Chương 91
Phở Phở
06/04/2022
May mắn là nhóm Tố Anh Đức không chơi đi chơi lại một trò, ngày nào cũng đổ nước lên đầu hắn. Thẩm Quyền không muốn phải nghỉ tiết 1 thường xuyên để về nhà thay quần áo, hắn không có nhiều tiền để mua thêm đồ đến thế. Nhóm bắt nạt kia thấy hắn không báo giáo viên thì càng lộng hành, lúc thì lén lút buộc dây giày của Thẩm Quyền đan vào nhau, lúc thì đổ keo lên ghế, lúc thì thả giun vào cặp. Tố Anh Đức cũng không còn cảm giác áy náy như trước kia, nó rất vui, vui khi vượt trội hơn người, khi thấy Thẩm Quyền bị cô lập.
Hắn mới bình yên được 3 tháng đã gặp họa rồi.
2 ngày nữa là đến kì thi giữa kì I, hắn không có thời gian tuyên chiến với đám oắt này.
Cuối tiết 4, nhóm Tố Anh Đức hẹn nhau ở hàng in. Cách ngôi trường khoảng 400 mét về phía Tây, gian hàng xập xệ nằm dưới tàng cây xanh mơn mởn, bị dây leo rủ xuống từ trên tầng 2 che khuất. Trong nhà không bật đèn, phải nhờ tới ánh mặt trời soi sáng bên trong.
Tố Anh Đức học không giỏi, dùng phao nhiều đã quen rồi nhưng đây là lần đầu tiên nó đi in phao. Đám bạn nó rất thành thục mà bảo anh chủ tiệm in cái gì, dường như đã quá quen thuộc với nơi này.
"Mày có chắc là không sao không? Nhỡ giáo viên bắt được thì sao?"
Thằng Vũ-anh cả của bọn nó cười khẩy:
"Mày sợ à?"
Tất nhiên, Tố Anh Đức sẽ không bao giờ thừa nhận là nó sợ. Nó rất sĩ diện, đi với một đám cao lêu nghêu, hở tí là động tay động chân, nó lại càng phải tỏ ra là mình mạnh mẽ. Tố Anh Đức cầm tờ giấy bé tí chi chít chữ trên tay, trong lòng dấy lên một cảm
giác vi diệu khó tả.
Hoá ra còn có thể dùng cách này để gian lận. Là một đứa con ngoan của bố mẹ, Tố Anh Đức chưa bao giờ đi in phao, đây mới là lần đầu tiên.
Trong lòng nó thoáng lo lắng, vừa định rời khỏi tiệm in thì thằng Vũ bỗng ngăn lại, bảo cả bọn im lặng. Tiệm in nằm một góc thị trấn, dây leo như tấm màn tự nhiên che khuất khiến không ai nhìn thấy người bên trong đang làm gì, người bên trong nhìn ra lại rất dễ. Bên kia đường có một hàng kem, đám trẻ con xúm lại mua. Nổi bật nhất trong số đó là một đôi nam nữ mặc áo đồng phục trường nó. Đứa con gái mua hai cây kem, đưa cho cậu con trai bên cạnh, nói gì đó với cậu ta.
Thẩm Quyền chính là cậu con trai ấy, nếu không thì thằng Vũ đã không giữ bọn nó lại. Đứa con gái đứng bên cạnh cậu ta cao ngang bằng cậu, tóc dài buộc lên thành cái đuôi ngựa sau gáy, làn da ngăm đen, hai người đứng cạnh nhau trông như một cốc cà phê sữa. Con nhỏ đó tên Bảo Ngọc, ngồi cùng bàn với Thẩm Quyền.
Hai người kia vừa định đi về nhà, thằng Vũ bỗng nhảy ra từ tiệm in, hét ầm lên:
"Yêu nhau kìa!"
Bảo Ngọc ngoảnh đầu lại, sửng sốt không thôi.
Đám kia cũng ùa ra phụ hoạ, gán ghép hai người kia giữa đường giữa chợ. Tất nhiên trong số đó có cả Tố Anh Đức, nếu nó không ra thì đám thằng Vũ sẽ cho nó ra rìa, vả lại bản thân nó cũng thích trêu Thẩm Quyền, hô hào vài câu thì có mất gì?
Tiếng bọn nó hét to tới mức người qua đường cũng phải ngoảnh đầu nhìn. Bà chủ quán kem đánh mắt nhìn hai đứa trẻ một nam một nữ vẫn còn đang ngớ người, bọn nhỏ xung quanh trố mắt lên, há hốc miệng.
