Chương 53: Kiểm điểm chính mình
Lệ Vũ
06/10/2023
Sau một tiếng rưỡi, cuộc phỏng vấn kết thúc.
Hiệu suất của bộ phận Nhân sự rất cao, đưa ra kết quả ngay lập tức. Cả bốn người đều vượt qua cuộc phỏng vấn, nhưng họ sẽ được phân công đến các bộ phận khác nhau để thực tập.
Người phụ trách buổi phỏng vấn là Giám đốc bộ phận Nhân sự, sau khi thông báo kết quả, anh ta cười nói với Khương Gia Di: “Vừa theo dõi các bạn thảo luận là chủ quản Thư Nghi. Lát nữa bạn đi theo cô ấy, cô ấy sẽ sắp xếp công việc cho bạn”.
“Được, cảm ơn giám đốc Hàn”.
Hàn Căng đóng tập tài liệu, đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.
Khương Gia Di cầm di động đứng lên, đang định gửi tin nhắn cho Chu Tự Thâm thì bạn học cùng trường nhích lại gần, nhỏ giọng gọi cô: “Gia Di”.
Cô lập tức thoát khỏi giao diện Wechat, quay đầu mỉm cười đáp lại đối phương.
“Chẳng phải cậu và…” Hà An thấp giọng ho nhẹ một tiếng, khẩu hình rõ chữ “Chu” rồi nói tiếp: “Quen biết sao, muốn tới Duy Sâm thì để bố mẹ cậu ngỏ lời, tại sao còn đến phỏng vấn cùng chúng tôi?”
“Chỉ là muốn tự thử sức”.
“Cũng đúng, thành tích của cậu vừa tốt lại vừa có thực lực, chắc chắn không có vấn đề gì”.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng họp nhỏ. Hai thực tập sinh khác nhanh hơn, đi phía trước họ. Cuối cùng cả bốn cùng nhau đi thang máy xuống tầng dưới.
Không ai lên tiếng trong thang máy, vừa mở cửa bước ra, Hà An nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, Chu Lâm cũng đang thực tập ở đây. Chắc cậu biết chứ? Chỉ có điều cậu ấy khác với chúng ta, hình như đang luân phiên giữa một số phòng ban, cảm giác giống như đang trau dồi kỹ năng quản lý. Cậu và cậu ấy thân nhau, lại quen biết Chu tổng, có biết chuyện gì không?”
“Mình không rõ lắm”. Khương Gia Di lắc đầu.
Hà An liếc cô một cái, sắc mặt cô cũng không biểu hiện điều gì, hơn nữa có vẻ cô không có hứng thú với chủ đề này, vì vậy Hà An lại tự mình giải thích: “Con người mình hay tò mò, chỉ tùy tiện hỏi thôi, không có ý gì khác”.
Nói xong, Hà An lại mỉm cười đổi chủ đề: “Chớp mắt đã là sinh viên đại học năm cuối rồi, mình phải làm việc chăm chỉ để được nhận vào làm tại Duy Sâm trước khi tốt nghiệp”.
Nghe vậy, Khương Gia Di động viên lịch sự: “Nếu thể hiện tốt trong kỳ thực tập này, sẽ có thể thêm rất nhiều điểm, chúng ta có thể cùng nhau nỗ lực”.
“Sau khi tốt nghiệp cậu cũng muốn đến Duy Sâm hả?”
Cô sửng sốt, lắc đầu: “Không phải vậy”.
Hà An ngừng lại, một lúc sau mới hỏi tiếp: “Bây giờ cậu phải về trường học không, hay là chúng ta đi cùng nhau?”
“Mình… mình còn có việc, lát nữa mới về được, chắc chúng ta không thuận đường”.
“À, vậy được rồi, mình đi trước”.
Hai người tách ra ở cửa công ty, một người sang trái, một người qua phải.
Khương Gia Di giả vờ đi về phía trước một đoạn, sau đó mới quay đầu nhìn lại.
