Chương 54: Ở lại chỗ anh
Lệ Vũ
06/10/2023
Chu Tự Thâm cúi người thật sâu, tiến lên một bước, hai chân ép vào mép bàn.
Chân cô kề sát người anh, bàn tay chống ở mép bàn dần dần yếu ớt không thể giữ nổi nên bất giác nhích về phía sau một chút, đè vào chiếc bút trên bàn.
Cây bút lạnh lẽo lăn qua lăn lại dưới lòng bàn tay khiến cô loạng choạng ngả người ra sau.
Tấm lưng mềm mại và yếu ớt của cô được bàn tay anh nâng đỡ vững chắc.
Hành động này khiến cô không thể nằm tuyệt đối chiếc bàn rộng, mà còn khiến anh phải cúi xuống theo mình, chống tay bên cạnh người cô.
Ánh mắt từ cao nhìn xuống khiến cô co ngón tay lại.
“Sao em cứ cảm thấy…” Khương Gia Di lấy hết can đảm để nói, nhưng lại ngần ngại.
Sao cứ cảm thấy cô giống như cá nằm trên thớt?
Chu Tự Thâm cúi đầu, ghé sát môi cô: “Hử?”.
Nhưng anh không đợi được câu trả lời.
Anh đứng thẳng dậy đôi chút, quay đầu nhìn cô, nhìn tư thế bất lực của cô lại thấy cô đáng thương ngẩng đầu nhìn anh, tựa như ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Ánh mắt Chu Tự Thâm tối sầm, hơi híp lại.
Anh luôn luôn cho rằng mình tách biệt công việc và cuộc sống cá nhân, hôn môi chỉ là nhất thời khó kiềm chế, cũng không có suy nghĩ làm gì ở đây.
Nhưng vừa rồi, trong đầu anh có một số suy nghĩ không đứng đắn..
Một lúc lâu sau, anh từ từ cúi xuống, môi áp vào tai cô.
“Trong văn phòng, không có…”.
Ba từ cuối cùng chìm trong hơi thở của anh.
Hơi thở ấm áp sượt qua lỗ tai, Khương Gia Di nóng rực, bối rối như muốn trốn chạy, sau đó đưa tay đẩy lồng ngực của anh ra xa.
“Anh, anh sao có thể như vậy, thời gian và địa điểm không thích hợp”. Cô xấu hổ: “Nếu có, anh thật sự còn muốn…”
Chu Tự Thâm bình tĩnh nhìn cô trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên đứng thẳng người, bất ngờ giữ lấy eo, ôm cô lên.
Khương Gia Di giật mình, nửa người trên đột nhiên nghiêng về phía trước, vội vàng ôm cánh tay anh, ngơ ngác nhìn đôi lông mày của anh đang nhíu chặt.
“Nếu có, cũng không phải là không thể”. Anh cười nhìn cô chằm chằm.
Nhịp tim dồn dập, cô nuốt khan.
“Nếu trong văn phòng của anh có thứ đó, vậy cũng quá…”
“Quá làm sao?”
“Quá kỳ cục.” Cô hắng giọng, rời mắt: “Đây không phải là nơi anh nên làm việc nghiêm túc sao?”
“Tiểu Di, cũng không thể coi như vậy được”.
Chu Tự Thâm ôm chặt cô vào lòng, rũ mắt trầm tư như đang hồi tưởng: “Nếu như đặt ở nơi nào sẽ biểu thị muốn làm ở đó thì…”
Nghe vậy, Khương Gia Di lập tức muốn ngắt lời anh theo bản năng, nhưng vẫn chậm một bước.
“Ở trong xe anh, hình như cũng có một hộp dự phòng”. Anh nhàn nhạt nhướng mày.
Cô nghẹn lời, cắn môi nhìn anh đầy vẻ hoài nghi.
Bốn mắt nhìn nhau, nụ cười của Chu Tự Thâm dần dần không thể che giấu được. Anh lại ôm cô vào lòng, một tay đưa lên gáy cô ấn vào lồng ngực, để gương mặt cô áp vào ngực mình.
