Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng
Chương 15:
Khải Phu Vi An
26/04/2023
Từ lúc vô tình gặp nhau ở cửa hàng váy cưới, Chu Lê An như biến mất khỏi thế giới của Cố Sanh.
Cố Sanh lại trở về cuộc sống bình đạm.
Vòng loại cuộc thi diễn ra vào tháng 11, Vương Phi Dư cùng với ba vị lão sư mở thêm khóa huấn luyện.
Lý Oánh Oánh không phục, khóc lóc cũng vô dụng. Người dự thi đã được định, sẽ không sửa.
Bất quá cũng may vào tháng tám, Mị Sắc sẽ tổ chức tuần lễ biểu diễn ở 36 tỉnh thành một năm một lần. Vương Phi Dư đại diện Mị Sắc tham gia cuộc thi quốc tế, vị trí vũ công chính bị trống. Đương nhiên lần này Lý Oánh Oánh trở thành người nhảy chính.
Gần đây tâm tình của cô khá hơn nhiều, cũng không tức giận lung tung, cửa phòng luyện tập trong lúc nhất thời tràn ngập các câu nói truyền động lực.
Vũ công chính cũng không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu so với người dự thi, bởi vì phải đối diện với người xem. Tốt hay không tốt nhìn một phát là biết ngay, ngược lại đối với vũ công, yêu cầu càng khắc nghiệt hơn. Cố Sanh tuy rằng không phải vũ công chính, nhưng việc huấn luyện cô cũng không thể thiếu. Mỗi ngày chỉ di chuyển giữa hai nơi, vũ đoàn và nhà. Điều chỉnh chế độ ăn, rèn thể lực. Phảng phất như trở về thời cô còn là nghiệp dư.
Thỉnh thoảng trùng hợp, cô cũng sẽ click mở vòng bạn bè của Chu Lê An. Động thái mới nhất của anh là nửa năm trước, chuyển tiếp thông báo của mười viện đến công chúng. Vòng bạn bè của anh, cơ hồ không đề cập đến trạng thái của bản thân, căn bản không thể từ WeChat nhìn thấy sinh hoạt hằng ngày của anh.
Cố Sanh không biết bản thân đối với anh là cảm giác gì, chỉ là cô không phủ nhận, người này rất hấp dẫn cô.
Từ lúc hai người giao thoa, thì hoàn toàn biến thành hai đường thẳng song song không liên quan. Cố Sanh lâu lâu sẽ nghe được từ Tạ Tư Vũ, một chút tin tức linh tinh của Chu Lê An.
Tỷ như “Đại thần quả nhiên là đại thần, 72 loại dụng cụ phẫu thuật, Chu Lê An dùng dao phẫu thuật còn chính xác hơn người chuyên dụng cụ. Tớ khi nào có thể đạt tới trình độ của Chu học trưởng chứ”.
Lại tỷ như, “Cuối tháng có chương trình giao lưu học thuật, các bác sĩ nam khoa não của mười viện được cử tham gia. Chu học trưởng là người đại diện cho mười viện, muốn dẫn bác sĩ khoa não ngoại của mười viện giao lưu tại ngày hội học thuật.” “Tớ mấy ngày nay đều thắp hương cầu Chu đại thần, phù hộ tớ cuối tháng sẽ vượt qua kỳ sát hạch.”
Cố Sanh đã lâu không nói gì, chân thành đề nghị: “…… Thắp hương cho anh ta, không bằng gặm mấy quyển sách chuyên ngành. Không được mê tín như vậy.”
Tạ Tư Vũ liếc cô một cái, “Cậu thì biết gì! Cái này gọi là liều thuốc an thần.”
Cười chết, mặc kệ có phải hay không, ăn xong rồi nói.
Cố Sanh học hành không được tốt, hơn nữa trình độ học tập của cô cũng thấp, đối với lý do này thế nhưng không có cách nào phản bác. Ngẫm lại, cũng đúng, mặc kệ là khảo thí hay khảo hạch, tâm thái thủ thắng.
Tháng sáu đến, vũ đoàn có người mới. Họ Hạ, tên là Hạ Vãn Phong.
Chu lão sư tự mình đưa người vào, lớn hơn Cố Sanh một tuổi.
Cô gái với đôi mắt tròn xoe, cũng không cao, cho người ta một cảm giác nhút nhát sợ sệt vô tội. Nếu Chu lão sư không giới thiệu cô ấy lớn hơn Cố Sanh một tuổi, từ bề ngoài, căn bản nhìn không ra được cô ấy đã 26 tuổi.
Hạ Vãn Phong rất khiêm tốn, tự xưng là học muội.
Chu lão sư đối với cô ấy rất thân mật, vỗ vỗ cánh tay của cô ấy, xoay người đứng trước vũ đoàn giới thiệu: “Vãn Phong tuy rằng là người mới, nhưng đối với vũ đạo rất có linh khí. Lần này gia nhập vũ đoàn của chúng ta, là thành viên tổ B. Chờ tổ A tổ bàn bạc xong, đến lúc đó lại xác định tiến vào một tổ. Kế tiếp, cô ấy sẽ tham dự kế hoạch huấn luyện tám tháng.”
Cô ấy hơi cong khóe miệng, cười nói: “Tuy rằng tuổi có lớn hơn mọi người, nhưng kinh nghiệm vẫn còn kém xa mọi người. Mong các vị học tỷ ngày thường có thể chỉ giáo tôi nhiều hơn.”