Bóng dáng của Hà An đã khuất xa.
Lúc này thì tâm tình của cô mới nhẹ nhõm hoàn toàn. Cô mở Wechat gửi tin nhắn báo cho Chu Tự Thâm biết cuộc phỏng vấn của mình đã kết thúc, lúc này đang ở gần cửa công ty.
Chu Tự Thâm không nhắn tin Wechat, trực tiếp gọi điện đến.
“Nửa tiếng nữa anh sẽ quay lại”. Anh nói tiếp: “Em lên văn phòng chờ anh nhé?”
Khương Gia Di từ chối không cần suy nghĩ: “Vậy sao được, em sợ sẽ bị người khác nhìn thấy”.
“Anh nói Đoàn Thụy đón em, cậu ta sẽ đưa em đi thang máy chuyên dụng từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm”.
“Thang máy chuyên dụng?” Cô giả vờ ngạc nhiên: “Thang máy kia không phải hỏng rồi sao? Vừa rồi anh còn dặn thư ký gọi người đến sửa chữa”.
Đầu dây bên kia im lặng một lát: “Đã sửa xong, hiện tại không có vấn đề gì”.
“Hóa ra là vậy”. Khương Gia Di nhịn cười, nhưng giọng nói khúc khích cười: “Em còn tưởng anh sẽ cho em đi thang máy hỏng”.
Một tiếng cười nhẹ nhàng truyền tới bên tai.
Cuối cùng, Chu Tự Thâm đành hỏi rõ cô: “Chẳng lẽ lý do này rất tệ?”
“Đương nhiên, họ không nghi ngờ bởi vì anh là ông chủ”.
“Vậy là đủ rồi, cái khác quan trọng lắm sao?” Anh thản nhiên đáp lời.
“Nói không lại anh”. Cô cười: “Cho dù dùng thang máy chuyên dụng thì sau khi lên lầu cũng không bị thư ký và trợ lý của anh nhìn thấy sao?”
“Văn phòng của anh và bọn họ không cùng một phía”.
“Thế nếu lỡ có người muốn vào văn phòng tìm anh?”
Chu Tự Thâm vô cùng kiên nhẫn, thái độ ân cần đón nhận “nghi vấn” của cô.
“Không ai được vào nếu anh không cho phép. Thư ký biết buổi chiều anh không có ở đó, nếu có người gõ cửa, thì kệ họ”. Anh nói thêm: “Nếu em không yên tâm, có thể vào phòng nghỉ bên trong”.
“Anh đã từng ở phòng nghỉ chưa?”
“Rất ít, hầu như đều dùng thành phòng thay đồ”. Anh nói: “Còn vấn đề gì không, cô bé?”
“Không có”. Khương Gia Di mỉm cười, xoay người nhìn xung quanh một vòng: “Anh nói thư ký Đoàn đến đón em, em ở quán cà phê”.
“Được. Vậy anh cúp trước?”
“Vâng!”
Nghĩ đến một lát nữa sẽ gặp nhau, cô bước vào quán cà phê bên cạnh với tâm trạng cực kỳ tốt.
Mười phút sau, Đoàn Thụy tới đón cô.
Khương Gia Di trông có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng vẫn thoải mái mỉm cười nhìn đối phương. Cô đưa đồ trong tay mình cho anh ta: “Một chút tâm ý, làm phiền anh bận rộn như vậy mà còn phải đến đón em, hy vọng không quấy rầy anh”.
Nụ cười này có sức mạnh vô cùng, vừa rồi Đoàn Thụy bận rộn quay cuồng mà giờ đây hai mắt đã sáng rực, sảng khoái như được nhét một miếng cam ngọt mọng.
Anh ta vừa bất ngờ vừa e ngại cảm ơn, sau đó nhận lấy cà phê và bánh ngọt của cô: “Cô khách sáo rồi, là việc tôi nên làm”.
“Em mua thêm mấy phần, anh có thể chia cho mọi người. Cứ nói anh mua là được”.