Anh tựa cằm vào thái dương của cô, trầm giọng cười một tiếng, lồng ngực khẽ run lên.
“Anh lại trêu em”. Khương Gia Di lên tiếng.
Chu Tự Thâm ngừng cười: “Không phải chúng ta nên việc nào ra việc đó hử?”
“Nói không lại anh”. Cô đá chân, ý bảo anh cho mình xuống.
Anh thuận theo ôm cô xuống khỏi bàn, thay vì trêu chọc cô, anh lại nói về chuyện quan trọng: “ Kết quả phỏng vấn thế nào?”
Nghe câu hỏi này, Khương Gia Di không trả lời trực tiếp, quay lại hỏi: “Nếu em không được thông qua, anh có chỉ đạo cho phía bộ phận Nhân sự sắp xếp em vào không?”
“Em và các bạn học khác đến đây để phỏng vấn. Không phải em muốn chứng minh rằng mình có thể tự đạt được mục tiêu sao?” Chu Tự Thâm giúp cô sửa sang lại áo khoác: “Nếu anh nói anh sẽ làm điều này, chẳng phải là hoài nghi năng lực của em, cũng vi phạm ý định ban đầu của em sao?”.
“Sao anh lại hiểu em như vậy”. Cô vui vẻ chọc ngón tay anh: “Đương nhiên là vượt qua phỏng vấn rồi, nếu không sao em còn có tâm trạng ở lại đợi anh?”.
Nếu phỏng vấn ở những nơi khác không thành công thì có lẽ cũng không sao, nhưng nếu Duy Sâm không tuyển dụng cô sẽ khiến cô vô cùng thất vọng.
Cô không muốn anh cảm thấy mình không có năng lực.
Chu Tự Thâm cười, nắm tay cô.
“Chúng ta đi đâu bây giờ? Anh đã hết bận chưa?” Khương Gia Di liếc nhìn thời gian: “Đã hơn 5 giờ, đúng lúc có thể đi ăn tối”.
“Muốn ăn gì?”
“Món gì cũng được, em không kén chọn”.
Anh suy nghĩ một chút, bấm đường dây nội bộ nhờ Đoàn Thụy đặt nhà hàng, sau đó đưa cô xuống lầu rời đi.
…
Ăn xong bữa tối, cả hai lái xe về nhà.
Họ cùng nhau giải quyết công việc ở thư phòng, đợi tối muộn mới trở về phòng ngủ chính.
“Ngày mai có cần phải dậy sớm không?” Chu Tự Thâm tháo đồng hồ đặt sang một bên.
Lúc này Khương Gia Di chưa nhận ra có gì đó không thích hợp, lắc đầu nói: “Không cần, ngày mai thứ bảy, em vốn định nghỉ ngơi một chút”.
“Nếu như vậy, đúng lúc lắm”.
“Đúng lúc cái gì?”
“Đúng lúc có thể trả hết một lần cả gốc lẫn lãi”.
Gốc lẫn lãi?
Khương Gia Di sững sờ, ngơ ngác nhìn người đàn ông cách đó vài bước. Anh không nhìn cô, từ từ cởi cà vạt để sang một bên.
“Em xin thanh toán theo kỳ”. Cuối cùng cô đã hiểu ý anh, lập tức trêu đùa nói.
“Vẫn nên trả hết sớm đi”. Chu Tự Thâm trầm mắt cởi nút áo, khẽ cười một tiếng, lại đưa thêm cho cô một “lời khuyên”: “Kéo dài càng lâu, tiền lãi càng cao”.
Nói xong, anh ngước mắt sang, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô, khẽ mỉm cười.
Sau đó, mọi thứ diễn ra đều nằm ngoài sự khống chế của cô. Xong việc, trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ.
Đây đâu phải gốc lẫn lãi bình thường, rõ ràng là lãi nặng.
…
3 giờ sáng.
