Chương 188: Đỉnh núi Ngọc Sơn
Áo Bỉ Gia
22/03/2013
Hỏa Hùng vương cùng với Thạch Miêu vương từng người nói với Bách Thảo vương cho dù bọn họ không cam lòng nhưng nhìn thấy Bách Thảo vương mặt lạnh đuổi khách cũng chỉ có thể từng người ra đi, Đường Tiêu chuẩn bị giương cánh muốn rời khỏi thì bị BáchThảo vương gọi lại đi về phía hắn.
Đường Tiêu đứng vững, Bách Thảo vương xoay cổ cưỡi lên trên lưng của Đường Tiêu:
- Đi chúng ta đến đỉnh núi xem.
Đường Tiêu nhìn thoáng qua mặt trời trên đỉnh đầu cảm thấy hiện tại đã là giữa trưa mặt trời còn chưa xuống núi, không biết BáchThảo dẫn hắn đi xem là có ý gì, tuy nhiên Đường Tiêu cũng không hỏi nhiều, dứt khoát giả vờ không nói gì mở hai cánh chở BáchThảo vương bay lên.
Cùng Bách Thảo vương sống cùng một chỗ Đường Tiêu cảm thấy rất thoải mái, nàng ta ngưng tụ thiên dịa nguyên khí, khiến cho người ta cảm thấy lúc hô hấp có rất nhiều lực lượng.
Đường Tiêu hưởng thụ cảm giác này vì vậy thỏa thích tung bay trên bầu trời ngẫu nhiên nhanh chóng lao thẳng xuống, khiến cho BáchThảo vương ở trên lưng hắn cả kinh cười ha ha, sau một lát BáchThảo vương mới ý thức được tuyết điêu đang chọc cười mình trên khuôn mặt khô héo hiện lên vẻ ửng hồng.
Từ trên không trung nhìn xuống phía dưới Ngọc Sơn dùng địa hình lòng chảo làm chủ, núi cao tuấn mãng, Áo Bỉ Đảo không biết bao nhiêu năm không kết tuyết không kết sương, nhưng Ngọc sơn đỉnh vì rất cao cho nên thường xuyên có tuyết có sương bao bọc, lên càng cao thì càng ấm.
Cũng may có Bách Thảo vương bên người Đường Tiêu có thể tùy thời nghĩ cách bảo tồn chân khí cho dù nhiệt độ thấp hắn cũng không cảm thấy rét lạn.
Một đường phi lên trên đỉnh núi Đường Tiêu phát hiện ra nơi này càng trở nên cao vời vợi, không trung cấm chế dày đặc chỉ có dưới sự chỉ dẫn của Bách Thảo vương Đường Tiêu mới không đụng với những cấm chế kia những cấm chế này không giống nhau đại bộ phâ là bố trí không có nguy hại, dùng để truyền tống khi đụng vào cũng chỉ truyền đi một địa điểm khác, khiến cho hoàn cảnh quanh người phát sinh biến hóa, lạc đường không rõ phương hướng.
Cũng có một số cấm chế vô cùng nguy hiểm, tu vi võ học không cao ngộ nhập vòa có thể bị chết, cho dù tu vi võ học cao tới thiềuđiểm nhất định gặp những cấm chế này cũng sẽ bị thương, điều khiến cho người ta khó có thể tham dò chính là đại bộ phận cấm chế đều trôi nổi di động trên không trung, nay ở chỗ này mai ở chỗ khác cho nên có người muốn thông qua thăm dò đều không có khảnăng.
Đường Tiêu đối với tính nguy hiểm của nguyên thủy sơn mạch đãcó nhận thức. Yêu thú lợi hại đều phân chia địa bàn cho mình sinh hoạt ở trong núi rừng căn bản không có khái niệm thời gian thường thường sẽ tạo địa bàn vững chắc cho mình, thiết hạ đủoạiại cấm chế.
Rốt cuộc Bách Thảo vương cũng đã mang Đường Tiêu tới địa điểm cần tới.
Ở đây cơ hồ là chỗ cao nhất của Ngọc Sơn, đóng đầy băng nhưng sinh cơ vẫn y nguyên dạt dào, ở đây mây mù lượn lờ ít ai lui tới ánh mạt trời vô cùng yếu ớt nước suối cũng lạnh băng nhưng vĩnh viễn không kết băng, quanh đường sinh trưởng những dược thảo quýhiếm, những dược thảo này đã lâu năm thậm chí còn có linh tính, Bách Thảo vương vường hiện thân bnọ chúng cũng lễ bái với nàng.