“Tôi hiểu, cô yên tâm”. Đoàn Thụy vội vàng gật đầu, dẫn cô từ bãi đậu xe lên lầu bằng thang máy chuyên dụng. Sau khi vào văn phòng trên tầng cao nhất, anh ta còn không quên cho cô số điện thoại nội bộ.
Sắp xếp xong, Đoàn Thụy bưng cà phê và bánh ngọt đi về khu văn phòng của anh ta phía bên kia. Trước khi bước vào, một đồng nghiệp đã nhìn thấy anh ta qua cửa kính.
“Anh vừa vội vàng ra ngoài chỉ để mua đồ ăn ấy hả?” Đồng nghiệp thắc mắc: “Anh bận lắm mà?”
Đoàn Thụy cười không đáp, chia đồ ăn cho mọi người.
Một đồng nghiệp nhìn anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên: “Anh còn mua bánh Macaron và Red Velvet nữa cơ?”
Quán cà phê này ở ngay dưới lầu, không ít nhân viên đã từng ghé thăm, nhưng họ thường phàn nàn về giá cả ở đó. Giá đắt gấp mấy lần quán khác mà hương vị cũng không quá đặc biệt, ai mua thì quả là vô cùng hoang phí.
“Anh trúng lớn hả?” Đồng nghiệp tiếc thay Đoàn Thụy: “Nói thật, tôi thấy anh phát lì xì cho tôi còn tốt hơn”.
“Được rồi, có đồ ăn ngon còn kêu ca, có lộc thì cứ hưởng đi”.
Không khí bên này rất náo nhiệt còn văn phòng bên kia lại yên tĩnh.
Khương Gia Di đứng lên, từ tốn dạo quanh văn phòng.
Ở đây không hề nhìn thấy một chút dấu vết cá nhân nào, bốn chữ “công tư phân minh” đạt đến cực điểm. Nhiều nhất chỉ có thể nhận thấy sở thích của người sử dụng từ chiếc bút đặt trên bàn: đường nét đơn giản, toàn thân màu đen, chỉ có một chút màu bạc tô điểm.
Cô cảm thấy có phần buồn chán, đưa mắt nhìn sang phòng nghỉ bên kia, sau đó mở cửa bước vào.
Có lẽ là vì ít được sử dụng nên nơi này cho cô cảm giác giống như bên ngoài.
Ngoại trừ phòng để quần áo.
Trong phòng quần áo không có nhiều đồ, nhưng tất cả đều rất quen thuộc. Những bộ vest, áo sơ mi và cà vạt cô mua, hay như đồng hồ, nút tay áo, ghim cổ áo sơ mi… Rõ ràng, anh đã cố tình mang chúng đến đây để sử dụng.
Khương Gia Di cảm thấy vui sướng đến mức không thể giải thích được, xen lẫn một chút tự hào.
Sau khi họ ở bên nhau, dường như Chu Tự Thâm đã thay hầu hết quần áo thành những đồ cô mua.
Lúc trước cô vẫn lo lắng khi tặng anh chiếc đồng hồ đen trắng. Cô từng băn khoăn vì là quà đáp lễ, ngại ngùng giá quá cao. Khoảng thời gian này như mở ra một thế giới mới, cô chưa từng mua sắm nhiều như thế. Vài lần sau, Chu Tự Thâm đề nghị đưa thẻ phụ cho cô, nhưng cô đều từ chối.
Không thể dùng tiền của mình mua đồ cho bạn trai thì còn gì vui chứ!
Đúng lúc đang rảnh rỗi, Khương Gia Di ngồi xuống ghế sô pha trong phòng nghỉ, lấy điện thoại di động chọn lựa nhiệt tình.
Cứ như vậy, thời gian trôi đi thật nhanh mà cô không hề hay biết.
Cửa phòng nghỉ không đóng, nên khi cửa phòng làm việc được đẩy ra, âm thanh truyền đến tai cô rất rõ ràng. Cô lập tức ngẩng đầu, tâm tình khẽ reo vui.
