Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng
Chương 16:
Khải Phu Vi An
26/04/2023
Lý Oánh Oánh chân bị thương không tính nghiêm trọng. Bị thương ngoài da cộng thêm dây chằng, xương cốt không nứt. Sau khi hoàn tất xong các bước, Lý Oánh Oánh trong lòng vô cùng khủng hoảng. Nhưng về sau, trước khi vết thương khôi phục hoàn toàn, tốt nhất không nên vận động quá mạnh.
Nói cách khác, cô ta phải tạm dừng huấn luyện.
Cố Sanh thấy mặt cô ta đã trắng như giấy, hỏi giúp cô ta: “Dương bác sĩ, ý của anh là, tĩnh dưỡng mấy ngày là tốt nhất?”
“Cái này tùy vào bản thân cô ấy và thương thế nữa, thông thường là 4-5 tuần.”
Cũng chẳng thể nói gì thêm, ít nhất kế tiếp trong vòng một tháng, Lý Oánh Oánh không thể khiêu vũ.
Này sao được? Còn có hai tuần, vũ đoàn liền phải khởi hành đi ma đô biểu diễn. Không thể khiêu vũ, không phải cô ta phải nhường vị trí nhảy chính sao?
Nghĩ vậy, Lý Oánh Oánh trong lòng hận ý cùng hỏa khí đều không thể áp xuống được, tức giận đến muốn đánh người.
Chỉ là bác sĩ nói rất kiên quyết, Lý Oánh Oánh nếu không để bụng thân thể có thể bị thương vĩnh viễn, có thể mặc kệ lời dặn của bác sĩ.
Lý Oánh Oánh khóc lóc được mọi người dìu trở về.
Cố Sanh được Tạ Tư Vũ gọi lại. Liền không cùng các cô gái về vũ đoàn, đi lên phòng nghỉ của não ngoại khoa trên lầu.
Tháng này Tạ Tư Vũ còn qua lại ở não ngoại khoa luân chuyển, lớn lớn bé bé giải phẫu. Mười viện rất ưu ái mà trang bị đầy đủ phòng cho não ngoại, mỗi ngày não ngoại khoa giải phẫu rất nhiều, Tạ Tư Vũ bận như chó. Ở trong điện thoại liền khóc thảm với Cố Sanh: “A Sanh, tớ đã hai tuần toàn ăn cơm hộp. Hiện tại mặt của tớ gầy như bức màn nhà cậu vậy, có rảnh làm chút cơm cho tớ đi……”
Cố Sanh bất đắc dĩ, hiện tại cô không thể về nhà làm. Chỉ có thể nói vào ngày nghỉ, sẽ làm chút đồ ăn ngon đưa đến phòng cho cô ấy.
“Yeah, tốt quá” Tạ Tư Vũ cười rơi nước mắt, thuận tiện không quên gọi món ăn, “Nè nè tớ muốn ăn thịt kho tàu, tôm xào, còn có cho chút canh nóng hầm thịt nữa. Tớ yêu cậu lắm, Cố Sanh.”
Khi Cố Sanh đẩy cửa phòng nghỉ của não ngoại khoa ra, bên trong tối tăm một mảnh.
Mành cửa bị kéo kín, đèn cũng được tắt, an tĩnh không tiếng động.
Cố Sanh một chân rảo bước tiến lên phòng nghỉ, duỗi đầu vào bên trong nhìn thoáng qua. Không biết chỗ của Tạ Tư Vũ là ở đâu, Cố Sanh chuẩn bị tiến vào nằm một lát. Mới bật đèn, liền thấy sườn mặt của ai đó sau bàn làm việc, chỗ ngoặt bên trong, một người mang bịt mắt đang nằm nghỉ ngơi trên ghế.
Bịt mắt màu đen che nửa khuôn mặt, còn lộ nửa khuôn mặt.
Không phải người khác, đúng là Chu Lê An.
Anh ngủ rất dịu dàng, hô hấp nhẹ nhàng, không ngáy giống như các nam nhân khác.
Cố Sanh do dự có nên đi ra ngoài hay không.
Mới vừa động, một bàn tay thon dài trắng nõn xốc bịt mắt lên để lộ một con mắt. Giọng nói của anh khàn khàn như chưa tỉnh ngủ, hỏi: “Tôi ngủ đã bao lâu? Vài giờ?”
“1 giờ rưỡi.” Cố Sanh cứng đờ mà đứng, xem giờ, “Còn có thể ngủ tiếp nửa giờ.”
Nếu cô nhớ không lầm, mười viện bắt đầu giờ làm việc buổi chiều là hai giờ.
Chu Lê An trực tiếp gỡ bịt mắt xuống.
Tóc bị bịt mắt làm cho có chút hỗn độn, ngược lại làm giảm bớt khí chất lạnh lẽo trên người anh. Chu Lê An cong eo, từ chỗ ngồi phía dưới mở cái tủ lạnh nhỏ, cầm một lọ nước đá ra.
Bàn làm việc của anh cũng giống như anh, sạch sẽ gọn gàng. Văn kiện nhìn như tùy ý bày biện, nhưng sách chuyên ngành lại thập phần chỉnh tề mà bày biện ở trên giá. Máy tính đang trong trạng thái chờ, màu đen trên màn hình bỗng biến thành màu sắc rực rỡ. Bên cạnh máy tính là ống đựng bút cùng một cái ly sứ màu đen.
Trừ cái này ra, cái gì cũng không có.
Ngón trỏ và ngón giữa của anh cầm vòng nắp bình, nhẹ nhàng xoay chuyển, cùm cụp một tiếng liền vặn ra.
Cố Sanh biết người này tính khí khi rời giường không tốt, đặc biệt lúc không ngủ đủ giấc, tinh thần uể oải, quanh thân khí áp rất thấp.
Cô không muốn trêu chọc anh, yên lặng mà đứng ở góc, chuẩn bị mở cửa lặng lẽ trốn đi. Phía sau lại truyền đến tiếng nói khàn khàn, không nhanh không chậm: “Sao cô chạy tới não ngoại khoa? Chẳng lẽ khi đồng nghiệp của cô ngã xuống sân khấu, cũng thuận tiện té ngã đầu óc?”
Sự lãnh đạm âm dương quái khí này, rất có khí chất của Chu Lê An.
Cố Sanh: “…… Không, đầu óc còn tốt. Tôi đi lên tìm người, quấy rầy đến anh, ngại quá.”
“Ừm, biết vậy thì tốt.” Chu Lê An ngửa đầu liền uống nước đá, đúng lý hợp tình.
Cố Sanh: “……”
Tuy rằng trời rất nóng, nhưng mới vừa tỉnh ngủ liền uống nước đá. Nước đá kích thích làm môi của anh đỏ thắm, anh có thật sự đang nghiêm túc dưỡng sinh. Cố Sanh suy nghĩ trong lòng, trên mặt duy trì phép lịch sự: “Anh tiếp tục nghỉ ngơi đi, tôi đây liền đi ra ngoài……”
“Có đồ ăn sao?”
“Hả?” Cố Sanh sửng sốt, cho rằng nghe lầm.
“Giữa trưa không có thời gian ăn cơm,” Chu Lê An một hơi uống xong một lọ nước đá, “Cô mang đồ ăn sao?”
Lần này xác định không nghe lầm. Cố Sanh trong lòng dâng lên một loại cảm giác cổ quái, mỗi lần người này đều muốn ăn cơm của cô? Thoạt nhìn cô giống như mấy dì bán cơm lắm sao?
Tuy nói như vậy, Cố Sanh vẫn gật đầu.
Trong khoảng thời gian này cô đang tập trung nắn người, tăng cường thể lực. Sẽ lựa chọn cùng điều chọn loại thức ăn, nên hầu như mọi bữa ăn đều do chính tay cô làm.
Cố Sanh đặt đồ ăn trong túi kỳ thật rất tiện lợi, buổi sáng làm hai phần, chỉ là giữ nhiệt không được lâu lắm.
Cô lấy ra, mở ra, bên trong hương thơm của bò bít tết chiên tản ra. Trên mặt còn có sốt cà chua, hương vị ngoài ý muốn khiến người ta thèm thuồng. Tươi mát không dầu mỡ, còn đặc biệt ngon miệng.
“Cho tôi đi.” Chu Lê An thật không chú ý, dùng bộ đồ ăn cá nhân của Cố Sanh.
Tuy rằng thiếu chút muối, nhưng nguyên liệu nấu ăn phong phú, hương vị cũng rất không tồi. Chu Lê An chưa đến mười phút đã ăn hết hai hộp, một viên súp lơ cũng không bỏ sót. Cố Sanh nhìn anh ăn nhanh đến nỗi muốn hỏi anh ăn ngon lắm sao? Nhưng ngẫm lại cảm thấy câu này nói có chút ái muội, dứt khoát ngậm miệng.
Chu Lê An cũng không chê khen gì, ăn xong đem bộ đồ ăn trả lại cho cô: “Cảm ơn đã chiêu đãi.”
Cố Sanh: “……” Thật đúng là xem cô thành dì bán cơm mà.
Phòng nghỉ ở bệnh viện không có đồ dùng vệ sinh, Cố Sanh chỉ có thể đem hộp cơm rỗng mang về nhà rửa sạch.
Chu Lê An ăn xong rồi, tinh thần thoạt nhìn khá hơn nhiều, tựa lưng vào ghế cảm thấy có chút buồn ngủ.
Phòng nghỉ vẫn luôn không ai tới, Chu Lê An rõ ràng không có nhìn cô, Cố Sanh lại cảm thấy bản thân bị hơi thở của anh vây quanh. Hai chân dài của anh duỗi thẳng, tư thái lười nhác mà dựa vào ghế. Ánh mắt rơi xuống trên người Cố Sanh, đen kịt.
Trong xương cốt cảm thấy phát run, làm người ta đứng ngồi không yên.
Cố Sanh làm bộ xem di động, ngón tay đánh chữ liên tục, gửi tin nhắn cho Tạ Tư Vũ.
Nha đầu Tạ Tư Vũ chết tiệt kia lại không biết làm gì, đã lâu không trả lời lại.
“Chắc anh cũng sắp đến thời gian làm việc.” Nhìn đồng hồ điện tử treo tường, Cố Sanh dời đi lực chú ý của anh, “Lát nữa anh chắc cũng bận lắm. Có giấy ghi chú không? Tôi muốn để lại cho Tư Vũ vài lời.”
Để lại cái tờ giấy, Cố Sanh cầm túi đứng lên.
Chu Lê An nhìn chằm chằm bóng dáng hấp tấp của cô, khóe miệng nhếch lên một chút, bỗng nhiên nổi ý xấu mà ném ra một câu: “Màu đỏ khó coi, cô mặc màu đen mới gợi cảm.”
Cố Sanh trong nháy mắt bị sét đánh trung, hoảng sợ mà xoay đầu, nhìn anh.
Anh chậm rãi kéo khóe miệng, ác liệt mà cười rộ lên.
Một ngón tay thon dài trên bàn khẽ nhúc nhích, ngón tay kẹp bút linh hoạt chuyển động: “Không thể hiểu được sao tôi có thể bị cô biến thành Tiểu Tam, Cố Sanh, cô có phải cảm thấy tôi rất tốt tính không?”
Cố Sanh không biết chữ “Tiểu Tam” trong miệng anh từ đâu đáp xuống đầu cô, cô chỉ cảm thấy oan uổng: “Không phải, Chu Lê An, anh đang nói cái gì? Tôi không có biến anh thành Tiểu Tam, tôi đã sớm……”
“Trở về suy nghĩ kỹ lại, nên xin lỗi tôi như thế nào.”
Cố Sanh còn muốn nói, cửa phòng nghỉ bỗng nhiên lạch cạch mở ra.
Người chưa tới mà âm thanh đã tới trước. Tiếng bước chân kéo dài vang lên, Tạ Tư Vũ cùng Quách Kim Thành một trước một sau mà đi vào. Hai người trên mặt đều là mỏi mệt, Tạ Tư Vũ giống như miếng gỗ mục rên rỉ: “Nước, cho tớ nước, mau, giọng tớ sắp bốc khói……”
Chạy nhanh rót một cốc nước cho Tạ Tư Vũ, Cố Sanh đem lời bên miệng nuốt xuống.
Tạ Tư Vũ uống ba cốc nước, rốt cuộc cảm thấy sống lại.
Cô cũng không khách khí với Cố Sanh, duỗi tay liền đi lại ba lô của Cố Sanh. Kết quả lấy ra hai hộp cơm không, thật là rất thất vọng: “A ~ sao một chút cơm cậu cũng không chừa cho tớ. Tớ sắp chết đói rồi A Sanh, cậu có nghe được tiếng réo của bụng tớ không? Đó là tiếng hấp hối giãy giụa của linh hồn đói khát……”
“…… Ngày mai tớ làm cho cậu xương sườn, canh hầm vịt.” Cố Sanh lập tức di dời sự chú ý của Tạ Tư Vũ, “Muốn ăn cái gì, đều làm cho cậu.”
Tạ Tư Vũ tức khắc hoan hô một tiếng, ôm chặt lấy Cố Sanh.
Cố Sanh xấu hổ mà che miệng lại, liếc mắt cười như không cười nhìn Chu Lê An, ánh mắt lại thu hồi: “Tớ đi về trước, vũ đoàn còn có chuyện muốn giải quyết”
Nói xong, không đợi Tạ Tư Vũ nói chuyện, vội vàng rời đi.
Quách Kim Thành cầm cái bình giữ ấm đứng ở máy lọc nước bên cạnh, rót một ly nước ấm uống cho đỡ khát.
Hồ nghi mà liếc Chu Lê An một cái, lại nhìn bóng dáng có chút vội vàng Cố Sanh, vừa định hỏi anh hai người trai đơn gái chiếc ở trong phòng nghỉ làm cái gì. Cố kỵ Tạ Tư Vũ còn ở đây, lại đem lời nói nuốt trở lại, làm hắn cứ tò mò.
Chu Lê An biểu tình đã khôi phục lãnh đạm, nhìn giờ không còn sớm, thu dọn một chút liền đứng dậy đi ra ngoài.
Đã đến nước này, nghĩ đến tình trạng của Lý Oánh Oánh, vũ đoàn phỏng chừng sẽ không an bình. Cố Sanh không về vũ đoàn, đón xe trực tiếp về nhà.
Lúc đi ngang qua siêu thị, kêu dừng.
Mua một ít rau dưa thịt trứng, đại khái là đủ ăn cho một tuần. Cố Sanh xách theo hai cái túi lớn, vừa đến cửa nhà, liền nhận được điện thoại của Trần Minh Tĩnh.
Bên phía Trần Minh Tĩnh rất ầm ĩ, không biết ở đâu.
Cố Sanh đưa điện thoại di động kẹp ở giữa cổ với đầu, dùng tay mở cửa.
Cửa còn chưa mở ra, đã bị một câu của Trần Minh Tĩnh làm sợ tới mức đồ vật rớt đầy đất.
“A Sanh nè, mẹ với ba của con xin nghỉ, quyết định đi đế đô mấy ngày.” Trần Minh Tĩnh đối với Cố Sanh có chút bảo bọc quá mức. Bà chỉ có đứa con gái này, từ nhỏ đều vô cùng cưng chiều, sợ va chạm nhiều rồi ủy khuất. Kết hôn là chuyện lớn, bà không thể mặc kệ được.
“Chuyện của con với Lục Nhạn Chu không thể không làm rõ, nên sớm làm rõ mọi chuyện.”
Ở bên kia nhỏ giọng cùng người bên cạnh nói gì đó, bên cạnh hình như là ba của cô, Cố Thành Đào, cách xa điện thoại, nói không rõ lắm: “Con đừng sợ, ba chỉ muốn nhìn, Lục Nhạn Chu đó rốt cuộc khinh cuồng cái gì, dám khi dễ con gái của ba như vậy!”
Mũi của Cố Sanh ê ẩm, lại có chút bất đắc dĩ: “Ba, mẹ, chuyện này bản thân con có thể giải quyết, không cần hai người đến đây.”
“Con có thể giải quyết cái gì mà giải quyết?”
Trần Minh Tĩnh còn không biết con gái của mình, tính cách mềm như cục bột. Ai cũng có thể nhào nặn, “Con cũng đừng lo lắng, chúng ta sẽ không chậm trễ công việc của con. Con làm chuyện của con, mẹ cùng ba của con tìm họ Lục nói chuyện.”
“Thật không cần!” Cố Sanh vẫn cự tuyệt, “Con lập tức liền phải đi cả nước biểu diễn, không ở đế đô.”
“Không cần con ở đó, mẹ cùng ba của con tìm Lục Nhạn Chu.”
“Anh ta không có ở đây, con dọn ra rồi.”
Trần Minh Tĩnh bắt được mấu chốt, “Con dọn ra? Con ở bên ngoài một mình?”
Kỳ thật từ lúc Cố Sanh gọi điện thoại về nhà đến bây giờ, vợ chồng Trần Minh Tĩnh cũng không biết con gái cùng Lục Nhạn Chu xảy ra vấn đề gì. Ngày đó trong điện thoại, nghe thấy Cố Sanh khóc. Trần Minh Tĩnh cố kỵ tâm tình của con gái, cái gì cũng chưa hỏi. Không có nghĩa trong lòng bà không muốn biết.
Tuy nói bà chắc chắn kiên định mà đứng về phía lập trường của con gái, nhưng Trần Minh Tĩnh cũng là nhìn Lục Nhạn Chu lớn lên.
Khi còn nhỏ Cố Sanh thành tích không tốt, gầy guộc, lớn lên cũng khó coi. Trong tiểu khu một đám con nít đều không muốn chơi cùng cô. Còn có mấy tên chê cười cô lớn lên xấu, thích khi dễ Cố Sanh. Trần Minh Tĩnh nhớ rõ khi sơ trung, con gái bị mấy nữ sinh hư hỏng ức hiếp, chính là Lục Nhạn Chu che chở. Mỗi ngày bất động mà đến cửa lớp chờ cô tan học, mới không xảy ra việc gì.
Hắn cứ bảo vệ cho cô, từ nhà trẻ cho đến cao trung.
Bằng lương tâm mà nói, Cố Sanh cùng Lục Nhạn Chu đến với nhau, hai bên gia đình cũng vui mừng.
Tiểu tử Lục Nhạn Chu này lớn lên đẹp trai, bằng cấp cao, có của cải, còn hiểu tận gốc rễ. Nếu không phải điều kiện tốt như vậy, Trần Minh Tĩnh cũng sẽ không mắt nhắm mắt mở với chuyện con gái theo đuổi người ta nhiều năm như vậy truy.
Nghe thái độ của con gái kiên quyết như vậy, Trần Minh Tĩnh thở dài: “Thôi được, chờ con trở về lại nói.”
Cố Sanh thả lỏng: “Dạ.”
……
Cúp máy, Trần Minh Tĩnh thương lượng với chồng, vẫn quyết định trộm đi đế đô.
Chuyện cả đời của con gái, Trần Minh Tĩnh nếu không làm rõ ràng, buổi tối bà ngủ không yên. Cố Sanh không biết suy nghĩ của cha mẹ, cô đem nguyên liệu nấu ăn cất vào tủ lạnh. Thay quần áo rồi đến phòng luyện tập.
Ngày hôm sau, Cố Sanh sáng sớm liền tỉnh.
Trong khoảng thời gian này làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, dưỡng cho cô thói quen tốt. Một khoảng thời gian có thể làm tốt nhiều chuyện, hiệu suất tăng lên rất nhiều.
Cô thức sớm chạy bộ. Trở về làm xong bữa sáng, liền đem canh hầm lại. Tuy là ngày nghỉ ngơi, Cố Sanh cũng sẽ không lười biếng.
Canh đang hầm trong phòng bếp, cô đang trong phòng luyện tập chảy mồ hôi như mưa.
Tuần diễn sắp tới, nên không thể lười biếng được.
Tập luyện xong phải đưa đồ ăn cho Tạ Tư Vũ, Cố Sanh nhìn đồng hồ liền đi xử lý nguyên liệu nấu ăn. Trước kia Cố Sanh nấu cơm là vì Lục Nhạn Chu, hiện tại ngược lại thành phương thức xả stress. Cô vừa xào xương sườn, thay nồi lẩu đi hầm trong chốc lát. Lại lập tức xử lý tôm.
Tạ Tư Vũ là điển hình của động vật ăn thịt, có thể ăn thịt tuyệt đối không ăn chay.
Cô làm rất mau, mới vừa 11 giờ đã làm xong toàn bộ.
Lúc lấy hộp, Cố Sanh ngồi xổm bên hộp cơm trong ngăn tủ bên cạnh do dự một chút. Não ngoại khoa có rất nhiều người, ngày hôm qua cô thấy có đến mười bàn làm việc. Trong đầu thoáng hiện một con ngươi đen tuyền, Cố Sanh nắm cái xẻng mà tay tê rần.
Nên…… đem một chút cho Chu Lê An không?
Cố Sanh rất do dự, bởi vì cô không có lập trường cùng lý do.
Do dự một hồi, Cố Sanh cuối cùng vẫn cầm hai bộ đồ ăn. Một bộ siêu lớn, có thể cho ba người ăn. Một bộ nhỏ hai tầng tiện lợi. Cố Sanh mộc mặt đem ba tầng đồ ăn chứa đầy, lại yên lặng đem hộp cơm nhỏ ép tới thật chặt.
Làm xong hai phần, khi Cố Sanh tắm rửa liền nhịn không được phỉ nhổ bản thân, nói đường ai nấy đi, sao phải đi trêu chọc người ta……
Lúc đến mười viện, nhân viên y tế còn chưa tan tầm. Mười viện là bệnh viện công lập, bọn họ tới 12 giờ mới có thể nghỉ ngơi. Cố Sanh xách theo cơm siêu to cùng với canh, trên vai còn vác thêm một cái túi vải.
Phòng nghỉ của ác sĩ, người ngoài không thể đi vào. Nhưng Cố Sanh đã quen biết nhiều người, mấy chị gái hộ sĩ đều nhận ra cô.
Trực tiếp đến phòng nghỉ, chỉ là khéo như vậy, Chu Lê An cùng mấy bác sĩ không quen mặt đang ở bên trong.
Cố Sanh xách theo hộp cơm đứng ở cửa, biểu tình xấu hổ.
Ngồi cùng Chu Lê An là các bác sĩ thoạt nhìn tuổi không nhỏ, thoạt nhìn có người gần bốn năm chục tuổi. Trong đó có một bác trung niên tuy lớn tuổi, nhưng ngũ quan tuấn mỹ, khí độ nổi bật.
Bác ấy nghiêng người đứng bên cạnh Chu Lê An, cười như không cười làm cả người bác ấy có khí chất rất độc đáo, nghiêm cẩn lại tùy tiện, mâu thuẫn đến mê người.
Người nọ cũng mặc áo blouse trắng, ngũ quan giống Chu Lê An năm sáu phần.
Liếc Cố Sanh một cái, dường như không có việc gì mà dời tầm mắt.
Vài người giống như đang thảo luận vấn đề học thuật nghiêm túc học thuật gì đó. Chu Lê An cúi đầu lật xem sổ khám bệnh trong tay, một bàn tay cầm bút, biểu tình nghiêm túc.
Cố Sanh yên lặng mà lui về ngoài cửa, chờ.
Bên trong rất nhanh đã kết thúc.
Mấy bác sĩ trung niên đứng lên, nói đi ra ngoài ăn một bữa cơm. Chu Lê An tựa lưng vào ghế không nhúc nhích, bác sĩ giống anh bước ra trước rời đi: “Ngại quá, tôi có hẹn với vợ, không rảnh.”
Bác ấy đi dứt khoát, mặt khác mấy bác sĩ giống như đã sớm quen với chuyện này nên không trách, lắc đầu: “Vậy lần sau đi.”
Nói xong, nói chuyện phiếm vài câu liền tan.
Cố Sanh ngồi ở bên ngoài hành lang xem di động, không chú ý người bên trong người đã rời đi. Có ai đó gõ nhẹ vào đầu của cô hai cái, ngẩng đầu, nhìn thấy hai mắt tỏa ánh sáng của Tạ Tư Vũ, Cố Sanh mới lạch cạch khóa bình.
“Cơm của tớ!” Tạ Tư Vũ kích động, “Có mang theo không? Xương sườn của tớ, cậu làm sao?”
“Có mang theo, là tớ làm.” Cố Sanh trả lời cho có lệ, cùng Tạ Tư Vũ vào phòng nghỉ.
Tạ Tư Vũ vui sướng mà nhận lấy, vừa mở ra đã khoa trương “oa” một tiếng. Mới vừa làm xong, mùi hương của đồ ăn nháy mắt tràn ngập toàn bộ không gian. Tạ Tư Vũ thèm đến chảy nước miếng, vội vàng ngồi xuống dọn đồ ăn ra: “A Sanh có phải cậu cũng ăn chung hay không?”
“Sao?” Cố Sanh đưa chiếc đũa cho Tạ Tư Vũ, Chu Lê An ở phía sau không nhanh không chậm mà đang viết gì đó.
“Cậu chuẩn bị nhiều như vậy, chẳng lẽ không phải vì muốn ăn với tớ à?”
Cố Sanh lấy chiếc đũa gõ vào đầu Tạ Tư Vũ, hàm hồ mà nói: “Chuẩn bị nhiều như vậy là vì làm cho mọi người trong văn phòng cùng cậu. Không phải cậu cũng cần tạo mối quan hệ sao?”
Tạ Tư Vũ cười hắc hắc, Quách Kim Thành vừa bước vào.
“Cho tôi nếm một cái xương sườn là được.” Quách Kim Thành chỉ vào hộp cơm, “Không ai tranh ăn với cô.”
Hắn nếm một chút, ăn xong có chút khiếp sợ: “Chính là hương vị này không sai! Tiểu Cố nấu cơm thật là khéo tay! Ai, Lê An, cậu ăn cơm không?”
Chu Lê An viết không ngừng, cũng không ngẩng đầu lên: “Không, tôi còn có việc.”
Anh nói như vậy, Tạ Tư Vũ liền chẳng phân biệt. Khó được Cố Sanh làm đồ ăn cho, cùng lắm có dư lại thì làm cơm tối: “Chu học trưởng, cái tủ lạnh nhỏ dưới chân anh, tôi có thể mượn dùng không?”
Chu Lê An nhíu mày, có chút để ý tủ lạnh dính mùi, nhưng vẫn gật đầu.
Tạ Tư Vũ bất ngờ, chỉ cần anh đồng ý thì tốt rồi.
Thời gian giữa trưa quý giá, Cố Sanh đưa cơm cho cô xong liền chuẩn bị đi. Tạ Tư Vũ buổi chiều còn có việc, giữa trưa phải nắm chặt thời gian nghỉ ngơi. Cùng cô nói một tiếng, Cố Sanh xách túi vải đi ra office building.
Túi xách của cô còn có một phần cơm, cô có chút buồn.
Mang về phỏng chừng sẽ bị ôi thiu, Cố Sanh ngẫm lại, tìm cái ghế dài an tĩnh ngồi xuống. Cô định ăn.
Cố Sanh vừa ngồi xuống, liền có một con mèo trắng, trên cổ có vòng cổ hồng nhạt nơ con bướm từ trên cây nhảy xuống.
Bước từng bước lười biếng, nhẹ nhàng mà nhảy lên ghế dài, sau đó yên tâm thoải mái nằm sấp bên cạnh chân của Cố Sanh. Cố Sanh đang cầm nĩa thì dừng lại, cúi đầu nhìn con mèo nhỏ này.
Tuy con mèo không quay đầu lại, nhưng đuôi to đang quét qua người Cố Sanh vài cái.
Cố Sanh cười rộ lên, đậy nắp hộp cơm, duỗi tay vừa mới chuẩn bị sờ mèo nhỏ. Bên cạnh liền có giọng nữ vang lên: “Nina, lại đây.”
Theo tiếng nhìn lại, cách đó không xa một nam một nữ bước nhanh tới. Cô gái trong tay xách theo vài cái túi xách, trang điểm theo phong cách tây, trên lỗ tai trên cổ là trang sức sáng long lanh dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn rất giàu có.
Cố Sanh lập tức nhớ tới, người này hình như cô đã gặp ở hành lang khách sạn Hilton.
Mặc dù gọi tên, nhưng không thấy con mèo phản ứng gì, cô ta tức giận cúi xuống đất ôm.
“Ai nha, vật nhỏ này sao lại thế này? Sao mày đều hướng về cô ta vậy!” Cô gái kia nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vào mông của con mèo, nói thêm một câu không dễ nghe, “Lần sau nếu còn như vậy, mày cứ đi luôn đi!”
Cố Sanh vốn muốn khen mèo ngoan, tức khắc cười không nổi.
Nam nhân bước nhanh tới, rất xa, ánh mắt của hắn rơi xuống trên mặt của Cố Sanh, mang theo ý tứ đánh giá quái dị. Cố Sanh không thể hiểu được, đang nghĩ tới có nên rời khỏi đây hay không, Chu Lê An từ nơi không xa thong thả ung dung đi tới.
“Hai người tới bệnh viện làm gì?”
Quách Tuân nhún vai, cằm hướng về Quách Vũ: “Vừa vặn đi ngang qua, tiện đường vào đây.”
Quách Vũ có chút sợ Chu Lê An, vốn là cố ý tới chất vấn, nhưng đối mặt với anh, bao nhiêu khí thế cũng không còn. Nói chuyện cũng nhỏ giọng rất nhiều, cô ta hỏi: “Lê An ca, có phải anh đã quên chuyện gì không?”
“Sao?” Chu Lê An liếc nhìn hộp cơm của Cố Sanh một cái, thất thần.
“Quả nhiên anh không nhớ rõ! Em biết mà!” Quách vũ kích động nói, “Rõ ràng ngày hôm qua anh đã đồng ý hôm nay sẽ bồi Vãn Phong ăn cơm! Anh không đi!”
Chu Lê An nhéo giữa mày, mới nhớ tới.
“Tiểu Vãn Phong từ buổi sáng chờ tới bây giờ, khóc đến nỗi đôi mắt đều sưng lên,” quay đầu lại nhìn, Hạ Vãn Phong chậm rãi bung dù, quật cường đứng ở cửa bệnh viện không tiến vào. Quách Tuân nhịn không được vui sướng khi thấy người gặp họa, “Cậu nhìn xem, chính là ở bên ngoài không tiến vào, còn không đi sao?”
Chu Lê An liếc hắn một cái, rồi cùng anh em Quách gia rời đi.
Nói cách khác, cô ta phải tạm dừng huấn luyện.
Cố Sanh thấy mặt cô ta đã trắng như giấy, hỏi giúp cô ta: “Dương bác sĩ, ý của anh là, tĩnh dưỡng mấy ngày là tốt nhất?”
“Cái này tùy vào bản thân cô ấy và thương thế nữa, thông thường là 4-5 tuần.”
Cũng chẳng thể nói gì thêm, ít nhất kế tiếp trong vòng một tháng, Lý Oánh Oánh không thể khiêu vũ.
Này sao được? Còn có hai tuần, vũ đoàn liền phải khởi hành đi ma đô biểu diễn. Không thể khiêu vũ, không phải cô ta phải nhường vị trí nhảy chính sao?
Nghĩ vậy, Lý Oánh Oánh trong lòng hận ý cùng hỏa khí đều không thể áp xuống được, tức giận đến muốn đánh người.
Chỉ là bác sĩ nói rất kiên quyết, Lý Oánh Oánh nếu không để bụng thân thể có thể bị thương vĩnh viễn, có thể mặc kệ lời dặn của bác sĩ.
Lý Oánh Oánh khóc lóc được mọi người dìu trở về.
Cố Sanh được Tạ Tư Vũ gọi lại. Liền không cùng các cô gái về vũ đoàn, đi lên phòng nghỉ của não ngoại khoa trên lầu.
Tháng này Tạ Tư Vũ còn qua lại ở não ngoại khoa luân chuyển, lớn lớn bé bé giải phẫu. Mười viện rất ưu ái mà trang bị đầy đủ phòng cho não ngoại, mỗi ngày não ngoại khoa giải phẫu rất nhiều, Tạ Tư Vũ bận như chó. Ở trong điện thoại liền khóc thảm với Cố Sanh: “A Sanh, tớ đã hai tuần toàn ăn cơm hộp. Hiện tại mặt của tớ gầy như bức màn nhà cậu vậy, có rảnh làm chút cơm cho tớ đi……”
Cố Sanh bất đắc dĩ, hiện tại cô không thể về nhà làm. Chỉ có thể nói vào ngày nghỉ, sẽ làm chút đồ ăn ngon đưa đến phòng cho cô ấy.
“Yeah, tốt quá” Tạ Tư Vũ cười rơi nước mắt, thuận tiện không quên gọi món ăn, “Nè nè tớ muốn ăn thịt kho tàu, tôm xào, còn có cho chút canh nóng hầm thịt nữa. Tớ yêu cậu lắm, Cố Sanh.”
Khi Cố Sanh đẩy cửa phòng nghỉ của não ngoại khoa ra, bên trong tối tăm một mảnh.
Mành cửa bị kéo kín, đèn cũng được tắt, an tĩnh không tiếng động.
Cố Sanh một chân rảo bước tiến lên phòng nghỉ, duỗi đầu vào bên trong nhìn thoáng qua. Không biết chỗ của Tạ Tư Vũ là ở đâu, Cố Sanh chuẩn bị tiến vào nằm một lát. Mới bật đèn, liền thấy sườn mặt của ai đó sau bàn làm việc, chỗ ngoặt bên trong, một người mang bịt mắt đang nằm nghỉ ngơi trên ghế.
Bịt mắt màu đen che nửa khuôn mặt, còn lộ nửa khuôn mặt.
Không phải người khác, đúng là Chu Lê An.
Anh ngủ rất dịu dàng, hô hấp nhẹ nhàng, không ngáy giống như các nam nhân khác.
Cố Sanh do dự có nên đi ra ngoài hay không.
Mới vừa động, một bàn tay thon dài trắng nõn xốc bịt mắt lên để lộ một con mắt. Giọng nói của anh khàn khàn như chưa tỉnh ngủ, hỏi: “Tôi ngủ đã bao lâu? Vài giờ?”
“1 giờ rưỡi.” Cố Sanh cứng đờ mà đứng, xem giờ, “Còn có thể ngủ tiếp nửa giờ.”
Nếu cô nhớ không lầm, mười viện bắt đầu giờ làm việc buổi chiều là hai giờ.
Chu Lê An trực tiếp gỡ bịt mắt xuống.
Tóc bị bịt mắt làm cho có chút hỗn độn, ngược lại làm giảm bớt khí chất lạnh lẽo trên người anh. Chu Lê An cong eo, từ chỗ ngồi phía dưới mở cái tủ lạnh nhỏ, cầm một lọ nước đá ra.
Bàn làm việc của anh cũng giống như anh, sạch sẽ gọn gàng. Văn kiện nhìn như tùy ý bày biện, nhưng sách chuyên ngành lại thập phần chỉnh tề mà bày biện ở trên giá. Máy tính đang trong trạng thái chờ, màu đen trên màn hình bỗng biến thành màu sắc rực rỡ. Bên cạnh máy tính là ống đựng bút cùng một cái ly sứ màu đen.
Trừ cái này ra, cái gì cũng không có.
Ngón trỏ và ngón giữa của anh cầm vòng nắp bình, nhẹ nhàng xoay chuyển, cùm cụp một tiếng liền vặn ra.
Cố Sanh biết người này tính khí khi rời giường không tốt, đặc biệt lúc không ngủ đủ giấc, tinh thần uể oải, quanh thân khí áp rất thấp.
Cô không muốn trêu chọc anh, yên lặng mà đứng ở góc, chuẩn bị mở cửa lặng lẽ trốn đi. Phía sau lại truyền đến tiếng nói khàn khàn, không nhanh không chậm: “Sao cô chạy tới não ngoại khoa? Chẳng lẽ khi đồng nghiệp của cô ngã xuống sân khấu, cũng thuận tiện té ngã đầu óc?”
Sự lãnh đạm âm dương quái khí này, rất có khí chất của Chu Lê An.
Cố Sanh: “…… Không, đầu óc còn tốt. Tôi đi lên tìm người, quấy rầy đến anh, ngại quá.”
“Ừm, biết vậy thì tốt.” Chu Lê An ngửa đầu liền uống nước đá, đúng lý hợp tình.
Cố Sanh: “……”
Tuy rằng trời rất nóng, nhưng mới vừa tỉnh ngủ liền uống nước đá. Nước đá kích thích làm môi của anh đỏ thắm, anh có thật sự đang nghiêm túc dưỡng sinh. Cố Sanh suy nghĩ trong lòng, trên mặt duy trì phép lịch sự: “Anh tiếp tục nghỉ ngơi đi, tôi đây liền đi ra ngoài……”
“Có đồ ăn sao?”
“Hả?” Cố Sanh sửng sốt, cho rằng nghe lầm.
“Giữa trưa không có thời gian ăn cơm,” Chu Lê An một hơi uống xong một lọ nước đá, “Cô mang đồ ăn sao?”
Lần này xác định không nghe lầm. Cố Sanh trong lòng dâng lên một loại cảm giác cổ quái, mỗi lần người này đều muốn ăn cơm của cô? Thoạt nhìn cô giống như mấy dì bán cơm lắm sao?
Tuy nói như vậy, Cố Sanh vẫn gật đầu.
Trong khoảng thời gian này cô đang tập trung nắn người, tăng cường thể lực. Sẽ lựa chọn cùng điều chọn loại thức ăn, nên hầu như mọi bữa ăn đều do chính tay cô làm.
Cố Sanh đặt đồ ăn trong túi kỳ thật rất tiện lợi, buổi sáng làm hai phần, chỉ là giữ nhiệt không được lâu lắm.
Cô lấy ra, mở ra, bên trong hương thơm của bò bít tết chiên tản ra. Trên mặt còn có sốt cà chua, hương vị ngoài ý muốn khiến người ta thèm thuồng. Tươi mát không dầu mỡ, còn đặc biệt ngon miệng.
“Cho tôi đi.” Chu Lê An thật không chú ý, dùng bộ đồ ăn cá nhân của Cố Sanh.
Tuy rằng thiếu chút muối, nhưng nguyên liệu nấu ăn phong phú, hương vị cũng rất không tồi. Chu Lê An chưa đến mười phút đã ăn hết hai hộp, một viên súp lơ cũng không bỏ sót. Cố Sanh nhìn anh ăn nhanh đến nỗi muốn hỏi anh ăn ngon lắm sao? Nhưng ngẫm lại cảm thấy câu này nói có chút ái muội, dứt khoát ngậm miệng.
Chu Lê An cũng không chê khen gì, ăn xong đem bộ đồ ăn trả lại cho cô: “Cảm ơn đã chiêu đãi.”
Cố Sanh: “……” Thật đúng là xem cô thành dì bán cơm mà.
Phòng nghỉ ở bệnh viện không có đồ dùng vệ sinh, Cố Sanh chỉ có thể đem hộp cơm rỗng mang về nhà rửa sạch.
Chu Lê An ăn xong rồi, tinh thần thoạt nhìn khá hơn nhiều, tựa lưng vào ghế cảm thấy có chút buồn ngủ.
Phòng nghỉ vẫn luôn không ai tới, Chu Lê An rõ ràng không có nhìn cô, Cố Sanh lại cảm thấy bản thân bị hơi thở của anh vây quanh. Hai chân dài của anh duỗi thẳng, tư thái lười nhác mà dựa vào ghế. Ánh mắt rơi xuống trên người Cố Sanh, đen kịt.
Trong xương cốt cảm thấy phát run, làm người ta đứng ngồi không yên.
Cố Sanh làm bộ xem di động, ngón tay đánh chữ liên tục, gửi tin nhắn cho Tạ Tư Vũ.
Nha đầu Tạ Tư Vũ chết tiệt kia lại không biết làm gì, đã lâu không trả lời lại.
“Chắc anh cũng sắp đến thời gian làm việc.” Nhìn đồng hồ điện tử treo tường, Cố Sanh dời đi lực chú ý của anh, “Lát nữa anh chắc cũng bận lắm. Có giấy ghi chú không? Tôi muốn để lại cho Tư Vũ vài lời.”
Để lại cái tờ giấy, Cố Sanh cầm túi đứng lên.
Chu Lê An nhìn chằm chằm bóng dáng hấp tấp của cô, khóe miệng nhếch lên một chút, bỗng nhiên nổi ý xấu mà ném ra một câu: “Màu đỏ khó coi, cô mặc màu đen mới gợi cảm.”
Cố Sanh trong nháy mắt bị sét đánh trung, hoảng sợ mà xoay đầu, nhìn anh.
Anh chậm rãi kéo khóe miệng, ác liệt mà cười rộ lên.
Một ngón tay thon dài trên bàn khẽ nhúc nhích, ngón tay kẹp bút linh hoạt chuyển động: “Không thể hiểu được sao tôi có thể bị cô biến thành Tiểu Tam, Cố Sanh, cô có phải cảm thấy tôi rất tốt tính không?”
Cố Sanh không biết chữ “Tiểu Tam” trong miệng anh từ đâu đáp xuống đầu cô, cô chỉ cảm thấy oan uổng: “Không phải, Chu Lê An, anh đang nói cái gì? Tôi không có biến anh thành Tiểu Tam, tôi đã sớm……”
“Trở về suy nghĩ kỹ lại, nên xin lỗi tôi như thế nào.”
Cố Sanh còn muốn nói, cửa phòng nghỉ bỗng nhiên lạch cạch mở ra.
Người chưa tới mà âm thanh đã tới trước. Tiếng bước chân kéo dài vang lên, Tạ Tư Vũ cùng Quách Kim Thành một trước một sau mà đi vào. Hai người trên mặt đều là mỏi mệt, Tạ Tư Vũ giống như miếng gỗ mục rên rỉ: “Nước, cho tớ nước, mau, giọng tớ sắp bốc khói……”
Chạy nhanh rót một cốc nước cho Tạ Tư Vũ, Cố Sanh đem lời bên miệng nuốt xuống.
Tạ Tư Vũ uống ba cốc nước, rốt cuộc cảm thấy sống lại.
Cô cũng không khách khí với Cố Sanh, duỗi tay liền đi lại ba lô của Cố Sanh. Kết quả lấy ra hai hộp cơm không, thật là rất thất vọng: “A ~ sao một chút cơm cậu cũng không chừa cho tớ. Tớ sắp chết đói rồi A Sanh, cậu có nghe được tiếng réo của bụng tớ không? Đó là tiếng hấp hối giãy giụa của linh hồn đói khát……”
“…… Ngày mai tớ làm cho cậu xương sườn, canh hầm vịt.” Cố Sanh lập tức di dời sự chú ý của Tạ Tư Vũ, “Muốn ăn cái gì, đều làm cho cậu.”
Tạ Tư Vũ tức khắc hoan hô một tiếng, ôm chặt lấy Cố Sanh.
Cố Sanh xấu hổ mà che miệng lại, liếc mắt cười như không cười nhìn Chu Lê An, ánh mắt lại thu hồi: “Tớ đi về trước, vũ đoàn còn có chuyện muốn giải quyết”
Nói xong, không đợi Tạ Tư Vũ nói chuyện, vội vàng rời đi.
Quách Kim Thành cầm cái bình giữ ấm đứng ở máy lọc nước bên cạnh, rót một ly nước ấm uống cho đỡ khát.
Hồ nghi mà liếc Chu Lê An một cái, lại nhìn bóng dáng có chút vội vàng Cố Sanh, vừa định hỏi anh hai người trai đơn gái chiếc ở trong phòng nghỉ làm cái gì. Cố kỵ Tạ Tư Vũ còn ở đây, lại đem lời nói nuốt trở lại, làm hắn cứ tò mò.
Chu Lê An biểu tình đã khôi phục lãnh đạm, nhìn giờ không còn sớm, thu dọn một chút liền đứng dậy đi ra ngoài.
Đã đến nước này, nghĩ đến tình trạng của Lý Oánh Oánh, vũ đoàn phỏng chừng sẽ không an bình. Cố Sanh không về vũ đoàn, đón xe trực tiếp về nhà.
Lúc đi ngang qua siêu thị, kêu dừng.
Mua một ít rau dưa thịt trứng, đại khái là đủ ăn cho một tuần. Cố Sanh xách theo hai cái túi lớn, vừa đến cửa nhà, liền nhận được điện thoại của Trần Minh Tĩnh.
Bên phía Trần Minh Tĩnh rất ầm ĩ, không biết ở đâu.
Cố Sanh đưa điện thoại di động kẹp ở giữa cổ với đầu, dùng tay mở cửa.
Cửa còn chưa mở ra, đã bị một câu của Trần Minh Tĩnh làm sợ tới mức đồ vật rớt đầy đất.
“A Sanh nè, mẹ với ba của con xin nghỉ, quyết định đi đế đô mấy ngày.” Trần Minh Tĩnh đối với Cố Sanh có chút bảo bọc quá mức. Bà chỉ có đứa con gái này, từ nhỏ đều vô cùng cưng chiều, sợ va chạm nhiều rồi ủy khuất. Kết hôn là chuyện lớn, bà không thể mặc kệ được.
“Chuyện của con với Lục Nhạn Chu không thể không làm rõ, nên sớm làm rõ mọi chuyện.”
Ở bên kia nhỏ giọng cùng người bên cạnh nói gì đó, bên cạnh hình như là ba của cô, Cố Thành Đào, cách xa điện thoại, nói không rõ lắm: “Con đừng sợ, ba chỉ muốn nhìn, Lục Nhạn Chu đó rốt cuộc khinh cuồng cái gì, dám khi dễ con gái của ba như vậy!”
Mũi của Cố Sanh ê ẩm, lại có chút bất đắc dĩ: “Ba, mẹ, chuyện này bản thân con có thể giải quyết, không cần hai người đến đây.”
“Con có thể giải quyết cái gì mà giải quyết?”
Trần Minh Tĩnh còn không biết con gái của mình, tính cách mềm như cục bột. Ai cũng có thể nhào nặn, “Con cũng đừng lo lắng, chúng ta sẽ không chậm trễ công việc của con. Con làm chuyện của con, mẹ cùng ba của con tìm họ Lục nói chuyện.”
“Thật không cần!” Cố Sanh vẫn cự tuyệt, “Con lập tức liền phải đi cả nước biểu diễn, không ở đế đô.”
“Không cần con ở đó, mẹ cùng ba của con tìm Lục Nhạn Chu.”
“Anh ta không có ở đây, con dọn ra rồi.”
Trần Minh Tĩnh bắt được mấu chốt, “Con dọn ra? Con ở bên ngoài một mình?”
Kỳ thật từ lúc Cố Sanh gọi điện thoại về nhà đến bây giờ, vợ chồng Trần Minh Tĩnh cũng không biết con gái cùng Lục Nhạn Chu xảy ra vấn đề gì. Ngày đó trong điện thoại, nghe thấy Cố Sanh khóc. Trần Minh Tĩnh cố kỵ tâm tình của con gái, cái gì cũng chưa hỏi. Không có nghĩa trong lòng bà không muốn biết.
Tuy nói bà chắc chắn kiên định mà đứng về phía lập trường của con gái, nhưng Trần Minh Tĩnh cũng là nhìn Lục Nhạn Chu lớn lên.
Khi còn nhỏ Cố Sanh thành tích không tốt, gầy guộc, lớn lên cũng khó coi. Trong tiểu khu một đám con nít đều không muốn chơi cùng cô. Còn có mấy tên chê cười cô lớn lên xấu, thích khi dễ Cố Sanh. Trần Minh Tĩnh nhớ rõ khi sơ trung, con gái bị mấy nữ sinh hư hỏng ức hiếp, chính là Lục Nhạn Chu che chở. Mỗi ngày bất động mà đến cửa lớp chờ cô tan học, mới không xảy ra việc gì.
Hắn cứ bảo vệ cho cô, từ nhà trẻ cho đến cao trung.
Bằng lương tâm mà nói, Cố Sanh cùng Lục Nhạn Chu đến với nhau, hai bên gia đình cũng vui mừng.
Tiểu tử Lục Nhạn Chu này lớn lên đẹp trai, bằng cấp cao, có của cải, còn hiểu tận gốc rễ. Nếu không phải điều kiện tốt như vậy, Trần Minh Tĩnh cũng sẽ không mắt nhắm mắt mở với chuyện con gái theo đuổi người ta nhiều năm như vậy truy.
Nghe thái độ của con gái kiên quyết như vậy, Trần Minh Tĩnh thở dài: “Thôi được, chờ con trở về lại nói.”
Cố Sanh thả lỏng: “Dạ.”
……
Cúp máy, Trần Minh Tĩnh thương lượng với chồng, vẫn quyết định trộm đi đế đô.
Chuyện cả đời của con gái, Trần Minh Tĩnh nếu không làm rõ ràng, buổi tối bà ngủ không yên. Cố Sanh không biết suy nghĩ của cha mẹ, cô đem nguyên liệu nấu ăn cất vào tủ lạnh. Thay quần áo rồi đến phòng luyện tập.
Ngày hôm sau, Cố Sanh sáng sớm liền tỉnh.
Trong khoảng thời gian này làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, dưỡng cho cô thói quen tốt. Một khoảng thời gian có thể làm tốt nhiều chuyện, hiệu suất tăng lên rất nhiều.
Cô thức sớm chạy bộ. Trở về làm xong bữa sáng, liền đem canh hầm lại. Tuy là ngày nghỉ ngơi, Cố Sanh cũng sẽ không lười biếng.
Canh đang hầm trong phòng bếp, cô đang trong phòng luyện tập chảy mồ hôi như mưa.
Tuần diễn sắp tới, nên không thể lười biếng được.
Tập luyện xong phải đưa đồ ăn cho Tạ Tư Vũ, Cố Sanh nhìn đồng hồ liền đi xử lý nguyên liệu nấu ăn. Trước kia Cố Sanh nấu cơm là vì Lục Nhạn Chu, hiện tại ngược lại thành phương thức xả stress. Cô vừa xào xương sườn, thay nồi lẩu đi hầm trong chốc lát. Lại lập tức xử lý tôm.
Tạ Tư Vũ là điển hình của động vật ăn thịt, có thể ăn thịt tuyệt đối không ăn chay.
Cô làm rất mau, mới vừa 11 giờ đã làm xong toàn bộ.
Lúc lấy hộp, Cố Sanh ngồi xổm bên hộp cơm trong ngăn tủ bên cạnh do dự một chút. Não ngoại khoa có rất nhiều người, ngày hôm qua cô thấy có đến mười bàn làm việc. Trong đầu thoáng hiện một con ngươi đen tuyền, Cố Sanh nắm cái xẻng mà tay tê rần.
Nên…… đem một chút cho Chu Lê An không?
Cố Sanh rất do dự, bởi vì cô không có lập trường cùng lý do.
Do dự một hồi, Cố Sanh cuối cùng vẫn cầm hai bộ đồ ăn. Một bộ siêu lớn, có thể cho ba người ăn. Một bộ nhỏ hai tầng tiện lợi. Cố Sanh mộc mặt đem ba tầng đồ ăn chứa đầy, lại yên lặng đem hộp cơm nhỏ ép tới thật chặt.
Làm xong hai phần, khi Cố Sanh tắm rửa liền nhịn không được phỉ nhổ bản thân, nói đường ai nấy đi, sao phải đi trêu chọc người ta……
Lúc đến mười viện, nhân viên y tế còn chưa tan tầm. Mười viện là bệnh viện công lập, bọn họ tới 12 giờ mới có thể nghỉ ngơi. Cố Sanh xách theo cơm siêu to cùng với canh, trên vai còn vác thêm một cái túi vải.
Phòng nghỉ của ác sĩ, người ngoài không thể đi vào. Nhưng Cố Sanh đã quen biết nhiều người, mấy chị gái hộ sĩ đều nhận ra cô.
Trực tiếp đến phòng nghỉ, chỉ là khéo như vậy, Chu Lê An cùng mấy bác sĩ không quen mặt đang ở bên trong.
Cố Sanh xách theo hộp cơm đứng ở cửa, biểu tình xấu hổ.
Ngồi cùng Chu Lê An là các bác sĩ thoạt nhìn tuổi không nhỏ, thoạt nhìn có người gần bốn năm chục tuổi. Trong đó có một bác trung niên tuy lớn tuổi, nhưng ngũ quan tuấn mỹ, khí độ nổi bật.
Bác ấy nghiêng người đứng bên cạnh Chu Lê An, cười như không cười làm cả người bác ấy có khí chất rất độc đáo, nghiêm cẩn lại tùy tiện, mâu thuẫn đến mê người.
Người nọ cũng mặc áo blouse trắng, ngũ quan giống Chu Lê An năm sáu phần.
Liếc Cố Sanh một cái, dường như không có việc gì mà dời tầm mắt.
Vài người giống như đang thảo luận vấn đề học thuật nghiêm túc học thuật gì đó. Chu Lê An cúi đầu lật xem sổ khám bệnh trong tay, một bàn tay cầm bút, biểu tình nghiêm túc.
Cố Sanh yên lặng mà lui về ngoài cửa, chờ.
Bên trong rất nhanh đã kết thúc.
Mấy bác sĩ trung niên đứng lên, nói đi ra ngoài ăn một bữa cơm. Chu Lê An tựa lưng vào ghế không nhúc nhích, bác sĩ giống anh bước ra trước rời đi: “Ngại quá, tôi có hẹn với vợ, không rảnh.”
Bác ấy đi dứt khoát, mặt khác mấy bác sĩ giống như đã sớm quen với chuyện này nên không trách, lắc đầu: “Vậy lần sau đi.”
Nói xong, nói chuyện phiếm vài câu liền tan.
Cố Sanh ngồi ở bên ngoài hành lang xem di động, không chú ý người bên trong người đã rời đi. Có ai đó gõ nhẹ vào đầu của cô hai cái, ngẩng đầu, nhìn thấy hai mắt tỏa ánh sáng của Tạ Tư Vũ, Cố Sanh mới lạch cạch khóa bình.
“Cơm của tớ!” Tạ Tư Vũ kích động, “Có mang theo không? Xương sườn của tớ, cậu làm sao?”
“Có mang theo, là tớ làm.” Cố Sanh trả lời cho có lệ, cùng Tạ Tư Vũ vào phòng nghỉ.
Tạ Tư Vũ vui sướng mà nhận lấy, vừa mở ra đã khoa trương “oa” một tiếng. Mới vừa làm xong, mùi hương của đồ ăn nháy mắt tràn ngập toàn bộ không gian. Tạ Tư Vũ thèm đến chảy nước miếng, vội vàng ngồi xuống dọn đồ ăn ra: “A Sanh có phải cậu cũng ăn chung hay không?”
“Sao?” Cố Sanh đưa chiếc đũa cho Tạ Tư Vũ, Chu Lê An ở phía sau không nhanh không chậm mà đang viết gì đó.
“Cậu chuẩn bị nhiều như vậy, chẳng lẽ không phải vì muốn ăn với tớ à?”
Cố Sanh lấy chiếc đũa gõ vào đầu Tạ Tư Vũ, hàm hồ mà nói: “Chuẩn bị nhiều như vậy là vì làm cho mọi người trong văn phòng cùng cậu. Không phải cậu cũng cần tạo mối quan hệ sao?”
Tạ Tư Vũ cười hắc hắc, Quách Kim Thành vừa bước vào.
“Cho tôi nếm một cái xương sườn là được.” Quách Kim Thành chỉ vào hộp cơm, “Không ai tranh ăn với cô.”
Hắn nếm một chút, ăn xong có chút khiếp sợ: “Chính là hương vị này không sai! Tiểu Cố nấu cơm thật là khéo tay! Ai, Lê An, cậu ăn cơm không?”
Chu Lê An viết không ngừng, cũng không ngẩng đầu lên: “Không, tôi còn có việc.”
Anh nói như vậy, Tạ Tư Vũ liền chẳng phân biệt. Khó được Cố Sanh làm đồ ăn cho, cùng lắm có dư lại thì làm cơm tối: “Chu học trưởng, cái tủ lạnh nhỏ dưới chân anh, tôi có thể mượn dùng không?”
Chu Lê An nhíu mày, có chút để ý tủ lạnh dính mùi, nhưng vẫn gật đầu.
Tạ Tư Vũ bất ngờ, chỉ cần anh đồng ý thì tốt rồi.
Thời gian giữa trưa quý giá, Cố Sanh đưa cơm cho cô xong liền chuẩn bị đi. Tạ Tư Vũ buổi chiều còn có việc, giữa trưa phải nắm chặt thời gian nghỉ ngơi. Cùng cô nói một tiếng, Cố Sanh xách túi vải đi ra office building.
Túi xách của cô còn có một phần cơm, cô có chút buồn.
Mang về phỏng chừng sẽ bị ôi thiu, Cố Sanh ngẫm lại, tìm cái ghế dài an tĩnh ngồi xuống. Cô định ăn.
Cố Sanh vừa ngồi xuống, liền có một con mèo trắng, trên cổ có vòng cổ hồng nhạt nơ con bướm từ trên cây nhảy xuống.
Bước từng bước lười biếng, nhẹ nhàng mà nhảy lên ghế dài, sau đó yên tâm thoải mái nằm sấp bên cạnh chân của Cố Sanh. Cố Sanh đang cầm nĩa thì dừng lại, cúi đầu nhìn con mèo nhỏ này.
Tuy con mèo không quay đầu lại, nhưng đuôi to đang quét qua người Cố Sanh vài cái.
Cố Sanh cười rộ lên, đậy nắp hộp cơm, duỗi tay vừa mới chuẩn bị sờ mèo nhỏ. Bên cạnh liền có giọng nữ vang lên: “Nina, lại đây.”
Theo tiếng nhìn lại, cách đó không xa một nam một nữ bước nhanh tới. Cô gái trong tay xách theo vài cái túi xách, trang điểm theo phong cách tây, trên lỗ tai trên cổ là trang sức sáng long lanh dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn rất giàu có.
Cố Sanh lập tức nhớ tới, người này hình như cô đã gặp ở hành lang khách sạn Hilton.
Mặc dù gọi tên, nhưng không thấy con mèo phản ứng gì, cô ta tức giận cúi xuống đất ôm.
“Ai nha, vật nhỏ này sao lại thế này? Sao mày đều hướng về cô ta vậy!” Cô gái kia nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vào mông của con mèo, nói thêm một câu không dễ nghe, “Lần sau nếu còn như vậy, mày cứ đi luôn đi!”
Cố Sanh vốn muốn khen mèo ngoan, tức khắc cười không nổi.
Nam nhân bước nhanh tới, rất xa, ánh mắt của hắn rơi xuống trên mặt của Cố Sanh, mang theo ý tứ đánh giá quái dị. Cố Sanh không thể hiểu được, đang nghĩ tới có nên rời khỏi đây hay không, Chu Lê An từ nơi không xa thong thả ung dung đi tới.
“Hai người tới bệnh viện làm gì?”
Quách Tuân nhún vai, cằm hướng về Quách Vũ: “Vừa vặn đi ngang qua, tiện đường vào đây.”
Quách Vũ có chút sợ Chu Lê An, vốn là cố ý tới chất vấn, nhưng đối mặt với anh, bao nhiêu khí thế cũng không còn. Nói chuyện cũng nhỏ giọng rất nhiều, cô ta hỏi: “Lê An ca, có phải anh đã quên chuyện gì không?”
“Sao?” Chu Lê An liếc nhìn hộp cơm của Cố Sanh một cái, thất thần.
“Quả nhiên anh không nhớ rõ! Em biết mà!” Quách vũ kích động nói, “Rõ ràng ngày hôm qua anh đã đồng ý hôm nay sẽ bồi Vãn Phong ăn cơm! Anh không đi!”
Chu Lê An nhéo giữa mày, mới nhớ tới.
“Tiểu Vãn Phong từ buổi sáng chờ tới bây giờ, khóc đến nỗi đôi mắt đều sưng lên,” quay đầu lại nhìn, Hạ Vãn Phong chậm rãi bung dù, quật cường đứng ở cửa bệnh viện không tiến vào. Quách Tuân nhịn không được vui sướng khi thấy người gặp họa, “Cậu nhìn xem, chính là ở bên ngoài không tiến vào, còn không đi sao?”
Chu Lê An liếc hắn một cái, rồi cùng anh em Quách gia rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.