Chương 187: Chúng yêu vui đùa
Áo Bỉ Gia
22/03/2013
Thạch Miêu vương rất phiền muộn chạy tới bên cạnh Bách Thảo vương bắt đầu cọ chân vào chân của nàng.
- Chỉ bằng vào ngươi? Lăn đi.
Bách Thảo vương cũng không nể tình một cước đá bay Thạch Miêu vương, động tác cực nhanh Thạch Miêu vương cũng không kịp trốn tránh.
Hỏa Hùng vương ở bên cạnh cười hắc hắc nhìn Thạch Miêu vương mà hả hê.
Tuy Bách Thảo vương hiện tại toàn thân khô héo vô cùng suy yếu nhưng tựa hồ cũng không ngại cùng với hai đại yêu vương khác sống chung cùng một chỗ thậm chí còn dẫn bọn họ vào sào huyệt của mình, Đường Tiêu suy đoán rằng bọn họ có tình cảm với nhau vô cùng tốt cùng nhau cởi mở cùng nhau chung hoạn nạn, không giống như cuộc sống bình thường của nhân loại, lục đục đề phòng lẫn nhau.
- Lão Điêu ngươi có phải mệt rồi không ta cảm thấy trạng thái của ngươi rất không đúng.
Thạch miêu vương ở trước mặt Bách Thảo vương mất mặt liền tìm Đường Tiêu kiếm chuyện vui vẻ.
Đường Tiêu trong lòng cảnh giác vẫn không để ý tới nó duỗi cái mỏ mà mổ xuống, Thạch Miêu vương ngửa mặt lên trời nằm ngã trên mặt đất ha ha cười bốn vuốt đánh với điêu mỏ của Đường Tiêu, nótựa hồ rất thích được đùa như vậy thần sắc và động tác so với con mèo ở kiếp trước của Đường Tiêu cũng không có gì khác nhau.
Đường Tiêu ở kiếp trước có một thời gian nuôi mèo, mỗi lần xong nhiệm vụ đều chọc cười với nó một hồi bây giờ cùng với Thạchmiêu vương vui đùa khiến cho hắn nghĩ tới tình cảnh kiếp trước, tuynhiên Đường Tiêu không dám biến thành nhân hình đành phải dùng mỏ điêu chọc ghẹo Thạch Miêu vương mổ vào từng chỗ trên người của nó, Thạch Miêu vương vô cùng thích ý mà lăn lộn qua lại trong miệng còn ngoao ngoao gọi bậy,.
Lăn lộn một lúc Thạch Miêu vương đã tiến tới sau lưng của Hỏa Hùng vương, Hỏa Hùng vương vừa vặn thu chưởng về dẫm vào cáiđuôi của Thạch Miêu vương, Thạch Miêu vương kêu lên một tiếng sau đó đột ngột nhảy lên từ trên mặt đất đến tận trên đầu của con gấu, dùng móng vuốt chải một đường xuống dưới.
- Đừng làm rộn nữa đi làm cơm đi.
Bách Thảo vương ngăn Thạch miêu vương và Hỏa Hùng vương lại, tay của nàng cầm lấy một đống chuột và cá không còn nội tạng tất cả đều được xuyên qua một cành cây.
- Không phải nấu chín rồi ăn sao?
Thạch Miêu vương và Hỏa Hùng vương tỏ vẻ thất vọng.
Bách Thảo vương đưa cái xiên cá và xiên chuột đếng giữa hai chân của Thạch miêu vương sau đó lại níu lấy lỗ tai của Hỏa Hùng vươngđể nó cúi xuống bên người của Thạch Miêu vương.
- Hôm nay nướng ăn các ngươi một người phụ trách làm khung sấy một người phụ trách thổi lửa, ta thì thêm gia vị.
Bách Thảo vương tiến thành phân công.
- Thiêu đốt à? Ta thích.
Hỏa Hùng vương hắc hắc nở ra nụ cười.
- Ưa thích thì cũng làm thổi lửa.
Bách Thảo vương cũng níu lấy lỗ tai của Hỏa Hùng vương ấn nóxuống mặt đất.
- Thêm một đống lửa không được à, sao lại muốn ta thổi?
Hỏa Hùng vương ngồi xuống mặt đất lộ vẻ không vui.
- Ngươi không thổi vậy được ngươi ở bên cạnh xem chúng ta ăn linh dược cũng không có phần.
Bách Thảo vương khẽ nặng nề gõ vào đầu Hỏa Hùng vương một cái.
- Được rồi ta thổi.
Hỏa Hùng vương bất dắc dĩ nằm rạp xuống mặt đất hướng về phía xiên thịt chuột và xiên cá trên người của Thạch miêu vương màthổi.