Giây tiếp theo, Khương Gia Di ném di động sang một bên. Cô đứng lên, vui mừng khôn xiết nhìn ra cửa.
“Anh đã về rồi!” Cô nhỏ giọng nói, sợ làm người bên ngoài nghe thấy.
Chu Tự Thâm cười nhìn cô, đưa tay đóng cửa lại.
Khoảnh khắc cửa vừa đóng, cô lao về phía anh. Anh giang tay đón lấy cô, ôm cô vào lòng.
Một cái ôm mạnh mẽ.
Đôi tay cô ôm lấy cổ anh, cả người quấn lên người anh. Anh vòng hai tay siết eo cô thật chặt.
“Anh xong việc rồi ạ?” Khương Gia Di dựa vào vai anh, hơi nghiêng đầu, tầm mắt rơi trên đường quai xanh cứng rắn.
Chu Tự Thâm cúi đầu, dấu môi đặt lên thái dương cô, “Ừm” một tiếng.
Cô đưa chân ra sau, ngẩng mặt lên.
Anh cụp mắt xuống, ánh mắt mang theo ý cười sâu xa. Bốn mắt nhìn nhau, anh lại hôn lên má, chóp mũi cô, động tác không nhanh không chậm.
Theo trực giác, Khương Gia Di biết nụ hôn của anh sẽ kết thúc ở đâu. Vì vậy, cô ngoan ngoãn nâng cằm lên.
Chu Tự Thâm cười nhẹ, đưa một tay ra sau đầu cô, hai mắt khép hờ, bờ môi áp lên đôi môi hơi hé mở, quấn quýt quyến luyến. Sau đó nâng lên, anh lại hôn một lần nữa.
Hai bên đều không tự chủ được, nhẹ nhàng thở dốc.
Nắm tay nhau ở thang máy quả thật không thỏa mãn chút nào. Đối với bọn họ, nửa tháng không gặp, chỉ nắm tay không đủ gãi ngứa.
Lúc này, cảm xúc dường như bùng cháy tột độ, hơi thở gấp gáp hơn. Anh ôm cô bước đến bàn làm việc, đặt cô lên đó.
Khương Gia Di ngồi trên mép bàn lạnh lẽo, chống tay ra sau.
Nơi này, cũng như chiếc bàn khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ không thể giải thích được.
Mặc dù họ không làm điều gì quá đáng.
“Không phải em nói trong thời gian thi cử sẽ không gặp nhau hử?” Chu Tự Thâm đứng trước mặt Khương Gia Di, không biết xuất phát từ ý nghĩ nào mà hỏi cô câu đó.
Hơi thở Khương Gia Di không ổn định: “Là người từ công ty của anh gọi em đến phỏng vấn…”
“Tại sao không nói cho anh?”
“Chẳng phải nói trong thời gian thi sẽ không gặp nhau mà?” Cô nhõng nhẽo ném lại câu hỏi cho anh, chớp mắt nói: “Khả năng tự chủ của em không tốt đã đành, sao anh cũng không giữ lời hứa?”
Khoảnh khắc nhìn nhau, ánh mắt đan xen như thắt lại, mỗi tích tắc, nút thắt ấy lại càng chặt hơn.
“Anh thực sự muốn kiểm điểm chính mình”. Anh nói.
Vừa dứt lời, anh lại cúi đầu.
Nụ hôn này đã khỏa lấp lỗ hổng bao ngày nay trong lòng anh, cũng có thể giảm bớt nhung nhớ và vấn vương trong trái tim cô.
Chu Tự Thâm nhéo nhẹ má khiến cô há miệng, môi lưỡi quấn quýt khiến cô không chịu nổi. Mỗi khi cô cảm thấy mình không còn sức đón nhận những nụ hôn sâu hơn của anh, anh lại tàn nhẫn phá vỡ luôn ý thức của cô.
