Chương 28: Dẫn sói vào nhà
Lalam
08/09/2023
Trần An Nhu từ hôm nhìn thấy Thiếu Phong cùng một người phụ nữ lạ ăn cơm ở trong nhà hàng, tâm trạng luôn bất an. Muốn hỏi Thiếu Phong cô gái kia quan hệ với anh là thế nào? nhưng cô lấy danh phận gì để hỏi anh? bọn họ chẳng là gì của nhau cả, tình cảm của cô khi chưa được anh xác nhận vẫn chỉ là đơn phương mà thôi.
Xe dừng trước cổng nhà Thiếu Phong, Trần An Nhu cầm lấy bó hoa trên ghế phụ, đi tới trước cửa nhà bấm chuông, một lúc sau giọng bà Hạ vang lên qua màn hình.
"An Nhu, hôm nay được nghỉ à? mà có thời gian đến chơi với dì thế này?"
Bà Hạ mở cửa cho An Nhu vào nhà, thấy cô gương mặt bà rất vui mừng.
"Dạ hôm nay con được nghỉ, lâu ngày rồi chưa tới thăm dì, con tặng dì." Cô đưa bó hoa trong tay, hướng tới bà Hạ.
Bà nhận lấy bó hoa, cúi xuống thưởng thức hương hoa dịu nhẹ, nhìn An Nhu lại thêm phần yêu thích, cô gái này rất tinh tế, biết sở thích của bà là gì, nếu kết hôn cùng Thiếu Phong, bà sẽ có thêm một người con gái cùng mình bầu bạn.
"Lại đây ngồi trò chuyện cùng dì."
"Bố mẹ con vẫn khỏe cả chứ?"
Trần An Nhu nhẹ đáp: "Bố mẹ con vẫn khỏe, mẹ con dạo này bận quá chưa có thời gian sang nói chuyện với dì."
"Dì cũng rất muốn gặp bà ấy, trong nhà có mỗi mình dì nhàn hạ cả ngày một mình cũng rất buồn." Bà Hạ thở dài, cả ngày đi ra đi vào một mình cô đơn trong nhà, giờ chỉ mong con trai mau chóng kết hôn, sinh cho bà một đứa nhỏ để mình bế bồng.
"Anh Thiếu Phong có hay về nhà sớm ăn cơm cùng dì không ạ? con hôm trước tới chơi thấy anh ấy công việc rất bận." Trần An Nhu cầm lấy chén nước bà Hạ rót cho, định cầm lên uống, nhưng trong đầu suy nghĩ tới mục đích tới hôm nay, đặt chén nước trong tay dò hỏi.
"Nó á dạo này không biết làm gì, sáng đi sớm đêm khuya mới trở về, nhiều lúc mẹ con sống chung nhà mà cả tuần không thấy mặt." Sáng bà ngủ dậy cũng không thấy con trai đâu, tối đến lúc đi ngủ mới nghe tiếng bước chân con trở về, không biết công việc của con lại bận rộn như vậy.
Trần An Nhu nhíu mày suy tư, cô nhớ mấy hôm trước buổi trưa tới tìm anh, nhưng thư ký nói ông chủ của bọn họ chưa tới công ty, dò hỏi một lúc thì biết, dạo này Thiếu Phong tan tầm từ rất sớm, còn nghĩ dì Hạ có chuyện, nhưng hôm nay nghe dì ấy nói, có vẻ anh đang bận chuyện khác rồi.
"Hay anh ấy có bạn gái rồi, anh trai con lúc mới yêu chị dâu con cũng vậy, cả ngày đều xoay quanh chị ấy" Khuôn mặt An Nhu khi nói vẫn tươi cười nhưng trong đôi mắt lại không như vậy, giờ chỉ cần nghe anh thực sự có người yêu, đôi mắt kia sẽ lóa lệ buồn.
"Không có đâu, chắc nó bận công việc quá thôi, công ty mới mở mà." bà Hạ nhíu mày, hôm trước bà cùng con trai nói chuyện, nó nói đã có người trong lòng liệu có phải đang cùng cô gái kia, nhìn vẻ mặt của Trần An Nhu lúc này, bà không nỡ nói ra những gì mình đang suy đoán.
