Chương 480: Uy vọng vượt qua gia chủ (hạ)
Cao Lâu Đại Hạ
13/09/2014
- Đáng tiếc, đáng tiếc quá, nếu Càn Kình biết rèn thì càng tốt.
Bàn Hoành Cơ cười, lắc đầu ra khỏi cửa viện, thầm mắng mình:
- Tham, ta thật là tham lam, suy nghĩ này...
- Gia chủ...
Bàn Hoành Cơ chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt hớn hở nhìn Chiến Sĩ trẻ tuổi quỳ dưới chân mình, nhẹ vung tay bình tĩnh phát ra khí thế như Đại Ma Vương có xuất hiện trước mặt cũng không dao động.
- Xem bộ dạng hoảng loạn của ngươi kìa, hoảng cái gì? Có chuyện gì làm người ta ngạc nhiên hơn Càn Kình đã làm? Phải bình tĩnh, bình tĩnh! Lần này Bàn gia chúng ta... Hừ hừ.
- Gia chủ, là tin tức về Càn Kình.
Bàn Mộng Vân chậm rãi ngẩng đầu lên, hoảng hốt và ngạc nhiên còn đọng lại trên mặt.
- Càn Kình... Mới đi khu rèn của Bàn gia chúng ta, nói muốn mượn chút tài liệu làm ít thứ, kết quả là...
Bàn Hoành Cơ run lên, lòng thầm nhủ: Chắc không phải đâu?
Bàn Hoành Cơ hồi hộp siết chặt nắm tay hỏi:
- Rốt cuộc kết quả như thế nào?
- Kết quả...
Biểu tình của Bàn Mộng Vân vặn vẹo quái dị nói:
- Ta nghe nói khi đó hai vị Rèn tạo Sư Tát Lạp Luân Nhiệt, Hồng Thương Khung nghe ba tiếng giã sắt của Càn Kình liền quỳ xuống cầu hắn thu bọn họ làm đồ đệ, cho dù là đồ tôn cũng được.
- Cái gì?
Bàn Hoành Cơ thấy choáng váng. Tát Lạp Luân Nhiệt, Hồng Thương Khung là Rèn tạo Sư thập giai. Một người có năng lực xuất sắc về tấm thuẫn, một người chuyên về chiến đao, ở trong Công Hội Thiết Tượng cũng rất có địa vị. Tại sao Tát Lạp Luân Nhiệt, Hồng Thương Khung biểu hiện còn hèn hơn đám Dược sư? Quỳ xuống?
- Bọn họ... Bọn họ nói là...
Bàn Mộng Vân nuốt nước miếng nói:
- Bọn họ bảo Càn Kình là Rèn tạo Đại Sư có năng lực giỏi nhất bọn họ từng biết, óc lẽ tương lai sẽ trở thành Thần Tượng thứ hai trong Chân Sách hoàng triều.
Ba búa, chỉ có ba búa? Bàn Hoành Cơ nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Bàn Mộng Vân.
- Càn Kình giã ba búa đã được khen là tương lai trở thành Thần Tượng?
- Gia chủ đại nhân...
Bàn Mộng Vân từ từ đứng dậy, chuyển sang một bên, vẻ mặt lúng túng.
Bàn Mộng Vân nói:
- Gia chủ tự mình xem đi, trên đường ta đến đây thấy có hai khách khanh Rèn tạo Sư chạy tới chỗ đó.
Bàn Hoành Cơ không rảnh bước nhàn nhã nữa, một đấu hồn Cửu Đầu Xà khổng lồ phát ra từ người gã, mắt thường có thể thấy đấu hồn kia. Bàn Hoành Cơ bay lên cao nhanh chóng hướng tới khu rèn nơi có Càn Kình. Khắp Bàn gia nghe tiếng Bàn Hoành Cơ xé gió như sấm vang không ngừng.
- Gia chủ đang làm gì vậy?
- Đúng rồi, không lẽ Đại Ma Vương tự mình làm thích khách sao?
- Chẳng lẽ là hoàng đế bệ hạ băng hà rồi? Nhưng nghe nói sức khỏe của bệ hạ tốt lắm mà?