Khương Gia Di thay xong áo ngủ đi đến bên giường, thân thể ngã xuống như không xương, nửa chân còn ở bên ngoài mép giường.
Đây là những gì Chu Tự Thâm nhìn thấy khi anh bước ra khỏi phòng tắm.
Anh bước đến, nâng chân cô đặt lên giường, rồi ôm cô vào lòng. Lo liệu cho cô xong, anh nằm xuống, cô lại tự giác lăn vào ngực anh.
Hai người dùng chung một loại sữa tắm, chẳng thể nào phân biệt được mùi hương.
Đáng lẽ cô đã ngủ nhưng anh lại vuốt ve lưng cô, nhẹ giọng hỏi: “Phòng Nhân sự yêu cầu em khi nào tới báo cáo?”
“… Ngày 23”. Ý thức của người trong ngực không tỉnh táo, giọng nói ngái ngủ còn có chút uể oải, miễn cưỡng lấy tinh thần: “Ngày thứ hai sau khi em thi xong, cũng chưa có thời gian nghỉ ngơi”.
“Nếu như vậy…”
“Nhưng em không có ý trách cứ!” Khương Gia Di đột nhiên ngắt lời anh, bỗng dưng ngồi dậy, nhưng lại vì eo đau mà ngã về chỗ cũ, nằm sát ngực anh: “Em chỉ thuận miệng nói, tiếc một chút thời gian nghỉ đông thôi. Không phải muốn anh giúp em hoãn thời gian nhận chức”.
Cô nhướng mắt, dường như không còn mệt mỏi như ban nãy nữa.
“Anh biết em không có ý đó”. Chu Tự Thâm nhéo gương mặt cô cười, sau đó nhẹ nhàng xoa eo cho cô.
“Vậy anh muốn nói gì?”
Anh nhìn cô, ngữ khí tự nhiên: “Anh chỉ muốn hỏi em, có muốn ở đây với anh trong thời gian thực tập không. Như vậy đưa đón em sẽ thuận tiện hơn”.
“Nhưng…” Khương Gia Di sửng sốt.
Nói như vậy, có phải là ở chung không?
Cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
“Nếu em dự định nghỉ đông ở chỗ khác, có thể sẽ cách xa công ty một chút, anh đưa đón em cũng mất nhiều thời gian”.
“Thực ra, em cũng có thể tự mình đi mà”. Cô ngập ngừng: “Anh đưa đón em, có dễ bị người khác trong công ty phát hiện không?”
“Anh có thể đỗ xe và cho em xuống ở một nơi gần đó như trước kia”. Chu Tự Thâm dùng giọng điệu dịu dàng hệt như ánh mắt lúc này của anh: “Chúng ta không có nhiều thời gian bên nhau, anh chỉ nghĩ đây là một cơ hội tốt”.
Cô nắm vạt áo trên ngực anh, không nói gì.
“Quan trọng hơn là anh thực sự muốn thử cảm giác buổi tối trước khi nhắm mắt, buổi sáng sau khi thức dậy, trên chiếc giường này không phải chỉ có một mình sẽ như thế nào”.
“Mà còn có em”.
Lòng tham của con người là vô tận. Anh muốn cô thích, quen và ỷ lại, nhưng anh còn lâu mới thỏa mãn.
Anh còn muốn trở thành một phần không thể tách rời và quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Khương Gia Di ngơ ngẩn, vô thức nắm chặt ngón tay.
Dần dần, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô thẹn thùng, cuối cùng bối rối lao vào ngực anh.
“Được không?” Anh xoa tóc cô, thấp giọng hỏi.
Cô ôm anh, gật đầu thật nhanh, trong đầu hiện lên vô số ý định.
Hình ảnh như vậy đối với cô rất xa lạ, nhưng lại khiến cô cảm động.
Vẻ mặt Chu Tự Thâm buông lỏng, anh cúi đầu hôn lên trán cô. Giây tiếp theo, cô lập tức thuận theo, gục vào ngực anh làm nũng, má và cằm cọ qua cọ lại vào cổ anh.
