Chương 92
Phở Phở
06/04/2022
Gần thị trấn có một con sông nhỏ, nối liền nơi thành phố với vùng nông thôn, quanh năm nước chảy xiết. Con sông ấy cách trường tới cả km, lại hay bị mấy bà mấy mẹ vứt rác xung quanh, thành ra đám trẻ con trong trấn cũng chẳng thiết tha gì chơi ở đó. Cây cầu làm bằng đá có từ cả trăm năm trước vẫn đứng sừng sững ở đó, nối liền hai bờ vắng vẻ. Trên thân cầu, rêu xanh bám thành một mảng lớn, quấn quýt quanh chân cầu, chìm sâu dưới mặt sông.
Cây cầu chẳng dài cũng chẳng cao, đứng từ bên kia vẫn có thể nhìn rõ cánh đồng xanh bạt ngàn hai bên đường và những ngôi nhà mờ đục phía xa.
Một lần Tố Anh Đức đi theo Thẩm Quyền, nó đã thấy hắn tới nơi này.
Dưới chân cầu có một chiếc hộp làm từ bìa các tông cũ kĩ đặt gần đống rác. Cứ mỗi lần Thẩm Quyền đến đây, hắn sẽ bê đống rác xung quanh đi, chừa chỗ cho con mèo sọc cam bên trong hộp. Nó gầy yếu như một que củi biết đi, lông cơ thể bẩn đến khó coi, bốc ra mùi hôi thối đặc trưng của đống rác thải chung quanh.
Thẩm Quyền tìm thấy nó trong một lần làm rớt đồ xuống chân cầu. Hồng Nhung bị dị ứng với lông mèo, lúc hắn xin mẹ nhận nuôi con mèo này mới biết bèn đặt nó trở về chỗ cũ. Cứ khoảng 2 ngày một lần, Thẩm Quyền sẽ mang đồ ăn tới cho nó, giúp con mèo ấy tắm rửa sạch sẽ.
Thằng Vũ thấy vậy bèn nảy ra một kế.
Từ sau lần Thẩm Quyền tạt mực lên bàn gã, không ai dám bắt nạt hắn thêm một lần nào nữa nhưng càng ngày càng nhiều người nhìn hắn không vừa mắt. Bọn nó đều cảm thấy Thẩm Quyền rất kiêu ngạo, lúc nào cũng khinh thường bọn nó.
Cuối giờ trưa, thằng Vũ dẫn theo một nhóm nam sinh trốn ra khỏi trường từ cãi lỗ bị thủng trên tường.
Ngoài đường vắng không một bóng người. Thời điểm bọn nó trốn học đang là giờ ăn trưa, người trong trấn như có chung một thời gian biểu, từ 11 giờ đến 12 rưỡi trưa là giờ cơm nước, không ai dại đi ôm cái bụng đói làm việc dưới ánh nắng gay gắt.
Lúc bọn nó tới nơi, con mèo vẫn ở đó.
Nó đã sạch sẽ hơn và béo lên sau mỗi lần Thẩm Quyền tới thăm. Ban đầu nó còn chui rúc vào trong đống rác bới thức ăn, qua vài tuần có người cho nó ăn ngon, con mò bắt đầu viết ngồi yên chờ cơm. Bộ lông sọc cam trên người nó đã trở lại màu sách nguyên vẹn, dày cộp và mềm mại.
Thằng Vũ bảo cả bọn bắt con mèo đó về.
Nhưng bắt về xong rồi làm thế nào để Thẩm Quyền tức giận thì tính sau.
Giữa trưa, một đám nam sinh đứng dưới chân cầu, rón rén lại gần cái thùng các tông bẩn thỉu. Dường như nghe được tiếng bước chân, con mèo nhỏ ló đầu ra, ngơ ngác nhìn chung quanh. Nhưng người nó mong chờ không tới, thay vào đó là một đám choai choai bẩn thỉu và xấu xí đến lạ.
Thằng Vũ chậm rãi tiến lại gần, nhón chân từng bước một. Ngay khi nắm chắc thời cơ, nó lao lên phía trước, vồ thẳng lấy con mèo yếu ớt.