- Không lẽ tại chiến trường nhân ma, Chân Sách quân hoàn toàn tan vỡ? Thế này quá khoa trương đi.
- Đúng rồi. Trừ ba sự kiện này ra dù cho lão bà của gia chủ sinh hài tử cũng không thể làm gia chủ sốt ruột đến mức này.
Các Chiến Sĩ Bàn gia ngửa đầu khó hiểu, các loại suy đoán liên tục bay nhanh trong đầu nhưng không nghĩ ra hôm nay trong Bàn gia có chuyện gì làm gia chủ đại nhân mất bình tĩnh như vậy.
Thần tượng? Thần tượng!
Trong đầu Bàn Hoành Cơ tràn ngập mặt Càn Kình. Không cần biết tiểu tử này có trở thành Thần tượng được không, tuổi nhỏ như vậy đã trở thành Rèn tạo Sư, khiến hai Rèn tạo Sư thập giai hệ thống khác nhau quỳ bái sư, chắc không phải tiểu tử này là Rèn tạo Sư toàn hệ đi?
Hắn không đến kết minh hay giao dịch mà là đến khoe khoang, cố ý hù người đúng không? Bàn Hoành Cơ đáp xuống khu rèn đầy, ưm, nên nói là đông đúc người quỳ.
Rèn tạo Sư, Thiết Tượng, Thiết Tượng học đồ...
Một khu rèn chiếm phạm vi khá lớn đầy ắp gần hai trăm người quỳ.
Chân tay Càn Kình luống cuống nhìn tình hình đồ sộ trước mắt. Càn Kình nghĩ muốn mượn chút kim loại cao cấp, rèn mấy giáp mềm có lực phòng ngự tàm tạm, tạm thời tạo một, hai đấu binh cho Thiết Khắc, Phần Đồ Cuồng Ca dùng tạm.
Chờ chuyện Càn gia kết thúc, nếu như còn sống thì Càn Kình sẽ quay về Bàn gia, nghiêm túc ở một, hai tháng, tập trung đúc phòng cụ và binh khí tốt cho mọi người.
Càn Kình chỉ có ý nghĩ nhỏ bé như vậy, chỉ vung ba cây búa đã làm hai Rèn tạo Sư thập giai đơn hệ đầu tiên thấy hắn rèn bật ngửa, quỳ dập đầu xuống đất.
Bái sư, nếu không thể làm đồ đệ thì làm đồ tôn cũng được!
Chuyện này là sao? Càn Kình gãi đầu. Vụ gì thế này? Không cần khoa trương như vậy đi? Chỉ là ba búa giã sắt vậy mà đập vào đầu gối của mấy trăm người.
- Gia chủ!
Càn Kình bị vòng quanh vào giữa, thấy Bàn Hoành Cơ đứng ngoài cửa thì mừng rỡ như gặp cứu tinh. Ổn rồi, gia chủ của Bàn gia đến, chắc hắn có thể thoát thân.
- Tiểu tử.
Bàn Hoành Cơ đi bước nhỏ tiến tới, 'chen lấn' đám đông từ từ tới gần Càn Kình. Khách khanh, học đồ bình thường thấy gia chủ còn nể mặt chút nhưng giờ thì phớt lờ uy nghiêm của gia chủ. Bọn họ như đang hành hương, không ai muốn dịch chuyển để phòng ngừa Càn Kình bỏ chạy.
Bàn Hoành Cơ cười khổ đứng trước mặt Càn Kình. Cảm giác chen lấ di chuyển từng chút một này đã nhiều năm Bàn Hoành Cơ không gặp, không ngờ hôm nay lại nếm thử, khiến người hoài niệm.
Bàn Hoành Cơ cười khổ nói:
- Ngươi cố ý đúng không? Mới đầu đã cố ý che giấu?
Thế giới này ảo quá, quá sức ảo. Một thanh niên chưa đến hai mươi tuổi nào là chế dược, thần bí dược tề, đúc, quan trọng nhất là tiểu tử này có đấu tâm không nên có, dưới Chiến Sĩ Tru Ma thì tuyệt đối vô địch.