Mỗi tấc lý trí đều bị nghiền nát, run rẩy vụn vỡ.
Hiệu suất của bộ phận Nhân sự rất cao, đưa ra kết quả ngay lập tức. Cả bốn người đều vượt qua cuộc phỏng vấn, nhưng họ sẽ được phân công đến các bộ phận khác nhau để thực tập.
Người phụ trách buổi phỏng vấn là Giám đốc bộ phận Nhân sự, sau khi thông báo kết quả, anh ta cười nói với Khương Gia Di: “Vừa theo dõi các bạn thảo luận là chủ quản Thư Nghi. Lát nữa bạn đi theo cô ấy, cô ấy sẽ sắp xếp công việc cho bạn”.
“Được, cảm ơn giám đốc Hàn”.
Hàn Căng đóng tập tài liệu, đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.
Khương Gia Di cầm di động đứng lên, đang định gửi tin nhắn cho Chu Tự Thâm thì bạn học cùng trường nhích lại gần, nhỏ giọng gọi cô: “Gia Di”.
Cô lập tức thoát khỏi giao diện Wechat, quay đầu mỉm cười đáp lại đối phương.
“Chẳng phải cậu và…” Hà An thấp giọng ho nhẹ một tiếng, khẩu hình rõ chữ “Chu” rồi nói tiếp: “Quen biết sao, muốn tới Duy Sâm thì để bố mẹ cậu ngỏ lời, tại sao còn đến phỏng vấn cùng chúng tôi?”
“Chỉ là muốn tự thử sức”.
“Cũng đúng, thành tích của cậu vừa tốt lại vừa có thực lực, chắc chắn không có vấn đề gì”.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng họp nhỏ. Hai thực tập sinh khác nhanh hơn, đi phía trước họ. Cuối cùng cả bốn cùng nhau đi thang máy xuống tầng dưới.
Không ai lên tiếng trong thang máy, vừa mở cửa bước ra, Hà An nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, Chu Lâm cũng đang thực tập ở đây. Chắc cậu biết chứ? Chỉ có điều cậu ấy khác với chúng ta, hình như đang luân phiên giữa một số phòng ban, cảm giác giống như đang trau dồi kỹ năng quản lý. Cậu và cậu ấy thân nhau, lại quen biết Chu tổng, có biết chuyện gì không?”
“Mình không rõ lắm”. Khương Gia Di lắc đầu.
Hà An liếc cô một cái, sắc mặt cô cũng không biểu hiện điều gì, hơn nữa có vẻ cô không có hứng thú với chủ đề này, vì vậy Hà An lại tự mình giải thích: “Con người mình hay tò mò, chỉ tùy tiện hỏi thôi, không có ý gì khác”.
Nói xong, Hà An lại mỉm cười đổi chủ đề: “Chớp mắt đã là sinh viên đại học năm cuối rồi, mình phải làm việc chăm chỉ để được nhận vào làm tại Duy Sâm trước khi tốt nghiệp”.
Nghe vậy, Khương Gia Di động viên lịch sự: “Nếu thể hiện tốt trong kỳ thực tập này, sẽ có thể thêm rất nhiều điểm, chúng ta có thể cùng nhau nỗ lực”.
“Sau khi tốt nghiệp cậu cũng muốn đến Duy Sâm hả?”
Cô sửng sốt, lắc đầu: “Không phải vậy”.
Hà An ngừng lại, một lúc sau mới hỏi tiếp: “Bây giờ cậu phải về trường học không, hay là chúng ta đi cùng nhau?”
“Mình… mình còn có việc, lát nữa mới về được, chắc chúng ta không thuận đường”.
“À, vậy được rồi, mình đi trước”.
Hai người tách ra ở cửa công ty, một người sang trái, một người qua phải.
Khương Gia Di giả vờ đi về phía trước một đoạn, sau đó mới quay đầu nhìn lại.
Bóng dáng của Hà An đã khuất xa.