Đường Tiêu nhìn thấy Bách Thảo vương Bạc Hà cuốn ống tay áo lên, đại lượng kỳ dị trân thảo bay trước mặt của nàng, cái gì là vạn niên chi thảo vạn niên tuyết liên van niên hà thù ô, vạn niên sơn sâm vạn niê n mê hương, vạn niên đương quy... những thứ này đều là cực phẩm dược thảo trên thế gian đều ở chỗ này.
Dùng vạn năm để hình dung dược thảo nơi này có lẽ không thỏađáng bởi vì ở đây không có nhân thế phàm trần quấy nhiễu, rất nhiều dược thảo đều sinh trưởng tới mấy chục vạn năm trở lên tuynhiên không có cơ duyên trùng hợp như Bạc Hà cho nên nhiều lắm chỉ có thể có thân thể thảo yêu không có trí tuệ.
Ý niệm đầu tiên của Đường Tiêu chính là nếu như Bách Thảo vươngđem những thảo dược này cho mình thì mình đại phát tài rồi, ýniệm thứ hai là làm saoi có thể bắt bọn họ vào trong tay.
Phù linh trong cơ thể của Bách Thảo vương bay ra lập tức ngưng kết thành dược đỉnh, từ trong dược đỉnh Đường Tiêu có thể ngửi thấy mùi thuốc bắt đầu khuếch tán, mùi thuốc phiêu dật một đan dược bắt đầu từ từ hình thành.
Bản thân của Bách Thảo vương là một cây bạc hà sinh trưởng hơn mười vạn năm, ở đây cũng không biết ăn bao nhiêu dược thả, thứmà nàng luyện ở trong dược đỉnh cũng là linh đan diệu dược khiến thế gian điên cuồng.
Hai ba canh giờ sau mặt trời dần ngả về phía tây, Bách Thảo vương từ trong dược đỉnh lấy ra năm viên đan dược thành hình cuối cùng Bách Thảo vương cắn nát ngón tay, đưa vào năm viên thuốc năm giọt chấn lỏng màu xanh lá, dùng linh phù luyện hóa lần cuối sauđó bỏ voào thêm mấy thứ đồ dùng kèm theo khác bọc lại đưa tới trước mặt của Đường Tiêu.
- Cám ơn ngươi hôm nay xả thân cứu giúp ta.
Hai mắt của Bạc Hà lóng lánh lưu quang, chân thành mà nhìn Đường Tiêu.
Đường Tiêu ngây cả người chuyện hôm nay quả thực là trùng hợp xả thân thì không tới, cẩn thậ nhớ lại hắn nổ rớt đại hoàng tử và tứmạch hỗn nguyên xong muốn chạy trốn khi đó vừa vặn chạm phải Bách Thảo vương Bách Thảo vương cái gì cũng không nói trực tiếp xoay người leo lên lưng của hắn.
Rất có thể Bách Thảo vương đã hiểu lầm lúc đó hắn vì nàng mà tới.
Đối với Bách Thảo vương mà nói, một người xả thân vì nàng trong lúc lửa địa ngục đang đốt cháy dĩ nhiên so với tình cảm mà Thạchmiêu vương và Hỏa Hùng vương nửa đường xuất hiện có giá trị hơn rất nhiều. Huống chi tuyết điêu tu vi thấp mà có thể mạo hiểm vìnàng như vậy cho nên Bách Thảo vương đặc biệt đem đan dược ởđây tặng cho tuyết điêu.
Suy nghĩ cẩn thận xong Đường Tiêu cũng không khách khí một đạo phù triện màu trắng bay ra đem năm viên tuyệt phẩm đan dược vàmấy thứ kèm theo kia thu vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ. Vốn hắn còn muốn tìm Bách Thảo vương đò hỏi một số bản hướng dẫn sử dụng đan dược nhưng cân nhắc mình có thể bạo lộ thân phận cho nên cũng im lặng cùng lắm thì sau khi xuống núi tìm một số người biết đan dược hướng dẫn mình là được.
- Lão Điêu sau khi ngươi rời khỏi thi thể thì võ học tu vi giảm nhiều nếu như ngày sau gặp nguy hiểm có thể nuốt viên dược hoàn này bảo vệ tính mạng, tu luyện gặp bình cảnh khó phá cũng có thểnuốt một viên dùng để đột phá, đây chính là lễ mọn của ta, tỏ vài phần biết ơn của Bạc Hà.
Bách Thảo vương hướng về phía tuyết điêu dịu dàng thi lễ, sau đógiải thích cho Đường Tiêu biết những thứ này dùng để làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.