Bàn Hoành Cơ hơi ghen tỵ. Tại sao tiểu tử này không họ Bàn? Tại sao tiểu tử này không phải là nhi tử của ta?
Cố ý? Càn Kình cười méo xệch. Trước giờ hắn không hề cố ý muốn che giấu gì, vấn đề là không ai hỏi về đúc! Lại nói nếu biết có tình huống như vậy thì hắn thật tình muốn giấu giếm.
- Ta nói này tiểu tử.
Bàn Hoành Cơ vỗ vai Càn Kình, nói:
- Nói thật với ngươi, sau khi ngươi khoe khoang rồi muốn vỗ mông rời khỏi khu rèn này là không thể nào, cùng lắm hì ngươi nhận một, hai đồ đệ đi.
Hồng Thương Khung quỳ dưới đất rướn cổ la toáng lên:
- Không thu đồ đệ, nhận đồ tôn cũng được!
Bàn Hoành Cơ nghi ngờ lỗ tai và con mắt bị bệnh gì, bình thường Hồng Thương Khung gặp ai cũng hầm hừ vậy mà nguyện ý làm đồ tôn?
Càn Kình khó xử nhìn người dưới đất, không thấy ai nhỏ tuổi hơn hắn. Đặc biệt là Rèn tạo Sư tên Hồng Thương Khung có số tuổi đủ làm gia gia của Càn Kình, thu người như vậy làm đồ đệ hoặc đồ tôn?
- Thôi thì...
Càn Kình gãi sau gáy, nói:
- Chúng ta luận bàn một chút được rồi.
Hai trăm người quỳ dưới đất cùng lắc đầu, ngay ngắn như thể đã luyện tập ngàn vạn lần.
Hồng Thương Khung thô giọng nói:
- Ta không có năng lực luận bàn với ngươi!
- Ta được người dạy là may mắn rồi!
Bàn Hoành Cơ khoanh tay trước ngực, cảm thấy lần này gã được lợi rồi lại thấy chuyện rất quái dị. Cho dù Bàn Hoành Cơ nằm mơ cũng sẽ không mộng giấc ngủ quái dị đến thế.
- Thu đi.
Bàn Hoành Cơ khẽ thở dài:
- Trừ phi ngươi muốn bọn họ quỳ chết.
Bàn Hoành Cơ cười, lắc đầu ra khỏi cửa viện, thầm mắng mình:
- Tham, ta thật là tham lam, suy nghĩ này...
- Gia chủ...
Bàn Hoành Cơ chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt hớn hở nhìn Chiến Sĩ trẻ tuổi quỳ dưới chân mình, nhẹ vung tay bình tĩnh phát ra khí thế như Đại Ma Vương có xuất hiện trước mặt cũng không dao động.
- Xem bộ dạng hoảng loạn của ngươi kìa, hoảng cái gì? Có chuyện gì làm người ta ngạc nhiên hơn Càn Kình đã làm? Phải bình tĩnh, bình tĩnh! Lần này Bàn gia chúng ta... Hừ hừ.
- Gia chủ, là tin tức về Càn Kình.
Bàn Mộng Vân chậm rãi ngẩng đầu lên, hoảng hốt và ngạc nhiên còn đọng lại trên mặt.
- Càn Kình... Mới đi khu rèn của Bàn gia chúng ta, nói muốn mượn chút tài liệu làm ít thứ, kết quả là...
Bàn Hoành Cơ run lên, lòng thầm nhủ: Chắc không phải đâu?
Bàn Hoành Cơ hồi hộp siết chặt nắm tay hỏi:
- Rốt cuộc kết quả như thế nào?
- Kết quả...
Biểu tình của Bàn Mộng Vân vặn vẹo quái dị nói:
- Ta nghe nói khi đó hai vị Rèn tạo Sư Tát Lạp Luân Nhiệt, Hồng Thương Khung nghe ba tiếng giã sắt của Càn Kình liền quỳ xuống cầu hắn thu bọn họ làm đồ đệ, cho dù là đồ tôn cũng được.
- Cái gì?