Con mèo nhỏ kêu thét lên một tiếng, nhảy phắt ra khỏi lòng bàn tay gã. Lông trên người nó dựng đứng cả lên, khè giọng làm bộ dọa nạt. Dường như nó vẫn còn luyến tiếc cái thùng các tông ấy, nó không chạy đi ngay mà đứng lại doạ cho đám nam sinh tránh xa nơi này. Nhưng thằng Vũ lại chẳng sợ con mèo ấy chút nào, nó dang tay, từ từ di chuyển về phía nó.
"Lên!"
Ngay khi thằng Vũ vừa ra hiệu, đám nam sinh sau lưng bỗng lao lên. Con mèo lại khè một tiếng, cào một vệt thật dài lên tay gã. Thằng Vũ kêu ầm lên, ôm bàn tay vẫn đang rỉ máu của mình. Đám nam sinh sau lưng thủ sẵn như tường thành. Trong mắt con mèo nhỏ, chúng như một đám người khổng lồ vờn quanh nó không ngừng, cả người đều in hằn hai chữ "nguy hiểm". Tố Anh Đức vẫn đứng đực ra đó, tay chân luống cuống.
Khung cảnh khi ấy hỗn loạn và bừa bãi vô cùng. Một đám nam sinh đuổi bắt với một con mèo dưới gầm cầu toàn rác, mặt ai cũng bị cào cho một vết đỏ ửng. Không mang theo đồng hồ khiến Tố Anh Đức vô cùng sốt sắng, nó không biết đã đến giờ vào ca chiều chưa. Không giống đám thằng Vũ trốn học thành quen, Tố Anh Đức rất sợ bị bố mẹ mắng, nó còn phải giữ thể diện cho bố nó nữa.
Lại thêm một cậu nam sinh nữa bị vào đến chảy máu tay, con mèo nhảy phắt lên vai cậu ta, lao về phía sau.
Nhưng nó không ngờ tới thằng Vũ nãy giờ bận ôm tay bỗng nhổm người dậy, lao thẳng về phía con mèo. Nó bị giam trong lồng ngực cậu nam sinh nọ, con mèo giãy nảy như ngồi trên đống lửa, cào cấu không ngừng. Một đám con trai khác lao tới, đè con mèo bẩn thỉu xuống mặt đất, mặc cho nó kêu than đến khản cổ.
Dường như con mèo vẫn chưa chịu bỏ cuộc, hễ ai động vào người nó, nó lại giơ bộ móng vuốt sắc lẹm ấy lên cào cho họ một trận.
"Nhanh lên, kiếm cái gì đập cho nó một cái đi!"
"Mày bảo tao hả?"
Tố Anh Đức hơi run lên, đáp lại tiếng thét của thằng Vũ. Gã tỏ ra vẻ mất kiên nhẫn, vết máu trên tay vẫn chưa kịp khô.
"Không phải màu thì là ai? Mày đứng đó làm cái đéo gì?!"
Thú thực, Tố Anh Đức không muốn bị dính vào vụ này. Trêu Thẩm Quyền thì vui nhưng bị phạt thì không vui chút nào. Trong mắt mọi người, Tố Anh Đức vẫn là đứa con ngoan có chừng mực của cha mẹ, nó không muốn bị quy vào cùng một ruộc với đám vô học kia. Nhưng đồng thời Tố Anh Đức cũng không muốn dừng lại, Thẩm Quyền là vật cản trước mặt nó, thu hết ánh hào quang mà nó xứng đáng được nhận.
Tố Anh Đức sốt sắng bới trong đống rác ven bờ sông, mùi tanh tưởi hôi hám khiến mặt nó nhăn tít lại như nho khô. Tìm khoảng 1 phút, nó bỗng bới ra được một thanh gỗ mục chẳng biết là nhà nào bỏ đi. Tố Anh Đức thoáng do dự.
"Nhanh lên!"
Nó luống cuống bật dậy, chạy về phía nhóm nam sinh. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó, mong chờ, thúc giục, đúng như điều nó muốn là được chú ý. Thằng Vũ dần mất kiên nhẫn, quát lên với nó:
"Đánh đi!"
"Đánh cái gì?"
"Đánh con mèo đi! Nó sắp cào rách tay bọn tao rồi!"
Một con chuột Tố Anh Đức còn không dám giết chứ nói gì đến một con mèo còn đang sống sờ sờ. Đầu óc nó rối loạn bởi tiếng hét của đám nam sinh, bởi nó đang do dự giữa việc hùa theo nhóm bạn hay bỏ chạy. Lòng bàn tay Tố Anh Đức rịn một lớp mồ hôi mỏng, khẽ run rẩy không ngừng.