Chưa gì đã được vào tổ B, các cô gái trong vũ đoàn nhìn nhau, biểu tình có chút vi diệu.
Bất quá Chu lão sư là đối tác của vũ đoàn, người khác cũng không dám nói lời gì.
Cố Sanh đối với người mới này thì không có cảm giác gì. Khi ấy cô tiến vào Mị Sắc, cũng là trực tiếp vào tổ A. Chẳng qua cô không phải do phía đối tác của vũ đoàn kéo vào, đơn giản chỉ là chủ vũ đoàn vì cô mà bật đèn xanh.
Bất quá cô đối với Hạ Vãn Phong không có hứng thú, Hạ Vãn Phong đối với cô lại rất hứng thú: “Cô chính là Cố Sanh sao?”
Cố Sanh bị cô ta gọi lại, chỉ có thể dừng lại chờ: “Xin chào.”
“Các vũ công chính của vũ đoàn, tôi từng xem qua cảnh cô múa, cô cũng thật xinh đẹp!”
Khi Hạ Vãn Phong hai mắt sáng lấp lánh nhìn người, khiến cô có cảm giác được sùng bái mãnh liệt. Tay chân của Cố Sanh có chút cứng đờ, nhưng vẫn lễ phép gật đầu: “Cảm ơn cô đã khen, cô cũng rất xinh đẹp.”
Hạ Vãn Phong tươi cười một chút, cô ta gãi mặt, chưa nói kỳ thật bản thân đang trang điểm: “Về sau tôi cũng là thành viên của Mị Sắc. Cố Sanh nếu rảnh cô có thể chỉ dạy cho tôi không? Tôi thật sự rất thích bộ dáng khi múa của cô, quá đẹp!”
Tuy rằng đã sớm nghe qua rất nhiều lời khen, Cố Sanh vẫn không quen lời khen nồng nhiệt như vậy. Cô gật đầu, “Có thể.”
“Vậy tốt quá!” Hạ Vãn Phong trên mặt xán lạn, “Tôi đây liền không quấy rầy cô, tôi đi tập luyện.”
Người mới không tính là có nhiều việc, chỉ là hơi thích quấn lấy Cố Sanh.
Cố Sanh đối với cô ta không thể nói là chán ghét, nhưng ít nhiều có chút chậm trễ quá trình tập luyện của cô. Cố Sanh không thể nói với Hạ Vãn Phong đang làm phiền cô luyện tập, chỉ có thể tập trung luyện tập trong nhà.
Vừa lúc trong nhà phòng luyện tập được trang bị xong, ở nhà tập luyện càng chuyên tâm.
Cô vừa đến cửa vũ đoàn, Hạ Vãn Phong quấn lấy thỉnh giáo liền biến thành Lý Oánh Oánh.
Lý Oánh Oánh có chút làm phiền cô, nhưng suy xét đến Hạ Vãn Phong là nhờ Chu lão sư đưa vào, chỉ có thể nhẫn nại tính tình chịu đựng cô ta. Không thể không nói, Hạ Vãn Phong trong vũ đạo xác thật có chút linh tính. Phong cách trình diễn cũng khác một trời một vực với Cố Sanh. Cố Sanh khi múa nhiệt liệt nóng bỏng như lửa. Hạ Vãn Phong khi múa lại dịu dàng đằm thắm như nước.
Bất quá dù cô ta có linh tính, cũng không thể nói là múa tuyệt đẹp. Cố Sanh vì thể lực có vấn đề, thì cô ta cũng có những vấn đề khác.
Lý Oánh Oánh nói thật nhiều thứ, nếu cô ta muốn nâng cao trình độ, trước hết phải rèn luyện nhiều hơn, thể lực tăng lên. Nhưng Hạ Vãn Phong mỗi lần nghe xong đều chỉ vâng, dạ ngoài miệng, nên hầu hết thời gian đều quấn lấy cô.
Cố Sanh không nghĩ tới hai người đó luyện tập hòa hợp cũng sẽ có chuyện.
—— Lý Oánh Oánh thế nhưng khi ở cùng hạ vãn phong, sẽ không cẩn thận ngã xuống sân khấu.
Khi nhận được tin, Cố Sanh vừa mới đến vũ đoàn. Sân khấu nhỏ bên kia truyền đến tiếng khóc, Cố Sanh quần áo còn chưa kịp thay.
Rất mau, các cô gái của tổ A nâng Lý Oánh Oánh đi ra, Lý Oánh Oánh khóc đến mặt đều trắng.
“A a a, chân của tôi!” Lý Oánh Oánh dựa vào bạn tốt cùng tổ mà rả rích trong lòng ngực, cổ chân sưng vù. Cẳng chân còn bị đồ vật bén nhọn cắt qua da, máu chảy làm đỏ vũ phục, “Cứu mạng, chân, chân của tôi……”
Các cô gái hoảng đến hoang mang lo sợ, Cố Sanh nhanh chóng quyết định kêu một chiếc xe.
“Mau, xe tới rồi, kêu taxi đi bệnh viện.”
Các cô gái ba chân bốn cẳng mà dìu Lý Oánh Oánh lên xe, thúc giục tài xế chạy nhanh.