- Tiểu thảo ngươi có biết không ta là một con mèo lại là một con mèo vĩ đại đứng yên không nhúc nhích là một chuyện con mèo bìn thường rất khó chịu được đó.
Thạch Miêu vương giơ hai cái xiên thịt lên càng không ngừng tảhữu tới lui.
- Như thế này vậy cho ngươi đứng ở một bên xem chúng ta ăn thịt chuột mập xem ngươi có chịu được không.
Bách Thảo vương không chút khách khí mà đá vào mông của Thạch miêu vương một cái.
- Hắc hắc lão miêu ta phát hiện một chuyện rất kỳ quái.
Hỏa Hùng vương bỗng nhiên cất tiếng nói với Thạch Miêu vương?
- Chuyện gì/
Thạch Miêu vương hỏi lại một câu.
- Tại sao ta và ngươi làm việc lão điêu kia vẫn không nhúc nhích?
Hỏa Hùng vương rất căm giận bất bình nhìn tuyết điêu mà liếc.
- Đúng thế!
Thạch Miêu vương cũng phát hiện ra vấn đề này.
- Bởi vì hắn đẹp trai không giống hai người quái dị các ngươi.
Bách Thảo vương vừa cầm gia vị đi tới vừa trả lời hai đại yêu vương.
- Đẹp trai thì làm được làm sao so được với sự tươi trẻ của ta.
Thạch Miêu vương nghiêng đầu mở to mắt mèo nhìn Bách Thảo vương.
- Hắc hắc ta cũng....
Hỏa Hùng vương nghĩ nửa ngày phát hiện ra mình cũng không đẹp trai và tươi trẻ liền im bặt.
- Ngươi cái gì?
Bách Thảo vương hỏi lại Hỏa Hùng vương một câu...
- Vô cùng....
Hỏa Hùng vương gãi đầu:
- Ta xấu, nhưng ta rất dịu dàng....Hắc hắc.s
Thạch Miêu vương đem hai cái xiên thịt ném lên trên trời, ngửa mặtôm bụng cười bò, cười đến ngửa tới ngửa lui, Bách Thảo vương cầm lấy hai xiên thịt hung ác nhìn nó, Thạch miêu vương liền duỗi móng chân ra đem hai xiên thịt bắt về, lại xoẹt một tiếng nữa đứng yên bất động.
Kỹ năng nấu nướng của Bách Thảo vương đúng là không tệ, nàng phối hợp nguyên liệu rất đầy đủ, chỉ nguyên một cái xiên thịt chuộtđã cho tới hơn một trăm loại gia vị, ngon lành vô cùng.
Ăn thịt nướng mỹ vị Đường Tiêu chợt nhớ tới một đồ đệ kiếp trước của hắn, một nữ tử gốc Mỹ, mỗi lần trở về nàng ta đều nấu cho Đường Tiêu ăn những mỹ thực ngon lành vô cùng.
.....
- Tiểu thảo ta yêu ngươi lắm rồi làm vợ của ta.
Thạch miêu vương ăn xong mấy con chuột mập mấy con cá lớn no bụng ngửa mặt lên trời lăn qua lăn lại.
- Hắc hắc.. ta cũng muốn.
Hỏa Hùng vương tiếp tục cười ngây ngô.
- Lăn.
Bách Thảo vương đá một cước lăn Thạch miêu vương đi, lại nắm lấy lỗ tai của Hỏa Hùng Vương:
- Ngươi muốn sao? Cũng không nhìn xem bộ dạng gấu của ngươi thì có ai dám theo ngươi.
- Cha mẹ sinh ra không thể trách ta.
Hỏa Hùng vương dùng bàn tay gấu ôm lấy mặt bộ dạng rất thương tâm.
- Tiểu thảo ngươi quá bạo lực rồi tuy nhiên ta thích.
Thạch Miêu vương sau khi rớt xuống thì tiến tới trợn tròn mắt làm ra vẻ ngây thơ.
Sau khi ăn uống xong, Bách Thảo vương cho Thạch Miêu vương vàHỏa Hùng vương mỗi người một viên linh đan, sau nửa ngày trời Bách Thảo vương lại cho bọn họ thiên niên linh chi các loại dược thảo nhưng cái gì cũng chưa cho Đường Tiêu, Đường Tiêu cũng không lên tiếng cũng không mở miện gyêu cầu, theo ba yêu vương cùng nhau ra Bách Thảo cốc.
- Ta muốn bế quan, gặp lại các ngươi sau.
Bách Thảo vương hướng về phía Thạch Miêu vương và Hỏa Hùng vương kêu lên một tiếng.
- Tiểu thảo gặp lại sau, hắc hắc.
- Tiểu thảo ta sẽ nghĩ tới ngươi nhớ đi Đại Vũ tìm ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.