Lúc này thì tâm tình của cô mới nhẹ nhõm hoàn toàn. Cô mở Wechat gửi tin nhắn báo cho Chu Tự Thâm biết cuộc phỏng vấn của mình đã kết thúc, lúc này đang ở gần cửa công ty.
Chu Tự Thâm không nhắn tin Wechat, trực tiếp gọi điện đến.
“Nửa tiếng nữa anh sẽ quay lại”. Anh nói tiếp: “Em lên văn phòng chờ anh nhé?”
Khương Gia Di từ chối không cần suy nghĩ: “Vậy sao được, em sợ sẽ bị người khác nhìn thấy”.
“Anh nói Đoàn Thụy đón em, cậu ta sẽ đưa em đi thang máy chuyên dụng từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm”.
“Thang máy chuyên dụng?” Cô giả vờ ngạc nhiên: “Thang máy kia không phải hỏng rồi sao? Vừa rồi anh còn dặn thư ký gọi người đến sửa chữa”.
Đầu dây bên kia im lặng một lát: “Đã sửa xong, hiện tại không có vấn đề gì”.
“Hóa ra là vậy”. Khương Gia Di nhịn cười, nhưng giọng nói khúc khích cười: “Em còn tưởng anh sẽ cho em đi thang máy hỏng”.
Một tiếng cười nhẹ nhàng truyền tới bên tai.
Cuối cùng, Chu Tự Thâm đành hỏi rõ cô: “Chẳng lẽ lý do này rất tệ?”
“Đương nhiên, họ không nghi ngờ bởi vì anh là ông chủ”.
“Vậy là đủ rồi, cái khác quan trọng lắm sao?” Anh thản nhiên đáp lời.
“Nói không lại anh”. Cô cười: “Cho dù dùng thang máy chuyên dụng thì sau khi lên lầu cũng không bị thư ký và trợ lý của anh nhìn thấy sao?”
“Văn phòng của anh và bọn họ không cùng một phía”.
“Thế nếu lỡ có người muốn vào văn phòng tìm anh?”
Chu Tự Thâm vô cùng kiên nhẫn, thái độ ân cần đón nhận “nghi vấn” của cô.
“Không ai được vào nếu anh không cho phép. Thư ký biết buổi chiều anh không có ở đó, nếu có người gõ cửa, thì kệ họ”. Anh nói thêm: “Nếu em không yên tâm, có thể vào phòng nghỉ bên trong”.
“Anh đã từng ở phòng nghỉ chưa?”
“Rất ít, hầu như đều dùng thành phòng thay đồ”. Anh nói: “Còn vấn đề gì không, cô bé?”
“Không có”. Khương Gia Di mỉm cười, xoay người nhìn xung quanh một vòng: “Anh nói thư ký Đoàn đến đón em, em ở quán cà phê”.
“Được. Vậy anh cúp trước?”
“Vâng!”
Nghĩ đến một lát nữa sẽ gặp nhau, cô bước vào quán cà phê bên cạnh với tâm trạng cực kỳ tốt.
Mười phút sau, Đoàn Thụy tới đón cô.
Khương Gia Di trông có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng vẫn thoải mái mỉm cười nhìn đối phương. Cô đưa đồ trong tay mình cho anh ta: “Một chút tâm ý, làm phiền anh bận rộn như vậy mà còn phải đến đón em, hy vọng không quấy rầy anh”.
Nụ cười này có sức mạnh vô cùng, vừa rồi Đoàn Thụy bận rộn quay cuồng mà giờ đây hai mắt đã sáng rực, sảng khoái như được nhét một miếng cam ngọt mọng.
Anh ta vừa bất ngờ vừa e ngại cảm ơn, sau đó nhận lấy cà phê và bánh ngọt của cô: “Cô khách sáo rồi, là việc tôi nên làm”.
“Em mua thêm mấy phần, anh có thể chia cho mọi người. Cứ nói anh mua là được”.
