Chương 317: Ta là tướng công tương lai của ngươi!
Phượng Điểm Giang Sơn
12/12/2016
Editor: Maria Nyoko
Cũng bình tĩnh giống Như Ý còn có Tiêu thước!
Ngọc Hoa đến thăm Thanh Đồ thành, hắn là người đầu tiên cũng là duy nhất biết!
Lúc ấy đứa bé rất không hiểu! Rõ ràng một người lớn sống sờ sờ nghênh ngang vào thành, thế mà hơn 10 vạn tướng sĩ cũng chưa phát hiện hắn?
Sao người này lui tới trên đường cái huyên náo lại giống như người tung hoành trên Phổ Phổ đảo hoang vu vậy?
Như vậy sẽ nảy sinh ra ý tưởng chính là —— nương ơi, Ngọc Hoa công tử là người hay quỷ!
Nhưng mà điều này cũng chỉ là suy nghĩ một chút, hắn biết, đương nhiên Ngọc Hoa công tử là người, hơn nữa còn là một người hết sức bạo ngược, người chọc không được.
Ngay từ lúc hắn vào gian phòng Như Ý thì thiếu niên cũng biết, tiến vào, khẳng định chính là không ra được đấy!
Ở một trình độ nào đó, độ dầy da mặt Ngọc Hoa thật sự là giống Như Ý, thậm chí Như Ý còn không bằng hơn phân nửa hắn.
Trải qua cuộc sống mấy tháng trên Phổ Phổ đảo, hắn đã sớm coi hành động hai người kia động một chút là cùng giường chung gối thật bình thường. Thậm chí nếu như Ngọc Hoa đi ra, đến lúc đó hắn sẽ cảm thấy kỳ quái.
Nhưng bọn hắn bình tĩnh, lại có người không có cách nào bình tĩnh nổi!
Sau khi đoạt thành, tam quân tướng sĩ đều luân phiên ngủ bù ở đây.
Một ngày một đêm, cho đến sáng sớm hôm sau có người vội tới đưa cơm cho Như Ý cùng Tiêu Thước thì chỉ thấy cửa chính phòng ngủ nàng vừa mở, một nữ tử tuyệt sắc bị ôm ở trong ngực một nam tử tuyệt sắc, hai người đều lười biếng nằm đó!
Tướng sĩ này cau mày đặt bữa sáng, lại suy nghĩ liếc Ngọc Hoa mấy lần, sau đó cáo lui không tiếng động.
Không quá nửa canh giờ, trong Triệu quân liền truyền ra một đề tài rất sợ hãi: nghĩa muội hoàng thượng là một nữ tử dâm loạn!
Còn có người làm bộ giảng thuyết:
"Nữ tử gọi Khanh Như Ý! Trong thời điểm đang đánh giặc liền công khai ngủ với nam tử xa lạ trong nhà mình! Chúng ta không thể bị sự lợi hại bề ngoài của nàng che mờ, trên thực tế, đó là một người có tác phong hết sức không đứng đắn! Dâm loạn! Dâm loạn!"
Đối với lần này, Như Ý cảm thấy rất uất ức, ngồi ở trong viện níu lấy tay áo Ngọc Hoa lau nước mũi:
"Sư phụ ngươi hủy thanh danh của ta."
Công tử áo đen từ chối cho ý kiến:
"Chuyện này thì hủy ở trong tay ai!"
Một nữ tốn hơi thừa lời:
"Giờ sao? Ngươi cùng nam nhân khác thì khác nhau sao?"
Hắn gật đầu:
"Dĩ nhiên!"
"Khác nơi nào?"
"Ta là tướng công tương lai của ngươi!"
. . . . . . Được rồi! Thua ở hắn.
Tiếp xúc cùng Ngọc Hoa càng lâu nàng càng cảm thấy, người này vĩnh viễn cũng đạo lý không nói rõ ràng! .
Cũng bình tĩnh giống Như Ý còn có Tiêu thước!
Ngọc Hoa đến thăm Thanh Đồ thành, hắn là người đầu tiên cũng là duy nhất biết!
Lúc ấy đứa bé rất không hiểu! Rõ ràng một người lớn sống sờ sờ nghênh ngang vào thành, thế mà hơn 10 vạn tướng sĩ cũng chưa phát hiện hắn?
Sao người này lui tới trên đường cái huyên náo lại giống như người tung hoành trên Phổ Phổ đảo hoang vu vậy?
Như vậy sẽ nảy sinh ra ý tưởng chính là —— nương ơi, Ngọc Hoa công tử là người hay quỷ!
Nhưng mà điều này cũng chỉ là suy nghĩ một chút, hắn biết, đương nhiên Ngọc Hoa công tử là người, hơn nữa còn là một người hết sức bạo ngược, người chọc không được.
Ngay từ lúc hắn vào gian phòng Như Ý thì thiếu niên cũng biết, tiến vào, khẳng định chính là không ra được đấy!
Ở một trình độ nào đó, độ dầy da mặt Ngọc Hoa thật sự là giống Như Ý, thậm chí Như Ý còn không bằng hơn phân nửa hắn.
Trải qua cuộc sống mấy tháng trên Phổ Phổ đảo, hắn đã sớm coi hành động hai người kia động một chút là cùng giường chung gối thật bình thường. Thậm chí nếu như Ngọc Hoa đi ra, đến lúc đó hắn sẽ cảm thấy kỳ quái.
Nhưng bọn hắn bình tĩnh, lại có người không có cách nào bình tĩnh nổi!
Sau khi đoạt thành, tam quân tướng sĩ đều luân phiên ngủ bù ở đây.
Một ngày một đêm, cho đến sáng sớm hôm sau có người vội tới đưa cơm cho Như Ý cùng Tiêu Thước thì chỉ thấy cửa chính phòng ngủ nàng vừa mở, một nữ tử tuyệt sắc bị ôm ở trong ngực một nam tử tuyệt sắc, hai người đều lười biếng nằm đó!
Tướng sĩ này cau mày đặt bữa sáng, lại suy nghĩ liếc Ngọc Hoa mấy lần, sau đó cáo lui không tiếng động.
Không quá nửa canh giờ, trong Triệu quân liền truyền ra một đề tài rất sợ hãi: nghĩa muội hoàng thượng là một nữ tử dâm loạn!
Còn có người làm bộ giảng thuyết:
"Nữ tử gọi Khanh Như Ý! Trong thời điểm đang đánh giặc liền công khai ngủ với nam tử xa lạ trong nhà mình! Chúng ta không thể bị sự lợi hại bề ngoài của nàng che mờ, trên thực tế, đó là một người có tác phong hết sức không đứng đắn! Dâm loạn! Dâm loạn!"
Đối với lần này, Như Ý cảm thấy rất uất ức, ngồi ở trong viện níu lấy tay áo Ngọc Hoa lau nước mũi:
"Sư phụ ngươi hủy thanh danh của ta."
Công tử áo đen từ chối cho ý kiến:
"Chuyện này thì hủy ở trong tay ai!"
Một nữ tốn hơi thừa lời:
"Giờ sao? Ngươi cùng nam nhân khác thì khác nhau sao?"
Hắn gật đầu:
"Dĩ nhiên!"
"Khác nơi nào?"
"Ta là tướng công tương lai của ngươi!"
. . . . . . Được rồi! Thua ở hắn.
Tiếp xúc cùng Ngọc Hoa càng lâu nàng càng cảm thấy, người này vĩnh viễn cũng đạo lý không nói rõ ràng! .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.