữa chứ.

Chỉ là bọn chúng không ngờ, người trước mặt này so với Lôi Thú còn khủng bố hơn nhiều, danh tiếng Ma Ảnh được tạo nên bởi hai thứ, thứ nhất là Triệu Thiết Trụ xuất quỷ nhập thần, thứ hai là bởi vì một chữ ‘Ma’. Nghe đồn rằng Triệu Thiết Thủ là một tay sát thủ nhập ma, trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, đã chém giết vô số hạng người. Ma Ảnh giáng lâm, thiên địa biến sắc.

Khóe miệng Triệu Thiết Trụ lộ ra một điệu cười khinh thường, nhìn mấy tên lao tới, một cái lắc mình, người xung quanh chỉ cảm thấy trong nháy mắt đó bóng dáng của Triệu Thiết Trụ đột ngột biến mất, sau đó lại nhìn thấy Triệu Thiết Trụ đang đứng trước mặt họ. Đây là tuyệt chiêu độc môn của Triệu Thiết Trụ, lực lượng hùng mạnh khiến tốc độ của hắn tăng nhanh, trong nháy mắt dùng dị năng tàng hình, sau khi xông lên một đoạn, tàng hình mất đi, lặp lại mấy lần, khiến tốc độ di chuyển của hắn giống như tia điện. Tuy tác dụng thực tế có hạn nhưng đối với Triệu Thiết Trụ, tuyệt chiêu này thật sự đã đến mức không gì so sánh nổi.

Mỗi lần Triệu Thiết Trụ hiện ra, đều có một người ngã xuống. Lý Linh Nhi trên lưng Triệu Thiết Trụ giống như không có trọng lượng, thân thể bay múa theo Triệu Thiết Trụ. Lý Linh Nhi đang ngủ bỗng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, hình như cô đang mơ một giấc mơ rất đẹp.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Thủ Cho Mỹ Nữ Thuê Phòng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook