Sát Thủ Xuyên Không Thành Nữ Phụ
Chương 2
Mộng Hồ
06/01/2017
Trên giường bệnh, một cô gái có khuôn mặt vô cùng xinh đệp đang ngủ vô cùng bình yên. Khuôn
mặt trắng ngần, mịn màng. Sóng mũi cao càng tôn thêm khuôn mặt mĩ miều
của cô, cặp lông mi dài cong vút. Mái tóc xanh biển đầy mát lạnh làm
người khác nhìn vào rồi thì không rời mắt được phải trầm trồ khen ngợi.
Mái tóc xanh biển đầy mát lạnh làm người khác nhìn vào rồi thì không rời mắt được phải trầm trồ khen ngợi.
Mi tâm khẽ động, đôi mắt của ai đó nhẹ nhàng mở ra. Một đôi mắt xanh, đầy lạnh lẽo. Cô ngồi bật dậy nhìn xung quanh, đây là đâu? Cô rõ ràng uống thuốc độc chết mà sao giờ lại ở bệnh viện? Hàng loạt câu hỏi không biết từ đâu đến. Nhưng cô là sát thủ nên rất nhanh chóng kết luận: Cô xuyên không. Mỗ nữ nào đó nhanh chóng chấp nhận sự thật, dạo này xuyên là chuyện bình thường cô cũng biết chút chút. Nhưng... cô là xuyên đến đâu thiên ak?!
"Chị hai! Chị tỉnh rồi!" Một giọng nữ thánh thót vang lên. Sau cánh cửa là một bé nhìn vô cùng loli, đôi mắt xanh ngây ngô, làn da trắng ngần như bách hợp. Cô bé buộc một cái nơ xanh biển trên đầu càng lộ vẻ ngây thơ hơn. Chiếc váy trắng viền xanh phấp phới.
Chiếc váy trắng viền xanh phấp phới.
Cô âm thầm quan sát cô bé trước mặt. Cô bé đứng đối diện nhìn cô chợt một suy nghĩ thoáng qua 'Ánh nhìn này rất giống... nhưng không thể nào.'
Hai người chìm trong suy nghĩ riêng của bản thân. Cô bé trước mặt dường như muốn tìm kiếm điều gì đó, khẽ nói: "Chị hai! Chị không nhớ Nhi Nhi ư? Em là Lãnh Nhi Nhi đây?"
"Cô bé? Em nói gì thế? Ai là chị hai của em cơ?" cô biết người trước mặt chính là nữ chính nhưng giờ phút này cô chỉ có thể 'giả ngu' thôi. Cô đưa đôi mắt không biết gì cả nhìn cô bé trước mặt.
"Vậy là mình nhầm ư? Lãnh Thiên Tuyết chắc không phải rồi." cô bé trước mặt mấp máy môi nói chỉ đủ bản thân nghe được. Nhưng cô là ai, bao năm là sát thủ thì với âm lượng như thế dĩ nhiên lọt vào tai cô rồi.
Tâm trạng cô trầm xuống, không khí xung quanh thêm u ám dầy đặc. Cô ngay tức khắc đã bóp chặt cổ cô bé trước mặt đẩy mạnh ép vào tường.
"Tại sao ngươi biết tên ta? Ngươi là ai?" giọng nói cô vang lên âm lãnh, giờ phút này cô chỉ có một ý nghĩ 'giết tận gốc' cô bé trước mặt này.
"Cô tên Lãnh Thiên Tuyết." cô bé trước mắt không hoảng sợ mà là ngạc nhiên, đúng ngạc nhiên.
"Ngươi là ai? Nói mau." Cô gằn giọng.
"Chị... đúng là chị rồi." cô bé trước mặt bỗng nhiên khóc nấc lên.
Cô không hiểu gì, bàn tay thả lỏng thả cô bé ra. Cô bé ngước mắt nhìn cô rồi nhào tới ôm chầm.
"Chị hai... hức... em... Nhi Nhi của chị đây... hức..." Nhi Nhi giờ phút này khóc nước mắt giàn giụa ôm chặt cô với khuôn mặt ngạc nhiên tột độ.
"Nhi Nhi... thật sự... là em ư?" cô run run, đôi bàn tay chạm vào người Nhi Nhi, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Chị hai... là em đây. Em cuối cùng cũng gặp được chị rồi."
"Nhi Nhi... là em thật à?!" cô xúc động ôm chặt Nhi Nhi hơn.
Sau màn gặp lại đầy hạnh phúc, hai người đã lấy lại bình tĩnh. Nhi Nhi kể cho cô nghe lý do bản thân lại có mặt ở đây.