“Tôi hiểu, cô yên tâm”. Đoàn Thụy vội vàng gật đầu, dẫn cô từ bãi đậu xe lên lầu bằng thang máy chuyên dụng. Sau khi vào văn phòng trên tầng cao nhất, anh ta còn không quên cho cô số điện thoại nội bộ.
Sắp xếp xong, Đoàn Thụy bưng cà phê và bánh ngọt đi về khu văn phòng của anh ta phía bên kia. Trước khi bước vào, một đồng nghiệp đã nhìn thấy anh ta qua cửa kính.
“Anh vừa vội vàng ra ngoài chỉ để mua đồ ăn ấy hả?” Đồng nghiệp thắc mắc: “Anh bận lắm mà?”
Đoàn Thụy cười không đáp, chia đồ ăn cho mọi người.
Một đồng nghiệp nhìn anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên: “Anh còn mua bánh Macaron và Red Velvet nữa cơ?”
Quán cà phê này ở ngay dưới lầu, không ít nhân viên đã từng ghé thăm, nhưng họ thường phàn nàn về giá cả ở đó. Giá đắt gấp mấy lần quán khác mà hương vị cũng không quá đặc biệt, ai mua thì quả là vô cùng hoang phí.
“Anh trúng lớn hả?” Đồng nghiệp tiếc thay Đoàn Thụy: “Nói thật, tôi thấy anh phát lì xì cho tôi còn tốt hơn”.
“Được rồi, có đồ ăn ngon còn kêu ca, có lộc thì cứ hưởng đi”.
Không khí bên này rất náo nhiệt còn văn phòng bên kia lại yên tĩnh.
Khương Gia Di đứng lên, từ tốn dạo quanh văn phòng.
Ở đây không hề nhìn thấy một chút dấu vết cá nhân nào, bốn chữ “công tư phân minh” đạt đến cực điểm. Nhiều nhất chỉ có thể nhận thấy sở thích của người sử dụng từ chiếc bút đặt trên bàn: đường nét đơn giản, toàn thân màu đen, chỉ có một chút màu bạc tô điểm.
Cô cảm thấy có phần buồn chán, đưa mắt nhìn sang phòng nghỉ bên kia, sau đó mở cửa bước vào.
Có lẽ là vì ít được sử dụng nên nơi này cho cô cảm giác giống như bên ngoài.
Ngoại trừ phòng để quần áo.
Trong phòng quần áo không có nhiều đồ, nhưng tất cả đều rất quen thuộc. Những bộ vest, áo sơ mi và cà vạt cô mua, hay như đồng hồ, nút tay áo, ghim cổ áo sơ mi… Rõ ràng, anh đã cố tình mang chúng đến đây để sử dụng.
Khương Gia Di cảm thấy vui sướng đến mức không thể giải thích được, xen lẫn một chút tự hào.
Sau khi họ ở bên nhau, dường như Chu Tự Thâm đã thay hầu hết quần áo thành những đồ cô mua.
Lúc trước cô vẫn lo lắng khi tặng anh chiếc đồng hồ đen trắng. Cô từng băn khoăn vì là quà đáp lễ, ngại ngùng giá quá cao. Khoảng thời gian này như mở ra một thế giới mới, cô chưa từng mua sắm nhiều như thế. Vài lần sau, Chu Tự Thâm đề nghị đưa thẻ phụ cho cô, nhưng cô đều từ chối.
Không thể dùng tiền của mình mua đồ cho bạn trai thì còn gì vui chứ!
Đúng lúc đang rảnh rỗi, Khương Gia Di ngồi xuống ghế sô pha trong phòng nghỉ, lấy điện thoại di động chọn lựa nhiệt tình.
Cứ như vậy, thời gian trôi đi thật nhanh mà cô không hề hay biết.
Cửa phòng nghỉ không đóng, nên khi cửa phòng làm việc được đẩy ra, âm thanh truyền đến tai cô rất rõ ràng. Cô lập tức ngẩng đầu, tâm tình khẽ reo vui.