Buổi tối hôm nay Thiếu Phong trở về bà muốn hỏi xem sao, nếu nó đã có bạn gái, sẽ không giấu người mẹ này đâu.
...
Lâm Yến cùng Thiếu Phong buổi tối ngọt ngào nắm tay nhau đi dạo trong công viên, cô nhìn chàng trai bên cạnh mình cảm giác bọn họ cũng giống như bao đôi nam nữ khác tận hưởng cảm giác ngọt ngào mà tình yêu mang lại.
"Đứng đây đi, em mỏi chân rồi." Cô chỉ vào chiếc ghế đá, muốn tới ngồi xuống.
Thiếu Phong mỉm cười đi tới, ôm lấy vai cô gái bên cạnh, để cô tựa đầu vào vai mình, ánh mắt nhìn ra xa phía các dãy nhà cao tầng lấp lánh đèn bên kia bờ hồ.
"Lâm Yến, chúng ta kết hôn được không, anh không thích cảm giác mỗi ngày gặp em trong giây lát rồi lại phải rời xa." Anh cầm lấy bàn tay cô, đưa lên môi hôn nhẹ, bàn tay này anh luôn khao khát được nắm tới lúc không còn hơi thở.
"Thiếu Phong." Lâm Yến có chút bất ngờ ngồi dậy nhìn vào mặt anh.
"Không được sao?" Anh đưa tay lên ôm lấy hai má của cô, nhìn vào trong mắt Lâm Yến, gương mặt anh dần trở lên thê lương, anh biết trước cô sẽ chưa thể chấp nhận ngay nhưng vẫn muốn thử.
"Như vậy quá vội vàng rồi, từ từ được không, chúng ta như thế này không phải tốt sao?." Vài năm nữa rồi tính, cô rất sợ gia đình anh không đồng ý cuộc hôn nhân này, vất vả nuôi được một người con trai tài giỏi không ai lại muốn lấy một cô con dâu đã ly hôn cả, người giàu có lại càng xem trọng mặt mũi.
Thiếu Phong thở dài, cúi xuống hôn lên môi Lâm Yến, anh ở bên cô nhưng vẫn thấy quá xa vời, trong lòng luôn lo lắng sẽ mất cô bất cứ lúc nào, rời khỏi môi cô anh giọng giận dỗi nói: "Không tốt chút nào."
"Em muốn tận hưởng cảm giác yêu đương lâu một chút." Lâm Yến đưa tay lên xoa nhẹ má anh.
Cô đã cùng Vệ Khanh kết hôn năm năm, nhưng không thể mang thai, sau này cũng rất khó có con, cô yêu Thiếu Phong nhưng giữa bọn họ lại có quá nhiều thứ cản trở.
"Thiếu Phong, muộn rồi, anh về nhà đi." Đứng trước cửa căn hộ chung cư, cô lên tiếng đuổi người đàn ông đang muốn cùng cô lên nhà bên cạnh mình.
"Anh lên một chút không được sao?" Thiếu Phong mặt dày ôm lấy eo Lâm Yến, không chịu buông ra.
"Thiếu Phong, 10 giờ đêm rồi đấy, em buồn ngủ rồi." Cô không nhịn được, đưa tay lên gỡ tay anh ra khỏi eo mình.
"Anh ngủ lại đây một đêm không được sao?" Thiếu Phong giọng có chút khác lạ, dè dặt lên tiếng.
Lâm Yến nghe xong tự nhiên gương mặt đỏ ửng lên, xấu hổ quay đi, cô đã từng kết hôn, cô hiểu lời anh nói là có ý gì, nhưng có thể không cần trực tiếp như vậy mà.
"Lâm Yến." Thiếu Phong hỏi lại lần nữa, thấy cô im lặng không phản ứng, trên môi nụ cười hạnh phúc, nắm lấy tay Lâm Yến đang ngại ngùng kia đi vào thang máy.
Vừa mở cửa nhà đi vào, Thiếu Phong đã không nhịn được, vội vã ghì chặt Lâm Yến lên tường, đôi môi bắt đầu chà xát môi cô, bàn tay ôm trọn bờ mông căng tròn của Lâm Yến bế lên, nhanh chóng tiến phía phòng ngủ.