Người đàn ông bị cô trêu chọc, chỉ còn cách nâng cằm cười bất đắc dĩ.
Chân cô kề sát người anh, bàn tay chống ở mép bàn dần dần yếu ớt không thể giữ nổi nên bất giác nhích về phía sau một chút, đè vào chiếc bút trên bàn.
Cây bút lạnh lẽo lăn qua lăn lại dưới lòng bàn tay khiến cô loạng choạng ngả người ra sau.
Tấm lưng mềm mại và yếu ớt của cô được bàn tay anh nâng đỡ vững chắc.
Hành động này khiến cô không thể nằm tuyệt đối chiếc bàn rộng, mà còn khiến anh phải cúi xuống theo mình, chống tay bên cạnh người cô.
Ánh mắt từ cao nhìn xuống khiến cô co ngón tay lại.
“Sao em cứ cảm thấy…” Khương Gia Di lấy hết can đảm để nói, nhưng lại ngần ngại.
Sao cứ cảm thấy cô giống như cá nằm trên thớt?
Chu Tự Thâm cúi đầu, ghé sát môi cô: “Hử?”.
Nhưng anh không đợi được câu trả lời.
Anh đứng thẳng dậy đôi chút, quay đầu nhìn cô, nhìn tư thế bất lực của cô lại thấy cô đáng thương ngẩng đầu nhìn anh, tựa như ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Ánh mắt Chu Tự Thâm tối sầm, hơi híp lại.
Anh luôn luôn cho rằng mình tách biệt công việc và cuộc sống cá nhân, hôn môi chỉ là nhất thời khó kiềm chế, cũng không có suy nghĩ làm gì ở đây.
Nhưng vừa rồi, trong đầu anh có một số suy nghĩ không đứng đắn..
Một lúc lâu sau, anh từ từ cúi xuống, môi áp vào tai cô.
“Trong văn phòng, không có…”.
Ba từ cuối cùng chìm trong hơi thở của anh.
Hơi thở ấm áp sượt qua lỗ tai, Khương Gia Di nóng rực, bối rối như muốn trốn chạy, sau đó đưa tay đẩy lồng ngực của anh ra xa.
“Anh, anh sao có thể như vậy, thời gian và địa điểm không thích hợp”. Cô xấu hổ: “Nếu có, anh thật sự còn muốn…”
Chu Tự Thâm bình tĩnh nhìn cô trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên đứng thẳng người, bất ngờ giữ lấy eo, ôm cô lên.
Khương Gia Di giật mình, nửa người trên đột nhiên nghiêng về phía trước, vội vàng ôm cánh tay anh, ngơ ngác nhìn đôi lông mày của anh đang nhíu chặt.
“Nếu có, cũng không phải là không thể”. Anh cười nhìn cô chằm chằm.
Nhịp tim dồn dập, cô nuốt khan.
“Nếu trong văn phòng của anh có thứ đó, vậy cũng quá…”
“Quá làm sao?”
“Quá kỳ cục.” Cô hắng giọng, rời mắt: “Đây không phải là nơi anh nên làm việc nghiêm túc sao?”
“Tiểu Di, cũng không thể coi như vậy được”.
Chu Tự Thâm ôm chặt cô vào lòng, rũ mắt trầm tư như đang hồi tưởng: “Nếu như đặt ở nơi nào sẽ biểu thị muốn làm ở đó thì…”
Nghe vậy, Khương Gia Di lập tức muốn ngắt lời anh theo bản năng, nhưng vẫn chậm một bước.
“Ở trong xe anh, hình như cũng có một hộp dự phòng”. Anh nhàn nhạt nhướng mày.
Cô nghẹn lời, cắn môi nhìn anh đầy vẻ hoài nghi.
Bốn mắt nhìn nhau, nụ cười của Chu Tự Thâm dần dần không thể che giấu được. Anh lại ôm cô vào lòng, một tay đưa lên gáy cô ấn vào lồng ngực, để gương mặt cô áp vào ngực mình.