Bàn Hoành Cơ thấy choáng váng. Tát Lạp Luân Nhiệt, Hồng Thương Khung là Rèn tạo Sư thập giai. Một người có năng lực xuất sắc về tấm thuẫn, một người chuyên về chiến đao, ở trong Công Hội Thiết Tượng cũng rất có địa vị. Tại sao Tát Lạp Luân Nhiệt, Hồng Thương Khung biểu hiện còn hèn hơn đám Dược sư? Quỳ xuống?
- Bọn họ... Bọn họ nói là...
Bàn Mộng Vân nuốt nước miếng nói:
- Bọn họ bảo Càn Kình là Rèn tạo Đại Sư có năng lực giỏi nhất bọn họ từng biết, óc lẽ tương lai sẽ trở thành Thần Tượng thứ hai trong Chân Sách hoàng triều.
Ba búa, chỉ có ba búa? Bàn Hoành Cơ nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Bàn Mộng Vân.
- Càn Kình giã ba búa đã được khen là tương lai trở thành Thần Tượng?
- Gia chủ đại nhân...
Bàn Mộng Vân từ từ đứng dậy, chuyển sang một bên, vẻ mặt lúng túng.
Bàn Mộng Vân nói:
- Gia chủ tự mình xem đi, trên đường ta đến đây thấy có hai khách khanh Rèn tạo Sư chạy tới chỗ đó.
Bàn Hoành Cơ không rảnh bước nhàn nhã nữa, một đấu hồn Cửu Đầu Xà khổng lồ phát ra từ người gã, mắt thường có thể thấy đấu hồn kia. Bàn Hoành Cơ bay lên cao nhanh chóng hướng tới khu rèn nơi có Càn Kình. Khắp Bàn gia nghe tiếng Bàn Hoành Cơ xé gió như sấm vang không ngừng.
- Gia chủ đang làm gì vậy?
- Đúng rồi, không lẽ Đại Ma Vương tự mình làm thích khách sao?
- Chẳng lẽ là hoàng đế bệ hạ băng hà rồi? Nhưng nghe nói sức khỏe của bệ hạ tốt lắm mà?
- Không lẽ tại chiến trường nhân ma, Chân Sách quân hoàn toàn tan vỡ? Thế này quá khoa trương đi.
- Đúng rồi. Trừ ba sự kiện này ra dù cho lão bà của gia chủ sinh hài tử cũng không thể làm gia chủ sốt ruột đến mức này.
Các Chiến Sĩ Bàn gia ngửa đầu khó hiểu, các loại suy đoán liên tục bay nhanh trong đầu nhưng không nghĩ ra hôm nay trong Bàn gia có chuyện gì làm gia chủ đại nhân mất bình tĩnh như vậy.
Thần tượng? Thần tượng!
Trong đầu Bàn Hoành Cơ tràn ngập mặt Càn Kình. Không cần biết tiểu tử này có trở thành Thần tượng được không, tuổi nhỏ như vậy đã trở thành Rèn tạo Sư, khiến hai Rèn tạo Sư thập giai hệ thống khác nhau quỳ bái sư, chắc không phải tiểu tử này là Rèn tạo Sư toàn hệ đi?
Hắn không đến kết minh hay giao dịch mà là đến khoe khoang, cố ý hù người đúng không? Bàn Hoành Cơ đáp xuống khu rèn đầy, ưm, nên nói là đông đúc người quỳ.
Rèn tạo Sư, Thiết Tượng, Thiết Tượng học đồ...
Một khu rèn chiếm phạm vi khá lớn đầy ắp gần hai trăm người quỳ.
Chân tay Càn Kình luống cuống nhìn tình hình đồ sộ trước mắt. Càn Kình nghĩ muốn mượn chút kim loại cao cấp, rèn mấy giáp mềm có lực phòng ngự tàm tạm, tạm thời tạo một, hai đấu binh cho Thiết Khắc, Phần Đồ Cuồng Ca dùng tạm.
Chờ chuyện Càn gia kết thúc, nếu như còn sống thì Càn Kình sẽ quay về Bàn gia, nghiêm túc ở một, hai tháng, tập trung đúc phòng cụ và binh khí tốt cho mọi người.
Càn Kình chỉ có ý nghĩ nhỏ bé như vậy, chỉ vung ba cây búa đã làm hai Rèn tạo Sư thập giai đơn hệ đầu tiên thấy hắn rèn bật ngửa, quỳ dập đầu xuống đất.