"Yêu nhau cái đầu chúng mày ấy! Tao không thích nó!"
Con nhỏ mất một lúc mới kịp phản ứng, gào ầm lên.
"Há há, nó ngại kìa!"
"Bảo Ngọc thích Thẩm Quyền, Thẩm Quyền thích Bảo Ngọc. Mua kem cho nhau ăn."
"Tao không thích nó!"
Con nhỏ lại gào lên. Thẩm Quyền quét mắt nhìn từng thằng con trai một như muốn ghi nhớ hết cái đám ngu dốt đang diễn trò trước mặt mình, không để lộ ra vẻ bối rối hay tức giận gì. Hắn hơi chau mày, nói nhỏ chỉ đủ cho người bên cạnh mình nghe:
"Đừng có rú lên nữa, mày càng nói chúng nó càng bắt nạt mày."
"Nhưng mà..."
"Tao về đây."
Thẩm Quyền không nói hai lời, xoay người đi thẳng ra khỏi quán kem. Con nhỏ kia vênh mặt lên lườm nguýt bọn nó, nhanh chóng chạy theo Thẩm Quyền.
Chuyện chưa dừng lại ở đó.
Sáng hôm sau, trên mặt bàn hai người họ ngồi bị ai đó ghi một hàng chữ bằng bút dạ không phai, ở giữa hàng chữ có một hình trái tim bôi nhoe nhoét bằng mực đỏ nhìn rất bẩn. Thẩm Quyền nhướng mày, liếc mắt về phía đám học sinh đang cười khúc khích sau lưng.
Bẩn thỉu.
Thẩm Quyền làm bộ như không thấy gì, ung dung ngồi xuống.
Nhưng con nhỏ cùng bàn với hắn thì có vẻ không thông minh lắm.
Suýt chút nữa thì nó định tìm đứa đầu têu để đánh nhau rồi. Thẩm Quyền biết nhỏ không khỏe bằng thằng Vũ, nhất là khi bọn nó còn có đông người. Hắn không rảnh làm đồng bọn với nhỏ rồi lên phòng hội đồng uống trà bèn sống chết ngăn Bảo Ngọc.
Chưa dừng lại ở đó, bọn nó ngang nhiên kể cho các học sinh lớp khác nghe, vẽ bậy bạ đầy trên bàn ghế, sách vở Thẩm Quyền. Có đứa còn giả làm Bảo Ngọc viết thư tình sến súa rồi vứt xuống ngăn bàn hắn, nhét cả vào bên trong giày. Thỉnh thoảng có người chạy qua còn đập vào đầu hắn một cái để hắn chúi đầu về phía con bạn mình gần hơn rồi thi nhau trêu chọc, cười đầy khoái trí.
Trêu đùa mà người trong cuộc không vui thì chỉ là một trò bắt nạt tập thể hèn hạ.
Nếu Bảo Ngọc là người bình thường, chắc hẳn mặt nó sẽ đỏ bừng, ngượng ngùng không thôi, thậm chí là không dám đi học vì xấu hổ nhưng đứa bạn hắn đâu phải người bình thường? Con nhỏ này đần tới mức ngày nào cũng gào lên chửi bọn kia nhưng không hề ngượng nghịu, dường như nó còn chẳng biết là mình đang bị bắt nạt. Bên cạnh nó còn có Thẩm Quyền chuyên đi khinh người, ngồi với nhau không hề lúng túng chút nào.
Điều này khiến nhóm thằng Vũ không khỏi khó chịu. Bọn nó mong chờ một màn hài kịch lớn hơn chứ không phải thái độ dửng dưng của người trong cuộc.
Lần đầu tiên Thẩm Quyền cảm thấy làm người ngu cũng có cái lợi của nó.
Nhưng chuyện này không kéo dài được bao lâu.
Đúng một tuần sau, Thẩm Quyền bỗng mang một hộp mực đến lớp, là loại hồi cấp 1 bọn họ hay dùng. Tố Anh Đức không hiểu hắn định làm gì, dấu hỏi chấm in hằn trên trán.
Thẩm Quyền vặn nắp, hất thẳng lên bàn nó và thằng Vũ ngồi.
Ào!
Không chỉ thằng Vũ đứng hình mất mấy giây mà đám người xung quanh cũng há hốc mồm. Mùi mực đặc trưng bốc lên từ mặt bàn đã chuyển màu, thấm lên vạt áo Tố Anh Đức và cậu bạn cùng bàn. Một vũng mực nhơ nhoét xuất hiện trên mặt bàn nó, chảy tí tách xuống sàn nhà.
Thằng Vũ tức điên người, bật dậy nắm lấy cổ áo Thẩm Quyền.
"Mày làm cái đéo gì vậy hả?!"
"Mách cô đi."
Thẩm Quyền bỗng mỉm cười, khinh thường trào ra mà không hề có ý định che giấu.
Hắn biết cách hắn nhìn mọi người rất dễ gây thù chuốc oán. Sau lần Hồng Nhung cho hắn chuyển trường, Thẩm Quyền đã cố tem tém lại cái tính hay khinh người của mình nhưng nhìn một đám dốt nát nhảy múa trước mặt mình như thế, Thẩm Quyền rất muốn đánh chết chúng nó.
Thằng Vũ báo với giáo viên cũng là tự tố cáo chính nó. Nó là người vẽ bậy lên bàn ghế Thẩm Quyền, trừ Bảo Ngọc ra thì ai cũng biết điều đó.
Thằng Vũ càng nghĩ càng tức, giơ tay lên làm động tác muốn đấm vào mặt hắn.
"Đánh đi xem nào?"
Đánh đi rồi toàn bộ lỗi sẽ thuộc về mày.
Không cần biết trước đó ai sai ai đúng, ai đụng vào người kia trước kẻ đó là kẻ thua cuộc.
Tiếng xì xào bàn tán rõ tới mức người ngoài cũng nghe thấy. Thẩm Quyền nhướng mày, ung dung mở miệng:
"Tao vẫn chưa hất hết mực đâu, câm hết lại."
Xung quanh lập tức im bặt.
Ban đầu Tố Anh Đức tưởng hắn hiền, sợ mách cô nên càng lúc càng quá trớn. Lúc này thấy vạt áo mình đã ướt đẫm một mảng mực mới chột dạ, chạy ra ngăn thằng Vũ.
Nếu nó mà mách cô thì mình cũng bị dính vào, không thể để bố mẹ biết chuyện này.
Đó là câu đầu tiên nó nghĩ đến.
Đồng thời, Tố Anh Đức cũng càng ngày càng ghét Thẩm Quyền, chỉ muốn hắn biến đi cho khuất mắt.
————-
Lời tác giả:
Bảo Ngọc là một nhân vật còn xuất hiện lần thứ hai và là một người rất quan trọng trong quá trình trưởng thành của Thẩm Quyền. Nếu mọi người nghĩ tui đang thả hint hai đứa này thì Bảo Ngọc là lesbian, hai đứa nó không hề thích nhau, chỉ là bạn thôi.
Hắn mới bình yên được 3 tháng đã gặp họa rồi.
2 ngày nữa là đến kì thi giữa kì I, hắn không có thời gian tuyên chiến với đám oắt này.
Cuối tiết 4, nhóm Tố Anh Đức hẹn nhau ở hàng in. Cách ngôi trường khoảng 400 mét về phía Tây, gian hàng xập xệ nằm dưới tàng cây xanh mơn mởn, bị dây leo rủ xuống từ trên tầng 2 che khuất. Trong nhà không bật đèn, phải nhờ tới ánh mặt trời soi sáng bên trong.
Tố Anh Đức học không giỏi, dùng phao nhiều đã quen rồi nhưng đây là lần đầu tiên nó đi in phao. Đám bạn nó rất thành thục mà bảo anh chủ tiệm in cái gì, dường như đã quá quen thuộc với nơi này.
"Mày có chắc là không sao không? Nhỡ giáo viên bắt được thì sao?"
Thằng Vũ-anh cả của bọn nó cười khẩy:
"Mày sợ à?"
Tất nhiên, Tố Anh Đức sẽ không bao giờ thừa nhận là nó sợ. Nó rất sĩ diện, đi với một đám cao lêu nghêu, hở tí là động tay động chân, nó lại càng phải tỏ ra là mình mạnh mẽ. Tố Anh Đức cầm tờ giấy bé tí chi chít chữ trên tay, trong lòng dấy lên một cảm
giác vi diệu khó tả.
Hoá ra còn có thể dùng cách này để gian lận. Là một đứa con ngoan của bố mẹ, Tố Anh Đức chưa bao giờ đi in phao, đây mới là lần đầu tiên.