Bệnh viện tốt nhất đế đô chính là mười viện, bác sĩ khoa chỉnh hình trình độ rất cao. Khi một đám người đến mười viện, Lý Oánh Oánh đã khóc đến ngất xỉu. Tháng tám liền phải bắt đầu tuần diễn 36 thành thị. Hiện tại đã giữa tháng bảy. Chân của cô ta liền tính không gãy xương, không tổn thương đến dây chằng, nửa tháng cũng không thể khôi phục. Thật vất vả cho cô ta, Vương Phi Dư dự thi, cô ta là độc diễn chính, kết quả lại ngã từ trên sân khấu xuống!
“Đều tại cô, đều tại cô!” Lý Oánh Oánh vừa kiểm tra vừa chỉ vào Hạ Vãn Phong đứng trong góc mà rống, “Nếu không phải cô đụng tôi, tôi căn bản sẽ không ngã xuống! Cô nói có phải cô cố ý hay không, cô cố ý đẩy tôi xuống sân khấu!”
Hạ Vãn Phong đứng ở góc mặt cũng trắng bệch, tròn đôi mắt đỏ bừng: “Không phải tôi, tôi không phải cố ý.”
“Cô chính là cố ý!” Lý Oánh Oánh vừa tức lại thương tâm, kinh hoảng phẫn nộ cầm một cái ly gần đó ném vào góc, “Cô chính là cố ý! Cô cố ý hại tôi! Cô cố ý đẩy tôi, cô muốn cướp vị trí vũ công chính của tôi! Cô cho rằng cứ là thành viên tổ A là có thể nhảy chính sao! Cũng không nghĩ đến bản thân có tài cán gì!”
Một tuần trước, Hạ Vãn Phong mới vừa thông qua vòng tuyển chọn. Được xác định là thành viên tổ A.
Hạ Vãn Phong lắc đầu phủ nhận, trong lúc nhất thời trong phòng bệnh ầm ĩ không thôi.
Bác sĩ Trương Nghị nhìn mấy cô gái xinh đẹp, hô vài tiếng an tĩnh, sắc mặt có chút khó coi: “Đừng có ồn nữa, yên lặng chút đi. Cô gái, cô có nháo cũng vô dụng, chỉ làm chậm trễ bệnh tình, làm hư chuyện của cô thôi.”
Một câu đã ngừng trò khôi hài này.
Cố Sanh cũng đi vừa tính phí trở về, Trương Nghị gật đầu với Cố Sanh, nói với các cô gái dìu Lý Oánh Oánh phía sau, kiểm tra thương thế.
Đợi một lát, Trương Nghị yêu cầu Lý Oánh Oánh đi chụp X quang.
Chụp X quang không cần quá nhiều người đi, Cố Sanh cũng không đối mặt với Lý Oánh Oánh.Cố Sanh đi xuống lầu mua chút đồ ăn. Lăn lộn đến giờ này, vừa vặn bệnh viện đang trong giờ nghỉ trưa. Cố Sanh mua mấy phần cơm trở về, Lý Oánh Oánh vừa vặn chụp X quang xong, ngồi ở hành lang chờ kết quả.
Xem ra cô ta cũng ăn không vô, mấy cô gái tổ A ở một bên nhỏ giọng khuyên cô ta.
Cố Sanh đặt đồ ăn bên cạnh, đi ra ngoài hít thở không khí.
Cô mới vừa đi đến cửa thang lầu, liền nghe thấy bên trong có tiếng khóc nức nở. Nghĩ đến Hạ Vãn Phong, cô đẩy cửa ra đi vào.
Xác thật là Hạ Vãn Phong, bất quá cô ta không cần Cố Sanh an ủi. Ở trước mặt cô ta, là một người quen thuộc. Chu Lê An nghe thấy tiếng động ngẩng đầu, nhìn Cố Sanh.
Trên người anh là áo blouse trắng, giữa mày vẫn bao phủ một cổ nhàn nhạt ủ rũ.
Hạ Vãn Phong một bàn tay nắm chặt tay áo của anh, cúi đầu khóc vô cùng đáng thương. Chu Lê An dựa ở trên bệ cửa, biểu tình sơ đạm. Khó được hôm nay anh không hút thuốc, hai tay cắm ở trong túi. Trên ngực áo blouse trắng, là một cây bút màu đen.
“Lê An ca, em thật sự không cố ý.” Hạ Vãn Phong gục đầu, ủy khuất sợ hãi, “Lý Oánh Oánh không chừng hận chết em.”
Chu Lê An cứ đứng như vậy, ánh mắt rơi xuống trên người Cố Sanh, không nói lời nào cũng chẳng an ủi.
“Em là thiệt tình muốn thỉnh giáo cô ấy, cô ấy có kiến thức cơ bản rất vững chắc, kinh nghiệm cũng phong phú.” Hạ Vãn Phong nói chuyện rất nhỏ, nhưng từng câu từng chữ đều rất rõ ràng, người nghe nhịn không được mà mềm lòng, “Em chỉ muốn đến gần một chút xem động tác của cô ấy, không nghĩ tới cô ấy trẹo chân, ngã xuống……”
Cố Sanh cứng đờ mà đứng ở cửa, cảm thấy bản thân không nên quấy rầy bọn họ. Định an ủi, nhưng lại cảm thấy lúc này Hạ Vãn Phong phỏng chừng không cần. Ngẫm lại, cô xoay người chuẩn bị đi.
