Chương 335: Thật vất vả tìm được ngươi, lại chỉ nói một câu xin lỗi
Phượng Điểm Giang Sơn
06/12/2016
Editor: Maria Nyoko
Một lời của nàng, lại làm cho người đang nắm tay nàng run lên một cái. Cùng với cái run này, mọi người lui về phía sau nửa bước.
Như Ý đứng ổn định, kéo hắn một cái, lúc này mới không cho hắn tiếp tục lui về phía sau.
Nhưng đợi đứng vững lần nữa, liền vội vàng rút bàn tay đang nắm lại. Vào lúc này Ngọc Hoa bước đi thong thả đến bên người nàng, tự nhiên mà cầm vậy.
Có người nóng nảy, khẽ quát một tiếng:
"Nữ Nữ ngươi nói chuyện hoang đường gì! Ngươi cũng không cần phải gả, ngươi phải theo chúng ta trở về! Tôn chủ vẫn luôn đang tìm ngươi!" Người nói chuyện là Mị Nguyệt! Hai bên đều là người biết chuyện, dù giấu diếm than phận của Thiên Ngọc Sơn nhưng vẫn có chút cảm tình. Vì vậy dứt khoát tương xứng Tôn chủ, không có nhiều kiêng kỵ như vậy.
Lúc này Mạnh Tử Ca cũng đang giơ tay lên, ngăn cản Mị Nguyệt tiếp tục nói chuyện. Sau đó cánh tay vừa nhấc, tự bên trong tay áo dài rút ra tiểu cung ,
Cung kia trắng trong suốt, chế thành từ răng ngà, bên trong còn có một chiếc lông vũ, hết sức dí dỏm đáng yêu.
Cặp mắt Như Ý híp lại, vật kia sáng ngời tựa như một đôi mắt, hẳn là có chút không dám nhìn thẳng.
"Nữ Nữ." Hắn lại đưa ra trước, gọi nàng một tiếng.
Nàng không đáp, cũng không nhận. Chỉ là hết sức phối hợp trong đầu nghĩ tới rất nhiều thời gian đã trải qua!
Bao gồm sơ ngộ trong rừng rậm Mê Tung, bao gồm nàng mừng rỡ lúc hắn đưa cây cung cho nàng trên Thiên Ngọc Sơn.
Nhưng. . . . . . Cũng không trở về được. . . . . .
Nàng cùng hắn đi hai hướng, thực sự quá xa. Bao gồm bộ cung này, ngay từ lúc hắn đánh nàng một chưởng kia, thì nàng đã bị mất đi. Hiện tại tìm trở lại, không có phần mùi vị ban đầu kia.
"Không cần!" Nàng than nhẹ, lắc đầu một cái: "Mất chính là mất rồi, tâm đều chết hết, không có đạo lý tiếp tục cầm thứ này! Huống chi ——" nàng nhướng nhướng mày: "Ta sớm quyết định không luyện cung tên nữa, cung này cũng không có ý nghĩa gì."
Tay Mạnh Tử Ca cầm cung run hạ xuống, dừng một hồi lâu, rốt cuộc vẫn là thu hồi lại. Nhưng vẫn có một số việc muốn giải thích, vì vậy mở miệng, nói:
"Thật xin lỗi, đêm đó ở Triệu quân, ta. . . . . . Ta không nhận ra ngươi tới."
Nữ tử cười nhẹ, trừng mắt nhìn, vui vẻ nói:
"Không nhận ra được là tốt! Vậy nói rõ thật sự bây giờ ta rất đẹp, thật không giống với hài nhi sói con trong rừng rậm Mê Tung ngày trước nữa!"
Thấy nàng chợt vui vẻ, Mạnh Tử Ca một hồi hoảng hốt.
Nụ cười này khiến hắn nghĩ tới chín năm trước, khi đó hắn dẫn nàng về Thiên Ngọc Sơn. Tiểu cô nương này mới bắt đầu sợ hắn mãi cho đến sau lại từ từ thân cận, mấy năm này hắn cho là hắn quên mất rồi, cũng không nhớ, nếu trí nhớ mở ra, những ngày đó hẳn là như nước đến mãnh liệt.
