Sau Hôn Nhân Còn Lại Gì

Chương 29: Bạn Gái

Lalam

08/09/2023

"Thiếu Phong, em giận đấy!"

Lâm Yến gần sáng mới được ngủ, không ngờ chưa ngủ được bao lâu, đã bị bàn tay lạnh buốt của người đàn ông nào đó, làm cho tỉnh giấc.

"Chào buổi sáng." Người đàn ông tinh thần thỏa mái, nở nụ cười rạng rỡ cúi xuống hôn lên môi, cô gái khuôn mặt không vui bên cạnh mình.

Nghe lời Lâm Yến nói, bàn tay anh không những không rời đi, còn cố ý ở trên bầu ngực mềm mại, yêu thích vân vê điểm phiến hồng.

"Sáng cái đầu anh, bỏ cái bàn tay của anh ra khỏi người em mau, nếu không đừng trách em." Cô nhìn ra bên ngoài cửa kính, ánh mặt trời chói mắt, thiêu đốt bên ngoài kia ít nhất cũng phải hơn 10 giờ rồi. Mà bọn họ giờ này còn nằm trên giường, dù hôm nay là ngày nghỉ nhưng cô không có thói quen ngủ nướng, hơn nữa giờ bụng cô đang rất đói, muốn rời giường nấu chút đồ ăn, mà người đàn ông bên cạnh tay chân như bạch tuộc quấn lấy cô không buông.

"Lâm Yến, một chút thôi." Thiếu Phong vẻ mặt thành khẩn, bao nhiêu năm chưa gần nữ sắc, ngày hôm qua coi như đã tháo bỏ lớp phong ấn, đối với Lâm Yến không miếng vải che thân bên cạnh, khiến anh lửa nóng trong người bùng nổ, giờ này làm gì còn biết phân biệt sáng hay trưa, nghiêng người đè Lâm Yến dưới thân, bắt đầu tìm kiếm mật ngọt trên đôi môi ngọt ngào khiến anh si mê kia.

Miệng Lâm Yến bị Thiếu Phong bịp chật, muốn nói thêm vài lời cũng không thể nói ra, biến thành nỗi ấm ức đè trong cổ họng, bàn tay giữ chặt tay anh lại không cho động lung tung trên người cô nữa, nhưng Thiếu Phong đâu chỉ có một tay, bàn tay còn lại từ bả vai Lâm Yến bắt đầu hoạt động, tru du khắp cơ thể cô sau một hồi thì dừng lại ở vùng đất cấm, đôi chân thon dài chèn vào, tách hai chân đang kẹp chặt của Lâm Yến ra, bắt đầu đi sâu vào trong khám phá.

"Ưm..." Môi Thiếu Phong, trả lại tự do cho đôi môi sưng đỏ vì bị chà sát của Lâm Yến, tiếng kêu nhỏ, vì thế mà không còn gì che chắn, cứ thế theo động tác của anh mà thoát ra, lúc này cô thật sự rất muốn đẩy người đàn ông to gan trên người mình ra, hành động này của anh khiến cô không tự chủ được mà vặn vẹo thân thể, có một chút gì đó khao khát từ nơi anh.

Sau một hồi khám phá, chính Thiếu Phong cũng không thể nhịn nổi được nữa, cầm lấy vật đang không ngừng biến thân của mình, đặt giữa vùng đất màu mỡ của cô đi vào bên trong.

"Ra ngoài." Lâm Yến sau một hồi bị người đàn ông kia hành hạ, cuối cùng cũng tìm được tiếng nói của mình, đưa tay đẩy Thiếu Phong, đang nằm nghỉ ngơi trên người mình ra.

"Đói chưa, anh nấu cơm cho em ăn." Anh ngẩng mặt cổ Lâm Yến lên, hôn nhẹ lên môi cô, lúc này mới đi ra khỏi người cô, ngồi dậy ôm lấy người phụ nữ đầu tóc rối bù dưới giường đi vào nhà tắm.

Lâm Yến ôm lấy cổ anh trừng mắt, không đói được sao, đồng hồ chỉ 12 giờ rồi đó, vốn có thể ăn hai bữa giờ gộp lại làm một luôn.



Anh xả nước nóng đặt Lâm Yến vào trong bồn tắm ngâm người trong đó, còn mình tắm rửa nhanh chóng đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn.

Khi Lâm Yến bước ra khỏi nhà tắm, đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, cô đi tới gần bếp đứng đó nhìn, người đàn ông của mình đang bận rộn lấy đồ ăn trong chảo ra đĩa.

"Lại kia ngồi đi, anh sắp xong rồi." Thiếu Phong thấy cô đứng ở cửa nhìn mình, liền ngẩng lên dịu dàng nói.