Anh tựa cằm vào thái dương của cô, trầm giọng cười một tiếng, lồng ngực khẽ run lên.
“Anh lại trêu em”. Khương Gia Di lên tiếng.
Chu Tự Thâm ngừng cười: “Không phải chúng ta nên việc nào ra việc đó hử?”
“Nói không lại anh”. Cô đá chân, ý bảo anh cho mình xuống.
Anh thuận theo ôm cô xuống khỏi bàn, thay vì trêu chọc cô, anh lại nói về chuyện quan trọng: “ Kết quả phỏng vấn thế nào?”
Nghe câu hỏi này, Khương Gia Di không trả lời trực tiếp, quay lại hỏi: “Nếu em không được thông qua, anh có chỉ đạo cho phía bộ phận Nhân sự sắp xếp em vào không?”
“Em và các bạn học khác đến đây để phỏng vấn. Không phải em muốn chứng minh rằng mình có thể tự đạt được mục tiêu sao?” Chu Tự Thâm giúp cô sửa sang lại áo khoác: “Nếu anh nói anh sẽ làm điều này, chẳng phải là hoài nghi năng lực của em, cũng vi phạm ý định ban đầu của em sao?”.
“Sao anh lại hiểu em như vậy”. Cô vui vẻ chọc ngón tay anh: “Đương nhiên là vượt qua phỏng vấn rồi, nếu không sao em còn có tâm trạng ở lại đợi anh?”.
Nếu phỏng vấn ở những nơi khác không thành công thì có lẽ cũng không sao, nhưng nếu Duy Sâm không tuyển dụng cô sẽ khiến cô vô cùng thất vọng.
Cô không muốn anh cảm thấy mình không có năng lực.
Chu Tự Thâm cười, nắm tay cô.
“Chúng ta đi đâu bây giờ? Anh đã hết bận chưa?” Khương Gia Di liếc nhìn thời gian: “Đã hơn 5 giờ, đúng lúc có thể đi ăn tối”.
“Muốn ăn gì?”
“Món gì cũng được, em không kén chọn”.
Anh suy nghĩ một chút, bấm đường dây nội bộ nhờ Đoàn Thụy đặt nhà hàng, sau đó đưa cô xuống lầu rời đi.
…
Ăn xong bữa tối, cả hai lái xe về nhà.
Họ cùng nhau giải quyết công việc ở thư phòng, đợi tối muộn mới trở về phòng ngủ chính.
“Ngày mai có cần phải dậy sớm không?” Chu Tự Thâm tháo đồng hồ đặt sang một bên.
Lúc này Khương Gia Di chưa nhận ra có gì đó không thích hợp, lắc đầu nói: “Không cần, ngày mai thứ bảy, em vốn định nghỉ ngơi một chút”.
“Nếu như vậy, đúng lúc lắm”.
“Đúng lúc cái gì?”
“Đúng lúc có thể trả hết một lần cả gốc lẫn lãi”.
Gốc lẫn lãi?
Khương Gia Di sững sờ, ngơ ngác nhìn người đàn ông cách đó vài bước. Anh không nhìn cô, từ từ cởi cà vạt để sang một bên.
“Em xin thanh toán theo kỳ”. Cuối cùng cô đã hiểu ý anh, lập tức trêu đùa nói.
“Vẫn nên trả hết sớm đi”. Chu Tự Thâm trầm mắt cởi nút áo, khẽ cười một tiếng, lại đưa thêm cho cô một “lời khuyên”: “Kéo dài càng lâu, tiền lãi càng cao”.
Nói xong, anh ngước mắt sang, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô, khẽ mỉm cười.
Sau đó, mọi thứ diễn ra đều nằm ngoài sự khống chế của cô. Xong việc, trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ.
Đây đâu phải gốc lẫn lãi bình thường, rõ ràng là lãi nặng.
…
3 giờ sáng.
Khương Gia Di thay xong áo ngủ đi đến bên giường, thân thể ngã xuống như không xương, nửa chân còn ở bên ngoài mép giường.