Nó bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã trốn học đi theo thằng Vũ rồi.
Một khi đã phóng lao thì không thể quay đầu được nữa.
Đám nam sinh gào lên:
"Đánh đi!"
Bốp!
—————
Cuối cùng bọn nó vẫn không về kịp giờ vào tiết 1. Giáo viên sử nhìn một đám nam sinh quần áo bẩn thỉu đang giấu tay sau lưng, dàn thành một hàng ngang trước cửa lớp làm bà không khỏi ngao ngán. Đây không phải lần đầu tiên bọn nó trốn học nhưng là lần đầu tiên Tố Anh Đức trốn học, giáo viên sử không để ý nhiều nhưng nó thì có, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bố mẹ sẽ bắt được.
Chủ nhiệm môn sử lớp nó là một vị giáo viên già gần về hưu, trên mặt đeo cặp kính dày cộp như hai cái đít chai gán lên, nếp nhăn in hằn trên làn da sạm ngăm đen. Bà khoác một chiếc khăn lụa đen quanh vai, dưới là bộ váy đen dài tới tận gót chân, thoạt nhìn trông như một quý bà bước ra từ gia đình quyền thế. Thời gian giảng dạy lâu khiến bà đã quá quen với việc đám nam sinh ấy trốn học, bà không để ý nhiều, bảo bọn nó về chỗ ngồi.
Đầu tiết chiều có bài kiểm tra môn sử. Tố Anh Đức cảm thấy đáng nhẽ ra mình không nên đi theo thằng Vũ mà nên ngồi lại lớp ôn bài mới phải, mặc dù nó có ôn bao nhiều thì cũng chẳng vào đầu. Tố Anh Đức vỗ vỗ vai người bên cạnh, hỏi nhỏ:
"Mày học bài chưa?"
"Chưa." Thằng Vũ cười khẩy: "Tao có phao rồi, không thì lúc trước tao ra tiệm in làm gì."
Thấy Tố Anh Đức tỏ vẻ không chắc chắn, thằng Vũ khoác vai nó, trấn an:
"Yên tâm, tao sẽ cho mày dùng chung."
Nhưng ngay cả khi đáp án hiện ra ngay trước mắt, Tố Anh Đức vẫn không thể tập trung vào tờ bài kiểm tra trước mắt. Hình ảnh ấy không ngừng hiện lên trong tâm trí nó, khoảnh khắc Tố Anh Đức giáng thanh gỗ mục nát ấy xuống đầu con mèo, nó cảm giác thanh gỗ ấy cũng đang giáng xuống tim nó. Máu tươi úa ra từ vết thương trên đầu con mèo, bết lại thành một cục trên đầu. Lần đầu tiên bị đánh, nó vẫn còn thoi thóp, ngước đôi mắt lên nhìn nó. Tố Anh Đức giáng xuống cú đánh thứ hai, con mèo mới tắt thở hoàn toàn, gục đầu lên bắp tay thằng Vũ.
Máu tươi nhuộm đỏ bộ lông sặc vàng của nó, trên trán con mèo bị rách một mảng, thịt bên trong lòi cả ra ngoài. Hình ảnh ấy như cuộn phim phát đi phát lại không ngừng trong đầu nó. Cảm giác day dứt không thôi ấy khiến Tố Anh Đức không tài nào tập trung nổi, nó không hiểu vì sao đám thằng Vũ lại có thể mang xác con mèo về nhà đầy ung dung, có lẽ là do bọn nó không phải người đã xuống tay, lỗi là do nó đã nghe theo lời xúi giục của đám bạn xấu.
Tố Anh Đức tự trấn an mình, nó có phao rồi, nó sẽ không bị điểm kém, vả lại đâu chỉ mình nó là người đã giết con mèo? Là do đâm thẳng Vũ ghì con mèo kia lại.
Tiếng hỏi bài xung quanh nó rõ tới mức nó ngồi cách một dãy mà vẫn nghe được, chỉ có giáo viên bộ môn của nó là không nghe rõ, vẫn đang chăm chú nhìn màn hình máy tính. Có đứa còn ném phao ngay trước bàn giáo viên mà chưa bị bắt, điều đó khiến Tố Anh Đức yên tâm hơn phần nào.