"Khi em bị giết, do may mắn được xuyên vào người nữ chính đặc biệt đây là nữ chính trong truyện do chính bản thân em viết. Ở đây ngần ấy năm, Nhi Nhi đã cố thoát khỏi cái số phận có nguyên dàn nam chủ.Mặc dù chính em đã viết như vậy."
"Khoan... vậy tới hiện giờ em đã gặp tên nào chưa?" cô lên tiếng cắt đứt câu chuyện.
"Dạ,lỡ gặp hết rồi." Nhi Nhi nói một cách hùng hồn.
"Bọn họ đã làm gì với em?" cô gắt gao hỏi.
"Bọn họ bám em dai như đỉa, kết quả là bị em đạp từng phát bay xa. Ai mà ngờ mấy tên điên đó lại nảy sinh hứng thú với em... wahuhu..." Nhi Nhi uất ức than khóc vùi đầu vào người cô.
"Mau nín... đừng để chị động thủ." cô giơ tay đe dọa.
"Vâng." Nhi Nhi yểu xìu trả lời.
Cô khẽ day nhẹ trán, bất giác thở dài một cái. Nhìn Nhi Nhi còn năng động thế này chắc con bé vẫn chưa bị gì hết. Bàn tay cô vươn lên xoa nhẹ lên đầu Nhi Nhi, khuôn mặt bất giác nở một nụ cười ấm áp.
"Thế xuyên đến đây có tập luyện như lúc trước không?" cô nghiêm mặt hỏi.
"Chị nghĩ sao?" Nhi Nhi cười đầy tinh ranh nhìn cô.
"Chắc cũng lớn nhỉ?" cô cười hiền dịu nói.
"Chị đoán đúng rồi đó! Hehe, em hiện đang làm bang chủ của 10 bang nhỏ khác trong top 20, nhưng chỉ từ 11 đến 20 thôi. Top 1 đến 10 thì chưa đụng tới." Nhi Nhi dửng dưng nói.
"Tại sao? Với năng lực của em thì thu phục là chuyện dễ dàng." cô nghiêng người hỏi.
"Mấy tên điên đó là bang chủ của từng bang trong đó."
"Mấy tên đó coi bộ cũng có tài nhỉ?!" cô cười quỷ dị.
"Chị... có trò vui à?" Nhi Nhi cười theo, vì cứ mỗi lần chị hai cười là y như rằng có người chuẩn bị... nói chung phải tham gia thôi. Vui vậy ngu gì bỏ qua.
"Ừ, làm thủ tục xuất viện. Tối nay hành động." mắt cô nồng đậm thêm một tia quỷ dị.
"Hehe... Oke, trò vui cuối cùng cũng tới." Nhi Nhi cười rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Còn cô thì... ngủ, nằm lăn ra ngủ. Coi như cô ngủ giết thời gian đi há.
Mái tóc xanh biển đầy mát lạnh làm người khác nhìn vào rồi thì không rời mắt được phải trầm trồ khen ngợi.
Mi tâm khẽ động, đôi mắt của ai đó nhẹ nhàng mở ra. Một đôi mắt xanh, đầy lạnh lẽo. Cô ngồi bật dậy nhìn xung quanh, đây là đâu? Cô rõ ràng uống thuốc độc chết mà sao giờ lại ở bệnh viện? Hàng loạt câu hỏi không biết từ đâu đến. Nhưng cô là sát thủ nên rất nhanh chóng kết luận: Cô xuyên không. Mỗ nữ nào đó nhanh chóng chấp nhận sự thật, dạo này xuyên là chuyện bình thường cô cũng biết chút chút. Nhưng... cô là xuyên đến đâu thiên ak?!
"Chị hai! Chị tỉnh rồi!" Một giọng nữ thánh thót vang lên. Sau cánh cửa là một bé nhìn vô cùng loli, đôi mắt xanh ngây ngô, làn da trắng ngần như bách hợp. Cô bé buộc một cái nơ xanh biển trên đầu càng lộ vẻ ngây thơ hơn. Chiếc váy trắng viền xanh phấp phới.
Chiếc váy trắng viền xanh phấp phới.
Cô âm thầm quan sát cô bé trước mặt. Cô bé đứng đối diện nhìn cô chợt một suy nghĩ thoáng qua 'Ánh nhìn này rất giống... nhưng không thể nào.'
Hai người chìm trong suy nghĩ riêng của bản thân. Cô bé trước mặt dường như muốn tìm kiếm điều gì đó, khẽ nói: "Chị hai! Chị không nhớ Nhi Nhi ư? Em là Lãnh Nhi Nhi đây?"
"Cô bé? Em nói gì thế? Ai là chị hai của em cơ?" cô biết người trước mặt chính là nữ chính nhưng giờ phút này cô chỉ có thể 'giả ngu' thôi. Cô đưa đôi mắt không biết gì cả nhìn cô bé trước mặt.