"Anh nấu món gì vậy? thơm quá!" Anh nấu đồ ăn thực sự rất ngon, đến cô cả ngày ở nhà nội trợ bao năm khẳng định bản thân mình biết nấu rất nhiều món nhưng vẫn không thể bằng được đồ anh nấu, người đàn ông này rất đa tài, cái gì cũng giỏi như vậy, cô thật có chút đố kị.

"Toàn món em thích." Anh bê nốt món cuối ra đặt trên bàn, sau đó lấy bát cơm, đặt trước mặt Lâm Yến.

"Ăn đi còn có sức."

Lâm Yến lườm anh, cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm, đây là khung cảnh mà cô luôn ao ước, ngày cuối tuần được cùng người đàn ông mình yêu, ở nhà ăn bữa cơm ấm áp. Ước mơ nhỏ như vậy, thế mà xưa nay Vệ Khanh lại chẳng thể cho cô được.

Ăn cơm xong, Thiếu Phong cùng Lâm Yến ngọt ngào ngồi trên sofa xem tivi, mãi đến lúc tối cô đe mãi anh mới chịu trở về nhà của mình, người đàn ông này trước lúc đi còn cố nắm tay bắt cô hứa lần sau lại cho anh tới ngủ. Lâm Yến thật hết nói nổi, cô không biết da mặt anh lại dày như vậy, làm gì có ai đi xin bạn gái cho tới ngủ chứ.

"Mai anh tới." Thiếu Phong luyến tiếc hôn cô thêm mấy cái lên khắp mặt nữa, mới chịu buông, rời đi, nếu kết hôn thì tốt rồi đường đường chính chính ở mãi không cần về.

"Thiếu Phong, con công việc bận rộn như vậy?"

Vừa thấy Thiếu Phong trở về nhà, bà Hạ đã dùng giọng không vui nói với con trai mình.

"Mẹ, ăn cơm tối chưa ạ?" Thiếu Phong đang trong tâm trạng vui vẻ, không để ý tới sắc mặt mẹ, cứ thế muốn đi lên trên phòng.

"Thiếu Phong, con hôm qua ở cùng cô gái đó." Bà không cổ hủ như vậy, nhưng muốn biết rõ ràng chuyện của con trai mình là thế nào, với tính cách của Thiếu Phong, nếu cô gái kia không có bạn trai, sao nó phải mất bao nhiêu năm như vậy.



"Vâng." Thiếu Phong bước chân đến giữa cầu thang, nghe lời mẹ nói liền dừng lại, nếu muốn kết hôn với Lâm Yến, chuyện của bọn họ nên nói ra cho mẹ biết.

Anh quay lại phòng khách, đi xuống ghế ngồi xuống, muốn cùng mẹ nói chuyện về Lâm Yến.

"Con muốn cùng cô ấy kết hôn."

bà Hạ nghe xong ngập ngừng vài giây, không nghĩ con trai lại nhanh muốn kết hôn cùng cô gái kia: "Mang cô ấy về đây cho mẹ xem mặt đã." Bà trợt nghĩ ra cái gì đó, nghi ngờ hỏi: "Đừng nói với mẹ cô gái con muốn cưới đã ly hôn đấy."

"Không gì giấu được mẹ, cô ấy quả thật đã ly hôn."

Bây giờ phụ nữ ly hôn rồi kết hôn trong xã hội rất nhiều, quan niệm cũng không giống như xưa, anh mong mẹ mình sẽ thỏa mái như bao người mẹ khác, chấp nhận cô ấy làm con dâu.

Bà Hạ không ngờ mình đoán trúng, chuyện đó cũng không phải là không thể chấp nhận được, nhưng con trai bà tài giỏi, đâu thua kém gì ai mà phải đi lấy phụ nữ đã ly hôn, gia đình bà quen biết rất rộng, cũng cần có mặt mũi nữa, bà không trông mong nhà con dâu, phải môn đăng hộ đối nhưng đã ly hôn thật tồi tệ.

"Con chung kia ai nuôi."

"Cô ấy chưa có con."

Đã kết hôn chưa có con? vậy là khó có con hay là không thể có con, tự nhiên bà Hạ thấy đầu đau như búa bổ, Trần An Nhu không phải rất tốt sao? đường đẹp không đi lại cứ thích đi đường rừng, chẳng hiểu thông minh của Thiếu Phong dùng vào việc gì?

"Để mẹ, nghỉ ngơi đã mẹ rất đau đầu, không thì chờ bao giờ có bầu rồi tính đi."

Con trai lớn rồi, phản đối được sao? hiện giờ bà không muốn nói tiếp nữa, cô gái này bà không dám chấp nhận, nhưng lại không thể phản đối sợ mất luôn con trai, biết dùng cách gì để nó từ bỏ đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Hôn Nhân Còn Lại Gì

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook