Chương 481: Một đống đồ tử đồ tôn
Cao Lâu Đại Hạ
13/09/2014
- Chúng ta nguyện ý làm đồ tôn của Càn đại sư!
Thanh âm hòa cùng nhau vang trong khu rèn Bàn gia.
Càn Kình nhìn hai trăm người, rốt cuộc hiểu rằng hôm nay không thu một, hai người làm đồ đệ thì thật sự không thể ra khỏi khu rèn.
- Vậy... Được rồi.
Hơn hai trăm người, bốn trắm con mắt long lanh mong chờ. Hồng Thương Khung làm vẻ mặt nếu như ngươi không thu lão tử làm đồ đệ hoặc đồ tôn thì ta sẽ đập đầu chết tại đả thiết lô này.
Thăng Phong Thập Bát Chuy của Bố Lai Khắc đại thúc quá mạnh.
Càn Kình tohử dài thườn thượt. Càn Kình chỉ dùng kỹ pháp đệ nhất chuy để rèn mà đã đập ngã một đám người. Sau này nên sử dụng nó trong chiến đấu, khi rèn thì cố gắng tìm chỗ không người, nếu không thì nguy to.
- Vậy... Người đi...
Càn Kình chỉ vào Hồng Thương Khung, chợt thấy một Rèn tạo Sư trẻ tuổi:
- Người cũng đến luôn?
- Tiểu tử...
Bàn Hoành Cơ vỗ vai Càn Kình, nói:
- Thôi thu hết đi. Nhận một người là nhận, hai người cũng là nhận, thôi thì nhận hai trăm người đi.
- Nhận hai trăm?
Càn Kình nhức đầu, có kiểu thu đồ đệ như vậy sao?
- Đa tạ sư phụ!
Hai trăm Thiết Tượng, Thiết Tượng học đồ, Rèn tạo Sư đều thể hiện bản lĩnh cho một cây gậy sẽ đu lên đến ngọn. Càn Kình mới phát ra câu nghi vấn chợt biến thành khẳng định, tập thể dập đầu ba cái.
- Vì thì bây giờ đứng dậy đi.
Càn Kình thật tình không chịu nổi cảm giác hơn hai trăm người quỳ mình.
- Tuân lệnh sư phụ!
Hơn hai trăm người đứng dậy. Bàn Hoành Cơ hơi đắc ý. Lần này quan hệ giữa Bàn gia và Càn Kình camngf thêm thân, tuy gã không hiểu tại sao đám người này quyết bái Càn Kình, chắc hắn có bản lĩnh.
- Thế...
Càn Kình nâng cao búa nhìn quanh khu rèn.
- Ta không cần chứng minh năng lực đúc của mình, có thể mượn một ít kim loại rồi đi?
Hồng Thương Khung gật đầu như gà mổ thóc:
- Có thể có thể có thể!
- Sư phụ muốn dùng cái gì thì cứ dùng, mọi người mau quay về lấy đồ quý của mình ra đi!
Hơn hai trăm người chạy tứ tán, chen lấn ra ngoài cửa. Có kẻ ngại chen lấn nên chuyển sang trèo tường.
- Các vị, các vị...
Càn Kình giang hai tay nói:
- Thật sự không cần. Ta có việc gấp, các ngươi có lấy đồ quý đến thì ta cũng không kịp dụng. Hơn nữa có rất nhiều kim loại cao cấp, với năng lực hiện tại của ta dùng nó là lãng phí. Tìm mấy thứ kim loại giúp ta là được rồi.
Bàn Hoành Cơ dựa vào vách tường viện, hưởng thụ cảm giác bị người hoàn toàn phớt lờ đã nhiều năm không thấy. Không! Phải nói là như người vô hình. Bàn Hoành Cơ yên lặng nhìn hơn hai trăm người bận rộn.
Phong cách tương! Một việc ở trong mắt người ngoài nghề không có kỹ thuật gì nhưng Càn Kình tự mình làm mẫu khiến loại người như Hồng Thương Khung gật đầu liên tục, mắt đầy khâm phục.
Gỗ, các loại than đá đốt cháy, tăng thêm lửa. Càn Kình thuạn miệng giới thiệu lại dẫn đến xôn xao.
Càn Kình càng kể càng phát hiện đám Thiết Tượng hay Rèn tạo Sư thì cơ sở đều quá kém, có thể lăn lộn đến danh hiệu Rèn tạo Sư đúng là siêu may mắn.
Thậm chí có Rèn tạo Sư trở thành Rèn tạo Sư đã mười năm, trừ lúc ban đầu đúc ra một thanh đấu binh thì không bao giờ đúc được đấu binh nữa.
Vì có thể tìm mấy trợ thủ tăng dầu lửa, than đốt, phong cách tương, Càn Kình không thể không tốn nước miếng lựa chọn ra người nào có sức lĩnh ngộ mạnh tạm thời làm trợ thủ.
Bàn Hoành Cơ yên lặng nhìn, phát hiện khu rèn lấy Càn Kình làm trung tâm, là trung tâm thật sự. Cảm giác như Càn Kình là trăng, người xung quanh là sao.
- Xem ra trong khoảng thời gian ngắn nơi này sẽ không yên tĩnh.
Bàn Hoành Cơ duỗi eo từ từ đi ra cửa, đầu ngón tay nhẹ ma sa bình dược tề thức tỉnh Càn Kình đưa ra.
- Dù thế nào thì nên thử bình dược tề này, có lẽ... Có thể lại thức tỉnh.
Bàn gia khổng lồ lần nữa phát ra giây phút dào dạt sức sống nhất trong mấy năm gần đây. Một ngàn phần dược tề thức tỉnh mà Càn Kình nói có mười bảy Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà trẻ năm nay thức tỉnh thất bại thành công mở ra lực lượng huyết mạch. Có ba Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà thức tỉnh lực lượng tam giai mở ra lực lượng huyết mạch.
Khiến Bàn Hoành Huyền hưng phấn nhất là một trưởng lão, người địa giai thức tỉnh lực lượng huyết mạch nhiều năm thế nhưng thành công mở ra thiên cực thức tỉnh!
Thiên cực và địa giai, chỉ chênh lệch một đẳng cấp nhưng trong đó khác biệt thực lực tựa như danh từ thức tỉnh, như trời và đất.
Bàn gia có thêm một lực lượng thức tỉnh thiên cực. Bàn Hoành Huyền đứng bên ngoài cửa mật thất của Bàn Hoành Cơ. Tông thể thực lực Bàn gia tăng mảng lớn theo vị trưởng lão thức tỉnh thiên cực.
Cửa đá chậm rãi mở ra hai bên, Bàn Hoành Cơ biểu tình nghiêm trang chất chứa vui sướng chậm rãi bước ra.
Bàn Hoành Huyền hồi hộp nhìn vẻ mặt của Bàn Hoành Cơ, hỏi:
- Có đột phá không? Đã thức tỉnh chung cực chưa?
Thức tỉnh chung cực! Bàn gia chưa bao giờ có thức tỉnh chung cực, giống như là lực lượng huyết mạch Cửu Đầu Xà chỉ đạt đến thức thên cực, không có tiềm lực thức tỉnh chung cực.
Vô số năm qua thức tỉnh chung cực là nỗi đau trong lòng Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà, là sự thật mà bọn họ không muốn thừa nhận.
Bàn Hoành Cơ, được gọi là gia chủ anh minh hiếm có trong các đời gia chủ, Bàn Hoành Huyền rất trông chờ vào vị đại ca này của mình.
- Không.
Bàn Hoành Cơ mỉm cười, lắc đầu, nói:
- Không thức tỉnh chung cực.
Hy vọng biến thành thất vọng trong mắt Bàn Hoành Huyền. Tại sao không thức tỉnh chung cực mà ca ca ra vẻ vui sướng như vậy? Không lẽ Bàn Hoành Cơ không muốn tiến vào thức tỉnh chung cực, lực lượng được được gọi là gần với thần nhất?
- Tuy thất bại nhưng không phải không có thu hoạch.
Bàn Hoành Cơ nhẹ nâng tay, năm ngón xòe ra bỗng co lại, không khí vang tiếng nổ.
- Ta hơi hiểu cái gì là thức tỉnh chung cực rồi.
Bàn Hoành Huyền ngơ ngác nhìn Bàn Hoành Cơ. Hèn chi Bàn Hoành Cơ vui như vậy, tuy không thức tỉnh nhưng ít nhất hiểu đạo lý bên trong cũng rất quan trọng.
- Thức tỉnh chung cực khác với các đẳng cấp thức tỉnh khác như địa giai, thiên cực.
Bàn Hoành Cơ chậm rãi đi tới, nói:
- Thức tỉnh đẳng cấp khác thì như ống khóa cửa, mỗi ống khóa có khó khăn khác nhau. Thiên cực là ống khóa khó mở nhất, nhưng thức tỉnh chung cực lại là một chuỗi ống khóa.
Bàn Hoành Huyền im lặng theo sau Bàn Hoành Cơ. Mỗi lần gia chủ này vui vẻ thì sẽ nói nhiều, chắc lần này gã sẽ giải thích rõ ràng cho Bàn Hoành Huyền nghe.
- Có lẽ những gia Chiến Sĩ thức tỉnh chung cực trong ba đại gia tộc không biết rõ về vấn đề thức tỉnh chung cực hơn ta.
Trong lời nói của Bàn Hoành Cơ chứa đầy tự tin.
- Chỉ cần mở hết khóa là có thể đánh thức huyết mạch chung cực. Lần này ta dựa vào dược thủy may mắn mở ra khóa thứ nhất.
- Vậy là...
Bàn Hoành Huyền run lên, thất thanh hỏi:
- ... Bây giờ đại ca...
- Đúng vậy.
Bàn Hoành Cơ chậm rãi rời khỏi mật thất, ánh nắng chiếu trên khuôn mặt đầy hào tình:
- Tuy bây giờ ta chưa được lực lượng thức tỉnh chung cực nhưng vì đã mở ra khóa thứ nhất, thực lực của ta tăng lớn so với trước. Chờ đến trong đại tái Tân Nhân Vương, thế hệ trước thi đấu biểu diễn thì ta sẽ hù sợ nhiều người.
Thanh âm hòa cùng nhau vang trong khu rèn Bàn gia.
Càn Kình nhìn hai trăm người, rốt cuộc hiểu rằng hôm nay không thu một, hai người làm đồ đệ thì thật sự không thể ra khỏi khu rèn.
- Vậy... Được rồi.
Hơn hai trăm người, bốn trắm con mắt long lanh mong chờ. Hồng Thương Khung làm vẻ mặt nếu như ngươi không thu lão tử làm đồ đệ hoặc đồ tôn thì ta sẽ đập đầu chết tại đả thiết lô này.
Thăng Phong Thập Bát Chuy của Bố Lai Khắc đại thúc quá mạnh.
Càn Kình tohử dài thườn thượt. Càn Kình chỉ dùng kỹ pháp đệ nhất chuy để rèn mà đã đập ngã một đám người. Sau này nên sử dụng nó trong chiến đấu, khi rèn thì cố gắng tìm chỗ không người, nếu không thì nguy to.
- Vậy... Người đi...
Càn Kình chỉ vào Hồng Thương Khung, chợt thấy một Rèn tạo Sư trẻ tuổi:
- Người cũng đến luôn?
- Tiểu tử...
Bàn Hoành Cơ vỗ vai Càn Kình, nói:
- Thôi thu hết đi. Nhận một người là nhận, hai người cũng là nhận, thôi thì nhận hai trăm người đi.
- Nhận hai trăm?
Càn Kình nhức đầu, có kiểu thu đồ đệ như vậy sao?
- Đa tạ sư phụ!
Hai trăm Thiết Tượng, Thiết Tượng học đồ, Rèn tạo Sư đều thể hiện bản lĩnh cho một cây gậy sẽ đu lên đến ngọn. Càn Kình mới phát ra câu nghi vấn chợt biến thành khẳng định, tập thể dập đầu ba cái.
- Vì thì bây giờ đứng dậy đi.