Bái sư, nếu không thể làm đồ đệ thì làm đồ tôn cũng được!
Chuyện này là sao? Càn Kình gãi đầu. Vụ gì thế này? Không cần khoa trương như vậy đi? Chỉ là ba búa giã sắt vậy mà đập vào đầu gối của mấy trăm người.
- Gia chủ!
Càn Kình bị vòng quanh vào giữa, thấy Bàn Hoành Cơ đứng ngoài cửa thì mừng rỡ như gặp cứu tinh. Ổn rồi, gia chủ của Bàn gia đến, chắc hắn có thể thoát thân.
- Tiểu tử.
Bàn Hoành Cơ đi bước nhỏ tiến tới, 'chen lấn' đám đông từ từ tới gần Càn Kình. Khách khanh, học đồ bình thường thấy gia chủ còn nể mặt chút nhưng giờ thì phớt lờ uy nghiêm của gia chủ. Bọn họ như đang hành hương, không ai muốn dịch chuyển để phòng ngừa Càn Kình bỏ chạy.
Bàn Hoành Cơ cười khổ đứng trước mặt Càn Kình. Cảm giác chen lấ di chuyển từng chút một này đã nhiều năm Bàn Hoành Cơ không gặp, không ngờ hôm nay lại nếm thử, khiến người hoài niệm.
Bàn Hoành Cơ cười khổ nói:
- Ngươi cố ý đúng không? Mới đầu đã cố ý che giấu?
Thế giới này ảo quá, quá sức ảo. Một thanh niên chưa đến hai mươi tuổi nào là chế dược, thần bí dược tề, đúc, quan trọng nhất là tiểu tử này có đấu tâm không nên có, dưới Chiến Sĩ Tru Ma thì tuyệt đối vô địch.
Bàn Hoành Cơ hơi ghen tỵ. Tại sao tiểu tử này không họ Bàn? Tại sao tiểu tử này không phải là nhi tử của ta?
Cố ý? Càn Kình cười méo xệch. Trước giờ hắn không hề cố ý muốn che giấu gì, vấn đề là không ai hỏi về đúc! Lại nói nếu biết có tình huống như vậy thì hắn thật tình muốn giấu giếm.
- Ta nói này tiểu tử.
Bàn Hoành Cơ vỗ vai Càn Kình, nói:
- Nói thật với ngươi, sau khi ngươi khoe khoang rồi muốn vỗ mông rời khỏi khu rèn này là không thể nào, cùng lắm hì ngươi nhận một, hai đồ đệ đi.
Hồng Thương Khung quỳ dưới đất rướn cổ la toáng lên:
- Không thu đồ đệ, nhận đồ tôn cũng được!
Bàn Hoành Cơ nghi ngờ lỗ tai và con mắt bị bệnh gì, bình thường Hồng Thương Khung gặp ai cũng hầm hừ vậy mà nguyện ý làm đồ tôn?
Càn Kình khó xử nhìn người dưới đất, không thấy ai nhỏ tuổi hơn hắn. Đặc biệt là Rèn tạo Sư tên Hồng Thương Khung có số tuổi đủ làm gia gia của Càn Kình, thu người như vậy làm đồ đệ hoặc đồ tôn?
- Thôi thì...
Càn Kình gãi sau gáy, nói:
- Chúng ta luận bàn một chút được rồi.
Hai trăm người quỳ dưới đất cùng lắc đầu, ngay ngắn như thể đã luyện tập ngàn vạn lần.
Hồng Thương Khung thô giọng nói:
- Ta không có năng lực luận bàn với ngươi!
- Ta được người dạy là may mắn rồi!
Bàn Hoành Cơ khoanh tay trước ngực, cảm thấy lần này gã được lợi rồi lại thấy chuyện rất quái dị. Cho dù Bàn Hoành Cơ nằm mơ cũng sẽ không mộng giấc ngủ quái dị đến thế.
- Thu đi.
Bàn Hoành Cơ khẽ thở dài:
- Trừ phi ngươi muốn bọn họ quỳ chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.