Sát Thủ Xuyên Không Thành Nữ Phụ
Chương 1
Mộng Hồ
06/01/2017
Lạnh lùng, độc ác,
tàn nhẫn là những gì mọi người xung quanh thấy ở cô - Lãnh Thiên Tuyết.
Sát thủ đứng đầu trong giới mafia, biệt danh Satan có nghĩa là quỷ vương (dịch đại).
Cô cố gắng mạnh mẽ hơn, gạt bỏ tất cả cảm xúc vì em gái của mình. Người thân duy nhất của cô chỉ còn cô em gái bé nhỏ - Lãnh Nhi Nhi. Cô rất thương em gái của mình, em gái cô vừa là người thân đồng thời luôn là trợ thủ đắc lực đứng sau cô nhưng 5 năm trước em cô đã chết. Chỉ vì bảo vệ cô, cho đến phút cuối cùng em cô vẫn cười nói: "Em cuối cùng cũng bảo vệ được chị rồi!" Lời cuối cùng của con bé mãi đến bây giờ cô vẫn chưa thể quên.
Đau đớn!
Thù hận!
Giận dữ!
Trả thù tất cả, giờ đây cô chỉ còn là một người lạnh lùng, không tim không phổi. Nụ cười khi xưa từ lâu đã mất, không thể cười, không thể khóc. Tháng ngày của cô chỉ có giết chóc. Cô đã quá mệt mỏi, thực sự mệt mỏi. Giờ đây cô chỉ muốn được tự do và gặp lại em gái của mình.
Nhìn qua khung cửa sổ ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào một nửa khuôn mặt vô cảm đầy diễm lệ của cô. Đôi mắt xanh thanh thúy vô cảm, đôi môi hồng nhuận, làn da trắng ngần, đôi bàn tay đã chai sạn vì cầm súng, bộ đồ bó sát thân thể đầy quyến rũ của cô. Quay lưng đi, cô với tay lấy chiếc mặt nạ đeo lên, trùm áo khoác đen lên nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng.
Dưới ánh trăng, bóng dáng qủy dị của cô lướt qua dưới tòa nhà cao tầng.
"Đùng" "Đoàng" tiếng súng vang lên trong không gian yên tĩnh, tối mờ của thành phố về đêm.
Mùi máu tanh xộc vào mũi cô, sau lưng là xác chết... ừm... khoảng mấy trăm người á. Có vẻ đây là một băng nhóm nào đó xấu số đụng trúng cô.
"Thật dơ bẩn." cô khẽ nói. Tay cầm cái khăn trắng lau đôi bàn tay dính máu, nhẹ lau đi vệt máu trên mặt. Quăng chiếc khăn dính đầy máu xuống đất.
Im lặng ngắm nhìn ánh trăng mờ nhạt, cô lúc này trông như một thiên sứ lạc lõng giữa địa ngục. Đôi mắt xanh vô cảm thoáng chút vẻ cô đơn trong đáy mắt rồi tan biến nhanh chóng như chưa từng xuất hiện, giống như ảo ảnh...
Quay về lại căn phòng bí mật, thả chiếc mặt nạ trên bàn, đem áo khoác đen quăng về một bên. Cô mệt mỏi ngồi xuống ghế. Liếc nhìn căn phòng vắng tanh, lạnh lẽo cô nhớ tới em gái mình, nhìn đâu cũng thấy bóng hình của Nhi Nhi.
Đôi mắt lộ vẻ ưu sầu, buồn bả rồi lại nhanh chóng biến mất. Đứng dậy, cô hướng về phía tủ thuốc độc do cô tự chế ra, vì cô chỉ dùng kiếm với súng là chính. Độc gần như không đụng tới nhưng cô vẫn chế ra để đề phòng.
Lấy một lọ thuốc dán nhãn tên 'Giấc ngủ ngàn thu' lắc nhẹ lọ thuốc lỏng trong tay, suy nghĩ tự giễu: 'Ha... cuối cùng bản thân vẫn phải dùng thuốc độc tự giết bản thân.'
Lọ thuốc độc này có tên 'Giấc ngủ ngàn thu' vì khi trúng loại thuốc này người trúng độc sẽ không chết ngay, chỉ khi ngủ độc mới bắt đầu phát tán. Từ từ tấn công các tế bào thần kinh của não bộ và chỉ trong vòng 30 phút nạn nhân sẽ tắt thở nhưng khuôn mặt chẳng thay đổi gì lớn nên nếu không xem xét kỹ nhìn chỉ như nạn nhân đang ngủ rất ngon. Và giờ cô chính là nạn nhân của thuốc độc này.