"Vậy là mình nhầm ư? Lãnh Thiên Tuyết chắc không phải rồi." cô bé trước mặt mấp máy môi nói chỉ đủ bản thân nghe được. Nhưng cô là ai, bao năm là sát thủ thì với âm lượng như thế dĩ nhiên lọt vào tai cô rồi.
Tâm trạng cô trầm xuống, không khí xung quanh thêm u ám dầy đặc. Cô ngay tức khắc đã bóp chặt cổ cô bé trước mặt đẩy mạnh ép vào tường.
"Tại sao ngươi biết tên ta? Ngươi là ai?" giọng nói cô vang lên âm lãnh, giờ phút này cô chỉ có một ý nghĩ 'giết tận gốc' cô bé trước mặt này.
"Cô tên Lãnh Thiên Tuyết." cô bé trước mắt không hoảng sợ mà là ngạc nhiên, đúng ngạc nhiên.
"Ngươi là ai? Nói mau." Cô gằn giọng.
"Chị... đúng là chị rồi." cô bé trước mặt bỗng nhiên khóc nấc lên.
Cô không hiểu gì, bàn tay thả lỏng thả cô bé ra. Cô bé ngước mắt nhìn cô rồi nhào tới ôm chầm.
"Chị hai... hức... em... Nhi Nhi của chị đây... hức..." Nhi Nhi giờ phút này khóc nước mắt giàn giụa ôm chặt cô với khuôn mặt ngạc nhiên tột độ.
"Nhi Nhi... thật sự... là em ư?" cô run run, đôi bàn tay chạm vào người Nhi Nhi, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Chị hai... là em đây. Em cuối cùng cũng gặp được chị rồi."
"Nhi Nhi... là em thật à?!" cô xúc động ôm chặt Nhi Nhi hơn.
Sau màn gặp lại đầy hạnh phúc, hai người đã lấy lại bình tĩnh. Nhi Nhi kể cho cô nghe lý do bản thân lại có mặt ở đây.
"Khi em bị giết, do may mắn được xuyên vào người nữ chính đặc biệt đây là nữ chính trong truyện do chính bản thân em viết. Ở đây ngần ấy năm, Nhi Nhi đã cố thoát khỏi cái số phận có nguyên dàn nam chủ.Mặc dù chính em đã viết như vậy."
"Khoan... vậy tới hiện giờ em đã gặp tên nào chưa?" cô lên tiếng cắt đứt câu chuyện.
"Dạ,lỡ gặp hết rồi." Nhi Nhi nói một cách hùng hồn.
"Bọn họ đã làm gì với em?" cô gắt gao hỏi.
"Bọn họ bám em dai như đỉa, kết quả là bị em đạp từng phát bay xa. Ai mà ngờ mấy tên điên đó lại nảy sinh hứng thú với em... wahuhu..." Nhi Nhi uất ức than khóc vùi đầu vào người cô.
"Mau nín... đừng để chị động thủ." cô giơ tay đe dọa.
"Vâng." Nhi Nhi yểu xìu trả lời.
Cô khẽ day nhẹ trán, bất giác thở dài một cái. Nhìn Nhi Nhi còn năng động thế này chắc con bé vẫn chưa bị gì hết. Bàn tay cô vươn lên xoa nhẹ lên đầu Nhi Nhi, khuôn mặt bất giác nở một nụ cười ấm áp.
"Thế xuyên đến đây có tập luyện như lúc trước không?" cô nghiêm mặt hỏi.
"Chị nghĩ sao?" Nhi Nhi cười đầy tinh ranh nhìn cô.
"Chắc cũng lớn nhỉ?" cô cười hiền dịu nói.
"Chị đoán đúng rồi đó! Hehe, em hiện đang làm bang chủ của 10 bang nhỏ khác trong top 20, nhưng chỉ từ 11 đến 20 thôi. Top 1 đến 10 thì chưa đụng tới." Nhi Nhi dửng dưng nói.
"Tại sao? Với năng lực của em thì thu phục là chuyện dễ dàng." cô nghiêng người hỏi.
"Mấy tên điên đó là bang chủ của từng bang trong đó."
"Mấy tên đó coi bộ cũng có tài nhỉ?!" cô cười quỷ dị.
"Chị... có trò vui à?" Nhi Nhi cười theo, vì cứ mỗi lần chị hai cười là y như rằng có người chuẩn bị... nói chung phải tham gia thôi. Vui vậy ngu gì bỏ qua.
"Ừ, làm thủ tục xuất viện. Tối nay hành động." mắt cô nồng đậm thêm một tia quỷ dị.
"Hehe... Oke, trò vui cuối cùng cũng tới." Nhi Nhi cười rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Còn cô thì... ngủ, nằm lăn ra ngủ. Coi như cô ngủ giết thời gian đi há.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.