Chương 336: Phúc hắc phải không cần chuẩn bị tâm tư
Phượng Điểm Giang Sơn
26/12/2016
Hắn cũng không biết sao, chợt nhớ lại từng câu từng câu đã nói.
Từ trong rừng rậm lạc đường gặp nhau, hắn nói cho nàng biết không phải sợ hắn, hắn dắt tay của nàng cáo biệt cùng Bạch Lang, cuối cùng, cuối cùng đã tới câu kia ——
“Không bao giờ bỏ nhau, lời hứa đáng giá nghìn vàng.” Hắn nỉ non xuất khẩu,lặp lại một lần, lúc này ánh mắt mới theo từ thanh cung trong tay kia lại dời đến Như Ý nơi kia. Rồi sau đó nhìn chằm chằm Ngọc Hoa nắm tay nàng thật chặt, nói: “Ban đầu ta cũng dắt ngươi giống vậy, hứa hẹn không rời không bỏ. Đáng tiếc. . . . . . Là ta tự mình bỏ quên.”
Như Ý mắt trợn trắng, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Ngọc Hoa. Nàng có chút hối hận không có sớm nói cho Ngọc Hoa nghe một chút những chuyện kia! Tình huống bây giờ là có một nam nhân ở ngay trước mặt bạn trai đương nhiệm của nàng nói quãng thời gian đã qua, hơn nữa. . . . . . Còn có một chút mập mờ như vậy.
Là nàng không ngờ Mạnh Tử Ca nói ra lời ấy, nếu như sớm biết, nên nói cho Ngọc Hoa, dầu gì để cho hắn có chuẩn bị tâm tư mới phải!
Nhưng lại không ngờ, lời của Mạnh Tử Ca vừa mới dừng, nam nhân bên cạnh này lại triển khai một bộ dáng giết cả nam nữ, nụ cười mê chết người không cần đền mạng lại mở miệng, là nói với Mạnh Tử Ca:
“Cám ơn thái tử điện hạ nhiều năm trước kia chăm sóc với nàng dâu của ta, đợi ngày chúng ta thành thân, ta nhất định không quên dắt Như Ý nhà ta kính ly rượu mừng về hướng Điện hạ. Ngươi yên tâm, nhất định là hướng về phía đô thành Mạnh Quốc, kính xong rồi chúng ta cũng sẽ nhớ nâng cốc hất tới trên đất!”
Như Ý đổ mồ hôi !©¸®! Nàng sai lầm rồi! Phúc hắc không cần phải chuẩn bị tâm tư! !
Từ trong rừng rậm lạc đường gặp nhau, hắn nói cho nàng biết không phải sợ hắn, hắn dắt tay của nàng cáo biệt cùng Bạch Lang, cuối cùng, cuối cùng đã tới câu kia ——
“Không bao giờ bỏ nhau, lời hứa đáng giá nghìn vàng.” Hắn nỉ non xuất khẩu,lặp lại một lần, lúc này ánh mắt mới theo từ thanh cung trong tay kia lại dời đến Như Ý nơi kia. Rồi sau đó nhìn chằm chằm Ngọc Hoa nắm tay nàng thật chặt, nói: “Ban đầu ta cũng dắt ngươi giống vậy, hứa hẹn không rời không bỏ. Đáng tiếc. . . . . . Là ta tự mình bỏ quên.”
Như Ý mắt trợn trắng, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Ngọc Hoa. Nàng có chút hối hận không có sớm nói cho Ngọc Hoa nghe một chút những chuyện kia! Tình huống bây giờ là có một nam nhân ở ngay trước mặt bạn trai đương nhiệm của nàng nói quãng thời gian đã qua, hơn nữa. . . . . . Còn có một chút mập mờ như vậy.
Là nàng không ngờ Mạnh Tử Ca nói ra lời ấy, nếu như sớm biết, nên nói cho Ngọc Hoa, dầu gì để cho hắn có chuẩn bị tâm tư mới phải!
Nhưng lại không ngờ, lời của Mạnh Tử Ca vừa mới dừng, nam nhân bên cạnh này lại triển khai một bộ dáng giết cả nam nữ, nụ cười mê chết người không cần đền mạng lại mở miệng, là nói với Mạnh Tử Ca:
“Cám ơn thái tử điện hạ nhiều năm trước kia chăm sóc với nàng dâu của ta, đợi ngày chúng ta thành thân, ta nhất định không quên dắt Như Ý nhà ta kính ly rượu mừng về hướng Điện hạ. Ngươi yên tâm, nhất định là hướng về phía đô thành Mạnh Quốc, kính xong rồi chúng ta cũng sẽ nhớ nâng cốc hất tới trên đất!”
Như Ý đổ mồ hôi !©¸®! Nàng sai lầm rồi! Phúc hắc không cần phải chuẩn bị tâm tư! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.