Đây là những gì Chu Tự Thâm nhìn thấy khi anh bước ra khỏi phòng tắm.
Anh bước đến, nâng chân cô đặt lên giường, rồi ôm cô vào lòng. Lo liệu cho cô xong, anh nằm xuống, cô lại tự giác lăn vào ngực anh.
Hai người dùng chung một loại sữa tắm, chẳng thể nào phân biệt được mùi hương.
Đáng lẽ cô đã ngủ nhưng anh lại vuốt ve lưng cô, nhẹ giọng hỏi: “Phòng Nhân sự yêu cầu em khi nào tới báo cáo?”
“… Ngày 23”. Ý thức của người trong ngực không tỉnh táo, giọng nói ngái ngủ còn có chút uể oải, miễn cưỡng lấy tinh thần: “Ngày thứ hai sau khi em thi xong, cũng chưa có thời gian nghỉ ngơi”.
“Nếu như vậy…”
“Nhưng em không có ý trách cứ!” Khương Gia Di đột nhiên ngắt lời anh, bỗng dưng ngồi dậy, nhưng lại vì eo đau mà ngã về chỗ cũ, nằm sát ngực anh: “Em chỉ thuận miệng nói, tiếc một chút thời gian nghỉ đông thôi. Không phải muốn anh giúp em hoãn thời gian nhận chức”.
Cô nhướng mắt, dường như không còn mệt mỏi như ban nãy nữa.
“Anh biết em không có ý đó”. Chu Tự Thâm nhéo gương mặt cô cười, sau đó nhẹ nhàng xoa eo cho cô.
“Vậy anh muốn nói gì?”
Anh nhìn cô, ngữ khí tự nhiên: “Anh chỉ muốn hỏi em, có muốn ở đây với anh trong thời gian thực tập không. Như vậy đưa đón em sẽ thuận tiện hơn”.
“Nhưng…” Khương Gia Di sửng sốt.
Nói như vậy, có phải là ở chung không?
Cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
“Nếu em dự định nghỉ đông ở chỗ khác, có thể sẽ cách xa công ty một chút, anh đưa đón em cũng mất nhiều thời gian”.
“Thực ra, em cũng có thể tự mình đi mà”. Cô ngập ngừng: “Anh đưa đón em, có dễ bị người khác trong công ty phát hiện không?”
“Anh có thể đỗ xe và cho em xuống ở một nơi gần đó như trước kia”. Chu Tự Thâm dùng giọng điệu dịu dàng hệt như ánh mắt lúc này của anh: “Chúng ta không có nhiều thời gian bên nhau, anh chỉ nghĩ đây là một cơ hội tốt”.
Cô nắm vạt áo trên ngực anh, không nói gì.
“Quan trọng hơn là anh thực sự muốn thử cảm giác buổi tối trước khi nhắm mắt, buổi sáng sau khi thức dậy, trên chiếc giường này không phải chỉ có một mình sẽ như thế nào”.
“Mà còn có em”.
Lòng tham của con người là vô tận. Anh muốn cô thích, quen và ỷ lại, nhưng anh còn lâu mới thỏa mãn.
Anh còn muốn trở thành một phần không thể tách rời và quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Khương Gia Di ngơ ngẩn, vô thức nắm chặt ngón tay.
Dần dần, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô thẹn thùng, cuối cùng bối rối lao vào ngực anh.
“Được không?” Anh xoa tóc cô, thấp giọng hỏi.
Cô ôm anh, gật đầu thật nhanh, trong đầu hiện lên vô số ý định.
Hình ảnh như vậy đối với cô rất xa lạ, nhưng lại khiến cô cảm động.
Vẻ mặt Chu Tự Thâm buông lỏng, anh cúi đầu hôn lên trán cô. Giây tiếp theo, cô lập tức thuận theo, gục vào ngực anh làm nũng, má và cằm cọ qua cọ lại vào cổ anh.
Người đàn ông bị cô trêu chọc, chỉ còn cách nâng cằm cười bất đắc dĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.