Chu Lê An chậm rãi đã mở miệng: “Chuyện gì?”
m sắc lạnh lùng vang lên, không khí nháy mắt tĩnh lặng.
Hạ Vãn Phong đang khóc, xoay đầu, thấy được Cố Sanh đứng ở lối vào. Cô có chút ngượng ngùng mà buông tay áo của Chu Lê An ra, nhìn Cố Sanh: “Cố Sanh, Lý Oánh Oánh thế nào rồi?”
“Bước đầu chẩn bệnh là dây chằng có chút thương tổn, ngoại thương tương đối nghiêm trọng.” Cố Sanh rũ xuống mi mắt, tránh đi ánh mắt của Chu Lê An, “Mới vừa chụp X quang, không biết có nứt xương hay không.”
Hạ Vãn Phong mặt hơi trắng, hạ giọng nói: “Sân khấu không tính quá cao, không đến nỗi nứt xương chứ?”
“Ừm, hẳn là không có gì.” Cố Sanh gật đầu lung tung, “Chỉ là sợ có nứt xương, chụp X quang xem rõ ràng hơn.”
Hạ Vãn Phong thở dài ra một hơi.
“Tôi là lại đây nhìn xem cô thế nào, vừa rồi ở cùng Lý Oánh Oánh bên kia nên không gặp cô.” Ánh mắt của ai đó quá nóng cháy, Cố Sanh giải thích, “Cô cũng không cần quá khổ sở, thương tổn không nghiêm trọng, xin lỗi với Lý Oánh Oánh là tốt rồi.”
Hạ vãn phong bị Cố Sanh nói thì sắc mặt khó coi, cô ta cũng giải thích: “Tôi không ở bên kia chờ, là bởi vì Lý Oánh Oánh rất kích động. Tôi sợ cô ấy thấy tôi sẽ tức giận, không phải cố ý né tránh.”
“Ừm ừm.” Cố Sanh nói cho hết lời đã muốn đi, “Tự cô sắp xếp vậy.”
Cô mới vừa quay người lại, có người lại không buông tha cô: “Cố tiểu thư.”
Cố Sanh cứng đờ, xoay đầu, nhìn về phía anh.
Hạ Vãn Phong cũng xoay đầu nhìn về phía Chu Lê An.
“Không có việc gì,” Chu Lê An mặc áo trắng thiên sứ thanh lãnh cứu thế cùng biểu tình ôn hòa, nhàn nhạt nói, “Lần sau mặc váy đừng để lộ nội y bên trong.”
Cố Sanh:!!!!!
Cô lấy tay sờ mông, trống rỗng.
Trong nháy mắt, Cố Sanh đứng hình. Vừa rồi từ chỗ chụp X quang bên kia lại đây, thuận tiện đi WC. Cô không chú ý, vô tình làm chân váy vướng vào quần trong. Cố Sanh nháy mắt mặt ửng đỏ như máu.
Cô cơ hồ không dám ngẩng đầu, hốt hoảng mà xả váy, quay đầu bỏ chạy.
Hạ Vãn Phong cơ hồ khiếp sợ mà nhìn chằm chằm Chu Lê An, không thể tin được đối với người vốn không thích gần nữ nhân như Chu Lê An, cư nhiên lại hảo tâm nhắc nhở chuyện xấu hổ này của nữ nhân.
“Lê An ca,” Hạ Vãn Phong theo bản năng mà bắt được tay áo của Chu Lê An, khô cằn mà cười, “Anh quen Cố Sanh à?”
Chu Lê An liếc cô ta một cái, con ngươi đen tuyền nhìn không ra nửa điểm manh mối.
Anh rút ra một bàn tay, vỗ vỗ cánh tay mà cô ta đang bắt lấy tay áo của anh, lấy tay của cô ta ra: “Không quen.”
“Vậy anh gọi cô ấy là Cố tiểu thư!”
Chu Lê An giữa mày hơi nhăn lại, có chút lãnh đạm: “Vãn Phong, không có việc gì, tôi trở về ngủ một lát. Buổi chiều còn có ca giải phẫu.”
Hạ Vãn Phong nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh, tay lại không dám lại túm tay áo của anh.
Theo bản năng tiến lên một bước, định chặn anh lại.
Sau đó lại ý thức được bản thân làm như vậy khả năng sẽ khiến cho Chu Lê An mất hứng, lui qua một bên: “Em biết anh rất bận, sẽ không quấy rầy anh. Nhưng Lê An ca, tháng sau em phải cùng vũ đoàn đi diễn. Phỏng chừng sẽ không gặp nhau một thời gian. Chúng ta đều thời gian dài như vậy mà không gặp, ngày mai đi ra ngoài ăn một bữa cơm được không?”
“Tôi chưa chắc sẽ có thời gian.” Chu Lê An biểu tình nhàn nhạt, ngữ khí cũng không mặn không nhạt.
“Em hai năm không về nước, anh thế mà quên ngày sinh nhật của em……”
Chu Lê An nhéo nhéo giữa mày, lấy ra di động xem ngày. Lại đem điện thoại ném về trong túi, gật đầu: “Có thể, ngày mai tôi xin nghỉ phép một ngày.”
Hạ Vãn Phong trên mặt nháy mắt nở rộ tươi cười, cao hứng vô cùng: “Được, ngày mai em chờ anh!”.
Cố Sanh lại trở về cuộc sống bình đạm.
Vòng loại cuộc thi diễn ra vào tháng 11, Vương Phi Dư cùng với ba vị lão sư mở thêm khóa huấn luyện.
Lý Oánh Oánh không phục, khóc lóc cũng vô dụng. Người dự thi đã được định, sẽ không sửa.
Bất quá cũng may vào tháng tám, Mị Sắc sẽ tổ chức tuần lễ biểu diễn ở 36 tỉnh thành một năm một lần. Vương Phi Dư đại diện Mị Sắc tham gia cuộc thi quốc tế, vị trí vũ công chính bị trống. Đương nhiên lần này Lý Oánh Oánh trở thành người nhảy chính.
Gần đây tâm tình của cô khá hơn nhiều, cũng không tức giận lung tung, cửa phòng luyện tập trong lúc nhất thời tràn ngập các câu nói truyền động lực.
Vũ công chính cũng không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu so với người dự thi, bởi vì phải đối diện với người xem. Tốt hay không tốt nhìn một phát là biết ngay, ngược lại đối với vũ công, yêu cầu càng khắc nghiệt hơn. Cố Sanh tuy rằng không phải vũ công chính, nhưng việc huấn luyện cô cũng không thể thiếu. Mỗi ngày chỉ di chuyển giữa hai nơi, vũ đoàn và nhà. Điều chỉnh chế độ ăn, rèn thể lực. Phảng phất như trở về thời cô còn là nghiệp dư.
Thỉnh thoảng trùng hợp, cô cũng sẽ click mở vòng bạn bè của Chu Lê An. Động thái mới nhất của anh là nửa năm trước, chuyển tiếp thông báo của mười viện đến công chúng. Vòng bạn bè của anh, cơ hồ không đề cập đến trạng thái của bản thân, căn bản không thể từ WeChat nhìn thấy sinh hoạt hằng ngày của anh.
Cố Sanh không biết bản thân đối với anh là cảm giác gì, chỉ là cô không phủ nhận, người này rất hấp dẫn cô.
Từ lúc hai người giao thoa, thì hoàn toàn biến thành hai đường thẳng song song không liên quan. Cố Sanh lâu lâu sẽ nghe được từ Tạ Tư Vũ, một chút tin tức linh tinh của Chu Lê An.
Tỷ như “Đại thần quả nhiên là đại thần, 72 loại dụng cụ phẫu thuật, Chu Lê An dùng dao phẫu thuật còn chính xác hơn người chuyên dụng cụ. Tớ khi nào có thể đạt tới trình độ của Chu học trưởng chứ”.
Lại tỷ như, “Cuối tháng có chương trình giao lưu học thuật, các bác sĩ nam khoa não của mười viện được cử tham gia. Chu học trưởng là người đại diện cho mười viện, muốn dẫn bác sĩ khoa não ngoại của mười viện giao lưu tại ngày hội học thuật.” “Tớ mấy ngày nay đều thắp hương cầu Chu đại thần, phù hộ tớ cuối tháng sẽ vượt qua kỳ sát hạch.”
Cố Sanh đã lâu không nói gì, chân thành đề nghị: “…… Thắp hương cho anh ta, không bằng gặm mấy quyển sách chuyên ngành. Không được mê tín như vậy.”
Tạ Tư Vũ liếc cô một cái, “Cậu thì biết gì! Cái này gọi là liều thuốc an thần.”
Cười chết, mặc kệ có phải hay không, ăn xong rồi nói.
Cố Sanh học hành không được tốt, hơn nữa trình độ học tập của cô cũng thấp, đối với lý do này thế nhưng không có cách nào phản bác. Ngẫm lại, cũng đúng, mặc kệ là khảo thí hay khảo hạch, tâm thái thủ thắng.
Tháng sáu đến, vũ đoàn có người mới. Họ Hạ, tên là Hạ Vãn Phong.
Chu lão sư tự mình đưa người vào, lớn hơn Cố Sanh một tuổi.
Cô gái với đôi mắt tròn xoe, cũng không cao, cho người ta một cảm giác nhút nhát sợ sệt vô tội. Nếu Chu lão sư không giới thiệu cô ấy lớn hơn Cố Sanh một tuổi, từ bề ngoài, căn bản nhìn không ra được cô ấy đã 26 tuổi.
Hạ Vãn Phong rất khiêm tốn, tự xưng là học muội.
Chu lão sư đối với cô ấy rất thân mật, vỗ vỗ cánh tay của cô ấy, xoay người đứng trước vũ đoàn giới thiệu: “Vãn Phong tuy rằng là người mới, nhưng đối với vũ đạo rất có linh khí. Lần này gia nhập vũ đoàn của chúng ta, là thành viên tổ B. Chờ tổ A tổ bàn bạc xong, đến lúc đó lại xác định tiến vào một tổ. Kế tiếp, cô ấy sẽ tham dự kế hoạch huấn luyện tám tháng.”
Cô ấy hơi cong khóe miệng, cười nói: “Tuy rằng tuổi có lớn hơn mọi người, nhưng kinh nghiệm vẫn còn kém xa mọi người. Mong các vị học tỷ ngày thường có thể chỉ giáo tôi nhiều hơn.”
Chưa gì đã được vào tổ B, các cô gái trong vũ đoàn nhìn nhau, biểu tình có chút vi diệu.
Bất quá Chu lão sư là đối tác của vũ đoàn, người khác cũng không dám nói lời gì.
Cố Sanh đối với người mới này thì không có cảm giác gì. Khi ấy cô tiến vào Mị Sắc, cũng là trực tiếp vào tổ A. Chẳng qua cô không phải do phía đối tác của vũ đoàn kéo vào, đơn giản chỉ là chủ vũ đoàn vì cô mà bật đèn xanh.
Bất quá cô đối với Hạ Vãn Phong không có hứng thú, Hạ Vãn Phong đối với cô lại rất hứng thú: “Cô chính là Cố Sanh sao?”
Cố Sanh bị cô ta gọi lại, chỉ có thể dừng lại chờ: “Xin chào.”
“Các vũ công chính của vũ đoàn, tôi từng xem qua cảnh cô múa, cô cũng thật xinh đẹp!”
Khi Hạ Vãn Phong hai mắt sáng lấp lánh nhìn người, khiến cô có cảm giác được sùng bái mãnh liệt. Tay chân của Cố Sanh có chút cứng đờ, nhưng vẫn lễ phép gật đầu: “Cảm ơn cô đã khen, cô cũng rất xinh đẹp.”
Hạ Vãn Phong tươi cười một chút, cô ta gãi mặt, chưa nói kỳ thật bản thân đang trang điểm: “Về sau tôi cũng là thành viên của Mị Sắc. Cố Sanh nếu rảnh cô có thể chỉ dạy cho tôi không? Tôi thật sự rất thích bộ dáng khi múa của cô, quá đẹp!”
Tuy rằng đã sớm nghe qua rất nhiều lời khen, Cố Sanh vẫn không quen lời khen nồng nhiệt như vậy. Cô gật đầu, “Có thể.”
“Vậy tốt quá!” Hạ Vãn Phong trên mặt xán lạn, “Tôi đây liền không quấy rầy cô, tôi đi tập luyện.”
Người mới không tính là có nhiều việc, chỉ là hơi thích quấn lấy Cố Sanh.
Cố Sanh đối với cô ta không thể nói là chán ghét, nhưng ít nhiều có chút chậm trễ quá trình tập luyện của cô. Cố Sanh không thể nói với Hạ Vãn Phong đang làm phiền cô luyện tập, chỉ có thể tập trung luyện tập trong nhà.
Vừa lúc trong nhà phòng luyện tập được trang bị xong, ở nhà tập luyện càng chuyên tâm.
Cô vừa đến cửa vũ đoàn, Hạ Vãn Phong quấn lấy thỉnh giáo liền biến thành Lý Oánh Oánh.
Lý Oánh Oánh có chút làm phiền cô, nhưng suy xét đến Hạ Vãn Phong là nhờ Chu lão sư đưa vào, chỉ có thể nhẫn nại tính tình chịu đựng cô ta. Không thể không nói, Hạ Vãn Phong trong vũ đạo xác thật có chút linh tính. Phong cách trình diễn cũng khác một trời một vực với Cố Sanh. Cố Sanh khi múa nhiệt liệt nóng bỏng như lửa. Hạ Vãn Phong khi múa lại dịu dàng đằm thắm như nước.
Bất quá dù cô ta có linh tính, cũng không thể nói là múa tuyệt đẹp. Cố Sanh vì thể lực có vấn đề, thì cô ta cũng có những vấn đề khác.
Lý Oánh Oánh nói thật nhiều thứ, nếu cô ta muốn nâng cao trình độ, trước hết phải rèn luyện nhiều hơn, thể lực tăng lên. Nhưng Hạ Vãn Phong mỗi lần nghe xong đều chỉ vâng, dạ ngoài miệng, nên hầu hết thời gian đều quấn lấy cô.
Cố Sanh không nghĩ tới hai người đó luyện tập hòa hợp cũng sẽ có chuyện.
—— Lý Oánh Oánh thế nhưng khi ở cùng hạ vãn phong, sẽ không cẩn thận ngã xuống sân khấu.
Khi nhận được tin, Cố Sanh vừa mới đến vũ đoàn. Sân khấu nhỏ bên kia truyền đến tiếng khóc, Cố Sanh quần áo còn chưa kịp thay.
Rất mau, các cô gái của tổ A nâng Lý Oánh Oánh đi ra, Lý Oánh Oánh khóc đến mặt đều trắng.
“A a a, chân của tôi!” Lý Oánh Oánh dựa vào bạn tốt cùng tổ mà rả rích trong lòng ngực, cổ chân sưng vù. Cẳng chân còn bị đồ vật bén nhọn cắt qua da, máu chảy làm đỏ vũ phục, “Cứu mạng, chân, chân của tôi……”
Các cô gái hoảng đến hoang mang lo sợ, Cố Sanh nhanh chóng quyết định kêu một chiếc xe.
“Mau, xe tới rồi, kêu taxi đi bệnh viện.”
Các cô gái ba chân bốn cẳng mà dìu Lý Oánh Oánh lên xe, thúc giục tài xế chạy nhanh.
Bệnh viện tốt nhất đế đô chính là mười viện, bác sĩ khoa chỉnh hình trình độ rất cao. Khi một đám người đến mười viện, Lý Oánh Oánh đã khóc đến ngất xỉu. Tháng tám liền phải bắt đầu tuần diễn 36 thành thị. Hiện tại đã giữa tháng bảy. Chân của cô ta liền tính không gãy xương, không tổn thương đến dây chằng, nửa tháng cũng không thể khôi phục. Thật vất vả cho cô ta, Vương Phi Dư dự thi, cô ta là độc diễn chính, kết quả lại ngã từ trên sân khấu xuống!
“Đều tại cô, đều tại cô!” Lý Oánh Oánh vừa kiểm tra vừa chỉ vào Hạ Vãn Phong đứng trong góc mà rống, “Nếu không phải cô đụng tôi, tôi căn bản sẽ không ngã xuống! Cô nói có phải cô cố ý hay không, cô cố ý đẩy tôi xuống sân khấu!”
Hạ Vãn Phong đứng ở góc mặt cũng trắng bệch, tròn đôi mắt đỏ bừng: “Không phải tôi, tôi không phải cố ý.”
“Cô chính là cố ý!” Lý Oánh Oánh vừa tức lại thương tâm, kinh hoảng phẫn nộ cầm một cái ly gần đó ném vào góc, “Cô chính là cố ý! Cô cố ý hại tôi! Cô cố ý đẩy tôi, cô muốn cướp vị trí vũ công chính của tôi! Cô cho rằng cứ là thành viên tổ A là có thể nhảy chính sao! Cũng không nghĩ đến bản thân có tài cán gì!”
Một tuần trước, Hạ Vãn Phong mới vừa thông qua vòng tuyển chọn. Được xác định là thành viên tổ A.
Hạ Vãn Phong lắc đầu phủ nhận, trong lúc nhất thời trong phòng bệnh ầm ĩ không thôi.
Bác sĩ Trương Nghị nhìn mấy cô gái xinh đẹp, hô vài tiếng an tĩnh, sắc mặt có chút khó coi: “Đừng có ồn nữa, yên lặng chút đi. Cô gái, cô có nháo cũng vô dụng, chỉ làm chậm trễ bệnh tình, làm hư chuyện của cô thôi.”
Một câu đã ngừng trò khôi hài này.
Cố Sanh cũng đi vừa tính phí trở về, Trương Nghị gật đầu với Cố Sanh, nói với các cô gái dìu Lý Oánh Oánh phía sau, kiểm tra thương thế.
Đợi một lát, Trương Nghị yêu cầu Lý Oánh Oánh đi chụp X quang.
Chụp X quang không cần quá nhiều người đi, Cố Sanh cũng không đối mặt với Lý Oánh Oánh.Cố Sanh đi xuống lầu mua chút đồ ăn. Lăn lộn đến giờ này, vừa vặn bệnh viện đang trong giờ nghỉ trưa. Cố Sanh mua mấy phần cơm trở về, Lý Oánh Oánh vừa vặn chụp X quang xong, ngồi ở hành lang chờ kết quả.
Xem ra cô ta cũng ăn không vô, mấy cô gái tổ A ở một bên nhỏ giọng khuyên cô ta.
Cố Sanh đặt đồ ăn bên cạnh, đi ra ngoài hít thở không khí.
Cô mới vừa đi đến cửa thang lầu, liền nghe thấy bên trong có tiếng khóc nức nở. Nghĩ đến Hạ Vãn Phong, cô đẩy cửa ra đi vào.
Xác thật là Hạ Vãn Phong, bất quá cô ta không cần Cố Sanh an ủi. Ở trước mặt cô ta, là một người quen thuộc. Chu Lê An nghe thấy tiếng động ngẩng đầu, nhìn Cố Sanh.
Trên người anh là áo blouse trắng, giữa mày vẫn bao phủ một cổ nhàn nhạt ủ rũ.
Hạ Vãn Phong một bàn tay nắm chặt tay áo của anh, cúi đầu khóc vô cùng đáng thương. Chu Lê An dựa ở trên bệ cửa, biểu tình sơ đạm. Khó được hôm nay anh không hút thuốc, hai tay cắm ở trong túi. Trên ngực áo blouse trắng, là một cây bút màu đen.
“Lê An ca, em thật sự không cố ý.” Hạ Vãn Phong gục đầu, ủy khuất sợ hãi, “Lý Oánh Oánh không chừng hận chết em.”
Chu Lê An cứ đứng như vậy, ánh mắt rơi xuống trên người Cố Sanh, không nói lời nào cũng chẳng an ủi.
“Em là thiệt tình muốn thỉnh giáo cô ấy, cô ấy có kiến thức cơ bản rất vững chắc, kinh nghiệm cũng phong phú.” Hạ Vãn Phong nói chuyện rất nhỏ, nhưng từng câu từng chữ đều rất rõ ràng, người nghe nhịn không được mà mềm lòng, “Em chỉ muốn đến gần một chút xem động tác của cô ấy, không nghĩ tới cô ấy trẹo chân, ngã xuống……”
Cố Sanh cứng đờ mà đứng ở cửa, cảm thấy bản thân không nên quấy rầy bọn họ. Định an ủi, nhưng lại cảm thấy lúc này Hạ Vãn Phong phỏng chừng không cần. Ngẫm lại, cô xoay người chuẩn bị đi.
Chu Lê An chậm rãi đã mở miệng: “Chuyện gì?”
m sắc lạnh lùng vang lên, không khí nháy mắt tĩnh lặng.
Hạ Vãn Phong đang khóc, xoay đầu, thấy được Cố Sanh đứng ở lối vào. Cô có chút ngượng ngùng mà buông tay áo của Chu Lê An ra, nhìn Cố Sanh: “Cố Sanh, Lý Oánh Oánh thế nào rồi?”
“Bước đầu chẩn bệnh là dây chằng có chút thương tổn, ngoại thương tương đối nghiêm trọng.” Cố Sanh rũ xuống mi mắt, tránh đi ánh mắt của Chu Lê An, “Mới vừa chụp X quang, không biết có nứt xương hay không.”
Hạ Vãn Phong mặt hơi trắng, hạ giọng nói: “Sân khấu không tính quá cao, không đến nỗi nứt xương chứ?”
“Ừm, hẳn là không có gì.” Cố Sanh gật đầu lung tung, “Chỉ là sợ có nứt xương, chụp X quang xem rõ ràng hơn.”
Hạ Vãn Phong thở dài ra một hơi.
“Tôi là lại đây nhìn xem cô thế nào, vừa rồi ở cùng Lý Oánh Oánh bên kia nên không gặp cô.” Ánh mắt của ai đó quá nóng cháy, Cố Sanh giải thích, “Cô cũng không cần quá khổ sở, thương tổn không nghiêm trọng, xin lỗi với Lý Oánh Oánh là tốt rồi.”
Hạ vãn phong bị Cố Sanh nói thì sắc mặt khó coi, cô ta cũng giải thích: “Tôi không ở bên kia chờ, là bởi vì Lý Oánh Oánh rất kích động. Tôi sợ cô ấy thấy tôi sẽ tức giận, không phải cố ý né tránh.”
“Ừm ừm.” Cố Sanh nói cho hết lời đã muốn đi, “Tự cô sắp xếp vậy.”
Cô mới vừa quay người lại, có người lại không buông tha cô: “Cố tiểu thư.”
Cố Sanh cứng đờ, xoay đầu, nhìn về phía anh.
Hạ Vãn Phong cũng xoay đầu nhìn về phía Chu Lê An.
“Không có việc gì,” Chu Lê An mặc áo trắng thiên sứ thanh lãnh cứu thế cùng biểu tình ôn hòa, nhàn nhạt nói, “Lần sau mặc váy đừng để lộ nội y bên trong.”
Cố Sanh:!!!!!
Cô lấy tay sờ mông, trống rỗng.
Trong nháy mắt, Cố Sanh đứng hình. Vừa rồi từ chỗ chụp X quang bên kia lại đây, thuận tiện đi WC. Cô không chú ý, vô tình làm chân váy vướng vào quần trong. Cố Sanh nháy mắt mặt ửng đỏ như máu.
Cô cơ hồ không dám ngẩng đầu, hốt hoảng mà xả váy, quay đầu bỏ chạy.
Hạ Vãn Phong cơ hồ khiếp sợ mà nhìn chằm chằm Chu Lê An, không thể tin được đối với người vốn không thích gần nữ nhân như Chu Lê An, cư nhiên lại hảo tâm nhắc nhở chuyện xấu hổ này của nữ nhân.
“Lê An ca,” Hạ Vãn Phong theo bản năng mà bắt được tay áo của Chu Lê An, khô cằn mà cười, “Anh quen Cố Sanh à?”
Chu Lê An liếc cô ta một cái, con ngươi đen tuyền nhìn không ra nửa điểm manh mối.
Anh rút ra một bàn tay, vỗ vỗ cánh tay mà cô ta đang bắt lấy tay áo của anh, lấy tay của cô ta ra: “Không quen.”
“Vậy anh gọi cô ấy là Cố tiểu thư!”
Chu Lê An giữa mày hơi nhăn lại, có chút lãnh đạm: “Vãn Phong, không có việc gì, tôi trở về ngủ một lát. Buổi chiều còn có ca giải phẫu.”
Hạ Vãn Phong nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh, tay lại không dám lại túm tay áo của anh.
Theo bản năng tiến lên một bước, định chặn anh lại.
Sau đó lại ý thức được bản thân làm như vậy khả năng sẽ khiến cho Chu Lê An mất hứng, lui qua một bên: “Em biết anh rất bận, sẽ không quấy rầy anh. Nhưng Lê An ca, tháng sau em phải cùng vũ đoàn đi diễn. Phỏng chừng sẽ không gặp nhau một thời gian. Chúng ta đều thời gian dài như vậy mà không gặp, ngày mai đi ra ngoài ăn một bữa cơm được không?”
“Tôi chưa chắc sẽ có thời gian.” Chu Lê An biểu tình nhàn nhạt, ngữ khí cũng không mặn không nhạt.
“Em hai năm không về nước, anh thế mà quên ngày sinh nhật của em……”
Chu Lê An nhéo nhéo giữa mày, lấy ra di động xem ngày. Lại đem điện thoại ném về trong túi, gật đầu: “Có thể, ngày mai tôi xin nghỉ phép một ngày.”
Hạ Vãn Phong trên mặt nháy mắt nở rộ tươi cười, cao hứng vô cùng: “Được, ngày mai em chờ anh!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.