Trong lòng nó thoáng lo lắng, vừa định rời khỏi tiệm in thì thằng Vũ bỗng ngăn lại, bảo cả bọn im lặng. Tiệm in nằm một góc thị trấn, dây leo như tấm màn tự nhiên che khuất khiến không ai nhìn thấy người bên trong đang làm gì, người bên trong nhìn ra lại rất dễ. Bên kia đường có một hàng kem, đám trẻ con xúm lại mua. Nổi bật nhất trong số đó là một đôi nam nữ mặc áo đồng phục trường nó. Đứa con gái mua hai cây kem, đưa cho cậu con trai bên cạnh, nói gì đó với cậu ta.
Thẩm Quyền chính là cậu con trai ấy, nếu không thì thằng Vũ đã không giữ bọn nó lại. Đứa con gái đứng bên cạnh cậu ta cao ngang bằng cậu, tóc dài buộc lên thành cái đuôi ngựa sau gáy, làn da ngăm đen, hai người đứng cạnh nhau trông như một cốc cà phê sữa. Con nhỏ đó tên Bảo Ngọc, ngồi cùng bàn với Thẩm Quyền.
Hai người kia vừa định đi về nhà, thằng Vũ bỗng nhảy ra từ tiệm in, hét ầm lên:
"Yêu nhau kìa!"
Bảo Ngọc ngoảnh đầu lại, sửng sốt không thôi.
Đám kia cũng ùa ra phụ hoạ, gán ghép hai người kia giữa đường giữa chợ. Tất nhiên trong số đó có cả Tố Anh Đức, nếu nó không ra thì đám thằng Vũ sẽ cho nó ra rìa, vả lại bản thân nó cũng thích trêu Thẩm Quyền, hô hào vài câu thì có mất gì?
Tiếng bọn nó hét to tới mức người qua đường cũng phải ngoảnh đầu nhìn. Bà chủ quán kem đánh mắt nhìn hai đứa trẻ một nam một nữ vẫn còn đang ngớ người, bọn nhỏ xung quanh trố mắt lên, há hốc miệng.
"Yêu nhau cái đầu chúng mày ấy! Tao không thích nó!"
Con nhỏ mất một lúc mới kịp phản ứng, gào ầm lên.
"Há há, nó ngại kìa!"
"Bảo Ngọc thích Thẩm Quyền, Thẩm Quyền thích Bảo Ngọc. Mua kem cho nhau ăn."
"Tao không thích nó!"
Con nhỏ lại gào lên. Thẩm Quyền quét mắt nhìn từng thằng con trai một như muốn ghi nhớ hết cái đám ngu dốt đang diễn trò trước mặt mình, không để lộ ra vẻ bối rối hay tức giận gì. Hắn hơi chau mày, nói nhỏ chỉ đủ cho người bên cạnh mình nghe:
"Đừng có rú lên nữa, mày càng nói chúng nó càng bắt nạt mày."
"Nhưng mà..."
"Tao về đây."
Thẩm Quyền không nói hai lời, xoay người đi thẳng ra khỏi quán kem. Con nhỏ kia vênh mặt lên lườm nguýt bọn nó, nhanh chóng chạy theo Thẩm Quyền.
Chuyện chưa dừng lại ở đó.
Sáng hôm sau, trên mặt bàn hai người họ ngồi bị ai đó ghi một hàng chữ bằng bút dạ không phai, ở giữa hàng chữ có một hình trái tim bôi nhoe nhoét bằng mực đỏ nhìn rất bẩn. Thẩm Quyền nhướng mày, liếc mắt về phía đám học sinh đang cười khúc khích sau lưng.
Bẩn thỉu.
Thẩm Quyền làm bộ như không thấy gì, ung dung ngồi xuống.
Nhưng con nhỏ cùng bàn với hắn thì có vẻ không thông minh lắm.
Suýt chút nữa thì nó định tìm đứa đầu têu để đánh nhau rồi. Thẩm Quyền biết nhỏ không khỏe bằng thằng Vũ, nhất là khi bọn nó còn có đông người. Hắn không rảnh làm đồng bọn với nhỏ rồi lên phòng hội đồng uống trà bèn sống chết ngăn Bảo Ngọc.
Chưa dừng lại ở đó, bọn nó ngang nhiên kể cho các học sinh lớp khác nghe, vẽ bậy bạ đầy trên bàn ghế, sách vở Thẩm Quyền. Có đứa còn giả làm Bảo Ngọc viết thư tình sến súa rồi vứt xuống ngăn bàn hắn, nhét cả vào bên trong giày. Thỉnh thoảng có người chạy qua còn đập vào đầu hắn một cái để hắn chúi đầu về phía con bạn mình gần hơn rồi thi nhau trêu chọc, cười đầy khoái trí.