"Này Thiếu Phong, thả em xuống." Lâm Yến thoát khỏi nụ hôn của anh, thở hổn hển lên tiếng, bàn tay vỗ nhẹ lên cánh tay anh. Không phải chứ? ít nhất cô còn chưa tắm rửa.
"Không thả được, nếu thả em sẽ chạy mất." Thiếu Phong mặc kệ cô nguyện ý hay không, đã đồng ý cho anh qua đêm, vậy đêm nay cô đừng mong trốn thoát.
Lưng Lâm Yến tiếp xúc với đệm mềm mại phía sau, cả người Thiếu Phong lập tức đè lên người cô, hơi thở nam tính phả trên gương mặt cô.
"Em còn phải đi tăm, vừa rồi đi bộ ra rất nhiều mồ hôi." Lâm Yến e thẹn nói nhỏ.
Thiếu Phong nén cười: "Anh không chê." sau đó cúi xuống dùng miệng chặn lời nói của Lâm Yến lại, bàn tay đặt ở trên eo cô từ từ dịch chuyển, men theo chỗ hở dưới áo đi vào bên trong.
Lâm Yến cảm nhận sự dịu dàng của Thiếu Phong, cô cũng không phải là người phụ nữ trẻ ngây thơ mà e thẹn với hành động này, xua tan đi những ý nghĩ lung tung, chủ động đưa tay lên ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của người đàn ông cô yêu.
Trong đêm tối yên tĩnh, Thiếu Phong bắt đầu không làm chủ được bản thân, nhanh chóng cởi bỏ lớp quần áo vướng víu trên thân thể của mình và Lâm Yến, sau đó lần nữa cúi xuống hôn dọc từ trán tới cái cổ mảnh khảnh của cô, bàn tay từ trên eo dịch dần lên cao, ôm trọn nơi mềm mại, yêu thích xoa nắn không rời.
Đôi mắt của Lâm Yến lúc này bị phủ kín một lớp sương mỏng, theo động tác của anh mà cơ thể không ngừng run lên, bàn tay ôm lấy bờ lưng nhẵn nhụi của anh.
Bàn tay sau một hồi vuốt ve, cuối cùng cũng không kiềm chế được mà đi xuống bên dưới vuốt ve một hồi, sau đó tách chân Lâm Yến ra, ánh mắt nhu tình nhìn gương mặt cô, không kiềm chế được, mà động eo một cái vật nam tính nóng rực theo đó mà đi sâu vào trong thân thể, cùng Lâm Yến chính thức hòa vào làm một.
Lâm Yến tay không tự chủ mà bấu chặt vào lưng anh kéo một vệt dài, cảm giác này đối với cô rất khác lạ "Ưm... tiếng kêu nhẹ phát ra từ miệng cô khiến anh càng thêm kích động, không ngừng luật động tiến vào sâu hơn.
Hai thân thể cuồng nhiệt ôm lấy nhau, Thiếu Phong cúi xuống hôn lên đôi môi, vì mệt mỏi mà trở nên khô khốc của cô, phóng thích bản thân vào trong cơ thể cô.
"Thiếu Phong đủ rồi, em buồn ngủ lắm." Người đàn ông này ăn tới nghiện sao, còn không chịu xuống.
"Một chút nữa thôi, ngoan, không em cứ ngủ đi kệ anh." dưới ánh sáng mờ mờ của ánh trăng Thiếu Phong dùng tay gạt đi lọn tóc vương trên gương mặt cô, vật nam tính đặt sẵn chờ bên ngoài cửa động, theo động tác mạnh mẽ của anh, lại một lần lữa vùi sâu trong cơ thể Lâm Yến.
Lâm Yến có chút khổ sở, hối hận khi dẫn con cáo này vào nhà, giờ đến ngủ cũng không được yên, ngày tháng sau này đuổi anh đi thế nào đây.
Sau vài lần kêu gào của cô, cuối cùng người đàn ông này cũng ăn no, ôm cô gái người đầy mồ hôi vào trong lòng, hôm nay có được cô, từ nay anh sẽ không đi nữa, ngày nào cũng tới đây ăn vạ, đến bao giờ chịu cùng anh kết hôn thì thôi.
Bà Hạ ngồi chờ đến nửa đêm vẫn không thấy con trai trở về nhà, định cầm lấy điện thoại gọi cho con, nhưng sau một hồi vẫn không nhấn nút gọi đi, thở dài đi vào trong phòng.
Xe dừng trước cổng nhà Thiếu Phong, Trần An Nhu cầm lấy bó hoa trên ghế phụ, đi tới trước cửa nhà bấm chuông, một lúc sau giọng bà Hạ vang lên qua màn hình.
"An Nhu, hôm nay được nghỉ à? mà có thời gian đến chơi với dì thế này?"
Bà Hạ mở cửa cho An Nhu vào nhà, thấy cô gương mặt bà rất vui mừng.
"Dạ hôm nay con được nghỉ, lâu ngày rồi chưa tới thăm dì, con tặng dì." Cô đưa bó hoa trong tay, hướng tới bà Hạ.
Bà nhận lấy bó hoa, cúi xuống thưởng thức hương hoa dịu nhẹ, nhìn An Nhu lại thêm phần yêu thích, cô gái này rất tinh tế, biết sở thích của bà là gì, nếu kết hôn cùng Thiếu Phong, bà sẽ có thêm một người con gái cùng mình bầu bạn.
"Lại đây ngồi trò chuyện cùng dì."
"Bố mẹ con vẫn khỏe cả chứ?"
Trần An Nhu nhẹ đáp: "Bố mẹ con vẫn khỏe, mẹ con dạo này bận quá chưa có thời gian sang nói chuyện với dì."
"Dì cũng rất muốn gặp bà ấy, trong nhà có mỗi mình dì nhàn hạ cả ngày một mình cũng rất buồn." Bà Hạ thở dài, cả ngày đi ra đi vào một mình cô đơn trong nhà, giờ chỉ mong con trai mau chóng kết hôn, sinh cho bà một đứa nhỏ để mình bế bồng.
"Anh Thiếu Phong có hay về nhà sớm ăn cơm cùng dì không ạ? con hôm trước tới chơi thấy anh ấy công việc rất bận." Trần An Nhu cầm lấy chén nước bà Hạ rót cho, định cầm lên uống, nhưng trong đầu suy nghĩ tới mục đích tới hôm nay, đặt chén nước trong tay dò hỏi.
"Nó á dạo này không biết làm gì, sáng đi sớm đêm khuya mới trở về, nhiều lúc mẹ con sống chung nhà mà cả tuần không thấy mặt." Sáng bà ngủ dậy cũng không thấy con trai đâu, tối đến lúc đi ngủ mới nghe tiếng bước chân con trở về, không biết công việc của con lại bận rộn như vậy.
Trần An Nhu nhíu mày suy tư, cô nhớ mấy hôm trước buổi trưa tới tìm anh, nhưng thư ký nói ông chủ của bọn họ chưa tới công ty, dò hỏi một lúc thì biết, dạo này Thiếu Phong tan tầm từ rất sớm, còn nghĩ dì Hạ có chuyện, nhưng hôm nay nghe dì ấy nói, có vẻ anh đang bận chuyện khác rồi.
"Hay anh ấy có bạn gái rồi, anh trai con lúc mới yêu chị dâu con cũng vậy, cả ngày đều xoay quanh chị ấy" Khuôn mặt An Nhu khi nói vẫn tươi cười nhưng trong đôi mắt lại không như vậy, giờ chỉ cần nghe anh thực sự có người yêu, đôi mắt kia sẽ lóa lệ buồn.
"Không có đâu, chắc nó bận công việc quá thôi, công ty mới mở mà." bà Hạ nhíu mày, hôm trước bà cùng con trai nói chuyện, nó nói đã có người trong lòng liệu có phải đang cùng cô gái kia, nhìn vẻ mặt của Trần An Nhu lúc này, bà không nỡ nói ra những gì mình đang suy đoán.
Buổi tối hôm nay Thiếu Phong trở về bà muốn hỏi xem sao, nếu nó đã có bạn gái, sẽ không giấu người mẹ này đâu.
...
Lâm Yến cùng Thiếu Phong buổi tối ngọt ngào nắm tay nhau đi dạo trong công viên, cô nhìn chàng trai bên cạnh mình cảm giác bọn họ cũng giống như bao đôi nam nữ khác tận hưởng cảm giác ngọt ngào mà tình yêu mang lại.
"Đứng đây đi, em mỏi chân rồi." Cô chỉ vào chiếc ghế đá, muốn tới ngồi xuống.
Thiếu Phong mỉm cười đi tới, ôm lấy vai cô gái bên cạnh, để cô tựa đầu vào vai mình, ánh mắt nhìn ra xa phía các dãy nhà cao tầng lấp lánh đèn bên kia bờ hồ.
"Lâm Yến, chúng ta kết hôn được không, anh không thích cảm giác mỗi ngày gặp em trong giây lát rồi lại phải rời xa." Anh cầm lấy bàn tay cô, đưa lên môi hôn nhẹ, bàn tay này anh luôn khao khát được nắm tới lúc không còn hơi thở.
"Thiếu Phong." Lâm Yến có chút bất ngờ ngồi dậy nhìn vào mặt anh.
"Không được sao?" Anh đưa tay lên ôm lấy hai má của cô, nhìn vào trong mắt Lâm Yến, gương mặt anh dần trở lên thê lương, anh biết trước cô sẽ chưa thể chấp nhận ngay nhưng vẫn muốn thử.
"Như vậy quá vội vàng rồi, từ từ được không, chúng ta như thế này không phải tốt sao?." Vài năm nữa rồi tính, cô rất sợ gia đình anh không đồng ý cuộc hôn nhân này, vất vả nuôi được một người con trai tài giỏi không ai lại muốn lấy một cô con dâu đã ly hôn cả, người giàu có lại càng xem trọng mặt mũi.
Thiếu Phong thở dài, cúi xuống hôn lên môi Lâm Yến, anh ở bên cô nhưng vẫn thấy quá xa vời, trong lòng luôn lo lắng sẽ mất cô bất cứ lúc nào, rời khỏi môi cô anh giọng giận dỗi nói: "Không tốt chút nào."
"Em muốn tận hưởng cảm giác yêu đương lâu một chút." Lâm Yến đưa tay lên xoa nhẹ má anh.
Cô đã cùng Vệ Khanh kết hôn năm năm, nhưng không thể mang thai, sau này cũng rất khó có con, cô yêu Thiếu Phong nhưng giữa bọn họ lại có quá nhiều thứ cản trở.
"Thiếu Phong, muộn rồi, anh về nhà đi." Đứng trước cửa căn hộ chung cư, cô lên tiếng đuổi người đàn ông đang muốn cùng cô lên nhà bên cạnh mình.
"Anh lên một chút không được sao?" Thiếu Phong mặt dày ôm lấy eo Lâm Yến, không chịu buông ra.
"Thiếu Phong, 10 giờ đêm rồi đấy, em buồn ngủ rồi." Cô không nhịn được, đưa tay lên gỡ tay anh ra khỏi eo mình.
"Anh ngủ lại đây một đêm không được sao?" Thiếu Phong giọng có chút khác lạ, dè dặt lên tiếng.
Lâm Yến nghe xong tự nhiên gương mặt đỏ ửng lên, xấu hổ quay đi, cô đã từng kết hôn, cô hiểu lời anh nói là có ý gì, nhưng có thể không cần trực tiếp như vậy mà.
"Lâm Yến." Thiếu Phong hỏi lại lần nữa, thấy cô im lặng không phản ứng, trên môi nụ cười hạnh phúc, nắm lấy tay Lâm Yến đang ngại ngùng kia đi vào thang máy.
Vừa mở cửa nhà đi vào, Thiếu Phong đã không nhịn được, vội vã ghì chặt Lâm Yến lên tường, đôi môi bắt đầu chà xát môi cô, bàn tay ôm trọn bờ mông căng tròn của Lâm Yến bế lên, nhanh chóng tiến phía phòng ngủ.
"Này Thiếu Phong, thả em xuống." Lâm Yến thoát khỏi nụ hôn của anh, thở hổn hển lên tiếng, bàn tay vỗ nhẹ lên cánh tay anh. Không phải chứ? ít nhất cô còn chưa tắm rửa.