Giây tiếp theo, Khương Gia Di ném di động sang một bên. Cô đứng lên, vui mừng khôn xiết nhìn ra cửa.
“Anh đã về rồi!” Cô nhỏ giọng nói, sợ làm người bên ngoài nghe thấy.
Chu Tự Thâm cười nhìn cô, đưa tay đóng cửa lại.
Khoảnh khắc cửa vừa đóng, cô lao về phía anh. Anh giang tay đón lấy cô, ôm cô vào lòng.
Một cái ôm mạnh mẽ.
Đôi tay cô ôm lấy cổ anh, cả người quấn lên người anh. Anh vòng hai tay siết eo cô thật chặt.
“Anh xong việc rồi ạ?” Khương Gia Di dựa vào vai anh, hơi nghiêng đầu, tầm mắt rơi trên đường quai xanh cứng rắn.
Chu Tự Thâm cúi đầu, dấu môi đặt lên thái dương cô, “Ừm” một tiếng.
Cô đưa chân ra sau, ngẩng mặt lên.
Anh cụp mắt xuống, ánh mắt mang theo ý cười sâu xa. Bốn mắt nhìn nhau, anh lại hôn lên má, chóp mũi cô, động tác không nhanh không chậm.
Theo trực giác, Khương Gia Di biết nụ hôn của anh sẽ kết thúc ở đâu. Vì vậy, cô ngoan ngoãn nâng cằm lên.
Chu Tự Thâm cười nhẹ, đưa một tay ra sau đầu cô, hai mắt khép hờ, bờ môi áp lên đôi môi hơi hé mở, quấn quýt quyến luyến. Sau đó nâng lên, anh lại hôn một lần nữa.
Hai bên đều không tự chủ được, nhẹ nhàng thở dốc.
Nắm tay nhau ở thang máy quả thật không thỏa mãn chút nào. Đối với bọn họ, nửa tháng không gặp, chỉ nắm tay không đủ gãi ngứa.
Lúc này, cảm xúc dường như bùng cháy tột độ, hơi thở gấp gáp hơn. Anh ôm cô bước đến bàn làm việc, đặt cô lên đó.
Khương Gia Di ngồi trên mép bàn lạnh lẽo, chống tay ra sau.
Nơi này, cũng như chiếc bàn khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ không thể giải thích được.
Mặc dù họ không làm điều gì quá đáng.
“Không phải em nói trong thời gian thi cử sẽ không gặp nhau hử?” Chu Tự Thâm đứng trước mặt Khương Gia Di, không biết xuất phát từ ý nghĩ nào mà hỏi cô câu đó.
Hơi thở Khương Gia Di không ổn định: “Là người từ công ty của anh gọi em đến phỏng vấn…”
“Tại sao không nói cho anh?”
“Chẳng phải nói trong thời gian thi sẽ không gặp nhau mà?” Cô nhõng nhẽo ném lại câu hỏi cho anh, chớp mắt nói: “Khả năng tự chủ của em không tốt đã đành, sao anh cũng không giữ lời hứa?”
Khoảnh khắc nhìn nhau, ánh mắt đan xen như thắt lại, mỗi tích tắc, nút thắt ấy lại càng chặt hơn.
“Anh thực sự muốn kiểm điểm chính mình”. Anh nói.
Vừa dứt lời, anh lại cúi đầu.
Nụ hôn này đã khỏa lấp lỗ hổng bao ngày nay trong lòng anh, cũng có thể giảm bớt nhung nhớ và vấn vương trong trái tim cô.
Chu Tự Thâm nhéo nhẹ má khiến cô há miệng, môi lưỡi quấn quýt khiến cô không chịu nổi. Mỗi khi cô cảm thấy mình không còn sức đón nhận những nụ hôn sâu hơn của anh, anh lại tàn nhẫn phá vỡ luôn ý thức của cô.
Mỗi tấc lý trí đều bị nghiền nát, run rẩy vụn vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.