Càn Kình thật tình không chịu nổi cảm giác hơn hai trăm người quỳ mình.
- Tuân lệnh sư phụ!
Hơn hai trăm người đứng dậy. Bàn Hoành Cơ hơi đắc ý. Lần này quan hệ giữa Bàn gia và Càn Kình camngf thêm thân, tuy gã không hiểu tại sao đám người này quyết bái Càn Kình, chắc hắn có bản lĩnh.
- Thế...
Càn Kình nâng cao búa nhìn quanh khu rèn.
- Ta không cần chứng minh năng lực đúc của mình, có thể mượn một ít kim loại rồi đi?
Hồng Thương Khung gật đầu như gà mổ thóc:
- Có thể có thể có thể!
- Sư phụ muốn dùng cái gì thì cứ dùng, mọi người mau quay về lấy đồ quý của mình ra đi!
Hơn hai trăm người chạy tứ tán, chen lấn ra ngoài cửa. Có kẻ ngại chen lấn nên chuyển sang trèo tường.
- Các vị, các vị...
Càn Kình giang hai tay nói:
- Thật sự không cần. Ta có việc gấp, các ngươi có lấy đồ quý đến thì ta cũng không kịp dụng. Hơn nữa có rất nhiều kim loại cao cấp, với năng lực hiện tại của ta dùng nó là lãng phí. Tìm mấy thứ kim loại giúp ta là được rồi.
Bàn Hoành Cơ dựa vào vách tường viện, hưởng thụ cảm giác bị người hoàn toàn phớt lờ đã nhiều năm không thấy. Không! Phải nói là như người vô hình. Bàn Hoành Cơ yên lặng nhìn hơn hai trăm người bận rộn.
Phong cách tương! Một việc ở trong mắt người ngoài nghề không có kỹ thuật gì nhưng Càn Kình tự mình làm mẫu khiến loại người như Hồng Thương Khung gật đầu liên tục, mắt đầy khâm phục.
Gỗ, các loại than đá đốt cháy, tăng thêm lửa. Càn Kình thuạn miệng giới thiệu lại dẫn đến xôn xao.
Càn Kình càng kể càng phát hiện đám Thiết Tượng hay Rèn tạo Sư thì cơ sở đều quá kém, có thể lăn lộn đến danh hiệu Rèn tạo Sư đúng là siêu may mắn.
Thậm chí có Rèn tạo Sư trở thành Rèn tạo Sư đã mười năm, trừ lúc ban đầu đúc ra một thanh đấu binh thì không bao giờ đúc được đấu binh nữa.
Vì có thể tìm mấy trợ thủ tăng dầu lửa, than đốt, phong cách tương, Càn Kình không thể không tốn nước miếng lựa chọn ra người nào có sức lĩnh ngộ mạnh tạm thời làm trợ thủ.
Bàn Hoành Cơ yên lặng nhìn, phát hiện khu rèn lấy Càn Kình làm trung tâm, là trung tâm thật sự. Cảm giác như Càn Kình là trăng, người xung quanh là sao.
- Xem ra trong khoảng thời gian ngắn nơi này sẽ không yên tĩnh.
Bàn Hoành Cơ duỗi eo từ từ đi ra cửa, đầu ngón tay nhẹ ma sa bình dược tề thức tỉnh Càn Kình đưa ra.
- Dù thế nào thì nên thử bình dược tề này, có lẽ... Có thể lại thức tỉnh.
Bàn gia khổng lồ lần nữa phát ra giây phút dào dạt sức sống nhất trong mấy năm gần đây. Một ngàn phần dược tề thức tỉnh mà Càn Kình nói có mười bảy Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà trẻ năm nay thức tỉnh thất bại thành công mở ra lực lượng huyết mạch. Có ba Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà thức tỉnh lực lượng tam giai mở ra lực lượng huyết mạch.
Khiến Bàn Hoành Huyền hưng phấn nhất là một trưởng lão, người địa giai thức tỉnh lực lượng huyết mạch nhiều năm thế nhưng thành công mở ra thiên cực thức tỉnh!
Thiên cực và địa giai, chỉ chênh lệch một đẳng cấp nhưng trong đó khác biệt thực lực tựa như danh từ thức tỉnh, như trời và đất.
Bàn gia có thêm một lực lượng thức tỉnh thiên cực. Bàn Hoành Huyền đứng bên ngoài cửa mật thất của Bàn Hoành Cơ. Tông thể thực lực Bàn gia tăng mảng lớn theo vị trưởng lão thức tỉnh thiên cực.
Cửa đá chậm rãi mở ra hai bên, Bàn Hoành Cơ biểu tình nghiêm trang chất chứa vui sướng chậm rãi bước ra.
Bàn Hoành Huyền hồi hộp nhìn vẻ mặt của Bàn Hoành Cơ, hỏi:
- Có đột phá không? Đã thức tỉnh chung cực chưa?
Thức tỉnh chung cực! Bàn gia chưa bao giờ có thức tỉnh chung cực, giống như là lực lượng huyết mạch Cửu Đầu Xà chỉ đạt đến thức thên cực, không có tiềm lực thức tỉnh chung cực.
Vô số năm qua thức tỉnh chung cực là nỗi đau trong lòng Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà, là sự thật mà bọn họ không muốn thừa nhận.
Bàn Hoành Cơ, được gọi là gia chủ anh minh hiếm có trong các đời gia chủ, Bàn Hoành Huyền rất trông chờ vào vị đại ca này của mình.
- Không.
Bàn Hoành Cơ mỉm cười, lắc đầu, nói:
- Không thức tỉnh chung cực.
Hy vọng biến thành thất vọng trong mắt Bàn Hoành Huyền. Tại sao không thức tỉnh chung cực mà ca ca ra vẻ vui sướng như vậy? Không lẽ Bàn Hoành Cơ không muốn tiến vào thức tỉnh chung cực, lực lượng được được gọi là gần với thần nhất?
- Tuy thất bại nhưng không phải không có thu hoạch.
Bàn Hoành Cơ nhẹ nâng tay, năm ngón xòe ra bỗng co lại, không khí vang tiếng nổ.
- Ta hơi hiểu cái gì là thức tỉnh chung cực rồi.
Bàn Hoành Huyền ngơ ngác nhìn Bàn Hoành Cơ. Hèn chi Bàn Hoành Cơ vui như vậy, tuy không thức tỉnh nhưng ít nhất hiểu đạo lý bên trong cũng rất quan trọng.
- Thức tỉnh chung cực khác với các đẳng cấp thức tỉnh khác như địa giai, thiên cực.
Bàn Hoành Cơ chậm rãi đi tới, nói:
- Thức tỉnh đẳng cấp khác thì như ống khóa cửa, mỗi ống khóa có khó khăn khác nhau. Thiên cực là ống khóa khó mở nhất, nhưng thức tỉnh chung cực lại là một chuỗi ống khóa.
Bàn Hoành Huyền im lặng theo sau Bàn Hoành Cơ. Mỗi lần gia chủ này vui vẻ thì sẽ nói nhiều, chắc lần này gã sẽ giải thích rõ ràng cho Bàn Hoành Huyền nghe.
- Có lẽ những gia Chiến Sĩ thức tỉnh chung cực trong ba đại gia tộc không biết rõ về vấn đề thức tỉnh chung cực hơn ta.
Trong lời nói của Bàn Hoành Cơ chứa đầy tự tin.
- Chỉ cần mở hết khóa là có thể đánh thức huyết mạch chung cực. Lần này ta dựa vào dược thủy may mắn mở ra khóa thứ nhất.
- Vậy là...
Bàn Hoành Huyền run lên, thất thanh hỏi:
- ... Bây giờ đại ca...
- Đúng vậy.
Bàn Hoành Cơ chậm rãi rời khỏi mật thất, ánh nắng chiếu trên khuôn mặt đầy hào tình:
- Tuy bây giờ ta chưa được lực lượng thức tỉnh chung cực nhưng vì đã mở ra khóa thứ nhất, thực lực của ta tăng lớn so với trước. Chờ đến trong đại tái Tân Nhân Vương, thế hệ trước thi đấu biểu diễn thì ta sẽ hù sợ nhiều người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.