Một lời của nàng, lại làm cho người đang nắm tay nàng run lên một cái. Cùng với cái run này, mọi người lui về phía sau nửa bước.
Như Ý đứng ổn định, kéo hắn một cái, lúc này mới không cho hắn tiếp tục lui về phía sau.
Nhưng đợi đứng vững lần nữa, liền vội vàng rút bàn tay đang nắm lại. Vào lúc này Ngọc Hoa bước đi thong thả đến bên người nàng, tự nhiên mà cầm vậy.
Có người nóng nảy, khẽ quát một tiếng:
"Nữ Nữ ngươi nói chuyện hoang đường gì! Ngươi cũng không cần phải gả, ngươi phải theo chúng ta trở về! Tôn chủ vẫn luôn đang tìm ngươi!" Người nói chuyện là Mị Nguyệt! Hai bên đều là người biết chuyện, dù giấu diếm than phận của Thiên Ngọc Sơn nhưng vẫn có chút cảm tình. Vì vậy dứt khoát tương xứng Tôn chủ, không có nhiều kiêng kỵ như vậy.
Lúc này Mạnh Tử Ca cũng đang giơ tay lên, ngăn cản Mị Nguyệt tiếp tục nói chuyện. Sau đó cánh tay vừa nhấc, tự bên trong tay áo dài rút ra tiểu cung ,
Cung kia trắng trong suốt, chế thành từ răng ngà, bên trong còn có một chiếc lông vũ, hết sức dí dỏm đáng yêu.
Cặp mắt Như Ý híp lại, vật kia sáng ngời tựa như một đôi mắt, hẳn là có chút không dám nhìn thẳng.
"Nữ Nữ." Hắn lại đưa ra trước, gọi nàng một tiếng.
Nàng không đáp, cũng không nhận. Chỉ là hết sức phối hợp trong đầu nghĩ tới rất nhiều thời gian đã trải qua!
Bao gồm sơ ngộ trong rừng rậm Mê Tung, bao gồm nàng mừng rỡ lúc hắn đưa cây cung cho nàng trên Thiên Ngọc Sơn.
Nhưng. . . . . . Cũng không trở về được. . . . . .
Nàng cùng hắn đi hai hướng, thực sự quá xa. Bao gồm bộ cung này, ngay từ lúc hắn đánh nàng một chưởng kia, thì nàng đã bị mất đi. Hiện tại tìm trở lại, không có phần mùi vị ban đầu kia.
"Không cần!" Nàng than nhẹ, lắc đầu một cái: "Mất chính là mất rồi, tâm đều chết hết, không có đạo lý tiếp tục cầm thứ này! Huống chi ——" nàng nhướng nhướng mày: "Ta sớm quyết định không luyện cung tên nữa, cung này cũng không có ý nghĩa gì."
Tay Mạnh Tử Ca cầm cung run hạ xuống, dừng một hồi lâu, rốt cuộc vẫn là thu hồi lại. Nhưng vẫn có một số việc muốn giải thích, vì vậy mở miệng, nói:
"Thật xin lỗi, đêm đó ở Triệu quân, ta. . . . . . Ta không nhận ra ngươi tới."
Nữ tử cười nhẹ, trừng mắt nhìn, vui vẻ nói:
"Không nhận ra được là tốt! Vậy nói rõ thật sự bây giờ ta rất đẹp, thật không giống với hài nhi sói con trong rừng rậm Mê Tung ngày trước nữa!"
Thấy nàng chợt vui vẻ, Mạnh Tử Ca một hồi hoảng hốt.
Nụ cười này khiến hắn nghĩ tới chín năm trước, khi đó hắn dẫn nàng về Thiên Ngọc Sơn. Tiểu cô nương này mới bắt đầu sợ hắn mãi cho đến sau lại từ từ thân cận, mấy năm này hắn cho là hắn quên mất rồi, cũng không nhớ, nếu trí nhớ mở ra, những ngày đó hẳn là như nước đến mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.