"Không thả được, nếu thả em sẽ chạy mất." Thiếu Phong mặc kệ cô nguyện ý hay không, đã đồng ý cho anh qua đêm, vậy đêm nay cô đừng mong trốn thoát.
Lưng Lâm Yến tiếp xúc với đệm mềm mại phía sau, cả người Thiếu Phong lập tức đè lên người cô, hơi thở nam tính phả trên gương mặt cô.
"Em còn phải đi tăm, vừa rồi đi bộ ra rất nhiều mồ hôi." Lâm Yến e thẹn nói nhỏ.
Thiếu Phong nén cười: "Anh không chê." sau đó cúi xuống dùng miệng chặn lời nói của Lâm Yến lại, bàn tay đặt ở trên eo cô từ từ dịch chuyển, men theo chỗ hở dưới áo đi vào bên trong.
Lâm Yến cảm nhận sự dịu dàng của Thiếu Phong, cô cũng không phải là người phụ nữ trẻ ngây thơ mà e thẹn với hành động này, xua tan đi những ý nghĩ lung tung, chủ động đưa tay lên ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của người đàn ông cô yêu.
Trong đêm tối yên tĩnh, Thiếu Phong bắt đầu không làm chủ được bản thân, nhanh chóng cởi bỏ lớp quần áo vướng víu trên thân thể của mình và Lâm Yến, sau đó lần nữa cúi xuống hôn dọc từ trán tới cái cổ mảnh khảnh của cô, bàn tay từ trên eo dịch dần lên cao, ôm trọn nơi mềm mại, yêu thích xoa nắn không rời.
Đôi mắt của Lâm Yến lúc này bị phủ kín một lớp sương mỏng, theo động tác của anh mà cơ thể không ngừng run lên, bàn tay ôm lấy bờ lưng nhẵn nhụi của anh.
Bàn tay sau một hồi vuốt ve, cuối cùng cũng không kiềm chế được mà đi xuống bên dưới vuốt ve một hồi, sau đó tách chân Lâm Yến ra, ánh mắt nhu tình nhìn gương mặt cô, không kiềm chế được, mà động eo một cái vật nam tính nóng rực theo đó mà đi sâu vào trong thân thể, cùng Lâm Yến chính thức hòa vào làm một.
Lâm Yến tay không tự chủ mà bấu chặt vào lưng anh kéo một vệt dài, cảm giác này đối với cô rất khác lạ "Ưm... tiếng kêu nhẹ phát ra từ miệng cô khiến anh càng thêm kích động, không ngừng luật động tiến vào sâu hơn.
Hai thân thể cuồng nhiệt ôm lấy nhau, Thiếu Phong cúi xuống hôn lên đôi môi, vì mệt mỏi mà trở nên khô khốc của cô, phóng thích bản thân vào trong cơ thể cô.
"Thiếu Phong đủ rồi, em buồn ngủ lắm." Người đàn ông này ăn tới nghiện sao, còn không chịu xuống.
"Một chút nữa thôi, ngoan, không em cứ ngủ đi kệ anh." dưới ánh sáng mờ mờ của ánh trăng Thiếu Phong dùng tay gạt đi lọn tóc vương trên gương mặt cô, vật nam tính đặt sẵn chờ bên ngoài cửa động, theo động tác mạnh mẽ của anh, lại một lần lữa vùi sâu trong cơ thể Lâm Yến.
Lâm Yến có chút khổ sở, hối hận khi dẫn con cáo này vào nhà, giờ đến ngủ cũng không được yên, ngày tháng sau này đuổi anh đi thế nào đây.
Sau vài lần kêu gào của cô, cuối cùng người đàn ông này cũng ăn no, ôm cô gái người đầy mồ hôi vào trong lòng, hôm nay có được cô, từ nay anh sẽ không đi nữa, ngày nào cũng tới đây ăn vạ, đến bao giờ chịu cùng anh kết hôn thì thôi.
Bà Hạ ngồi chờ đến nửa đêm vẫn không thấy con trai trở về nhà, định cầm lấy điện thoại gọi cho con, nhưng sau một hồi vẫn không nhấn nút gọi đi, thở dài đi vào trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.