Nhưng kết quả không như nó mong đợi.
Kết quả bài kiểm tra có sau hai ngày, nhìn vào số điểm in hằn trên tờ giấy trắng, tâm trạng thanh thản phần nào của nó mấy ngày nay như rơi thẳng xuống đáy vực.
Cây cầu chẳng dài cũng chẳng cao, đứng từ bên kia vẫn có thể nhìn rõ cánh đồng xanh bạt ngàn hai bên đường và những ngôi nhà mờ đục phía xa.
Một lần Tố Anh Đức đi theo Thẩm Quyền, nó đã thấy hắn tới nơi này.
Dưới chân cầu có một chiếc hộp làm từ bìa các tông cũ kĩ đặt gần đống rác. Cứ mỗi lần Thẩm Quyền đến đây, hắn sẽ bê đống rác xung quanh đi, chừa chỗ cho con mèo sọc cam bên trong hộp. Nó gầy yếu như một que củi biết đi, lông cơ thể bẩn đến khó coi, bốc ra mùi hôi thối đặc trưng của đống rác thải chung quanh.
Thẩm Quyền tìm thấy nó trong một lần làm rớt đồ xuống chân cầu. Hồng Nhung bị dị ứng với lông mèo, lúc hắn xin mẹ nhận nuôi con mèo này mới biết bèn đặt nó trở về chỗ cũ. Cứ khoảng 2 ngày một lần, Thẩm Quyền sẽ mang đồ ăn tới cho nó, giúp con mèo ấy tắm rửa sạch sẽ.
Thằng Vũ thấy vậy bèn nảy ra một kế.
Từ sau lần Thẩm Quyền tạt mực lên bàn gã, không ai dám bắt nạt hắn thêm một lần nào nữa nhưng càng ngày càng nhiều người nhìn hắn không vừa mắt. Bọn nó đều cảm thấy Thẩm Quyền rất kiêu ngạo, lúc nào cũng khinh thường bọn nó.
Cuối giờ trưa, thằng Vũ dẫn theo một nhóm nam sinh trốn ra khỏi trường từ cãi lỗ bị thủng trên tường.
Ngoài đường vắng không một bóng người. Thời điểm bọn nó trốn học đang là giờ ăn trưa, người trong trấn như có chung một thời gian biểu, từ 11 giờ đến 12 rưỡi trưa là giờ cơm nước, không ai dại đi ôm cái bụng đói làm việc dưới ánh nắng gay gắt.
Lúc bọn nó tới nơi, con mèo vẫn ở đó.
Nó đã sạch sẽ hơn và béo lên sau mỗi lần Thẩm Quyền tới thăm. Ban đầu nó còn chui rúc vào trong đống rác bới thức ăn, qua vài tuần có người cho nó ăn ngon, con mò bắt đầu viết ngồi yên chờ cơm. Bộ lông sọc cam trên người nó đã trở lại màu sách nguyên vẹn, dày cộp và mềm mại.
Thằng Vũ bảo cả bọn bắt con mèo đó về.
Nhưng bắt về xong rồi làm thế nào để Thẩm Quyền tức giận thì tính sau.
Giữa trưa, một đám nam sinh đứng dưới chân cầu, rón rén lại gần cái thùng các tông bẩn thỉu. Dường như nghe được tiếng bước chân, con mèo nhỏ ló đầu ra, ngơ ngác nhìn chung quanh. Nhưng người nó mong chờ không tới, thay vào đó là một đám choai choai bẩn thỉu và xấu xí đến lạ.
Thằng Vũ chậm rãi tiến lại gần, nhón chân từng bước một. Ngay khi nắm chắc thời cơ, nó lao lên phía trước, vồ thẳng lấy con mèo yếu ớt.
Con mèo nhỏ kêu thét lên một tiếng, nhảy phắt ra khỏi lòng bàn tay gã. Lông trên người nó dựng đứng cả lên, khè giọng làm bộ dọa nạt. Dường như nó vẫn còn luyến tiếc cái thùng các tông ấy, nó không chạy đi ngay mà đứng lại doạ cho đám nam sinh tránh xa nơi này. Nhưng thằng Vũ lại chẳng sợ con mèo ấy chút nào, nó dang tay, từ từ di chuyển về phía nó.
"Lên!"