"Ực" lọ thuốc độc được dốc thẳng vào miệng cô, khẽ liếm môi cô buông lọ thuốc xuống. Đôi mắt cô lần nữa nhìn qua căn phòng lần nữa, cô vẫn chưa muốn ngủ có lẽ một lát nữa, chỉ một lát nữa thôi.
Cô bước chậm về phía kệ sách trong góc tối, trên đó là những cuốn tiểu thuyết do em gái cô sáng tác. Cô vươn tay lấy đại một cuốn sách trên kệ xuống, do đã quá lâu nên bụi bám đầy trên bìa sách, móc cái khăn trong túi áo cô nhẹ nhàng lau đi lớp bụi.
'Hành trình chinh phục mỹ nam' Dòng chữ đập vào mắt, cô khẽ bật thành lời.
"Con bé không phải viết truyện thịt văn chứ?" Mặc dù cô không hay đọc mấy loại này nhưng cô cũng biết sơ sơ, do hồi trước em gái cô cũng hay bắt cô đọc cho bằng được. Nhưng con bé làm thế nào mà biết mấy thể loại này chứ.
Cô lật vài trang ra đọc, câu truyện kể về Trần Nhi Nhi - nữ chính cường hãnh vô tình bị lọt vào tầm ngắm của các nam chủ, lúc đầu bị cho ăn hành, bị lợi dụng nhưng sau này càng tiếp xúc càng thấy Nhi Nhi thật thà, dễ thương nên đem lòng yêu.
Mới đọc nửa truyện là cô chảy mồ hôi đầy đầu vì... em gái cô lấy tên bản thân đặt cho nữ chính.
Nửa khúc sau còn làm cô muốn phá hủy thành phố. Tên cô cư nhiên lại được con bé vinh hạnh cho làm nữ phụ. Trần Thiên Tuyết - nữ phụ, là chị hai của nữ chính yêu say đắm một nam chủ trong dàn hậu cung của nữ chính. Do yêu mà bị hận thù che mắt, tìm cách hại nữ chính nhưng bị các nam chủ hại cho thê thảm. Nữ chính thì không hay biết gì cứ tưởng chị hai của mình đi du học. Bị lừa một cách ngoạn mục.
Cô lúc này đầu đầy hắc tuyến nhìn chăm chăm vào cuốn tiểu thuyết rồi chỉ biết thở dài. Đôi mắt mỏi mệt từ từ nhắm lại, ký ức về em gái cô lại ùa về, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Đến lúc này cô vẫn mong gặp lại em gái của cô dù chỉ lần cuối cùng.
Cô cố gắng mạnh mẽ hơn, gạt bỏ tất cả cảm xúc vì em gái của mình. Người thân duy nhất của cô chỉ còn cô em gái bé nhỏ - Lãnh Nhi Nhi. Cô rất thương em gái của mình, em gái cô vừa là người thân đồng thời luôn là trợ thủ đắc lực đứng sau cô nhưng 5 năm trước em cô đã chết. Chỉ vì bảo vệ cô, cho đến phút cuối cùng em cô vẫn cười nói: "Em cuối cùng cũng bảo vệ được chị rồi!" Lời cuối cùng của con bé mãi đến bây giờ cô vẫn chưa thể quên.
Đau đớn!
Thù hận!
Giận dữ!
Trả thù tất cả, giờ đây cô chỉ còn là một người lạnh lùng, không tim không phổi. Nụ cười khi xưa từ lâu đã mất, không thể cười, không thể khóc. Tháng ngày của cô chỉ có giết chóc. Cô đã quá mệt mỏi, thực sự mệt mỏi. Giờ đây cô chỉ muốn được tự do và gặp lại em gái của mình.
Nhìn qua khung cửa sổ ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào một nửa khuôn mặt vô cảm đầy diễm lệ của cô. Đôi mắt xanh thanh thúy vô cảm, đôi môi hồng nhuận, làn da trắng ngần, đôi bàn tay đã chai sạn vì cầm súng, bộ đồ bó sát thân thể đầy quyến rũ của cô. Quay lưng đi, cô với tay lấy chiếc mặt nạ đeo lên, trùm áo khoác đen lên nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng.
Dưới ánh trăng, bóng dáng qủy dị của cô lướt qua dưới tòa nhà cao tầng.
"Đùng" "Đoàng" tiếng súng vang lên trong không gian yên tĩnh, tối mờ của thành phố về đêm.
Mùi máu tanh xộc vào mũi cô, sau lưng là xác chết... ừm... khoảng mấy trăm người á. Có vẻ đây là một băng nhóm nào đó xấu số đụng trúng cô.
