Chương 318: Sư phụ, chúng ta có tính là loạn luân hay không?
Phượng Điểm Giang Sơn
14/12/2016
Đối mặt tam quân hồ ngôn loạn ngữ, Như Ý lười phải giải thích.
Nàng vốn cũng không phải là cái loại người dễ dàng bị thị phi trói buộc, dù là loại thị phi liên quan đến nàng, theo ý nàng cũng chỉ là một loại kích thích trong cuộc sống bình thản thôi.
Cũng may cũng chỉ là ở sau lưng nói một chút thị phi, thỉnh thoảng có truyền tới trong lỗ tai nàng, cũng là Tiêu Thước nhìn nàng cả ngày lẫn đêm rãnh rỗi làm cho người rất giận sôi, cố ý đến nói trêu tức nàng.
Phàm là có người đến trước mặt nàng, tuyệt đối không dám nhiều lời nửa câu đấy! Cho dù là trơ mắt nhìn Ngọc Hoa đứng ở bên cạnh Như Ý, đánh chết cũng sẽ không có nửa điểm dị nghị.
Cho tới ba ngày sau, Như Ý bắt đầu suy nghĩ hỏi Ngọc Hoa:
"Ngươi nói sao bọn họ nhìn thấy ngươi lập tức liền cúi đầu xuống, một bộ vâng vâng dạ dạ?"
Ngọc Hoa suy nghĩ một chút, nói:
"Đồ nhi ngoan, uy nghiêm ngươi ở trong quân rất cao, rõ ràng trong lòng bọn họ có phê bình kín đáo đối với vi sư, nhưng ngươi phóng. . . . . . Ách, dưới quân uy ngươi, cũng không dám lỗ mãng."
Như Ý nghiến răng, đừng tưởng rằng nàng không nghe ra chữ trước khi người này muốn nói hai chữ "Uy quyền" này! Nàng chỉ không nguyện so đo thôi! Huống chi, nàng cũng có một ít quan điểm muốn biểu đạt của mình, nói thí dụ như ——
"Sư phụ ngươi chắc chắn những người kia bởi vì sợ ta, mà không phải bởi vì nhìn ngươi giống như ý loạn tình mê rồi hả ?"
Ngọc Hoa xóa đầu nàng dừng một chút, lúc Như Ý cảm thấy kiêu ngạo vì mình thành công nghẹn Ngọc Hoa thì lại nghe được mỹ nhân sư phụ lại nói:
"Đồ nhi ngoan ngươi yên tâm, dù vi sư có ham mê đoạn tụ, vậy cũng nhất định là bề ngoài. Cho nên ngươi gả không cần có chú ý lo lắng, xin tin tưởng vi sư, ta đúng là một nam nhân!"
. . . . . . Như Ý lập tức ngổn ngang trong gió rồi !
Tiêu Thước an vị ở một đầu sân khác, vừa ăn trái cây vừa nhìn hai người kia thỉnh thoảng sẽ diễn ra liếc mắt đưa tình.
Không thể không cảm thán, thật đúng là trước kia hắn chưa từng trải qua việc đời ! Cho tới năm ba tuổi ấy bị nữ nhân kia đoạt quả táo vẫn ghi hận đến bây giờ!
Hôm nay mới biết, thì ra là lão tỷ nhà hắn thật sự là một người dịu dàng động lòng! Ừ, về sau nhất định phải đối với tỷ tỷ khá hơn một chút, dầu gì khiến nàng cảm nhận được một chút người thân quan tâm và gia đình ấm áp!
Đang suy nghĩ, rồi lại nghe được nữ tử mới vừa bị chính mình đồng tình mở miệng yếu ớt, nói:
"Sư phụ ngươi nói hai chúng ta chưa tính là loạn luân à?".
Nàng vốn cũng không phải là cái loại người dễ dàng bị thị phi trói buộc, dù là loại thị phi liên quan đến nàng, theo ý nàng cũng chỉ là một loại kích thích trong cuộc sống bình thản thôi.
Cũng may cũng chỉ là ở sau lưng nói một chút thị phi, thỉnh thoảng có truyền tới trong lỗ tai nàng, cũng là Tiêu Thước nhìn nàng cả ngày lẫn đêm rãnh rỗi làm cho người rất giận sôi, cố ý đến nói trêu tức nàng.
Phàm là có người đến trước mặt nàng, tuyệt đối không dám nhiều lời nửa câu đấy! Cho dù là trơ mắt nhìn Ngọc Hoa đứng ở bên cạnh Như Ý, đánh chết cũng sẽ không có nửa điểm dị nghị.
Cho tới ba ngày sau, Như Ý bắt đầu suy nghĩ hỏi Ngọc Hoa:
"Ngươi nói sao bọn họ nhìn thấy ngươi lập tức liền cúi đầu xuống, một bộ vâng vâng dạ dạ?"
Ngọc Hoa suy nghĩ một chút, nói:
"Đồ nhi ngoan, uy nghiêm ngươi ở trong quân rất cao, rõ ràng trong lòng bọn họ có phê bình kín đáo đối với vi sư, nhưng ngươi phóng. . . . . . Ách, dưới quân uy ngươi, cũng không dám lỗ mãng."
Như Ý nghiến răng, đừng tưởng rằng nàng không nghe ra chữ trước khi người này muốn nói hai chữ "Uy quyền" này! Nàng chỉ không nguyện so đo thôi! Huống chi, nàng cũng có một ít quan điểm muốn biểu đạt của mình, nói thí dụ như ——
"Sư phụ ngươi chắc chắn những người kia bởi vì sợ ta, mà không phải bởi vì nhìn ngươi giống như ý loạn tình mê rồi hả ?"
Ngọc Hoa xóa đầu nàng dừng một chút, lúc Như Ý cảm thấy kiêu ngạo vì mình thành công nghẹn Ngọc Hoa thì lại nghe được mỹ nhân sư phụ lại nói:
"Đồ nhi ngoan ngươi yên tâm, dù vi sư có ham mê đoạn tụ, vậy cũng nhất định là bề ngoài. Cho nên ngươi gả không cần có chú ý lo lắng, xin tin tưởng vi sư, ta đúng là một nam nhân!"
. . . . . . Như Ý lập tức ngổn ngang trong gió rồi !
Tiêu Thước an vị ở một đầu sân khác, vừa ăn trái cây vừa nhìn hai người kia thỉnh thoảng sẽ diễn ra liếc mắt đưa tình.
Không thể không cảm thán, thật đúng là trước kia hắn chưa từng trải qua việc đời ! Cho tới năm ba tuổi ấy bị nữ nhân kia đoạt quả táo vẫn ghi hận đến bây giờ!
Hôm nay mới biết, thì ra là lão tỷ nhà hắn thật sự là một người dịu dàng động lòng! Ừ, về sau nhất định phải đối với tỷ tỷ khá hơn một chút, dầu gì khiến nàng cảm nhận được một chút người thân quan tâm và gia đình ấm áp!
Đang suy nghĩ, rồi lại nghe được nữ tử mới vừa bị chính mình đồng tình mở miệng yếu ớt, nói:
"Sư phụ ngươi nói hai chúng ta chưa tính là loạn luân à?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.