Ngay khi thằng Vũ vừa ra hiệu, đám nam sinh sau lưng bỗng lao lên. Con mèo lại khè một tiếng, cào một vệt thật dài lên tay gã. Thằng Vũ kêu ầm lên, ôm bàn tay vẫn đang rỉ máu của mình. Đám nam sinh sau lưng thủ sẵn như tường thành. Trong mắt con mèo nhỏ, chúng như một đám người khổng lồ vờn quanh nó không ngừng, cả người đều in hằn hai chữ "nguy hiểm". Tố Anh Đức vẫn đứng đực ra đó, tay chân luống cuống.
Khung cảnh khi ấy hỗn loạn và bừa bãi vô cùng. Một đám nam sinh đuổi bắt với một con mèo dưới gầm cầu toàn rác, mặt ai cũng bị cào cho một vết đỏ ửng. Không mang theo đồng hồ khiến Tố Anh Đức vô cùng sốt sắng, nó không biết đã đến giờ vào ca chiều chưa. Không giống đám thằng Vũ trốn học thành quen, Tố Anh Đức rất sợ bị bố mẹ mắng, nó còn phải giữ thể diện cho bố nó nữa.
Lại thêm một cậu nam sinh nữa bị vào đến chảy máu tay, con mèo nhảy phắt lên vai cậu ta, lao về phía sau.
Nhưng nó không ngờ tới thằng Vũ nãy giờ bận ôm tay bỗng nhổm người dậy, lao thẳng về phía con mèo. Nó bị giam trong lồng ngực cậu nam sinh nọ, con mèo giãy nảy như ngồi trên đống lửa, cào cấu không ngừng. Một đám con trai khác lao tới, đè con mèo bẩn thỉu xuống mặt đất, mặc cho nó kêu than đến khản cổ.
Dường như con mèo vẫn chưa chịu bỏ cuộc, hễ ai động vào người nó, nó lại giơ bộ móng vuốt sắc lẹm ấy lên cào cho họ một trận.
"Nhanh lên, kiếm cái gì đập cho nó một cái đi!"
"Mày bảo tao hả?"
Tố Anh Đức hơi run lên, đáp lại tiếng thét của thằng Vũ. Gã tỏ ra vẻ mất kiên nhẫn, vết máu trên tay vẫn chưa kịp khô.
"Không phải màu thì là ai? Mày đứng đó làm cái đéo gì?!"
Thú thực, Tố Anh Đức không muốn bị dính vào vụ này. Trêu Thẩm Quyền thì vui nhưng bị phạt thì không vui chút nào. Trong mắt mọi người, Tố Anh Đức vẫn là đứa con ngoan có chừng mực của cha mẹ, nó không muốn bị quy vào cùng một ruộc với đám vô học kia. Nhưng đồng thời Tố Anh Đức cũng không muốn dừng lại, Thẩm Quyền là vật cản trước mặt nó, thu hết ánh hào quang mà nó xứng đáng được nhận.
Tố Anh Đức sốt sắng bới trong đống rác ven bờ sông, mùi tanh tưởi hôi hám khiến mặt nó nhăn tít lại như nho khô. Tìm khoảng 1 phút, nó bỗng bới ra được một thanh gỗ mục chẳng biết là nhà nào bỏ đi. Tố Anh Đức thoáng do dự.
"Nhanh lên!"
Nó luống cuống bật dậy, chạy về phía nhóm nam sinh. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó, mong chờ, thúc giục, đúng như điều nó muốn là được chú ý. Thằng Vũ dần mất kiên nhẫn, quát lên với nó:
"Đánh đi!"
"Đánh cái gì?"
"Đánh con mèo đi! Nó sắp cào rách tay bọn tao rồi!"
Một con chuột Tố Anh Đức còn không dám giết chứ nói gì đến một con mèo còn đang sống sờ sờ. Đầu óc nó rối loạn bởi tiếng hét của đám nam sinh, bởi nó đang do dự giữa việc hùa theo nhóm bạn hay bỏ chạy. Lòng bàn tay Tố Anh Đức rịn một lớp mồ hôi mỏng, khẽ run rẩy không ngừng.
Nó bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã trốn học đi theo thằng Vũ rồi.
Một khi đã phóng lao thì không thể quay đầu được nữa.
Đám nam sinh gào lên:
"Đánh đi!"