"Thật dơ bẩn." cô khẽ nói. Tay cầm cái khăn trắng lau đôi bàn tay dính máu, nhẹ lau đi vệt máu trên mặt. Quăng chiếc khăn dính đầy máu xuống đất.
Im lặng ngắm nhìn ánh trăng mờ nhạt, cô lúc này trông như một thiên sứ lạc lõng giữa địa ngục. Đôi mắt xanh vô cảm thoáng chút vẻ cô đơn trong đáy mắt rồi tan biến nhanh chóng như chưa từng xuất hiện, giống như ảo ảnh...
Quay về lại căn phòng bí mật, thả chiếc mặt nạ trên bàn, đem áo khoác đen quăng về một bên. Cô mệt mỏi ngồi xuống ghế. Liếc nhìn căn phòng vắng tanh, lạnh lẽo cô nhớ tới em gái mình, nhìn đâu cũng thấy bóng hình của Nhi Nhi.
Đôi mắt lộ vẻ ưu sầu, buồn bả rồi lại nhanh chóng biến mất. Đứng dậy, cô hướng về phía tủ thuốc độc do cô tự chế ra, vì cô chỉ dùng kiếm với súng là chính. Độc gần như không đụng tới nhưng cô vẫn chế ra để đề phòng.
Lấy một lọ thuốc dán nhãn tên 'Giấc ngủ ngàn thu' lắc nhẹ lọ thuốc lỏng trong tay, suy nghĩ tự giễu: 'Ha... cuối cùng bản thân vẫn phải dùng thuốc độc tự giết bản thân.'
Lọ thuốc độc này có tên 'Giấc ngủ ngàn thu' vì khi trúng loại thuốc này người trúng độc sẽ không chết ngay, chỉ khi ngủ độc mới bắt đầu phát tán. Từ từ tấn công các tế bào thần kinh của não bộ và chỉ trong vòng 30 phút nạn nhân sẽ tắt thở nhưng khuôn mặt chẳng thay đổi gì lớn nên nếu không xem xét kỹ nhìn chỉ như nạn nhân đang ngủ rất ngon. Và giờ cô chính là nạn nhân của thuốc độc này.
"Ực" lọ thuốc độc được dốc thẳng vào miệng cô, khẽ liếm môi cô buông lọ thuốc xuống. Đôi mắt cô lần nữa nhìn qua căn phòng lần nữa, cô vẫn chưa muốn ngủ có lẽ một lát nữa, chỉ một lát nữa thôi.
Cô bước chậm về phía kệ sách trong góc tối, trên đó là những cuốn tiểu thuyết do em gái cô sáng tác. Cô vươn tay lấy đại một cuốn sách trên kệ xuống, do đã quá lâu nên bụi bám đầy trên bìa sách, móc cái khăn trong túi áo cô nhẹ nhàng lau đi lớp bụi.
'Hành trình chinh phục mỹ nam' Dòng chữ đập vào mắt, cô khẽ bật thành lời.
"Con bé không phải viết truyện thịt văn chứ?" Mặc dù cô không hay đọc mấy loại này nhưng cô cũng biết sơ sơ, do hồi trước em gái cô cũng hay bắt cô đọc cho bằng được. Nhưng con bé làm thế nào mà biết mấy thể loại này chứ.
Cô lật vài trang ra đọc, câu truyện kể về Trần Nhi Nhi - nữ chính cường hãnh vô tình bị lọt vào tầm ngắm của các nam chủ, lúc đầu bị cho ăn hành, bị lợi dụng nhưng sau này càng tiếp xúc càng thấy Nhi Nhi thật thà, dễ thương nên đem lòng yêu.
Mới đọc nửa truyện là cô chảy mồ hôi đầy đầu vì... em gái cô lấy tên bản thân đặt cho nữ chính.
Nửa khúc sau còn làm cô muốn phá hủy thành phố. Tên cô cư nhiên lại được con bé vinh hạnh cho làm nữ phụ. Trần Thiên Tuyết - nữ phụ, là chị hai của nữ chính yêu say đắm một nam chủ trong dàn hậu cung của nữ chính. Do yêu mà bị hận thù che mắt, tìm cách hại nữ chính nhưng bị các nam chủ hại cho thê thảm. Nữ chính thì không hay biết gì cứ tưởng chị hai của mình đi du học. Bị lừa một cách ngoạn mục.
Cô lúc này đầu đầy hắc tuyến nhìn chăm chăm vào cuốn tiểu thuyết rồi chỉ biết thở dài. Đôi mắt mỏi mệt từ từ nhắm lại, ký ức về em gái cô lại ùa về, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Đến lúc này cô vẫn mong gặp lại em gái của cô dù chỉ lần cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.