Trêu đùa mà người trong cuộc không vui thì chỉ là một trò bắt nạt tập thể hèn hạ.
Nếu Bảo Ngọc là người bình thường, chắc hẳn mặt nó sẽ đỏ bừng, ngượng ngùng không thôi, thậm chí là không dám đi học vì xấu hổ nhưng đứa bạn hắn đâu phải người bình thường? Con nhỏ này đần tới mức ngày nào cũng gào lên chửi bọn kia nhưng không hề ngượng nghịu, dường như nó còn chẳng biết là mình đang bị bắt nạt. Bên cạnh nó còn có Thẩm Quyền chuyên đi khinh người, ngồi với nhau không hề lúng túng chút nào.
Điều này khiến nhóm thằng Vũ không khỏi khó chịu. Bọn nó mong chờ một màn hài kịch lớn hơn chứ không phải thái độ dửng dưng của người trong cuộc.
Lần đầu tiên Thẩm Quyền cảm thấy làm người ngu cũng có cái lợi của nó.
Nhưng chuyện này không kéo dài được bao lâu.
Đúng một tuần sau, Thẩm Quyền bỗng mang một hộp mực đến lớp, là loại hồi cấp 1 bọn họ hay dùng. Tố Anh Đức không hiểu hắn định làm gì, dấu hỏi chấm in hằn trên trán.
Thẩm Quyền vặn nắp, hất thẳng lên bàn nó và thằng Vũ ngồi.
Ào!
Không chỉ thằng Vũ đứng hình mất mấy giây mà đám người xung quanh cũng há hốc mồm. Mùi mực đặc trưng bốc lên từ mặt bàn đã chuyển màu, thấm lên vạt áo Tố Anh Đức và cậu bạn cùng bàn. Một vũng mực nhơ nhoét xuất hiện trên mặt bàn nó, chảy tí tách xuống sàn nhà.
Thằng Vũ tức điên người, bật dậy nắm lấy cổ áo Thẩm Quyền.
"Mày làm cái đéo gì vậy hả?!"
"Mách cô đi."
Thẩm Quyền bỗng mỉm cười, khinh thường trào ra mà không hề có ý định che giấu.
Hắn biết cách hắn nhìn mọi người rất dễ gây thù chuốc oán. Sau lần Hồng Nhung cho hắn chuyển trường, Thẩm Quyền đã cố tem tém lại cái tính hay khinh người của mình nhưng nhìn một đám dốt nát nhảy múa trước mặt mình như thế, Thẩm Quyền rất muốn đánh chết chúng nó.
Thằng Vũ báo với giáo viên cũng là tự tố cáo chính nó. Nó là người vẽ bậy lên bàn ghế Thẩm Quyền, trừ Bảo Ngọc ra thì ai cũng biết điều đó.
Thằng Vũ càng nghĩ càng tức, giơ tay lên làm động tác muốn đấm vào mặt hắn.
"Đánh đi xem nào?"
Đánh đi rồi toàn bộ lỗi sẽ thuộc về mày.
Không cần biết trước đó ai sai ai đúng, ai đụng vào người kia trước kẻ đó là kẻ thua cuộc.
Tiếng xì xào bàn tán rõ tới mức người ngoài cũng nghe thấy. Thẩm Quyền nhướng mày, ung dung mở miệng:
"Tao vẫn chưa hất hết mực đâu, câm hết lại."
Xung quanh lập tức im bặt.
Ban đầu Tố Anh Đức tưởng hắn hiền, sợ mách cô nên càng lúc càng quá trớn. Lúc này thấy vạt áo mình đã ướt đẫm một mảng mực mới chột dạ, chạy ra ngăn thằng Vũ.
Nếu nó mà mách cô thì mình cũng bị dính vào, không thể để bố mẹ biết chuyện này.
Đó là câu đầu tiên nó nghĩ đến.
Đồng thời, Tố Anh Đức cũng càng ngày càng ghét Thẩm Quyền, chỉ muốn hắn biến đi cho khuất mắt.
————-
Lời tác giả:
Bảo Ngọc là một nhân vật còn xuất hiện lần thứ hai và là một người rất quan trọng trong quá trình trưởng thành của Thẩm Quyền. Nếu mọi người nghĩ tui đang thả hint hai đứa này thì Bảo Ngọc là lesbian, hai đứa nó không hề thích nhau, chỉ là bạn thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.