Bốp!
—————
Cuối cùng bọn nó vẫn không về kịp giờ vào tiết 1. Giáo viên sử nhìn một đám nam sinh quần áo bẩn thỉu đang giấu tay sau lưng, dàn thành một hàng ngang trước cửa lớp làm bà không khỏi ngao ngán. Đây không phải lần đầu tiên bọn nó trốn học nhưng là lần đầu tiên Tố Anh Đức trốn học, giáo viên sử không để ý nhiều nhưng nó thì có, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bố mẹ sẽ bắt được.
Chủ nhiệm môn sử lớp nó là một vị giáo viên già gần về hưu, trên mặt đeo cặp kính dày cộp như hai cái đít chai gán lên, nếp nhăn in hằn trên làn da sạm ngăm đen. Bà khoác một chiếc khăn lụa đen quanh vai, dưới là bộ váy đen dài tới tận gót chân, thoạt nhìn trông như một quý bà bước ra từ gia đình quyền thế. Thời gian giảng dạy lâu khiến bà đã quá quen với việc đám nam sinh ấy trốn học, bà không để ý nhiều, bảo bọn nó về chỗ ngồi.
Đầu tiết chiều có bài kiểm tra môn sử. Tố Anh Đức cảm thấy đáng nhẽ ra mình không nên đi theo thằng Vũ mà nên ngồi lại lớp ôn bài mới phải, mặc dù nó có ôn bao nhiều thì cũng chẳng vào đầu. Tố Anh Đức vỗ vỗ vai người bên cạnh, hỏi nhỏ:
"Mày học bài chưa?"
"Chưa." Thằng Vũ cười khẩy: "Tao có phao rồi, không thì lúc trước tao ra tiệm in làm gì."
Thấy Tố Anh Đức tỏ vẻ không chắc chắn, thằng Vũ khoác vai nó, trấn an:
"Yên tâm, tao sẽ cho mày dùng chung."
Nhưng ngay cả khi đáp án hiện ra ngay trước mắt, Tố Anh Đức vẫn không thể tập trung vào tờ bài kiểm tra trước mắt. Hình ảnh ấy không ngừng hiện lên trong tâm trí nó, khoảnh khắc Tố Anh Đức giáng thanh gỗ mục nát ấy xuống đầu con mèo, nó cảm giác thanh gỗ ấy cũng đang giáng xuống tim nó. Máu tươi úa ra từ vết thương trên đầu con mèo, bết lại thành một cục trên đầu. Lần đầu tiên bị đánh, nó vẫn còn thoi thóp, ngước đôi mắt lên nhìn nó. Tố Anh Đức giáng xuống cú đánh thứ hai, con mèo mới tắt thở hoàn toàn, gục đầu lên bắp tay thằng Vũ.
Máu tươi nhuộm đỏ bộ lông sặc vàng của nó, trên trán con mèo bị rách một mảng, thịt bên trong lòi cả ra ngoài. Hình ảnh ấy như cuộn phim phát đi phát lại không ngừng trong đầu nó. Cảm giác day dứt không thôi ấy khiến Tố Anh Đức không tài nào tập trung nổi, nó không hiểu vì sao đám thằng Vũ lại có thể mang xác con mèo về nhà đầy ung dung, có lẽ là do bọn nó không phải người đã xuống tay, lỗi là do nó đã nghe theo lời xúi giục của đám bạn xấu.
Tố Anh Đức tự trấn an mình, nó có phao rồi, nó sẽ không bị điểm kém, vả lại đâu chỉ mình nó là người đã giết con mèo? Là do đâm thẳng Vũ ghì con mèo kia lại.
Tiếng hỏi bài xung quanh nó rõ tới mức nó ngồi cách một dãy mà vẫn nghe được, chỉ có giáo viên bộ môn của nó là không nghe rõ, vẫn đang chăm chú nhìn màn hình máy tính. Có đứa còn ném phao ngay trước bàn giáo viên mà chưa bị bắt, điều đó khiến Tố Anh Đức yên tâm hơn phần nào.
Nhưng kết quả không như nó mong đợi.
Kết quả bài kiểm tra có sau hai ngày, nhìn vào số điểm in hằn trên tờ giấy trắng, tâm trạng thanh thản phần nào của nó mấy ngày nay như rơi thẳng xuống đáy vực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.